Ngôn Của Anh

Quyển 1 - Chương 6: Bởi vì tôi chặn anh rồi.

Nghiên Thừa Thư

19/07/2020

Căn cứ vào nguyên tắc không chê mình nhiều chuyện, Hứa Du lần thứ hai điên cuồng véo hông Khê Ngôn —— đồng ý đi, cậu có đồng ý hay không hả!

Khê Ngôn rất sợ nhột, nhất là xung quanh vùng eo, nhưng bây giờ cô chẳng cảm thấy gì cả, bởi vì đã bị véo đến chết lặng, cô do dự chưa biết trả lời gì thì anh đã đi tới.

Cố Văn Lan nhỏ giọng nói với cô: “Ra ngoài chờ tôi, sẽ nhanh thôi.”

Nói xong bèn rời đi.

Xung quanh là đèn đường thẳng tắp, ánh đèn yên tĩnh rơi rụng trên đường, thỉnh thoảng có người đi qua.

Hứa Du nhanh chóng túm lấy tay cô, khuôn mặt dưới ngọn đèn ngầm tính toán, “Nghe lời tớ, tìm cách tóm lấy anh ta nếu như cậu không muốn ngày nào cũng bị dì thúc giục đi xem mắt.”

Một lát sau Khê Ngôn mới nói: “Nào có dễ dàng thế.”

“Vậy cũng phải nỗ lực hết mình chứ, tớ thấy anh ta có chút ý tứ với cậu, cậu khẳng định là anh ta không nhớ cậu thật à?”

“…” Có ý gì với cô được? Chỉ đột nhiên có hứng thôi, nhưng cô không nói ra.

Hứa Du dựa vào cột điện, lười nhác nói: “Đến tuổi này cũng đừng trông chờ vào cái kiểu tình yêu thề non hẹn biển nữa, cái thứ đó chỉ dừng lại ở thời kỳ đang trưởng thành thôi, vì không có buồn phiền phải lo lắng cho nên mới bừa bãi đường hoàng tới vậy.”

Khê Ngôn áp mặt vào cổ áo, cười nhẹ không nói gì.

Hứa Du liếc nhìn cô, “Thay vì trong quá trình đi xem mắt tùy tiện chọn một người vừa mắt kết hôn thì thà thử tranh thủ Cố Văn Lan xem, nếu là tớ đã gả cho người ta lâu rồi, căn bản là không cần cân nhắc chuyện khác.”

Khê Ngôn nói: “Cậu nói như kiểu người ta bằng lòng lấy tớ vậy.”

“Anh ta có bằng lòng hay không là một chuyện, nhưng đây là cơ hội của cậu.” Nụ cười của cô đầy thâm ý, “Hẳn là cậu vẫn còn tình cảm với anh ta đúng không?”

“Không tóm lấy anh ấy được.” Cô không có lòng tin.

Hứa Du nói: “Khê Ngôn, trong tình yêu và hôn nhân, đàn ông lí trí và hiện thực hơn phụ nữ nhiều.”

Khê Ngôn gật đầu: “Sở dĩ với điều kiện của anh ấy rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn, dựa vào đâu mà lại nhìn trúng tớ?”

Hứa Du: “Trực giác.”

Khê Ngôn: “Tranh thủ thời gian dẹp cái trực giác không đáng tin của cậu đi.”

Thật ra chính Hứa Du cũng không chắc lắm, nhưng cô không muốn nhìn Khê Ngôn tiếp tục giữ vững cái vẻ có cũng được không có cũng chẳng sao kia, thế nên cô luôn cổ vũ cô ấy làm cái này cái kia, nhưng con nhóc này quá có triển vọng, ban nãy cô véo hông hồi lâu mới phun ra được hai câu…

Hứa Du lười lại để ý tới cô, nói: “Tùy cậu vậy, tớ đi đây.”

Từ xa, Cố Văn Lan hiện ra trước cửa tòa nhà nào đó, anh bước dưới bóng trăng tới chỗ cô, ánh trăng lợt lạt như suối, vương trên vai anh, lan tràn thành một màu xanh trắng.

Anh đã cởi áo blouse ra từ lâu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, quần tây thẳng thớm.

Nhìn có vẻ quần áo chỉnh tề.

Anh hỏi: “Định mời tôi ăn gì?”

Khê Ngôn: “…”

Anh tin thật à?

Khê Ngôn thành thật nhìn anh: “Khách sạn gần nhất ở đâu?”

Cố Văn Lan: “…”

Lời Hứa Du nói không phải không có lý.

Nhưng mà cô không có lòng tin sẽ tóm được anh, trước kia đã thế, hiện tại càng thế, cô chỉ có thể nắm chắc cơ hội… chiếm lấy chút lợi lộc của anh, bù đắp tâm lý bất bình nhiều năm, sau đó chạy.

Ai bảo anh tự mò tới đây làm gì?

Đều là người trưởng thành rồi, bất kể làm chuyện gì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chuyện không chắc chắn cô thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Giường khách sạn ngàn năm như một, gối màu trắng, tấm trải ngang giường có thêu hoa văn, khi da chạm vào nệm thì thấy hơi lành lạnh, thậm chí ngay cả mùi cũng không khác gì, giống như đã được yêu cầu từ trước.

Nhưng trên người cô có mùi khác với hương thơm của giường đệm, mềm mỏng nhàn nhạt, giọng nói cũng êm ái nhỏ nhẹ, tuy vậy lại có cảm giác tồn tại rất mạnh.

Ngón tay anh tỉ mỉ vuốt xương nơi thắt lưng của cô, thấy cô hơi run lên, tiếp theo đẩy hai chân của cô ra, anh bỗng nhiên nói: “Tôi đã từng gọi điện cho em, nhưng không gọi được.”

Khê Ngôn không trả lời, ôm cổ trao cho anh một nụ hôn.

Tại sao lại gọi điện thoại cho cô, anh cũng không giải thích được.

Bình thường anh bề bộn nhiều việc, quay mòng mòng tựa con quay, ngày qua ngày cứ làm những việc giống nhau.

Một khi đã lặp đi lặp lại một việc không gián đoạn sẽ làm mất mỹ cảm của việc đó, sẽ hao mòn đi nhiệt tình của một người, một ngày nào đó chợt nhận ra bản thân đã có chút giống máy móc, bởi vì loay hoay cơ hồ không có thời gian tự hỏi, đầu óc dần dà sẽ chết lặng.

Vào thời khắc ấy, trong tư duy đang chết bỗng dưng hiện lên một hình ảnh, là cô gái mặc váy đỏ dưới ánh đèn mờ nhạt.

Giữa cái cũi ngột ngạt kia, anh tìm được một cánh cửa sổ, nơi có không khí mới mẻ tràn vào phổi.



Khi anh ôm cô, động tác, thần thái, cứ tự nhiên mà toát ra cảm giác thân mật, dường như cô vốn nên nằm trong ngực anh, đại khái con gái quả thực được làm từ nước, dễ dàng làm theo mọi tư thế mà anh chỉ dẫn.

Làn da trơn trượt dán vào lồng ngực anh, đột nhiên không muốn động đậy nữa, Cố Văn Lan ôm cô từ từ chợp mắt, đến tận khi cô ngủ say mới quấn chăn cho cô rồi vào toilet.

15 phút sau.

Cửa phòng toilet mở ra, trong phòng không còn một bóng người, chăn bông trên giường vén ra một góc.

Lại… chạy?

Nghĩ tới đây, Cố Văn Lan hơi ngạc nhiên, thế nào là —— lại?



Anh chợt nhớ năm ba đại học có hẹn hò với một cô bé học năm nhất.

Bề ngoài của cô bé đó thế nào thì anh không nhớ rõ, thậm chí trong quá trình hẹn hò anh cũng không quá chú ý đến dung mạo của cô, chỉ nhớ da cô rất trắng, giống một con thỏ trắng muốt, nhìn rất thuận mắt, đến giờ nhớ lại vẫn thấy thuận mắt.

Liếc mắt nhìn qua, làn da trắng tới hoảng hốt.

Cố Văn Lan đi tới bàn, bắt đầu châm thuốc rồi ngồi lên mép giường.

Ký ức đáng nhớ nhất là sau hôm hai người phát sinh quan hệ, cô ấy mặc quần áo xong bèn đề nghị chia tay anh.

Lúc ấy anh đang dựa vào đầu giường, ngậm thuốc lá, khi nghe những lời này bèn ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng ánh sáng trong kí túc xá lúc ấy quá mờ, mặt cô lại bị mái tóc dài che mất một nửa.

Trong giây lát anh chợt hoài nghi có phải kỹ thuật của mình quá kém nên bị người ta ghét bỏ không?

Thế nhưng anh nhanh chóng bỏ qua điểm này, bởi vì phản ứng của cô khiến lòng chinh phục của anh rất thỏa mãn, tuy rằng lúc đầu cô đau tới mức suýt khóc, bởi vì đó là lần đầu tiên của cô ấy.

Anh cắn thuốc lá, gật đầu nhạt nhẽo nói: “Ừ.”

Cô bé đó trực tiếp rời đi.

Đến tận khi hút tới điếu thuốc thứ ba, anh mới tỉnh ngộ giữa làn khói mù lượn lờ —— hẹn, hẹn hò như vậy, có lẽ nào người ta chỉ muốn cướp sắc của anh không??

Hơn nữa ngủ xong còn chạy?

Năm đó, nam thần họ Cố kia lần đầu tiên nếm tới tư vị bị trêu chọc.

Trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đây nào phải thỏ con?

Đây rõ ràng là sói xám!

Đèn khách sạn dịu dàng tới lạ lùng.

Khói lợn lờ từ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, Cố Văn Lan bỗng dưng khựng lại, ngồi yên không nhúc nhích hồi lâu, tới tận khi thuốc cháy hết, bụi rơi xuống sàn, anh mới nằm uỵch xuống giường, tay phải cầm điếu thuốc vắt lên trán, cong môi cười, hơi bất đắc dĩ.

Là cô ấy.

Hôm sau, sáng sớm Hứa Du đã tỉnh, lí do là mót quá.

Cô mơ mơ màng màng đi từ trong nhà ra, bỗng dưng nhìn thấy một người đang nằm trên sô pha, hoảng hốt hét lên, sợ tới mức nhào ra khỏi cửa, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Khê Ngôn nằm trên sô pha ôm gối nghe thấy tiếng hét thì mở mắt ra nhìn nhìn rồi ngủ tiếp.

Hứa Du chạy lại vỗ vỗ người cô, “Cậu tới đây từ lúc nào vậy? Có phát triển gì với Cố Văn Lan không?”

Khê Ngôn vẫn không nhúc nhích, lẩm bẩm nói: “Có thể phát triển cái gì được?”

Hứa Du chậc một tiếng, “Giỏi lắm! Đúng là không dám trông cậy gì ở cậu mà.” Nói xong bèn đứng dậy.

Khê Ngôn nhắm mắt lại nói: “Tớ đói, nấu cho tớ bát mì.”

Hôm qua vận động hơi quá sức.

Hứa Du trừng mắt nhìn cái người nhắm mắt chuẩn bị ngủ kia, đi nấu mì.

Khê Ngôn mở to mắt, lặng lẽ chớp hai chớp rồi trở mình ngủ tiếp.



Tiết học sớm thứ hai, Chu Vũ vẫn bảo trì phong độ tiếp tục đi học muộn.

Khê Ngôn đứng ở cửa phòng học, nhìn cậu chậm chạp đi tới, suýt thì ngủ gật.

Cậu nhóc vẫn không tỏ ra sợ sệt gì mà nói: “Báo cáo.”

Khê Ngôn cầm thước chỉ ra cửa: “Ra đấy đứng.”

Chu Vũ vốn cao to, cơ thể cũng rắn rỏi hơn học sinh cấp ba bình thường, cậu đứng trước mặt người khác dễ khiến họ cảm thấy bị bức bách, cậu nhóc rũ mắt liếc cô hồi lâu mới vất vả lết ra ngoài đứng vững, lưng hơi gù.

Khê Ngôn nói với cậu: “Tiết của tôi em cứ đứng đó nghe, dám thất thần viết một bản kiểm điểm, lần sau muộn nữa cũng thế, thích đi muộn thì viết bản kiểm điểm cẩn thận vào.”

Hai tiết đầu là môn cô dạy.

Chu Vũ quả nhiên không dám thất thần, toàn bộ giờ học cứ nhìn chằm chằm vào người trên bục giảng như chưa bao giờ tập trung đến thế, Khê Ngôn thỉnh thoảng nhìn qua thì thấy cậu nhóc này khiêu khích nhìn cô, cô mặc kệ, tiếp tục giảng bài.

Hai tiết sau, cô thoải mái vào dạy, Chu Vũ cũng trừng tới sắp đau mắt hột…

Lúc tan giờ cô đi qua, Chu Vũ bỗng dưng gọi cô lại: “Cô ơi.”

Cô nhìn sang.

Chu Vũ nói: “Đã có ai nói với cô là cô rất quê mùa chưa?”

Khê Ngôn giận nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói với cậu: “Trước khi tan học nhớ nộp bản kiểm điểm.” Nói xong câu đó cô bèn cảm thấy hả giận.

Bởi vì Chu Vũ hơi tái mặt, có lẽ cũng hối hận mình lắm lời.

Học sinh ấy à, đầu tiên là sợ thi, sau đó là sợ phải viết bản kiểm điểm.

Chu Vũ về phòng học ngồi xuống, vẻ mặt không đẹp đẽ cho lắm.

Ngô Khắc ngồi cạnh cười hì hì lại gần, không hiểu tại sao cứ phải lại trêu cậu: “Ôi, sao đấy?”

Chu Vũ ném một quyển sách cho cậu nhóc, nói: “Bản kiểm điểm, viết xong trước khi tan học.”

Ngô Khắc tái mặt, “Đừng đùa… tao sợ viết bản kiểm điểm nhất đấy.”

Chu Vũ đen mặt uy hiếp: “Có làm không?”



Ngô Khắc: “…”

Quả nhiên trước khi tan học Chu Vũ nộp bản kiểm điểm lên, Khê Ngôn đang ngồi trong phòng làm việc soạn bài, đầu tiên cậu nhóc ném quyển vở lên bàn, quay người định rời đi thì bị cô gọi lại, “Từ từ đã.”

Cô mở giấy ra đọc rồi để lên bàn “Đây là em viết hả?”

Chu Vũ: “Nếu không thì ai vào đây?”

Khê Ngôn, “Giỏi lắm, còn có thể viết ngoáy bằng một phong cách mới.”

Chu Vũ: “…”

Khê Ngôn: “Ngồi đây viết lại.”

Chu Vũ cầm sách lên, nói: “Hôm nay em có việc, mai nộp sau.”

Khê Ngôn khoanh tay cười dịu dàng, “Được thôi, ngày mai còn đi học muộn nữa không?”

“Còn tùy.” Chu Vũ hơi mất kiên nhẫn, cau đôi lông mày đẹp lại.

“Ngày mai còn đi muộn nữa thì nhớ viết bản kiểm điểm sớm,” cô giơ hai ngón lên, “Tổng cộng là hai lần.”

Chu Vũ cười lạnh quay người đi mất.

Khê Ngôn im lặng cảm thán, thật khó dạy… Cha mẹ cậu nhóc này cứ như luyện ẩn thân chi thuật vậy, gọi điện thoại cũng không nghe máy, thật sự ném con trai cho trường học quản luôn à?

Lúc Khê Ngôn về đến nhà không ngờ Lý Khê Vũ cũng ở.

Thường thì cuối tuần cậu mới về nhà, thật ra nhiều khi cuối tuần cũng không chắc sẽ về, thế nên bỗng dưng xuất hiện ở nhà vào thứ hai lại càng quái lạ.

Lý Khê Vũ vừa nhìn thấy chị gái về bèn chạy lại đấm chân bóp vai, cười với cô, “Chị, em hỏi chị một chuyện.”

Khê Ngôn đang thoải mái bèn gật đầu, “Hỏi đi.”

Lý Khê Vũ nói: “Con gái thích được nhận gì vào dịp sinh nhật vậy?”

Khê Ngôn nheo mắt nhìn cậu không nói gì.

Lý Khê Vũ lúng túng hắng giọng, “Chị nói đi mà.”

Khê Ngôn nói: “Em hỏi nhầm người rồi, chuyện thế này em phải hỏi chị Hứa Du ấy.”

Lý Khê Vũ: “Một bó hoa hồng đỏ thì sao?”

Khê Ngôn: “…”

“Éo!!!” Hứa Du thốt lên, sau khi bị ông chủ Hạ tặng một bó hoa hồng đỏ, cô đã bị sang chấn tâm lí rồi, “Cái loại thẩm mĩ chó má nào của thẳng nam vậy!”

“…” Lý Khê Vũ cầm điện thoại không dám nói gì.

Cuối cùng, dưới sự chỉ đạo của Hứa Du, Lý Khê Vũ vui vẻ vui vẻ ra ngoài mua một bó hoa hồng bụi Comte De Champagne…

Hôm sau, Chu Vũ quả nhiên không dám đi muộn, hơn nữa vẫn nộp bản kiểm điểm cho cô.

Khê Ngôn kiểm tra một chút, đại khái là cậu nhóc này có lệ nói mình sẽ sửa chữa hành vi đi học muộn của mình… Cô không dám đọc kĩ, sợ tức điên người, tuy vậy lần đầu tiên cô cũng không muốn dọa tới cậu nhóc, đọc xong chỉ nói: “Tốt lắm, giữ vững phong độ.”

Chu Vũ vẫn rất gợi đòn, “Giữ vững cái gì? Tiếp tục đi trễ rồi viết bản kiểm điểm chắc.”

Khê Ngôn trả lại bản kiểm điểm cho cậu, lấy lui làm tiến, “Em vui là được.” Nói xong bèn hơi cảm khái, ở trong trường cũng phải đấu trí đấu dũng với học sinh, làm giáo viên cũng không dễ chút nào.

Thế nhưng ngày tiếp theo Chu Vũ vẫn đi học muộn, hai tuần tiếp theo vẫn làm theo ý mình, hơn nữa nội dung bản kiểm điểm mỗi ngày biến đổi đa dạng các kiểu nhận lỗi, tuy vậy tóm lại là vẫn không thấy sửa đổi.

Một quyển sách dùng để viết bản kiểm điểm vậy mà đã hết, Khê Ngôn chợt nhận ra tên nhãi này hành văn khá tốt, rất sáng tạo, thế nên tăng thêm mức phạt, mỗi tờ kiểm điểm ít nhất dài 100 từ.

Chu Vũ nghe xong suýt nữa thổ huyết, lúc này mới ngoan ngoãn một thời gian.

Để đối phó với cậu nhóc này, cả tháng nay Khê Ngôn đã hao hết tâm lực, cuối cùng cũng rảnh rỗi, lại bị Chu Mộc Lan giục giã đi xem mắt, Khê Ngôn nghĩ quả thực không thấy nổi ánh mặt trời, nằm sấp trên bàn không nói gì.

Đại tướng Chu Mộc Lan gấp tới xoa tay dậm chân.

Hiện tại còn thêm đồng chí Lý Mã Phong nhảy vào hát đệm chung nữa.

Khê Ngôn bị tổ hợp “Chu Mộc Lan Mã Phong” làm phiền không chịu nổi, cuối cùng cũng phải đồng ý đi ăn thêm bữa cơm.

Chẳng qua đây là bữa cơm bận rộn nhất cô từng có.

Cô cơm nước với đối tượng xong, vừa ra đến cửa thì gặp phải vị giáo viên cấp ba xem mắt đợt nọ, xấu hổ lần một, không hiểu sao lại bị anh ta mời đi tản bộ, trong quá trình đi tản bộ bỗng dưng Chu Vũ ló ra, xấu hổ lần hai, Chu Vũ còn bỗng dưng châm chọc cười với cô không hiểu vì lí do gì…

Sau đó cô nhận được điện thoại của Hứa Du, bị một tin tức đập trúng đầu, “Khê Ngôn, có lẽ tớ mang thai.”

Cô đành phải mặc kệ hai người, hoảng hốt chạy tới nhà Hứa Du, nghiên cứu que thử thai của cô ấy hồi lâu rồi lập tức dẫn cô tới bệnh viện vào khoa sản.

Lúc Hứa Du vào kiểm tra thì cô đứng chờ ở bên ngoài, quay lại liền thấy Cố Văn Lan mệt mỏi đi tới.

Sao hôm nay náo nhiệt thế.

Anh dừng lại, nhạt nhẽo hỏi: “Mang thai à?”

Khê Ngôn: “…”

Mang thai kiểu gì được, anh đeo ba con sói hay không cũng không rõ hả?

Cố Văn Lan: “Sao gọi điện thoại em không nghe máy?”

Khê Ngôn: “…”

Bởi vì tôi chặn anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook