Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 64

Thảo Dã Gian Nhân

23/11/2021

Ngồi trên chuyến tàu chạy nhanh, giống như cưỡi trên tuấn mã phi nước đại, xe lửa vẫn chen chúc đến thảm vô nhân đạo như trước đây, nhưng sao ta lại vui vẻ như vậy, ngồi cũng cười, đứng cũng cười, đêm đã khuya cũng không ngủ được, một bộ dáng tiêm máu gà hít khí cười, hoàn toàn không thèm để ý đến tình hình xung quanh như thế nào, khi xe lửa đang chạy thì mọi người đều tỉnh chỉ một mình ta say, ngây ngất vì cuộc gặp sắp tới; khi xe lửa ngừng lại thì mọi người đều say chỉ một mình ta tỉnh, ta phải nhìn xem là đã đến ga nào rồi, mặc dù trong lòng rất rõ ràng; việc ta vô cùng lo lắng đó chính là ngừng xe tạm thời, dừng thường cả buổi, nếu như đến thành phố Thổ Tinh trễ thì làm sao đây hả, thật không yên tâm khi để Tần Hoan ở nhà ga xe lửa hỗn loạn như thế thêm một phút nào nữa.

Cuối cùng, tháp Thổ Tinh quen thuộc cũng xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe, tim ta nhảy nhót theo, thu dọn đồ đạc xong sớm, rồi nhoài người vào kính cửa sổ xe, khi mắt sắc của Tần Hoan, nhìn thấy ta thì bắt đầu nhảy nhảy tại chỗ, thật muốn nói với nàng là đừng nhảy, coi chừng bị hen suyễn, nhưng phát hiện ra mình cũng đang nhảy một cách không tự chủ...

Vừa mới xuống xe, thì Tần Hoan đã ôm cổ của ta ngay, người cha cao to đẹp trai của nàng xách hành lý của ta lên, đây chính là thành phố Thổ Tinh, trong không khí tràn ngập mùi đồ nướng có hương cay nhẹ, và những vì sao phát sáng lấp lánh vào ban đêm, nơi mà người ta yêu sinh ra và lớn lên.

Chú Tần và dì Tần mời ta ăn cơm tối ở quán cơm Thổ Tinh, ta đã không ăn thứ gì trong hai ngày rồi, một bàn đầy ắp các món ăn của Thổ Tinh. Mẹ ta từng dạy bảo ta, lúc ăn cơm, tay phải cầm đũa, tay trái không làm gì cũng phải đặt ở trên bàn, nếu không thì đó là hành vi rất vô văn hóa, nhưng suốt cả bữa cơm tối, tay trái của ta không hề đặt ở trên bàn, của Tần Hoan cũng không có đặt, chúng được nắm chặt ở dưới bàn.

Món ăn của Thổ Tinh rất đặc sắc, thô kệch nhưng lại mỹ vị, bưng một cái đùi cừu lên, gặm đi, bưng một cái đầu bò lên, gặm đi, bưng một cái heo mặt lên, gặm đi, tự mình rắc gia vị; gặm xong lại thêm một trăm cái xiên nướng dạo khe (ăn no rồi nhưng lại thêm ngụm để xem coi dạ dày còn có thể nhét được không), để lấp đầy toàn bộ dạ dày.

Ta nhìn Tần Hoan một cách nghi hoặc, sinh ra và lớn lên ở một nơi hào phóng thế này, sao eo lại nhỏ như vậy, chỉ to xấp xỉ bằng bắp đùi của ta, thế mà eo của ta to bằng chân của dì Tần...

Tần Hoan thấy ánh mắt ta bất thường, "lại suy nghĩ xấu xa gì nữa, hả?"

"Không có gì, ta đang suy nghĩ về vấn đề mất cân bằng liên kết di truyền."

Nàng nhìn ta một cái theo cách không thể tin được, rồi cho ta thêm mười xiên bao tử nướng nữa.

Phòng của Tần Hoan là hệ màu hồng, ngoài phong cảnh hơi hung thần của từng hàng sách môn hóa học và sinh học trên kệ sách ra, thì còn lại rất đáng yêu. Ta nằm trên chiếc giường nhỏ màu hồng của nàng, nàng khóa cửa xong, thì chạy tung tăng lại đây, hai bím tóc lắc lắc, giống như chó Bắc Kinh, bỗng chốc nhảy vào trong lòng ta. Vừa dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực ta, vừa nói, ngươi đi cùng chuyến tàu với ta thì tốt biết mấy, còn để cho ta nhớ ngươi lâu như vậy. Ta ôm chặt nàng, nàng không nói, vì bị ta hôn lên.

Ta đi ngang qua thành phố Thổ Tinh rất nhiều lần, sau này lần nào cũng ngồi chung chuyến tàu với nàng, nàng xuống xe trước, ta lại ngồi xuống tiếp, vì ta keo kiệt, không ngồi giường nằm, chỉ ngồi ghế cứng, nên nàng ngồi ghế cứng trong xe lửa giống như chen chúc trong hộp cá mòi theo ta, buổi tối dựa vào vai ta, mà ngủ gật trong toa xe tràn ngập mùi hôi của mồ hôi, mùi hôi chân và mùi phân gà, đây đối với nàng một người ngày nào cũng ngủ không đủ giấc mà nói, là sự hành hạ rất lớn, nhưng nàng chưa bao giờ nói ra, chỉ là không liên lạc được với nàng cả ngày sau khi nàng về tới nhà, bởi vì nàng sẽ ngủ mê mệt trong 24 tiếng giống như bị jet lag.

Ta và nàng dắt tay nhau đi dạo khắp các hang cùng ngõ hẻm trong thành phố Thổ Tinh, cùng cảm thán những hiện vật phong phú của viện bảo tàng Thổ Tinh, cùng phóng xe đạp như bay trên đường phố Thổ Tinh vào nửa đêm, cùng húp canh Thổ Tinh ở chợ sáng vào sáng sớm, cùng chèo thuyền trong hồ Thổ Tinh (cuối cùng cũng được chèo thuyền), cùng ngắm hoa trong công viên Thổ Tinh, cùng lựa ấn thạch, ngắm bản dập ở chợ đồ cổ Thổ Tinh.



Chúng ta leo lên tháp Thổ Tinh, công trình kiến trúc này lần nào ta cũng nhìn thấy nó từ từ xuất hiện qua cửa sổ xe lửa, rồi từ từ thu nhỏ và tan biến, mộc tháp (tháp bằng gỗ) khi bị giẫm lên kêu cót ké cót két, gió nhẹ thổi làm lay động chuông gió trên ngọn tháp, leng keng leng keng, lúc gần xế chiều, thành phố Thổ Tinh được bao phủ trong ánh hào quang mờ nhạt, chúng ta ngồi xuống.

"Tại sao ngươi thích ta? người giống như ta đây toàn thân đều là khuyết điểm." Ta hỏi Tần Hoan.

"Ta cũng không biết. Có lẽ bởi vì toàn thân của ta đều là ưu điểm, chắc tương đối bổ sung cho nhau. Nhưng ngươi đúng là cực kỳ trì độn."

"Chỗ nào?"

"Lọ hoa oải hương mà ta đưa ngươi đấy? Ngươi biết ngôn ngữ của hoa oải hương là gì không?"

Cái lọ nhỏ đó được móc trên ví tiền của ta, đã đung đưa hơn nửa năm, kể từ Quốc khánh năm ngoái.

"Không phải lấy thân báo đáp ư?"

"Là chờ đợi tình yêu." Nàng nói nhẹ nhàng.

"Lúc khai giảng, ngươi đột nhiên muốn đưa ta thùng carton, ta cảm thấy rất khác biệt, sau đó nhìn thấy tấm dát giường bằng sắt, thì cảm thấy người này thật nhiệt tình; về sau trong buổi quan hệ hữu nghị của lớp, ta nghe thấy một trận ồn ào, hóa ra là ngươi đang hôn cây ngân hạnh, lúc đó ta cảm thấy người này thật hài hước; trải qua chuyện của Tuyết Mai, ta cảm thấy ngươi rất nhiệt tâm; vẫn luôn không ngăn được việc phải nhìn ngươi đây nhiều hơn, ngươi rất ngu, có người móc túi ngươi mà ngươi cũng không biết, ta chỉ có thể chịu khó quan sát nhiều hơn; về sau nữa thì ta bệnh, ngươi trông nom ở trước giường của ta, khi ngươi sợ ta bị cảm lạnh, lúc quấn dây truyền dịch quanh chai nước muối nóng (chai nước muối rỗng được rót nước sôi vào), ta không nhịn được muốn ôm ngươi một chút, nhưng khi ấy, trong mắt ngươi không có ta, chỉ có Tô Mộc."

Nàng ngừng một tí, đôi mắt nhìn về phương xa, có con chim về muộn, càng lúc càng xa, mấy vệt đen hòa tan vào trong tịch dương.

"Quãng thời gian ở hiệu y viện, ta vừa vui vẻ, vừa giày vò, ngày nào các ngươi cũng tới thăm ta, chúng ta cùng nói chuyện phiếm, trao đổi kịch bản, cơ thể của ta không tốt, hồi nhỏ đã thường xuyên bị suyễn, công việc của cha mẹ ta rất bận rộn, lần nào họ cũng đưa ta đến phòng y tế của đơn vị, chuẩn bị sẵn ăn và dùng (tư liệu và chi phí sinh hoạt như ăn, mặc,...), rồi lại đi vội, một mình ta nằm ở trên giường bù dịch, nhìn một chút ít mặt tường bị thấm nước của góc tường trong phòng y tế tróc ra, vừa buồn vừa suyễn vừa cô đơn, nhưng lần phát bệnh này thì khác, có các ngươi, ta cảm thấy vô cùng an tâm. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Tô Mộc nhìn ngươi bằng ánh mắt dịu dàng, thì ta lại hơi khó chịu.

Sinh nhật của ta hôm đó, ngươi ngồi cùng với nàng, nếu như nói ngày đó ta đã ước nguyện vọng gì, ta hy vọng người gắp thức ăn và đưa giấy ăn cho ngươi là ta, chỉ cần có thể ở cùng với người mà mình thích, làm chuyện mà mình thấy hứng thú, ngày nào cũng trôi qua tuyệt vời, là được rồi. Ta sẽ cảm thấy rất an tâm khi được nhìn thấy ngươi vào mỗi ngày trước khi ngủ, nhưng quãng thời gian đó ngày nào ngươi cũng thật khuya mới trở về...."

Quãng thời gian đó, ta trò chuyện với Tô Mộc trong sân nhỏ, nàng luôn luôn đợi ta trong phòng, nếu như nói ta luôn luôn có thiện cảm với Tần Hoan, vậy thì ngọn đèn đợi ta trở về đã khiến tim ta mềm mại trong nháy mắt.



"Ta đang gấp hạc giấy, lúc gấp thứ nên nghĩ phải là người Hỏa Tinh, nhưng không biết tại sao trước mắt lúc nào cũng hiện ra bóng dáng của ngươi, ta nhìn thấy tắc kè hoa Pudding, ngu và xấu giống như ngươi, ta đung đưa con sâu trước mặt ngươi lâu như thế, sao ngươi không chịu há miệng, ta khoác cánh tay ngươi, vậy mà ngươi còn giãy thoát, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đối xử với ta như vậy."

"Tết Trung thu, ta đi ăn lẩu cùng với đồng hương, về cơ bản hôm đó ta không ăn gì cả, trở về thì nhìn thấy ngươi đặt thạch lựu Thổ Tinh trên giường của ta. Lễ Quốc khánh mẹ ta đến thăm ta, phong cảnh của những thành phố xung quanh rất đẹp, ta hy vọng ngươi ở bên cạnh ta nhiều hơn, nên ta mua một lọ hoa oải hương tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu trái tim của ta."

"Lúc đầu ta gọi điện thoại với người Hỏa Tinh mỗi ngày, nhưng chuyện mà hắn cảm thấy thú vị, thì ta cảm thấy rất kỳ quái, chuyện mà ta cảm thấy thú vị, thì hắn cảm thấy nhàm chán, khoảng trống trong điện thoại càng ngày càng nhiều. Đêm hôm đó, ta cãi nhau với người Hỏa Tinh, lại bị suyễn, ngươi ôm ta cả đêm, vô cùng ấm áp, cực kỳ không muốn tách khỏi.

Ta thích tham quan viện bảo tàng, ngươi cũng thích, ta thích động vật, ngươi cũng thích, ta thích vịt xé tay, ngươi cũng thích, ta thích triện khắc, ngươi không biết, nhưng vẫn khắc.

Nghỉ đông, ngày nào ta cũng sẽ nghĩ về ngươi, nghĩ xem ngươi có nghĩ về ta không, cặp mắt của chó lông xoăn ở quê tròn xoe, rất giống ngươi, ta giỡn với nó khi rảnh rỗi, lúc khai giảng nó đã mập lên rất nhiều, thấy ta là ngoắt đuôi chạy lại, rất nhiệt tình, khi ngươi chơi bóng rổ, lần nào ta cũng đến nhìn ngươi, sao ngươi không nhìn thấy ta.

Lúc sinh nhật của ngươi Tô Mộc tặng cho ngươi một bó hoa, ngày nào ngươi cũng tưới nước, lúc ngươi uống say nằm trên bãi cỏ, cả mặt đỏ rực, nói thích ta, ta rất vui mừng, nhưng lát sau thì làm thế nào cũng không vỗ cho tỉnh được, không biết khi tỉnh lại, có phải đã quên chuyện thích ta rồi không.

Ở tòa nhà giải phẫu hôm đó, ngươi hỏi ta có sợ không, ta không sợ, bởi vì mọi thứ đều có logic, mà còn ở cùng với ngươi."

"Nhưng hôm đó ta rất sợ, một bộ dạng hèn nhát lắm."

"Ngươi hèn nhát mà ngươi có thể gom toàn bộ sách của ba lớp? Ngày đó ngươi gom sách với vẻ nổi giận vô cùng đáng yêu. Nhưng ta không nghĩ tới, ngươi quả thật sẽ đi bắt trộm, hôm đó nghe nói ngươi bị đánh ta thực sự là..... ta chưa từng hoảng loạn như vậy, lúc thi đại học điền sai nguyện vọng cũng không có. Ta chưa bao giờ nghĩ, sẽ thích một nữ sinh, có lẽ là đã trúng độc, độc tố của con cừu, nhưng đây lại có quan hệ gì chứ."

Nàng quay đầu lại nhìn ta, cảnh chiều hôm đã mạ một lớp vàng lên mặt của nàng, lông mi dài dài chớp động, chuông của tháp Thổ Tinh vẫn đang kêu leng keng.

"Ngươi biết không? Hiện tại khi ngươi nhìn vào ánh mắt ta, bên trong đầy ắp yêu."

Ta hôn nàng, ở trên toà tháp cổ nghìn năm này, thành phố Thổ Tinh ở dưới chân nhỏ bé và xa xôi như vậy. Ta chợt nhớ ra một câu dân ca, "tháp chuông vàng, chuông vàng tháp, gió thổi chuông vàng kêu mênh mông, mưa đập chuông vàng kêu nhỏ lại kêu nhỏ, bảo tháp chuông vàng mười bảy tầng", đều là kết tinh trí tuệ của nhân dân lao động cổ đại, chỉ có Thổ Tinh một thành phố bên trong thâm hậu mà lại chất phác dễ thương như vậy, chắc mới có thể thai nghén một tiểu yêu tinh trên như Tần Hoan trên tòa tháp chuông vàng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook