Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!

Chương 13: Bất ngờ

Minh sunry

18/08/2016

Nó bị túm thì giật mình. Ba bọn hắn thì lo cho nó.Tên đó đưa súng chỉ vào thái dương nó, ra hiệu cho bọn hắn biết tránh ra cho tên đó đi. Bọn hắn lùi lại phía sau:

- Mày mau thả cô ấy ra - hắn lên tiếng - tao sẽ thả này đi

Tên đó cười cợt:

- Ha ha! Không ngờ có một ngày mày lại vì một đứa con gái mà không giám làm gì tao - tên đó đắc ý

- Sợ quá! - nó giả bộ sợ hãi

- Ha ha - tên đó

- Màu mau thả cô ấy ra nhanh lên - hắn cau mày

Tên đó vẫn không buông nó ra, trên mặt sự đắc ý vẫn tràn ngập. Không hiểu sao nó nhung thấy mà ghét vậy nhỉ.

- Diễn đủ chưa? - nó chán nản hỏi

Nó ngáp một cái, đưa tay rút "súng" ra (Min đi đâu cũng mang súng theo). Chĩa thẳng vào đầu tên đó:

- Mày muốn gì? - nó lạnh giọng

Trước sự ngạc nhiên của bọn hắn, đàn em của bọn hắn và tên đó:

- Mày...mày làm sao có súng!? - tên đó lắp bắp tay run làm cho chiếc súng rơi xuống đất.



Nó chẳng thèm để ý quay đầu nhìn bọn hắn vẫn đang ngạc nhiên:

- Các cậu muốn tôi sử giúp không? - nó

- Nếu cậu có thể - hắn trở về vẻ lạnh khốc

Nó cười khuẩy, vẻ mặt thích thú. Ra vẻ nhìn tên đó một lượt. Lại cau mày, tên đó run cầm cập. Khi nhìn bao quát một lượt nó dùng sức bẻ cổ tay tên đó ta sau, đá vào chân tên đó. Tên đó khụyu ngối, quỳ dưới đất. Nó đi lùi ra vài bước rồi đứng ở một vị trí.

Lên đạn, một viên bay ra khỏi họng súng. Soẹt một đường qua tóc tên đó, tạo ra một đường, tóc rơi xuống quần áo, xuống đất. Tên đó mặt trắng bệch.

Bọn hắn không thể nào ngờ nó lại còn có tài bắn súng. Nó nhếch miệng cười, tên đó đúng là một tên nhát gan.

Các lần bắn tiếp nó chĩa thẳng vào tay phải, chân trái, tay trái, chận phải. Mỗi phát bắn đều vào giữa cổ chân, cổ tay. Phát cuối cùng nó chĩa vô mi tâm. Một phát bắn kết thúc một mạng sống của con người.

Màu vung vẩy khắp nơi, nó cười tươi. Cất súng, bước về phía bọn hắn, vỗ vai hắn nói:

- Tên đó yếu quá - nó lắc đầu

- Cậu làm rất tốt - hắn

Zan, Kai ra hiệu cho mấy tên đàn em sử lý. Rồi bọn hắn kéo nó lên xe, nhưng nó nói:

- Tôi đi xe của tôi được rồi - nó cười



- Ừm - hắn

Hai chiếc xe một ô tô, một xe phân khối lớn lao nhanh trên đường. Tiến thẳng hướng quán bar X. Đi được một hồi bỗng ở đâu xuất hiện một chiếc ô tô màu xám đắt tiền cản giữa đường. Hai chiếc xe cùng phanh gấp (vì chạy tốc độ cao mà).

Trong chiếc xe sang trọng đó một người khoảng 25 tuổi bước ra. Người đó mặc một bộ vest lịch lãm màu đen. Bước tới của xe của bọn hắn, người đó đưa tay gõ kính. Kính xe từ từ hạ xuống. Người đó kính cẩn nói:

- Tôi là Leo! Do ba mẹ cậu phái tới để báo với cậu một truyện - Leo nói

- Tôi biết rồi, cứ về trước đi - hắn

- Dạ - nói xong Leo lên xe đi mất

Nó đưa đôi mắt hiếu kì nhìn hắn. Nhìn hắn có vẻ mệt mỏi. Nó cũng chẳng lo nghĩ nhiều. Rồi hai chiếc xe lại phóng thẳng tới quán bar X.

Tới nơi hắn lần này khi lên xe đã gọi cho Ry rồi. Bốn đứa vẫn vào phòng VIP, hắn kêu người mang vào phong rất nhiều kẹo ngọt. Nó thích thú ăn hết cái này tới cái khác. Mê tít, nụ cười tỏa nắng, đáng yêu. Lần này thật sự nó trở thành thiên thần rồi (ta nghĩ Min là ác quỷ mà). Đó là suy nghĩ của hắn nha!

Mà nó cũng chẳng dính chút bụi bẩn nào như khi "giết người" ban nãy. Nó ăn chán chê thì đi tới trước tủ rượu lấy một chai Whiskey. Đặt lên bàn rồi lấy một chiếc ly. Nó rót rượu ra ly rồi nói:

- Các cậu có uống không? - nó

- Cậu không được uống rượu (giống Kai nha)! - hắn cau mày lấy ly rượu trên bàn

- Kệ tui - nó định cướp lại

Nó với hắn ngồi cùng một ghế salông. Nó với tay lên thì hắn đứng dậy sang ghế khác ngồi. Nó đi theo nhảy lên cướp rượu, tay nó làm sao với được hắn cao như vậy mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook