Ngứa Ngáy

Chương 10: Vậy em gọi anh một tiếng ông xã đi

Vân Hồ Nhất Hỉ

25/12/2021

Translator: Yao

Beta: Jen

Mộc Hội Chi ngủ đến mơ hồ, bị cuộc gọi của Lộ Thu Thu đánh thức.

“Alo?”

“Chị Mộc Mộc, nhận được thông báo, kế hoạch thay đổi, ngày mai sẽ vào đoàn làm phim, bộ phim này phải khai máy sớm.”

Mộc Hội Chi kinh ngạc, ngồi dậy: “Khai máy sớm? Tại sao lại đột ngột như vậy?”

“Em nhận được tin để phát kịp trước mùa hè năm sau, bộ phim này phải quay xong trước năm mới, hậu kỳ còn phải dựng hiệu ứng, cho nên thời gian chỉnh sửa sẽ khá dài.”

“Em trả lời thế nào?”

“Em còn có thể trả lời thế nào nữa, đương nhiên là nói được.” Lộ Thu Thu nghĩ một lúc: “Em thấy đây cũng là chuyện tốt, nói rõ họ rất có niềm tin với bộ phim này, dù sao chị cũng là nhân vật có nhân khí trong bộ phim trước, danh tiếng cũng không tồi, phim chiếu sớm cũng có thể thu hút thêm một lượng fan.”

Mộc Hội Chi nắm tóc: “Được, chị biết rồi.” Dừng một lúc: “Đúng rồi, vậy liveshow lần này của thần tượng của em……”

Cô biết Lộ Thu Thu rất muốn đến buổi diễn đó, hôm đó mặc cái gì đi gặp thần tượng cô ấy cũng đã quyết định rồi.

“Không đi nữa thôi.” Lộ Thu Thu bình thường nói: “Lần này không gặp được là vì để lần sau gặp mặt dễ hơn.”

Cũng không còn cách nào khác, cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.

“Vậy sáng mai em đến đón chị nhé, chị Mộc Mộc.”

“Ừm, mai gặp.”

Mộc Hội Chi cầm điện thoại, ngày nghỉ trước khi vào đoàn làm phim cũng mất rồi, ngày mai là ngày bàn bạc kịch bản, cô phải mau chóng đi đọc kịch bản xem sao, nếu không ngày mai sẽ làm trò cười mất.

Kỳ Gia Ngôn nghe thấy có động tĩnh, biết cô tỉnh rồi, đi vào: “Tỉnh rồi à.”

“Anh ở nhà sao” Cô còn tưởng anh đi ra ngoài rồi: “Ngày mai em chuẩn bị vào đoàn làm phim rồi.”

“Gấp như vậy?” Kỳ Gia Ngôn vô cùng không nỡ, thấy cô giơ chân xuống tìm đôi dép dưới giường, anh cúi người xuống, lấy đôi dép dưới giường ra, để ngay ngắn.

“Ừm.” Cô mang dép vào: “Đúng rồi, tuần này em phải đi thành phố khác quay phim, không về Từ gia ăn cơm, anh nói thay em một tiếng nhé.”

“Anh cũng không quay về.” Kỳ Gia Ngôn đứng dậy, tựa vào bàn trang điểm: “Chỉ là một bữa cơm thôi, chúng ta không về, thì ông ấy không ăn cơm sao?”

“Nhưng ông ấy muốn cùng anh ăn bữa cơm nhất.” Mộc Hội Chi giải thích nói.

Hai người kết hôn hai năm, Từ Sáng Thao tìm mọi lý do gọi họ về ăn cơm, nhưng cuối cùng thì cũng không ăn được một bữa cơm nào, ông biết trong tim của Kỳ Gia Ngôn rất hận ông, cho nên gọi anh về nhà ăn cơm đều phải có lý do mới mở lời.

“Anh không muốn ăn cơm với ông ấy, tránh để chưa nói được một hai câu, thì đã không vui vẻ, lúc đó ông ấy tức giận lại hại thân thể, anh còn phải gánh thêm một tội danh.” Kỳ Gia Ngôn hạ mi mắt.

Mộc Hội Chi cũng không nói nhiều, cô khuyên bao nhiêu cũng vô dụng, nếu như người khác thường khuyên cô hiểu cho chú cô, cô nhất định sẽ không làm tốt hơn anh là bao nhiêu.

Mộc Hội Chi đi vài bước, đột nhiên nhớ ra: “Em phải gọi điện thoại cho Bách Nguyên.”

Từ tờ mờ sáng đến giờ, cũng không biết cô sao rồi.

“Anh đã gọi rồi.” Kỳ Gia Ngôn nhìn về phía cô: “Anh trai nói chị ấy chưa tỉnh, đợi chị ấy tỉnh rồi, mới về Từ gia.”

Mộc Hội Chi bắt được thông tin quan trọng: “Chưa về Từ gia sao?”

“Chị dâu say đến như vậy, nếu về Từ gia với bộ dạng đó, với cái tính cách đó của ông ấy, có thể nhịn được mà không mắng một trận không?” Kỳ Gia Ngôn đứng dậy.

“Cũng đúng, đúng là anh rể suy nghĩ chu toàn.”

Thấy cô nghiêm túc suy nghĩ, Kỳ Gia Ngôn đưa tay ra: “Đưa tay cho anh.”

“Làm gì?” Mộc Hội Chi cảnh giác nói.

“Kéo em dậy chứ làm gì.”

“Em tự mình dậy được.”

Kỳ Gia Ngôn đột nhiên nắm tay cô: “Muốn nắm tay em sao lại khó như vậy chứ, anh đã rõ ràng như thế rồi.”

Tay anh vừa dùng lực, liền nhẹ nhàng kéo cô lên.

Hành động này của anh, cả người cô trực tiếp bổ nhào vào lòng anh, nếu như cô không giữ thăng bằng, thì mặt cô sẽ đập thẳng vào lòng ngực anh.

“Kỳ Gia Ngôn!” Cô bị hù dọa một phen.

Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười, một tay ôm chặt eo cô, để cô đến sát gần mình hơn: “Anh muốn ôm em.”

“Em sắp phải đi quay phim rồi, anh cũng không thể đến thăm ban, vài tháng tiếp theo đây chúng ta sẽ không thể gặp mặt.”



Tuy hai người đã kết hôn, nhưng thời gian ở cùng nhau sau khi kết hôn, đếm đi đếm lại cũng không đủ mười đầu ngón tay, cô bận việc quay phim, còn phải đi tuyên truyền nên rất ít khi về nhà, mà anh thì vì sự phát triển của C.Van, đối phó với rất nhiều buổi tiệc.

“Anh buông ra trước.”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

“Vậy em hôn anh một cái.” Kỳ Gia Ngôn đưa mặt qua, vô cùng chờ đợi.

“Kỳ Gia Ngôn, anh vô lại.”

“Anh không phủ nhận.” Kỳ Gia Ngôn vô cùng cứng rắn.

“Em phải đi xem kịch bản mà.” Mộc Hội Chi không tự nhiên mà làm nũng.

Kỳ Gia Ngôn vô cùng sung sướng: “Em nói lại lần nữa đi.” Khó lắm mới thấy cô làm nũng, anh không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.

“Kỳ Gia Ngôn, đừng có được nước làm tới.”

“Vậy em gọi anh một tiếng chồng, anh sẽ buông em ra.”

“Kỳ Gia Ngôn, sao anh lại có nhiều yêu cầu vô lý như vậy chứ?” Mộc Hội Chi thử giãy giụa một lúc, phát hiện mình không hề thoát được.

Cứ day dưa với anh như vậy, sao cô có thể bắt kịp thời gian để nghiên cứu kịch bản đây?

“Ông xã…” Mộc Hội Hội Chi không rõ ràng mà nói một tiếng 

Ánh mắt của Kỳ Gia Ngôn đột nhiên phát sáng, có chút hưng phấn: “Bình thường khi em đóng phim, đều đọc lời thoại thành như vậy sao?”

Mộc Hội Chi trừng anh một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Ông xã.” Sau khi cô nói xong, liền thay đổi sắc mặt: “Được rồi, vậy anh đã hài lòng chưa.”

“Nói ra rõ ràng như vậy, chính là không đủ cảm xúc.” Kỳ Gia Ngôn nhận được ánh mắt như dao găm của cô, cười nói: “Nhưng anh rất hài lòng, lần sau cứ như vậy mà phát huy.”

“Còn không buông ra.”

Kỳ Gia Ngôn nghe lời buông tay ra.

Anh đứng ở đó, nhìn cô cầm cây kẹp trên bàn lên, tùy ý mà búi tóc, lộ ra cần cổ hoàn mỹ, anh nhìn đến thất thần, yết hầu hơi động đậy.

Mộc Hội Chi lấy kịch bản trong ngăn kéo chuẩn bị ra phòng khách, góc nhỏ ở phòng khách là chỗ cô thích ngồi nghiên cứu kịch bản nhất.

Mộc Hội Chi nhìn anh, lướt qua người anh: “Anh còn đứng đây làm gì.”

“Hạ hoả chút.” Anh không tự nhiên mà ho một tiếng.

Mộc Hội Chi không nghe hiểu hàm ý trong câu nói của anh, chỉ thấy anh lại ăn nói xằng vậy, cũng mặc kệ anh mà đi ra ngoài phòng khách.

  *

Từ gia.

Trên tay Từ Sáng Thao cầm một tấm ảnh, tức đến nỗi đỏ mặt, ho mạnh vài tiếng.

Dì Hồng bưng trà đến: “Từ tổng, uống chút trà, hạ hỏa chút.”

“Gọi cho Trạm Lâm, hỏi nó ở đâu?”

Dì Hồng nói giúp cho anh: “Lúc này ngoài đường đang kẹt xe, Từ tổng, ông đừng gấp quá.”

Vừa dứt lời, Từ Trạm Lâm và Bách Nguyên cũng quay về.

Từ Sáng Thao vừa thấy người quay về, nói: “Trạm Lâm, tờ mờ sáng hôm nay con đi đâu?” Nói xong, đưa một xấp ảnh đến trước mặt anh.

Trong ảnh, Từ Trạm Lâm và cô gái không rõ mặt đứng ở đại sảnh khách sạn, từ khi bước vào trong, đến quầy lễ tân và bước vào thang máy, ảnh chụp liên tục, gần mười mấy tấm.

Bách Nguyên không nói nên lời: “Đây là ai chụp trộm vậy, tốc độ như thế? Họ cũng đâu phải là ngôi sao, cần đi theo họ như vậy sao?”

Cô thật sự không muốn quen biết với người trong ảnh, đầu tóc cô rối nùi như vậy, tuy không lộ mặt, nhưng lưng của cô trông rất cứng cỏi.

“Đi thuê phòng.” Từ Trạm Lâm nhìn tấm ảnh đó, điềm đạm nói.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Bách Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn một bên mặt của anh, thầm nghĩ: Trực tiếp vậy sao?

Sắc mặt của Từ Sáng Thao thay đổi: “Không có gì muốn giải thích sao?”

“Không cần thiết.” Từ Trạm Lâm nói xong, trực tiếp kéo Bách Nguyên đang ngây ngốc đứng đó đi lên lầu.

Từ Sáng Thao trầm mặc, hai đứa con trai này của ông, đều không khiến ông an tâm được!

Bách Nguyên quay xuống nhìn Từ Sáng Thao dưới lầu: “Anh không nên nói với ba như vậy.”

Từ Trạm Lâm dừng bước chân lại, hơi xoay người lại, lạnh lùng mà nhìn cô: “Vậy có phải anh nên nói với ba, con dâu trưởng của ông ấy uống rượu ở quán bar, anh không còn cách nào khác mới đi khách sạn đặt phòng.”

Bách Nguyên không nói gì nữa.



Anh đột nhiên mở miệng: “Anh cũng không biết, em còn có sở thích đến quán bar.”

Bách Nguyên gấp gáp: “Em không thích đến quán bar.”

“Em không cần giải thích với anh, đây là chuyện của em, em muốn đi đâu cũng được.”

“Đúng đó, em giải thích với anh cái gì chứ.” Dù sao, họ cũng sắp ly hôn rồi: “Đây là chuyện của riêng em.”

Nói xong, Bách Nguyên liền quay về phòng.

Từ Trạm Lâm đứng ở đó, nhìn cánh cửa phòng đang khép lại, thu ánh mắt lại, đi về phía thư phòng.

Bách Nguyên quay về phòng, trực tiếp nằm lên sofa, cởi áo khoác của Từ Trạm Lâm ra ném sang một bên, cầm gối lên ôm vào người.

Điện thoại bất chợt reo lên.

Cô nhấc máy: “Mẹ.”

“Sao giọng con nghe trông như mất hết sức sống vậy?” Âm thanh ở bên đây rất ồn, bà quyết định nói trọng điểm: “Nguyên Nguyên à, mẹ hỏi con một chuyện, có phải Trạm Lâm có người đàn bà khác bên ngoài không?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Bách Nguyên đột nhiên trợn tròn mắt: “Hả? Sao mẹ lại hỏi như vậy?”

“Bạn của mẹ nhận được nguồn tin, nghe nói tối qua Trạm Lâm cùng một cô gái đi thuê phòng, con có biết chuyện này không?”

Bách Nguyên ngây người một lúc, không biết nên giải thích thế nào.

Mẹ cô tưởng rằng cô đau lòng không biết nói thế nào, liền an ủi: “Nguyên Nguyên à, không sao, mẹ sẽ mãi đứng về phía con, nếu như tên tiểu tử thối Từ Trạm Lâm đó có người khác ở ngoài, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.”

“Mẹ.”

“Hửm?”

“Mẹ muốn không buông tha cho anh ấy như thế nào?” Bách Nguyên hỏi.

“Nguyên Nguyên, có phải con biết nó có người phụ nữ khác bên ngoài không?”

“Mẹ, anh ấy không có người phụ nữ khác.” Anh còn lười ứng phó với cô, nói chi là người khác, chính miệng anh từng nói, anh cảm thấy một người đã khó dỗ dành rồi.

“Tại sao? Nguyên Nguyên, mẹ nói cho con biết, con không được bao che cho nó.”

Bách Nguyên nằm trên sofa, nhìn ánh đèn trên trần nhà: “Mẹ, đến cả con của mẹ cũng không nhận ra rồi sao.” Cô thở dài: “Cô gái mà mẹ nói, chính là con.”

“Hả?” Bà phản ứng chậm một lúc: “Là con?”

“Đúng.”

Một lúc sau, tiếng nói trong điện thoại đột nhiên trở nên lớn lên: “Hai đứa chơi trò kích thích sao, còn đi thuê phòng, thuê phòng thì thôi đi, còn bị người ta chụp lại.”

“Mẹ, mẹ nhỏ tiếng chút.” Cô rất sợ mẹ cô và chị em của bà ấy đang ở cùng với nhau.

“Vậy không sao, mẹ chơi tiếp đây.” Mẹ cô còn bổ sung thêm một câu: “Không phải con làm trong ngành mỹ phẩm sao, con nhìn con trong hình xem, xấu quá đi.”

Trái tim của Bách Nguyên vỡ vụn, đây thật sự là mẹ cô sao.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Ngồi một lúc, cô liền đặt gối ra sau, gọi cho Mộc Hội Chi.

“Hội Chi, là chị.” Cô vỗ vỗ sau gáy: “Ừm, chị không sao, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Cô do dự một lúc lâu, mới hỏi: “Tối qua chị… có nói chuyện gì hay nói cái gì kỳ lạ không?”

“Tửu lượng của chị rất tốt, không cần lo.”

Bách Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà, chị nói ly hôn là chuyện gì?”

“Chị nói với em về chuyện ly hôn sao?”

“Đúng, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lời nói sắp thốt ra nhưng lại bị Bách Nguyên nén lại.

“Hai người, thật sự phải ly hôn sao?”

“Có thể là như vậy.” Bách Nguyên nhìn chiếc áo khoác của anh, nắm chặt mép áo: “Dựa trên hợp đồng, thời điểm ly hôn đã qua lâu rồi.”

Ánh mắt cô tối sầm lại, trong mắt người khác, họ ở bên nhau vì việc liên hôn của hai gia đình, những người chờ xem kịch hay, đều không xem trọng cuộc hôn nhân của họ.

Nhưng cô không muốn ly hôn.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Anh là người cô thích tận đáy lòng, là người mà cô thích từ thời niên thiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngứa Ngáy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook