Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 10: Trùng hợp

Thanh Thang Xuyến Hương Thái

24/08/2022

Edit: Thanh Mục

"Không thể nào! Không thể là cô ấy."

Mặt trời lặn về phía tây, cũng không có khả năng là Úc Diêu.

Ấn tượng của Tô Mặc Ngôn đối với Úc Diêu, tóm tắt một câu, cô là người phụ nữ mặc áo sơ mi cài đến nút trên cùng, mặc váy hận không thể che mắt cá chân. Muốn nói Úc Diêu là tính tình lãnh đạm, Tô Mặc Ngôn còn tin.

"Cậu biết cô ấy?!"

Tô Mặc Ngôn nhìn vào danh thiếp trên bàn ăn, đầu ngón tay vừa vặn đặt trên tên Úc Diêu, "danh thiếp là cấp trên của tôi, đã từng gặp qua, nữ ma đầu. Nhưng..."

Vừa nói đến nữ ma đầu, Minh Mạn liền hiểu ngay, không đợi Tô Mặc Ngôn nói xong, liền cảm thán, "thì ra là nàng, thật không nhìn ra nàng..."

"Nàng là cấp trên của cậu?!" Bạc An Kỳ nhìn kỹ tấm danh thiếp kia, cho dù có ba thước đất, cô cũng phải bắt ra người tối hôm qua ngủ với cô. Hồ đồ cùng nữ nhân lên giường, kết quả mình vẫn là người bị thượng.

Càng nghĩ, trong lòng Bạc An Kỳ lại càng mất cân bằng. Càng tức giận hơn, buổi sáng cô vừa tỉnh lại, người nọ ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, liền biến mất vô tung vô tích, nói một câu không dễ nghe, Bạc An Kỳ cảm giác mình giống như bị "ăn trắng".

"Chiếm tiện nghi liền chạy trốn, nào có chuyện tốt như vậy!" Bạc An Kỳ càng nói càng kích động, cầm lấy điện thoại di động, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt cũng phải gọi số điện thoại trên danh thiếp, "dám ngủ với tôi, nếu không chị chết cũng phải ngủ cô ấy một lần."

Bạc An Kỳ cao 1m75, từ khi còn đi học, được lớp công nhận là "đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển". Tuyệt đối không được chịu thiệt thòi, trong bất cứ chuyện gì cũng như vậy, đây là nguyên tắc của nàng.

"Ai..." Tô Mặc Ngôn nhanh tay cầm lấy điện thoại di động của Bạc An Kỳ, "một tấm danh thiếp cũng không thể nói rõ cái gì, không nhất định là bản thân, trên người mang theo danh thiếp của người khác là chuyện rất bình thường."

Tô Mặc Ngôn coi như bình tĩnh. Huống hồ, trực giác về Úc Diêu của nàng không phải loại người tùy tiện này, hay là cùng nữ nhân, càng không có khả năng.

"Đúng vậy, cậu cứ như vậy gọi tới, nói cái gì?" Minh Mạn cũng đồng ý với cách nói của Tô Mặc Ngôn, "hơn nữa, vạn nhất cô ta giả ngu không thừa nhận, cậu còn có thể làm gì?"

Sau khi bị nói, Bạc An Kỳ cảm thấy cũng có đạo lý, "vậy tớ làm sao bây giờ, tớ không thể để cho cô ta chiếm tiện nghi vô ích a..."

"Cô một chút cũng không thấy rõ người sao?" Minh Mạn truy vấn cô: "Cao thấp mập mạp phải có ấn tượng chứ?"

Trải qua lời nhắc nhở của Minh Mạn, Bạc An Kỳ suy nghĩ kỹ hình ảnh tối hôm qua.

"Không thấy rõ, thấy rõ ta cũng không nhớ được a, lúc ấy say khướt. Ngày hôm sau khi tớ tỉnh lại, cô ấy đã đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không chào hỏi..." Dựa vào một chút ký ức mơ hồ, Bạc An Kỳ cảm thấy đối phương lớn lên không tệ, cô lại tiếp tục nói, "cảm giác... Rất xinh đẹp, chiều cao không khác gì Ngôn Ngôn, tóc dài, ấn tượng của tôi đại khái đến đây..."

Nói xong, Bạc An Kỳ lấy tay khoa tay múa chân trên cánh tay Tô Mặc Ngôn một chút.

"Còn nữa, dáng người thật tốt, hẳn là cúp C đi." Bạc An Kỳ bắt đầu não bổ chi tiết tối hôm qua, hoàn toàn uống hồ đồ, lúc hai người nằm trên giường cởi quần áo, lúc ấy cô căn bản không muốn cự tuyệt, thuận lý thành chương xảy ra chuyện đó.

Minh Mạn còn ngây thơ hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Cởi quần áo có thể biết a."

"..." Minh Mạn tỏ vẻ không muốn nghe chi tiết.

"Nước hoa cũng rất có hương vị, tôi nhớ loại kia, rất khó mua..." Bạc An Kỳ rất có nghiên cứu về nước hoa, nhất là một ít hương thơm nhỏ, đối với phụ nữ xịt hương đường phố, bình thường cô không có hảo cảm gì.

Minh Mạn cảm thấy Bạc An Kỳ nhớ tới chuyện tối hôm qua, còn hưởng thụ.

Tô Mặc Ngôn nhíu mày, bởi vì Bạc An Kỳ miêu tả, cơ bản mỗi điểm đều trùng khớp với Úc Diêu.

Nói xong những lời này, Minh Mạn hỏi Tô Mặc Ngôn đang uống trà, "Ngôn Ngôn, cậu cảm thấy có phải cô ấy không?"

Tô Mặc Ngôn lúc này rối rắm, nhưng đem những thứ này thay vào mặt Úc Diêu, vẫn không cách nào tin được, "hẳn là không phải."

"Cũng không phải là không có khả năng." Minh Mạn nghe Bạc An Kỳ miêu tả, cảm giác có chút tương tự với Úc Diêu gặp phải ngày hôm đó, bởi vì là mỹ nữ, cô nhìn thêm vài lần, "tớ cảm thấy có chút giống."

"Ngôn Ngôn, cậu đi hỏi giúp tớ một chút." Bạc An Kỳ nắm lấy tay Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn hất tay cô ra, cảm thấy cô điên rồi, "loại chuyện này cậu bảo tớ đi hỏi kiểu gì?"

"Không bảo cậu trực tiếp hỏi, cậu nói như vậy..." Bạc An Kỳ khó có được thông minh một phen, nói xong, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tô Mặc Ngôn, "... Tối hôm qua rốt cuộc là tình huống gì, nàng cũng phải cho tớ một câu trả lời chứ?"

"Biết rồi." Tô Mặc nói ghét bỏ đẩy cô ra.

8 giờ 50 phút sáng, Tô Mặc Ngôn chờ thang máy như bình thường.

Từ tầng b1 đến tầng 1, đinh, cửa thang máy mở ra.

Tô Mặc Ngôn là người đầu tiên đi vào, vừa vặn đụng phải Úc Diêu vừa từ gara đi lên, cô mặc áo sơ mi màu sáng và quần ống rộng, vẫn có loại khí chất trong trẻo lạnh lùng "người lạ không gần".

Úc Diêu đương nhiên cũng nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, chỉ là Tô Mặc Ngôn không chào hỏi cô, mà chậm rãi đứng ở một góc thang máy khác. Mối quan hệ của họ dường như trở lại lần đầu tiên gặp nhau.

Khi thang máy đi lên, người trong thang máy dần dần trở nên ít đi, cho đến khi chỉ còn lại hai người họ.

Úc Diêu đi ra khỏi thang máy trước, sau đó dừng bước, chờ Tô Mặc Ngôn đi tới bên cạnh cô, cô nhẹ giọng hỏi một câu: "Làm trợ lý cho tôi không vui sao?"

"Không có." Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy mặt Úc Diêu, cô liền nhớ tới những gì Bạc An Kỳ nói hôm qua.

"Tâm tình không tốt?" Úc Diêu lại hỏi.



Úc tổng rất ít khi chủ động như vậy, nhưng Tô Mặc Ngôn lại không nể mặt, chỉ lắc đầu qua loa.

"Đứng lại!" Phía sau đột nhiên một trận xôn xao.

Tô Mặc Ngôn vừa quay đầu lại, đã bị một người đàn ông hung hăng đụng phải, bởi vì quán tính, lại nhào vào người Úc Diêu. Thấy cô đứng không vững, Úc Diêu theo bản năng ôm lấy cô...

Người đàn ông kia giống như chuột qua đường chạy vào cầu thang, ngay sau đó vài nhân viên an ninh đuổi theo, xem tư thế là đang bắt người.

Tô Mặc Ngôn lần thứ ba thân mật dán lên người Úc Diêu, đầu hơi cúi xuống, vừa vặn ngửi thấy mùi thơm trên cổ cô, không giống lần trước.

Úc Diêu sẽ dùng nước hoa, nhưng nàng thích hương vị thanh nhã, như có như không, người không tới gần, cơ hồ sẽ không phát hiện.

Tô Mặc Ngôn đứng vững, lui về phía sau một bước.

Nếu như ngày hôm qua nàng còn không xác định có phải Úc Diêu hay không, vậy hiện tại, nàng có thể xác định cùng Bạc An Kỳ ở cùng một chỗ, chính là Úc tổng.

Ngay cả nước hoa cũng giống nhau, Tô Mặc Ngôn không cảm thấy đây là trùng hợp, loại nước hoa này quá khó mua.

Chiều cao, dáng người còn có tóc, hơn nữa nước hoa, nếu là trùng hợp, phỏng chừng ngay cả một phần trăm tỷ lệ cơ hội cũng không tới.

Hai người một trước một sau đi vào văn phòng.

"Úc tổng." Tô Mặc Ngôn gọi Úc Diêu lại.

"Ừ?"

"Tối thứ bảy tuần trước, cô có phải ở khách sạn Y không?"

Úc Diêu có chút kỳ quái, "làm sao vậy?"

"Không có gì," Tô Mặc Ngôn nói rất tự nhiên, "tôi hình như nhìn thấy cô."

"Là ở đó." Úc Diêu thuận miệng trả lời.

Tô Mặc Ngôn đứng tại chỗ, tâm tình có chút mất mát? Cũng không tính đi, Úc Diêu là loại người gì, cùng nàng có quan hệ gì, nhưng trong lòng có loại cảm giác không thể nói ra.

Mọi người đều có bao nhiêu gương mặt, huống chi, nàng và Úc Diêu mới quen biết bao lâu, căn bản không tính là hiểu rõ.

"Có chuyện gì không?" Úc Diêu thấy nàng vẫn đứng ở bàn làm việc của mình, không yên lòng suy nghĩ cái gì.

Tô Mặc Ngôn trực tiếp cầm quyển sổ ghi chép trên bàn, tùy tiện mở một trang, dùng bút viết một dãy số trên đó, là số của Bạc An Kỳ, "cô ấy đang tìm cô, cô tự mình liên lạc với cô ấy."

"Ai?" Úc Diêu nhìn số trên giấy.

"Chính là đêm đó... Cái đó, hiểu không?"

"Cô nói rõ ràng một chút."

Còn đang giả vờ, Tô Mặc Ngôn không nhịn được nữa, cô nhìn gương mặt Úc Diêu, "Úc tổng, tôi không dám hứng thú với cuộc sống riêng tư của cô, nhưng cô... Cô ngủ với bạn thân của toii, dù sao cũng phải nói một tiếng chứ?"

"Tôi không hiểu cô đang nói gì."

"Nghe không hiểu thì thôi, tôi chỉ là không nghĩ tới." Tô Mặc Ngôn cười lạnh, nói ra những lời trong lòng, "Úc tổng lại là người tùy tiện như vậy."

Một người tùy tiện? Úc Diêu nghe, sắc mặt không tốt lắm.

"Úc tổng." Thư ký Diêu gõ cửa, cùng Úc Diêu báo cáo, "Lý tổng tới."

"Tôi lập tức đến đó." Úc Diêu lại trừng mắt nhìn Tô Mặc Ngôn một cái, không biết cô lại muốn chơi trò gì, "có hiểu lầm chúng ta tan tầm giải thích rõ ràng, bây giờ là giờ đi làm, không phải là lúc để cô gây sự một cách vô lý. Tô Mặc Ngôn, cô không còn nhỏ tuổi nữa, phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình."

"Cô nói với tôi phải chịu trách nhiệm? Úc Diêu, cô không có tư cách."

Cuộc sống riêng tư hỗn loạn là vấn đề của người khác, nhưng Tô Mặc Ngôn luôn luôn ghét những người như vậy.

"Tan tầm nói sau." Úc Diêu bỏ lại bốn chữ, đi trước.

Quen biết cô nhiều ngày như vậy, đây hình như là lần Úc Diêu tức giận nhất, nhưng Tô Mặc Ngôn nhận định là cô.

Hôm nay Úc Diêu ra ngoài, một ngày cũng không về công ty, văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Mặc Ngôn.

"Tớ đã xác nhận rồi." Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại cho Bạc An Kỳ, "là cô ấy."

"Tớ chụp xong sẽ tới tìm cô ấy!" Nếu không phải chưa chụp xong, Bạc An Kỳ hận không thể đi tìm người này ngay lập tức.

Hơn 4 giờ chiều, sau khi chụp xong, Bạc An Kỳ bất ngờ nhận được điện thoại của nhân viên khách sạn.

"Là Bạc tiểu thư sao?"

"Vâng."



"Ví tiền của ngài bị rớt, ở chỗ chúng tôi."

Ví bị mất à? Bạc An Kỳ lục lọi trong túi xách, ví da đích xác biến mất, cư nhiên vẫn không phát hiện, bệnh tật, cũng không biết khi nào có thể sửa, "đúng vậy, bây giờ tôi tới lấy."

Nửa tiếng sau, Bạc An Kỳ vội vàng đến khách sạn, sau đó liên lạc với nhân viên trước đó.

"Ngài đi theo tôi." Nhân viên phục vụ đưa Bạc An Kỳ lên thang máy.

Mãi cho đến tầng 39 của khách sạn, Bạc An Kỳ nhìn số phòng trước mắt, 3902, là số phòng trước đó của cô.

"Tới đây làm gì?"

"Trả lại ví cho ngài... Ngài sẽ biết điều đó trong một thời gian nữa." Nhân viên phục vụ cười cười, không biết giải thích thế nào.

Nhân viên phục vụ bấm chuông cửa, vài giây sau, cửa mở ra.

"Trình tổng, tôi đi trước."

"Ừm."

Người phụ nữ trước mắt, Bạc An Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm vài giây, lúc này cuối cùng cũng thấy rõ, "Là cô?"

Người phụ nữ đã ngủ đêm đó.

"Vào đi."

"Ví của cô." Trình Ngữ Ti đem ví tiền trả lại cho Bạc An Kỳ, tiếp tục giải thích, "ngày đó tôi có việc gấp, cầm nhầm, thật ngại quá." Vừa vặn ví da của các nàng là cùng loại.

"Ừm..." Bạc An Kỳ cho rằng đối phương sẽ là một người "tao lãng tiện", nhưng không ngờ, đứng trước mắt mình lại là một nữ nhân thành thục tao nhã tri thức, nói chuyện còn ôn nhu lễ phép như vậy, khiến cho nàng muốn mắng người mắng không ra miệng.

Bạc An Kỳ vẫn không hoà hoãn được, "đêm đó, rốt cuộc là tình huống gì?"

"Bạc tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành."

"Ít nhất cô cũng cho tôi một lời giải thích..." Bạc An Kỳ nắm lấy tay cô, quấn lấy không buông, cô trông rất đẹp, so với tưởng tượng của mình còn đẹp hơn.

"Cô... Cô muốn tôi chịu trách nhiệm?" Trình Ngữ Ti lý giải như vậy, cô nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của đối phương, "Cô Bạc, nếu cô nguyện ý, chúng ta có thể thử phát triển hơn nữa."

Cô còn muốn chiếm tiện nghi của tôi?!

Trình Ngữ Tễ cười, "không muốn cũng không sao, tôi chỉ nói một chút."

"Cô cho rằng tôi rất dễ khi dễ a?" Bạc An kỳ khẩn cấp đẩy đối phương một cái, đem cô đè lên tường, dùng thân thể của mình chống lên cô.

Trình Ngữ Ti rất bình tĩnh, nhưng tim lại đập nhanh hơn, "cô muốn thế nào?"

Nhớ tới đêm đó, chính mình cũng bị nàng đè lên tường hôn, Bạc An Kỳ tâm tình không khống chế được, cúi đầu liền hôn lên.

Hơn năm giờ chiều, Úc Diêu mới trở lại công ty.

Tô Mặc Ngôn đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

"Cô đứng lại." Úc Diêu gọi nàng lại, sắc mặt nghiêm túc, "chuyện buổi sáng, cô nói rõ ràng cho tôi biết."

"Nhất định phải nói ra sao, tôi hiện tại gọi cho nàng tới đây!" Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại cho Bạc An Kỳ, nói buổi chiều tới bên này, kết quả vẫn không thấy người.

Khi điện thoại di động của Bạc An Kỳ vang lên, cô rất bận rộn, đang vội vàng đè Trình Ngữ Ti lên tường cưỡng hôn.

Trình Ngữ Tễ không phản kháng, tựa như đêm đó vậy.

Tiếng chuông điện thoại di động vẫn vang lên, Bạc An Kỳ buông Trình Ngữ Tệp ra, thở hổn hển.

"Ngôn Ngôn, làm sao vậy?"

"Khi nào cậu tới đây." Tô Mặc nói xong, liếc nhìn Úc Diêu, "tớ bảo nàng chờ cậu."

"A..." Bạc An Kỳ lúc này mới nhớ tới, nháo Ô Long, "cái kia. Không phải cô ấy, tôi nhầm người rồi."

"Cậu nói cái gì a?"

"Tôi nói... Thoáng cái giải thích không rõ, dù sao cũng không phải là nàng."

Điện thoại bị cúp máy, lúc này đến lượt Tô Mặc Ngôn bối rối.

Úc Diêu nhìn thẳng vào mắt Tô Mặc Ngôn, "có việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng. "

"Cái kia..." Tô Mặc nói đỡ trán, mím môi, trên mặt viết hoa xấu hổ.

Cô nào ngờ không đến một phần trăm cơ hội xảy ra chuyện, thật đúng là trùng hợp...

"Tô Mặc Ngôn, cô giải thích rõ ràng cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Thật Liêu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook