Người Đàn Bà Không Khóc

Chương 16

Phương Hạ

06/12/2019

Cũng may Ngà chỉ bị trừ nửa tháng lương, và bị chuyển vào bộ phận nhà bếp. Hằng ngày Ngà phải đứng rửa bát năm tiếng, không được làm bất cứ công việc gì khác. Còn chưa kể nhà bếp đa phần toàn đàn ông, bếp trưởng và bếp phó là người Nhật, họ rất khó tính nữa. Có khi Ngà quên lau mẻ bát cuối, họ mắng cô toàn tiếng Nhật mà cô vẫn phải vâng dạ như đã hiểu.

Không biết cuộc sống khó khăn này khi nào thì mới kết thúc, Ngà nhận ra mình không thể cứ sống như thế này mãi được. Cô có bằng đại học về quản trị kinh doanh, bằng tuổi cô bạn bè không làm CEO thì cũng sẽ quản lý một hạng mục trong một công ty nào đó. Còn cô lại phải đứng rửa bát tại nơi này. Cuộc đời quả nhiên cho mỗi người một số phận, và bức họ phải thay đổi số phận ấy.

Hôm nay là sinh nhật của Ngà, cô định sẽ tự mình xả stress một bữa. Ngà chỉ làm một ca sáng, cho nên buổi tối cô vẫn có thể thực hiện được kế hoạch tự tổ chức sinh nhật. Ngà mua một chiếc bánh kem, mua thêm cho mình một đôi giày đã thích từ lâu mà không dám mua, đi spa rồi tự đặt một vé xem phim cho mình. Đến khoảng sáu giờ tối, Ngà nhận được một cuộc điện thoại của bố. Nhưng cả bố lẫn mẹ đều cùng nói:

- Chúc mừng sinh nhật!

Không hiểu vì sao Ngà lại rơi nước mắt, dù mới chỉ là một lời chúc. Cô có thể mạnh mẽ trước mọi đau đớn, trước mọi kẻ muốn hại mình, nhưng với bố mẹ, cô chỉ như là một đứa trẻ cần bao bọc. Cô thật sự thương họ và không muốn làm họ đau lòng, cho nên cô đã giấu tất cả mọi nỗi đau cô đang mang.

"Ngà ơi ngày mai về nhà bố làm cá quả cho mà ăn này." - Bố cô trêu chọc - "Bố bắt được hai con to lắm."

- Vậy ạ? Có to bằng bắp tay không bố?

- To hơn chứ, mẹ con cứ bảo để dành đợi con về đấy.

Ngà lau nước mắt, cô ước bố mẹ mình sẽ mãi được hạnh phúc và thổi nến. Sinh nhật cô chẳng cần gì cho riêng mình, bởi những mơ mộng, những đứa con của cô đã đem mọi hy vọng của cô đi xa. Giờ nếu cô có một trăm điều ước, cô sẽ dành tặng nó cho bố mẹ và cho những người khác. Bản thân cô sẽ tìm mọi cách để trả thù, dù phải nhận một kết cuộc không như ý.

Nói chuyện với bố mẹ một lúc, Ngà cúp máy và ngồi đọc tài liệu mà Huy đưa lần trước. Cô ưa đọc sách nhưng không phải là mấy cái thứ khô khan này, song càng đọc mới càng thấy nó rất có ích. Ngà đọc say sưa đến nỗi ngủ quên lúc nào không hay, cho đến khi ở bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" - Ngà tỉnh dậy, đề phòng hỏi.

- Là tớ đây.

Ngà nhận ra đó là giọng của Thục. Cô vội vàng chạy ra mở cửa.

BỤP

Pháo giấy bắn phụt vào trong căn phòng nhỏ bé, kèm theo đó là tiếng cười và tiếng hát của Huy, Thục và Mỹ:

- Happy new year, à nhầm happy birth day!

Đầu tóc Ngà dính đầy những mảnh kim tuyến, nhưng cô không quan tâm đến nó. Ngà đưa tay lên che miệng, bất ngờ trước sự xuất hiện của ba người này. Trên tay của Mỹ là một hộp quà lớn, cô đưa nó về phía Ngà:

- Xin lỗi tại bọn em bất đồng chuyện quà tặng quá nên mới đến muộn như vậy.

Ngà còn đang thẫn thờ trong cơn xúc động thì cả ba đã len vào trong phòng và ngồi chật cả chiếc giường nhỏ của cô. Huy chỉ tay vào cái bánh kem vẫn còn cắm nguyên nến:

- Ra vẻ sinh nhật cô đơn à?



Thục quết một ít kem trên mặt bánh, cô ta nhăn mặt:

- Sao mà dở thế này!

Ngà nhún vai:

- Bánh kem hơn một trăm ngàn, tiểu thư không vừa miệng sao?

Ngà nói xong, tất cả cùng cười. Đêm đó, họ ngồi nói chuyện, tâm sự với nhau mà không có bất kỳ một chuyện gì liên quan đến phân chia tài sản, hay luật pháp, hay những rắc rối mà Ngà đang gặp phải. Ngà cũng hiểu được họ đang muốn dành cho cô một sinh nhật đẹp đẽ và đáng nhớ, cho nên cô cũng không muốn làm họ thất vọng.

"Bây giờ đến lượt Huy nói thật nhé." - Cả ba đã ngà ngà say, Thục mở một lon bia mới, đưa về phía Huy và hào hứng nói - "Anh phải nói cho em biết, bao giờ anh mới chịu cưới em?"

- Nói đi, nói đi, nói đi…

Ngà và Mỹ vỗ tay như để tăng thêm sự sôi động cho trò chơi. Thục mắt long lanh đợi chờ. Cô không muốn ép anh, nhưng cô cũng chẳng còn trẻ gì nữa. Chỉ cần anh nói cả đời này anh sẽ không yêu cô thì cô sẽ để anh đi. Nhưng từ khi quen anh, từ khi nhận lời giúp đỡ của cô, anh chưa bao giờ nói điều đó. Lúc cô bảo cô yêu anh, anh cũng nói anh yêu cô. Và Thục biết cái “yêu” của anh khác với cái “yêu” mà cô muốn. Huy nhận lấy lon bia, cười một lúc như để kéo dài thời gian. Bầu không khí bắt đầu trầm dần, cuối cùng anh ta nói:

- Cả đời này anh không muốn kết hôn.

Ngà và Mỹ nhìn nhau, những nụ cười chợt nhiên biến mất.

"Anh chẳng biết đùa chút nào." - Thục kéo lại cảm xúc của mọi người, nhưng dường như nó đã trở nên gượng gạo. Thục và Mỹ say quắc cần câu, hai người ôm nhau ngủ trên giường. Chỉ có Huy và Ngà là vẫn ngồi nói chuyện. Ngà kể hết thời thanh xuân tươi đẹp của mình cho Huy nghe, cô đã từng là cô gái quyến rũ, tự tin như thế nào. Cô từng được một đại gia cầu hôn nhưng đã từ chối anh ta. Cô từng được một công ty lớn tuyển thẳng vào làm rồi lại nghỉ việc để lui về làm người phụ nữ nội trợ.

- Tất cả những gì mà tôi đã từng làm cho Minh đều không phải là vô nghĩa đúng không?

Huy lắc đầu:

- Nếu để nói có nghĩa thì… cũng có nghĩa đấy. Kết quả bây giờ chính là cái nghĩa của cô.

- Tôi không hiểu tại sao Linh lại muốn hại tôi ra nông nỗi này.

- Không có người nào tự nhiên hại mình, cô phải hỏi chính bản thân xem cô có làm điều gì có lỗi với cô ta hay không?

- Vậy chỉ có trời mới biết được. Tôi vẫn coi cô ấy là chị em tốt, mà chính cô ta là người muốn ngỏ lời chơi thân với tôi, tự cô ta tốt với tôi. Tôi chỉ biết đáp lại thôi.

- Hay là Linh có vấn đề gì về tâm lý?

Ngà đặt lon bia xuống, nhìn Huy:



- Người có vấn đề về tâm lý đáng ra là tôi.

Huy nhìn Ngà, cả hai người đột nhiên im lặng. Ngà thấy tim mình đập nhanh, mọi tâm trí như bị hút về đôi mắt của Huy. Bấy lâu nay cô không biết đó là một đôi mắt đẹp, cũng không biết rằng Huy thực ra cũng là một người đàn ông đáng để yêu. Anh ta không thực sự tốt đẹp, song ít nhất vẫn là người đáng tin tưởng. Ngà chạm vào khuôn mặt của Huy, mọi hình ảnh như trở nên mờ ảo. Là do cô đang say, hay là do ánh đèn tù mù ở trên.

- Tôi thấy hối hận khi vứt bỏ năm năm của mình cho một người như thế.

Huy đưa tay lên chạm vào những ngón tay ở trên khuôn mặt mình, anh ghé vào sát cô hơn:

- Không ai có thể quay ngược về quá khứ đâu.

"Hai cái người này!" - Thục đột nhiên bật dậy khiến Ngà và Huy giật bắn mình, cô ta chỉ tay, vẻ mặt như đang mở ngủ. - "Tôi yêu Huy, anh ấy là của tôi. Nhưng giường cứng quá!" - Rồi Thục nằm xuống, ôm lấy Mỹ ngủ tiếp. Ngà thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa là cô đã làm điều không phải rồi. Cả Huy cũng thấy thót tim nữa. Hai người nhìn nhau, không kìm được liền bật cười.

- Chúng ta đang say phải không?

"Chắc chắn rồi!" - Huy đáp.

Nhưng ai cũng thấy tỉnh táo, tim của họ vẫn còn đập rất mạnh. Ngà nhìn Thục, cô sẽ không yêu Huy, không bao giờ. Anh ta chỉ là luật sư của cô, là người mà Thục đã giới thiệu. Cô và anh chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ lần này thì sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ gì nữa.

Ngà quyết định sẽ trở về nhà, để ăn cắp cái giấy nhượng quyền mà bố cô đã ký. Cô đã gọi điện cho Trang để hỏi mấy ngày gần đây xem có lúc nào Minh cầm tài liệu về nhà không. Phải mãi đến hôm nay cô em ngu ngốc của anh ta mới thông báo Minh có cầm giấy tờ về nhà. Nhà đã có người giúp việc mới, bà Nguyệt nhìn thấy cô chỉ “hứ” một tiếng rồi quay đi. Ngà không để ý đến bà ta nhiều, thấy bà ta hằn học như vậy cô cũng biết bà ấy đã khoẻ.

- Mẹ, con về lấy ít đồ.

- Tôi còn tưởng cô quên cái nhà này rồi, không ngờ vẫn biết mà mò về. Mau dọn hết đi để tôi còn đón con dâu mới.

Con dâu mới? Ý bà ta là Linh à? Cô ta cũng thật nhanh nhẹn, đã tiếp cận được mẹ chồng cô rồi.

- Chà, nhanh như vậy sao mẹ?

- Cũng không nhanh bằng việc cô dọn đồ bỏ ra ngoài đâu. Loại con dâu như cô thật sự là một cái nghiệp của gia đình tôi.

Mà nghĩ thì thấy Linh và bà Nguyệt hợp nhau hơn là cô. Nói câu nào là khiến người ta khó chịu câu đó. Ngà đi lên trên phòng, lục lọi khắp các ngóc ngách mà không thấy tập tài liệu nào. Đúng lúc ấy Trang mở cửa vào phòng khiến Ngà giật mình, con bé suỵt một tiếng rồi nói:

- Chị không phải về nhà lấy đồ đúng không?

Ngà nhìn Trang, không hiểu ý con bé là gì. Nó biết ý định của cô và lại muốn uy hiếp cô như mọi lần ư? Con bé này từ trước đến nay không làm được việc gì tốt đẹp, mà nếu có, nó cũng làm để hòng moi tiền của cô. Ngà nắm chặt tay lại, cô chờ đợi xem nó sẽ làm gì.

Còn nữa...

Sự việc đang trở nên phức tạp hơn khi Ngà muốn lấy trộm bản hợp đồng mà Minh đã lừa bố mình ký. Trang đã biết được những gì từ kế hoạch của Ngà? Ngà không được lòng gia đình nhà chồng và có những mâu thuẫn với Trang. Cô ta sẽ nói cho anh trai mình biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đàn Bà Không Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook