Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 15: Tính Toán Thất Công Chúa

La Thanh Mai

09/05/2021

Trong buổi tiệc tiếp đãi sứ giả ngoại quốc Chu Lục Vân đã lôi ra chuyện hứa gả trước đám đông, bầu không khí trong kinh đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Năm đó Trung Nguyên đại loạn, lê dân gặp thảm cảnh tàn sát, Chu thị không muốn đi về phía Nam tránh họa, thuyết phục môn phiệt thế gia phương Bắc môn liên hợp chống lại dị tộc, làm Đại Hạ nghiêng ngả.

Khi Tạ gia nhận được huyết thư của Chu thị cả tộc đã tiến ra Bắc giúp Chu thị chống địch.

Chu thị diệt quốc, Mạt đế chạy trốn về Nam, Lý gia và đại thần đều lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, dù họ che lấp bao nhiêu cũng khó xóa đi vết nhơ này.

Cho nên dù cho huyết mạch duy nhất của Chu thị Chu Lục Vân giày vò thế nào, đại thần trong triều vẫn thấy đồng tình, vì tân triều này từ Hoàng đế, Tể tướng đến quan địa phương đều đã từng xưng thần với Chu thị. Đại thần trong triều không thể ngồi nhìn Chu Lục Vân lấy chồng xa, đồng ý với kế sách thay mặt gả đi của Thái tử.

Lễ bộ rất nhanh chọn ra cung nữ thích hợp, ai cũng xinh đẹp như hoa, chân dung đưa đến trước tù trưởng Diệp Lỗ, lão ta cười ha hả, quả quyết cự tuyệt. Vàng bạc châu báu, tơ lụa gấm vóc, ngựa dê bò, đất đai, nô lệ… dù đại thần Lễ bộ hứa hẹn cái gì, tù trưởng vẫn không nhúc nhích. Bộ lạc Diệp Lỗ thờ phụng Hỏa giáo, đại thần bỏ ra nhiều tiền hối lộ tế ty Tát Bảo của họ, bảo gã đến thuyết phục tù trưởng Diệp Lỗ, tù trưởng vẫn kiên trì không đổi giọng.

Lý Đức sợ Chu Lục Vân lại gây mầm tai vạ, giam lỏng cô ta trong phủ công chúa.

Không tới mấy ngày trong kinh có lời đồn, nói Chu Lục Vân đã bị bí mật xử tử, trong lúc xôn xao, mật thám Nam Sở thừa cơ tung tin vịt. Bộ lạc Diệp Lỗ kích động thế lực bộ tộc khác, yêu cầu lập tức được gặp Chu Lục Vân, nếu không bọn hắn tiến đánh Trường An!

Lý Đức ý thức được thân phận đặc thù của Chu Lục Vân, liên lụy quá nhiều, để Chu Lục Vân lộ mặt một lần, ổn định thế cục. Triều đình sợ ném chuột vỡ bình, tình thế khó xử.

Bùi đô đốc cả giận: “Ta đi giết cha con tù trưởng Diệp Lỗ, xong!”

Trịnh Du mắng cho Bùi đô đốc một trận.

Bộ lạc Diệp Lỗ từng tru sát người Hán, tù trưởng Diệp Lỗ dám mang theo con trai vào kinh kết minh với Vương triều người Hán là vì hoàn toàn chắc chắn Lý Đức không dám ra tay hại lão, Bùi đô đốc mà giết người thật, kỵ binh Diệp Lỗ giết tới ngoài thành Trường An chỉ trong nháy mắt!

Mà triều Ngụy tru sát dị tộc đến tận đây quy thuận, thất tín với thiên hạ, sau này làm sao lôi kéo địch Nhung được nữa?

Đại thần chỉ còn cách tiếp tục chọn người thay thế Chu Lục Vân.

Trong thế cuộc khẩn trương mưa gió sắp đến, tâm tình Lý Dao Anh rất nặng nề.

Trong sách không có phát sinh cuộc sóng gió này. Triều Ngụy đúng là có đưa nữ tử đi hòa thân, nhưng mấy cô đó không phải công chúa, mà là những cô gái có gốc gác thấp kém mà Lễ bộ chọn trong đám tù binh.

Bộ lạc Diệp Lỗ cũng không vì cưới công chúa mà đối đầu với triều Ngụy, họ cưới gái Hán, tay nhận của cải, giúp triều Ngụy lôi kéo các Hồ tộc khác rồi trở lại thảo nguyên.

Sau đó ít lâu, bộ lạc Diệp Lỗ bị thế lực khác chiếm đoạt, các cô gái người Hán rơi vào tay của bộ tộc khác, hành hạ thảm thiết, chưa tới nửa năm đã hương tiêu ngọc vẫn.

Dao Anh trong lòng rất bất an.

Chuyện Chu Lục Vân không liên quan tới nàng, nhưng nàng lại cảm giác được một loại bất lực mãnh liệt khi vận mệnh mặc cho người khác bài bố.

Nàng dặn dò trên dưới Thúy Phương cung và Vương phủ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không có chuyện thì không ra ngoài.

Chu Lục Vân lợi hại nhất ở chỗ vén gió vấy mưa, cuối cùng toàn thân trở ra, quả đắng đều do người khác nhận.

Trưởng sử đề nghị Dao Anh ở lại trong Vương phủ. Nếu đúng là xảy ra chuyện, hộ vệ Vương phủ có thể kiên trì một thời gian. Dao Anh không yên lòng Tạ Quý phi, nghĩ nghĩ, dứt khoát mang Tạ Quý phi xuất cung, hai mẹ con đều đi Vương phủ.



Cùng lúc đó, thuộc thần Đông cung cũng sứt đầu mẻ trán.

Họ dùng mọi cách dụ dỗ, khuyên nhủ hay uy hiếp, tù trưởng Diệp Lỗ vẫn muốn cưới Chu Lục Vân.



Hôm đó Đô úy Tần Phi tự đi thương lượng với tù trưởng Diệp Lỗ, về lại Đông cung, tức giận nói: “Điện hạ, tù trưởng Diệp Lỗ không chịu thay người!”

Lý Huyền Trinh khẽ cau mày.

Ngụy Minh đứng trước cửa sổ, chắp tay với Lý Huyền Trinh: “Điện hạ, cho tới lúc này, chỉ có một người có thể khiến tù trưởng Diệp Lỗ nhả ra.”

Phụ tá khác trong phòng chờ đợi nhìn y: “Ai?”

Ngụy Minh nâng tầm mắt, nhìn thẳng Lý Huyền Trinh, từng chữ nói: “Thất công chúa.”

Một đám trợn mắt rớt mồm.

Trong thư phòng yên ắng, tiếng kim rơi cũng nghe được.

Ngụy Minh trong lòng đã có dự tính trước: “Điện hạ, Thất công chúa quốc sắc thiên hương, có một không hai ở Trung Nguyên, chúng ta chỉ cần để tù trưởng Diệp Lỗ gặp Thất công chúa một lần, nhất định lão sẽ đồng ý thay người, là thứ nhất. Thứ hai, Thất công chúa là con gái ruột của Thánh thượng, mẫu phi là Tạ Quý phi, thân phận cao quý, đưa nàng gả thay, tù trưởng Diệp Lỗ không thể lấy cớ làm càn.”

Những người khác lấy lại tinh thần, gật đầu đồng ý.

Thất công chúa đoan trang vốn có, dù tù trưởng Diệp Lỗ là người dị tộc nhưng cũng là đàn ông, chỉ cần là đàn ông thì dễ rồi.

Lý Huyền Trinh ngẩn ra một lát, trước mắt hiện ra cảnh gặp Lý Dao Anh ở cửa thành hôm đó.

Nương tử mặc bộ hoa phục lộng lẫy cưỡi trên lưng ngựa Ô Tôn, từ giữa bụi hoa cuối xuân thơm nồng chậm rãi phi ra, đưa tay vén lên lụa mỏng mũ sa, ánh nắng vàng chói chang vẩy vào tóc mai đen nhánh của nàng, nàng nhàn nhạt liếc nhìn tinh kỳ phất phơ đón gió ở chân trời, nhoẻn miệng cười.

Một chớp mắt, bụi hoa nở rộ bên cạnh trở nên phai mờ, cửa thành náo nhiệt trở nên yên lặng như tờ.

Gió xuân mềm mại vờn lên một sợi tóc mai của nàng.

Ai có mặt ở đấy đều thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, muốn đưa tay vén lên sợi tóc đen nghịch ngợm ấy, lại sợ quấy nhiễu đến nhân vật thần tiên nàng, không dám thở mạnh.

Dù Lý Huyền Trinh và ba mẹ con Tạ Quý phi như nước với lửa, một khắc này cũng cùng với người đi đường vây xem, lung lay thần sắc một chút bởi vì Thất muội như tiên trên trời.

Nhược giáo giải ngữ ứng khuynh quốc, nhâm thị vô tình dã động nhân.*

*trích thơ “Mẫu đơn”, La Ẩn: đại ý nếu quả thật là khuynh quốc thì dù vô tình cũng động lòng người.

Quốc sắc thiên hương, là như thế. Đúng là xinh đẹp không thể tả xiết.

Khó trách Ngụy Minh một mưu sĩ không để ý đến nhi nữ tình trường lại chắc chắn vẻ đẹp của nàng có thể làm tù trường Diệp Lỗ thay đổi chủ ý.

Lý Huyền Trinh ngẩn ra.

Nếu Lý Dao Anh là em ruột hắn, chắc chắn hắn đối xử với nàng không tàn nhẫn vậy. Đáng tiếc nàng là con gái của Tạ Quý phi. Người Tạ gia đáng chết, Tạ Quý phi đáng chết, con gái Tạ Quý phi cũng đáng chết.

Ngụy Minh nhìn vẻ hoảng hốt của Lý Huyền Trinh, hơi trầm mặt: “Điện hạ, muốn cắt phải cắt, chỉ có Thất công chúa tư thái khuynh quốc mới đánh động tù trưởng Diệp Lỗ được.”

Mọi tầm mắt cùng nhìn về phía Lý Huyền Trinh, chờ nghe hắn quyết định.

Lý Huyền Trinh cụp mắt lặng thinh thật lâu.



Vẻ mặt Ngụy Minh ngày càng khó coi.

Tần Phi gãi gãi đầu, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng quỷ dị: “Thất công chúa đồng ý gả thay sao?”

Có cô công chúa đang tuổi thanh xuân xinh đẹp nào lại nguyện rời Trung Nguyên đi thảo nguyên hòa thân, gả cho một lão già sắp chết chứ? Thêm nữa, bộ lạc Diệp Lỗ sinh hoạt ăn lông ở lỗ, còn thêm phong tục đời này lấy tiếp vợ đời trước: Cha chết lấy mẹ, anh chết lấy trưởng tẩu. Thậm chí còn có chuyện anh em chung một vợ!

Thất công chúa gả đi, nói một câu Phượng hoàng sa ổ gà đã gọi là cất nhắc bộ lạc Diệp Lỗ. Viên minh châu sáng trong cao quý rớt vào rãnh nước bẩn, mặc người chà đạp.

Đến người thô kệch như Tần Phi còn thấy đau lòng.

“Còn một người nữa…” hắn tiếp tục gãi đầu, giơ thẳng hai ngón tay, “là Hỗn Thế Ma Vương, nếu chọc ngài ấy nổi điên có thể lật úp thành Trường An mất.”

Cả bọn nhìn nhau, đều hiểu người được nhắc đến là Nhị hoàng tử Lý Trọng Kiền.

Lý Trọng Kiền trời sinh rất khỏe, dũng mãnh nhanh nhẹn, xông pha chiến đấu có thể một địch trăm. Người này bá đạo buông thả, giết người như ngóe, không để ai vào mắt, chỉ tuyệt đối nghe lời mỗi cô em gái, yêu như bảo vật, mỗi lần thắng trận việc đầu tiên là đưa kỳ trân dị bảo thuộc hạ vơ vét được về lấy lòng em mình.

Thất công chúa lệ chất trời sinh, tiếng đồn lan xa, mẹ ruột Tạ thị là đích nữ danh môn, vừa qua sinh nhật tuổi mười ba người cầu thân nhiều như mây. Lý Trọng Kiền chê đám con em thế gia đó ăn chơi, không xứng với em gái mình. Ai dám đến nhà cầu thân, hắn liền giơ song chùy khí thế hùng hổ xông ra cửa, ép đỡ ba chùy, không tiếp nổi thì đừng hòng mơ tưởng cưới em hắn.

Sinh ra trong loạn thế, phần lớn con em thế gia trong kinh đều cung ngựa thành thạo, nhưng sức của Lý Trọng Kiền địch ba quân, ai mà đỡ được ba chùy hắn vung hết sức chứ? Hai năm nay đám người bị Lý Trọng Kiền đả thương nói ít cũng đến mười mấy, ngay cả Đại Lang Bùi gia nổi danh cỡ Thái tử Lý Huyền Trinh cũng thua dưới đại chùy hắn.

Đám con cháu văn võ song toàn danh môn Lý Trọng Kiền còn không nhìn trúng, huống hộ một lão tù trưởng già Diệp Lỗ hơn sáu mươi sắp chết?

Ngụy Minh xì khẽ: “Thất công chúa cùng lắm cũng là nữ lưu thôi, Quý phi Tạ thị điên dại nhu nhược, không đáng lo, chỉ cần tù trưởng Diệp Lỗ chịu thay người, Thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, miệng vàng lời ngọc không thể sửa, công chúa không chịu thì sao chứ? Còn về phần Nhị hoàng tử, vừa vặn ngài ấy không ở kinh thành, chính là trời cũng giúp ta.”

Tần Phi nhíu mày hỏi: “Vậy sau khi Nhị hoàng tử trở về thì làm nào?”

Ngụy Minh khóe miệng nhẹ nhếch, sâu xa nói: “Vậy không còn quan hệ bọn mình nữa.”

Tần Phi ngẩn ngơ, chợt cảm thấy một luồng khí lạnh âm trầm xông thẳng từ lòng bàn chân lên.

Ngụy Minh dùng Thất công chúa thay thế Phúc Khang công chúa xuất giá, rõ ràng là kế trong kế! Là liên hoàn kế tầng tầng đan xen!

Hi sinh một Thất công chúa, không chỉ làm yên lòng tù trưởng Diệp Lỗ, phòng ngừa chiến tranh, giải lo cho Thái tử và Thánh nhân, đồng thời chặt đứt cánh tay của Nhị hoàng tử, khui lại hiềm khích giữa Thánh nhân và Nhị hoàng tử, Tạ Quý phi, một công nhiều việc.

Mà xưa nay Nhị hoàng tử thương em gái nhất, biết em phải thay gả, nhất định phát cuồng. Khi đó ra tay diệt trừ Nhị hoàng tử, dễ như trở bàn tay.

Ngụy Minh quả nhiên tàn nhẫn, mục tiêu chân chính của gã là Nhị hoàng tử!

Tần Phi muốn nói lại thôi.

Ngụy Minh tính toán Thất công chúa, hắn khinh thường trong lòng, nhưng dính đến Nhị hoàng tử, hắn không dám nói thêm.

Tranh ngôi Trữ, chưa hề khác đi đều là ngươi chết ta sống, không thể lòng dạ đàn bà. Huống chi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử còn có khoảng cách thù mẹ.



Cả đám nhìn Lý Huyền Trinh.

Mặt Lý Huyền Trinh không chút biểu lộ: “Để Cô suy nghĩ một chút.”

Ngụy Minh thở dài, định nói thì phía ngoài màn có tiếng nội thị bẩm báo: “Điện hạ, phủ công chúa xảy ra chuyện!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Minh Thiên Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook