Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 7: Trở thành bạn bè

Jennifer Ngoc Nguyen

19/06/2021

Tại nhà chính Bạc gia

" Chào mừng tiểu thư đã về, chúc mừng sinh nhật tiểu thư"

Bạc Cơ nhìn một lượt đám gia nô, gật đầu cười nhẹ ngụ ý cảm ơn lời chúc của họ. Hôm nay là sinh thần của Bạc Cơ, với người kín tiếng như cô thì đương nhiên không bao giờ tổ chức rầm rộ, thậm chí ngày sinh của cô còn được giấu kín, chỉ có người trong gia đình biết .

" A...đại tỷ về, tiểu đệ này xin kính rượu Bạc tỷ đại nhân". Diên Vỹ tung tăng cầm ly rượu vang đang uống trên tay chạy ra làm trò con mèo trước mặt Bạc Cơ

" Thôi đi ông tướng, chuyện hôm trước chúng ta chưa xong đâu"

" Xùy, sao chị nhỏ mọn vậy, em không cần biết...em đã quyết định Nhâm Thiếu Hoài sẽ là người đàn ông của Bạc Diên Vỹ này rồi...hứ"

" Mày..."

" Cơ Nhi, con về rồi đấy à"

Bạc Cơ chưa kịp đáp trả Diên Vỹ thì bị tiếng của mẹ Bạc cắt ngang

" Dạ, con chào ba mẹ "

Thế rồi cả nhà nhanh chóng vào ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật cho Bạc Cơ, cả nhà đẩy đưa nhau bằng ánh mắt, không ai dám cất tiếng tiếng hỏi, cuối cùng mẹ Bạc cũng lấy hết can đảm hỏi cô con gái sắt đá của bà

" Cơ Nhi à, chuyện gặp mặt với Tiêu Nại thế nào rồi, thuận lợi chứ?"

" Chuyện đó...không có gì thú vị".

Cô thản nhiên đáp, cô không có ý định sẽ nói sự thật với ba mẹ cô, họ biết chỉ thêm phiền. Bỗng quản gia chạy vào thông báo

" Dạ...có Tiêu tổng và phu nhân đến ạ"

Bạc Cơ nghe vậy thở dài một hơi, cô biết chuyện phiền phức lại sắp đến rồi. Và đúng như vậy, chỉ mấy giây sau, tiếng của Tiêu phu nhân đã oang oang khắp nhà

" Bạc Cơ, mày đã làm gì con trai tao hả?"

Bà ta vừa nói vừa lao đến phía Bạc Cơ nhưng nhanh chóng bị vệ sỹ của cô giữ lại, bà ta cứ liên tục khua tay múa chân nhưng không thể xông lên được

Bạc Cơ đứng đó, khẽ nhăn mày rồi lại giãn ra, nhếch mép cười khinh bỉ. Cha mẹ Bạc thấy tình hình như vậy không khỏi ngạc nhiên, mẹ Bạc sốt sắng nói

" Anh chị Tiêu, thật ra là có chuyện gì vậy"

" Trời đất ơi, bà hỏi xem cô con gái quý hóa của bà đã làm nên chuyện kinh thiên động địa gì đi". Tiêu phu nhân gào khóc thảm thiết

" Cơ, con đã làm gì vậy?".

Lúc này Bạc Cơ mới ung dung bước về phía Tiêu tổng và Tiêu phu nhân, giọng châm chọc nói

" Kinh thiên động địa sao...ha...chuyện Tiêu Nại bị triệt sản đâu thể coi là chấn động gì chứ, dân số thế giới đang tăng mạnh, tôi chỉ là đang góp phần hạn chế bùng nổ dân số thôi mà"

" Ối giời ơi....các người thấy chưa, con gái các người làm Tiêu gia tuyệt tự tuyệt tông rồi". Lúc này, Tiêu tổng không chịu nổi mà la oai oái lên

Cha Bạc chứng kiến một màn như vậy không khỏi bàng hoàng bởi cách ra tay tàn nhẫn của Bạc Cơ, trước nay ông là người đoan hậu, kể cả trên thương trường cũng không gây khó dễ cho ai bao giờ, cũng chính vì vậy, Bạc thị trong lúc ở tay ông không có phát triển gì mấy, đến khi trao cho Bạc Cơ, Bạc thị mới vươn lên mạnh mẽ. Ông kéo Bạc Cơ lại, gằn giọng hỏi

" Cơ, ta hỏi con, con thực sự đã làm gì"



" Con đã cắt của quý của Tiêu Nại, triệt giống của Tiêu gia "

" Mày...". Ông giơ tay lên định giáng một bạt tay xuống mặt Bạc Cơ nhưng Diên Vỹ đã kịp thời bắt lấy tay ông

" Cha...định tát con vì cái tên Tiêu Nại đó sao"

" Tao đã dạy mày thành người kiểu gì thế này". Ông ôm ngực than khổ

" Xin lỗi vì không thể thành người như cha mẹ muốn...cảm ơn vì đã làm sinh nhật cho con, con xin phép đi trước"

Bạc Cơ nói nhanh rồi rời bước ra xe, cô phải kiềm chế cảm xúc, quyết không rơi nước mắt, cô không thể để họ nhìn thấy mình yếu đuối. Xe chạy được một đoạn, Bạc Cơ mới định thần, lấy tay day day thái dương, nhìn qua cửa kính xe, trời đã tối, cô chợt thấy mình lạc lõng giữa thành phố rộng lớn này.

Bỗng hình ảnh Nhâm Thiếu Hoài lướt qua trong đầu khiến cô không tự chủ được mà khẽ cười. Phải, giờ cô cần vitamin Nhâm Thiếu Hoài. Cô lấy điện thoại gọi anh nhưng không có người trả lời, chắc chắn tên này lại đang đi làm thêm

" Hàn Khiêm, lái xe đến trung tâm thương mại LA đi"

----------------------------

Tại trung tâm thương mại

" Cậu trai trẻ kia nhìn đẹp quá kìa"

" Mà lại còn đi bán đồ lót phụ nữ, nhìn thật quyến rũ quá"

Bạc Cơ nghe thấy nhưng nuốt giận mà bước vào cửa hàng đồ lót

" Xin chào quý khách...ơ...chủ tịch". Nhâm Thiếu Hoài vừa ngẩng đầu lên thấy cô nên cô vùng bất ngờ

" Sao tôi gọi không nghe máy"

" Tôi đang trong ca làm việc mà"

" Không làm nữa, ra ngoài ăn tối với tôi". Cô ra lệnh

" Nhưng...tôi phải bán hết số hàng sale kia đã". Anh ái ngại nhìn sang chỗ đồ lót trên kệ được sale 50%

Cô thấy vậy không nghĩ nhiều mở túi xách lấy ra một chiếc thẻ đưa cho anh

" Tôi mua hết "

------------------------------

Tại nhà hàng Diamond

Nhâm Thiếu Hoài chăm chú nhìn Bạc Cơ ngồi ăn ngon lành, cô lúc này ăn rất tự nhiên, đặc biệt cảm thấy ngon miệng. Bạc Cơ vốn là người kén ăn nhưng có lẽ ngồi với anh khiến cô thích thú nên ăn nhiều.

" Sao chủ tịch lại gọi tôi đi ăn cùng vậy "

" Vì hôm nay là sinh nhật tôi"

Anh nghe vậy có chút bất ngờ : " Xin lỗi, tôi không biết nên không có quà...à...". Nói rồi anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại, đưa cho anh ta một chiếc thẻ rồi nói với nhân viên



" Tôi thanh toán bữa ăn này trước"

" Không cần, để tôi trả". Bạc Cơ nói chặn

Nhâm Thiếu Hoài nhanh chóng khua tay ngụ ý bảo người nhân viên kia cầm thẻ của anh đi nhanh đi, đợi anh đi rồi Nhâm Thiếu Hoài mới nói

" Dù sao cũng là sinh nhật cô mà, để tôi mời đi, coi vậy chứ trả bữa ăn này thì tôi thừa sức"

Anh vừa nói vừa cười rạng rỡ. Nụ cười của anh thật ấm áp khiến Bạc Cơ như quên mọi muộn phiền, mất tự chủ mà thốt lên

" Thật đẹp"

" Nhiều người còn bảo tôi xinh đấy"

" Hả...hahaaa....anh đang tự luyến đấy à". Bạc Cơ còn đang thấy xấu hổ khi thốt ra khen anh đẹp thì lại bị anh chọc cho cười

" Đây là lần đầu tôi thấy chủ tịch cười, cũng rất xinh đẹp, cô nên cười nhiều hơn"

Bạc Cơ nghe vậy nhanh chóng lấy lại thái độ lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng cô đang rất vui, trái tim thì như đang bắn pháo hoa

" Mà sinh nhật sao cô không tổ chức với bạn bè sao"

" Tôi không có bạn"

Bạc Cơ thản nhiên trả lời nhưng câu trả lời ấy lại làm Nhâm Thiếu Hoài có chút thương cảm, anh thấy cô dù đứng ở đỉnh cao danh vọng nhưng lại thật cô đơn

" Vậy từ nay tôi làm bạn của cô nhé"

" Hả...".

Cô rất bất ngờ với đề nghị của anh, ai thèm làm bạn với anh chứ, người ta là muốn làm bạn gái anh kìa, tên này đúng là ngốc thật, cô có nên tỏ tình luôn không nhỉ, đắn đó một lúc cô cũng lại chọn cái tôi bản thân mà trả lời

" Được thôi, chúc mừng anh đã thăng cấp lên làm bạn của chủ tịch Bạc thị"

Và rồi cả hai nhìn nhau cười khanh khách

" Chủ tịch à...tôi ra ngoài một chút nhé"

" Đi đâu vậy"

" Bí mật"

Một lúc sau anh quay trở lại, trên tay cầm một chiếc bánh gato được gắn những chiếc nến nhỏ lung linh

" Chúc mừng sinh nhật...chủ tịch"

" Anh là đi mua bánh sao?"

" Phải...sinh nhật thì phải thối nến ăn bánh chứ...cô mau ước rồi thổi nến đi"

Bạc Cơ ngoan ngoãn làm theo, cô chắp tay cầu nguyện thầm " Xin đấng tối cao hãy chúc phước để người đàn ông này luôn ở bên cạnh con" , rồi cô thổi nến :" Phù"

Cả hai cũng vỗ tay, cười hạnh phúc. Đây có lẽ là lần sinh nhật hạnh phúc nhất với cô, không hoa hoét lòe loẹt, không quà cáp sang trọng nhưng lại có anh, điều ấm áp nhất xuất hiện trong cuộc đời cô

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook