Nhạn Phi Thế Thân Của Tà Vương

Chương 12: Thích khách thần bí

Hướng Vũ Tuyết

06/03/2017

Nàng xem ngốc Vương gia trước mắt, bỗng nhiên đồng tình với hắn.

Nghe Vân Thư giảng, Hiên Viên Minh Dạ không phải trời sinh si ngốc, chính là trong cuộc cung biến tinh phong huyết vũ, vô ý bị người hạ độc, mới bị si ngốc, tình trạng giống như tiểu hài đồng.

Tiên hoàng có năm hoàng tử, nhị hoàng tử trí tuệ thiên bẩm, khi còn nhỏ được lập vi thái tử, hắn cùng tam hoàng tử Hiên Viên Minh Dạ được hoàng đế coi trọng, nếu như không có cung biến phát sinh kia, hiện tại Hoàng đế Giang Hạ hẳn là vị nhị hoàng tử thông minh hiểu rộng kia, mà không phải là tên Hiên Viên Kỳ Ngọc bạo ngược thành tính.

Thế sự chính là như thế, không có gì là tuyệt đối, có ai có thể tiên đoán được ở tranh đoạt liên tiếp thảm thiết, cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế, đúng là hoàng tử tám tuổi còn nhỏ kia. Ai có thể nghĩ đến, mười tám năm sau, đứa trẻ tám tuổi kia dĩ nhiên trở thành Ma mị Quân vương làm hai quốc nghe thấy đã khiếp đảm.

“Hì hì, ngươi tên là gì?” Ngốc vương gia mở to đôi mắt sáng, tò mò để sát vào nàng.

“Cơ Tuyết Dạ” Nàng thản nhiên nói

“Hảo hảo, cùng ta đều có một tự “Dạ”” Hiên Viên Minh Dạ cao hứng đứng lên, kéo cánh tay của nàng nói “Ngươi bảo ta tiểu Dạ đệ đệ, ta gọi ngươi tiểu Dạ tỷ tỷ, được không?”

Nàng xem ánh mắt chân thành tha thiết, có chút dở khóc dở cười “Không thể, ngươi so với ta lớn hơn, ta làm sao có thể xưng hô ngươi đệ đệ”

“Không, ta sẽ gọi ngươi Tiểu Dạ tỷ tỷ” Hắn liều mạng lắc lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất.

“Ai, như vậy đi, ngươi bảo ta Tiểu Dạ thì tốt rồi, có thể chứ?” Nàng khẽ vuốt đầu hắn, tựa như đối đãi với một hài tử không hiểu chuyện.

Nghĩ nghĩ, Hiên Viên Minh Dạ bỗng nhiên cười rộ lên “Hảo, Tiểu Dạ cho ta kêu như vậy, ta liền kêu như vậy”

Tuyết Dạ mỉm cười, cảm thấy thật lâu rồi không có vui vẻ như vậy, nam tử trước mặt, tuy rằng tâm trí không được đầy đủ, nhưng hắn tự nhiên cùng hồn nhiên làm cho người ta không tự chủ được muốn cùng hắn thân cận. Nàng bỗng nhiên nhớ lại cuộc sống trong sơn cốc, đối mặt với Hiên Viên Minh Dạ tựa như đối mặt với loài thú không hề có ác ý, có thể tùy tâm sở dục cùng nhau nói chuyện, không có lo lắng, không có kiêng nể, không có bố trí phòng vệ.

“Đúng rồi, ngươi còn không biết tên của ta, ta gọi là Tiêu Minh Dạ, ngươi phải nhớ kỹ a” Cười hớ hớ, đối với nữ tử thanh lệ trước mặt.

Tuyết Dạ kinh ngạc hỏi “Không phải kêu là Hiên Viên Minh Dạ sao?”



Hắc nhức đầu, bộ dạng cũng không rõ nói “Đó là tên từ trước, Ngũ đệ sau khi làm hoàng đế liền sửa họ cho ta, ta theo họ mẫu phi, lại viết, lại nhớ so với cái gì Hiên Viên tốt hơ nhiều”

Sửa họ sao? Hiên Viên Kỳ Ngọc làm việc thật sự là cẩn thận, ngôi vị hoàng đế của hắn đã phòng thủ kiên cố, hắn còn e ngại cái gì đâu?

Bất quá như vậy cũng tốt, nàng vốn không thích dòng họ Hiên Viên này, nếu sửa lại họ liền gọi hắn như thế đi.

“Minh Dạ, trễ như vậy ngươi không ngủ chạy tới nơi này làm cái gì?” Nhìn hắn một thân hắc y, nàng càng phát ra nghi hoặc/

“Nói cho ngươi, không được nói cho người khác nga” Tiêu Minh Dạ tiến lên ghé vào bên tai nàng nói “Ta đến đây để cùng với thị vệ chơi trốn tìm, thị vệ này vừa đần lại dốt, mỗi lần không truy được vài bước, sẽ không thấy thân ảnh, làm hại ta một chút hứng thú cũng không có. Nhưng không biết vì sao, chỉ cần ta tiếp cận tường cung, thị vệ này lại mượn tên bắn ta, hảo chán ghét”

Chơi trốn tìm? Bắn tên?

Tuyết Dạ trong lòng âm thầm cân nhắc, thị vệ này chỉ sợ không phải không đuổi kịp hắn mà là ở trong phạm vi an toàn, không đi quản hắn mà thôi. Một khi hắn vượt qua phạm vi, ý muốn ra cung, thị vệ này sẽ không chút do dự đưa hắn bức bách trở về. Đã muốn chật vật như thế, vì sao còn không chịu giải thoát cho hắn một con đường sống, đem một người tâm trí không đầy đủ nhốt ở thâm cung, đây là an bày của Hiên Viên Kỳ Ngọc sao?

Một ý cười miệt thị xuất hiện trên môi, đối với tên bạo quân kia, nàng đã dần dần không hề sợ hãi, thủ nhi đại chi, thương hại thật sâu.

Đúng vậy, là thương hại, trong lòng hắn chỉ có chinh phục và chinh phục, hắn không có tâm ma quỷ, vì quyền lực, thậm chí ngay cả chính thân nhân của mình cũng không tiếc thương tổn, người như vậy sống trên đời thật đáng buồn, nội tâm của hắn không có yêu đồng thời cũng không được người yêu.

“Tiểu Dạ, về sau ngươi thường xuyên đến chơi trốn tìm với ta, một mình ta thực cô đơn” Tiêu Minh Dạ lôi kéo cánh tay của nàng, giống như hài tử giận dỗi.

Nàng nhìn hắn, nụ cười thản nhiên “Hảo, ta cùng ngươi chơi đùa, quyết không cho ngươi cô đơn”

“Thật sự?” Hắn mừng rỡ như điên, con ngươi sáng ngời càng trong suốt.

“Thật sự, nhưng ngươi phải nghe ta nói, về sau không cần lại đi trêu chọc thị vệ kia, được không?” Nàng lộ ra ý cười ôn nhu, như minh châu sinh phát sáng, rạng rỡ lóa mắt.

“Hảo, ta không đi tìm ngốc thị vệ kia, nhưng là muốn ngươi giữ lời, đáp ứng chuyện của ta tuyệt đối không thể đổi ý” Tiêu Minh Dạ nháy mắt có chút lo lắng nhìn nàng.

Chậm rãi đứng lên, ánh trăng trên người nàng chiếu vào một mảnh thanh nhã, phảng phất như tiên tử thoát tục, mỗi một tấc ánh sáng đều ở quanh thân nàng nhảy lên vũ đạo vui vẻ.



“Ân, ta nhất định giữ lời hứa” mặt nàng giãn ra mỉm cười, ánh mắt tựa thủy.

“Hảo, ngươi đáp ứng rồi, ngươi đáp ứng rồi” Tiêu Minh Dạ lôi kéo nàng, vui sướng đứng lên “Ngươi không thể bỏ rơi ta, mỗi ngày đều theo giúp ta nga”

Khe khẽ thở dài, nhìn Tiêu Minh Dạ, nàng chốc lát thất thần, kỳ thật nàng nghĩ như vậy cũng không có cái gì không tốt, không có sầu bi, không có sầu lo, càng không có sợ hãi. Thế giới của hắn thực đơn thuần, cũng thực vui vẻ, chỉ cần một cái nguyện vọng vô cùng đơn giản là có thể làm cho hắn cao hứng thật lâu, có lẽ biến thành như vậy, nhưng thật ra “tái ông mất ngựa” yên biết phi phúc.

“Thích khách, bắt lấy thích khách” Lúc này một tiếng kêu sợ hãi đột ngột vang lên.

Tuyết Dạ cả kinh, cuống quýt lôi Tiêu Minh Dạ trốn vào sau gốc cây.

Thích khách? Chẳng lẽ là thị vệ đem Tiêu Minh Dạ lầm thành thích khách? Chuyện giống như hôm nay hẳn là thường xuyên phát sinh, lần này thế nào lại nhầm?

Không kịp nghĩ lại, Tuyết Dạ nhìn thị vệ đã rời đi, đẩy Tiêu Minh Dạ bên cạnh nói “Nhanh chút rời đi”

“Không, ta không cần đi. Ta muốn ở cùng Tiểu Dạ” Nam tử túm lấy ống tay áo của nàng, chính là không chịu rời đi.

Mắt thấy thị vệ sẽ đuổi đến nơi đây, nàng không khỏi vội la lên “Nếu không nghe lời, ta liền không bao giờ cùng ngươi chơi nữa”

“Không muốn, không muốn, ta đi” Tiêu Minh Dạ vừa nghe quả thực ngoan ngoãn rời đi. Thấy hắn rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tảng đá trong lòng vừa dỡ xuống, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen chạy ra, ngay lập tức liền biến mất trước mắt. Nàng ngẩn ngơ, Tiêu Minh Dạ không phải rời đi sao? Hắc y nhân này lại từ đầu mà đến?

Trong lòng đột nhiên sáng rõ, nàng nhớ tới lần đầu tiên thấy hắc y nhân, dường như cũng không phải Tiêu Minh Dạ. Nhãn lực của nàng vô cùng tốt, lần đầu tiên chứng kiến hắc y nhân, dáng người tựa hồ cường tráng hơn một chút, tuyệt đối không phải Tiêu Minh Dạ có chút ngốc nghếch.

Nếu quả thực là như thế, hắc y nhân này là ai?

Đang đứng sững sờ, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng quát chói tai “Ai? là ai ở kia?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhạn Phi Thế Thân Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook