Nhạn Phi Thế Thân Của Tà Vương

Chương 17: Ám sát

Hướng Vũ Tuyết

06/03/2017

Cỏ thơm xanh biếc, thảm cỏ trải dài dệt tựa lụa đào (nguyên văn “thảo dài oanh phi” ) cái rét lạnh của mùa đông tựa hồ sắp đi qua, Tuyết Dạ nhìn lên tầng không xanh thẳm, chờ mong chính mình cũng có thể bình thường như đám mây tía nơi chân trời, tự do tự tại, vô câu vô thúc. Khi nào có thể rời khỏi nhà giam này? Khi nào mới có thể cùng sư phụ gặp lại?

Xuân phong phiêu dật,tuy rằng không như mùa đông nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh thấm qua da thịt nhiễm vào xương cốt, là xuân hàn se lạnh, lãnh ý kéo dài.

Vân Thư nhìn xung quanh, hướng Tuyết Dạ đề nghị: “Nương nương, bên ngoài gió lớn, người nên trở về đi.”

“Ta không muốn quay về, quay về thực rất buồn.” Nắm nhẹ tay Vân Thư, nàng tiến lên lầu.

Trên lầu cao, cảnh vật hoàng cung hết thảy thu vào tầm mắt, phóng mắt ngắm nhìn, hoàng cung rất lớn, cơ hồ không thấy điểm kết thúc, nhưng là, nàng lại cảm thấy hoàng cung thực nhỏ bé, nhỏ tới mức chỉ cần một cái xoay người, là có thể nhìn thấu tất cả.

Gió thổi nâng làn váy tựa phi vũ, nàng quá đỗi cô độc, trên trán bất giác tràn ngập ưu thương, nhàn nhạt hướng Vân Thư hỏi: “Vân Thư, ngươi có nghĩ sẽ rời khỏi nơi này không?”

Vân Thư chợt ngẩn người, có chút mờ mịt: “Nô tỳ từ sáu tuổi đã bị bán vào trong cung, đến nay tính ra sống trong cung đã hơn mấy năm, cho dù ra khỏi cung, cũng không có chỗ để đi, nô tỳ đã sớm chặt đứt tưởng niệm rời cung rồi.”

Nàng không nói, chỉ hướng nhìn phong cảnh phía xa xa, nơi đó có một con diều sặc sỡ đang bay trên trời, ánh mắt của nàng theo con diều vượt qua bức tường thành, bay tới trời xanh trên cao, bay ra phía bên ngoài bức tường hoàng cung này. Nếu chính mình cũng là một con diều, có lẽ sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp, như vậy, nàng có thể đi tìm sư phụ, có thể tự do tự tại mà sống.

Nhìn phía xa xa một mảnh mây nhạt, Vân Thư lại một lần nữa khuyên giải:

“Nương nương, trời trở gió rồi, vẫn nên trở về thôi.”

Ngẩng mặt, một hạt vũ châu tựa hồ đọng lại trên gương mặt, nàng xoay người, lạnh nhạt nói: “Trở về thôi.”

Vân Thư mở dù, giúp đỡ Tuyết Dạ bước xuống lầu.

“Sau khi hồi cung, ta sẽ cho ngươi mấy bộ xiêm y, ngươi xem, quần áo đều cũ thành cái dạng gì rồi.” Tuyết Dạ ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn viền vân bao quanh ống tay áo.

Y phục của quý phi phận nô tài nào có thể mặc, Vân Thư vội vàng lắc đầu: “Ngàn vạn lần không được, nếu bị các vị nương nương khác nhìn thấy, sợ rằng phải lấy đầu nô tỳ để tiếp chuyện.”

Nàng thế nào lại phải để ý tới người khác nói gì, mặc bọn họ bất mãn, nàng vẫn là không quan tâm tới.

“Không cần bận tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Chợt nhớ tới ánh mắt Hiên Viên Kỳ Ngọc sắc bén lãnh triệt, nàng thoáng cảm thấy có chút bất an.

“Nương nương, thỉnh người không nên vì nô tỳ mà chọc giận Hoàng thượng, chỉ cần nương nương bình an, nô tỳ chết cũng cam lòng.”

“Vân Thư!” Tuyết Dạ cắt ngang lời Vân Thư, nàng có chút phiền não nói: “Ngươi đang nói cái gì! Lúc trước ta đã từng nói, ngươi cùng ta là tỷ muội, không phải chủ tớ, ta theo lý thường là chăm sóc ngươi chu toàn.”



“Nương nương…” Vân Thư nghẹn ngào đứng lên, trong mắt lại nổi lên nhiều điểm lệ quang.

Tuyết Dạ nhìn bộ dạng của Vân Thư, dở khóc dở cười: “Vân Thư đừng giống như tiểu hài tử vậy, đã là người lớn như vậy làm sao lại có thể hay khóc như thế này.”

“Ta… Không khóc.” Vân Thư lau đi nước mắt nơi khóe mắt, hướng Tuyết Dạ cười cười.

“Vậy là được rồi, đi thôi.” Nàng nói rồi tiến thẳng về phía trước.

Vân Thư cũng không nhiều lời, theo sát phía sau.

Thật tốt, nàng còn có Vân Thư, nếu không tại chốn thâm cung này, biết tìm người nào mà trút tâm sự đây?

“Vân Thư, nếu có thể rời khỏi đây, ngươi nên theo ta cùng đi, hoàng cung chính là một cái nhà giam ăn thịt người, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ táng mạng, theo ta rời khỏi nơi này, cùng xem thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ khác xa hoàng cung.”

Phía sau, lặng im lúc lâu cũng không trả lời.

Nàng chăm chú nhìn phía trước, nhoẻn miệng cười: “Kỳ thực, có rất nhiều nơi ta cũng muốn đi, nếu sư phụ đồng ý, ta muốn cùng người du ngoạn khắp thiên hạ. Vân Thư, khi ấy hãy theo ta, thiên địa rộng lớn, nhất định so với hoàng cung vẫn tốt hơn.”

Phía sau, vẫn trầm mặc như cũ, nàng thở dài một tiếng, nét mặt ôn nhu, cảm xúc vui sướng cùng ảm đạm luân phiên biến chuyển trên khuôn mặt nàng: “Ngươi chắc không tin, nhưng những lời ta nói đều là sự thật, ta không thuộc về nơi này, ngươi cũng không thuộc về nơi này, thế giới bên ngoài mới là thuộc về chúng ta.”

“Vân Thư, sao không nói lời nào?”

“Vân Thư?”

Gọi vài tiếng đều không thấy người trả lời, nàng không khỏi nghi ngờ, thân mình hơi nghiêng, phát giác phía sau không một bóng ngươi.

Một trận dày đặc khí tức sau lưng, nàng vờ như không biết, như lúc nãy, chậm rãi tiến về phía trước: “Vân Thư a, hôm nay thực sự thay đổi, ngươi xem, trời mưa rồi.”

Tiếng bước chân chằng chịt, hỗn độn vang lên phía sau lưng, nàng quay đầu, cùng bốn gã hắc y nhân, trực diện đối mặt.

Đối mặt với bốn tên sát thủ, nàng khinh lãnh hỏi“Là hoàng hậu? Hay là Mẫn phi?”

Một kẻ trong đám sát thủ âm thanh lạnh lùng nói: “ Không cần biết là ai, chờ xuống địa ngục, đi hỏi diêm vương đi!”

Nàng vẫn như cũ không hề e sợ, cười nhạt nói: “Độc không giết được ta, liền hạ sát thủ, xác thực người tâm cơ như hoàng hậu mới có thể làm được.”



“Ít nói nhảm đi, người chết không cần biết nhiều!” Hắc y nhân quát lên một tiếng, đồng thời nâng đại đao hướng Tuyết Dạ bổ tới.

Thanh đao kia đột ngột ngừng lại, thanh đao bị hoãn lại bởi đôi mắt thanh lệ tuyệt mỹ, ánh mắt tựa hồ có chút tan rã. Phía sau một hắc y nhân khác rống giận : “Chết tiệt, lúc này mà ngươi còn háo sắc! Không định lấy mạng ả sao?”

Tiếng rống giận làm hắc y nhân thoáng chốc hoàn hồn, đôi mắt âm ngoan tàn khốc nhìn chằm chằm Tuyết Dạ, nhe răng cười nói: “Nguyệt quý phi, cũng đừng trách ta, có trách thì trách mệnh của ngươi không tốt!”

Nói xong, giơ tay chém xuống___

“Đinh!”

Âm thanh nặng nề mà thanh thúy đột ngột vang lên, ngay sau đó chỉ nghe thấy hắc y nhân một tiếng kêu thảm, máu tươi văng tung tóe trong nháy mắt, Tuyết Dạ nhìn thấy một đạo bạch quang sáng tận chân trời, hắc y nhân tay cầm đao theo hào quang xoẹt qua, chưa lên tiếng đã tận mạng.

Nàng kinh ngạc từng bước lùi về sau, phía sau lập tức truyền lên một tiếng quát: “Lũ cẩu tặc, ngay cả quý phi nương nương cũng dám thương tổn!”

Nhân ảnh thoáng động, thoáng chốc trước mắt xuất hiện hai nhân ảnh thanh lệ.

Hai nhân ảnh đó là Mạt Lan, Mạt Chỉ.

Nàng không khỏi cười khổ, nàng đoán quả nhiên không sai, hai cung nữ này thực sự là người Hiên Viên Kỳ Ngọc phái tới giám sát nàng, cho nên, nàng mới có thể lãnh đạm, thanh tĩnh mà đối mặt với bốn tên sát thủ. Bởi vì nàng biết, cứu nhân của nàng nhất định sẽ không tới chậm.

“Đi!”Hắc y nhân thấy thế, cuống quýt chạy trốn.

Mạt Lan, Mạt Chỉ đi đến bên người Tuyết Dạ, nhất loạt tề quỳ nói: “Nô tỳ hộ chủ đến chậm, thỉnh quý phi trách phạt.”

Nàng xoay người, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng nhìn xa xa, con diều trên bầu trời, bị gió cắt đứt liền theo gió cuốn trôi đi, trong nháy mắt khuất khỏi tầm nhìn.

Thở dài một tiếng, nàng xoay thân lại, âm thanh không nóng không lạnh: “Hôm nay tính mạng của ta là do hai ngươi cứu, luận công không luận tội, đứng lên đi.”

“Tạ quý phi nương nương.” Hai người động tác thuần thục, rõ ràng trải qua huấn luyện đặc biệt.

Trời đổ mưa, trong làn mưa bụi mông lung, nàng đã thấy Vân Thư lo lắng chạy tới.

Nàng hơi đổi sắc mặt, sâu xa nói: “Tốt rồi, trở về thôi.”

Mưa xuân tiếp tục kéo dài, bước đi của nàng, lại trở nên có chút trầm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhạn Phi Thế Thân Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook