Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 28: Chương 28

Thanh Hoa Nhiên

07/03/2021

Hai mắt Vương Vệ Chi đỏ đậm, càng ép càng gần.

Lâm Thu hít thật sâu một hơi, triệu ra lưu li xích kiếm giơ ngang trước người, đề phòng Vương Vệ Chi bổ nhào vào trêи người nàng —— ngọc tâm kinh kia trêи người nàng cũng không thể khinh thường đâu.

Nàng vội la lên: “Đừng! Ngàn vạn đừng!”

“Hử?” Động tác Vương Vệ Chi hơi ngừng lại, hơi hơi nheo mắt, “Như thế nào, ghét bỏ mẹ đẻ ta là ma?”

Lâm Thu hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Giờ này khắc này, nàng căn bản không rảnh nhớ lại chuyện này, càng không nói đến có ghét bỏ hay không?

Là Vương Vệ Chi tự mình quá để ý, trong lúc lơ đãng, người thiếu niên liền toát ra tự ti tận đáy lòng mình.

Lâm Thu biết loại thời điểm này trăm triệu lần không thể kϊƈɦ thích hắn, huống hồ là một người xuyên không, nàng vốn dĩ cũng không có cừu hận gì đối với Ma tộc, càng chưa nói tới kì thị chủng tộc.

Vì thế Lâm Thu nghiêm mặt nói: “Tới giờ phút này rồi, ngươi còn cho rằng Ma tộc kém một bậc sao? Nếu máu chảy xuôi trong thân thể Nhân tộc cũng là máu như thế này, có mấy ai còn có thể giữ được bản tính, cao cao nói chuyện khí khái đạo đức gì? Không cần nhìn đâu xa, ngươi cứ nhìn trước mắt, chờ đến khi qua được một cửa này, mười hai người còn dư lại mấy người?”

Vương Vệ Chi mị mị mắt, hoãn thanh nói: “Vậy ngươi kháng cự cái gì? Ngươi chẳng lẽ cố kỵ Ngụy Lương? A, Vương Vệ Chi ta cũng không phải thứ phế vật như Vương Hàn Đàm. Chỉ cần là nữ nhân mà mình vừa ý, ta có thể lấy, cũng có thể giữ được!”

Vô cớ nghe hắn nói đến Ngụy Lương như vậy, Lâm Thu không biết làm sao, liền cảm thấy hơi hơi có chút đỏ mặt.

Vương Vệ Chi khinh thân nhảy lên, một trận gió nóng thổi qua đầy mặt Lâm Thu. Khoảng cách giữa hai người đã không còn đủ một thước. Hắn căn bản không để kiếm của Lâm Thu vào mắt, hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy đầu kiếm, chậm rãi bẻ qua một bên.

Hắn cong khóe môi, trong ánh mắt đỏ lên nhiễm ɖu͙ƈ vọng, tiếng nói trong trẻo trở nên khúc chiết khàn khàn: “Theo ta đi, ta sẽ phụ trách đến cùng.”

Da đầu Lâm Thu hơi hơi tê dại, không tự giác run lên. Máu trong thân thể nàng điên cuồng rít gào kϊƈɦ động, kêu gào, gấp không chờ nổi muốn cùng một người khác đụng chạm. Đau đớn bỏng rát càng mãnh liệt hơn ban nãy, hai bên tra tấn làm cho nàng cơ hồ muốn hỏng mất thần trí.

Vương Vệ Chi càng tới gần thêm, mắt thấy sắp giam cầm nàng trong hay cánh tay.

Lâm Thu nghe được trái tim mình đang thình thịch nhảy. Nam nhân trước mắt trê tuổi anh tuấn, có năng lực, có đảm đương, toàn thân tràn đầy sức sống. Nàng hiểu biết cả cuộc đời hắn, biết hắn một khi nhận định một nữ nhân nào đó liền tuyệt đối sẽ không buông tay. Hắn đã nói sẽ phụ trách đến cùng, là thật sự sẽ phụ trách đến cùng.

Cùng hắn xa chạy cao bay, chỉ sợ là lựa chọn tốt nhất của nàng.

Dù sao nàng cùng Ngụy Lương vốn dĩ cũng không phải phu thê thật sự.

Nhưng không biết vì cái gì, khi cái tên “Ngụy Lương” này như cá bơi lướt qua trong đầu nàng, máu nóng lao nhanh trong cơ thể Lâm Thu thoáng chốc lạnh xuống. Tuy rằng nàng trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi Ngụy Lương, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới phải dùng phương thức này.

Mối liên hệ dằn dưa giữa nàng và Ngụy Lương không phải nàng nói không có liền không có, vô luận Ngụy Lương làm những chuyện đó đến tột cùng xuất phát từ mục đích gì, chung quy là nàng thiếu hắn rất nhiều.

Trước mắt, tuyệt không có thể phát sinh bất cứ quan hệ gì với Vương Vệ Chi !

Trong lòng Lâm Thu quyết định, trở tay một cái, đem lưu li xích kiếm đâm vào đầu vai mình. Nháy mắt đau đớn như bị thiêu cháy tạm thời áp xuống, cũng đuổi đi những rung động bản năng ngắn ngủi trong thân thể ra xa.

Nàng gằn từng chữ một, nghiêm mặt nói: “Hoang Xuyên nhìn đó.”

Động tác Vương Vệ Chi dừng lại, trêи gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp hiện lên một tia cổ quái.

“Vương Vệ Chi,” tiếng nói nàng cũng khàn khàn vô cùng, nhưng ngữ khí lại thập phần kiên định, “Ta biết ngươi là một người biết tự giữ bình tĩnh, ngươi, thật sự nguyện ý làm ra chuyện không minh bạch tới bực này với thê tử người khác ngay trước ánh mắt chăm chú của đại năng viễn cổ hay sao! Ngươi nguyện ý, nhưng ta không muốn! Vương Vệ Chi, tự chủ của ngươi đâu? Nhiều năm tu tâm như vậy, đều vứt cho chó ăn hết rồi à?”

Đây là câu mà khi mới vừa vào bí cảnh, hắn từng trào phúng đám người Vương thị. Hiện tại Lâm Thu đóng gói nguyên vẹn trả lại cho hắn. Nàng biết lòng tự trọng của hắn rất cao, nhất định ăn ngay chiêu này.

Vương Vệ Chi sửng sốt, sau đó cười rộ lên.

Một bên cười, một bên lui về phía sau.

Vài bước lúc sau, hai tròng mắt tuy rằng vẫn đỏ bừng, nhưng ánh mắt đã khôi phục lại một mảnh thanh minh.

Lâm Thu nhẹ nhàng phun ra một hơi, thu hồi lực vận sức chuẩn bị ra chiêu Kinh Liên Phá.

Khi cánh hoa sen rung động trở về vị trí cũ, lực hấp bỗng nhiên tới. Lâm Thu hai mắt hơi hơi mở to, kinh dị nhìn đóa Nghiệp Liên màu vàng kim mờ rêu rêu rao rao, chậm rãi rung động cánh hoa sen cùng thân cây, đem cái sóng nhiệt làm thân thể nàng xúc động táo bạo thu vào trong thức hải. Phía trêи đoá Nghiệp Liên dần dần bốc lên từng đợt từng đợt sương đỏ nhè nhẹ, đẹp tựa như ảo mộng.

Lâm Thu toàn thân thư thái, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Nghiệp Liên này, ngay cả thứ đó cũng có thể ăn?!

Biết sớm đỡ quá!

Chính lúc đang trố mắt, chợt nghe tiếng kiếm reo “trang” một tiếng, Vương Vệ Chi tiêu sái lưu loát rút trường kiếm ra, trở tay xoay tròn, đem mũi kiếm nhắm ngay chính ngực hắn.

Người này, hành sự thật sự quả quyết cực kỳ, ngắn ngủn trong nháy mắt đã ra quyết định.

“Tin ngươi một lần” Hắn nói, “Nếu ta chuyến này thuận lợi, quay về lại liền tìm Ngụy Lương đòi ngươi!”

Trong lúc nói chuyện, mũi kiếm trong tay hắn đã đâm vào tim, hắn hơi tạm dừng một lát, như đang tinh tế thể nghiệm loại cảm giác này.

“Ê ngươi chờ ——” Lâm Thu mới vừa mở miệng ngăn cản, liền thấy khuôn mặt anh tuấn của Vương Vệ Chi hiện lên ý cười đã hiểu rõ, trong tay đột nhiên phát lực, đâm trường kiếm hoàn toàn xuyên qua trái tim.

Nàng ngơ ngác nhìn thân ảnh hắn mờ nhạt đi ngay tại chỗ.

……

Tình huống Vương Vệ Chi giờ phút này không thể nói là tốt, cũng không thể nói không tốt. Sau khi trước mắt tối sầm lại, hắn phát hiện mình êm đẹp đứng ở dưới một thác nước cát chảy sáng ngời, bội kiếm vẫn treo ở bên hông, trêи người cũng không có chút vết thương, cơn đau do ma huyết đốt người cũng biến mất không thấy. Thân thể hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể hơi di chuyển con ngươi hoặc chớp mắt.

Tầm mắt đảo qua, phát hiện đám người Tần Vân Hề mỗi người đều giống như rối gỗ đang đứng bên cạnh mình, hơi thở không có, nguyên hồn không ở đây.

‘ không phải chân thân…… Thì ra là thế. Ta đã nghĩ, Hoang Xuyên lão nhân sao có thể có bản lĩnh đến như vậy, có thể làm chúng ta đổi thành tộc nhân Ma tộc hết. ‘ trong lòng hắn thầm nghĩ, ‘ tộc nhân Ma tộc đã là vô căn cứ, cái gọi là linh dược, càng chỉ là một miếng mồi giả dối. A, may mắn ta cơ trí tự giữ mình, không làm trò hề gì trước mặt nữ nhân kia! ‘

Không biết nghĩ tới cái gì, đáy mắt hắn hiện lên một mạt ý cười bỡn cợt, mắt vừa chuyển, nhìn thẳng Lâm Thu vẫn không nhúc nhích đứng ở bên tay trái hắn.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài hơi hơi phủ lên trêи gò má hồng hồng, đôi môi đỏ bừng giống như hai cánh hoa nhảy ra từ trong nụ hoa vừa mới nở, vừa nhìn liền biết bên trong chất chứa mật hoa ướt át ngọt ngào.

Cổ họng hắn vừa động, trong lòng dâng lên ý xấu.

Chỉ tiếc, giờ phút này thấy được ăn không được. Sau khi nguyên hồn bị mạnh mẽ kéo vào ảo cảnh, ít nhiều gì cũng để lại chút di chứng, trong vòng một nén nhang, thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích.

‘ Chờ đó cho ta. ‘ hắn xấu xa nghĩ, ‘ suýt nữa nghẹn hỏng ta rồi, dù sao cũng phải đòi ngươi chút chỗ tốt! ‘

Nhưng khi đang còn suy tư chơi cách chơi xấu, bên người bỗng nhiên truyền đến tiếng động kỳ quái.

Tầm mắt Vương Vệ Chi nghiêng nghiêng, nhìn đến thân thể một tu sĩ Nguyên Anh trong tộc đang dựng đứng lên, người này trợn tròn đôi mắt, một tiếng cũng chưa phát ra được, liền bị vứt ra khỏi bí cảnh.

‘ động thủ đả thương người, phế tài. ‘

Trong lòng Vương Vệ Chi không ngừng cười lạnh, ánh mắt không chút để ý dừng lại trêи thác nước cát chảy trước mắt, nhìn những hạt cát li ti sáng ngời từ trêи trời giáng xuống, làm những tia sáng lung linh toả ra bốn phương như một ngôi sao, sau đó rơi xuống vực thẳm như bóng tối vô biên.

Rốt cuộc, thân thể xơ cứng như hòn đá cũng có thể cử động.

Hắn oai oai cổ, cười xấu xa từng bước đi đến nhìn những các xác không có nguyên hồn trong đó. Hắn cố tình không đi về hướng Lâm Thu —— điểm tâm mỹ vị nhất, cần phải để đến cuối cùng mới thưởng thức.

Khi đi đến trước mặt Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm, đáy mắt Vương Vệ Chi hiện lên một mạt bỡn cợt, hắn vươn ngón út, đưa vào trong miệng dính dính nước miếng, sau đó tiện tay điểm lên trán của Liễu Thanh Âm.

“Để vẽ con rùa ngu ngốc.” Hắn cười nói.

Mắt thấy đầu ngón tay của Vương Vệ Chi sắp phải chạm vào cái trán của Liễu Thanh Âm, trong đất bỗng nhiên xẹt qua một ngọn gió lạ, bức hắn lui về sau ba bước.

Tần Vân Hề lạnh mắt nhìn hắn, trong tay nắm kiếm.

“Tần đại kiếm tiên,” Vương Vệ Chi chẳng hề để ý mà cười rộ lên, “Công lực giả chết của ngươi chắc là tuyệt chiêu nhất rồi. Ta đi qua đi lại nhìn hai ba vòng, cư nhiên không phát hiện Tần đại kiếm tiên ngươi khi nào thì nguyên hồn về thân xác.”

Tần Vân Hề lạnh lùng tiến lên trước một bước, trường kiếm trở vào bao, nói: “Rút tay lại, tôn trọng người khác một chút.”

Vương Vệ Chi đầy mặt ý cười, nhưng lại không chạm đến đáy mắt, vẫn dùng ngữ khí khinh phiêu phiêu nói: “Như thế nào, ta muốn đuổi giùm Liễu đại kiếm tiên một con muỗi, ngươi cũng có ý kiến?”

“Vương Vệ Chi,” Thanh âm Tần Vân Hề lạnh hơn, “Đừng cho là ta không biết, trong lòng ngươi hận Thanh Âm.”

Vương Vệ Chi nao nao, đôi mi dài xinh đẹp nhướng lên một lát, mỉm cười nói: “Hận ? Không đến mức. Nhiều nhất chỉ là chán ghét một chút thôi.”

Tần Vân Hề lãnh đạm nói: “Xin khuyên ngươi một câu, đừng giở trò, nếu không, ta nhất định để ngươi sống không bằng chết.”

Nghe hắn nói như vậy, Vương Vệ Chi không khỏi thu hồi gương mặt giả bất cần đời. Hắn bình tĩnh nhìn Tần Vân Hề một lát, phất tay áo xoay người, không hề phản ứng lại hắn ta.

Tâm Vương Vệ Chi hơi hơi trầm xuống. Khi hắn tiến vào bí cảnh, bên ngoài còn gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng chưa có phát sinh.

Lúc ở đài bạch ngọc, nghe được tộc nhân nói Vạn Kiếm Quy Tông giết chết mười hai người đại kiếm tiên của Vương thị , hắn còn ẩn ẩn có chút không tin. Nhưng giờ phút này thấy thái độ của Tần Vân Hề, trong lòng hắn đã sáng tỏ, giữa Vương thị và Vạn Kiếm Quy Tông, chắc chắn là đã hoàn toàn xé rách mặt rồi.

Nếu không, lấy thân phận Tần Vân Hề, hà tất ba hoa chích choè, nói Vương Vệ Chi hắn hận Liễu Thanh Âm?

Tuy rằng Liễu Thanh Âm đã từng làm bị thương mẹ đẻ hắn, nhưng Vương Vệ Chi cũng không trách nàng ta, càng không tới mức “Hận”. Huống hồ chuyện này người ngoài căn bản không có khả năng biết được, ngay cả bản thán Liễu Thanh Âm cũng không thể tưởng được, trong đám Ma tộc bị nàng ta sát thương, có một người vậy mà lại là thê tử của vị đại kiếm tiên quy ẩn kia của Vương thị. Lúc ấy mẹ đẻ Vương Vệ Chi tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng cha của Vương Vệ Chi tìm được linh dược, thành công cứu người trở về, hiện giờ sớm đã không còn gì đáng ngại.

Hành động mới vừa rồi của Vương Vệ Chi xác thật cũng có ý cho hả giận, bị người bắt được tại chỗ, cũng đích xác có vài phần xấu hổ. Giờ phút này lỗ tai hắn còn hơi hơi có chút nóng, mặt ngoài làm bộ trấn định, trong lòng lại đã gió nổi mây phun.

Hắn đi tới trước mặt Lâm Thu, đôi mắt nhìn nàng, suy nghĩ lại ở nơi khác.

Mà giờ phút này, Tần Vân Hề đứng ở phía sau hắn, trong lòng đã u ám quyết định —— chờ đến khi Liễu Thanh Âm ra tới, chính mình liền ngay tại chỗ này, giết chết Lâm Thu không hề sức phản kháng, vĩnh tuyệt hậu hoạn!

……

Lâm Thu nhìn thân ảnh Vương Vệ Chi dần dần biến mất, biểu tình trêи mặt trở nên thập phần cổ quái.

“Vốn dĩ có thể giúp ngươi, chạy nhanh như vậy làm gì.” Nàng tiếc nuối tự nói.

Con quạ đen trêи gối ngọc mới vừa khẽ mở hai phiến mỏ khai, cúi đầu thấp thấp phát ra tiếng cười, vừa nghe nàng nói như vậy, tức khắc dựng đứng lông —— nàng đang hối hận không cùng Vương Vệ Chi làm thành chuyện tốt?!

Cánh nó xoè ra, bổ nhào vào bên người nàng, thật mạnh một ngụm mổ về hướng tay nàng.

Không ngờ lần này Lâm Thu lại có phòng bị. Nàng khéo léo né qua, kéo con quạ đen, đôi tay hợp lại, nắm chặt toàn bộ nó trong lòng bàn tay mình.

“Bắt được ngươi rồi!” Lâm Thu vui vẻ cười nói, “Hay cho con súc sinh lông xẹp này, quậy hư chuyện của ta còn không nói, còn muốn lén mổ ta? Ngươi đây là ăn giấm với Vương Vệ Chi sao? Ngươi nghĩ ngươi là Ngụy Lương a?”

Quạ đen: “……”

Lâm Thu tự mình lại là trố mắt một lát, khóe môi chậm rãi cong lên một mạt cười tự giễu: “Sai rồi. Ngụy Lương sao có thể ăn dấm ta chứ.”

Quạ đen bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt đen nho hơi hơi loé lên một chút ánh sáng.

“Cũng không biết Ngụy Lương khi nào mới có thể buông tha ta.” Lâm Thu mặt ủ mày ê, “Những chuyện của hai người bọn họ, ta không muốn biết

một chút nào. Ta chỉ trông cậy vào có thể bình bình an an thuận thuận lợi lợi mà cùng hắn đường ai nấy đi…… Đến lúc đó nếu Vương Vệ Chi còn nguyện ý chờ ta thì tốt rồi.”

Ngực Quạ đen trướng lên, tức giận đến cười quái dị “Cạc cạc”.

Lâm Thu câu được câu không, tiện tay sờ sờ lông nó, lẩm bẩm: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy phương pháp qua cửa này một cách chân chính hẳn là ai có thể chịu đựng ở trong này càng lâu thì càng tốt. Dưới cục diện khó đến như vậy, xem ai có thể kiềm chế sát tâm, áp chế bản năng, ai kiên trì được đến lâu nhất liền là người thắng cuộc —— cửa tiếp theo vừa vặn có bốn vị trí, nói cách khác, ở chỗ này, sẽ đem toàn bộ người dư thừa đào thải, cuối cùng người còn lại là người chiến thắng. Phương pháp tự xoay kiếm tự vận của Liễu Thanh Âm kia, xem như lợi dụng lỗ hổng của quy tắc, đi lối tắt.”



Nàng rời khỏi giường nệm, đi đến hướng bên ngoài.

“Kỳ quái, theo lý thuyết, Tần Vân Hề hẳn phải một tấc cũng không rời, gắt gao nhìn theo dõi ta mới đúng. Nhưng mà lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa có xuất hiện……” Nàng một lần nữa nhét con quạ đen trở về trong lòng ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào có điểm không đúng.

Có phải đã xem nhẹ cái gì hay không……

Tộc nhân Ma tộc, linh dược?

Không đúng.

Hoang Xuyên đã là cổ nhân của vạn năm trước, lưu lại chỉ là một sợi tàn phách, nương theo Hư Thật Kính, khó khăn lắm duy trì được trạng thái bất diệt mà thôi. Hắn làm sao có được sức mạnh nghịch thiên như vậy, dễ dàng biến mọi người thành ma, lại khôi phục ma thành người?

Nếu hắn thực sự có bản lĩnh như vậy, cũng không cần vì cuộc chiến giữa người và ma mà buồn rầu.

Cho nên, khối thể xác trước mắt mình đây, căn bản không phải là chân thân của mình!

Lâm Thu nhẹ nhàng đảo một ngụm khí lạnh, ngón tay hơi hơi phát run.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chi tiết trong sách —— sau khi Liễu Thanh Âm tự vận, phát hiện được thân thể mình đang đứng trước cửa khảo nghiệm thứ tư, thân thể Vương Vệ Chi gắt gao dựa gần nàng ta, hai người gần như là đang ôm nhau. Nàng ta vừa thẹn vừa gấp, lại phát hiện thân thể hoàn toàn không thể động đậy. Vương Vệ Chi cười như không cười, vẫn luôn chăm chú nhìn nàng ta, trong ánh mắt rất có ý bỡn cợt.

Mãi đến ước chừng sau một nén nhang, Liễu Thanh Âm rốt cuộc chật vật tránh thoát khỏi sự ôm ấp của Vương Vệ Chi.

Lúc đó, Lâm Thu chỉ lo quan tâm Liễu Thanh Âm dưới sự xâm nhập của nhiệt độ cơ thể Vương Vệ Chi, đã mặt đỏ tim đập như thế nào, trong lòng cảm thấy thẹn với Ngụy Lương như thế nào, căn bản không có rảnh đi để ý hai người này sau khi vượt qua cửa thứ ba, vì sao lại không thể động đậy?

Kỳ thật…… Cái cửa này giống như là một mộng cảnh, mà thân thể chân chính của mọi người thì lại đang ngủ say ở bên ngoài.

Cho nên, nếu Tần Vân Hề đã sớm rời khỏi cửa này, xuống tay với thân thể không hề có sức chống cự gì của nàng ……

Lâm Thu cảm thấy da đầu tê dại, trái tim trong lồng ngực đập “thùng thùng” kinh hoàng. Hiện tại còn chưa xảy ra chuyện, có phải bởi vì Tần Vân Hề chưa phát hiện ra cơ hội tuyệt hảo này, hay là bởi vì Vương Vệ Chi đang bảo vệ mình?!

Nàng triệu ra lưu li xích kiếm, cơ hồ có hơi cầm không được chuôi kiếm.

Từ từ…… Bình tĩnh, bình tĩnh đã.

Lâm Thu chậm rãi điều chỉnh hô hấp, trong lòng thầm nghĩ: ‘ Vương Vệ Chi đã rời đi lâu rồi, trước mắt mình vẫn chưa xảy ra chuyện, chắc chắn là do còn có hắn. Hắn nếu dám tin tưởng mình, tự vận rời khỏi nơi này, mình cũng nên tin hắn một lần. Nếu mình không tính sai, trong ảo cảnh cũng nên có chút động tĩnh. Vương Vệ Chi…… Chỉ cần ngươi cố gắng chống đỡ giùm ta trong chốc lát, đừng để ta thất vọng nha! ‘

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng rung trời.

Trước mắt Lâm Thu tối sầm, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen thật lớn gào thét xẹt qua hơn nửa màn trời, ầm vang một tiếng, làm cho đại địa chấn động liên tục.

Một bóng dáng khác thật lớn, hình dạng quái dị cao cao đứng lên, xa xa nhìn lại giống như một ngọn núi di động đột nhiên phồng lên trong thành. Chỉ trong vài hơi thở, lại có một thần hình to tướng khác mọc lên từ mặt đất, chúng nó phảng phất như mất đi thần trí, điên cuồng công kϊƈɦ lẫn nhau.

Không cần đoán, quái vật trong cuộc hỗn chiến kia nhất định là Tế Uyên cùng mấy tên đệ tử Vương thị khác đã dùng quá nhiều “Linh dược” !

Lâm Thu nghe được tiếng tim mình đập trở nên vừa nhanh vừa mạnh, nặng nề quanh quẩn bên sườn tai, nàng hít sâu một hơi, mạnh mẽ ấn xuống bất an trong lòng, gắt gao nắm kiếm, vọt về hướng chiến trường.

Phỏng rát trong thân thể đã bị Nghiệp Liên rửa sạch không còn một mảnh, Lâm Thu tâm niệm vừa động, linh khí từ mũi kiếm trào ra, ngưng tụ thành một dải lụa màu vàng kim nhạt, xẹt qua giữa không trung, quấn lấy một góc mái cong ở nơi xa.

“Thu!”

Lụa linh khí bỗng chốc co rút lại, thân thể Lâm Thu bay lên trời, xẹt qua toàn bộ đường phố, hơi có chút chật vật dừng ở bên cạnh mái cong.

Lảo đảo vài cái, đạp nát năm ba phiến ngói đen.

Quay đầu lại nhìn, một lướt này thế nhưng lướt ra gần 100 mét!

“Cũng được, rất mạnh.”

Lâm Thu xa xa nhìn, ở trêи nóc nhà có thể tinh tường trong thấy tình huống trận chiến ở trung tâm gió lốc.

Một thân ảnh màu màu xám trắng thướt tha đang xuyên qua trong chiến trường, đưa bá tánh sắp không kịp chạy trốn đến nơi an toàn.

Đúng là Liễu Thanh Âm.

Nhìn thấy Liễu Thanh Âm còn ở nơi này, Lâm Thu tức khắc yên tâm không ít —— Tần Vân Hề thân ở bên ngoài khẳng định không muốn để thân thể Liễu Thanh Âm không hề sức phản kháng, đơn độc ở cùng với Vương Vệ Chi. Cho nên, trước khi Liễu Thanh Âm rời khỏi nơi này, hắn hẳn sẽ không xuống tay với mình.

Lâm Thu nhẹ nhàng thở phào, tầm mắt đảo qua, nhìn thẳng một cây cột gỗ thô kệch trêи mặt đất cách đó hơn hai trăm mét.

Tu sĩ kỳ Nguyên Anh mới có thể ngự kiếm lăng không, giờ phút này tu vi của Lâm Thu chỉ là sơ kỳ Kết Đan, nhưng nàng đã gấp không chờ nổi muốn thể nghiệm cảm giác bay lượn trước.

Nàng cầm chuôi kiếm, lưu li xích kiếm “Hồng mỹ nhân” và nàng tâm ý tương thông, một ánh sáng màu đỏ đậm chảy xuôi trêи thân kiếm đỏ rực, cuối cùng tụ lại ở mũi kiếm. Cùng lúc đó, Lâm Thu quán chú linh khí lên, trêи mũi kiếm, một dây xích linh khí to bằng ngón tay út nhanh chóng thành hình!

“Đi!”

Dây xích linh khí thật dễ sai khiến, đón gió văng xa đến hơn trăm mét, Lâm Thu nhẹ nhàng vũ động xích kiếm, liền thấy dây xích ánh kim uốn lượn bay nhanh, trong nháy mắt đã đến mục đích, gắt gao quấn quanh hình trụ trêи đầu cột trụ kia.

“Thu!”

Thân thể Lâm Thu lại một lần bay lên lên.

Lần này, nàng từ trêи mái hiên hướng về mặt đất lao xuống. Dây xích kéo nàng, nàng cũng có thể tự điều chỉnh phương hướng cùng tốc độ.

Trận gió ập vào trước mặt, đánh vào gò má non mềm của nàng. Làn váy ở sau người ào ào rung động, cả người giống như bị gió nâng lên.

Lâm Thu chỉ cảm thấy trong lòng vui sướиɠ, linh hoạt xoay quanh trái phải, tránh mấy vụn gỗ, vụn ngói từ trong trung tâm chiến trường bắn tới.

Tới gần mới phát hiện tình trạng Liễu Thanh Âm giờ phút này thập phần chật vật, môi đã trắng bệch, tóc đen tán loạn, trêи bộ áo trắng trêи người dính rất nhiều bụi. Nàng ta đang hộ tống một nhà ba người rời khỏi trung tâm chiến trường.

Trong cuộc chiến đấu hỗn loạn có tổng cộng bốn con quái vật, tình hình đang vô cùng dữ dội. Lâm Thu nhìn một hồi lâu, phát hiện ba con ma vật toàn

thân đen nhánh trong số đó là một bọn, chúng nó đang hùa nhau đuổi giết một con huyết xà thật lớn, đỉnh đầu còn có hai cái sừng.

Huyết xà hiển nhiên là Tế Uyên sau khi bị biến dị, hắn linh hoạt xuyên qua bên trong đường tắt, thân hình vừa vặn lấp đầy toàn bộ ngõ nhỏ.

Ba con ma vật đen nhánh hình thái cùng loại với gấu, nên cồng kềnh hơn so với Tế Uyên rất nhiều, chúng nó điên cuồng xé rách hết thảy ngăn trở trước mặt, một vách tường cũng giống như chiếc lá cây, dễ dàng bị chúng nó đập vỡ vụn, ném về hướng nơi xa.

Chúng nó điên cuồng truy đuổi Tế Uyên, nhưng con huyết xà thật sự quá mức giảo hoạt, một lần lại một lần trốn thoát ngay trước mặt chúng nó. Ba con ma vật thỉnh thoảng va chạm vào nhau, giống như là hai ngọn núi sắt nghiêng ngả đụng phải nhau, phát ra tiếng “ầm vang” thật lớn, nhưng lại lông tóc vô thương.

Bên cạnh chiến trường có cái hố lớn, trong hố là một mảnh phế tích, dưới phế tích có thể thấy máu bắn thành vọt văng khắp nơi. Lâm Thu hơi trầm ngâm, trong lòng ngầm nghĩ sự tình vừa mới phát sinh —— Tế Uyên cùng bốn tên tộc nhân Vương thị khác sau khi đoạt “Linh dược” xong, dần dần xảy ra dị biến. Bốn người này thần trí hoàn toàn biến mất, bắt đầu điên cuồng công kϊƈɦ lẫn nhau. Sau khi dị biến thì thân hình kiên cố vô cùng, trong một chốc một lát, ai cũng không thể thương tổn đối phương, cho nên không ai bị đào thải.

Tế Uyên vốn là ma, không bị mất đi thần trí giống như bốn người này, hắn cuốn một con ma vật trong đó lên, ném ra ngoài, đập xuống thành ra cái hố lớn kia, nghiền chết rất nhiều người trong ảo cảnh. Cái tên xui xẻo bị làm đĩa ném, ném bể trứng trong giỏ này lập tức đã bị đào thải. Ba người khác ước chừng là bị kϊƈɦ thích, kϊƈɦ phát một tia lí trí trong đầu cận tồn một tia lý trí, liền bắt đầu liên thủ đuổi giết Tế Uyên huyết xà.

Suy đoán của Lâm Thu thực mau chóng liền được chứng thực.

Tế Uyên linh hoạt xuyên qua hai ngõ tắt, đuôi dài uốn một cái, liền cuốn quanh một cái phòng, bứt một gian phòng ngói nhỏ từ tận gốc lên, đưa đến dưới thiết quyền của một con ma vật thật lớn! Nóc nhà đã bị xốc bay, chỉ thấy một gương mặt của một đứa bé trai nhỏ tuổi tròn tròn ngốc ngốc lăng lăng mà ngồi xổm trong lu gạo, chớp đôi mắt to mờ mịt.

Con ma vật đang truy đuổi gắt gao phía sau Tế Uyên căn bản không có ý thức được đây là cái bẫy, nó tràn đầy cuồng bạo, chỉ nghĩ muốn xé con huyết xà đáng giận trước mặt này thành mảnh nhỏ! Nó giơ nắm tay to khổng lồ lên, đập thật mạnh về phía căn phòng tan nát ngăn ở trước mặt……

Mắt thấy thằng bé trong lu gạo sắp phải mệnh tang dưới thiết quyền!

Giờ phút này Liễu Thanh Âm mới vừa đem một nhà ba người đưa ra khỏi chiến trường, căn bản không kịp xoay người cứu viện.

“Dừng tay!” Nàng ta lảo đảo chạy tới.

Chịu ảnh hưởng của ma huyết kia, nàng ta không thể nào ngự kiếm, linh khí cũng không thể phóng ra xa hơn mười mét.

Lâm Thu nhìn nàng ta, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.

Mấy ngày trước, khi Liễu Thanh Âm ở bên ngoài Vân Thuỷ Dao lạm sát cá, chim, trùng, thú, Lâm Thu còn cảm thấy nữ chủ này khả năng muốn hắc hóa. Nhưng giờ phút này thấy như vậy, Liễu Thanh Âm rõ ràng vẫn là nữ chủ tâm địa thiện lương hơi có chút thánh mẫu kia trong nguyên tác —— Tần Vân Hề khẳng định đã nói với nàng ta nơi này chỉ là ảo cảnh. Nàng ta trong lòng rõ ràng rất hiểu những người này cũng không phải người thật, chỉ cần mặc kệ này mấy tên Vương thị đã dị biến thành ma vật kia giết chết người trong ảo cảnh, bọn họ sẽ bị đào thải, mà nàng ta cũng sẽ được giải thoát, không cần phải chịu cơn đau ma huyết đốt người này.

Nhưng Liễu Thanh Âm vẫn lựa chọn cứu giúp những “Người thường”này.

Nhân tính, quả nhiên là thứ phức tạp nhất, khó cân nhắc nhất.

Ánh mắt Lâm Thu hơi hơi chợt lóe, lần thứ hai quăng ra dây xích linh khí, câu treo ở một cột cờ xa xa, sau đó thân thể mượn lực bay lên trời, suýt sao cứu được thằng bé trong lu gạo kia dưới thiết quyền của ma vật.

Thêm trọng lượng của một người nữa, Lâm Thu có chút không giữ được trọng tâm, rơi xuống đất thiếu chút nữa giạng thẳng chân.

Nàng biết Liễu Thanh Âm đang nhìn chằm chằm ở phía sau, liền không dùng thế đáp đất lăn tròn đi như con lừa nữa, mà là mũi chân đá xoáy một cái, phi yến xoay người, xinh xinh đẹp đẹp mà đứng yên, thu kiếm.

Ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, thấy Liễu Thanh Âm quả nhiên thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm nàng.

“Thanh Âm,” Lâm Thu giơ mắt ngó khắp nơi, “Tới vừa kịp lúc, ngươi mang tiểu hài tử này đưa đến nơi an toàn đi, sau đó lại trở về tiếp ứng.”

Liễu Thanh Âm: “……” Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại nói không được.

Nàng ta mím môi, tầm mắt dừng trêи khuôn mặt ngây thơ của thằng bé kia, tức khắc ánh mắt mềm nhũn.

“Được.” Liễu Thanh Âm nhận thằng bé, che chở cho nó rồi nhanh chóng đi xa.

Lâm Thu quăng ra dây xích linh khí một lần nữa, lướt đến chỗ cao tiếp tục quan sát. Nàng muốn tìm kiếm một cơ hội, nghiệm chứng suy đoán trong lòng. Giờ phút này cuộc chiến thật sự là quá loạn, nàng nhất thời không thể nào xuống tay.

Liễu Thanh Âm mau chóng đã trở lại, nàng ta cũng không thèm đưa mắt nhìn Lâm Thu, chỉ há mồm hỏi: “Vương Vệ Chi đâu? Hắn đã đi ra ngoài rồi phải không?”

“Không biết. Ta cùng với hắn tách ra.” Tầm mắt Lâm Thu đuổi theo trung tâm chiến trường, thuận miệng đáp nàng ta.

Ánh mắt Liễu Thanh Âm hơi hơi chợt lóe: “Ngươi biết cách qua cửa sao?”

Lâm Thu cười nói: “Không đả thương người, chống đỡ tới cuối cùng, đúng không?”

Liễu Thanh Âm im lặng một lát, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Ánh mắt nàng ta có chút phức tạp, nhìn nhìn Lâm Thu khí phách hăng hái, môi anh đào mím rồi lại mím, chung quy không nói ra những lời mà Tần Vân Hề nói cho nàng ta trước khi rời đi.

‘ Thanh Âm nàng nhớ kỹ, mục đích của cửa này là muốn để lại bốn người, tất cả những ai dư thừa toàn bộ đều bị đào thải. Chỉ có giữ vững bản tâm, tuyệt đối không đả thương người, mới có thể kiên trì đến cuối cùng. Nhưng mà cái quy tắc này có lỗ hổng hoặc nói là lối tắt, đó là tự sát. Một khi tự sát, liền không thể thương tổn bất luận kẻ nào, lập tức liền sẽ thành công qua cửa. Ta đi ra ngoài trước, đề phòng Lâm Thu đào tẩu. Nàng coi tình huống mà quyết định, có thể kiên trì thì kiên trì, nhưng nếu có ai khác cũng dùng cách tự sát cái này để qua cửa thì nàng phải nhanh tay lên. Nàng nhớ lấy, chỉ có bốn vị trí để đến cửa tiếp theo. ‘

Liễu Thanh Âm âm thầm suy nghĩ.

Giờ phút này Vương Vệ Chi không thấy bóng dáng đâu, vì phòng ngừa vạn nhất, nàng cứ cho là hắn đã thành công qua cửa. Tần Vân Hề cũng mới vừa rồi tự sát rời đi, giờ phút này, vị trí chỉ còn lại có hai người.

Con huyết xà kia thập phần gian trá, nhảy tới nhảy lui khắp nơi, dụ mấy con ma vật còn lại ngộ sát người trong ảo cảnh, hiển nhiên trong lòng có tính toán của chính mình. Người này, chắc chắn là kình địch!

Cho nên tình huống trước mắt chính là, huyết xà, Lâm Thu cùng chính mình, phải đào thải một người. Vậy chi bằng mình đi trước một bước, làm cho hai người bọn họ tự đi tranh đoạt vị trí cuối cùng kia.

Liễu Thanh Âm lần thứ hai mím môi, hạ quyết tâm.

“Ngươi ở chỗ này nhìn đi, ta tới mấy căn phòng phía dưới cứu người.” Ước chừng do chột dạ, nàng ta không đưa mắt đi nhìn Lâm Thu.

Lâm Thu đứng trêи nóc nhà, từ trêи cao nhìn xuống thấy biểu tình lập loè của Liễu Thanh Âm, rất có một loại ảo giác như cô giám thị theo dõi học sinh chuẩn bị gian lận.

Nàng bất động thanh sắc, nhàn nhạt đáp: “Ừ, ngươi để ý chút.”

“Ừ.” Liễu Thanh Âm vội vàng rời đi.



Lâm Thu biết, nàng ta muốn lén rời đi. Tế Uyên giảo hoạt ai nấy đều thấy được, Liễu Thanh Âm không muốn mạo hiểm ở lại nơi đây.

Một khi Liễu Thanh Âm tới bên ngoài, Tần Vân Hề có thể bảo cho nàng ta cuốn lấy Vương Vệ Chi, hắn sẽ vung đao hạ sát thủ, giết mình.

Thời gian không nhiều lắm!

Lâm Thu định thần, tập trung tinh thần nhìn thẳng huyết xà Tế Uyên trong phế tích chui tới chui lui.

Ba con ma vật rầm rập đuổi theo phía sau Tế Uyên, một đường nghiền phẳng vô số phòng ốc. Lâm Thu biết thân thể mình yếu đuối, loại thời điểm này mà xông lên, không khác gì lấy trứng chọi đá.

Đợi một hồi lâu, trước sau không tìm được cơ hội gì.

Tính toán sơ lược một chút, Liễu Thanh Âm cũng đi được gần nửa nén nhan rồi.

Nếu thật sự không được, chỉ có thể từ bỏ ý niệm kia trong lòng……

Đang lúc kiếm Lâm Thu nhắm ngay chính mình, chuẩn bị chọt cho bản thân một cái lỗ thủng, cơ hội đã chờ đợi hồi lâu, đột nhiên liền tới rồi!

Chỉ thấy hai con ma vật từng con một từ một vách tường đổ nát nhảy ra tới, vừa lơ đãng “Oanh” một tiếng va chạm vào nhau. Tế Uyên quyết đoán xoay người, dùng đuôi dài xoắn lấy chúng nó, muốn đóng gói chúng nó ném văng ra, đập bẹp hơn năm mươi mét tường dọa đứng tim một lão khất cái nằm liệt dưới chân tường.

Không nghĩ tới, lần này hắn đã xem nhẹ trọng lượng của cái tay nải lớn này, nhấc hai lần cũng chưa thể giơ lên.

Giờ phút này, một con ma vật khác cũng liều chết phóng tới trước mặt, nó vừa tung người một phát, thân thể cồng kềnh thật mạnh đè lên một đoạn giữa của huyết xà Tế Uyên, làm hắn nhất thời không thể nhúc nhích!

Trái tim Lâm Thu đập bịch bịch, quyết đoán ngưng ra dây xích linh khí, thân thể từ trêи nóc nhà nhảy xuống, đông thời dây xích quăng ra, câu trêи một đỉnh sừng của một con ma vật trong đó.

Nói không khẩn trương là giả.

Tay chân nàng đều có hơi chột dạ, hai tay hơi run run, bên tai còn nghe máu của chính đang chảy hô hô.

Quạ đen lẳng lặng đứng ở trêи vai nàng, cũng không nhúc nhích.

Khoảng cách gần hai trăm mét trong nháy mắt sắp tới rồi.

Xúc cảm của Ma vật thông qua xiềng xích linh khí truyền tới cảm giác của Lâm Thu, nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi tanh đến dày đặc.

Nàng nín thở ngưng thần, xích kiếm rung động, thu hồi dây xích linh khí xong, hai chân vững vàng đạp trêи sống lưng một con ma vật. Giờ phút này thời gian cấp bách, nàng không quan tâm, thúc giục Nghiệp Liên đồng thời vươn một bàn tay ra, hung hăng ấn trêи người một con ma vật!

“Hút!”

Hấp lực trào dâng tới, tim đập càng nhanh, một cảm giác hưng phấn ẩn ẩn từ đáy lòng bắt đầu lan tràn ra.

Nghiệp Liên nhẹ nhàng rung động, sương đỏ mờ mịt, cơ hồ che lại hết ánh sáng vàng kim mờ nhạt.

Dưới bàn tay nàng, ma vật lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rút nhỏ lại, chỉ trong hai ba hơi thở đã có thể nhìn ra hình dạng con người.

Tế Uyên phát hiện trọng lượng trêи đuôi bỗng dưng nhẹ đi.

Hắn quay đầu muốn nhìn lại, lại bị con ma vật đang đè ở trêи người chưởng một chưởng thật mạnh vào giữa não, chỉ có thể tạm thời kiềm chế nghi hoặc trong lòng, gồng thân mình, tiếp tục triền đấu với con ma vật này.

Đảo mắt một cái, con ma vật trước mặt Lâm Thu liền lộ ra chân dung, đúng là tên tu sĩ Nguyên Anh lớn tuổi nhất.

Trong nguyên tác, người này từng thuận lợi vượt qua cửa này, nhưng đến cửa sau lại bị Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi liên thủ đào thải.

Hắn mơ mơ hồ hồ nhìn Lâm Thu, theo bản năng lẩm bẩm nói: “Đa, đa tạ?”

Lâm Thu gật gật đầu, không rảnh xã giao cùng hắn, lập tức đưa bàn tay dán tới trêи người con ma vật còn lại.

Công phu đóng gói của Tế Uyên thật ra lại thập phần lợi hại, con ma vật này không nhúc nhích được chút nào, để cho Lâm Thu thuận lợi thành sự.

Khi Nghiệp Liên hút được một nửa, Lâm Thu lại một lần nữa nghe được tiếng của Hoang Xuyên.

“Hài tử, ngươi lại mang cho ta kinh hỉ, ngươi không những không chịu chế phục của ma chướng, còn có thể giúp người khác thoát khỏi biển khổ, thật sự làm người kinh ngạc cảm thán! Ngươi hoàn mỹ thông qua cửa này rồi! Hiện tại, ta càng thêm chờ mong gặp mặt ngươi. Đi về phía trước đi, ta ở phía trước chờ ngươi!”

Mục đích đã đạt được!

Cái từ “ma chướng” chưa bao giờ nghe nói này hơi hơi chuyển đến trong đầu Lâm Thu, liền bị nàng quăng ra sau đầu.

Giờ phút này còn có chuyện quan trọng hơn!

Trái tim Lâm Thu thình thịch nhảy lên, động tác lại không loạn, vừa tiếp tục thúc giục Nghiệp Liên hút đi kia từng đợt từng đợt sương đỏ nhè nhẹ, một bên thử hỏi thầm trong lòng: “Hoang Xuyên tiền bối, ta có một nghi vấn, không biết ngài có thể giải đáp cho ta được không?”

“Mời nói đi.”

Lâm Thu hỏi: “Người trong ảo cảnh này, là do Hư Thật Kính chế tạo ra sao?”

Thanh âm của Hoang Xuyên đột nhiên biến mất, có trong nháy mắt, Lâm Thu thậm chí suýt cho rằng thanh âm này trước nay chưa từng xuất hiện.

Khi con ma vật trong tay này hoàn toàn hồi phục hình người, tiếng nói linh hoạt kỳ ảo nhưng có phần tang thương kia rốt cuộc lại một lần quanh quẩn trong trời đất.

“Hài tử thông minh, nhất định sẽ được phần thưởng tốt nhất.”

Âm cuối dần dần trôi đi mất.

Lâm Thu cũng không hỏi lại, cảnh tượng trước mắt bắt đầu vặn vẹo, hai mắt bỗng dưng tối sầm, trong nháy mắt tiếp theo, ánh hào quang sáng ngời lập tức sáng loá lên làm đau mắt nàng.

Ở phía trước, thác nước cát nhuyễn đang vù vù chảy xuống. Dòng cát từ trêи chín tầng trời rơi về hướng vực sâu vô tận.

Mỗi một hạt cát đều hơi phiếm ánh sáng nhàn nhạt, chúng như trút nước mà chảy qua, đem ánh sáng kia theo mình rơi xuống, chiếu sáng trong hư không như một ngôi sao lơ lửng giữa không trung. Lâm Thu thử xoay chuyển tròng mắt, phát hiện dưới lòng bàn chân đang dẫm lên dòng cát chảy, chậm rãi xuôi xuống như dòng nước, chỉnh tề tỉ mỉ.

Vương Vệ Chi đứng ở trước mặt cách đó không xa, trong lòng ngực ôm kiếm, cùng hai người Tần Vân Hề, Liễu Thanh Âm giằng co.

“Vương Vệ Chi, ngươi hà tất phải như vậy?” Tần Vân Hề nhẹ nhàng nói, “Đại loạn buông xuống, ta không muốn trở thành kẻ địch với ngươi, xin tránh ra cho.”

Dây cột tóc màu đỏ của Vương Vệ Chi nhẹ nhàng tung bay, bóng dáng bất động như núi, thanh âm ngả ngớn mang cười: “Đừng tự bôi son thϊế͙p͙ vàng lên mặt mình, nói giống như ta sợ ngươi vậy, Tần đại kiếm tiên, vậy không được đâu.”

Tầm mắt Tần Vân Hề lướt qua bả vai Vương Vệ Chi, dừng lại trêи người Lâm Thu, đối diện tầm mắt đang dần dần có thần lại của nàng, con ngươi của Tần Vân Hề lại dần dần co chặt.

“Không còn thời gian,” hắn trầm giọng nhìn Liễu Thanh Âm nói, “Bám trụ Vương Vệ Chi, ta đi giết Lâm Thu.”

Môi đỏ của Liễu Thanh Âm hơi mím, mặt mày xẹt qua một tia giãy giụa. Sau một lúc lâu, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Được.”

Bóng dáng Vương Vệ Chi hơi hơi vừa động, thanh âm ngưng trọng xuống dưới: “Thế nào, Tần đại kiếm tiên thật sự không cần bảo bối trong bí cảnh này à? Không tiếc bị đào thải, cũng nhất định phải giết cho bằng được lão bà của Ngụy Lương? Nếu như ta nói cho ngươi, Lâm Thu mới vừa rồi khi ở trêи giường đã đem hết thảy đều nói cho ta, ngươi làm sao bây giờ? Vậy cùng nhau lên giết ta? Chỉ sợ hai người các ngươi cũng không có bản lĩnh này.”

Sắc mặt Tần Vân Hề hơi biến, chợt nhoẻn miệng cười: “Nếu ngươi biết được mọi chuyện, chắc chắn không phản ứng như thế này. Thanh Âm, động thủ.”

“Thật muốn giết nàng ta?” Thanh âm Vương Vệ Chi không biết hỉ nộ.

Tần Vân Hề trầm giọng nói: “Không sai. Ngươi thật muốn cản trở ta?”

Vương Vệ Chi cười khẽ ra tiếng, lười nhác thu hồi kiếm, thối lui đến một bên.

Kết quả này Lâm Thu không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Nếu Tần Vân Hề ở chỗ này động thủ giết người, lập tức liền sẽ bị đào thải, đối với Vương Vệ Chi mà nói, đó là bớt đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất, trăm lợi vô hại.

Vương Vệ Chi cùng Lâm Thu vốn không thân chẳng quen, nếu chỉ vì về chút phân tình mỏng đến độ cơ hồ nhìn không thấy mà ra tay giúp nàng, vậy mới gọi là lạ.

Đạo lý là đạo lý như vậy, nhưng khi thấy Vương Vệ Chi không chút do dự thối lui, trong lòng Lâm Thu vẫn là nổi lên một tia chua xót nho nhỏ —— xem đi, nữ xứng thì chỉ có đãi ngộ như thế này thôi, cái gì giao tình chứ, không tồn tại, căn bản không tồn tại.

Tần Vân Hề vài bước liền đi tới trước mặt Lâm Thu, “tranh” một tiếng, thanh kiếm đang nhuộm bởi ánh sáng lạnh lùng đã đặt lên cái cổ mảnh khảnh của nàng.

Lâm Thu không thể động đậy chút nào, khi thanh hàn kiếm kia chạm vào làn da, trêи người tức khắc lông tóc dựng đứng, sợ hãi bản năng cùng run rẩy vô cùng cũng bò lên tới, chạy dọc theo xương sống, đánh thẳng vào trong óc. Nàng biết, Tần Vân Hề chờ đợi cơ hội này đã đợi lâu lắm rồi!

Lợi dụng thời điểm nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích để xuống tay, sẽ không có bất luận cái gì ngoài ý muốn. Nàng nghe được bí mật của hắn, mà bí mật này đối với hắn mà nói quá trí mạng, trừ bỏ giết chết nàng, hắn không có lựa chọn nào khác!

Người này, thật là Ngụy Lương sao? Đôi mắt to sáng ngời của Lâm Thu lướt qua nghi hoặc chói lọi. Trong ấn tượng của nàng, Ngụy Lương làm người coi như có chút cổ hủ, trong cuộc đại chiến tiên ma, bởi vì không đành lòng thương tổn bất luận sinh mệnh vô tội nào, hắn đã từng bỏ qua rất rất nhiều cơ hội tốt.

Người như vậy, cùng với bốn chữ “Giết người diệt khẩu” này, thực sự là không liên quan.

Trong lòng Lâm Thu thở dài, không hề chớp mắt mà nhìn thẳng vào cặp mắt đối phương.

Cặp mắt kia tràn đầy tang thương mà Lâm Thu nhìn không hiểu, như là một lão nhân đã trải qua đau khổ gì đó thật lâu thật lâu rồi.

“Xin lỗi. Người nhà của ngươi, ta sẽ trông chừng thay ngươi.” Thanh âm Tần Vân Hề lạnh lùng vang lên.

Lời còn chưa dứt, kiếm phong lạnh lẽo đã không chút lưu tình hoa lên một cái!

Máu tươi bắn ra, nhưng không phải máu của Lâm Thu.

Tần Vân Hề nao núng, hình ảnh trước mặt phảng phất trở nên cực chậm, một hình lại tiếp một hình, dần dần xẹt qua trước mắt.

Hắn đầu tiên là nhìn thấy một con quạ đen che ở trêи kiếm phong, hàn kiếm dễ dàng đâm vào trong thân thể nó, ngay lập tức, từ lông chim, da đến cơ bắp, xương cốt, nội tạng, toàn bộ thân chim bị tàn nhẫn cắt thành hai nửa, lông chim cắt đứt ngọt xớt đến chia thành hai mảnh hết sức chỉnh tề.

Sau đó hàn kiếm tiếp tục thêm một bước, đâm sâu mà cái cổ trắng nõn tinh tế của Lâm Thu. Một đường máu nhỏ mờ mịt hiện ra, đầu của nàng chậm rãi nghiêng qua một bên, rơi xuống mặt đất.

Máu tươi sau đó đầy ngập mà phun trào ra, con quạ đen gần chết đã hết hơi hết sức, rơi trêи mặt đất thành hai mảnh thân thể vẫn còn cố gắng giãy giụa nhào về hướng đầu Lâm Thu, dùng cánh vỗ vỗ lên khuôn mặt nàng.

Rốt cuộc, đã giải quyết xong…… Tần đi hề chậm rãi phun ra một ngụm khí dài.

Cảm giác không trọng lượng quặc vào tâm trí hắn.

Hắn ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Liễu Thanh Âm thật sâu, sau đó hai chân bay lên khỏi mặt đất, biến mất vào trong hư không.

Tần Vân Hề, đào thải!

“Chậc.” Vương Vệ Chi khơi cong một bên khóe môi, tiếc nuối mà nhìn xác Lâm Thu đang té ngã ở trêи đất, lắc đầu nói, “Đáng tiếc, nữ nhân rất thú vị, nhưng uổng công thực lực cùng vận khí đều chẳng ra gì.”

Liễu Thanh Âm phảng phất có chút không đành lòng, nhẹ nhàng xoay đầu về hướng một bên.

Không bao lâu, ba người đệ tử Vương thị còn lại từng người một đều bị ném ra khỏi bí cảnh, chỉ còn lại mỗi mình “Vương Hàn Lệnh”.

“Vương Hàn Lệnh” giật giật, lê thân thể hình thù kỳ quái đi về hướng xác chết không đầu của Lâm Thu.

“Ai nha!” Hắn cười quái dị lên, “Đáng tiếc nha đáng tiếc, tiểu nương tử có bề ngoài xinh đẹp như vậy, làm sao bây giờ chỉ còn là một người chết! Nói thật, bổn tọa đã rất chờ mong cùng ngươi lên Vu Sơn luận kiếm đạo…… Sao ngươi có thể nỡ lòng bỏ ta mà đi nha! Kỳ thật ta cũng rất vừa ý ngươi, không bằng để cho bổn tọa tới nhặt xác giùm ngươi vậy!”

Hắn còn giả mô giả dạng vén tay áo lên lau lau đôi mắt.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác sau sống lưng lạnh cả người, phảng phất có người dán vào gáy hắn, nhẹ giọng bật hơi ——

“Hử?”

Tế Uyên hoảng sợ ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện trêи thác cát chảy này, chỉ đoan đoan chính chính có hai người Vương Vệ Chi cùng Liễu Thanh Âm đứng đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook