Nguyệt Dạ Tinh Linh

Chương 3

Gió Lớn Thổi Qua

10/06/2014

Từ ngày đó sau, thiếu niên hướng Kastle học tập kiếm thuật. Thiếu niên tên gọi Ciel, Kastle ở bên trong nhà gỗ gần ngoại ô thuộc vương đô , hắn nói địa chỉ cho Ciel, ngày nào Ciel cũng tới đây. Mỗi lần hắn đều mang cái mũ thật to, mặc quần áo rộng thùng thình. Hắn rất gầy yếu, khí lực lại nhỏ, không cầm nổi kiếm nặng , huấn luyện gần một tháng, vẫn không có tiến bộ gì mấy. Kastle rất thất vọng: “Vừa không có thiên phú, chân tay lại vụng về, lấy loại năng lực lĩnh ngộ này của ngươi, muốn đạt tới trình độ có thể đánh thắng đại giáo chủ, ít nhất phải sáu mươi năm nữa. Năm nay Đại giáo chủ đã năm mươi tuổi, nhiều nhất năm mươi năm sau, hắn ta sẽ quy thiên, căn bản không đợi được đến lúc ngươi động thủ, cho nên ngươi hoàn toàn có thể buông tha cho.”

Ciel lại trừng hai mắt xinh đẹp lên, một kiếm vung ra, Kastle vội vàng né tránh, Ciel giơ kiếm đuổi theo tới đây, không có để ý đến phía dưới một chân bước một chân trụ, Kastle theo bản năng đưa tay lên, một tay tóm được hắn ta, ôm Ciel vững vàng vào trong ngực.

Lập tức mặt Ciel đỏ lên, giơ tay lên định cho Kastle một cái tát, tránh thoát từ trong lòng ngực của hắn, Kastle bụm mặt, ánh mắt khiếp sợ mà ai oán: “Ngươi lại lấy oán trả ơn, còn đánh gương mặt mà toàn bộ tiểu thư đàn bà vương đô mê luyến nhất.” Ciel hừ một tiếng, xoay người đi xa.

Trung buổi trưa, lúc ăn cơm, Ciel đem co lọ thuốc nặng nề đặt ở Kastle trước mặt: “Uy, bồi thường cho ngươi.” Kastle kinh ngạc nhìn nhìn cái lọ, lại nhìn một chút Ciel. Trên mặt Ciel nổi đỏ ửng nhàn nhạt : “Ừ, chuyện buổi sáng hôm nay. . . . . . Là ta không đúng. Là ngươi có lòng tốt giúp ta mà thôi. Cái này. . . . . . Coi như là ta nhận lỗi với ngươi.” Thấy Kastle đang nhìn lọ thuốc, dừng lại một chút, nhỏ giọng nói, “Này, trước kia ta chưa từng thử, cho nên có chút bị khét, xin lỗi.”

Kastle đưa một viên thuốc vào trong miệng, nhai hai cái: “Có chút hơi khét, những vẫn có thể miễn cưỡng ăn vào, ” lại nhìn Ciel một chút, cười hì hì nói, “May mà ngươi không phải là cô bé, nếu không sẽ phải lo lắng tương lai có thể gả ra ngoài được không. . . . . .” Lời nói chưa dứt âm, một cái xẻng đã đánh tới trước mặt, Kastle chật vật trốn về phía sau, cả người và ghế đều ngã trên mặt đất: “Uy, ngươi ——”

Ciel cầm cái xẻng, u ám mà cười: “Ai nha, mới vừa rồi nhất thời tay trơn, thật xin lỗi thật xin lỗi. Ta sẽ cho ngươi một lọ thuốc khác. Phải ăn hết đó ~~”

Kastle ra đường , Ciel cũng thường xuyên ở bên người, lúc trước hắn đi ở trên đường, các cô gái trẻ tuổi đều đỏ mặt len lén nhìn, để cho Kastle rất thỏa mãn. Kể từ khi thường đi với Ciel, những thứ ánh mắt ái mộ kia bị phân ra, một ít rơi trên người Ciel, để cho Kastle có chút phiền muộn.

Hơn nữa, Ciel lớn lên rất được người lớn ưa thích, cùng đi uống thức uống nóng , bác gái bán đồ uống đều cho Ciel thêm một chén, Kastle có chút đỏ mắt.

Một ngày, lúc uống đồ uống ở ven đường, Ciel giống như là lơ đãng loại hỏi hắn: “Suốt ngày xem ngươi không có việc gì đi lang thang khắp nơi, thật tò mò là làm sao ngươi nuôi sống mình, tiền của ngươi là từ đâu tới?”

Kastle híp mắt ngậm ống hút: “Ta tự có con đường phát tài của ta. Nhưng cái này là bí mật. Tạm thời không thể nói cho ngươi biết.” Nhìn Ciel xem thường cau lỗ mũi, thì nhe răng cười nói, “Tựa như ngươi, đến tột cùng là người nào, tại sao suốt ngày mang cái mũ thật to cũng không chịu bỏ xuống, rốt cuộc ngươi gánh vác cừu hận gì, cũng là bí mật giống nhau. Ta cũng vậy, chưa từng có hỏi thăm đến.”

Trong ánh mắt Ciel có cái gì lóe lên một cái, lông mi thật dài rũ xuống: “Ta có thể nói cho ngươi biết, ta có cừu hận gì cùng với đại giáo chủ .” Giọng nói của hắn rất thấp, cũng rất rõ ràng, “Hắn giết cha của ta.”

Hoàng hôn, trời chiều biến đại thụ ven đường vùng đồng nội – ngoại ô lây nhiễm một tầng màu vàng đỏ, ráng hồng phía chân trời tản ra, cùng màu xanh dạt dào cả vùng đất hòa vào nhau, ban đêm ngoại ô vương đô, sự yên lặng mà hài hòa.

Kastle và Ciel cùng đi quanh co ở trên đường nhỏ, Kastle biết cừu hận của Ciel, nhưng nghĩ không ra cái gì để dỗ dành hắn ta, chỉ có thể lặng yên không lên tiếng mà đi tới. Ciel lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi vẫn không nói chuyện, chẳng lẽ đang đồng tình với ta?”

Ánh mắt Kastle lóe lóe, nói quanh co một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Ciel nhìn xa xa cánh đồng bát ngát dưới trời chiều, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi không cần đồng tình ta, ta sẽ cố gắng luyện tập kiếm thuật, một ngày nào đó, ta muốn đích thân đánh bại đại giáo chủ , vì cha báo thù.” Hắn ngẩng lên đầu, vẻ mặt tự tin mà kiên định, “Ta biết, ta nhất định có thể làm được.”

Kastle vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Có chí khí.” Ciel nhướng mày cười nói: “Ngươi bội phục sao?” Kastle cười gật đầu: “Bội phục bội phục, dĩ nhiên bội phục!”

Không khí vẫn tích tụ nhất thời quét sạch, Kastle thoải mái nhìn nhìn bốn phía: “A, nhìn những cây hồ đào này, ta liền nhớ tới khi còn bé, ta ở tại vùng nông thôn, thường xuyên đi trang viên chủ của đại quý tộc trộm hồ đào, thường bị chó săn của bọn họ nuôi đuổi đến té khói.”



Ciel ngửa đầu nhìn một chút cây hồ đào ven đường, bỗng nhiên đối với Kastle nháy mắt mấy cái: “Vậy ngươi bây giờ có muốn hay không nhớ lại một chút khi còn bé?”

Không đợi Kastle kịp phản ứng, hắn đã chạy đến một gốc cây hồ đào bên cạch, cởi bội kiếm xuống ném ở một bên, dùng cả tay chân bò lên.

Cái cây hồ đào này không tính là quá cao, Ciel rất khéo léo đến chạc cây, hướng Kastle đang ở phía dưới phất tay: “Uy, có dám đi lên hay không?”

Kastle cũng bỏ bội kiếm xuống, cuốn cuốn tay áo, một mặt đi về phía trước cây một mặt cười nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng ngã xuống .”

Ciel cười hì hì phất tay lần nữa, tiếp tục trèo lên phía trước, lại bỗng nhiên trợt chân, giẫm vào không khí.

Kastle kêu thảm một tiếng: “Không thể nào ——” như mũi tên xông lên phía trước, tiếp được cái thân ảnh kia đang thẳng tắp hạ xuống .

Ciel nặng nề ngã vào trong lòng ngực của hắn, đem Kastle áp đảo trên mặt đất, cái mũ trên đầu hắn không bao giờ chịu bỏ xuống đã được rơi ra,một đoàn tóc dài màu nâu rất dầy vung ra, rơi xuống trên mặt và trên người Kastle.

Kastle ngạc nhiên trừng to mắt, Ciel đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh như tia chớp từ Kastle trên người vọt đến một bên, Kastle khởi động thân thể, tiếp tục ngơ ngác địa nhìn”Hắn” .

Gương mặt Ciel đỏ ửng giống như hoàng hôn buổi chiều , trong đôi mắt xinh đẹp có một tia chột dạ và ngượng ngùng.

Kastle trừng mắt nhìn, dường như cùng với Ciel đồng thời mở miệng ——

“Ta. . . . . .”

“Ngươi là nữ. . . . . .”

“Thật ra thì, ta đã sớm cảm thấy có chút không đúng.” Kastle ngồi ở trước bàn của mình trong phòng nhỏ, nhìn vẻ mặt Ciel co quắp ngồi ở đối diện , bình tĩnh tự thuật.

“Ngươi rất xinh đẹp, cái mũ chưa bao giờ tháo xuống, luôn mặc quần áo rộng rãi, không cẩn thận đụng phải ngươi thì ngươi sẽ nổi trận lôi đình.” Kastle lấy tay ba ngón tay, lắc đầu, “Ai, tại sao ta nghĩ ra sớm một chút chứ. Quả nhiên ta vẫn là một chính nhân quân tử a!”

Ciel cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà nói thầm: ” Ngươi? Chính nhân quân tử,? Thôi đi.”

Chậc chậc, miệng thật cay nghiệt. Nhưng là, Kastle tràn đầy tinh thần kỵ sĩ mà cảm thấy, không nên so đo với cô bé, hắn làm bộ không có nghe thấy.

Ciel giơ lên hai mắt, giọng nói có chút đông cứng: “Như vậy, bí mật của ta ngươi lại biết một cái rồi.”

Kastle bất đắc dĩ thở dài: “Nếu biết hai bí mật của ngươi rồi, như vậy, ta cũng vậy nói cho ngươi biết thêm một bí mật của ta sao.” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên đứng đắn , “Ta giống ngươi, trên người cũng có một cừu hận. Đại giáo chủ cũng giết cha của ta.”



Ciel ngạc nhiên, Kastle cười cười, chậm rãi nói: “Tên của ta, cũng không phải là Kastle Robin, mà là Kastle Moen. Họ của ta là Moen, Danny Rothschild Moen là cha của ta.”

Ciel mở to hai mắt, Danny Rothschild Moen, đã từng là cái tên cấm kỵ của vương quốc này, hắn là lãnh tụ đoàn thể Kỵ sĩ bí mật phản kháng đại giáo chủ, gần mười năm trước, bị thủ hạ của đại giáo chủ bắt được, và bị thiêu chết.

Giọng nói của Kastle bình thản: “Từ khi bắt đầu biết chuyện, ta đã đi theo mẹ trải qua cuộc sống lưu vong khắp nơi, ta không dám nói cha của ta là ai, sau khi cha bị đại giáo chủ giết chết, mẹ của ta bởi vì bi thương quá độ mà qua đời, chỉ còn lại có một người ta lưu lạc khắp nơi. Từng có một lần, ta đến trang viên của một quý tộc đi trộm đồ ăn, còn suýt nữa bị bắt chặt tay. Lúc ấy ta thật cho là ta muốn lên Thiên đường gặp mặt cùng với cha mẹ.” Khóe miệng hắn cong lên cười cười, “May mắn, người phát hiện chỉ là một cô bé mới mấy tuổi, nàng ấy cho rằng ta là Yêu tinh vàng trong truyền thuyết, ta dùng hết trí tuệ dụ dỗ nàng, mới thuận lợi bỏ chạy, ai, đó là lần đầu tiên ta gạt người thành công như vậy. . . . . .”

Ánh mắt Kastle sương mù , giống như là lâm vào trong ký ức thật sâu, Ciel trừng hai mắt lên, thần sắc cứng ngắc: “Ngươi. . . . . . Ngươi có phải hay không ở trang thôn Ware một thời gian?” Kastle nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy a, ta đúng là ở nơi đó thành công thoát hiểm, làm sao?” mặt Ciel không chút thay đổi, từ trong cổ áo kéo ra một túi nhỏ luôn mang theo người, mở ra miệng túi, lấy một đồ vật ra: “Ngươi nhận ra cái này không?”

Đó là một tiền xu rất cũ, ở giữa bị đục lỗ, có dây thừng xuyên qua.

Ánh mắt Kastle từ tập trung tràn đầy biến thành tan rã: “Không. . . . . . Sẽ không trùng hợp như thế chứ. . . . . .”

Mặt Ciel không thay đổi chút nào: “Có thời điểm, sự tình đúng là trùng hợp như vậy.” Dường như Kastle có thể nghe thấy giọng nàng hổn hển, hắn cứng ngắc mà cười khan nói: “Ngươi phải hiểu, một thiếu niên, dưới tình huống như vậy, vì giữ được tánh mạng, bất đắc dĩ mà phải nói nói dối nho nhỏ.”

Ciel gật đầu: “Dạ, ta hiểu. Nhưng, ” nàng lộ ra răng trắng như tuyết, âm trầm mà cười lạnh, “Ngươi cũng phải hiểu, một cô bé đơn thuần , bởi vì nói dối kia của ngươi, đã phải ăn bao nhiêu đau khổ, làm quá nhiều chuyện buồn cười, chịu bao nhiêu gió đêm thổi vào người!”

Cái thời điểm kia, nàng thật ngây ngốc mà tin tưởng, mình gặp được Yêu tinh vàng. Nàng suốt ngày đẩy lấy tiền xu kia, không ngừng mà nhắc tới”Ngươi nhìn không thấy ta xem không thấy ta” , tu luyện thuật ẩn thân mà hắn nói; nàng cả đêm không ngủ được, ngơ ngác gục ở bên cửa sổ, chờ Yêu tinh vàng xuất hiện lần nữa; nàng thậm chí mạo hiểm không ngừng bị phạt, không ngừng bị bệnh nguy hiểm, len lén ở nửa đêm chạy đến hàng rào trước kia, ở trong bụi cỏ, chịu gió đêm thổi lạnh như băng chờ Yêu tinh vàng đến tìm nàng; cho đến rời đi trang viên kia, nàng còn khóc đòi xuống xe ngựa. . . . . .

Nàng cũng bị thương đấy, chua xót lúc nhỏ!

Kastle lại ánh mắt bỗng nhiên chợt lóe: “Ta biết ngươi là ai.”

Nàng run lên bần bật, kinh hoảng mà giật mình: “A?”

Kastle nhìn nàng: “Năm đó ta chạy trốn chính là trang viên của Limbo Công tước. Limbo Công Tước còn khoẻ mạnh, ngươi nói đại giáo chủ giết cha ngươi, như vậy nhất định ngươi không phải là con gái của hắn ta. Ta nhớ được, năm đó cô bé mặc áo choàng mà chỉ có quý tộc có thể mặc, vừa là quý tộc, lại có tư cách vào ở trang viên Công Tước . . . . . .” Ánh mắt của nàng trở nên kinh hoảng luống cuống, cứng ngắc mà sống lưng thẳng tắp, Kastle chậm rãi nói: “Ta nhớ được, Limbo Công Tước có một cô em gái, dường như gả cho Erding Hầu tước, Erding Hầu tước ở ba năm trước đây qua đời, tin đồn hắn là bị đại giáo chủ phái người ám sát bỏ mình, Erding Hầu tước có một con gái, năm nay đại khái là mười bảy tuổi. Ngươi chính là con gái của Erding Hầu tước sao, Ciel.” Kastle cười cười, “Hoặc gọi ngươi là Hill Gia Erding Hầu tước tiểu thư?”

Nàng rũ mắt xuống mành, dùng hàm răng cắn cắn đôi môi, thấp giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói đúng rồi. Ta là Hill Gia Erding. Ngươi biết ta là ai, chúng ta có cùng cừu hận, sau này ngươi vẫn có thể tiếp tục dạy kiếm thuật cho ta, còn có thể trợ giúp ta đi.”

Kastle than thở, nàng giương mắt, hung hăng theo dõi hắn: “Chẳng lẽ ngươi kỳ thị ta là phụ nữ, cảm thấy ta sẽ không thắng Đại giáo chủ?” Nàng vung tiền xu trong tay lên, đập bàn, “Đừng quên năm đó ngươi từng lừa gạt ta, ngươi nên chịu trách nhiệm vì sự bất hạnh lúc nhỏ của ta, ngươi phải đền bù tổn thất cho ta!”

Kastle vô lực mà vuốt vuốt thái dương: “Tiểu thư, ta có nói qua là ta không hề nữa dạy kiếm thuật cho ngươi sao? Tiểu thư mỹ lệ lại có dũng khí vẫn là loại người ta yêu thích, ta sẽ giống như kỵ sĩ của ngươi vậy, nghe lời ngươi vì ngươi hiệu lực .” Hắn nhe răng cười một tiếng, “Chẳng lẽ trừ cái này ra, ngươi còn muốn đền bù cái khác, nói thí dụ như để cho ta lấy thân báo đáp và vân vân. Ta cũng có thể suy nghĩ.”

Mặt của nàng nóng rát mà thiêu cháy, đỏ tới cổ, căm giận mà xoay người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Dạ Tinh Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook