Nương Tử Là Pháp Y

Chương 6: Canh gừng táo đỏ (6)

Thanh Nhàn Nha Đầu

04/04/2020

Lúc ra khỏi cửa Hình bộ trời vẫn còn sớm, Sở Sở quyết định dành thời gian rảnh rỗi tản bộ một vòng đường phố kinh thành.

Thi cũng đã xong xuôi hết rồi, nhưng nàng cảm thấy bây giờ còn khó chịu hơn lúc trước khi thi.

Nàng cũng không thấy mình thi không tốt ở vòng nào, nhưng ba vòng liên tiếp nàng chưa trả lời hết thì đã bị giám thị đuổi ra ngoài, trước khi vào thi Thất thúc cũng đã nhắc, nếu trả lời được nửa đã bị đuổi ra, nguyên nhân có thể là trả lời rất tốt nên họ không cần hỏi nhiều, hoặc là trả lời quá tệ, giám thị thấy thất tốn thời gian nên không muốn nghe tiếp.

Sở Sở không tin bản thân nàng đã học khám nghiệm từ nhỏ đến giờ mà kiến thức lại nát đến trình độ đó, nhưng theo như lời những người đi trước nói, các quan trong kinh thành đều là những người giàu kinh nghiệm, nàng cũng không dám tin chút bản lãnh của mình có thể tạo được ấn tượng với những vị quan kinh thành này.

Càng ngẫm lại sắc mặt của mấy vị giám khảo vừa nãy, trong lòng Sở Sở lại càng đánh trống dồn dập.

Lần này nếu thi không đỗ, vậy thì phải nghĩ cách khác bước chân vào được Lục Phiến Môn, nhưng nếu không đỗ thật, thì không phải chứng tỏ bản thân nàng không đủ năng lực vào Lục Phiến Môn đó sao, đâu còn có thể có cách gì khác chứ!

Nếu không vào được Lục Phiến Môn…

“Xin hỏi…”

Thần trí Sở Sở đi cách xa vạn dặm đột nhiên bị một tiếng gọi không lớn không nhỏ kéo hồn trở về, nàng kinh ngạc dừng bước, chợt phát hiện bên cạnh đã xuất hiện một nam nhân cao to dắt theo con ngựa từ bao giờ, y còn đang nhìn chằm chằm vào của túi hành lý vải hoa của nàng.

Ngay lập tức Sở Sở nhảy phắt sang một bên, kéo túi hành lý dán sát trước ngực ôm thật chặt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người này, “Ngươi muốn làm gì!”

“Cô… Cô nương đừng sợ, tại hạ không phải người xấu, ta chỉ muốn hỏi cô nương một câu, cô nương có phải Sở Sở đến từ huyện Tử Trúc của trấn Sở Thuỷ không?”

Sở Sở ngạc nhiên, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tên mình có thể nổi danh cả kinh thành lớn thế này, nhưng cũng không đến mức mới tới đây một ngày thì người qua đường cũng có thể nhận ra mà gọi đầy đủ tên nàng như thế chứ!

Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm mặt nam nhân mười phần anh hùng khí khái kia một lúc lâu, đột nhiên Sở Sở nghĩ gương mặt này nàng đã gặp ở đâu rồi, “Ngươi là người cưỡi ngựa cầm đèn lồng trước kiệu của Vương gia sáng nay đây mà! Người đứng bên trái!”

Ngô Giang giật giật khóe miếng, trí nhớ tiểu cô nương này quả thật tốt nhỉ…

“Chính là tại hạ.”

Lúc này Sở Sở mới thả lỏng cảnh giác, vắt lại túi hành lý qua vai, nhìn vẻ mặt thành thật của Ngô Giang, lại nhìn con ngựa cao to Ngô Giang dắt theo, chau mày nói, “Ngươi không cầm đèn lồng cho Vương gia, tìm ta có chuyện gì chứ ?”

Ngô Giang còn chưa kịp mở miệng đáp, Sở Sở đột nhiên vỗ tay lên trán như bừng tỉnh, “À à, ta thật ngôc mà!”

Ngô Giang đang đợi nàng phát hiện ra sáng kiến, nói được mục đích hắn tới tìm nàng làm gì, chợt nghe thấy Sở Sở ồ lên như phát hiện được bí mật động trời nào đó, “Bây giờ là ban ngày, ngươi cần gì phải xách đèn lồng!”

“Vâng, phải…”

Khó trách Cảnh Dực kêu hắn vừa gặp nàng ta là phải dùng một hơi nói vào chuyện chính ngay lập tức…

Ngô Giang ho khan một cái lấy hơi rồi mới nói: “Sở cô nương, tại hạ là Ngô Giang, được Cảnh Dực Cảnh đại nhân giao phó, tìm một chỗ nghỉ chân ở kinh thành cho cô nương.”

Thấy Sở Sở bán tín bán nghi nhìn hắn, Ngô Giang lấy bội đao đang đeo trên eo xuống, đưa tới trước mắt nàng, “Sở cô nương chắc hẳn còn nhớ thanh đao này.”

Đương nhiên nàng nhận ra nó, đó chính là cây đao hôm qua lúc nàng gặp Cảnh Dực đã thấy huynh ấy cầm cây đao này!

Mắt Sở Sở sáng rực, “Huynh là thần bộ đại ca!”

“Không… Không phải, không phải…”

“Cảnh đại ca nói huynh là thần bộ!”

“Vậy… cứ coi như thế đi.”

Sở Sở kích động đến không phân biệt được gì nữa, “Đây là lần đầu ta được gặp thần bộ sống đấy!”

Toàn thân Ngô Giang nổi hết da gà, “Ha ha, cô cũng là pháp y đấy thôi…”

Sở Sở hiếu kỳ đánh giá Ngô Giang từ đầu đến chân, “Thần bộ đại ca, huynh nói tên huynh là…”

“Ngô Giang.”

“Sống lâu trăm tuổi ?”



Ngô Giang suýt chút nữa đã quỳ xuống hành đại lễ với nàng, “Không không không… Ngô trong Khẩu Thiên, Giang trong Trường Giang và Hoàng Hà.”

Theo 《Truyền kỳ Cửu đại thần của Lục Phiến Môn 》mà Đổng tiên sinh đã kể, nhóm thần bộ chỉ xưng danh hào chứ không để lộ tên thật, Sở Sở vừa nghĩ đến danh hào của chín vị đại thần, vừa cẩn thận nhìn tới nhìn lui Ngô Giang, cuối cùng ánh mắt nhìn xuống cây đao đang nằm trên eo Ngô Giang, “Ta biết rồi! Huynh là “Truy Hồn Đao”!”

Ngô Giang ngạc nhiên, “Ta là… Đao gì cơ?”

“Thần bộ thứ năm của Lục Phiến Môn, “Truy Hồn Đao”!”

Mặt Ngô Giang hơi biến sắc đen, chẳng trách Cảnh Dực đã dặn rất nhiều lần, nếu như nghe thấy những chuyện gì đó về Lục Phiến Môn thì cứ coi như nàng ta đang kể chuyện mà thôi…

Đây không phải nàng ta đang kể chuyện, rõ ràng nàng ta đang nói lung tung mà …

Ngô Giang sầu não không biết phải trả lời thế nào, chợp thấy Sở Sở chớp mắt tươi cười nhìn hắn, “Cảnh đại ca nói, nếu lần này ta thi đậu, huynh sẽ nhận ta làm nghĩa muội.”

Cảnh Dực đã nói, nàng nói gì thì hắn cứ đồng ý như vậy đi.

“Nếu đã như vậy, muội cứ gọi ta một tiếng đại ca.”

Đứng trước mặt Thần bộ, Sở Sở cũng không dám chậm trễ nhanh nhảu đáp, “Vậy muội thi đỗ rồi sao?”

Câu này hắn không dám tùy tiện trả lời.

Ngô Giang cười một cái, cất đao tung người lên ngựa, duỗi tay về phía Sở Sở nói, “Bây giờ muội đã chịu theo ta chưa?”

“Theo chứ!”

******

Khi Sở Sở đang lảm nhảm câu chuyện về Lục Phiến Môn của mình, thì bằng nội công thâm hậu Ngô Giang đã vững vàng dừng ngựa trước cửa nhỏ của một trạch viện.

Sở Sở cảm thấy trạch viện trước mắt này không giống Lục Phiến Môn chút nào, ngược lại giống như nhà của đại nhân giàu có nào hơn, “Đại ca, đây là đâu vậy?”

Ngô Giang xoay người xuống ngựa, vươn tay đỡ Sở Sở xuống ngựa, “An vương phủ.”

Đột nhiên nàng nghĩ đến vừa nãy trong vòng thi vấn đáp nàng đã nói mấy câu không tốt lắm về An vương gia, trong lòng Sở Sở hoảng hốt, theo phản xạ lui về sau hai bước, “Sao… sao tự nhiên lại tới đây?”

Ngô Giang cho rằng khí thế của An vương phủ đã dọa nàng sợ, vội vàng nói: “Muội đừng sợ,Vương phủ này chỉ hơi to chút thôi, trong phủ không có bất cứ ai là người xấu, trước giờ ta đều ở đây, sau này muội cũng ở đây.”

“Nhưng… Thần bộ sao lại ở trong An vương phủ ?”

Ngô Giang coi như chết lặng trước hai chữ “Thần bộ” này, “Ta cũng là thị vệ của Vương gia.”

Ngô Giang giọng nói nhỏ dần, từ bên trong cửa nhỏ đi ra là một ông lão hơn năm mươi tuổi gương mặt hiền lành, Ngô Giang giống như vừa nhìn thấy cứu tinh, buộc vội ngựa ở bên cạnh, rồi lại kéo Sở Sở tiến lên trước giới thiệu, “Triệu quản gia, đây là Sở Sở cô nương, ta vừa mới nhận cô ấy làm nghĩa muội…”

Ngô Giang còn chưa nói xong, Triệu quản gia liền xua xua tay, từ từ nói, “Cảnh đại nhân cũng đã nhắc qua với ta một lần rồi… Mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong, nàng sẽ ở phòng dành cho khách trong đình viện của ngài, căn phòng phía trong gần sát phòng ngài nhất, giờ ta sẽ đưa nàng qua đó xem một lượt, xem còn thiếu thứ gì ta sẽ sai người chuẩn bị cho nàng.”

Ngô Giang vội đẩy Sở Sở đến trước mặt Triệu quản gia, “Sở Sở, đây là Triệu quản gia của An Vương phủ, mọi chuyện muội phải nghe ông ấy sắp xếp, đừng chạy loạn trong vương phủ.”

“Dạ.”

Ngô Giang nhìn Triệu Quản gia ôm quyền, “Làm phiền Triệu quản gia chăm sóc muội ấy giúp ta, giờ ta còn có việc chưa giải quyết xong, đi trước.”

“Được, được, ngài cứ yên tâm…”

Triệu quản gia còn chưa dứt lời, cả người lẫn ngựa của Ngô Giang đã không thấy bóng dáng đâu cả.

******

Căn phòng Triệu quản gia sắp xếp cho Sở Sở là một căn phòng rộng rãi sáng sủa, cửa hướng về phía nam, đồ đạc trong phòng cũng rất đầy đủ, hơn nữa theo lệnh của Cảnh Dực ông còn chuẩn bị cho nàng một tủ lớn treo quần áo, một tủ bàn xếp son phấn bột nước. Biết rõ tiểu nha đầu này sẽ không chê được gì, nhưng Triệu quản gia vẫn khách khí hỏi nàng xem căn phòng có thiếu thứ gì không.

Sở Sở xua tay liên tục, “Không, không, không thiếu gì đâu ạ… căn phòng này còn đầy đủ hơn khuê phòng của tiểu thư nhà Chu viên ngoại trong trấn của ta nữa!”

Triệu quản gia vẫn cười rất hòa nhã, “Vừa lòng thì tốt rồi, nếu cô còn cần gì cứ nói thẳng với đám nha hoàn, không cần khách sáo.”



“Tạ ơn quản gia đại nhân!”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn…”

Thấy Triệu quản gia xoay người muốn ra ngoài, Sở Sở vội vàng gọi ông lại, “Quản gia đại nhân, ta có thể hỏi thăm ngài một chuyện không?”

Triệu Quản gia quay người lại, nhìn dáng vẻ do dự của tiểu cô nương ông liền nói, “Có chuyện gì cô cứ nói đi.”

Sở Sở đặt bao hành lý xuống, bước mấy bước lại gần Triệu Quản gia, nhìn chăm chú gương mặt có nếp nhăn của ông nói, “Quản gia đại nhân, ngài ở An vương phủ nhiều năm rồi phải không?”

Trong lòng Triệu Quản gia lập tức bật chế độ đề phòng, câu hỏi thế này mỗi năm ông được hỏi không dưới trăm lần, mỗi lần có người hỏi chuyện này trong lòng ông cũng nghĩ chắc không có chuyện gì đâu, nhưng mặc dù như thế, ông vẫn giữ vẻ mặt bình thường mà đáp, “Cũng nhiều năm rồi đấy, An vương phủ này xây được bao năm, ta đã ở đây bằng đấy năm rồi.”

Sở Sở nhìn bốn phía xung quanh một lượt, xác định trong phòng không có ai khác, bên ngoài cũng không có người nghe lén, nàng mới tiến gần nói nhỏ vào tai Triệu Quản gia, “Vậy có chuyện này ngài nhất định sẽ biết, An vương gia… Kỳ thật ngài ấy chính là lão đại của Lục Phiến Môn phải không?”

Triệu Quản gia ngạc nhiên, ông còn cho rằng mình căng thẳng nên nghe nhầm, “Lục Phiến Môn?”

“Đúng!”

Vừa rồi nàng đã nghĩ, nếu An vương gia không phải lão đại của Lục Phiến Môn, vậy thần bộ đại ca sao lại làm thị vệ cho hắn, còn ở trong nhà hắn nữa!

Thấy Triệu quản gia còn đang sững sờ, Sở Sở vội nói, “Ta biết Lục Phiến Môn! Lục Phiến Môn nằm trong kinh thành. Lục Phiến Môn như thế nào ta cũng biết, nằm phía bằc của Nam triều, cửa mở ba gian, có sáu cánh cửa lớn đều được sơn nước sơn màu đen, trước cửa có hai con Sư Tử bằng đá trấn giữ, bên cạnh là hai viên quan sai canh cửa, phía trên còn có một tấm biển bằng gỗ mun, trên đó viết ba chữ “Lục Phiến Môn” được mạ vàng rất lớn.”

Sở Sở nói được một nửa Triệu quản gia đã xua xua tay liên tục, Sở Sở nói xong câu cuối cùng Triệu quản gia đã muốn nhảy dựng lên, ria mép cũng nhếch lên, một người luôn từ tốn dễ tính chợt thay đổi nhanh chóng, “Này này! Sở nha đầu, cô đừng bào giờ nhắc tới Lục Phiến Môn trong An vương phủ! Đó chỉ toàn là những lời nói lung tung truyền bậy trong giang hồ, hoàn toàn không có thật, nhìn cô là một cô nương thông minh như vậy sao lại coi lời mấy người thuyết thư[1] kia nói là thật!”

[1] Người thuyết thư : người kể chuyện dạo ở những quán trà , tửu lâu,..

Sở Sở còn gấp hơn ông, gấp đến độ dậm chân, “Thực sự có Lục Phiến Môn mà, vừa rồi ta còn ở Hình bộ thi pháp y của Lục Phiến Môn!”

Triệu Quản gia nhìn tiểu cô nương gấp đến độ sắp phát khóc, lắc đầu thở dài, nhẫn nại giải thích, “Đúng là có nơi tên là Lục Phiến Môn, nhưng Lục Phiến Môn là nơi nào chứ? Lục Phiến Môn trong miệng người đời, chính là phủ đệ của Tam pháp tư trong kinh thành. Tam pháp tư chắc là cô biết, bao gồm Hình bộ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài. Cô vừa mới từ Hình bộ trở về, chắc hẳn là nhìn thấy trước cửa lớn Hình bộ cũng có ba gian sáu cảnh cửa sơn màu đen phải không? Cửa chính của Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài cũng được xây dựng giống hệt như vậy, vì thế mọi người mới gọi nó là Lục Phiến Môn [2].”

[2] Lục Phiến Môn : Sáu cánh cửa

Triệu quản gia nghiêm mặt lại nói, “Cuộc thi cô vừa tham gia là cuộc thi pháp y cua Tam tư pháp ở kinh thành, nếu cô muốn nói đó là Lục Phiến Môn cũng không sai, nhưng Vương gia của chúng ta không chấp nhận người đời nói lung tung về chuyện của nha môn, cô cũng đừng nhắc tới Lục Phiến Môn trước mặt ngài ấy tránh để ngài bực mình!”

Sở Sở ngỡ ngàng không muốn tin, “Cảnh đại ca nói huynh ấy cũng đang kiếm cơm trong Lục Phiến Môn, là quan văn của Lục Phiến Môn!”

“Cô có biết Cảnh đại ca của cô là ai không? Đó là công tử nhà Thủ phủ đại nhân nhất phẩm đương triều, Thiếu khanh của Đại Lý Tự Cảnh đại nhân! Ngài ấy nói với cô như vậy, chỉ là đang khách khí muốn đùa với cô mà thôi, những người trẻ tuổi làm quan trong Tam tư pháp ở kinh thành này luôn thích trêu ghẹo người khác như vậy, nhưng không một ai dám nói lung tung trước mặt Vương gia nhà chúng ta.”

“Còn có đại ca! Đại ca chính là Thần bộ thứ năm của Lục Phiến Môn “Truy Hồn Đao”!”

Triệu Quản gia cũng sắp tức phát khóc rồi, lăn lộn trong kinh thành đến từng tuổi này lão cũng chưa gặp cô nương nào cố chấp như cô này, “Tiểu cô của tôi ơi, đại ca của cô đường đường là Quốc phụ Tướng quân Tam phẩm đương triều, trưởng đội thị vệ của An vương phủ, có chỗ nào giống Thần Đao gì đó chứ!”

Lần này Sở Sở quả thực đã khóc “hu hu” thành tiếng, “Ông lừa ta! Mấy người đều lừa ta! Thực sự là có Lục Phiến Môn, thật sự có! Thật sự có!”

Triệu quản gia cảm thấy thực nhức đầu, nếu đây là chuyện khác, khi Sở Sở vừa khóc vừa làm loạn thì ông nhất định nói mấy câu nhẹ nhàng dỗ nàng, nhưng chỉ riêng chuyện này là ông không thể thuận theo nàng.

Đối với cô nương này nếu dùng phương pháp tầm thường thì nàng ta nhất định không hiểu chuyện.

Triệu quản gia cố gắng nghiêm mặt nói, “Nếu cô còn nhắc đến chuyện về Lục Phiến Môn, cẩn thận Vương gia cho người lôi cô ra ngoài hành hình, đánh đến khi mông cô nở hoa thì thôi, đến lúc đó ai cũng không cứu nổi cô đâu!”

Sở Sở lập tức không dám khóc nữa, chỉ cắn môi nước mắt chan chứa khắp khóe mắt, vẻ mặt oan ức nhìn ông.

Triệu quản gia thở phào nhẹ nhõm, ha ha, quả nhiên doạ nạt một trận giống như đứa cháu nội nhà ông vẫn là cách hay nhất…

Nhìn Sở Sở cố kìm nén, sắc mặt Triệu Quản gia cũng dịu lại không ít, thấy nàng khóc lóc buồn bã nước mắt rơi như mưa, ông không nhịn được mà dỗ dành nói, “Kỳ thật Vương gia là người rất tốt, không phải ngài đã cho cô ở một chốn yên thân trong kinh thành rộng lớn này sao? Chỉ là tính ngài ấy rất cố chấp và khó tính, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính nể ngài ấy vài phần, cô không được nói lung tung trước mặt ngài ấy tránh để…”

Sở Sở lau hai hàng nước mắt, ngẩng cái mặt mèo, bĩu môi mở miệng mang theo tiếng khóc ấm ức nói, “Vậy… Vương gia ngài ấy rốt cuộc có chức quan gì, sao có thể lợi hại như vậy được?”

“Ai ui, chuyện này cũng khó mà nói… Không có tên chính thức, cũng không có chức vị cụ thể, cô chỉ cần nhớ Vương gia phụng chỉ Hoàng Thượng quản lý toàn bộ Tam tư pháp, cùng tất cả các vụ án trong quốc gia, và cũng là người có thể phá được mọi vụ án trên đời.”

“Vậy người đó không phải là lão đại của Lục Phiến Môn đấy sao!”

“Cô còn dám nói lung tung!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook