Nam Thành Gió Nổi

Chương 4: Quyển 1 - Chương 2

Thu Ký Bạch

24/02/2018

Edit: Winterwind0207

Lâm Hành bị đánh thức.

Giống như bị một vạn con chim sẻ ở bên tai ríu ra ríu rít, đầu cậu đau như búa bổ, không thể không mở mắt ra.

Người đầu tiên nhìn thấy không ai khác chính là Cố Kỳ Viễn

Lưng cậu ta đối diện với cậu, đang đứng ở trước cửa phòng ngủ. Cửa phòng ngủ hé mở chỉ để lộ ra một khe cửa rất hẹp, Cố Kỳ Viễn đứng ở giữa cái khe kia, một tay cầm lấy tay cầm cánh cửa, tựa hồ muốn ngăn cản người

ngoài tiến vào.

Mà nguyên nhân tiếng ồn ào, chính là tới từ người ngoài cửa kia.

Đầu Lâm Hành rất đau, thế nhưng ý thức vẫn cứ dừng lại ở tình cảnh trong rừng vào buổi tối hôm qua, người đứng ở ngoài cửa âm thanh quá lớn, nhất thời cậu không thể nghe thấy người kia đang nói cái gì. Xoa xoa hai thái dương, cậu chậm rãi thở dài một hơi.

Cố Kỳ Viễn lập tức quay đầu lại, nhíu mày: "Tỉnh rồi."

"Ừm. Đau đầu quá." Lâm Hành lầm bầm một tiếng, Cố Kỳ Viễn không nói hai lời, quay đầu lập tức đem người ngoài cửa vẫn còn đang lải nhải đẩy ra ngoài, nhanh chóng gọn gàng đóng cửa lại.

Người bị nhốt ở ngoài cửa hiển nhiên bị động tác của Cố Kỳ Viễn làm cho tức giận, bắt đầu kích liệt gõ cửa, Cố Kỳ Viễn không để ý tới, lấy điện thoại di động ra gọi cho chú quản lý ở dưới lầu, mấy phút trôi qua ngoài cửa đã không còn âm thanh.

"Được rồi, nói đi. Tối hôm qua chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Cố Kỳ Viễn kéo ghế lại đây ngồi ở đầu giường Lâm Hành, "Uống say tới như vậy?"

"Trước tiên không nói chuyện này." Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Hành vẫn còn sợ hãi, mà càng nhiều hơn chính là nghi hoặc: "Tối hôm qua tớ về kiểu gì vậy?"

"Tớ cõng cậu về." Cố Kỳ Viễn rõ ràng có chút bất mãn: "Cậu uống say, trực tiếp ngủ ở rừng cây nhỏ. Nếu tớ không đi tìm cậu, chắc là cậu sẽ ngủ đến sáng."

Lâm Hành ngẩn ra, chần chờ nói: "Vậy lúc cậu tới tìm tớ, có phát hiện xung quanh có cái gì... Có gì khác thường không?"

"Không có."

"Cậu phát hiện tớ ở đâu?" Lâm Hành truy hỏi.

"Bên trong rừng cây nhỏ." Cố Kỳ Viễn nhíu lên lông mày: "Cậu làm sao không nghĩ tới gọi điện thoại cho tớ?"

Lâm Hành không hề trả lời Cố Kỳ Viễn, cậu vẫn còn đắm chìm bên trong suy nghĩ của bản thân. Cậu nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua sau khi cậu từ trên tường rào ngã xuống thì vẫn không hề di chuyển. Mà vị trí của tường vây là ở bên cạnh rừng cây nhỏ, khoảng cách đi vào rừng cây ít nhất còn có hơn hai trăm mét nữa. Tối hôm qua, ý thức cuối cùng của cậu chính là đụng phải đôi tay kia, chuyện sau đó dĩ nhiên một chút cậu cũng không nhớ ra được. Thế nhưng dù vậy bằng trạng thái thân thể của cậu lúc đó, không thể một thân một mình đi vào rừng cây nhỏ.

Thế nhưng Cố Kỳ Viễn lại phát hiện cậu ở bên trong rừng cây nhỏ.

Vậy có phải hay không nói rõ, buổi tối hôm ấy sau khi cậu mất đi ý thức, trong rừng cây nhỏ đã từng có một người khác xuất hiện, đem cậu mang đi rời khỏi chỗ đó?

Người kia là ai?

Còn có đôi tay lạnh lẽo của con gái mà cậu đụng phải? Chủ nhân đôi tay kia rốt cục còn sống hay đã chết?

Nghĩ tới đây cậu không khỏi rùng mình một cái.

"Làm sao?" Cố Kỳ Viễn tựa hồ nhìn thấu dị thường của cậu, "Từ lúc cậu tỉnh lại hồn vía cứ như đang ở trên mây, tối hôm qua gặp cái gì à?"

"Không có chuyện gì." Lâm Hành nhanh chóng tỉnh lại, dù sao đây cũng chỉ là chuyện gặp phải do say rượu tạo nên, cũng có thể do cậu nghĩ quá nhiều, không cần thiết nói ra khiến Cố Kỳ Viễn lo lắng không công, Vì vậy cậu hít một hơi nhanh chóng dời sang đề tài khác: "Đúng rồi người ngoài cửa vừa nãy là ai vậy? Hình như người đó với cậu cãi nhau à?"

"Là Lưu Dương lớp bên cạnh." Cố Kỳ Viễn hời hợt nói: "Trương Hàm Vũ chết rồi, cậu ta cảm thấy lý do cô ấy chết là bởi vì tớ."

"Ồ". Ngữ khí của Cố Kỳ Viễn quá bình thản, cho nên trong lúc nhất thời Lâm Hành vẫn chưa phản ứng lại cậu ta đang nói cái gì, chỉ nghe xong rồi đại khái đáp một tiếng, bỗng nhiên cậu ý thức được Cố Kỳ Viễn mới vừa nói nội dung gì, đột nhiên ngồi dậy: "Cậu nói cái gì?"

"Lưu Dương lớp bên cạnh." Cố Kỳ Viễn mặt không thay đổi đáp lại

"Không phải cái này! Câu tiếp theo!" Lâm Hành nôn nóng đánh gãy lời của cậu ta.

"Trương Hàm Vũ chết rồi."



Trương Hàm Vũ chết rồi.

Hoa hậu giảng đường hôm qua mới tỏ tình với Cổ Kỳ Viễn, đột nhiên chết rồi.

Câu nói này nếu như đặt ở trong hoàn cảnh bình thường, Lâm Hành nghe xong nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối. Chắc chắn sẽ không như ngày hôm nay, phản ứng đầu tiên của cậu chính là lạnh giá thấu xương

Thật giống như ác mộng bản thân sợ hãi bao lâu đột nhiên trở thành sự thật.

Cậu vội vã hỏi tiếp: "Thi thể của cô ấy phát hiện ở đâu?"

Cố Kỳ Viễn nhíu mày liếc mắt nhìn cậu.

"Cậu giết cô ta à?"

Lâm Hành vội vàng lắc đầu. "Vậy cậu sốt sắng như vậy làm cái gì?" Cố Kỳ Viễn cầm lấy một quyển sách, tuỳ ý lật qua lật lại, lơ đãng nói: "Chính là ở trong rừng cây nhỏ. Lúc tớ nghĩ muốn hỏi cậu, còn tưởng rằng cậu nhất thời nghĩ không ra chạy đi giết người."

"Trương Hàm Vũ bị người ta giết chết?" Lâm Hành tiếp tục truy hỏi.

"Ừ bị chết rất thảm." Cố Kỳ Viễn mặt không thay đổi nói.

Nghe nói như thế, Lâm Hành bỗng nhiên cảm thấy dòng suy nghĩ trong đầu trước nay chưa từng rõ ràng.

Ngày hôm qua Trương Hàm Vũ còn sống rất tốt, ngày hôm nay bị người ta phát hiện chết ở trong rừng cây nhỏ, mà bản thân cậu lại trùng hợp ở trong rừng cây nhỏ gặp phải hoàn cảnh như vậy, đêm đó Lâm Hành đụng phải cánh tay kia, cơ hồ có thể khẳng định chính là thuộc về Trương Hàm Vũ.

Như vậy, đêm hôm qua, cái người kia đem cậu từ chân tường rào đưa đến rừng cây nhỏ, lẽ nào chính là hung thủ giết Trương Hàm Vũ?!

Nghĩ tới đây, Lâm Hành bất tri bất giấc đổ mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt thẩm thấu quần áo.

Cậu đang muốn hỏi lại tình huống lúc đó, bỗng nhiên, cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

"Cảnh sát đây, phiền phức mở cửa ra!"

Cố Kỳ Viễn cùng Lâm Hành liếc mắt nhìn nhau, cậu ta nhàn nhạt nói: "Cậu thật sự không giết người đi?"

"Không có!" Lâm Hành giận dữ.

"Vậy tớ mở cửa." Nói xong, liền đứng dậy đi mở cửa ra.

Đi vào là hai viên cảnh sát trẻ tuổi.

Bọn họ đầu tiên là nhìn xung quanh căn phòng một vòng, sau đó chuyển sang nhìn hai người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở trên người Lâm Hành: "Cậu là Lâm Hành?"

Lâm Hành gật gật đầu.

"Vậy làm phiền ngươi theo chúng tôi đi một chuyến."

Lâm Hành rất phối hợp theo hai người đi cục cảnh sát. Cùng đi còn có Cố Kỳ Viễn.

Đến cục cảnh sát, đi cùng bọn họ là một người

cảnh sát, anh ta để Lâm Hành trước tiên vào phòng ngồi, sau đó sẽ có người tới hỏi cậu một vài vấn đề.

Không đợi Lâm Hành đồng ý, người kia liền đóng cửa lại, để Lâm Hành lưu lại một mình bên trong.

Đây là một căn phòng khoá kín, giữa phòng để một cái bàn dài, hai bên bàn là hai ghế dựa. Nhìn qua nhìn lại giống như phòng thẩm vấn trong ti vi.

Lâm Hành không khỏi có chút sốt sắng. Tuy rằng bản thân cậu cũng dự định đem chuyện này nói cho cảnh sát, nhưng mà bị dùng hình thức như vậy mang tới cục cảnh sát, ít nhiều cũng khiến cậu có chút không thoải mái.

Cậu bỗng nhiên nghĩ, nếu như buổi tối hôm đó bị người ta phát hiện cậu xuất hiện ở rừng cây nhỏ, như vậy chẳng phải cậu sẽ là nghi phạm lớn nhất!

Chẳng trách thái độ của cảnh sát đối với cậu nghiêm túc như vậy.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiến bước chân.



Một người đẩy cửa mà vào. Người vào cửa đang gọi điện thoại. Trong tay anh ta ôm một đống tư liệu, điện thoại di động bị anh ta dùng vai kẹp lấy, một bên lật tư liệu một bên không nhịn được nói: "Đúng, chính là nó. Trước ngày mai, để cho Tào Nguy đem báo cáo đặt trên bàn của tôi."

Lâm Hành đưa lưng về phía cửa, nghe âm thanh có chút quen tai, liền theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Nhìn xong, cậu không khỏi giật mình.

Cậu chưa hề nghĩ tới, cậu sẽ gặp lại người này. Đồng thời lại ở dưới tình huống như thế!

Người đến vẫn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mấy cái nút trên cổ áo trước sau như một mở rộng, tóc của anh ta có chút loạn, đôi môi mím rất chặt, đôi mắt đen kịt không thấy đáy. Anh ta cũng không thèm nhìn Lâm Hành, nói chuyện điện thoại xong liền đem tư liệu ném ở trên bàn, lật qua lật lại ở bên trong tìm kiếm cái gì đó. Động tác của anh ta phi thường tuỳ ý, trên nét mặt lộ ra biểu tình buồn bực cùng không kiên nhẫn.

Một người như vậy, dĩ nhiên lại là cảnh sát. Lâm Hành không khỏi kinh ngạc!

Lâm Hành nhớ tới, khoảng thời gian lúc trước lần đầu tiên gặp mặt người này.

Đó là một đoạn thời gian cậu không nguyện ý nhớ lại. Là một người theo thuyết vô thần, trải qua sự kiện đó làm cho thế giới quan từ trước tới nay hình thành của cậu từ từ sinh ra kẽ nứt. Sau đó một thời gian dài, cậu đều ôm thái độ hoài nghi sự kiện kia.

Nhân tiện, cũng tự hỏi người đàn ông đã xuất hiện trong sự kiện đó.

Lâu dần, cậu đối với sự kiện linh dị dần dần chú ý, dần dần bị người đàn ông kiệt ngạo bất kham* tràn ngập thần bí xa lạ này hấp dẫn.

(*Kiệt ngạo bất kham: Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được.)

Thời gian dài, ngay cả bản thân Lâm Hành cũng không nói được, đối với người đàn ông này trong lòng rốt cục ôm ấp một loại tình cảm thế nào.

Nói chung gặp lại anh ta, cũng là một sự việc khoái trá.

Cho dù hiện tại đang ở trong tình huống không mấy vui vẻ.

Trong lúc Lâm Hành đang xoắn xuýt các loại, người đàn ông đã thuận lợi tìm được tư liệu anh ta cần. Anh ta lật tới một trang trong đó, nhanh chóng xem một lần, lập tức nhíu lông mày lại, hàm nghĩ không rõ "Hừ" một tiếng.

Lâm Hành ngẩng đầu lên, rất tự nhiên hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Người đàn ông tựa hồ lúc này mới ý thức được sự tồn tại của cậu."Không có chuyện gì." Anh ta đem văn kiện đóng lại, vứt về trên bàn, lại từ phía sau kéo qua ghế tựa ngồi xuống, anh ta gõ bàn một cái: "Nói đi, tối hôm qua cậu ở đâu, đã làm gì."

Anh ta hoàn toàn không nhớ rõ mình?

Đối mặt với thái độ thẩm vấn phạm nhân như vậy, Lâm Hành có chút dở khóc dở cười. Nhưng vẫn thành thật trả lời.

Người đàn ông im lặng không lên tiếng nghe cậu thuật lại, trong lúc Lâm Hành nói đến bản thân mơ hồ sờ vào một cánh tay, anh ta đột nhiên đánh gãy lời của cậu: "Cậu nói đó là đôi tay phụ nữ? Tại sao cậu khẳng định đó là tay của phụ nữ?" Ánh mắt của anh ta rất chăm chú, thâm thuý mà tràn ngập sức mạnh. Bị anh ta nhìn như vậy, Lâm Hành không khỏi sốt sắng: "Bởi vì... bởi vì cặp tay kia láng mịn, sờ vào cảm giác rất mềm mại. Không giống tay của đàn ông."

"Lúc đó cậu không nhìn rõ sự vật đúng không?"

"Đúng." Lâm Hành khẳng định nói.

Người đàn ông trầm ngâm một hồi, đứng lên đi tới lui hai bước, bỗng nhiên lại hỏi: "Lúc đó cậu có ngửi thấy mùi vị gì hay không?"

Lâm Hành nhớ lại một chút. Bởi vì tối hôm qua uống rượu quá nhiều, trên người mình cơ hồ tất cả đều là mùi rượu, ở trong rừng cây xác thực không có ngửi thấy được mùi vị khác. Cậu lắc lắc đầu.

"Như vậy sau đó cậu làm sao trở về được?" Người đàn ông tiếp tục truy hỏi.

"Là bạn cùng phòng tìm được tôi." Nói tới chỗ này, Lâm Hành sắc mặt có chút tái nhợt: "Lúc tôi mất đi ý thức là ở bên chân tường rào, thế nhưng bạn cùng phòng phát hiện tôi lại ở bên trong rừng cây nhỏ cách đó khoảng 200m. Đến bây giờ tôi không biết rốt cục xảy ra chuyện gì." Dừng một chút, cậu trầm giọng nói: "Thế nhưng tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi, lúc đó là hung thủ đem tôi đưa đến bên trong rừng cây."

"Bạn cùng phòng của cậu ở đâu?" Người đàn ông hỏi.

"Ở bên ngoài."

Người đàn ông ngồi trở lại trên ghế, tay phải chống ở trên tay vịn, tay trái tuỳ ý đặt ở trên đầu gối. Anh ta trầm tư một lúc, đối với Lâm Hành giơ cằm lên: "Cậu có thể đi ra. Gọi bạn cùng phòng của cậu tiến vào."

"Ừm." Lâm Hành gật gật đầu, muốn nói thêm gì nữa, suy nghĩ một chút lại không nói nữa, quay người rời khỏi.

Trong nháy mắt mở cửa, cậu nghe đến người đàn ông phía sau thanh âm nhàn nhạt: "Đúng rồi, quên mất nói. Rất vui vì đã gặp lại cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thành Gió Nổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook