Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em... Hận Anh

Chương 35: Chương Ngoại Truyện

Thaongan112004

20/06/2016

Bao nhiêu bản nhạc có trong đĩa đã được bật hết, Kiết Tường xoay người sang nhìn cô gái đang ngủ thiếp trong xe. Bất giác lại có cảm giác rất lạ. Hạnh phúc và bình yên. Ừ, lần trước cũng thế này nhỉ ? Cũng uống rượu hơi say rồi mệt mỏi mà tựa vào thành xe. Anh còn nhớ rất rõ, lần trước, là chính anh đã phá đám giấc mơ của cô, ừm, thật là có lỗi quá ^^

Nhưng lần này sẽ không như thế nữa, anh vẫn đang chạy xe rất chậm, anh muốn được nhìn cô ngủ như thế này. Tiếng động cơ không còn, một bản nhạc nhẹ nhàng vẫn đang diễn ra, Kiết Tường chống tay, chăm chú quan sát. Nhìn cô bé này ngủ thật là thích, đôi mi cong vút, giấc ngủ an lành đến mức không hề phòng bị. Nghiêng người qua một chút, cúi người xuống một chút, dịu dàng một chút.......anh đã nói rồi phải không, cô ngủ mà không hề phòng bị, một nụ hôn thì có khó gì chứ ? ^^

Này, tiểu yêu à, hình như anh yêu em mất rồi, thật đấy !

Và chỉ giây sau đã bối rối gãi đầu gãi tai : không, làm sao tôi lại yêu em được, không thể, không thể !

**************************************************************

- Lí Kiết Tường, anh sẽ đồng ý yêu em chứ ?

- Cái gì, ai cơ ? không đời nào - Kiết Tường xua tay cười khẩy mỉa mai, một tay gạt đi hai tay Tú Linh khỏi cánh tay mình

Cô chỉ còn biết đau khổ đứng nhìn anh đi thật xa, thật xa..........

- Kiết Tường à, đừng đi mà !

Bóng tối cứ ngày càng bủa vây lấy cô gái bé nhỏ tội nghiệp, giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ửng hồng........

ÁAAAAAAAAAAAAAAA

Giấc mơ kì lạ làm Tú Linh choàng tỉnh, hai bên trán, mồ hôi ướt cả mai tóc.

Cô.....cô vừa mơ thấy ác mộng !

Lí Kiết Tường, cô, anh ta.....(=_________=). Thôi, bỏ đi, dù sao thì đó cũng chỉ là một cơn ác mộng

Tiếng đồng hồ reo inh ỏi, đã 7h rồi sao ?

Trời ơi, làm sao cô vào nhà được thế nhỉ ? Kí ức trong đầu giờ đây không còn gì ngoài một chữ đau

Không đau mới lạ đấy, chưa bao giờ uống nhiều như thế, lại không phải là rượu vang nữa chứ ? Chẳng biết, hôm qua, dũng khí của cô ở đâu mà bùng phát mạnh mẽ như thế.

Hì, mạnh mẽ tới mức có thể tỏ tình với Lí Kiết Tường trong giấc mơ ^^. Tú Linh vừa uống một ngụm nước, vừa nhớ lại giấc mơ kì cục vừa rồi, chỉ biết tự mình cười mình. Hay thật, lại có lúc cô tỏ tình với Kiết Tường,lại còn bị anh ta bỏ rơi nữa cơ đấy. Đúng là mọi chuyện không có thật ở thế giới này đều có thể tồn tại trong những giấc mơ. Anh ta mà biết cô đã mơ gì thì chắc chắn sẽ bò lăn ra đất, ôm bụng cười, và còn cả....sẽ hạnh phúc đến mức ngất đi ! Trong giấc mơ của cô, anh ta cao ngạo thế còn gì ^^

Tin nhắn

Là của Kiết Tường

- Dậy chưa thế hả ? Nếu dậy rồi thì ăn đi, đừng có nghĩ về tôi nữa !

( O_____________o) Haha, "đừng có nghĩ về tôi nữa", đồ ảo tưởng ! - Tú Linh mè nheo, lè lưỡi nhìn.....cái điện thoại ! ^^

Trên bếp đã để sẵn một tô cháo, chắc là anh ta rồi, chu đáo thật ! Tú Linh nghĩ thầm trong đầu rồi mỉm cười vui vẻ. Tên Kiết Tường đó, ừm.....không xấu chút nào ! Ngoài Hiểu My, ừm....anh ta....là người đầu tiên nhìn thấy cô khóc.

Khoan đã, khóc ư ? Hình như hôm qua, anh ta, ôm cô ?

Ôm ? Ôm ? AAAAAAAAAAA

Tú Linh ơi là Tú Linh, thật mất mặt mà ! tại sao lúc nào ở bên cạnh anh ta cũng như thế chứ. Một lần ở tiệm kem, đã tự dặn lòng là không bao giờ thế nữa, vậy mà bây giờ lại.....híc, không phải chứ ? Thật mất hết hình tượng !

Nhưng mà, tại sao cô lại như thế ? Thật sự là, bên cạnh Kiết Tường, cô mới thật sự là cô !

Bỏ đi, bỏ đi, không được nghĩ bậy bạ nữa - Tú Linh thở dài, cốc nhẹ vào đầu mình - Cho chừa cái tội nghĩ linh tinh đi !

Trong lúc Tú Linh cốc đầu mình, ở một tòa nhà cao tầng, có một người khác cũng đang ở trên mây ^^

Một nụ hôn vụng trộm....và bây giờ thì nó hại anh thê thảm như thế này đây. Haizz......

Bây giờ anh mới phát hiện ra.....ừm, cái gì, không minh bạch thì sẽ làm cho lương tâm người ta cắn rứt. Cảm giác này, thật sự là...ừm, là, rất......vui. Không biết cô gái ấy có biết là anh đã hôn cô không nhỉ ?

Dù có cắn rứt thì vẫn cứ thấy vui vui,cảm giác này........ làm sao thế nhỉ ?

Chưa gì hết đã thấy nhớ ai đó kinh khủng, cảm giác này....là như thế nào chứ ?

A, điên mất !

- Alo, ai đấy ạ ?- Tú Linh áp điện thoại vào tai, tay bận rộn lục tìm tài liệu

- Ai đấy ạ ? Này, em lưu tên tôi trong điện thoại là gì vậy hả ? - Kiết Tường thoáng chút bực bội, tại sao lại không biết là anh gọi chứ, đừng nói là không thèm lưu số anh đấy ?

- À, là Lí Kiết Tường sao ? hì, xin lỗi, tôi không nhìn màn hình, mà này, có chuyện gì chứ ? từ sáng tới giờ, anh gọi cho tôi bao nhiêu lần rồi hả ?

Bao nhiêu lần á ? ơ ? mấy lần nhỉ ?

- Này, Lí Kiết Tường, có phải anh rảnh quá nên tìm cách phá tôi không, tha cho tôi đi, tôi bận lắm, gác máy đây !

- Này, khoan, khoan đã, này.....

Tôi còn chưa biết em lưu tên tôi là gì trong điện thoại cơ mà ? sao lại gác máy như thế chứ ?

Rốt cuộc là em lưu tên tôi là gì ?

Câu hỏi nêu ra, không tìm được câu trả lời khiến Kiết Tường bức bối không yên, vò đầu bức tóc.

Bên kia màn hình, có một người cũng đang vò đầu bứt tóc, dứ dứ nắm đấm về phía điện thoại. Chỉ tại một cuộc gọi không đúng lúc, cô quên mất mình đang tìm gì. Gọi cô toàn vào giờ làm việc, chắc chắn là cố tình trả đũa cô mà !

*********************************************

Một ngày mệt mỏi.......

Lê đôi chân đã mất hết sức lực lên từng bậc thang, Tú Linh thật sự chỉ muốn ngã quỵ xuống đất, bao nhiêu công việc của một tuần dường như dồn lại trong một ngày, tăng ca tới giờ này mới xong, bụng đói cồn cào, tay mỏi rã rời.....bây giờ, cô chỉ ước gì mình được ngủ một giấc, thật lâu.......

Á

Người đang đứng vô duyên trước cửa nhà làm Tú Linh giật mình, suýt nữa thì........

Ơ ? Kiến Minh ? anh ta ....?

- Tú Linh, em phải làm việc muộn thế này à ? đã ăn gì chưa ?

Bỏ qua những lời hỏi han, quan tâm ân cần đó, Tú Linh hờ hững nhìn anh, lạnh nhạt

- Cảm ơn, tôi rất tốt. Bây giờ thì anh biết rồi đấy, tôi muốn vào nhà.

- Khoan, khoan đã......Có chuyện này, anh muốn hỏi......Em, thật sự là.....không còn yêu anh nữa ? - ánh mắt Kiến Minh cố nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng chỉ anh mới biết, thật sự, để nhìn cô như thế này, anh đã phải cố gắng biết nhường nào, anh thật sự rất sợ, sợ một tiếng không nơi cô.

Cho nên, Tú Linh à, em làm ơn, đừng thừa nhận như thế có được không ?

- Không !

Bàn chân dường như không thể đứng vững được dù ở đây, giờ này, không hề có trận động đất nào. Tú Linh đã trả lời anh, câu hỏi mà bấy lâu này anh mong muốn được nghe câu trả lời từ chính cô. Bao lâu nay, anh vẫn không thể quên cô, sự thật là vậy, nhưng anh đã phạm một sai lầm nghiêm trọng thật rồi, đáng lẽ ra, ngày đó, không được buông tay cô ra, dù bất cứ giá gì đi nữa thì cũng không được để cô quay lưng lại với anh....

Tú Linh nói câu này, không hề tránh né cái nhìn dò xét của anh, thì bảo anh làm sao có thể tiếp tục dỗ ngọt mình rằng một ngày nào đó sẽ được cô tha thứ đây ?

Đáng lẽ ra ngay từ đầu đã không nên vì sự nghiệp mà bỏ cô một mình ở đây, lại còn nói những lời làm cô tổn thương. Bây giờ thành công rồi, người anh yêu thương nhất không muốn bên cạnh anh, tất cả mọi thứ trong phút chốc bỗng trở nên vô nghĩa.

- Vậy, em yêu........Kiết Tường ?

- Đúng vậy, anh ấy là người tôi yêu, thật sự !



- Tú Linh à, em.... - Kiến Minh đưa tay nắm lấy đôi bàn tay thon dài của Tú Linh, như sự níu kéo cuối cùng

Cô không đẩy tay anh ra như mọi lần, chỉ nhìn anh lạnh lùng, và vô cảm. Và anh thật sự là không thể chịu được cái nhìn này. Ánh mắt này, không phải là lần đầu tiên cô nhìn anh như thế, nhưng lần này, nó vẫn làm anh nhói đau....và đôi tay, không cần đôi tay khác đẩy ra thì vẫn tự động buông ra .

Một cái buông tay, thay cho một dấu chấm hết........

Cạch

Cánh cửa phòng đóng lại, Tú Linh ôm ngực hít một hơi dài. Nhìn qua tấm kính mờ, bóng dáng Kiến Minh khuất xa dần. Cảm giác lúc nhìn người ta đi lúc nào cũng thật khó chịu, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy rất an tâm, như biết chắc rằng mình đã làm rất tốt. Phải, cô đã làm rất tốt......

Kể từ nay, mọi thứ mới chính thức bắt đầu.......

****************************************************

Kiết Tường hẹn Tú Linh ở một nhà hàng sang trọng, là anh muốn mời cô dùng cơm trưa

- Haizz, tôi chắc chắn là không đắc tội gì với anh đấy chứ Lí Kiết Tường - vừa bỏ túi xách xuống ghế, Tú Linh đã cười trêu chọc

Kệ cô đấy, anh đây rộng lượng bao dung, chẳng thèm đôi co cãi vã, Kiết Tường nhún vai bỏ qua, nếu mà cô không cười như thế, với anh xem ra lại không quen nổi.

Và nếu mà cô không cười như thế, anh sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó....rất quan trọng.....

- Tú Linh, em ăn đi !

Tú Linh đang chuẩn bị cho miếng thịt vào miệng lập tức bị lời nói dịu dàng của Kiết Tường làm cho nghẹn lại

Haha, " Tú Linh, em ăn đi " ??? Nếu mà không phải đã ngồi ở đây hơn 10 phút, cô có lẽ sẽ tưởng mình ngồi nhầm bàn, ăn nhầm với người lạ mất ( =_________= )

- Kiết Tường à ? Anh nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc là tôi lại làm gì đắc tội với anh vậy ? A, hay là, mẹ anh phát hiện ra chuyện gì rồi à ? Không đúng, kế hoạch hoàn hảo như thế, làm sao lộ được ! Hay là.....

( O___o)

- Này, Lâm Tú Linh, em thật là kì lạ, tự nhiên lại ngồi đây suy đoán lung tung. Tôi đang mời em ăn thôi mà, sao phải căng thẳng như thế chứ ? - Lần này, cô làm anh phật ý thật sự rồi đấy nhá

- A, thế à, hì, thật ngại quá, anh như thế này, tôi...haha, thật sự là dị ứng quá , haha

Haha ? đồ ngốc ! em chỉ biết cười ngốc nghếch thế thôi à ? Tôi, Lí Kiết Tường tôi đang cố tình quan tâm em đấy ! Con tiểu yêu ngốc nghếch này ! Lại có thê suy diễn ra bao nhiêu lí do trên đời, lí do đơn giản như thế lại không thể nghĩ ra.

- Em, với.....tên Kiến Minh đó.....- câu nói của Kiết Tường ngập ngừng rồi bị bỏ lửng giữa chừng

Tú Linh đương nhiên hiểu anh muốn hỏi cô điều gì, và không hiểu sao cô lại ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười dịu dàng.

- Ổn cả rồi !

- Anh ta làm sao lại có thể buông tay em như thế....lần trước, tôi thấy......

- Tôi nói là tôi yêu anh !

- À, hóa ra là......Hả ?

Nhìn vẻ mặt ngây ra của Kiết Tường, Tú Linh bật cười rồi nâng li rượu vang lên, nhìn Kiết Tường hối lỗi

- Kiết Tường à, thành thật xin lỗi, lại lợi dụng anh mà không xin phép. Nhưng tôi thật sự hết cách rồi. Thật sự thì tôi cũng không muốn như thế này đâu . Nhưng anh yên tâm đi, sẽ không có bất kì rắc rối nào xảy ra nữa đâu, tôi xin hứa, sẽ không lặp lại chuyện này lần nữa đâu. Tôi biết chứ, nếu để báo chí viết bậy bạ thì sẽ rắc rối cho anh, cho nên.....

- Tôi cũng vậy !

- Hả ? cũng vậy ? chuyện gì ?

- À, là.....ý tôi là, tôi cũng không muốn gặp phải mớ rắc rối như thế này, cho nên, tốt nhất là cô liệu hồn đấy, tôi mà bị nổi tiếng vì mấy cái tin tình ái vớ vẩn với cô là không xong với tôi đâu đấy !

( =____= ) Biết rồi, biết rồi ! Biết ngay mà, anh thì làm gì có chuyện nhẹ nhàng cảm thông cho tôi cơ chứ ? Sớm biết thế này đã không thật thà khai ra mọi chuyện với anh - Tú Linh cúi đầu, lén lút nhìn Kiết Tường bĩu môi và trong lòng thì không ngừng than trách mình quá lương thiện ^^

Dù đã biết rất rõ như thế, nhưng không hiểu sao lại thấy một chút hụt hẫng len lỏi vào trong tim.......

Đối diện với cô, một khuôn mặt nóng bừng, làm gì thế không biết. Đáng lẽ là anh định nói là anh không để ý mà. Sao lại thành ra thế này chứ ?

Ôi, trời ơi, ai đó đánh cho anh một cái đi, sao lại thấy khó thở thế này chứ ?

Đã hai hôm nay, Kiến Minh như người mất hồn.

Không đến công ti, quần áo lôi thôi, cơm nước không thèm quan tâm tới, người chỉ nồng nặc mùi rượu.

Phải, anh đang chán đời lắm, kể từ khi rời khỏi nhà Tú Linh, anh không thể tập trung vào chuyện gì, mọi thứ như rời khỏi quỹ đạo, rối rắm, và mờ mịt

Xung quanh anh, giờ này, chẳng có ai nữa thật rồi.

Điện trong phòng bật sáng, Khang Nhi tựa cửa nhìn anh

- Kiến Minh, anh muốn như thế này bao lâu nữa ? Là vì Tú Linh sao ?

Kiến Minh không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn lơ đãng ra ngoài bầu trời đen kịt. Không khí ngột ngạt đến không thở được, chỉ còn nghe tiếng côn trùng vang lên nhức nhối.

Suy nghĩ mấy ngày liền, chỉ một vấn đề, cuối cùng, khi tinh thần đã ổn định, Kiến Minh quyết tâm không để bản thân hối tiếc thêm nữa.

Anh biết rất rõ mình cần gì, và chắc chắn, sai lầm trong quá khứ sẽ không được tiếp tục nữa. Dù cơ hội còn lại không nhiều, anh cũng muốn bản thân mình cố gắng. Cố gắng để không bao giờ phải ân hận vì mình đã từ bỏ quá sớm.

Đứng trước gương, tay chỉnh sửa lại cổ áo, Kiến Minh nghiêm túc đến đáng sợ " Tú Linh à, anh sẽ không từ bỏ em đâu "

Tại một ngôi nhà đầy hoa và nắng........

Hiểu My mở mắt, nắng sớm tràn vào căn phòng, đẹp lung linh. Trên eo cô, đôi bàn tay ấm áp của Minh Kỳ vẫn đang ôm chặt. Hiểu My mỉm cười thật hiền, xoay người nhìn khuôn mặt thật gần của anh. Anh vẫn đang ngủ rất say. Hiểu My áp người vào lồng ngực rộng lớn, lắng nghe từng nhịp đập nơi trái tim anh, một cảm giác bình yên đến lạ. Hiểu My ngẩng đầu, thật nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ, thật nhẹ....

Cặp mày Minh Kỳ khẽ phản ứng, khóe môi cong lên dần, vẽ thành một nụ cười vui vẻ. Mắt anh vẫn đang nhắm nghiền nhưng vòng tay thì ngày càng siết chặt.

Hiểu My giật mình, thoáng bối rối như bị phát hiện làm chuyện xấu, vội vàng nhắm nghiền mắt, vờ ngủ.

Nhưng hình như ai đó cố tình không biết đến khuôn mặt đang dần ửng đỏ của cô, nhất định không buông tha

- Anh không phiền nếu em tiếp tục hôn lén anh đâu !

Haha, hôn lén, hôn lén ! Hiểu My thật sự chỉ muốn trốn trong chăn để không phải nhìn thấy khuôn mặt anh lúc này, không cần nhìn cũng biết là đang cười. Thật bất công mà, tại sao anh lại tỉnh lúc đó chứ ?

Minh Kỳ vui vẻ, cúi đầu hôn cô, không quên kèm theo một câu làm Hiểu My ngượng ngùng : Mèo à, em thật không có năng khiếu làm chuyện xấu !

Phải rồi, là vì em là người có thiên lương trong sáng, đương nhiên là không thể làm chuyện xấu được rồi, thật không giống như ai kia !

Hiểu My định ngồi dậy, nhưng lập tức bị một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại, cô chỉ còn cách vô lực ngã nhào vào lòng anh.

- Còn sớm mà, ngủ thêm một chút đi !

- Không được !

- Gì mà không được chứ ! Hôm nay em thử đi làm sớm xem, anh sẽ trừ lương em đấy ! - Minh Kỳ phật ý, giận dỗi

( O____O) đi làm sớm sẽ bị trừ lương á ????

- Hôm nay em có hẹn thật mà, anh mau thả em ra đi ! - Hiểu My nhỏ giọng dụ dỗ

- Hẹn sao ?



- Phải, hôm nay, em có hẹn với Kiết Tường, hôm qua đã nói với anh rồi thôi ! Haizz, anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện thôi đấy à ?

Phải rồi, tối hôm qua, Hiểu My có nói với anh chuyện này, mà có lẽ, vì anh buồn ngủ quá nên quên mất . Có một người nào đó lập tức sa sầm nét mặt. Là hẹn với Lí Kiết Tường sao ? tên đáng chết này, chưa thông qua anh đã dám tự ý hẹn gặp con mèo nhỏ của anh. ^^

Tuy vậy, Minh Kỳ vẫn an phận buông Hiểu My trong luyến tiếc. Ai bảo anh tấm lòng rộng lượng bao la ?

Cuộc gặp gỡ với Kiết Tường làm Hiểu My thật sự băn khoăn.

Cô dám chắc là Kiết Tường thích Tú Linh, thế mà anh nhất định không chịu thừa nhận, một mực phủ định. Haizz, nhắc đến Tú Linh, cô nhìn thấy rất rõ sự thay đổi tâm tình một cách đột ngột của anh, vậy mà còn dám nói không thích. Thế nhưng, khi hai kẻ ngốc chưa nhận ra nhau giữa biển người bao la rộng lớn thì phải làm sao nhỉ ?

- Em đang nghĩ gì thế ? - Minh Kỳ vòng tay từ phía sau, ôm gọn Hiểu My vào lòng

Cô hơi giật mình vì đây là công ti, thật sự không muốn bị ai nhìn thấy, nhưng dù thế thì cũng chịu thôi, cô có lên tiếng thì Minh Kỳ sẽ chịu nghiêm túc như lời cô nói hay sao ? Một sự thật đau lòng nhé : không bao giờ đâu !

- Anh có nghĩ Kiết Tường thích Tú Linh không ?

- Ừ, có !

- Sao anh chắc chắn như thế được ?

- Điều đó là đương nhiên rồi mà ! - Minh Kỳ cười cười - mà em đang nghĩ về chuyện của hai người đó à ?

- Em rất muốn Tú Linh sớm tìm được nhân duyên của mình, và cả Kiết Tường nữa. Em có cảm giác hai người đó....em rất muốn thử, nhưng lại không biết làm cách nào.

- Ngốc ạ - Minh Kỳ cốc đầu Hiểu My thật nhẹ - hỏi anh thì không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy rồi !

Mắt Hiểu My lập tức sáng lên : " anh biết cách ? "

- Đương nhiên !

- Vậy thì...... - Hiểu My nhìn Minh Kỳ, chờ đợi kế hoạch thiên tài của anh

- Không nói cho em biết !

- Anh....

- Muốn anh nói cho em nghe cũng được thôi..., Minh Kỳ nhịp nhịp ngón tay trỏ đang đặt trên má, nhìn Hiểu My cười cười

Nụ cười này, là ý gì ?

Minh Kỳ à, anh thật là......cơ hội ! Nhưng vì bạn bè, Hiểu My đành chấp nhận hi sinh bản thân mình, mi một cái rất nhẹ lên má Minh Kỳ.

Mục đích đạt được, anh mới hài lòng nói cho cô nghe kế hoạch để kiểm tra xem Kiết Tường có thật sự đã phải lòng Tú Linh.

.........

- Chồng à, anh thật sự rất giỏi đó ! - Hiểu My thán phục khen ngợi, không ngờ anh lại có cách hay như thế, biết vậy, đã nói chuyện với anh sớm hơn.

- Tất nhiên - Minh Kỳ nghênh mặt thay cho câu hiển nhiên - như vậy thì có phải em nên...

- Em đi làm việc tiếp đây, hết giờ nghỉ trưa rồi - Hiểu My nhanh chóng biến mất

Sau lưng cô, nụ cười của ai đó cứ ngày càng sâu dần, anh đã bao giờ nói chưa nhỉ, rằng con mèo của anh là dễ thương nhất thế giới ấy ? ( Haizz, nói nhiều lắm lắm rồi.....)

Sáng sớm hôm nay, Tú Linh đã thức dậy, mệt mỏi nhớ về cuộc gọi lúc tối hôm qua.

- Tú Linh, cậu đã thấy đồ tớ đem tới cho cậu chưa ?

Tú Linh vừa mở túi, lôi ra một bộ váy vừa nói vào điện thoại

- Đã thấy, đã thấy, sản phẩm mới của cậu đấy à ?

- Ừ, đẹp không ?

- Đương nhiên là đẹp ! Nhưng mà, liên quan gì tới tớ ?

=____=

- Ngày mai, cậu mặc bộ đó hộ tớ nhé, hẹn cậu ở...., lúc 8h, không được trễ hẹn, nếu không, hậu quả là gì cậu biết không ?

Hậu quả á ? nghe có vẻ quan trọng nhỉ ?

- Nhưng mà tớ cũng cần biết chuyện gì chứ ?

- Tú Linh à, không cần biết đâu, nhớ đấy nhé, tớ nhờ hết vào cậu đấy !

Ngao ngán nhìn bộ váy trên tay, Tú Linh khẽ thở dài, không biết Hiểu My có chuyện gì, chắc lại muốn thử nghiệm sản phẩm mới. Chẳng biết là vinh hạnh hay bất công khi cô luôn là người được ưu tiên thử những mẫu thiết kế mới nhất mà Hiểu My tâm đắc.

Tú Linh hài lòng ngắm mình trong gương, mỉm cười trong nắng sớm.

Một chiếc váy màu lam dài đến gối, làm tôn lên vẻ dịu dàng và thùy mị, vì đầu mùa đã se se lạnh, Hiểu My còn tinh ý để thêm một chiếc áo khoác thêm bên ngoài mỏng, ngắn đến giữa eo, tay lửng màu trắng làm cô thêm vài phần trang nhã. Mái tóc dài thẳng mượt, thả dài trên lưng làm cô thêm vài phần nhu mì, trang điểm nhẹ nhàng nhưng rất quyến rũ. Cô đẹp như pha lê mỏng manh nhưng tỏa sáng lấp lánh.

Ngồi chờ hơn 10 phút, vẫn chưa thấy Hiểu My đâu, Tú Linh lơ đãng nhìn dòng xe cộ tấp nập chen nhau, ánh nắng buổi sớm mai nhẹ nhàng đến mức phải tập trung lắm người ta mới nhìn thấy nó, nhưng thật lạ, dường như tất cả lại đang tập trung lên người Tú Linh, rực rỡ một cách kì lạ.

- Tú Linh !

Nghe tiếng gọi, Tú Linh giật mình đứng dậy, đối diện với cô, sao lại là Kiết Tường ?

- Mọi người đến rồi sao ? Tú Linh à, hôm nay, em đẹp quá ! - Minh Kỳ vừa kéo ghế cho Hiểu My vừa nhìn Tú Linh một lượt - hơi lạ, nhưng rất đẹp. Sao hôm nay lại thay đổi như thế này vậy ? lát nữa, em có hẹn à ?

Hẹn á ? Kiết Tường quay sang nhìn cô chờ đợi một câu trả lời

- À, không, Minh Kỳ, anh hiểu nhầm rồi, em...

- Hì, Tú Linh à, cậu thật sự rất đẹp đó, bộ váy này rất hợp với cậu, đúng không Kiết Tường ?

- À, ừ, ...rất đẹp - ánh mắt lại một lần nữa không tự chủ nhìn qua phía cô, mặt mày xám xịt khi nghĩ đến chữ hẹn cùng cái nháy mắt ẩn ý của Minh Kỳ, thầm nghĩ " ăn mặt đẹp như vậy là để ai ngắm chứ ". Chốc lát sau lại bá đạo nghĩ " ai cũng không được ngắm ".

Tú Linh bị những lời nói và ánh nhìn của mọi người làm cho mất tự nhiên. Đặc biệt là Kiết Tường, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện như thế này trước mặt anh, cảm giác hơi ngượng ngùng. Cô dồn hết phẫn uất nhìn về phía Hiểu My, đôi phần đoán được ý đồ của cô bạn, lửa giận ngút đầu.

Hiểu My và Minh Kỳ ngồi bên ghế đối diện, đắc ý cười cười, hết nhìn Tú Linh lại nhìn Kiết Tường, " ta biết hết rồi nhé ".

Sau buổi hôm nay, Kiết Tường lại không thể tìm cho mình được bất cứ lí do gì để xóa bỏ hình ảnh Tú Linh trong đầu.

Tập tài liệu dày cộm có hình ảnh cô, cửa kính có nụ cười của cô, và bây giờ, hàng ngàn hàng vạn Tú Linh đang bay qua bay lại xung quanh anh.......

Chẳng lẽ nào, những gì Minh Kỳ nói, là đúng ?

Chẳng lẽ nào, cảm xúc đêm hôm trước, không phải là ảo giác ?

Chẳng lẽ nào, anh thật sự đã yêu cô ?

Và còn vô số những câu chẳng lẽ nào như thế, nhưng có duy nhất một điều phi lí : tại sao mọi câu chẳng lẽ nào đó đều nhằm một mục đích, khẳng định chắc chắn rằng, anh đã yêu cô ?

Ngây người khi nhìn cô, quan tâm đến mọi cảm xúc của cô, muốn được gặp cô mọi lúc, ngồi tò mò xem cô lưu tên mình là gì trong điện thoại, cứ có cơ hội là lại muốn hôn cô, thấy bình yên và vui vẻ khi bên cạnh cô, ấm áp khi ngồi cùng cô trong một bàn toàn những món ăn do cô nấu.....

Như thế thì liệu đã được xếp vào cột yêu chưa nhỉ ?

Ừm, chắc là quá đủ rồi !

Kiết Tường mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt ửng đỏ của Tú Linh lúc sáng, đêm đã khuya, chỉ cần nghĩ đến ai đó làm mình vui, ai đó làm mình nhớ đến phát điên, ai đó làm tim mình loạn nhịp, giấc mơ chắc chắn sẽ rất đẹp, đúng không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em... Hận Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook