Nha Hoàn

Quyển 1 - Chương 7

Trịnh Viện

04/12/2013

Hôm Khổng Hồng Ngọc rời Kinh, Ung Tuấn không có đi theo.

Bởi vì mấy ngày hồi Kinh hắn làm bạn với nàng đi dạo chơi khắp nơi, vì xử lý trăm rương hàng hóa chở về Kinh Đô và sắp xếp thủ tục thương hiệu cho nên cần phải ở lại Kinh Thành.

Ung Tuấn ngăn chặn việc buôn bán trà bang Kinh Thành, mang về mấy rương Kim Long Tước Thiệt, cùng hơn mười rương trân phẩm hàng thêu Tô Châu, tin tức truyền ra, trong chốc lát hậu duệ quý tộc Kinh Thành tranh nhau tới hiệu buôn của Ba Vương Phủ mua sắm, chỉ qua mấy ngày, thượng phẩm Tước Thiệt cùng trân phẩm hàng thêu Tô Châu đã tranh mua hết sạch.

Lần này Khổng Hồng Ngọc rời Kinh trước cũng có chính sự trong người, Ung Tuấn lúc ở Nam Hành đã sớm cùng Phiếu Bang liên thủ, để Kinh Thành dòng dõi quý tộc sắm hàng tiền giấy, từ ngân hiệu gửi tiền ở Kinh Thành đến ngân hiệu Kiều gia Tấn Thương, rồi lại xuyên qua cứ điểm Hàng Châu trước đó đã thu xếp thỏa đáng, do Khổng gia ra mặt hạ sát giá hàng, rồi dùng số lượng lớn tiền gửi để mua hàng giá thấp vật liệu trân phẩm địa phương, lấy lý do chưa đủ yêu cầu Kinh Thành bổ sung, cộng thêm liên kết với bang khuân vác đội thuyền, cùng với Hải Lục, mang hoa quả khô cùng hàng ướt chia nhau chuyển vào kinh.

Khổng gia cùng Ung Tuấn liên thủ ngầm thu lợi, cũng bởi vì thực tế lần này suy tính, Khổng Hồng Ngọc tưởng nắm được lòng của Ung Tuấn, ngoại trừ ý nghĩa việc Ung Tuấn khiến cho nữ tử đa tình nam nhân ra, chỉ cần bán cái thể diện việc buôn bán chính là không cần vốn.

Thế lực thương bang Kinh Thành nếu không có Nam Bắc liên kết so với lần này có lẽ còn phải lớn hơn nữa!

Trong đó Ung Tuấn chính là một nhân vật mấu chốt, lấy thân phận dòng dõi quý tộc đương triều, hắn đã có thể thông suốt không bị ngăn trở, lại bàn về thủ đoạn của người mua bán, càng không ai có thể vượt qua hắn.

Lúc đó, Lâu Dương Bối Lặc cũng là một trong khách quý nghe tin mà đến, nhưng khiến cho hắn hứng thú không phải là hàng hóa, mà chính là người.

"Ta nhớ được, hàng hóa mang về không có Ngựa, ta cũng không có làm ăn chợ Ngựa, Lâu Dương Bối Lặc vì sao đến đây làm người ta nghĩ mãi không thông?" Lời này, Ung Tuấn nói rất lạnh nhạt.

Lâu Dương cười đến vô độ. "Lâu Dương mặc dù hành nghề buôn bán Ngựa, nhưng cũng có buôn bán trà trang và tơ lụa, thậm chí thiên hạ buôn bán không gì không thể tham dự! Đại Bối Lặc cơ trí không ai bằng, tuyệt không đến mức nghĩ mãi không ra." Trong lời của hắn có ẩn ý.

Ung Tuấn cười lạnh. "Như vậy lần này Lâu Dương Bối Lặc viếng thăm, là vì cái gì? Muốn nói thảo luận buôn bán thứ gì?"

"Việc làm ăn lần trước, Đại Bối Lặc suy tính như thế nào?" Lâu Dương bất thình lình nhắc tới.

"Ý Lâu Dương Bối Lặc muốn nói, là việc làm ăn nào?" Hắn giấu đi ánh mắt hỏi.

"Chợ Ngựa Kinh Thành, tại hạ đồng ý cùng Đại Bối Lặc cùng hưởng lợi nhuận của nó." Lâu Dương trả lời hào phóng.

Ung Tuấn trầm giọng cười lạnh. "Chẳng lẽ ngay cả nữ nhân, Lâu Dương Bối Lặc cũng có thể cùng hưởng?"

Nghe vậy, sắc mặt Lâu Dương trầm xuống.

Ung Tuấn bỗng nhiên xoay chuyển lời nói. "Đề nghị của Đại Bối Lặc, ta đã hỏi qua Chức Tâm, nhưng nàng ấy không hề có ý muốn rời Phủ, ta cũng lực bất tòng tâm."

Lâu Dương híp mắt, trầm giọng nói: "Chức Tâm cô nương không phải là món hàng, thật sự không nên đánh đồng Chức Tâm cô nương với việc buôn bán."

Ung Tuấn không đàng hoàng cười một tiếng, lành lạnh nói: "Lâu Dương Bối Lặc thay đổi chủ ý?"

"Nhưng nếu Đại Bối Lặc có thể thành toàn, coi như Lâu Dương nợ ngươi một cái nhân tình!"

Ánh mắt Ung Tuấn vẫn lạnh nhạt nói. "Vừa rồi ta đã nói qua, nàng không có dự định rời Phủ."

"Nếu Chức Tâm cô nương đồng ý, ta bằng lòng mang kiệu hoa đến cưới nạp làm tiểu thiếp." Hắn nói.

Đây là bố trí ổn thoả tốt nhất.

Lâu Dương Bối Lặc là hậu duệ quý tộc ở Kinh Thành, một người con gái bình thường tuyệt không có khả năng gả vào Nguyên Vương Phủ làm tiểu thiếp Lâu Dương.

Nhưng hắn lại nhẹ nhàng nói ra, nguyện vì Chức Tâm phá lệ.

"Xin phiền Đại Bối Lặc truyền lời giúp Lâu Dương, mặc dù chỉ là như thế, cũng xem như Lâu Dương thiếu Đại Bối Lặc một ân tình." Lâu Dương mắt lạnh trầm giọng nói.

Ung Tuấn trầm mặt, ánh mắt tà mị âm u lạnh lẽo.

"Như thế nào?" Ánh mắt sâu xa Lâu Dương lại nữa: "Tại hạ chờ Đại Bối Lặc cho câu trả lời thuyết phục."

Hương nhang Trầm Mộc trong sảnh Ba Vương Phủ cháy sáng, bầu không khí trong phòng khách lượn lờ như sương mù, mơ hồ quỷ dị.

"Đương nhiên." Ung Tuấn lạnh lùng tà mị cười một tiếng, phá vỡ yên lặng.

*********

Buổi chiều, người đến phòng hầu hạ Ung Tuấn trong không phải là Chức Tâm, mà là Đông nhi.

"Bối Lặc Gia, Đông nhi mang tới nước nóng, hầu hạ người lau mình." Đông nhi nói.

"Chức Tâm đâu?" Ung Tuấn híp mắt hỏi.

Đông nhi hít vào một hơi, dường như có chút khó chịu. "Chức Tâm tỷ tỷ ở hạ phòng, giặt quần áo cho Bối Lặc Gia."

"Giặt quần áo?" Sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêm nghị lạnh lùng khiển trách: "Đó là công việc của ngươi!"

Đông nhi thụt lùi hai bước, giống bị vẻ mặt lạnh lùng của Ung Tuấn dọa sợ. "Đông, Đông nhi hiểu được, nhưng Chức Tâm tỷ tỷ muốn như thế, Đông nhi cũng muốn hầu hạ Bối Lặc Gia."

"Ngươi muốn hầu hạ ta?" Ánh mắt lạnh lùng hắn hỏi.

"Dạ, Đông nhi cảm thấy công việc nhỏ này không chỉ có Chức Tâm tỷ mới có thể làm được, Đông nhi cũng có thể hầu hạ Bối Lặc Gia." Nàng đánh bạo nói.

Ung Tuấn im lặng một hồi lâu, Đông nhi không hiểu chuyện gì, lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, lại bị thần sắc lạnh lùng sắc bén của chủ tử hù dọa.

"Ngươi cho rằng, bất luận kẻ nào cũng có thể hầu hạ ta?" Sóng mắt Ung Tuấn âm u. "Nha đầu hồ đồ, có can đảm nhưng không có trí khôn."

"Đông nhi là nô tỳ, Đông nhi có thể không có trí khôn, nhưng Đông nhi hiểu chủ tử muốn cái gì." Nàng có khôn vặt.

"Ngươi hiểu?" Hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi cho rằng, chủ tử muốn cái gì?"

"Muốn nô tỳ tận tâm hết lòng hầu hạ." Đông nhi đáp, tự cho là thông minh.

Nghe vậy, Ung Tuấn cười lạnh. "Ngươi sai lầm rồi, ta không cần nhất chính là một nô tỳ chỉ biết quỳ gối."

Đông nhi không hiểu, trợn tròn mắt nhìn chủ tử.

Ung Tuấn đột nhiên xoay người đi ra cửa phòng.

Đông nhi ngây dại!

Nàng trơ mắt nhìn chủ tử đi ra cửa phòng, cũng không dám đuổi theo về phía trước.

*********

Ở trong phòng giặt quần áo, hắn nhìn thấy Chức Tâm cuộn xoắn lên ống tay áo ngồi xổm bên giếng nước ra sức giặt quần áo.

Trên trán nàng chảy đầy mồ hôi hột, chuyên tâm giặt quần áo, hồn nhiên không phát hiện ra hắn đã đi tới bên cạnh, cho đến khi tiểu nha đầu ở kế bên gấp đến độ mạnh mẽ đẩy tay nàng, nói khẽ với nàng: "Chức Tâm tỷ tỷ, mau nhìn kìa!"

Chức Tâm hồi hồn, ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy Ung Tuấn.

Nàng lập tức đứng lên, chùi chùi vài cái ở trên người vội vàng lau khô tay ướt, mới khom người hành lễ với chủ tử. "Bối Lặc Gia!"

Hắn trầm tĩnh nhìn nàng thần sắc lạnh nhạt, không bởi vì hắn đi tới phòng giặt quần áo mà hốt hoảng.

"Không hỏi ta tới đây làm gì?" Hắn lườm nàng, lên tiếng hỏi.

"Bối Lặc Gia đến phòng giặt quần áo có gì chỉ bảo nô tỳ?" Nàng hỏi là bởi vì hắn hỏi nên mới hỏi.



Mắt Ung Tuấn càng lạnh lẽo. "Nhất định phải giương cung bạt kiếm với chủ tử ngươi như thế ngươi mới có thể sống dễ chịu?" Hắn chất vấn.

"Nô tỳ không hiểu ý của Bối Lặc Gia." Nàng bình tĩnh đáp.

"Không hiểu?" Ung Tuấn cười lạnh.

Ngay sau đó, hắn nắm chặt cổ tay nàng lôi kéo đi ra khỏi phòng giặt quần áo.

Thấy sắc mặt Đại Bối Lặc âm trầm, đột nhiên lôi kéo Chức Tâm đi ra ngoài, mấy nha đầu còn lại ở trong phòng giặt quần áo đều bị dọa sợ!

Chức Tâm không có giãy giụa, mặc cho hắn lôi tự lôi kéo nàng đến hậu viên.

"Nói!" Hắn gạt phắt tay ta, tàn khốc quát nàng: "Ai cho ngươi cả gan tự chủ trương, lại còn gọi Đông nhi tới hầu hạ ta?"

"Đông nhi lớn rồi, nên học làm chút việc tinh tế. Để nàng thường xuyên giặt quần áo, nấu nước, đối với nàng không công bằng." Nàng mặt không chút thay đổi, đáp như mây trôi gió nhẹ.

"Không ngờ ngươi có tấm lòng Bồ Tát suy nghĩ cho người khác như thế!" Hắn lạnh lùng chế giễu, sắc mặt rét lạnh. "Tự nguyện xuống làm công việc nặng của nha đầu, đây chính là cách ngươi muốn làm cho ta mất mặt?"

Chức Tâm sắc mặt cứng nhắc, nhìn thẳng vào hắn. "Chức Tâm tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Bối Lặc Gia từng nói Chức Tâm là người, là người thì có tư tưởng, có ý chí, cho nên Chức Tâm muốn Đông nhi thay thế, nhưng Bối Lặc Gia lại không đồng ý. Chức Tâm không hiểu, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể làm cho Bối Lặc Gia thuận ý?"

Ung Tuấn mắt lạnh nhìn nàng.

Nàng ngước mắt nhìn lại.

"Thuận ý?" Hắn dịu dàng nhưng mắt lạnh lẽo, lời lẽ âm trầm sắc bén gằn từng tiếng: "Ngươi đây không phải là đang không thuận qua ý của ta sao?"

Nàng — Thống khổ, trái tim ẩn ẩn dâng lên chua xót.

"Nô tỳ là nô tài, tất nhiên mọi chuyện phải thuận theo ý Bối Lặc Gia, nhưng mà ‘Ý’ này là ý của nô tài? Hay là ý của chủ tử? Bối Lặc Gia là chủ tử, Chức Tâm là nô tài, nô tài cùng chủ tử vốn là hai loại người, hai tầng lớp vĩnh viễn không cân xứng, nô tài cho rằng thuận theo ý của Bối Lặc Gia, làm trọn chức trách của nô tài lại làm cho Bối Lặc Gia không vui. Nhưng nô tài nguyện ghi lòng tạc dạ làm nô, lại không làm cho lòng Bối Lặc Gia vui vẻ, đã như vậy, Bối Lặc Gia rõ ràng còn mang ra dáng vẻ của Gia, thao túng Chức Tâm, ra lệnh Chức Tâm, như vậy Chức Tâm có thể an tâm làm nô tài, Bối Lặc Gia dẫu có không thuận ý, cũng sẽ không có nô tài nào không phục tùng chủ nhân, chọc người nổi giận." Lời nói nói ra vô cùng rõ ràng sáng tỏ, không hề do dự, một bước cũng không lùi.

Nàng đã định bụng như thế, tiện thể muốn trút hết tính cách tính kiên nhẫn, về phần hắn nghĩ như thế nào, việc đó cũng không quan trọng.

Hắn tặng túi thơm người khác, làm lòng nàng lạnh lẽo, nhưng nếu như không lấy lại dây bạc, lòng nàng cũng không còn.

Hắn không xem nàng là nô, nhưng lại không muốn hiểu lòng nàng, nàng tặng hắn túi thêu bất quá cũng chỉ có thể là vật phẩm tiện tay tặng. Nếu đã như thế, nàng thà rằng làm nô, cũng không cần ân huệ bố thí này.

Ung Tuấn nhìn ánh mắt nàng, rét lạnh đến đáy lòng.

Chín năm nay, trải qua rất nhiều ngày dài đăng đẵng, hắn tin rằng chưa từng có một giây phút nào tỳ nữ của hắn chưa từng chân chính cam tâm thần phục.

"Ngươi cho rằng, ngươi thật có thể yên tâm làm nô tài? Có biết ngươi đang nói gì hay không? Có thể nói ra lời này, ngươi đã không phải là một nô tài! Đáng tiếc ngươi tám tuổi vào Phủ bán mình làm nô, số mạng đã định, thân bất do kỷ!" Hắn mắt lạnh nhìn nàng.

"Nhưng Chức Tâm hiểu rất rõ ràng, biết mình là một nô tài, ít nhất cũng có giá trị của nô tài."

"Ngươi cho rằng, ngươi thật xứng làm nô tài?" Hắn lạnh giọng cười lạnh. "Thân là nô tài, ngươi quá mức lanh lợi thông tuệ, quá mức thẳng thắn cố chấp. Chức Tâm, ngươi không xứng làm nô, cho tới bây giờ cũng không thích hợp!"

Nàng cứng mặt, kinh ngạc nhìn hắn.

"Đã không xứng làm nô, vậy thì xuất Phủ xuất giá làm thê." Hắn nói.

Khuôn mặt Chức Tâm trong nháy mắt trắng bệch.

Ung Tuấn lạnh mặt, tiếp tục nói: "Lâu Dương Bối Lặc đồng ý nạp ngươi làm tiểu thiếp, hắn hỏi ý ngươi như thế nào."

Mặt nàng không chút biểu cảm nhìn hắn, mặt hắn cũng không chút cảm xúc nhìn lại nàng.

Một hồi lâu, nàng bình tĩnh thản nhiên đáp lời: "Nô tỳ đã là nô tài, nô tài tất nhiên phải nghe theo chủ, chủ tử muốn nô tài làm cái gì, nô tài sẽ làm cái đó. Số mạng nô tỳ do Bối Lặc quyết định, dù cho Bối Lặc Gia muốn đem nô tỳ mua đi bán lại, hoặc tặng cho người làm thiếp làm nô, nô tỳ đều không có một câu oán hận, cũng không có ý kiến."

Nàng không hề phản đối, không hề biểu lộ cõi lòng nữa.

Bởi vì đã là nô, thổ lộ tâm tư mình chính là chuyện buồn cười, tâm ý nàng muốn gì vĩnh viễn không đáng nhắc đến.

Mặt Ung Tuấn lạnh đến cực điểm, cho đến nước này thì cũng không cần nhiều lời với nàng nữa.

"Thế thì, hãy chuẩn bị sẵn sàng xuất Phủ, xuất giá làm vợ người khác đi." Hắn lạnh lẽo mà nói. Ai nói thân làm nô, chính là rất buồn rất khổ?

Ít nhất, làm một nô tài tốt cũng có thể được chủ tử yêu thích. Như việc phúc tấn chuẩn bị giá y cho nàng, đồ nữ trang, tất cả vì một tên nô tài, việc này ngay cả nằm mộng cũng không thể có được.

Chức Tâm ngồi ở phòng nàng, nhìn chằm chằm một số hộp trang sức quý giá trên bàn nhỏ Lục Hà đưa tới, châu báu thuý ngọc bên trong sáng chói lọi, nàng nhìn nhưng chẳng có chút biểu cảm nào.

Phụ nữ yêu thích châu báu để tăng thêm sự mỹ lệ cho mình, nhưng một nô tài cần châu báu để làm gì? Mặc dù gả làm thiếp, châu báu ở trên người nàng lại càng nổi lên sự quái dị, đồ vật biến đổi nhân cách của nàng, giống như nói cho mọi người nàng là châu báu được mua, một người sống sờ sờ. Mang những thứ này ở trên người thật chỉ có làm trò cười.

"Chức Tâm, ngươi xem, phúc tấn đối với ngươi thật tốt? Còn ban thưởng rất nhiều thuý ngọc trân bảo cho ngươi." Lục Hà hâm mộ nói.

"Lục Hà tỷ, những hộp trân bảo này, nhờ tỷ giúp ta trả lại cho phúc tấn." Nàng cầm hộp châu báu lên để vào trong tay Lục Hà. Hộp trân bảo này, nàng nhất định phải trả lại. Dù phúc tấn có tức giận, nàng cũng không thể nhận.

Lục Hà trợn to mắt, nàng không hiểu. "Ngươi làm sao vậy? Đây là phúc tấn đưa cho ngươi, tại sao muốn trả lại cho phúc tấn?"

"Phúc tấn cho đồ quá quý trọng, ta không thể nhận." Chức Tâm nhàn nhạt nói.

"Ngươi không thể nhận?" Lục Hà không hiểu. "Vì sao không thể nhận? Chỉ bởi vì quý trọng sao? Nhưng này là tấm lòng của phúc tấn."

"Ta hiểu, nhưng có lòng đã đủ rồi, Chức Tâm vô cùng cảm kích, nhưng hậu lễ thế này ta tuyệt không thể nhận." Nàng nói.

"Nhưng ——"

"Lục Hà tỷ, nếu như ngươi không thể thay ta đem hộp báu giao trả cho phúc tấn, vậy ta sẽ tự mình đi gặp phúc tấn, tự miệng nói cám ơn với phúc tấn, cảm tạ ân đức phúc tấn mấy năm nay thu nhận và giúp đỡ Chức Tâm." Nói đến đây, nàng cầm lên hộp châu báu rồi bước ra khỏi phòng, một đường đi tới Tứ Hỉ trai của phúc tấn.

Lục Hà đi theo phía sau, trong lòng không yên.

Phúc tấn đang ngồi uống trà ở trong phòng, bên cạnh có hai tiểu nha đầu hầu hạ, không ngờ Ung Tuấn cũng ngồi ở tiền đường.

"Chức Tâm!" Vừa nhìn thấy Chức Tâm, phúc tấn cười tươi rói.

"Phúc tấn." Chức Tâm khom người hành lễ, rồi đổi phương hướng vấn an Ung Tuấn. "Bối Lặc Gia!" Mắt nàng không nhìn hắn, thân thể cứng ngắc.

Ung Tuấn không lên tiếng, Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào nàng, gian trá lạnh nhạt nhưng lại có vẻ khác thường.

"Sao lại tới đây?" Phúc tấn hỏi, thấy hộp châu báu nàng cầm trên tay, cười hỏi: "Đồ vật này cho ngươi, có thích không?"

"Những thứ trân bảo thuý ngọc này rất đẹp, nhưng Chức Tâm không xứng để nhận." Nàng nói, khóe mắt bỗng nhìn thấy Ung Tuấn cười lạnh.

"Không xứng?" Nụ cười Phúc tấn biến mất. "Sao ngươi lại nói những lời này? Là những đồ vật này không vừa mắt ngươi sao?"

"Không phải." Nàng giải thích, sự thương yêu của phúc tấn khiến cho nàng giải thích vô cùng khó khăn. "Là đồ vật này quá đắt giá, Chức Tâm không xứng với nó, huống chi Chức Tâm chẳng qua chỉ là một nô tỳ, phúc tấn đối với Chức Tâm quá tốt, như vậy Chức Tâm cảm thấy hổ thẹn."

Phúc tấn lại cười tươi. "Đứa nhỏ ngốc, nói lời ngốc nghếch gì vậy, thuý ngọc vòng tay hay chuỗi ngọc, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng chỉ là đồ vật lạnh lẽo. Hơn nữa, ngươi trưởng thành rồi, dáng dấp tinh xảo đặc sắc thế này, giống như tiên nữ hạ phàm, nữ quyến trong Phủ chúng ta còn ai có thể xứng với đồ tốt như vậy? Huống chi ta cũng không có sinh nữ nhi, những thứ này tặng cho ngươi, không có gì thích hợp hơn."

"Phúc tấn ——"

"Không cần nói nữa." Phúc tấn nói: "Những thứ này là tặng cho ngươi, nếu như ngươi không cần thì cầm đi cho người khác, bố thí cứu tế cũng được, cũng không cần hỏi ý của ta."

Phúc tấn nói đến nước này, chính là bảo nàng không được từ chối nữa.

Chức Tâm biết bây giờ không trả được, chỉ có thể đợi lúc rời khỏi vương Phủ lặng lẻ để lại những thứ này.



"Đúng rồi, sắp tới ngươi muốn xuất Phủ trước hay là vẫn ở lại trong Vương Phủ? Nếu muốn xuất Phủ, đợi đến giờ lành mới có thể đón ngươi về Vương Phủ, nếu là ở trong Vương Phủ, nên bắt đầu ở biệt viện, tuy rằng trước sau gì cũng vào nhà mình nhưng cũng nên kiêng dè một chút, ta sẽ phái hai nha đầu đến biệt viện hầu hạ ngươi, mấy ngày này ngươi tạm thời đừng ra cửa, sau này nhà mới ở tiểu trúc Nguyệt Nha, đợi Đại Bối Lặc cưới vợ rồi, ngươi sẽ được ngồi kiệu bước vào cửa." Phúc tấn cười khanh khách nói.

Nhưng Chức Tâm nghe đến bị choáng váng.

Nàng không có nghe lầm chứ? Tiểu trúc Nguyệt Nha? Đại Bối Lặc cưới vợ?

Tiểu trúc Nguyệt Nha vốn là nơi dành để Đại Bối Lặc và thiếp thất sau này đến ở, là một căn phòng trang nhã bỏ trống đã lâu. Về phần một câu "Đại Bối Lặc cưới vợ", càng làm cho nàng kinh hãi!

Lòng thắt lại, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Ung Tuấn ——

Hắn không có biểu lộ tình cảm, thu lại ánh mắt nóng rực ẩn giấu ngọn lửa mãnh liệt, bình tĩnh nhìn nàng.

"Ta thấy, xuất Phủ có nhiều bất tiện, ngươi nên ở biệt viện trước đi! Đúng rồi, ngươi nên sớm cách ly với nhà dưới, từ hôm nay, trước cứ chuyển hết đến phòng nhỏ ở hậu viên đi!" Phúc tấn đã quyết định thay nàng.

"Nô tỳ không hiểu." Nàng mở miệng, vội vàng kiên quyết. "Nô tỳ cho rằng người phải gả là Lâu Dương Bối Lặc?"

"Lâu Dương Bối Lặc?" Phúc tấn sửng sốt. "Sao ngươi có thể nghĩ vậy chứ? Ta chưa từng gặp Lâu Dương Bối Lặc này, càng không có ai nhắc với ta chuyện này, còn nữa, ta vẫn luôn yêu thương ngươi, sẽ không đồng ý để cho ngươi xuất Phủ." Phúc tấn nói.

"Nhưng việc này là chính miệng Bối Lặc Gia nói với nô tỳ ——"

"Ta nhắc tới Lâu Dương, chỉ là. . . . . ."

"Bối Lặc Gia muốn nô tỳ gả khỏi Phủ."

Hắn cười lạnh. "Vốn ta muốn ngươi đi theo ta cùng nhau xuôi nam, ngạch nương không chịu, cho nên việc hứa hẹn gả khỏi Phủ đã không thể làm." Ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt đen thẳm thâm trầm. "Ngươi phải ‘Gả vào Phủ’, đây là quyết định của ngạch nương."

"Chức Tâm, chẳng lẽ ngươi muốn gả cho Lâu Dương Bối Lặc?" Phúc tấn kinh ngạc, còn có nghi ngờ.

Chức Tâm nhìn hắn, nàng không hiểu ý hắn muốn như thế nào? Hắn vì sao cưới nàng?

Bỗng nhiên, nàng "Bộp" một tiếng, quỳ xuống trước mặt phúc tấn.

"Làm cái gì vậy?" Phúc tấn luống cuống, bị nàng làm cho hồ đồ.

Thần sắc Ung Tuấn cũng thu lại, ánh mắt sắt bén chợt phát lạnh.

"Nô tỳ không dám trèo cao, nô tỳ ai cũng không gả, nô tỳ nguyện hầu hạ phúc tấn đến già, cả đời làm nô."

Phúc tấn chưa được kịp lên tiếng, Ung Tuấn đã mở miệng: "Ngươi không muốn làm thiếp?" Hắn lạnh giọng hỏi.

"Nô tỳ không xứng làm thiếp Bối Lặc Gia." Nàng lành lạnh đáp.

"Nếu không muốn làm thiếp, vậy thì lên cấp làm trắc thất." Hắn lạnh mắt nói. (Ở đây Phúc tấn là lớn nhất xong đến trắc thất *cũng đều là vợ*, còn thiếp chỉ là dạng hơn nô tỳ một bậc kg đc tính là vợ)

Nghe nói thế, lòng phúc tấn bất an, nhíu mày. Con gái người Hán chỉ có thể làm thiếp, sao có thể gả cho Bối Lặc Gia làm trắc thất? Huống chi còn xuất thân nô tỳ?

Nhưng không ngờ, Chức Tâm lại đáp: "Nô tỳ không làm thiếp, cũng không thể làm trắc thất."

Ung Tuấn hơi cúi đầu giấu đi ánh mắt lạnh lẽo, lãnh đạm nói: "Không muốn làm thiếp, cũng không thể làm trắc thất, không lẽ là muốn làm thiếu phúc tấn?"

Phúc tấn trợn to hai mắt: trong lòng kinh hoàng — Chuyện này đương nhiên tuyệt đối không thể!

"Việc này sao có thể được ——"

"Bối Lặc Gia đừng cố ý hiểu lầm ý của nô, nô tỳ chỉ có lấy cái chết để giữ khí tiết." Cắt ngang lời phúc tấn còn chưa kịp nói ra, Chức Tâm đáp càng trực tiếp triệt để.

Nghe lời này, phúc tấn càng vô cùng lắp bắp kinh hãi, thần sắc giống như bị làm cho hoảng sợ.

Ung Tuấn lạnh mặt, từ đầu tới đuôi mặt không chút thay đổi.

*********

"Ngươi cần gì phải làm như thế? Làm cho cả phúc tấn cũng mất vui, việc này có cần thiết không?" Sau khi trở về phòng, buổi tối Lục Hà đến phòng nhỏ hỏi nàng.

Chức Tâm không đáp, nàng ngồi ở trên ván giường nhìn chằm chằm phía trước.

"Có thể gả cho Bối Lặc Gia là may mắn trời ban, ngươi thông minh hơn ta, chắc chắn hiểu rõ Gia chúng ta là dạng nam nhân gì! Nam tử anh tuấn giống như Gia, đừng nói thân là hậu duệ quý tộc hoàng triều, lại còn là bậc giàu có một phương, đừng nói Khổng cô nương đáy lòng mơ tưởng, kể cả nhóm cách cách trong Phủ khác cũng là như thế, đều ước gì có thể gả cho Gia trong Phủ chúng ta. Có Gia như thế, cho dù là làm thiếp, cũng không có gì để tiếc nuối?"

"Vấn đề không phải là làm thiếp hay không?" Chức Tâm rốt cuộc mở miệng. "Còn nữa, nữ tử hà cớ gì phải làm thiếp cho nam nhân? Nam nhân thế này dù có tốt hơn nữa, ta nguyện cùng phàm phu tục tử áo vải cày ruộng cả đời, chỉ muốn một chồng một vợ, yêu nhau kính trọng nhau."

"Ngươi sai rồi, Chức Tâm." Lục Hà không cho là đúng. "Ngươi cho rằng, dựa vào ngươi, có thể cùng một kẻ phàm phu tục tử áo vải cày ruộng sao?"

Nàng hơi chấn động.

"Ngươi không giống người bình thường khác, đây là nguyên nhân Gia coi trọng ngươi, nếu không phải ngươi không tầm thường, ngươi cũng không có vận mệnh như thế này!" Lục Hà nhìn nàng, lắc đầu thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng ta không hiểu ông trời này, cũng thật là thích trêu ghẹo người! Có số mạng như thế, tại sao ngươi lại còn có thêm tính khí này cơ chứ?"

Lục Hà lại tiếp tục nói: "Còn nữa, nam nhân như Gia, ngươi sao có thể chờ mong hắn cả đời chỉ chung thủy với một người? Cho dù là ngươi, Chức Tâm, ngươi không nghĩ mình yêu cầu rất xa vời rồi sao?"

Các nàng là tỷ muội tối, Chức Tâm hiểu, Lục Hà nói với nàng là lời nói thật lòng, không có một chút ý tứ đùa cợt mỉa mai.

"Cho nên ta nguyện làm nô, một đời một kiếp."

Lục Hà nhíu mày. "Sao ngươi lại cứ không hiểu đây? Nô tài là không có ý chí tự do. Coi như ngươi nguyện làm nô, Gia không đồng ý, phúc tấn không đồng ý, ngươi cũng không làm gì được!"

"Làm không được, cũng phải làm, mười năm, hai mươi năm, tuổi tác già đi, Bối Lặc cũng sẽ không còn chung tình với ta." Nàng lạnh nhạt nói.

Lục Hà sâu sắc nhìn nàng. "Chức Tâm, ta không hiểu, trong đáy lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Nàng thật sự không hiểu.

Chức Tâm quay đầu lại, nàng nhìn Lục Hà. "Lục Hà tỷ, ta không quan tâm Bối Lặc Gia muốn thành thân với bao nhiêu người, nhưng ta không thể gả cho một nam nhân không hiểu ta."

"Nam nhân không hiểu ngươi?" Mi tâm Lục Hà nhíu chặt.

"Ta cùng với Bối Lặc Gia không gặp đã ba năm." Nàng u uẩn dốc bầu tâm sự. "Ba năm nay, chúng ta không có gặp mặt, không biết tâm tư và ý niệm lẫn nhau, nhưng Bối Lặc Gia trở về tình huống liền thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn chung đụng không có tình thâm ân nghĩa, người muốn nạp ta làm thiếp ta không thể tiếp chấp nhận."

"Bối Lặc Gia thích ngươi, chẳng lẽ còn không đủ?" Lục Hà thật sự không hiểu.

"Thích không phải là yêu." Nhìn mình lom lom đầu gối, Chức Tâm lẩm bẩm đáp: "Nữ nhân cùng nam nhân khác nhau, nữ nhân yêu chính là một đời một kiếp, nữ tử giữ gìn tiết tháo* thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Nhưng nam tử đột nhiên chung tình với một người con gái, nếu như chỉ vì sắc đẹp mà si mê, vậy thì qua không được bao lâu, ngược lại chỉ có nữ nhân là người tan nát cõi lòng." (*giữ gìn tiết tháo (trong xã hội phong kiến chỉ người phụ nữ giữ gìn trinh tiết, thà chết chứ không chịu nhục)

Lục Hà níu chặt tâm. "Ý của ngươi là, là muốn Bối Lặc Gia yêu ngươi?" Nàng mạnh mẽ lắc đầu. "Nhưng điều đó không có khả năng! Ngươi đây là ——" Rồi bỗng nhiên im bặt.

"Ta biết rõ không có khả năng đó, ta biết đây là vọng tưởng." Chức Tâm hiểu Lục Hà nguyên muốn nói cái gì. "Cho nên ta không dám nghĩ tới, ta cam tâm tình nguyện làm nô tài, một đời một kiếp."

Lục Hà kinh ngạc nhìn nàng, ngây người cùng choáng váng. . . . . .

"Ngươi việc gì mà phải. . . . Khổ như thế chứ?" Lục Hà lẩm bẩm nói, trong hốc mắt có lệ.

Chỉ có Lục Hà hiểu, nàng biết Chức Tâm chịu rất nhiều uất ức, bởi vì chính nàng cũng là nô tài.

Lục Hà bội phục dũng khí của Chức Tâm, bởi vì nếu đổi lại là nàng, có thể trở thành thị thiếp cho Bối Lặc Gia, mai kia bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng là chuyện đáng mừng, đã là ân điển trời ban rồi, nàng không thể nào cự tuyệt, nàng làm không được.

Chức Tâm không nói thêm gì nữa.

Nàng nhìn om lom đầu gối mình, quyết định ngồi trên ván giường chịu đựng qua tối nay, lặng lẽ chờ đợi ngày mai phúc tấn cùng Ung Tuấn xử trí nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nha Hoàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook