Nguyên Tôn

Chương 9: Bát mạch hiện

Thiên Tằm Thổ Đậu

23/03/2018

Trước nhà tranh, gương mặt thiếu niên non nớt hơi gầy gò, vào lúc này hiện đầy kích động khó mà che giấu, hai tay của hắn run rẩy vuốt ve thân thể, loại cảm giác tựa như trùng sinh, làm cho Chu Nguyên không nhịn được nhếch miệng cười ngây ngô đứng lên. Dù sao, đối với hắn mà nói, thật sự là quá trọng yếu.

Nương theo tuổi tác tăng trưởng, những thiếu niên thiếu nữ cùng tuổi, cũng bắt đầu khai mạch tu hành, thể hiện ra thiên phú khác biệt, tuy nói ngày bình thường Chu Nguyên che dấu rất khá, nhưng ở sâu trong nội tâm, vẫn như cũ tràn đầy hâm mộ.

Hắn khát vọng khai mạch, bước vào Nguyên Khí Đại Đạo, nắm giữ lực lượng như thông thiên triệt địa.

Một ngày này, hắn đã tha thiết ước mơ từ rất lâu.

"Ngươi lúc sinh ra thì bát mạch đã tự khai, ngươi chính là người trời sinh đã khai mạch, đáng tiếc vừa ra đời liền gặp phải tai kiếp, bát mạch trong cơ thể ngươi, cảm ứng được hủy diệt từ bên ngoài đến, thế nên lấy một loại hình thái bảo vệ, ẩn vào chỗ sâu nhất trong thân thể ngươi, cho nên những năm gần đây, cho dù tuổi tác ngươi đạt tới thời điểm bát mạch xuất hiện, nhưng tám mạch trong cơ thể ngươi, vẫn không xuất hiện." Lão nhân áo đen nhìn qua sắc mặt Chu Nguyên kích động không thôi, cười cười, nói.

"Bất quá bát mạch mặc dù ẩn, nhưng chung quy còn có thể cảm thụ nguy cơ, cho nên muốn kích phát ra, chỉ có thể đưa bản thân ngươi vào chỗ chết, mới có thể làm cho bát mạch xuất hiện."

Lão nhân áo đen thản nhiên nói: "Ngươi chớ có cho là khí tức tử vong vừa rồi là giả, nếu ngươi không cách nào kích phát tám mạch hộ thân tại một khắc cuối cùng, hiện tại. . . Ngươi đã chết thật rồi."

Ngay tại trong sự kích động Chu Nguyên nghe đến lời này, lập tức toàn thân phát lạnh, kinh ngạc nhìn lão nhân áo đen, sắc mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên là hắn đã trãi qua cảm giác sinh tử chứ không phải là huyễn cảnh.

Hắn thậm chí có một loại dự cảm, nếu chậm một chút nữa, hắn thật sẽ chết.

Hiển nhiên, phương pháp kích phát bát mạch của lão nhân áo đen có chứa tính nguy hiểm mãnh liệt.

"Làm sao? Trách lão phu không nói cho ngươi biết trước?" Lão nhân áo đen cười híp mắt nói.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, lắc đầu, chậm rãi nói: "Chỉ cần có thể khai mạch tu hành, cho dù là phong hiểm, ta cũng sẽ làm, cho nên trước đó có biết hay không, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, chỉ là bây giờ nghĩ lại có chút sợ hãi thôi."

Lão nhân áo đen lúc này mới gật gật đầu, hơi thưởng thức mà nói: "Nhóc con này, tuổi không lớn lắm, tâm tính ngược lại là không tệ."

"Chẳng qua hiện nay mặc dù bát mạch đã xuất hiện, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, mặc dù bát mạch của ngươi đã mở, nhưng theo thời gian ẩn tàn tám mạch của ngươi đã phong bế, cho nên ngươi bây giờ chỉ như một người bình thường, phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu, đả thông tám mạch, mới có thể vượt qua Khai Mạch cảnh, bước vào Dưỡng Khí cảnh."

"Mà tình huống của ngươi so với thường nhân càng thêm gian nan, lúc trước vì tránh đi tai kiếp, tám mạch trong cơ thể ngươi tự thân phong bế, cho nên độ khó khi khai mạch, so với thường nhân càng khó." Lão nhân áo đen lắc đầu, nói.

Nghe vậy lông mày Chu Nguyên cũng hơi nhíu một chút, nhưng chợt giãn ra, nói: "Nhưng ít ra, hiện tại ta so trước kia càng tốt hơn không phải sao?"

Tình huống hiện tại đã quá tốt, lúc trước ngay cả bát mạch còn chưa khai mở? Khai mạch càng khó thì đã như thế nào? Nhưng cuối cùng vẫn có hi vọng, không phải sao?

Sau lưng lão nhân áo đen, thiếu nữ áo xanh cầm lên trong chum nước Thôn Thôn, nhẹ nhàng lắc một cái, chỉ thấy trên thân thể tiểu thú liền toát ra điểm điểm xích quang, toàn bộ nước trên người đều bốc hơi sạch sẽ, sau đó nàng mới hài lòng đem ôm lấy hắn.

Ngọc thủ nhẹ nhàng vỗ về tiểu thú, mắt đẹp bình tĩnh, nhìn Chu Nguyên, hiển nhiên loại chấp nhất đối với khai mạch của người này, làm cho nàng có chút kinh ngạc.

"Không cách nào khai mạch tu hành thì tính là gì, giống như ngươi ta cũng không cách nào vận dụng nguyên khí." Nàng hé môi đỏ, ngữ khí thản nhiên nói.

Thiếu nữ áo xanh hiển nhiên là thuộc về loại người tính tình tương đối đạm bạc, đối với người hoặc vật không chú ý, nàng đều chẳng muốn nhìn nhiều, mà câu nói lúc này này, đúng là có chút ý tứ an ủi.



Ngược lại Chu Nguyên là có chút kinh hãi chằm chằm nàng, thiếu nữ trước mắt vậy mà cũng giống hắn không thể vận dụng nguyên khí?

"Ha ha, bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt, Yêu Yêu không cách nào vận dụng nguyên khí." Một bên lão nhân áo đen cười cười, hướng về phía Chu Nguyên trêu tức nói: "Bất quá ngươi chớ có xem thường nàng, nguyên văn tạo nghệ của nàng là chân truyền từ lão phu, đừng tưởng tuổi tác nàng cùng ngươi không sai biệt lắm mà khinh thường, trên tạo nghệ nguyên văn, đủ để trở thành lão sư của ngươi."

"Ồ?"

Ánh mắt Chu Nguyên tràn đầy kinh nghi, nguyên lai thiếu nữ mặc áo xanh trước mắt, ở trên tạo nghệ nguyên văn đã đứng ở vị trí cực kỳ cao thâm, điều này khiến cho người ta không thể ngờ đến.

"Nhưng ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, độ khó khai mạch của ngươi bây giờ, t nhiên cao hơn, nhưng cái gì cũng có lý do của nó vì thế mỗi một lần khai mạch, chỗ tốt của ngươi lấy được chỗ tốt, cũng so với thường nhân càng mạnh." Lão nhân áo đen cười nói.

Con mắt Chu Nguyên hơi sáng, hắn biết mỗi một lần khai mạch, tố chất thân thể đều sẽ được tăng lên, dựa theo lời lão nhân áo đen nói, đến lúc đó hắn sẽ so với thường nhân mạnh hơn, như vậy xem ra, mặc dù khai mạch càng khó, nhưng cũng có thể tiếp nhận.

Ý niệm trong lòng Chu Nguyên chuyển động, hắn nhìn về phía lão nhân áo đen, hề hề nói: "Tiền bối, mặc dù ta bây giờ có thể khai mạch tu hành, bất quá đã chậm hơn người thường một bước, muốn có thể bảo hộ Yêu Yêu tỷ, sợ là không thể đủ lực a."

Lão nhân áo đen giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm Chu Nguyên: "Tiểu tử ngươi quanh co lòng vòng muốn nói điều gì?"

Chu Nguyên cười hắc hắc, nói: "Nếu tiền bối đã làm ngươi tốt thi hãy làm đến cùng, ban thưởng cho tiểu tử một chút cơ duyên?"

Lão nhân áo đen trước mắt này, sâu không lường được, dựa theo Chu Nguyên đoán chừng, chỉ sợ thực lực hắn đã đạt tới một cái khó có thể tưởng tượng, chí ít, phụ vương hắn Chu Kình là không thể bì kịp.

Bình thường, lấy thân phận Chu Nguyên chỉ sợ cũng không có thể tiếp xúc đến cường giả trình độ này, mà trước mắt đã có cơ hội này, tự nhiên Chu Nguyên muốn tận khả năng nắm chặt.

Đây chính là cơ duyên.

Lão nhân áo đen nghe vậy, cười đắc ý, nói: "Khá lắm tiểu tử xảo quyệt, vậy mà có lòng tham như thế."

Chu Nguyên nhạy bén phát giác được trong lời nói lão nhân áo đen cũng không có tức giận, lúc này mới cười nói: "Vãn bối vì có thể hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ của tiền bối? cho nên vạn nhất gặp phải nguy hiểm thật, kẻ có thực lực yếu kém như ta, ngoại trừ chết trước Yêu Yêu tỷ, tựa hồ cũng không có tác dụng gì khác?"

Hắn để ra bộ dáng kể khổ hề hề nói, gương mặt non nớt lại lộ ra vẻ hơi buồn cười, một bên Yêu Yêu không nhịn được hơi cong môi, sóng mắt lưu chuyển, gia hỏa này, cũng thật là thú vị.

"Hắc gia gia, nếu ngươi không muốn cuối cùng hắn biến thành cát dưới chân ta, mà ngược lại ta phải bảo vệ hắn, hay là người đáp ứng hắn đi." Yêu Yêu ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve Thôn Thôn, môi đỏ hé mở nói.

Chu Nguyên nghe vậy, lập tức ném ánh mắt cảm kích đối với nàng, nhưng thần sắc thiếu nữ vẫn như cũ nhàn nhạt, giống như không nghe thấy.

Lão nhân áo đen khẽ vuốt râu, ánh mắt có chút lấp lóe, lâm vào một loại trầm mặc, phảng phất là đang suy tư cái gì, bất quá cuối cùng hắn vẫn khẽ thở dài một cái, nói: "Yêu Yêu ngươi nói cũng không sai, tiểu tử này quá yếu, ngược lại sẽ cho ngươi thêm phiền phức."

Hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, ánh mắt thăm thẳm, chậm rãi nói: "Bất quá công pháp của lão phu, không truyền ngoại nhân."

Chu Nguyên thông minh cỡ nào, vừa nghe đến lời này, trực tiếp quỳ gối xuống, cung kính nói: "Đệ tử Chu Nguyên, bái kiến sư phụ!"



"Ha ha, ngươi nhóc con này, thật đúng là nhạy bén cực kỳ." Lão nhân áo đen cũng bị cử động gọn gàng mà linh hoạt của Chu Nguyên làm cho bất ngờ, ngữ khí có chút buông lỏng, tiểu tử này, trực tiếp bái sư, cái kỹ thuật chém trước tấu sau này, thật sự là được luyện thuần thục a.

Lão nhân áo đen lắc đầu, chợt cảm thán nói: "Bất quá có thể gặp ngươi trong này, cũng là một loại duyên phận, mặc dù tiểu tử này vì lão phu chi pháp mà đến, nhưng tên đệ tử này, tạm thời lão phu liền thu."

Chu Nguyên nghe vậy, lập tức đại hỉ, cung kính cong người xuống.

Lão nhân áo đen nhìn Chu Nguyên làm xong lễ bái sư, con mắt già nua lại là trở nên ôn hòa một chút, hắn nói: " tiểu tử này ngươi đã không bỏ được nhẫn tâm, vậy lão phu cũng không thể hẹp hòi."

"Bây giờ tám mạch của ngươi đã hiện, ta liền truyền cho ngươi một đạo Dẫn Khí Thuật."

Lúc Khai Mạch cảnh, thể nội không cách nào chứa đựng nguyên khí, cho nên không cách nào tu luyện công pháp chân chính, chỉ có thể tu luyện Dẫn Khí Thuật, đợi đến khi toàn bộ tám mạch đều mở, bước vào Dưỡng Khí cảnh về, mới có thể chính thức tu luyện công pháp.

Quang mang hiển hiện trên đầu ngón tay lão nhân áo đen, phảng phất có văn tự nhỏ xíu chảy vào mi tâm Chu Nguyên.

Oanh!

Theo đầu ngón tay chạm đến mi tâm, Chu Nguyên lập tức cảm giác được đại lượng tin tức quán chú mà đến, làm cho đầu hắn vào lúc này trở nên hôn mê.

Bất quá hôn mê rất nhanh biến mất, trong đầu Chu Nguyên xuất hiện tin tức.

Dẫn Khí Thuật, Long Hấp Thuật?

Hiển nhiên, đạo Dẫn Khí Thuật này tên gọi là Long Hấp Thuật, nghe có chút khí thế, không biết hiệu quả tu luyện như thế nào, bất quá là công pháp lão nhân áo đen lấy ra, nên chắc chắn là không phải phàm phẩm.

Lão nhân áo đen thu tay lại, nhìn chằm chằm Chu Nguyên nhìn một chút, cười nói: "Ta nhìn thấy nguyên văn khắc họa trên thân ngươi, hiển nhiên ngươi đối với nguyên văn đạo cũng có hứng thú?"

Chu Nguyên gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Nguyên Văn nhất đạo, bác đại tinh thâm, không thể khinh thường."

Hai năm này hắn đều chuyên tu nguyên văn, ẩn ẩn có thể cảm giác được nguyên văn tinh thâm, Nguyên Văn nhất đạo, lấy lực lượng nhỏ bé, tạo dựng nguyên văn, cuối cùng bộc phát ra lực lượng cực mạnh.

Bất quá đáng tiếc là, nguyên văn không cách nào có thể biến đổi thể chất bản thân, mà con đường nguyên văn thì bác đại tinh thâm, muốn có thành tựu, tất nhiên tiêu hao tinh lực, cho nên rất nhiều Nguyên Sư, cũng chỉ coi là tiểu đạo, lười nhác đi theo.

Lão nhân áo đen nghe được Chu Nguyên nói, ngược lại là tán đồng gật gật đầu: "Thế nhân ngu muội, xem nguyên văn là tiểu đạo, ngại tu luyện, nhưng lại không biết, Nguyên Văn chi đạo, nặng tại thần hồn, một khi tinh tu, có thể cùng Nguyên Sư chi đạo hỗ trợ lẫn nhau."

Chu Nguyên nhìn lão nhân áo đen nói tới nguyên văn, cảm thấy người có hơi có chút ngạo ý, trong lòng liền biết, chắc chắn lão nhân áo đen này trên Nguyên Văn nhất đạo, cũng có tạo nghệ bất phàm.

"Ta nhìn thấy thần hồn ngươi linh động thịnh vượng, ngược lại là rất có thiên phú nguyên văn, lão phu lại truyền cho ngươi một môn gọi là Đoán Hồn Thuật."

Lão nhân áo đen cười một tiếng, tiếp theo một cái chớp mắt, hai mắt của hắn chợt mãnh liệt bắn ra tinh quang, trực tiếp là bắn vào trong đồng tử Chu Nguyên. (thời giờ mà học hành nó khỏe như vậy thì giờ mình là bác học rồi đâu còn ngồi đây soạn truyện). Đầu Chu Nguyên đột nhiên kêu vang, phảng phất như là hồng chung đang gõ trong đầu, vô số kiểu chữ cổ lão trong ánh mắt lưu chuyển, cuối cùng dần dần lắng lại lúc, một vòng tin tức, từ trong đó chảy ra.

"Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook