Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 223: Ngoại truyện 4: Nhật ký ăn vụng của con trai.

Đường Tô

19/08/2021

Buổi chiều mùa hè yên tĩnh kéo dài dằng dặc. Trong căn biệt thự im ắng mát mẻ, cả nhà đều đang nghỉ trưa. Rèm cửa trong phòng trẻ con đóng chặt, tia sáng lờ mờ chiếu vào bên trong, bốn bé trai nằm trêи giường nhỏ ngủ say sưa.

Dáng dấp của bốn bé con đều giống nhau y đúc, gương mặt đáng yêu như thiên sứ nhỏ, lông mi dài, miệng hồng hồng, trêи người mặc áօ ɭót nhỏ và quần đùi, một cái chăn nhỏ thêu hình con vịt đắp ngang qua người, cánh tay trắng mập giống như củ sen thò ra bên ngoài.

Bé tóc quăn ngủ không thành nhất xoay người, nắm tay nhỏ đâm vào mặt anh em của bé. Gương mặt trắng nõn nà của bé tư bị đâm nhăn lại, chân tay mũm mĩm đạp loạn xạ cũng không tránh được nắm đấm nhỏ của bé tóc quăn, bé Tư nhếch miệng khóc to.

Bé khóc hai tiếng nhưng không có ai đến dỗ. Bé Tư lập tức ngừng khóc, bé mở to đôi mắt đen nhánh bò dậy. Ba bé con ngủ cạnh nhau, bé cả gác chân lên bụng bé hai, bé Ba nằm ngang trêи gối đầu, bé đá hết chăn ra, cái bụng tròn xoe nhấp nhô theo tiếng thở.

Bé Tư đẩy nắm đấm nhỏ của anh Ba ra, bé xoa mắt gãi gãi bụng, cụ nội và bảo mẫu không ở đây. Bé nghĩ ngợi, cái ʍôиɠ dịch ra đầu giường rồi trượt xuống đất.

Chân ngắn lắc lư ở giữa không trung một lúc lâu cũng không chạm xuống đất được. Bé tư nhăn mặt, cái ʍôиɠ nhỏ của bé dịch ra ngoài dần, bé bám vào cái quần cộc nhỏ của bé tóc quăn trượt xuống.

Bé tóc quăn không biết gì, cái chân nhỏ suýt nữa bị kéo xuống, cuối cùng chân của bé Tư cũng chạm đến nền nhà, bé ngồi dưới nền nhà thở phì phò.

Phòng trẻ em được thiết kế đặc biệt, các góc nhọn của đồ dùng trong phòng đều được mài bóng, nền nhà cũng được trải thảm. Bé Tư chậm rãi đứng dậy, bé đẩy cửa khéo hờ ra rồi bò đi lắc lư như con vịt nhỏ.

Ánh nắng chiếu vào hành lang dài dằng dặc, bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran. Bé Tư cảm thấy lạ lẫm với khung cảnh yên tĩnh này, bình thường bố mẹ, cụ nội, dì và nhóm bảo mẫu luôn vây quanh bé, bây giờ lại không có ai.

Bé Tư đi đến đầu cầu thang nhìn xuống, be duỗi một cái chân nhỏ ra. Bé con chưa biết quỳ gối, bàn chân nhỏ lắc lư trêи không trung không chạm tới bậc thang bên dưới.

“Meo meo!” Mèo cam chạy từ đằng sau ra ngậm áօ ɭót của bé con kéo về sau.

Bé Tư ngồi bệt xuống đất.

Cường Cường gấp gáp đến mức lông dựng ngược lên, nó nhảy lên cầu thang, hai cái chân nhỏ giữ chặt bé con, tiếng kêu meo meo vang lên không ngừng.

Đôi mắt đen nháy của bé Tư vụt sáng, bé ngồi một lúc rồi duỗi tay nắm tai Cường Cường: “Hì hì.”

Tiếng bước chân lộc cộc vang lên, chó săn đang ngủ trêи đệm cũng chạy lên tầng. Chó săn to hơn bé Tư nhiều, cái miệng rộng của chó săn to bằng mặt của bé Tư.

Bé Tư sờ miệng Tủng Tủng: “Chó, gâu ~”

Bé con không biết điều chỉnh sức lực, bé nắm lấy cái mũi mẫn cảm yếu ớt của Tủng Tủng, Tủng Tủng nhận lại ɭϊếʍ tay bé Tư: “Gâu gâu!”

Bé Tư rất thích chó lớn, bé ôm cổ Tủng tủng cọ qua cọ lại. Chó lớn đứng tim cười toét miệng, cái đuôi lắc lư vui sướиɠ.

Bỗng nhiên mèo cam nhảy lên cào chó lớn.

Tủng Tủng kêu gâu gâu, nó cũng ɭϊếʍ Cường Cường làm lông mao màu cam xinh đẹp ướt sũng, Cường Cường ghét bỏ chạy ra xa.

Lúc bé Tư nắm vòng cổ của Tủng Tủng đi xuống tầng, Cường Cường lại chạy tới đi vòng quanh bé Tư, nó quan tâm bé Tư như ông bố già vậy.

Có trời mới biết Cường Cường cực kỳ ghét đàn con của mình, nó chưa từng chủ động nhận trách nhiệm làm bố một ngày nào cả.

Xuống tầng một, bé Tư lập tức chạy như bay, Cường Cường và Tủng Tủng chạy phía sau bé con.

Mục tiêu của bé con hướng thẳng đến phòng bếp.

Phòng bếp trong căn biệt thự cực kỳ rộng rãi sạch sẽ, trong đó có đủ loại nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng làm bếp. Bé con chạy đến trước bàn chặt ngẩng mặt lên.

Trêи bàn chặt có một bát chân gà kho Trình Dao Dao tự làm, chân gà được rút hết xương, sau đó cho thêm gia vị chua ngọt ăn rất ngon, cả nhà đều thích mùi vị này, nhất là mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ coi đây là đồ ăn vặt, lần nào Trình Dao Dao cũng làm một bát to để ăn cả ngày.

Bé Tư nghĩ đến mùi vị chân gà, bé nhấp miệng nhỏ chỉ vào bát rồi nói với Tủng Tủng: “Muốn, muốn!”

Tủng Tủng có thể với tới nhưng ăn vụng là không đúng. Bé tư thấy Tủng Tủng đứng yên thì tự mình kiễng chân lên lấy nhưng bé nhón chân một lúc lâu cũng không với tới được, bé nắm chặt tay kêu to như bình nước đang sôi: “Aaaaaa ~”



Tủng Tủng gấp gáp xoay quanh bé con, nó vừa khó xử vừa đau khổ.

Bỗng nhiên bát chân gà di chuyển phát ra tiếng. Bé Tư và Tủng Tủng ngẩng đầu nhìn, mặt mèo mũm mĩm thò ra ngoài, Cường Cường nhếch miệng ngang ngược!

“Cho, cho!” Bé con giơ tay nhỏ vui sướиɠ quơ quơ.

Cường Cường đẩy bát chân gà rơi loảng xoảng xuống, chân gà và nước sốt đổ đầy ra đất. Bé con chổng ʍôиɠ nhặt chân gà cho vào miệng, dù bé không cắn được cũng không làm ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức mùi vị của chân gà.

Tủng Tủng cũng vứt bỏ nguyên tắc, nó cắm đầu ăn cùng bé con. Cường Cường nhảy xuống nhẹ nhàng, nó tìm một con cá chiên giòn thơm ngào ngạt rồi kéo tới bên người bé Tư.

Bé Tư lưu lại một dấu răng và mùi sữa trêи thân con cá chiên giòn rồi không hứng thú bỏ sang một bên. Ngược lại Tủng Tủng muốn nếm thử nhưng Cường Cường lại đánh nó, nó liền quay lại ăn chân gà.

Bé con ngồi dưới nền nhà, bé ăn chân gà dính đầy tay và mặt trông cực kỳ bẩn, áօ ɭót nhỏ cũng dính đầy nước sốt. Một mèo một chó nằm sấp bên người bé, hai con cũng ăn hăng say.

Tạ Chiêu nghe thấy tiếng động đi xuống tầng, hắn vừa xuống liền nhìn thấy cảnh này.

Tạ Chiêu bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, một lát sau hắn quay lại cửa phòng bếp, trong tay cầm một cái máy ảnh.

“Tách.” Đèn flash sáng chói, bé con đang gặm chân gà ngẩng đầu lên.

Bé Tư không biết mình khoảnh khắc lịch sử đen tối của mình đã bị lưu lại vĩnh viễn, nó ngây thơ nhìn bố.

Cường Cường kêu meo meo nhảy lên cửa sổ chạy đi. Tủng Tủng khẩn trương, tai nó dựng thẳng đứng nhưng không dám chạy. Bé Tư không biết tình hình thế nào, bé cười vươn tay về phía bố mình: “Bố ~ bố ~ ôm ~”

Tạ Chiêu mặc áo ba lỗ và quần dài rộng rãi, cơ bắp rắn chắc nổi lên. Hắn thở dài đi qua bé nhóc con cực kỳ bẩn lên, hắn để bé con ngồi lên khuỷu tay mình: “Mẹ sẽ tức giận đấy.”

“Bố ~” Miệng bé Tư dính đầy nước sốt chân gà thơm bố mình.

Tạ Chiêu: “…”

Tạ Chiêu xoay cái mặt mũm mĩm của bé con lại để bé nhìn kiệt tác của mình. Chân gà rơi vãi xuống nền nhà, các loại nguyên liệu và nước sốt trong bát chảy đầy đất.

Bé con giãy dụa trượt xuống chân Tạ Chiêu, bé giống hệt mèo con không nghe lời.

Tạ Chiêu bắt bé lại: “Mẹ con vất vả cả buổi sáng. Vì rút hết xương gà mà ngón tay đều rách ra rồi.”

Nhớ đến bàn tay nhỏ bị xương gà làm rách da, hắn lại đau lòng một trận.

Bé Tư ngừng giãy dụa, đôi mắt to tròn khẩn trương: “Đau, đau! Mẹ!”

Tạ Chiêu nói chân thành: “Đúng rồi, mẹ rất đâu, giống như lần trước con đi tiêm đấy. Mẹ nhịn đâu làm đồ ăn ngon cho chúng ta, bây giờ hỏng hết rồi.”

Giọng nói của Tạ Chiêu rất chậm, hắn dùng những từ bé con có thể hiểu giải thích cho bé. Mắt bé con vụt sáng, cái miệng dần dần xị xuống.

Dáng vẻ kia giống hệt Trình Dao Dao.

Lòng Tạ Chiêu mềm nhũn, hắn dịu dàng nói: “Không khóc. Bây giờ chúng ta cùng nhau dọn sạch nền nhà trước khi mẹ dậy.”

Bé con đi đường còn không vừng cầm khăn ướt chổng ʍôиɠ lên lau sàn nhà. Tủng Tủng cũng hỗ trợ ở một bên, nó đẩy chậu nước đi theo sau bé con.

Bảo mẫu Chu đau lòng nhìn đứa nhỏ, bà nói với Tạ Chiêu: “Để tôi làm đi. Đều tại tôi, tôi thấy mấy đứa nhỏ ngủ say nên mang chăn dính nước tiểu của bé Ba đi giặt. Bây giờ…”

Tạ Chiêu cầm cốc nước dựa vào cạnh tường nhìn bé, hắn nói: “Không sao đâu ạ. Dì Chu, dì đi xem ba đứa nhỏ đi, chỗ này có cháu rồi.”

Bé Tư im lặng nghe lén người lớn nói chuyện, bé thấy viện binh đi thì miệng lại xị xuống, đôi mắt long lanh nước: “Hu…”



Tạ Chiêu trêu bé: “Nước nhà ai sôi rồi này?”

“Hu hu ~” Bé Tư không nhịn được nữa khóc nấc lên.

Tạ Chiêu lập tức đặt cốc xuống bàn rồi bé Tư đong đưa: “Bảo bảo ngoan không khóc.”

Hắn dừng một chút rồi nói thêm một câu: “Con sẽ đánh thức mẹ đấy.”

Vừa nghe thấy câu này, nội tâm yếu ớt của bé con càng buồn bã, cái mũi chua xót thổi bong bóng nước.

Cuối cùng lương tâm của Tạ Chiêu cũng phát giác, hắn dịu dàng dỗ dành con trai: “Xuỵt, không khóc nữa. Bay cao nào… Được rồi, được rồi, để con cưỡi ngựa.”

Tạ Chiêu nhấc bé con lên để bé ngồi trêи cổ hắn: “Con đừng tè ra quần đấy.”

Bé Tư vặn vẹo ʍôиɠ: “Hì hì ~”

Tạ Chiêu là người bố cao lớn vĩ đại nhất trong thế giới của bé con, bả vai của bố vừa rộng vừa ấm áp. Bé Tư nắm tóc của bố, bé ngạc nhiên nhìn thế giới bên ngoài.

Tạ Chiêu mang bé con ra ngoài sân, màu sắc trong sân rực rỡ, các loại hoa tranh nhau nở rộ. Cà chua, dưa leo, bầu và rau quả trong vườn rau chất thành từng đống. Mèo trắng lông dài – Nhưỡng Nhưỡng nằm trêи hè, mấy con mèo con nằm dưới giàn hoa tường vi ngủ say, bên cạnh còn có hai con chó co mập mạp.

Tủng Tủng thấy Tạ Chiêu không tức giận thì chạy tới. Nó ɭϊếʍ cái bụng của hai con chó con, chó con lắc lắc chân kêu ríu rít.

Tủng Tủng là một con chó săn màu đen thuần chủng, lông mao đen bóng mượt mà, điều hiếm thấy nhất là nó cực kỳ thông minh, nhạy bén. Ngày nào Tủng Tủng cũng đi theo đội tuần tra, lúc Tạ Chiêu không ở nhà, Trình Dao Dao và bà Tạ thường dẫn nó ra ngoài, nó sẽ xách đồ giúp bà Tạ. Có lúc nó còn đi bắt mấy con mèo con chạy loạn ở bên ngoài về nhà.

Cả khu biệt thự này đều biết chú chó săn thông minh này, ai gặp nó cũng chào hỏi nhiệt tình.

Đến mùa xuân năm nay, mấy con chó cái của nhà hàng xóm ở quanh đây đều mang thai. Đặc biệt là con chó xinh đẹp của nhà thủ trưởng, ông muốn giữ lại làm giống, nhưng bây giờ nó lại sinh ra một đám chó săn màu vàng mập mạp, trêи lưng bọn nó còn có một chùm lông màu đen, mấy người chủ giận dữ tìm đến cửa đòi giải quyết.

Tạ Chiêu và Trình Dao Dao không ngờ Tủng Tủng có thể làm ra chuyện như vậy. Mười mấy con chó nhỏ chuyển hết vào nhà, dù nhà họ Tạ rộng rãi cũng không chịu nổi đám nhóc quậy phá này.

Cuối cùng con rể mới Lục Thanh Đường cũng tìm được cơ hổi thể hiện, hắn chạy trước chạy sau tìm nhà mới cho đàn chó con. Hầu như là bộ đội hoặc đại viện, chỗ nào cũng có đồ ăn ngon và khu vui chơi cho chó con. Một đàn chó con được đưa ra ngoài, người nhà chỉ giữ lại hai con mập mạp nhất.

Bé Tư vươn tay nhỏ muốn chơi với chó con, Tạ Chiêu đặt bé con xuống, hắn vỗ ʍôиɠ bé con: “Cẩn thận, đừng làm đau chó con.”

“Dạ!” Bé Tư đáp ứng.

Tạ Chiêu đi thả lòng gân cốt, hắn cầm kéo đi ra vườn hoa cắt tỉa khóm hoa yêu thích của Trình Dao Dao.

Bé Tư ngồi xổm cẩn thận từng li từng tí sờ móng vuốt của chó con.

Chó con lật người ôm tay bé Tư ngủ tiếp. Bé Tư ngạc nhiên cười khanh khách, không biết bé ôm chó con ngủ từ lúc nào.

Trình Dao Dao xõa tóc ra, cô mở đôi mắt ʍôиɠ lông mệt mỏi ngồi dậy. Chăn mỏng trêи người trượt xuống, trêи làn da trắng nõn có thêm mấu dấu đỏ.

Tạ Chiêu không ở đây. Căn biệt thự im ắng yên tĩnh.

Mấy đứa nhỏ cũng yên lặng, Tạ Chiêu đang làm gì vậy?

Trình Dao Dao kéo lê cơ thể mềm nhũn ra ban công nhìn xuống dưới.

Bé Tư ôm chó con ngủ trêи đệm. Thân hình mạnh mẽ rắn chắc của Tạ Chiêu bận rộng trong sân, làn da màu lúa mì dính đầy mồ hôi dưới ánh nắng cực kỳ gợi cảm. Cô chống cằm cười ngọt ngào.

Ừm, lại là một ngày bình yên đẹp đẽ.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook