Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 28

Hàm Yên

30/08/2022

Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Trác Uẩn không thèm quay về phòng ký túc xá, cô cầm chiếc ô lên, nói với Tô Mạn Cầm muốn đi đến cổng phía Bắc mua bánh su kem.

Tô Mạn Cầm líu lưỡi: “Đi vào giờ này là phải xếp hàng một tiếng lận đó, trời còn mưa nữa, không phải cậu ghét nhất là xếp hàng sao?”

Trác Uẩn nói: “Em trai bên Quận Tử Liễu nói hôm nay cơ thể không thoải mái, tâm trạng cũng không được tốt lắm. Tớ đã đồng ý mua bánh su kem cho cậu ấy rồi, lần trước chưa mua được, lần này mua đem qua một ít.”

Trong phòng ký túc xá 316, “Em trai Quận Tử Liễu” đã trở thành nickname mới của Triệu Tỉnh Quy.

Tô Mạn Cầm ngơ ngác một lúc, nghiêng đầu nhìn Trác Uẩn, Trác Uẩn nhíu mày: “Nhìn gì vậy?”

“Nhìn thử xem cậu có bị trúng tà không.” Tô Mạn Cầm nói, “Dáng vẻ này của cậu giống với hệt với kiểu chiều chuộng của bố tớ lúc mẹ tớ mang thai.”

Trác Uẩn té ngửa: “So sánh gì mà tào lao quá vậy?”

“Thật đó.” Tô Mạn Cầm chui vào dưới tán ô của cô, vừa đi vừa nói, “Lúc mẹ tớ mang thai tớ, giữa tiết trời nắng như đổ lửa lại nói muốn ăn kẹo hồ lô. Bố tớ lập tức cưỡi xe đạp đi mua, không mua được bèn mua nho về, tự tay ngào đường cho mẹ tớ ăn. Cậu nói xem, em trai Quận Tử Liễu không khỏe, tâm trạng không tốt, cậu liền sẵn lòng xếp hàng tận một tiếng đồng hồ để mua bánh su kem, có khác gì bố tớ lúc đó đâu?”

Trác Uẩn lớn tiếng nói: “Giống nhau chỗ nào chứ? Nếu mua không được thì tớ không mua nữa, lẽ nào lại tự tay đi làm bánh su kem hả?”

“Hê hê, cái đó còn chưa chắc à nha.” Tô Mạn Cầm cười xấu xa, “Cậu mau đi đi, tranh thủ xếp hàng lúc người còn ít. À, tiện thể mua cho tớ ít rong biển, tớ thích ăn cái đó.”

Trác Uẩn nói: “Tớ biết rồi.”

Tiệm đồ ngọt ở cổng Bắc mới khai trương được một tháng, được xem là một hàng ăn hot ở trên mạng, trước cửa lúc nào cũng có một hàng dài người đứng chờ, cũng không biết bên trong đó có bao nhiêu kẻ lừa đảo.

Trời đổ cơn mưa, Trác Uẩn cầm ô đứng xếp hàng với đoàn người dài đằng đẵng nhưng chẳng nề hà, đến bản thân cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ. 

Từ trước đến nay cô chưa từng chấp nhất với bất kỳ thứ gì, đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đồ chơi xịn đều như vậy. Đối với cô, việc đứng xếp hàng vài tiếng đồng hồ trước một quán ăn, hay là thức đêm đi săn đồ phiên bản giới hạn, hoặc thức đến mười hai giờ đi xem buổi công chiếu ra mắt phim đều là chuyện viển vông. 

“Làm gì có thời gian, thà quay về phòng ngủ một giấc còn hơn!”

Cô luôn nói như vậy đấy.

Vậy thì bây giờ cô đang làm gì đây?

Bánh su kem là một loại bánh ngọt rất đơn giản, gần trường học có rất nhiều cửa hàng bán bánh này. Trác Uẩn không nhất thiết phải ngồi chầu chực ở nơi đây, nhưng đó là do cô tự nguyện. 

Bởi vì Tô Mạn Cầm nói bánh su kem ở đây vừa mới vừa ngon, bán rất đắt khách, gần như là tiệm bánh ngon nhất ở quanh đây.

Thế nên đó là thứ chuyên dùng để dỗ ‘em trai’, không mua thì thôi, đã mua thì phải mua loại ngon nhất.

Sáu giờ hai mươi phút chiều, Trác Uẩn cầm theo cái ô, đeo túi xách, trên tay cầm một túi bánh ngọt lớn đi về cổng phía Nam của trường đại học A. Khi đang đứng ở vạch dành cho người đi bộ và chờ đèn xanh, cô nhận được điện thoại của Triệu Tỉnh Quy.

Âm thanh trong trẻo của chàng thiếu niên vang vọng bên tai cô: “Cô giáo Trác, nhìn sang bên trái đi.”

Trác Uẩn nghe lời anh nhìn sang bên trái, cô nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang chầm chậm lăn bánh về phía cô.

Cửa sổ ghế sau được hạ xuống, Triệu Tỉnh Quy thò đầu ra khỏi xe, cất điện thoại vào rồi kêu cô: “Lên xe đi!”

Những người đang đứng chờ đèn xanh nhìn về phía Trác Uẩn, bởi vì chiếc xe này thật sự quá ngầu, nhìn rất đáng tiền.

Trác Uẩn: “…”

Này thật giống tình tiết tổng giám đốc bá đạo.

Cô khép dù lại, lắc mạnh vài cái cho ráo nước, Triệu Tỉnh Quy đã mở cửa sau chờ sẵn. Anh chống đệm ngồi lùi vào phía trong, để chỗ gần cửa sổ cho cô ngồi.

Trác Uẩn ngây ngốc ngồi vào xe, cô chào hỏi với chú Miêu trước rồi mới hỏi han Triệu Tỉnh Quy: “Sao cậu lại đến đây?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Không phải chị ghét trời mưa sao? Tôi đến đây đón chị, đỡ phải đi bộ một quãng đường.”

Trác Uẩn cúi đầu sửa lại cái ô: “Cậu cũng rảnh quá nhỉ?”

Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy trên chân cô có một túi đồ lớn, tò mò hỏi: “Đây là bánh su kem sao? Nhiều quá vậy.”

“Không nhiều lắm.” Trác Uẩn mở miệng túi ra đưa cho anh xem, “Mang qua cho người nhà cậu một ít, mua ở cửa hàng đang hot trên mạng đó, phải xếp hàng nên tranh thủ mua nhiều chút.”

Cô lấy ra một hộp bánh su kem đưa cho anh xem, Triệu Tỉnh Quy lấy một cái bánh bỏ thẳng vào trong miệng. Phần đầu của bánh su kem không khác gì trái bóng bàn, phần vỏ bánh thì mát lạnh. Vừa cắn một miếng, hương vị đậm đà thơm ngọt của phần nhân kem sữa nhanh chóng lan tỏa trong miệng.

Triệu Tĩnh Quy chậm rãi thưởng thức, Trác Uẩn hỏi: “Ngon không?”

“Ngon lắm.” Triệu Tỉnh Quy ăn xong một cái lại lấy thêm một cái, Trác Uẩn vui vẻ tươi cười, “Cậu chưa ăn cơm tối sao? Thèm ăn thế.”

Triệu Tỉnh Quy ăn xong hai cái bánh su kem, rút một tờ khăn giấy ướt ra lau tay. Nhìn túi đồ ngọt to ú ụ, anh hỏi: “Chị đứng xếp hàng mua à? Đợi lâu không?”

Trác Uẩn nói: “Cũng không lâu lắm, hôm nay trời mưa nên không có nhiều người đến mua, chỉ cần xếp hàng nửa tiếng thôi.”

Trái tim Triệu Tỉnh Quy bỗng trở nên ấm áp, lại nói: “Chị mua nhiều quá, bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả cho chị.”

Trác Uẩn nhìn anh bằng ánh mắt oán trách: “Cậu nói gì vậy? Tôi mua cho người nhà cậu mà.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Ngại thật, nhiều như vậy.”

“Mỗi lần tôi đến dạy cậu đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống, tôi cũng ăn đồ của cậu khá nhiều rồi.” Trác Uẩn cúi đầu, cột miệng túi lại thật chặt, “Bây giờ còn bày đặt khách sáo với tôi, giả mù sa mưa.”

Chú Miêu đang lái xe: “Haha.”

Trác Uẩn ảo não: “Chú Miêu, sao chú lại cười! Chú giúp cháu phân xử, có phải Triệu Tỉnh Quy rất hay giả vờ giả vịt đúng không chú?”

Chú Miêu: “Haha.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Trác Uẩn âm thầm đánh giá nội thất bên trong chiếc xe Bentley xa hoa, dùng tay sờ lên ghế ngồi. Chậc! Vừa thông thoáng vừa thoải mái, bên trong lại còn rất thơm nữa. Nhớ lại chiếc xe Audi cũ kĩ của mình, tay cô bất chợt ngứa ngáy. Trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó phải kêu Triệu Tỉnh Quy cho mình mượn xe lái một vòng cho đã ghiền, cô chưa bao giờ lái con xe nào xa hoa như vậy.

Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến Quận Tử Liễu, di chuyển trên đường dành cho xe ô tô, sau đó tiến vào cửa sau của gara tòa nhà C2. Đây là lần đầu tiên Trác Uẩn nhìn thấy gara nhà Triệu Tỉnh Quy, phát hiện ở đây có ba kho, hai cái cổng kéo, chú Miêu lái xe vào kho thứ ba.

Sau khi đỗ xe xong, chú Miêu xuống xe để lắp ráp xe lăn. Trác Uẩn cũng xuống theo, nói: “Chú Miêu, xe lăn này ghép như thế nào ạ? Chú dạy cháu với.”

Chú Miêu lôi hết tất cả các bộ phận của xe lăn ra khỏi cốp xe, làm mẫu cho Trác Uẩn: “Dễ lắm, đây là khung bánh xe, lấy hai cái bánh xe lớn ra, cứ ghép vào là được. Còn tay vịn và mặt sau của tay vịn có thể bỏ đi, nhưng thường thì chú không bỏ. Rồi, đặt cái miếng đệm lên là xong.”

Trác Uẩn nhìn chú Miêu nhẹ nhàng lắp ráp xe lăn, cúi người sờ nhẹ lên chiếc xe, hỏi chú ấy: “Chiếc xe lăn này rất đắt đúng không ạ?”

“Đắt lắm.” Chú Miêu chỉ vào chiếc xe lăn, nói, “Chiếc xe này được thiết kế riêng dựa trên chiều cao và cân nặng của Tiểu Quy. Độ cao của ghế, chiều rộng và chiều sâu được nghiên cứu tỉ mỉ, không phải mua đại trà đâu cháu.”

Trác Uẩn rất kinh ngạc: “Xe lăn mà cũng thiết kế riêng nữa sao?”

Chú Miêu mỉm cười: “Đúng vậy, cháu nghĩ xem, một cô gái cao 1m6 và một chàng trai cao gần 1m9 như Tiểu Quy đây có thể dùng chung một loại xe lăn sao? Ngồi trên một chiếc xe lăn phù hợp mới có thể khiến Tiểu Quy thoải mái được.”

Trác Uẩn gật đầu, Chú Miêu thở dài một hơi, “Cho dù có thoải mái đi chăng nữa, xe lăn vẫn là xe lăn. Cả ngày thằng bé chỉ có thể ngồi trên chiếc xe này, không có cách nào cử động, ngẫm lại cũng phải chịu cực khổ.”

Thấy Trác Uẩn không nói gì, chú Miêu nhỏ giọng nói: “Cô giáo Tiểu Trác, hôm nay lúc đi học Tiểu Quy gặp chuyện không vui, hôm nay cháu… Đừng mắng nó.”

“?” Trác Uẩn cảm thấy rất kỳ lạ, “Cháu từng mắng cậu ấy sao?”

Chú Miêu: “Haha… Chú chỉ nói thế thôi.”

Triệu Tỉnh Quy mở cửa xe phía sau ra, hỏi cả hai: “Hai người đang làm gì vậy? Vẫn chưa xong sao?”



Trác Uẩn đẩy xe lăn đến bên cạnh cửa xe: “Gấp cái gì chứ, tôi đang nhờ chú Miêu chỉ tôi cách lắp ráp xe lăn đây.”

Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô: “Sao chị lại muốn học cái này vậy?”

“Hơi tò mò thôi, nói không chừng sau này cần dùng đến.” Trác Uẩn cười với cậu, “Xuống xe đi, bên ngoài hơi lạnh, nhanh đi vào nhà.”

Triệu Tỉnh Quy di chuyển từ trong xe lên xe lăn, động tác rất thuần thục. Trác Uẩn thấy anh đã xếp chân ngay ngắn lên bàn đạp, bèn vào trong xe cầm túi bánh ngọt ra, cộng thêm túi xách và dù. Cô không chút kiêng dè đặt hết lên chân Triệu Tỉnh Quy: “Ôm đi.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Khóe miệng anh giật giật: “Chị xem tôi là xe đẩy hành lý à?”

“Để tôi đẩy cậu đi.” Trác Uẩn trực tiếp đẩy xe lăn ra khỏi gara, chạy về phía con dốc ở cổng sau: “Tiến lên——”

Triệu Tỉnh Quy: “!”

Chú Miêu đứng ở đằng sau hô: “Cô giáo Tiểu Trác! Chậm thôi! Bung dù lên đi!”

Trác Uẩn đáp lại: “Không cần đâu! Cháu chạy nhanh lắm!”

Cũng chỉ tầm mười mấy hai mươi mét, mưa phùn thấm lên người bọn họ, Trác Uẩn hăng hái tiến lên phía trước, xông pha ra cổng sau, đợi đến khi trên đầu xuất hiện mái che rồi mới dừng lại.

Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô, Trác Uẩn xoa nhẹ lên mái tóc của anh, ngọn tóc có dính chút nước mưa, cô cười hì hì nói với anh: “May quá, không bị ướt quá nhiều.”

Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn đống đồ đang ôm trên chân, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

Bọn họ đứng đợi ở phòng khách một lát, sau khi đi vào trong phòng, Trác Uẩn đưa một nửa bánh cho Phan Ngọc Hoa, kế đó đi vào thang máy với Triệu Tỉnh Quy lên tầng ba. Sau khi vào phòng, cô kinh ngạc thốt lên: “Woa! Đây là gì vậy?”

Trong phòng ngủ rộng rãi của Triệu Tỉnh Quy được đặt thêm một chiếc ghế sô pha đơn màu cà phê, lưng ghế dựa vào tường, bên cạnh là chiếc giường lớn. Ngay cả chiếc bàn đầu giường cũng được tháo ra và đặt ở phía bên kia ghế sofa.

Trác Uẩn nhìn chằm chằm chiếc ghế sô pha đến mức ngây ngẩn: “Đây là ghế mát xa đúng không? Là loại nằm được ấy?”

“Đúng vậy.” Triệu Tỉnh Quy lăn bánh xe đến bên cạnh chiếc ghế, khom lưng ấn một cái nút, chiếc ghế sô pha nhanh chóng phát ra tiếng kêu “ong ong” rồi biến thành nửa chiếc giường.

Trác Uẩn kinh ngạc đến khiếp sợ: “Cái này đắt lắm đúng không? Cậu mua nó từ khi nào vậy?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Không phải bây giờ mới mua, có sẵn ở trong nhà rồi, nó nằm ở phòng khách tầng hai ấy. Chiều nay chú Miêu mới kêu người bên dịch vụ sửa chữa chuyển lên đây.”

Anh chỉ vào bức tường đối diện với ghế sofa và giường: “Chị xem, tôi đã chuẩn bị xong máy chiếu phim rồi.”

Trác Uẩn quay đầu nhìn, nhận ra bức màn đã hạ xuống, sô pha là vị trí tốt nhất để xem phim.

Cô hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Vậy còn cậu? Cậu ngồi ở đâu?”

“Trên giường.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Nằm xuống thoải mái hơn.”

Anh đã chuẩn bị một ít đồ ăn vặt và thức uống, Trác Uẩn đặt hết lên cái bàn đầu giường. Cô lấy thêm vài hộp bánh ngọt mà mình mua đến, sau đó tắt toàn bộ đèn ở trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ, vừa cởi dép lê ra đã nằm ườn lên ghế sô pha, lười biếng duỗi eo: “Thoải mái quá đi thôi, công việc này tôi có thể làm cả đời luôn.”

Triệu Tỉnh Quy nhướng mắt nhìn cô một cái, quay xe sang phía bên kia giường. Sau khi tự đặt mình xuống, anh dùng hai tay đỡ nệm, lê đôi chân, dịch lại từng chút từng chút một, cho đến khi xích lại gần Trác Uẩn bên này mới thôi.

Anh đưa một tấm chăn nhỏ qua cho cô: “Nếu lạnh thì đắp cái này.”

“Không lạnh.” Trác Uẩn bắt chéo chân, “Không phải cậu bật điều hòa rồi sao? Thời tiết như thế này mà nhà cậu vẫn mở điều hòa, thật xa xỉ.”

Triệu Tỉnh Quy không nói gì thêm, dựa vào đầu giường để thoải mái hơn một chút, quay đầu nhìn về phía Trác Uẩn. Hai người cách nhau không gần không xa, vỏn vẹn một cái tay vịn sô pha khá dày, bốn bỏ năm lên (*), cũng xem như là đang nằm cạnh nhau.

(*)Bốn bỏ năm lên: Nghĩa là làm tròn số. Luật là như sau: 4 trở xuống thì bỏ thành 0, 5 trở lên thì tăng 1 cho đơn vị trước đó.

“Cô giáo Trác.” Anh do dự hỏi,: “Lúc nãy chú Miêu nói gì với chị vậy?”

Trác Uẩn hiểu ý của anh, trả lời rằng: “Không có, đâu nói gì đâu, tôi cũng không hỏi chú ấy, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói ra.”

Triệu Tỉnh Quy mím môi, Trác Uẩn Xoay người nằm nghiêng trên ghế sô pha nhìn anh: “Triệu Tiểu Quy, bây giờ cậu có thể nói với tôi rồi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Trác Uẩn nhoài người lên, chống cằm mỉm cười: “Sao? Không muốn nói ra hả?’

Triệu Tỉnh Quy rủ mắt, lông mi dài thanh mảnh hơi lay động, dường như đang do dự.

Trác Uẩn lấy ra một viên thạch trái cây từ tủ đầu giường ném qua cho anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đang nghĩ gì vậy? Có một số chuyện, nếu cứ giữ mãi trong lòng thì sẽ nghẹn ứ. Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ phân tích giúp cậu.”

Triệu Tỉnh Quy nhận lấy viên thạch trái cây, tháo miếng bọc ra rồi cắn một ngụm, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tôi sợ chị cười tôi.”

Trác Uẩn: “Tôi sẽ không cười cậu.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “Cô giáo Trác, chị có biết sau khi liệt nửa người thì sinh hoạt thường ngày sẽ bị ảnh hưởng không?”

Trác Uẩn trả lời: “Có biết một chút.”

“Không phải chỉ là chuyện không thể đứng dậy, không thể đi lại.” Giọng nói của Triệu Tỉnh Quy rất nhỏ, “Thật ra, sự ảnh hưởng lớn nhất đối với người bị liệt đó là mất đi năng lực khống chế một bộ phận hoặc cả cơ thể. Có một số chuyện trong sinh hoạt trở nên rất khó tự gánh vác, thế là, mất luôn cả tôn nghiêm làm người.”

Trác Uẩn không chen lời, đợi anh nói tiếp. Anh nhướng mắt nhìn cô, im lặng một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm nói ra: “Hôm nay tôi có gặp Lâm Trạch ở trường, cậu ta giữ tôi lại không cho tôi đi WC, tôi nhịn không nổi nữa, tiểu tiện ngay trong quần.”

Trác Uẩn kinh ngạc một lúc, vừa đau lòng lại tức giận thay anh: “Sao cậu ta lại cản cậu lại?”

“Cậu ta nói muốn xin lỗi tôi.” Triệu Tỉnh Quy thở dài một hơi, sau đó kể hết mọi chuyện đã xảy ra trên trường cho Trác Uẩn nghe.

Trước đó anh rất rối ren, không biết có nên kể chuyện mình mất khống chế cho cô giáo Trác nghe hay không, hay chỉ nên kể chuyện Lâm Trạch cản trở mình, còn chuyện mình mất khống chế thì giấu nhẹm đi. Bởi vì chuyện này thật sự rất xấu hổ, anh sợ cô giáo Trác sẽ ghê sợ anh. Nhưng khi đối diện với cô giáo Trác, anh lại cảm thấy rất bình thản.

Đây chỉ là một trong số những chuyện lớn nhỏ mà anh vấp phải trong cuộc sống. Ăn uống, đại tiện tiểu tiện đều là chuyện mà con người phải làm hàng ngày. Ví như anh, khống chế đại tiện tiểu tiện là cả một chuyện lớn, nếu như khống chế được thì sẽ nâng cao chất lượng cuộc sống của anh hơn rất nhiều. Nếu như không khống chế được, để xảy ra chuyện xấu mặt thì đó là một đã kích lớn đối với tinh thần của anh.

Thế nên, anh quyết định kể ra một cách hoàn chỉnh cho cô giáo Trác nghe. Anh muốn cho cô biết, cuộc sống của anh đôi khi chật vật kham khổ. Những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng trong mắt người bình thường, nhưng với anh lại trở thành một loại áp lực tra tấn hết ngày này qua ngày khác.

Trác Uẩn vẫn đang lắng nghe Triệu Tỉnh Quy nói, nói xong, Triệu Tỉnh Quy cầm một cái bánh su kem cho vào miệng: “Là như vậy đó, tôi về nhà luôn, tức đến mức cơm trưa cũng nuốt không trôi, tắm rửa rồi lên giường ngủ.” 

Trác Uẩn chỉ nghe thôi đã tức nổ đom đóm mắt, tưởng tượng đến cảnh kia, dường như có thể cảm nhận được sự xấu hổ và tức giận của Triệu Tỉnh Quy. 

Anh là một chàng trai vừa kiêu ngạo hướng nội, lại rất thích sạch sẽ, quần áo lúc nào cũng thẳng thớm tươm tất, tóc tai cắt tỉa, đẹp trai ngời ngời, ăn xong cái gì đều sẽ lấy khăn giấy ướt lau tay. Một chàng trai ngăn nắp như vậy, gặp phải một chuyện đáng xấu hổ như thế này, khó trách tinh thần không tốt, muốn tìm đến sự an ủi của cô.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi lên sườn mặt của Triệu Tỉnh Quy, khuôn mặt anh mang theo chút buồn bực, lông mi dài che khuất mí mắt, vừa đáng thương vừa có chút ấm ức.

Trác Uẩn rất muốn ôm anh một cái, xoa nhẹ mái tóc của anh, khuyên anh đừng buồn nữa, nhưng cô biết cách làm này thật sự không ổn cho lắm.

Cô chỉ có thể chống cằm, chớp chớp mắt nhìn anh, muốn khuấy động bầu không khí một chút: “Lúc đó chắc cậu trốn vào WC khóc đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy lập tức phủ nhận: “Không có!”

“Chắc chắn cậu có khóc.” Trác Uẩn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào anh, “Aizz, có sao đâu, cậu vẫn còn là một cậu nhóc, khóc nhè là chuyện bình thường, chị sẽ không cười cậu đâu.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Anh nhíu nhẹ mày, như đang rất hoang mang: “Tôi nghĩ không ra, Lâm Trạch nói không cố ý, cậu ta nói mà không biết ngượng sao? Rõ ràng là cậu ta cố ý.”

“Tôi nghĩ cậu ta đang tự thôi miên chính mình.” Trác Uẩn tiêu hóa xong câu chuyện, “Cậu ta đang tự thuyết phục bản thân rằng cậu ta không hề cố ý. Đây là một chuyện ngoài ý muốn, thời gian dần dần trôi qua, cậu không đến trường học, cậu ta tin là như vậy. Nhưng bây giờ cậu đã quay lại, nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhìn cậu ngồi trên xe lăn, cậu ta quay ra nghi ngờ chính mình. Nói thẳng ra, trong lòng cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, cậu ta cố ý tông vào cậu, nhưng cậu ta luôn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chỉ cần cậu nói một câu tha thứ, cậu hiểu cậu ta không hề cố ý thì cậu ta mới có thể buông tha cho chính mình. Tiểu Quy à…”

Trác Uẩn nắm tay Triệu Tỉnh Quy, “Cậu đừng vì cậu ta mà nghi ngờ bản thân mình. Cậu ta là một người rất ích kỷ, còn cậu không hề làm sai điều gì cả, cậu không nên để ý đến suy nghĩ của cậu ta. Cậu có thể hận, mãi mãi không tha thứ, không gặp mặt không để ý, hoặc mắng chửi cậu ta, đó hoàn toàn là quyền của cậu.” 

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi chỉ hy vọng cậu ta đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa.”



“Tôi biết mà.” Trác Uẩn nói, “Chỉ là tôi có chút không hiểu, sao cậu lại không nói chuyện này cho ba mẹ cậu biết? Cho dù nhà cậu không thiếu tiền, nhưng cậu phải bắt cậu ta bồi thường cho cậu chứ? Cậu phải cho cậu ta biết là mọi sai lầm đều phải trả giá. Cho dù là năm vạn mười vạn, hai mươi vạn ba mươi vạn cũng không thể mua lại sức khỏe của cậu, đúng không? Nhưng cậu ta không thể phủi bỏ trách nhiệm trước gì những gì mà cậu ta gây ra!”

Triệu Tỉnh Quy nói: ‘Cô giáo Trác, tôi cũng có suy nghĩ của mình. Sau khi tôi bị thương, mẹ tôi đã chịu sự đả kích rất nặng nề. Có một khoảng thời gian tôi phải đi khám bác sĩ tâm lý, bà ấy cũng vậy, bác sĩ nói bà ấy bị trầm cảm nhẹ. Nếu tôi nói chuyện này ra sẽ khiến áp lực trong lòng mẹ tôi càng tăng thêm. Vốn dĩ bà ấy nghĩ đó là tai nạn không mong muốn, chỉ oán trách ông trời. Nếu để bà ấy biết chuyện này là do người khác gây ra, tôi sợ bà ấy sẽ không chống đỡ nổi.” 

Trác Uẩn không ngờ lại còn một nguyên nhân như vậy, Triệu Tỉnh Quy lại nói tiếp: “Tố cáo Lâm Trạch cũng không thể khiến cậu ta ngồi tù, tôi cũng không cách nào chứng minh được Lâm Trạch cố tình đâm vào tôi. Trên sân bóng rổ thường xuyên có va chạm xảy ra, nếu tôi thật sự tố cáo cậu ta, cậu ta không thừa nhận thì làm sao? Mất công người ta lại nói cho tôi ăn vạ, liệt thì cũng liệt rồi, còn bắt người làm đệm lưng. Ngoại trừ Lâm Trạch, lúc đó còn một người bạn khác tranh bóng trực diện với tôi, tôi có nên tố cáo cậu ấy luôn không? Nhưng cậu ấy không làm sai điều gì cả, chỉ là hành động giành bóng bình thường.”

Tay của Trác Uẩn vẫn luôn nắm chặt tay của Triệu Tỉnh Quy, nam nữ nắm tay nhau, cô không cảm thấy có bất cứ điều gì kỳ lạ hay mập mờ. Dường như chỉ có làm như vậy mới có thể an ủi cậu nhóc này, truyền cho anh một chút tự tin, một chút ấm áp, một chút năng lượng.

Triệu Tỉnh Quy nhìn Trác Uẩn bằng ánh mắt kiên định: “Lúc ở bệnh viện tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định không nói ra, tôi cũng không cảm thấy hối hận. Tôi không cần bất kỳ người nào chịu trách nhiệm cho chuyện này cả, tôi tự gánh vác được! Tôi chỉ có một hy vọng, đó là cả đời này không bao giờ gặp lại Lâm Trạch nữa.”

Trác Uẩn đã hiểu cách suy nghĩ của Triệu Tỉnh Quy,  anh là một người vừa lương thiện lại vừa hiểu chuyện. Không muốn làm bố mẹ lo lắng, cũng không muốn liên lụy đến người vô tội. Bản thân gặp khó khăn nhưng chỉ có thể giấu nhẹm vào lòng, một mình chịu đựng.

Chỉ là có chút kỳ lạ.

Trác Uẩn cấu nhẹ vào lòng bàn tay của Triệu Tỉnh Quy, giả vờ tức giận: “Triệu Tiểu Quy, cậu nói cậu có thể tự gánh vác, không muốn tạo thêm áp lực cho mẹ cậu, vậy tại sao lại nói cho tôi biết? Cậu không sợ tôi sẽ cảm thấy áp lực hả?”

Triệu Tỉnh Quy ngây người, hơi hé miệng hỏi: “Chị sẽ bị áp lực sao?”

Trác Uẩn cười “phụt” một tiếng: “Chọc cậu thôi, chuyện lớn như vậy, cậu cũng không thể nào giấu mãi trong lòng. Nên tìm một người để giãi bày, nếu không sẽ rất khó chịu.”

Nghe cô nói như vậy, Triệu Tỉnh Quy mới kịp phản ứng lại. Đúng vậy, anh đã cất giấu chuyện này trong lòng rất lâu rồi, ngay cả bố mẹ và Hồ Quân Kiệt cũng không biết, anh chỉ kể cho bác sĩ Tư Trạm nghe. Nhưng dù sao bác sĩ Trạm cũng tốt nghiệp từ chuyên ngành tâm lý học, trách nhiệm nhiều hơn lắng nghe, không giống với cô giáo Trác, lúc nghe xong đã khóc òa một trận. Cô nói “Triệu Tỉnh Quy, sao cậu lại đen đủi như vậy chứ?”

Tại sao anh lại nói cho cô giáo Trác biết?

Hình như cái gì cũng muốn nói, ngay cả chuyện xấu hổ như tè ra quần cũng không kiêng dè, thật sự rất thần kỳ.

Trác Uẩn nói: “Triệu Tiểu Quy, tôi giúp cậu nghĩ ra một cách. Cậu có thể nói với bố mẹ chuyện Lâm Trạch tìm đến cậu, để bố mẹ cậu nói chuyện với giáo viên, tạo áp lực lên nhà trường. Nhờ thầy cô thông báo cho những học sinh cùng chơi bóng với cậu hôm xảy ra tai nạn đó, nói cậu không muốn gặp ai trong số bọn họ nữa, gặp lại họ cậu cảm thấy không vui. Như thế có thể đuổi đám người Lâm Trạch đi, và cũng không ai biết sự thật. Vì cậu còn phải học chung trường với tên khốn nạn kia hơn nửa năm trời, nói không chừng một ngày nào đó cậu ta lại phát điên đến tìm cậu gây sự.”

Triệu Tỉnh Quy suy nghĩ một lúc, bèn gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ nói chuyện này với bố tôi.”

Trác Uẩn cười nói: “Đừng buồn nữa, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, không cần ngại đâu, tôi cũng nhận tiền thù lao mà! Tiết kiệm hơn nhiều so với đi khám bác sĩ tâm lý đấy, đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy cũng cười theo, Trác Uẩn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, chỉ vào màn hình chiếu phim: “Được rồi, chúng ta xem phim đi. Xem phim gì đây nhỉ? Cậu chọn được bộ phim nào chưa?”

Triệu Tỉnh Quy dùng remote để mở giao diện lên, sau đó đưa remote cho Trác Uẩn: “Chị chọn đi, xem gì cũng được, tôi đi WC một chút.”

Anh chống xuống giường, từ từ nhích người sang bên kia giường. Trác Uẩn nhìn động tác của anh rồi nói: “Triệu Tiểu Quy, tôi có thể hỏi cậu một câu hơi tế nhị được không? Đương nhiên cậu cũng có thể không trả lời.”

Triệu Tỉnh Quy có hơi căng thẳng nhìn cô, hai từ “tế nhị” này có đôi chút mập mờ, anh rất sợ cô giáo Trác hỏi những câu khiến anh phải ngại ngùng.

Anh nói: “Chị hỏi đi.”

Trác Uẩn thắc mắc: “Mỗi lần cậu nói muốn đi vệ sinh là vì đảm bảo an toàn hay là vì cậu có nhu cầu đi vệ sinh thật? Nói cách khác là… Cậu có cảm giác không?”

À… Thì ra là vấn đề này.

Triệu Tỉnh Quy tự tin trả lời: “Tôi có cảm giác, tôi biết mình cần phải đi vệ sinh. Chỉ là… Tôi không thể kiềm chế, nếu không đi thì tôi sẽ nhịn không nổi. Chỉ cần không ngủ say, cảm giác rất rõ ràng.”

Trác Uẩn vô cùng hài lòng với câu trả lời này: “Điều đó chứng minh chuyện xảy ra vào sáng hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, đơn giản là do thằng khốn kia nổi điên thôi. Cho nên cậu thật sự không nên vì cậu ta mà nghi ngờ bản thân, cậu rất giỏi đó, tôi tin cậu.”

Triệu Tỉnh Quy nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Chị giống bố tôi thật đấy, luôn cổ vũ động viên tôi.”

Trác Uẩn cười lớn: “Có thể nhận được sự cổ vũ động viên của cô giáo Trác là phúc phần của cậu đấy! Cả thế giới chỉ có mình cậu thôi! Cậu còn dám càu nhàu.”

Khoé miệng Triệu Tỉnh Quy khẽ cong lên, anh cực lực mím môi, không để cho cô giáo Trác nhìn thấy.

Sau đó, hai người trẻ tuổi ăn uống tíu tít, một người nằm trên ghế sô pha, người còn lại nằm trên giường, cùng xem hết bộ phim hài mà Trác Uẩn chọn.

Bộ phim thật sự rất hài hước, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy chưa bao giờ xem qua, cùng nhau cười đến nghiêng ngả. 

Giữa giờ, Trác Uẩn còn đến phòng vệ sinh của Triệu Tỉnh Quy, ban đầu Triệu Tỉnh Quy không để ý, đợi anh ý thức được thì Trác Uẩn đã đi ra rồi.

Triệu Tỉnh Quy căng thẳng nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía WC. Trong lòng thầm nghĩ, phòng vệ sinh của anh đặc biệt như vậy, cô giáo Trác sẽ nói gì đây?

Kết quả Trác Uẩn nói: “Nhà vệ sinh của cậu có bồn tắm! Còn là kiểu mát xa! Triệu Tỉnh Quy, cậu thật biết hưởng thụ nhỉ?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Trác Uẩn nhảy chân sáo quay lại sô pha, chỉ huy anh: “Tua lại hai phút trước đi! Cậu cũng không dừng lại giúp tôi.”

Triệu Tỉnh Quy ngoan ngoãn cầm cái remote lên: “Oh.”

Xem xong một bộ phim thì đã chín giờ, Trác Uẩn phải quay lại trường học.

Triệu Tỉnh Quy đưa cô xuống lầu, mưa vẫn chưa ngớt, Trác Uẩn từ chối lời đề nghị để chú Miêu lái xe chở cô về trường, hai người tạm biệt nhau trước mái hiên ngoài cổng.

Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, mẹ tôi kêu tôi hỏi chị có tài khoản Alipay không, để bà ấy chuyển cho chị mười tháng lương.”

“Đến kỳ phát lương rồi sao?” Trác Uẩn quên bén chuyện này, cười ha hả nói, “Lát nữa tôi sẽ gửi bên Wechat cho cậu, nhưng tôi đã dạy đủ mười tháng đâu? Qua ngày Quốc Khánh mới bắt đầu dạy, có nên trừ bớt một ít tiền không?”

Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không cần đâu, hình như lễ Quốc Khánh chị đã đến đây một lần, lương có thể nhân gấp ba lên.”

Trác Uẩn cả kinh: “Đừng đừng đừng! Ngàn vạn lần đừng, tôi rất ngại.”

Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên, nhìn Trác Uẩn một cách đầy ẩn ý, có chút do dự.

Trác Uẩn: “?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Trác Uẩn: “???”

Sắc mặt của Triệu Tỉnh Quy dần dần trầm xuống, hỏi: “Chị quên rồi sao?”

Trác Uẩn không hiểu: “Cái gì cơ?”

Triệu Tỉnh Quy trừng mắt với cô: “Chính miệng chị nói đó!”

Trác Uẩn: “Tôi nói cái gì?”

Triệu Tỉnh Quy tức giận đến mức nghiến chặt hàm răng, nói: “Chị về đi, tôi vào đây.”

Nói xong, anh lăn bánh xe quay về phòng, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Trác Uẩn bĩu môi gãi đầu, cầm cái ô lên rồi đi xuống bậc thang. Lúc sắp đi ra ngoài cổng thì đột nhiên nhớ ra, quay người hét lớn: “Triệu Tỉnh Quy!”

Trên hiên nhà nhỏ, Triệu Tỉnh Quy đang quay lưng về phía cô, mặc dù nghe cô gọi tên mình nhưng cũng không quay lưng lại. Trác Uẩn dùng một tay đưa lên miệng gọi: “Chủ nhật tôi mời cậu đi ăn thịt nướng!”

Mưa rơi lất phất trên tán ô của cô, trong sân vừa tối vừa yên ắng, có thể ngửi thấy hương thơm tươi mát của hoa cỏ và cây cối xanh tươi. Trác Uẩn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Tỉnh Quy, nhưng cô biết rằng anh ắt hẳn đang cười.

Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng quay xe lăn lại, trước cổng có một cái đèn lớn, là ánh sáng duy nhất chiếu rọi khắp sân nhà, Triệu Tỉnh Quy dừng lại dưới ánh đèn ấm áp đó.

Khuôn mặt của anh nghiêm nghị, đôi mắt sâu hun hút, môi mím thành một đường, nhìn Trác Uẩn không nói lời nào.

Trác Uẩn để cái ô lên vai phải, tay trái chống nạnh, nghiêng đầu làm ra tư thế đứng nghỉ, chống cằm nhìn anh: “Đi không? Nhóc con.”

Triệu Tỉnh Quy ra vẻ lạnh lùng trả lời: “Đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook