Một Thời Vụng Dại

Chương 17

Nguyễn Thị Phi Oanh

17/06/2014

Khả cười cười:

- Vú mua con đâu dám ăn, càng không cho hai đứa ấy dùng nửa.Tiền của vú, cực khổ.

- Không phải của vú đâu mà ngại. Để vú soạn cho con nghe.

- Không cần đâu vụ Để đó tối con vào ăn.

- Nhiều mà.

- Của ai mà nhiều mới được chứ?

Nhìn cô lúc lâu, vú quay đi bảo nhỏ:

- Của ba Thi Đình ở Đà Lạt mới về.Có lẻ sắp vào thăm Thi Đình.

Khả căng mặt lại, cô cúi đầu xếp sách vở mình vào gỉo trong lặng lẹ Cô máng lên vai định ra cựa Vú nhỏ nhẹ:

- Con giận vú sao Khả Khả ?

Cô lắc đầu ngọt ngào đáp:

- Dạ đâu có, tại con đến nhà học trò ngay, không tiện ghé nhà nên không đem trái cây về được. Có gì phải giận dổi vú chứ?

- Chứ không phải con ghét ông chủ nên cái gì thuộc về ông ấy, con không thèm tới.

- Nếu vậy củng đâu có gì lạ mà vú phải trách con. Tạo sao con có thái độ và phản ứng mạnh như vậy, đâu phải vú không chứng kiến. Thôi con đi dạy vú nhá. Nếu có công việc, bảy giờ vú cứ về, Thi Đình nằm chơi, con sẻ vào ngaỵ Vú nhá.

Khả vừa xoay người bước ra phòng, khuôn mặt của Quốc hiện ra ở cửa vào; cô hơi ngỡ ngàng nhưng một giây đủ de cô lấy lại bình thản cho mình. Khả Khả gật đầu giọng lạnh nhạt:

- Chào ông ! Xin phép.

Kiến Quốc đưa tay cản lại hỏi:

- Cô định đi đâu đó Khả Khả ?

Cô ngước lên mở to mắt nhìn Quốc:

- Ông cần dạy tôi điều gì sao?

Giọng Quốc nhẹ đi, nụ cười gây thiện cảm:



- Không, tôi muốn thăm con gái mình và nói với cô vài điều về Thi Đình thôi mà.

- Cần gì ông cứ dặn bà vụ Giờ tôi phải đi thôi.

Mắt Khả dừng lại ở khuôn mặt son phấn quen thuộc của Ánh Tuyết.

Cô nhép môi:- Chào bà, xin lổi tôi không thấy, có lẻ bà vừa mới đến. Xin phép.

Khả bước ra hàng lang gặp bác sỉ Tùng ông vui vẻ hỏi:

- Sao con bé Thi Đình của cô thế nào rồi? Khỏe hẳn chứ?

- Dạ, cám ơn anh, Thi Đình khỏe lắm. Nhờ anh tận tình, nếu đêm ấy không gặp anh, em củng không biết mình làm sao nửa.

- Trong cái xui xẻo củng có sự may mắn chứ? Nếu không, con người ta chết còn gì. Chúng ta là bạn bè mà, giúp nhau là chuyện thường tình. Đải tôi một chầu phở là đủ rồi. Có Hương nửa nhá.

- Hy vọng có ngày trả lại anh sự nhiệt tình ấy.

- Ơ hay ! Khả Khả, Thi Đình là học trò, sao em lại lo lắng qúa vậy? Cha mẹ con bé đâu, để em thức trắng đêm canh chừng một mình? Lở con bé có điều gì em phải làm sao?

Khả Khả cười:

- Em tin rằng sự chăm sóc tận tình của khoa phòng, Thi Đình sẻ khỏe lại. Vả lại mình phát hiện sớm, củng không đến nổi anh à. Ủa ! Bửa nay anh trực hả?

- Có em ở đây, ngày nào anh trực chẳng được.

Khả cười, vui vẻ đáp:

- Anh đọ Không lúc nào bỏ tật đùa giởn với em.

- Thật mà, em không thấy lúc nào anh củng có mặt ở đây sao? Bao giờ Thi Đình xuất viện, em vào thử xem có anh ở đây không thì biết.

- Ai thèm vào đây nửa mà thử với thiệt. Bốn đêm canh ngoài lành lang với tâm trạng hồi hợp, vừa lo sơ không biết có chuyện gì xảy ra cho con bé tội nghiệp này không. May là cơn nguy hiểm đả quạ Nếu không, em chết còn hơn sống mà.

- Ba me Thi Đình đâu, sao anh không thấy họ Khả Khả ?

Khả Khả đưa tay chỉ vào phòng:

- Ông bà chủ đi công tác mới về trong ậy Anh có chuyện muốn dặn dò hạ Anh vào nhá, em về.



- Em đến dạy Lệ Thanh hả?

- Dạ, em đi nhé.

Khả quay đi, Tùng gọi lai. Khả nhướng mắt hỏi:

- Anh gọi gì ạ?

- Anh muốn nói: Ba con bé Lệ Thanh ấy nhờ anh cầu hôn em ấy. OK chứ?

- Anh OK đi, hay là gả Thiên Hương của anh đó cho ông ta đi. Gặp anh là vậy không hà. Nói bậy anh là vui ấy. Không bỏ tật.

- Thật mà, không tin hỏi hắn xem.

- Thật, con khi gío là anh đó. Cò ngày em trả thù Thiên Hương của anh, chừng ấy đừng kêu ca nhá.

Khả quay đi, Tùng với theo:- Thiên Hương mà có bề gì là em chết đấy nhé.

- Con khỉ. Nó sẻ biết tay em. Đợi đấy.

Khả bước nhanh theo hành lang. Tùng không ghé vào phòng Thi Đình, anh sang bên cạnh đó. Kiến Quốc theo Tùng nhỏ nhẹ hỏi:

- Bác sỉ là người luôn theo dổi và sắn sóc con tôi.

- Thi Đình là con gái anh ấy à?

Tùng nhìn vào giường con bé.

- Săn sóc suốt là cô giáo Thi Đình. Còn theo dỏi thường xuyên là theo ca trực. Bây giờ con gái anh khỏe rồi chứ?

Kiến Quốc vui vẻ đáp:

- Dạ khỏe, chúng tôi đi công tác, không ngờ ở nhà Thi Đình không may trở bệnh. Nhờ Khả Khả phát hiện và đưa vào viện. Nếu không thật là nguy hiểm.

- Bệnh xuất huyết rất nguy hiểm, nhưng củng mau bình phục lặm Sau này, ông bà lấy kinh nghiệm, nên để ý đến Thi Đình hợn Nếu để trể khó mà cứu đươc. Thôi tôi đi nhe.

Kiến Quốc ngập ngừng hỏi:- Viện phí tôi muốn gởi lại phòng...

- Ơ không ! Khả Khả đả thanh toán tiền dịch truyền, máu và thuốc men theo toa rội Có gì ông gởi lại cô gái đấy nhá. Chào ông.

Kiến Quốc trong theo Tùng với sự suy nghỉ về Khả Khả khác đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thời Vụng Dại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook