Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 8: Đi Sang Trùng Khánh

Huyền Shin

07/10/2016

Sáng hôm sau Hôm nay trời có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều nắng ấm hơn hiện rõ ra những giọt xương sớm còn vương trên lá , ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng

Anh và nó nheo mắt tránh ánh nắng chiếu thăng vào cả hai dều ngoáp ngắn ngoáp dài

Ôi cái gì thế này -- Nó hét lên

Khải đang lấy tay ôm cái cổ của mình từ đếm qua có được ngủ đàng hoàng đâu toàn dựa vào thành giường kholng à

Cái gì là cái gì đừng nói với anh là em không nhớ gì hết nha - Khải nói thẳng lừng

Em nhớ ra ra -- Nó xua tay đẩy Khải xuống giường đá phát ra ngoài cửa

sí vừa hôm qua giữ người ta lại xong giờ lại đuổi khó hiểu - Khải nói nhỏ rồi đóng cái Sầm cửa lại, khá mạnh nha

Nó giật thốt tim ( vẫn chưa tỉnh ngủ mà) " định cho người ta nhập viện thay tim đó à" - nó nói vọng ra ngoài

À mà em chuẩn bị mấy bộ quần áo đi không nói nhiều dọn đi rồi anh nói - Khải mở cửa bất ngờ nó lại giật mình

Rồi rồi biến nhanh còn kịp hết hồn, người ta không còn tim đâu mà thay hoài vâỵ - nó nói rồi ném luôn vào phía cửa cái gối , may là anh đóng kịp không quên nở nụ cười

Cả hai đều làm VSCN xong cả hai đề thu dọn rồi bước xuống nhà

Khải hôm nay giản dị khác so vơis thường ngày " áo cộc ngắn tay màu đen, quần sóc đến đầu gối màu đen nốt, đi đôi giày côe ngắn màu đen có hoa văn màu trắng, đội mũ hiphop màu đen trắng kẻ sọc, trên lưng một phía cán tay đep cặp xệ

Nó cũng kholng khác gì Khải mặc áo trắng cộc, quần chỗ rộng vừa là phần trên đùi còn dưới chân thì bó lại , tóc buông xõa đội mũ hiphop trắng vài chỗ đính đinh hơi lệch,đi đôi giày cổ cao trắng cao 10cm bên cạnh có khóa , trên vai một bên đeo cặp xệ đính đinh

Đi đau vậy anh -- Nó hỏi



Đi sang Trùng Khánh anh mua vé rồi tối nhóm anh có show diễn ở đó nên anh phải về, còn em ốm vẫn chưa khỏi hẳn anh để em ở nhà không yên tâm nên anh cho đi cùng mà anh nói trước là không được quậy phá nghe chưa chúng ta sẽ đi 3 ngày

Rồi rồi căn dặn kĩ thế làm em như con nít không bằng -- Nó bĩ môI nói nhỏ ""anh mua vé tự ý đặt vé mà không dám hỏi ý kiến em hả" nó hét, Khải bịt tai lại tránh cái âm thanh to đùng kia

Em hạ cái loa xuống thế có đi không

Có hì ai ngu mà không đi - Nó cười tươi Khải cũng phải chịu thua vì cái tính của nó rồi

Đi thôi còn đứng đó còn 20p nữa là bay rồi - Khải nói rồi léo nó đi

Nó và anh bắt taxi với tốc độ khủng của tên lái xe sau 10p đã có mặt ở sân bay , anh tả tiền rồi kéo nls vào viện kiểm soát không quên đeo khẩu trang vào

~~~~~~~~~~~~~~

Máy chuẩn bị cất cánh xin hành khách ổn định chỗ ngồi rồi thắt dây an toàn

Nó và Khải ngồi lên ghế thứ hai , Khải thắt dây an toàn rồi lôi máy ra quay sang nó nó vẫn đang hí hoáy với cái dây an toàn nó thắt mãi không được mồm chửi rủa '" cái tên nào làm cái dây này đây hỏng rồi ông biết được ông giết"

Đây để anh thắt cho - Khải cười rồi nhìn nó thắ dây cho nó gương mặt giờ của nó đỏ như quả cà chua chín nó quay ra chỗ khác rồi đeo tai nghe vào, nó nhìn ra ngoài cửa kính nơi những đám mây bay bồng bềnh

nó dựa vào cửa kính rồi ngủ thiếp đi

Khải đang chơi game nhìn sang nó, " đáng yêu đến vâỵ sao" anh nhìn nó cười nhẹ " đương nhiên rồi Đại Ca chắc Đại Ca bị vẻ đáng yêu của nó hút hồn rồi )

Khải thấy nó ngủ khôbg được thoải mái đầu cứ bị va nhẹ vào cửa kính anh xê đầu nó vào vai anh, nhân tiện nó đang ngủ anh chụp trộm nó vài kiểu rồi chụp chubg với nó vài kiểu nó ngủ dã đáng yêu rồi anh chụp chung nộ hai chiếc răng khểnh lại càng đáng yêu hơn ( ghen tị quá, em cũng muốn)

Khải cũng dựa vào nó mà ngủ luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook