Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi

Chương 14: Kêu lão bà có phải ý ngươi muốn rời đi?

Hãn Hải Sơ Noãn

12/03/2014

Thấy Tiểu Đa Đa nhìn hướng lão bát li khai không chuyển mắt. Nam Cung Dục liền mất đi sự hồn nhiên trong mắt, không biết vì sao lửa giận trong lồng ngực nhanh chóng bay lên, oán hận trừng mắt nhìn Tiểu Đa Đa. Tức chết hắn, hắn có loại cảm giác chính mình biết nương tử hồng hạnh vượt tường mà còn phải giả bộ đè nén cảm giác như không biết! Nữ nhân chết tiệt này có phải hối hận vì không để lão thất vô dụng ôm? Tức chết hắn! Tức chết hắn! Cái lòng đố kị thiêu đốt nam nhân khiến hắn quên rằng, người mà hắn gọi là tình địch cũng chỉ mới có 12 tuổi, lại còn là đệ đệ mình. Aiz, nam nhân phúc hắc quả nhiên đáng sợ. Nam nhân phúc hắc ghen ghét dữ dội còn đáng sợ hơn! “Ô ô, nương tử, ngươi là thích thất đệ, không thích ta?” Nam Cung Dục bỗng nhiên khôi phục đơn thuần, bắt đầu giả vờ nước mắt ngắn nước mắt dài, lấy tay chuyển quá đầu Tiểu Đa Đa, môi khêu gợi chu ra ủy khuất nói.

“Không phải, Dục nhi đừng khóc! Nương tử không phải đã nói sao? Nương tử thích nhất Dục nhi, chỉ thích Dục nhi!” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục chu bạc môi hồng sắc ra, không hiểu vì sao lại cảm giác rất dễ ăn, giống như kẹo que A Nhĩ Ti Tư nha, nhưng mà loại này lại có vị dâu tay a! Đã lâu chưa ăn, Tiểu Đa Đa nhìn chằm chằm môi của Nam Cung Dục không khỏi nuốt nước miếng một cái, giống như có một đống kẹo que A Nhĩ Ti Tư ở trước mắt vậy.

“Thật sự?” Nam Cung Dục nghe được trong lời nói của Tiểu Đa Đa liên vui sướng không thôi. Vừa mới trên mặt ý cười cùng nghiền ngẫm cũng lập tức biến thành mây khói, chỉ để lại bộ dáng ngây ngô.

“Thực sự! Nhưng mà Dục nhi thích nương tử sao?” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục cười hỏi.

“Thích a! Ta cũng thích nương tử!” Nam Cung Dục cao hứng vỗ tay trả lời.

“Vậy Dục nhi thích nương tử có giống như nương tử thích Dục nhi không? Chỉ thích mỗi nương tử sao?” Tiểu Đa Đa rất thực sự hỏi Nam Cung Dục, trong lòng có chút chờ mong. Nhưng mà Tiểu Đa Đa nóng vội không có phát hiện, sau khi Nam Cung Dục té xỉu khi tỉnh lại thì không có tự xưng là Dục nhi mà luôn nói “Ta”

“Đương nhiên, ta hiện tại chỉ thích mỗi nương tử!” Nam Cung Dục ra vẻ rất chân thực nói. Hừ! Tuy rằng ta hiện tại lấy thân phận ngốc tử nói chuyện với ngươi nhưng mà ta cũng không để lại nhược điểm cho ngươi. Ta là nói, ta hiện tại, chính là hiện tại đối với ngươi có hứng thú, về sau ta cũng không nói như vậy!

“Ân, Dục nhi thực ngoan! Đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi!” Tiểu Đa Đa nghe Nam Cung Dục nói trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

“Hảo!” Nam Cung Dục bất đắc dĩ phiên cái xem thường, thực ngoan? Thiên! Sau đó đi theo sau Tiểu Đa Đa về phía phòng.

“Ngô ~…Ách ~..!” Vừa mới bước được nửa bước, Tiểu Đa Đa đau không khỏi nhe răng trợn mắt. Cái trán cùng chóp mũi toát ra mồ hôi lạnh. Tnnd, rơi như vậy cũng thật đau!

“Ngươi không sao chứ?” Nam Cung Dục nhìn Tiểu Đa Đa đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn. Bỗng nhiên nhớ tới nàng vừa mới leo cao trên cây ngã xuống như vậy, lại nhìn thấy hắn hôn mê mà cơ hồ tay chân cùng sử dụng đi đến trước mắt mình, lúc ấy rơi hẳn là không nhẹ đi! Vừa nghe đến nàng rên rỉ thống khổ, Nam Cung Dục nhưng lại quên ngụy trang, tiến lên từng bước đỡ lấy Tiểu Đa Đa, khẩn trương nhìn nàng hỏi.

“Không, không có việc gì! Ngươi?” Tiểu Đa Đa bỗng nhiên giống như phát hiện cái gì, giương mắt nhìn Nam Cung Dục, Dục nhi không ngốc?

“Nương tử, ta làm sao? Ta không sao a?” Nam Cung Dục phát hiện chính mình lộ chân tướng, vội vàng che dấu.

“Không có gì, ta nghe lầm rồi. Dục nhi, nương tử đem nay mệt mỏi quá nha! Ngươi giúp đỡ nương tử được không?” Tiểu Đa Đa nghĩ đến chính mình vừa mới nhìn lầm, cũng không có nghi hắn.

“Được rồi!” Nam Cung Dục nhìn tiểu nữ nhân bên người, rõ ràng đau đến bộ không đi được lại lo lắng hắn vì mình mà sợ hãi nên không dám hé răng, hắn trong lòng có chút cảm động cùng đau lòng. Sau đó nghe lời giúp đỡ Tiểu Đa Đa đi từng bước nhỏ một. Mỗi bước đi liền nhìn đến Tiểu Đa Đa đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.

“Này! Dục nhi, ngươi làm gì? Đặt ta xuống dưới, ngươi sao lại ôm ta!” Bởi vì thật sự nhìn không được, nên Nam Cung Dục đơn giản không nói hai lời ôm lấy Tiểu Đa Đa. Tiểu Đa Đa bỗng nhiên bị bế lên mà khẩn trương kêu to.



“Nương tử, ngươi đi thật chậm nha! Ngươi đi như vậy khi nào mới có thể về phòng a? Ta buồn ngủ quá nha! Như vậy chúng ta mới có thể đi nhanh, hơn nữa nương tử rất nhẹ nha, ta một chút cũng không mệt!” Nam Cung Dục làm bộ dáng ra vẻ “Ta là nam tử hán, ta là đại lực sĩ”

“Nhưng rõ ràng vừa rồi ngươi còn nói ta rất nặng….” Tiểu Đa Đa nhỏ giọng than thở.

“Nói qua sao? Ta không nhớ rõ!” Nam Cung Dục buồn cười nhìn tiểu nữ nhân đáng yêu ở trong lòng, bỗng nhiên phát hiện nàng càng ngày càng đẹp.

“Nga, thôi quên đi! Đúng rồi, Dục nhi, ta vừa mới nghĩ được một bài hát, ta xướng cho ngươi nghe được không?” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục ôm, trong lòng có chút cảm xúc. Nàng cảm thấy Nam Cung Dục đêm nay rất khác với ngày thường, nhưng mà chỉ cảm thấy vậy chứ không biết là làm sao.

“Hảo!” Nam Cung Dục chỉ “Hảo” một cái rất thản nhiên, giống như là không có liên quan đến hắn.

“Khụ khụ, nghe tốt lắm, ta xướng nha!” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục a miệng nói với nàng như chăm chú lắng nghe mà bắt đầu xướng:

“Dựa lưng vào nhau ngồi ở trên thảm

Nghe một chút âm nhạc nguyện vọng tâm sự

Ngươi hy vọng ta càng ngày càng ôn nhu

Ta hy vọng ngươi ôm ta vào trong lòng

Ngươi nói muốn đưa ta vào một giấc mộng lãng mạn

Cảm ơn ta mang ngươi tìm được thiên đường

Chẳng sợ dùng cả đời mới có thể hoàn thành

Chỉ cần ta nói ngươi liền nhớ kỹ không quên

Ta có thể nghĩ đến chuyện lãng mãn nhất



Chính là cùng với ngươi chậm rãi biến già.

Dọc theo đường đi chứa nhiều niềm vui ngọt ngào.

Dừng lại bên xích đu chậm rãi tán gẫu.

Ta có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất

Chính là cùng với ngươi chậm rãi biến già

Đến khi nào chúng ta già đi cũng không được

Ngươi vẫn còn như cũ đem ta ôm vào trong lòng bàn tay”

“Xong rồi, thế nào?” Tiểu Đa Đa chờ mong nhìn Nam Cung Dục, nàng thời điểm nghe bài hát này cũng đã nghĩ tương lai sẽ xướng cho phu quân mình nghe, nay cuối cùng đã thực hiện được.

“Nương tử thật lợi hại nha! Chúng ta đây cũng cùng nhau biến già đi!” Nam Cung Dục nghe Tiểu Đa Đa xướng bỗng nhiên cũng xác định được nàng thật là người chính mình tìm đã nhiều năm! Bỗng nhiên nghe Tiểu Đa Đa hỏi, hắn lập tức trong mắt tràn đầy nhu tình. Hiện tại hắn đối với bệnh của mình càng ngày càng căm tức, cảm thấy không thể cùng tiểu nữ nhân trước mắt vượt qua một ngày, một khắc, thật là chuyện đáng tiếc.

“Hắc, hắc! Ta cũng biết ta rất lợi hại! Ngươi không cần phải nói trực tiếp như vậy! Người ta sẽ ngượng ngùng!” Tiểu Đa Đa ra vẻ đỏ mặt vuốt tóc ngượng ngùng nói, Thiên! Tha thứ cho nàng, tật xấu tự kỷ của nàng lại phát tác!

Ách! Nam Cung Dục nhìn tiểu nữ nhân trước mắt tự kỷ đầu đầy hắc tuyến, nữ nhân này thật đúng là, thật sự làm cho người ta dở khóc giở cười a!

“Này Dục nhi về sau kêu ta là lão bà, không cần gọi là nương tử, được không?” Tiểu Đa Đa lại chờ mong nhìn Nam Cung Dục hỏi.

“Vì sao ?” Nàng có ý tứ gì? Vì sao không thừa nhận chính mình là nương tử của ta? Chẳng lẽ nàng đúng là còn muốn rời đi “Ngốc tử” tướng công sao? Nam Cung Dục chân thật nhìn Tiểu Đa Đa hỏi, nhưng mà trong mắt lại tràn ngập đau thương.

“Bởi vì nghe nói có một địa phương thần kì gọi vậy, vợ chồng ở nơi đó đều gọi nhau là lão bà cùng lão công!” Tiểu Đa Đa giải thích nói, thời điêm nhớ tới thế kỉ 21, ánh mắt liền chuyển hướng lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng thế kỉ 21 có phải cũng giống đây hay không? Rất nhớ ba mẹ nha!

Nàng vì sao khó như vậy? Nàng đúng là vẫn không muốn cưới một cái ngốc tử đi? Nàng thế nhưng nói như vậy để lừa gạt một cái ngốc tử, nàng thật là không muốn ở lại sao? “Nha! Nương tử, ngươi là muốn rời đi Dục nhi nên mới nói như vậy?” Dù sao hiện tại là ngốc tử, liền hỏi một chút đi.

“Cái gì?!” Tiểu Đa Đa đang đắm chìm trong mơ màng, nghe Nam Cung Dục nói vậy liền lập tức đập một cái thật mạnh trên đầu Nam Cung Dục “Dục nhi ngốc muốn chết! Kêu lão bà, lão công ý là đợi cho chúng ta biến thành lão công công, lão bà bà thì vẫn ở cùng nhau, thời điểm Dục nhi vừa mới nghe hát xong không phải muốn nói cùng ta chậm rãi biến lão sao? Ngươi là muốn đổi ý? Ô ô!” Tiểu Đa Đa vừa nói đến Nam Cung Dục muốn rời đi liền cảm thấy khổ sở vô cùng, hơn nữa mông lại rất đau liền trực tiếp khóc luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook