Như Ý

Chương 7

Kim Huyên

19/10/2013

Sau cả một buổi chiều, bọn họ cuối cùng cũng bước ra khỏi Kim Chức tú phường, Lâm Tú Mai tự mình làm y phục cho Như Ý, đặt trước mười bộ mặc ở nhà, năm bộ mặc khi đi ra ngoài, hai kiện áo khoác, hai kiện áo choàng, cùng một đống y phục phối kiện ( Đồ phối hợp với y phục ) mà Như ý không dám nghĩ tới, vậy mà tướng công lại nói đó mới chỉ là"tạm thời".

Trừ việc thảo luận về chi tiết trên trang phục, tựa như chướng mắt đến không chịu nổi bố ý trên người Như Ý, Lâm Tú Mai sau khi được sự cho phép của Triển Hồng Tề, liền kéo Như Ý vào nội thất, giúp nàng thay hình đổi dạng.

Phật yếu kim trang, người yếu y trang ( Câu này ko hiểu lắm nghĩa đại khái giống người đẹp vì lục lúa tốt vì phân )

Sau thời gian một nén hương, màn vải được vén lên, một mĩ nhân giai lệ đầu cài kim sai mặc đồ dệt được Lâm Tú Mai đỡ bên cạnh, từ từ bước ra ngoài.

Tóc nàng được vấn lên, nghiêng cài hai cây trâm, phía sau trên buộc tóc bên dưới thả tự do, dây vải buông xuống, vô cùng đẹp mắt. Bởi vì là đầu thu, khí trời vẫn nóng bức, quần áo nàng mỏng manh, áo khoác lụa trắng bên trong ẩn áo ngắn hồng cùng quần dài bằng lụa, nhẹ nhàng liên tục bước đi tựa như tiên nữ hạ phàm khiến người ta nín thở,Mày tựa lông chim trả, mắt sáng như sao, da trắng như ngọc, vẻ đẹp của nàng khiến cho Triển Hồng Tề bị mê hoặc, cả người ngơ ngác nhìn nàng, một câu cũng không nói ra được.

Nhìn thấy thiếu chủ tôn quý trước nay trên người luôn tản ra khí thể bất phàm lộ ra bộ dạng ngây người như phỗng, Lâm Tú Mai không nhịn được cười trộm một cái.

"Thiếu chủ thích sự thay đổi này của thiếu phu nhân không?"Nàng hỏi

Triển Hồng Tề ngơ ngác gật đầu, không chớp mắt nhìn thê tử xinh đẹp, thướt tha của mình,

Lâm Tú Mai rốt cuộc không nhịn được bật cười, trực tiếp đem thiếu phu nhân đang ngượng ngùng đẩy vào trong ngực thiếu chủ đang ngây người, thức thời xoay người lui ra.

"Nàng thật là đẹp"Sau khi Lâm Tú Mai rời đi, Triển Hồng Tề ngây người một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng ra nói.

Ánh mắt hắn thâm thúy, trong đôi mắt đen mù mịt tựa hồ như có cái gì đang nhảy nhót, thiêu đốt, khiến cho gương mặt Như Ý nóng lên, mắc cỡ không biết làm sao.

"Là do trang phục đẹp"nàng cúi đầu ngượng ngùng nói.

Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên,"Không, là nàng đẹp, Như Ý"Sau đó cúi đầu hôn nàng, mà nàng khẽ run rẩy nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn đầy thương yêu mật ý của hắn.

Nụ hộn của hắn thâm tình triền miên, khiến cho Như Ý không tự chủ được bởi nhiệt tình của hắn mà run rẩy, thuận theo khát vọng trong cơ thể, đưa tay ôm cổ hắn, kéo hắn càng gần thêm.

Phản ứng nhiệt tình của nàng khiến Triển Hồng Tề chút nữa mất khống chế, nhưng lần này cả thời gian lẫn địa điểm đều không được, hắn chỉ có thể hổn hển rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, gác trán lên bả vai nàng, bình tức dục hỏa ( ổn định lại hơi thở, đè nén dục hỏa )

"Chúng ta về nhà đi."Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói, giọng vẫn hơi khàn khàn.

"Được."Như Ý đỏ mặt, nhẹ giọng lên tiếng đáp lại. Bất ngờ, nàng nghĩ đến một chuyện.

"Ta còn muốn mua gạo"Nàng nhỏ giọng nói.

"Ta đã cho người đi mua đặt lên xe ngựa rồi"Hắn ôn nhu lại gần nàng chơi đùa mấy lọn tóc rối của nàng.

Nàng nhìn hắn khẽ mỉm cười, lại nghĩ đến một chuyện."ta phải đi đổi lại y phục mới được."Nàng nói xong soay người muốn đi, lại bị hắn kéo."tại sao phải thay quần áo?"

"Mặc như vậy ngồi xe ngựa về nhà sẽ bị bụi đất làm bẩn ."Nàng nhìn hoa phục trên người, âu sầu nói. Triển Hồng Tề nghe vậy bật cười lắc đầu, nàng cho là nàng ăn mặc đẹp như vậy, hắn sẽ vẫn để nàng ngồi trên xe đẩy tay đi qua đường cái ngõ hẻm, để cho nam nhân khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng sao? Hắn cũng không hào phóng như vậy?

"Đi thôi."Hắn dắt tay nàng, đi ra phía ngoài, xe ngựa hoàn toàn mới đã chờ sẵn trước đại môn.

"Nhưng còn y phục...."

"Đừng lo lắng chuyện này."Hắn bỗng nhiên quay đầu chạm môi nàng một cái.

Như Ý vừa sợ vừa xấu hổ hai mắt giương tròn, gương mặt nhanh chóng bị bao phủ bởi màu đỏ, bởi vì Lâm Tú Mai cùng chưởng quỹ đang đứng cách bọn không xa, mỉm cười nhìn bọn họ. Ôi, thật là mắc cỡ. Nàng đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người khác.

Triển Hồng Tề mỉm cười, tâm tình tốt đến cực điểm.

"Thiếu chủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đồ ngài giao phó cũng đã để trên xe."Lâm Tú Mai cung kính nói.

"Cảm ơn."Triển Hồng Tề vuốt cằm nói, mang theo thê tử đang xấu hổ ngồi lên xe ngựa mới, về nhà.

***

"Phu nhân, tiểu nhân có chuyện bẩm báo."

từ trên Vọng Nguyệt lâu truyền đến một trận cầm thanh, tiếng đàn như nước chảy mây trôi, tự nhiên hài hòa, du dương vui vẻ, không chút câu nệ, làm cho người nghe toàn thân thoải mái.

Triển phu nhân nhắm mắt lại, đang say mê với khúc nhạc, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu như vậy, khiến bà đột nhiên cau mày mở mắt, tiếng đàn cũng ngừng lại.

"Phu nhân, là Hoàng tổng quản."Hạnh Nhi từ trên lầu nhìn xuống, sau đó quay lại bẩm báo.

"Ngươi đi xem xem là có chuyện gì."Triển phu nhân nói, sau đó áy náy nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn."Thật xin lỗi, Ngọc Hoàn, nương không dạy tốt người làm, làm gián đoạn tiếng đàn của con."

"Nương đừng nói vậy, Hoàng tổng quản nhất định có việc gấp, mới có thể như vậy."Dương Ngọc Hoàn mỉm cười lắc đầu một cái.

Một lát sau Hạnh Nhi quay lại nói: "Phu nhân, Hoàng tổng quản có việc gấp muốn bẩm báo, hắn nói là về chuyện phu nhân giao phó lúc sáng"

Chuyện giao phó lúc sáng? Triển phu nhân hai mắt mở to,lập tức đứng lên nói: "Ngọc Hoàn, mẹ đi một chút sẽ trở lại. Hạnh Nhi, phục vụ tiểu thư."Nói xong, bà vội vã xoay người đi xuống lầu. Tại lầu một,HoàngThanh vẻ mặt ngưng trọng chờ bà .

"Thế nào?"Bà gấp gáp hỏi, Nhưng ngay sau đó liền cảnh giác ngó đông ngó tây, sửa lại lời nói: "Chờ một chút, đừng nói ở chỗ này.đi theo ta."

Trở lại nơi ở của bà tại Mai viên, cho tôi tớ xung quanh lui đi hết, đóng cửa phòng, bà mói lần nữa lên tiếng hỏi thăm,"Thế nào?"

Không ngờ Hoàng tổng quản chưa trả lời vấn đề của bà đã quỳ gối xuống trướcmaặt bà: "Tiểu nhân tội đáng muôn chết, xin phu nhân giáng tội."hắn cúi đầu nói.

"Có chuyện gì vậy? Ngươi đứng lên trước rồi hãy nói."Bà ngạc nhiên hỏi. Hoàng tổng quản là lão gia thần, mười tuổi đã đi theo hầu hạ lão gia đến nay, lão gia lúc còn tại thế vẫn luôn đối xử với hắn như người trong nhà, Bà sao có thể để hắn quỳ xuống trước mặt mình?

Hoàng Thanh đứng dậy, lúc sau mới cúi đầu áy náy nói: "Tiểu nhân buổi sáng phái người theo dơi thiếu gia, lúc nãy người kia báo lại, nói thiếu gia mang theo vị cô nương kia đến Kim Chức tú phường mua thêm xiêm y, tiểu nhân liền len lén chạy đến, muốn nhìn xem cô nương kia rốt cuộc trông như thế nào...."

"Kết quả thế nào? Ngươi có nhìn thấy hay không?"Triển phu nhân không kiên nhẫn hỏi lại.

"Nhìn....thấy được."

"Sau đó thì sao? Nàng trông như thế nào, là con cái nhà ai? Ngươi biết sao?"Bà gấp gáp hỏi.

"Dạ.......là thiếu phu nhân."Hắn khẽ nói.

Triển phu nhân há hốc mồm cứng lưỡi, ngây người như phỗng nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu cũng không có phản ứng, còn tưởng rằng mình nghe lầm."Cái gì? Ngươi nói cái gì?"

"Cô nương đi cùng với thiếu gia là thiếu phu nhân, phu nhân."Hoàng Thanh cúi đầu nói.

Triển phu nhân toàn thân cứng ngắc, giống như không chịu nổi đả kích."Cái....cái gì?"Bà thật không thể tin nổi điều mình vừa nghe.

"Tiểu nhân tội đáng muôn chết."Hoàng Thanh lần nữa cúi đầu quỳ xuống.

Trong đầu Triển phu nhân một mảnh mờ mịt, chỉ cảm thấy vừa sợ hãi lo lắng vừa tức giận.

"Ban đầu không phải ta đã bảo ngươi đưa nàng ra khỏi thành, đưa đi càng xa càng tốt cơ mà? Tại sao bây giờ nàng có thể ở cùng với thiếu gia?"Bà quát lên.

"Tiểu nhân đúng là đã cầm tiền sai người đưa thiếu phu nhân ra khỏi thành, đưa đến nơi càng xa càng tốt, nhưng tiểu nhân không biết tại sao lại như vậy, xin phu nhân giáng tội, tiểu nhân tội đáng muôn chết."

Bây giờ không phải là lúc truy nguyên hay giáng tội, Bà cần phải nghĩ ra phương pháp trước mới được. Triển phu nhân cau mày bước đi trong phòng, từ từ tỉnh táo lại.

"Thiếu gia có biết thân phận của nàng không?"

"Tiểu nhân không biết, nhìn thấy người đó là thiếu phu nhân xong, tiểu nhân liền vội chạy về báo lại cho phu nhân biết chuyện này."Hoàng Thanh cố làm ra vẻ mặt sầu lo,"Phu nhân, hiện tại nên làm thế nào cho phải? Nếu như thiếu gia biết cô nương kia chính là thiếu phu nhân, vậy chúng ta làm sao giải thích chuyện ban đầu nói thiếu phu nhân đã chết cho thiếu gia?

"Ngươi đừng làm phiền ta , để cho ta an tĩnh suy nghĩ một chút"Triển phu nhân phiền não nói, cảm thấy nhức đầu.

Tề nhi có biết không? Nếu như biết, hắn sao có thể hoàn toàn bất động thanh sắc, thậm chí ngày đó hắn còn nói với bà, hắn có cô nương mình thích?

Nhìn tình huống này,có lẽ Tề nhi cũng còn chưa biết cô nương hắn thích chính là xung hỉ tân nương mười năm trước, nói cách khác, Bà vẫn còn cơ hội trước khi hắn phát hiện ra mọi việc, thần không biết quỷ không hay đem Kim Như Ý đưa đi.

"Hoàng tổng quản, ta muốn ngươi theo đúng kế hoạch ban đầu, trong thời gian ngắn nhất, tìm cơ hội đem nữ nhân kia ra khỏi thành Lâm An, lần này ta muốn ngươi đi cùng người được thuê, không cho phép xảy ra sai sót, có biết không?"Bà nghiêm giọng ra lệnh.



"Dạ"Hoàng Thanh ứng tiếng đi ra.

Sau khi Hoàng Thanh rời đi, Triển phu nhân một mình bất an ngồi trong phòng, lo lắng nếu như kế hoạch thất bại. để cho nhi tử biết nữ nhân kia chính là tiểu tân nương hắn cưới năm đó, vậy thì phải làm sao? Bà nên giải thích việc bạn đầu nói với nhi tử vợ hắn đã chết như thế nào?

Bữa tối, không có tâm tình ăn uống, bảo Hạnh Nhi đi xuống.

Ban đêm ngủ bất an , ngoài phủ người gõ mõ cầm canh đi qua đi lại, canh ba, rồi canh tư, mơ mơ hồ hồ tựa như mới ngủ một chút, trời đã sáng choang, Hạnh Nhi mang nước tới hầu hạ bà rửa mặt.

"Hạnh Nhi, ta muốn ngủ tiếp một chút, đừng cho ai tới làm phiền, cũng không cần chuẩn bị đồ ăn sáng."Triển phu nhân nằm trên giường động cũng không muốn động phân phó.

Sau khi Hạnh Nhi vừa lui ra, bà liền tiếp tục nhắm mắt ngủ, nhưng, tâm sự nặng nề làm sao mà ngủ đây? Lăn qua lộn lại nhiều lần, rốt cuộc vẫn phải đứng dậy xuống giường thở dài bước qua lại trong phòng, mệt mỏi lại lên giường nằm, nằm không ngủ được lại xuống giường, cả ngày đợi ở trong phòng, ai cũng không gặp, chờ Hoàng Thanh báo cáo.

Nhưng tại sao Hoàng Thanh cho đến giờ vẫn vô thanh vô tức, không một chút tăm hơi? Cũng đã qua một ngày một đêm. Cuối cùng không thể kiềm chế chờ đợi được nữa, bà liền cất giọng kêu lên: "Hạnh Nhi"Hạnh Nhi đang ở ngoài cửa vừa nghe tiếng, lập tức đẩy cửa tiến vào chờ phân phó."Ngươi đi tìm Hoàng tổng quản tới đây."

"Dạ"

Ước chừng qua khoảng hai tuần trà, lúc bà sắp không chịu nổi định tự mình ra ngoài tìm người,thì Hạnh Nhi mang theo Hoàng Thanh tới.

Hoàng tổng quản nét mặt phong trần mệt mỏi bất an, chân mày hắn nhăn lại, chưa nói gì đã để lộ ra tin không hay.

"Hạnh Nhi, ngươi lui xuống trước đi"Triển phu nhân vừa thấy Hạnh Nhi đóng cửa rời đi lập tức hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Phu nhân, tiểu nhân không tìm được thời cơ hạ thủ."Hoàng Thanh nét mặt phức tạp, do dự mở miệng.

"Lời này có ý gì?"

Hắn do dự một lúc, mới thấp giọng đáp: "Thiếu gia tối hôm qua ở cả đêm tại chỗ của thiếu phu nhân, đến khi tiểu nhân rời đi, họ cũng chưa hề bước ra ngoài một bước."

"Cái gì?"Triển phu nhân ngơ ngác nhìn hắn, giống như không hiểu lời hắn nói có ý nghĩa gì."Phu nhân, nhìn dáng dấp thiếu gia và thiếu phu nhân có thể đã gạo nấu thành cơm, trở thành vợ chồng chân chính, nếu như thiếu phu nhân có bầu, chúng ta còn muốn đưa nàng đi sao?"

Có bầu? Triển phu nhân sắc mặt trở nên trăng bệch, bà chưa hề nghĩ đến chuyện này.

"Ngươi đừng nói hươu nói vượn, sẽ không có chuyện như vậy!"Bà phản bác."Chưa thành thân, Tề nhi sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn như vậy."

"Nhưng mà thiếu gia cùng thiếu phu nhân đã thành thân....."Hoàng Thanh nhắc nhở.

"Im miệng!"Triển phu nhân tức giận mắng hắn,"Ngươi quên rằng nữ nhân thành thân với Tề nhi đã chết rồi sao?"

Hoàng Thanh âm thầm thở dài, Nhìn dáng dấp phu nhân có vẻ vẫn chưa chịu thôi.

"Phu nhân, tiểu nhân hiện tại nên làm như thế nào?"

Triển phu nhân vô kế khả thi, suy nghĩ một chút dứt khoát đem vấn đề ném lại cho hắn,"Ngươi tự nghĩ biện pháp, tóm lại ta muốn ngươi trong thời gian ngắn nhất đem nữ nhân kia đưa đi là đươc, có nghe hay không?"

Hoàng Thanh còn có thể nói gì nữa?Chỉ có thể đáp: "Vâng"

***

Miệng bất ngờ bị người che, khiến cho Như Ý hoảng sợ muốn hét chói tai, mà không hét được.

Nàng cảm giác bị người dùng lực kéo ra ngoài, nhưng không nhìn thấy người kéo nàng là ai, trong lòng nàng tràn đầy hoảng sợ, hoàn toàn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Chân nàng vấp phải ngạch cửa, lảo đảo một cái, cùng lúc đó, thân thể nàng bỗng nhiên lại bị một cỗ lực đạo khác kéo sang bên, ngã hướng bên kia, bước chân nàng lảo đảo không đứng vững, liền nhìn thấy bóng người thoáng qua trước mặt , tiếp đến liền nhìn thấy ba bóng người đánh nhau ở sân trước, một người trong đó nhìn giống như tướng công nàng, người vừa lúc nãy nghe tiếng động mà đi tra xét.

Ba người ngươi tới ta đi, làm cho nàng hoa mắt hỗn loạn.

Nàng không biết võ công, không nhìn ra công phu của tướng công và hai người kia ai mạnh ai yếu, nhưng tình huống lấy hai chọi một, cộng thêm trên tay đối phương lại cầm đao, mà tướng công chỉ có tay không đối địch, khiến cho nàng không thể khoanh tay đứng nhìn tay nắm cây chổi liền gia nhập cuộc chiến, muốn giúp tướng công một tay.

Nàng nghĩ, ít nhất nàng gia nhập vào chính là hai chọi hai, có thể chia sẻ một ít công kích, lại không hề nghĩ đến an toàn của mình.Triển Hồng Tề bị hành động cửa nàng dọa sợ, lao người đá bay thanh đao đạng nhắm về phía nàng, lại một chưởng đánh bay người nọ, đồng thời dùng sức kéo nàng đến bên người giận dữ hét lên: "Nàng đang làm cái gì?"

Như Ý không có thời gian trả lời hắn, bởi vì người khác lại cầm đao chém về phía bọn họ.

"Cẩn thận!"Nàng lớn tiếng kêu lên, dùng sức đẩy ra muốn tránh một đao kia, ai ngờ hắn mới bị đẩy ra, chợt lại duỗi tay kéo cả người nàng vào trong ngực bảo vệ, mà trong khoảng khắc này, một đao kia cứng rắn chém lên tay hắn, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ cả ống tay áo.

"Không!"Như Ý hoảng sợ mở to mắt, hét to.

"Ta không sao."Hắn thì người lại trấn an nàng.

"Ngươi chảy máu, thật nhiều máu, đều là ta làm hại"Nước mắt nàng không cầm được từ hốc mắt chảy xuống, trong mắt chỉ còn nhìn cánh tay bị thương của hắn, đã hoàn toàn bỏ quên kẻ công kích hai người, hơn nữa không chú ý tới bọn họ sau khi đả thương Triển Hồng Tề, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng kinh hoàng rời đi.

"Thiếu gia!"Hoàng Thanh không biết từ đâu chạy đến, mặt kinh hoàng thất thố.

Tại sao lại như vậy chứ? Hai tên nô tài ngu ngốc kia rốt cuộc làm cái gì?thiếu gia bị thương như thế này, nếu phu nhân hoặc thiếu gia hỏi tội tới, hắn biết làm sao cho phải? Đi đến trước mặt thiếu gia, hắn hai gối run rẩy, quỳ xuống."Thiếu gia, tiểu nhân đáng chết....."

Triển Hồng Tề trừng mắt, thần sắc tràn đầy cảnh cáo, muốn hắn ăn nói cẩn thận chớ làm hỏng đại sự.

Hoàng Thanh nhạy bén, lập tức sửa lời: "Thiểu nhân nếu tới dớm một chút, như vậy sao muốn chém cũng là chém vào tiểu nhân, mà không chém tới thiếu gia.Xin thiếu gia, thiếu phu nhân trách tội."

Một câu này, khiến cho Như Ý phục hồi tinh thần chú ý tới sự có mặt của hắn, như đột nhiên gặp được cứu tinh, Nàng nước mắt nước mũi thành hàng cầu cứu hắn: "Hoàng tổng quản, ngươi nhanh lên giúp một tay cầm máu, mau cứu thiếu gia, ô........"

"Trong tay ta không có kim sang dược, trong nhà thiếu phu nhân có không?"

"Không có."Như Ý lệ rơi đầy mặt lắc đầu một cái, hoang mang rối rắm khóc thút thít nói: "Làm sao bây giờ?làm sao bây giờ?"

"Như Ý, bình tĩnh một chút, chẳng qua là một vết đao thôi, ta sẽ không chết."

Triển Hồng Tề ôn nhu trấn an nàng,"Nàng tới trước sau nhà tìm xem có mảnh vải sạch sẽ nào không để ta cột lên vết thương, tạm thời cầm máu, rồi chúng ta vào thành tìm đại phu.:

Như Ý nhẫn lệ gật đầu, lập tức đứng dậy chạy vào trong nhà tìm khăn vải.

"Thiếu gia , tiểu nhân đáng chết, xin ngải giáng tội."Vửa thấy thiếu phu nhân rời đi, Hoàng Thanh lập tức quỳ rạp trên mặt đất.

"Ngươi có tội gì?"

"Thuộc hạ hại ngài bị thương."

"Chẳng qua là một vết thương nhỏ thôi, ngươi đừng có giống Như Ý chuyện bé xé ra to, đứng lên." Triển Hồng Tề thở dài một cái, bất đắc dĩ ra lệnh.

"Nếu phu nhân biết, nhất định sẽ rất tức giận."

"Việc này đành phải để ngươi gánh tội rồi. Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ thừa dịp này mang Như Ý về nhà, đến lúc đó có thể dời lực chú ý của nương trên người ngươi đi một chút."

"Thiếu gia muốn dẫn thiếu phu nhân về phủ?"

"Ta vẫn luôn muốn mang nàng trở về, là nàng không chịu.Nhưng an toàn của nàng đang bị uy hiếp, ta không thể để nàng tiếp tục ở nơi này một mình, nếu như nàng không muốn ta bị thương lại phải ở chỗ này bảo vệ cho nàng, nàng sẽ cùng ta về nhà."

Hoàng Thanh lần nữa cảm giác bội phục thiếu sát đất thiếu gia, hắn thậm chí có ý nghĩ, đó là một đao kia căn bản cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là thiếu gia sớm nhìn thấy cơ hội tốt mà cố ý a, làm như vậy không chỉ khiến cho thiếu phu nhân ngoan ngoãn trở về nhà cùng hắn, sau khi trở lại Triển phủ, phu nhân sẽ tập trung vào chuyện thiếu gia bị thương, sẽ không vì thiếu phu nhân mà xung đột với thiếu gia, càng nghĩ càng thấy đây đúng là một cao chiêu nhất tiễn hạ song điêu. (giống một hòn đá hạ hai con chim – 1 lúc đạt được hai mục đích )

"Thiếu gia, tiểu nhân có thể hỏi ngài một chuyện không?"Hắn rốt cuộc không nhịn được mở miêng hỏi.

"Vấn đề gì?"

"Một đao kia là ngài cố tình để bị chém sao?"

Triển Hồng Tề khóe miệng khẽ nhếch,"Không sai"

Hoàng Thanh giống như chợt nghĩ ra cái gì vội hỏi: "Thiếu gia sớm đã có kế hoạch hòan hảo, cho nên hôm nay mới phân phó bọn tiểu nhân nhất định phải mang đao?"

Hắn chỉ mỉm cười, không lên tiếng.

"Việc thiếu phu nhân xông vào đánh nhau trong sân, cũng là kế hoạch của thiếu gia?"



Nét mỉm cười trên mặt Triển Hồng Tề nháy mắt liền biến mất, hắn cắn môi dưới, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Trời mới biết nàng lại xông vào trong trân đao kiếm vô tình, hắn bị dọa đến hồn phi phách tán, thiếu chút nữa đã quên người vây công bọn họ là người mình, chút nữa tiến lên đập chết bọn họ tại chỗ.

"Hoàng tổng quản thấy trên mặt hắn đột nhiên thoáng hiện lệ khí dọa hắn thấp thỏm sợ hãi, hắn chưa từng thấy thiếu gia lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, nhưng thiếu gia vừa nhìn thấy thiếu phu nhân liền thu hồi vẻ mặt kinh người, Ai, thiếu phu nhân thật có bản lãnh đem bách luyện cương hóa nắm gọn trong lòng bàn tay!

"Đến đây, cho ta xem tay chàng một chút"

Như Ý cẩn thận xắn ống tay áo của hắn lên tận bả vai, nhìn thấy vết thương trầy da sứt thịt trên cánh tay trần của hắn, không nhịn được hít vào một hơi, nước mắt thiếu chút nữa lại tràn ra.

"Thiếu phu nhân. để tiểu nhân làm cho"Hoàng Thanh bày tỏ muốn đón lấy.

"Không"Nàng kiên định lắc đầu sau đó lại cẩn thận lau sạch máu trên cánh tay của Triển Hồng Tề, rồi mới dùng khăn vải băng bó vết thương. Nàng căn chặt cánh môi, vẻ mặt thỉnh thoảng co rúm lại, lại vì khẩn cấp xử lý vết thương cho hắn hai tay êm ái, kiên định nhanh chóng hoàn thành tất cả động tác"

"Hoàng tổng quản, ngươi đánh xe ngựa tới đây."Nàng ngẩng đầu lên nói.

"Dạ, thiếu phu nhân."Hoàng Thanh ứng tiếng đi, chỉ chốc lát sau xe ngựa đã chạy tới bên cạnh họ thì dừng lại.

"Tới đây, cẩn thận một chút."

Nhìn bộ dáng cẩn thận của nàng, Triển Hồng Tề không khỏi buồn cười, nhưng trong lòng tràn đầy nhu tình mật ý."Yên tâm, ta không sao."Hắn cầm tay nàng, ôn nhu trấn an nói.

"Chàng chảy rất nhiều máu."Nàng chăm chú nhìn vết thương máu đã nhuộm đỏ khăn vải của hắn lầm bầm nói, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng không ức chế được từng giọt nhỏ xuống.

Triển Hồng Tề than nhẹ, nước mắt nàng làm hắn đau lòng không thôi, dứt khoát kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên nước mắt của nàng, từng giọt từng giọt hôn xuống.

Như Ý bị hành động đột ngột của hắn dạo cho hết hồn, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe mắt dư quang liếc thấy Hoàng Thanh lúng túng quay đầu sang chỗ khác, mặt nàng bỗng đỏ bừng lên, mắc cỡ chui vào trong lòng Triển Hồng Tề, hoàn toàn quên lo lắng đến vết thương.

Ừ, như vậy rất tốt. Triển Hồng Tề hài lòng ôm nàng, cong cong khóe miệng đoán.

Xe ngựa tiến về phía thành Lâm An.... Đến khi về nhà.

***

"phu nhân, phu nhân, không xong, không xong."

Tiếng nha hoàn kinh hô truyền từ ngoài cửa vọng vào, cắt đứt việc Triển phu nhân và Dương Ngọc Hoàn nhàn nhã hăng hái cùng nhau phẩm trà, ngay cả trầm hương lượn lờ trên án, cũng bị Hạnh Nhi đột nhirn xông vào đánh tan,

"Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ?"Triển phu nhân không vui hỏi.

"Thiếu gia bị thương."

"Cái gì?"Triển phu nhân trong nháy mắt iền đứng lên khỏi chỗn gồi, gấp gáp đi ra ngoài,"Nói rõ một chút, hắn làm sao lại bị thương, bị thương có nghiêm trọng không, đã mời đại phu chưa?"

Dương Ngọc Hoàn theo sát phía sau.

"Thiếu gia đã mời đại phu chữa trị, bị thương ở cánh tay, mặc dù thiếu gia cùng Hoàng tổng quản đều nói không có gì đáng ngại, nhưng tay áo cũng bị phá, cả ống tay áo đều nhiễm đỏ."

"Hoàng tổng quản cũng ở đây? Chuyện này rốt cuộc phát sinh thế nào?"

Hạnh Nhi vẻ mặt cứng đờ, cước bộ cũng vậy.

"Phu nhân........"Nàng muốn nói lại thôi,"Nô tỳ còn có việc phải báo cáo, cùng thiếu gia, Hoàng tổng quản trờ về phủ còn có......còn có một người."

"Người nào?"Thiếu phu nhân không kiên nhẫ dừng bước, quay đầu lại hỏi.

"Chính là........chính là......"

"Chính là cái gì, vì sao lại ấp a ấp úng như vậy?"Bà không vui cau mày thúc giục.

"Là thiếu phu nhân."Hạnh Nhi thấp giọng nói.

"Cái gì?"Triển phu nhân cả người bị dọa ngây ngô,"Ngươi, ngươi nói cái gì? Nói, nói lại lần nữa."Bà mặt không một chút máu, lắp bắp nhìn chằm chằm Hạnh Nhi.

"Cùng trở về với thiếu gia ngoại trừ Hoàng Thanh còn có thiếu phu nhân."Hạnh Nhi cúi đầu nói, hoàn toàn không dám nhìn chủ tử của mình.

Thân là thiếp thân nha hoàn của phu nhân, nàng rõ ràng hơn ai hết phu nhân thích Ngọc Hoàn tiểu thư đến mức nào, muốn nàng trở thành con dâu của mình đến mức nào, vấn đề là thiếu phu nhân vẫn còn sống khỏe mạnh, hơn nữa bây giờ còn được thiếu gia mang về, phu nhân biết bào chữa như thế nào, mà Ngọc Hoàn tiểu thư sớm đã coi mình là người của Triển gia sẽ phản ứng ra sao?

"nương, Hạnh Nhi đang nói gì vậy? Thiếu phu nhân là chỉ ai, là vợ chính thức của Hồng Tề ca sao?"Dương Ngọc Hoàn ở bên cạnh không nhịn được mở miệng hỏi: "Nàng không phải đã mắc bệnh qua đời mấy năm rồi sao?"

"Này........"Triển phu nhân căn bản không biết nói gì.

"Phu nhân, Hoàng tổng quản tới."Hạnh Nhi như vớ được cứu tinh mở miệng nói, chỉ thấy Hoàng Thanh vẻ mặt nghiêm túc vội vã đi tới. Triển phu nhân nhất thời thở phào nhẹ nhơm, sau đó quay sang Dương Ngọc Hoàn,"Ngọc Hoàn, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, nương sẽ đến tìm con sao được không?"

"Vậy chúng ta trước đi xem Hồng Tề ca một chút"Dương Ngọc Hoàn mặc dù đầy bụng nghĩ vấn, vẫn khéo léo gật đầu.

"Không! Không đươc!"Triển phu nhân vội vàng ngăn cản.

"Nương?"Dương Ngọc Hoàn nhìn bà, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an.

Thiếu phu nhân trong lời nói của Hạnh Nhi sẽ không thực sự là nguyện phối phu nhân của Hồng Tề ca đi? Nhưng người đã chết nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên sống lại, như vậy thiếu phu nhân này có lai lịch ra sao, nương vì sao khẩn trương như vậy, không muốn để cho các nàng gặp mặt sao?

"Nương nói chuyện với Hoàng tổng quản một chút, còn chờ một lát, chúng ta cùng nhau nói chuyện sau."Triển phu nhân trì hoãn nói,

Ít nhất cũng phải để bà làm rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nữ nhân kia sao lại cùng với Tề nhi trở lại đây?

"Hạnh Nhi, đưa tiểu thư về phòng trước đi."Bà ra lệnh, sau đó nhìn về phía Hoàng Thanh đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo ta!"Sau đó nhanh chóng rời đi.

"Ngươi vừa nói thiếu phu nhân là chỉ ai?"Nhìn bóng hai người càng lúc càng xa, Dương Ngọc Hoàn không nhin được hỏi Hạnh Nhi. Lần này đổi lại là Hạnh Nhi khó mở miệng trả lời.

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?"Dương Ngọc Hoàn có chút tức giận.

"Nô tỳ nghe."Hạnh Nhi thấp giọng nói.

"Nghe thấy sao không trả lời?"

"Nô tỳ không phải là không trả lời, mà là chuyện này......chuyện này......Xin tiểu thư đi hỏi phu nhân? Chuyện này nô tỳ cũng không biết nên trả lời với tiểu thư thế nào."Hạnh Nhi khó khắn nói.

"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, thiếu phu nhân rốt cuộc là người nào là được."

"Thiếu phu nhân.....chính là thiếu phu nhân."

"Ngươi nói như vậy có khác gì không nói?"Dương Ngọc Hoàn bực tức.

Nhưng Hạnh Nhi cái gì cũng không dám nói.

Dương Ngọc Hoàn tức giận đến cực điểm, nàng ghét nhất là loại cảm giác không rõ ràng này, có chuyện mà nàng chẳng hay biết gì, nàng nhìn chằm chằm cái miệng của nha hoàn hiện câm như hến ngậm chặt hồi lâu, không nói hai lời liền rời đi.

"Ta trực tiếp đến hỏi Hồng Tề ca"

Cái gì? Hạnh Nhi kinh sợ nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy đại sự không ổn.

"Tiểu thư!Tiểu thư!"Nàng vội vã đuổi theo Dương Ngọc Hoàn muốn ngăn cản."Tiểu thư, chờ một chút, phu nhân sẽ đến tìm ngài, ngài đi thế này chút nữa phu nhân tìm không thấy ngài thì biết làm sao bây giờ? Ngài đứng chờ chút nữa cùng phu nhân tới xem thiếu gia, được không?"

"Tránh ra."Dương Ngọc Hoàn lạnh mặt nói. Nàng hiện giờ phải làm rõchuyện này!

"Tiểu thư....."

"Ta nói tránh ra!"Thấy nàng không để cho mình đi, Dương Ngọc Hoàn dứt khoát đẩy nàng ra.

Nhìn thân ảnh nàng rảo bước rời đi, Hạnh Nhi hết sức bất đắc dĩ, lần này biết làm sao đây? Đúng rồi, nàng phải nhanh chóng thông báo cho phu nhân. Nàng vội nhấc váy, vừa chạy vừa cất giọng kêu to. "Phu nhân, không xong, phu nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Như Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook