Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 135: Em không nhìn thấy áo sơ mi của tôi?

Trà Chanh

18/05/2021

Dường như đã chìm vào giấc ngủ rất sâu nên những gì vang lên đều là tiếng hít thở dài và đều đều. Nhưng mà nhìn bộ dạng ít nhiều có hơi buồn cười, hai cái chân dài lớn đều co rút ở kia.

Chăn mền trên người đã rủ xuống sàn nhà, và chiếc khăn tắm quấn quanh ở bên hông trước đó cũng mất tích, vì vậy lúc này anh giống như lúc kéo cửa phòng tắm vào đêm qua, chỉ có một cái quần tam giác.

Lam Ngọc Anhđi qua, kh người xuống muốn giúp anh nhặt chăn lên che trên người.

Cố gắng để cho ánh mắt không liếc nhìn cơ thể anh, cũng cố gắng hết sức không chạm vào người anh, nhưng ai dè chăn vừa mới đắp lên, thì một lòng bàn tay rắn chắt đã ôm chằm cô. Ngôn Tình Hay

Đôi mắt trầm tĩnh và tĩnh mịch kia, chẳng biết lúc nào đã mở ra, đang nhìn chằm chằm vào cô. Anh tỉnh rồi?

Lam Ngọc Anhkinh ngạc nhìn anh, vội nói: "Ơ, tôi đánh thức anh rồi sao? Nếu như anh chưa tỉnh thì cứ tiếp tục ngủ đi..."

Nói xong, nhưng cô không đứng dậy rời đi là bởi vì Hoàng Trường Minhvẫn chưa buông tay ra. "Hoàng Trường Minh..." Cô nhắc nhở.

Đôi mắt Hoàng Trường Minhvẫn không hề chớp, môi mỏng kéo ra ba chữ: "Tôi khó chịu." “Anh sao vậy?” Lam Ngọc Anhlo lắng hỏi. "Tôi thật sự rất khó chịu." Hoàng Trường Minhlặp lại câu này, giọng nói có chút khàn khàn.

Lam Ngọc Anhnhìn mi tâm anh nhíu chặt, càng thêm khó hiểu, cho đến khi anh nắm tay của cô xuống một đường --

Sau khi nhận ra được cái gì, đồng tử cô co rút mạnh mẽ, nhịp tim hoàn toàn bị rối loạn.

Người ta nói buổi sáng đàn ông thường hay có loại phản ứng này...

Rút tay không về được, cô chỉ có thể co mình, đang lúc ánh mắt còn mơ hồ, thì nghe thấy âm thanh yết hầu lên xuống cao thấp, hình như trình độ khàn khàn đã tăng thêm một ít: "Em giúp tôi đi?"

Đối với người từng có kinh nghiệm như Lam Ngọc Anh, chỉ cần nghe một giây thôi đã hiểu những lời này của anh.

Ánh sáng rải đầy trong phòng khách, dường như đang chNgọc Anh đổi vì lúc này đã buổi chiều, cũng là loại khí hậu nóng khiến cho người ta khô nóng. "... Không được!" Cô trực tiếp lắc đầu. "Thật sự không được?" Hoàng Trường Minhnắm chặt tay của cô. "Không được!" Lam Ngọc Anh lắc đầu, hơi thở ngừng lại, nghiến răng: "... Muốn làm thì tự anh làm đi!"

Đôi mắt trầm tĩnh và tĩnh mịch của Hoàng Trường Minhnhìn cô một lúc lâu, thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh giống như là bị đánh bại trận, cuối cùng vẫn không cưỡng ép mà buông lỏng tay của cô ra.

Anh lập tức đứng thẳng người lên, bước về phía phòng tắm.



Lam Ngọc Anh khẽ thở phào, trong lòng bàn tay nóng hổi, cảm giác mơ hồ cách vải vóc kia vẫn còn rất rõ ràng.

Nhìn về phía cửa thủy tinh hiện lên hình ảnh phác họa, lờ mờ có động tác nào đó.

Cô cuống quít thu hồi ánh mắt, không cần nghĩ cũng biết anh đang làm cái gì ở bên trong, quá dơ "Hu..."

Lam Ngọc Anhôm chồng chăn đã xếp xong đi vào phòng ngủ, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên.

Cô suýt chút nữa lại té ngã giống như tối hôm qua, âm thanh kia quả thật giống như vang bên tai.

Nhất định là anh cố ý kêu lớn tiếng!

Lam Ngọc Anhchờ trong phòng ngủ, chậm chạp cũng không dám ra ngoài đi, sợ nghe thấy âm thanh không nên nghe nữa, lỗ tai bị cay...

Mãi đến khi qua hơn nửa tiếng rồi, cô mới thử đẩy cửa ra, thấy cửa phòng tắm mở rộng ra, Hoàng Trường Minhđang quấn khăn tắm đứng ở phòng khách, không còn vẻ thống khổ lúc nãy, xem ra tinh thần đang rất sảng khoái.

Tay phải cầm di động, hình như đang gọi điện thoại cho công ty mở khóa.

Lúc Lam Ngọc Anhđi vào rửa mặt, cố ý nhìn lướt qua, hình như trong thùng rác đã nhiều hơn mấy tờ khăn giấy vệ sinh.

Không giống như là tối hôm qua, công ty mở khóa không còn từ chối nữa, hơn nữa còn tới rất nhanh, là chàng trai trẻ tuổi mang theo công cụ rất đầy đủ. Lam Ngọc Anhcũng mở cửa đứng ở cửa ra vào, sau khi xác nhận thân phận cho Hoàng Trường Minh, động tác chàng trai vô cùng nhanh nhẹn, bắt đầu dỡ bỏ mắt mèo và tiến hành mở khóa. “Ngọc Anh ơi!”

Bỗng nhiên có một tiếng kêu vang lên.

Lam Ngọc Anhnghe tiếng nhìn sang, nhìn thấy Nguyễn Phong đang ở trên lầu, trong tay cầm theo túi nước trái cây.

Cô kinh ngạc, há to miệng, lúc vừa muốn mở miệng, đối diện truyền đến một tiếng "Cùm cụp", sau đó là chàng trai mở khóa cười với Hoàng Trường Minhrồi nói: "Xong rồi thưa anh!"

Nguyễn Phong trùng hợp đi đến bậc thang, cũng là lơ đãng liếc mắt nhìn, sau đó biểu cảm cứng lại: "Tổng giám đốc Hoàng?"

Hoàng Trường Minh chậm rãi trở lại, khẽ gật đầu: "Anh Nguyễn." “Sao tổng giám đốc Hoàng...lại ở đây?” Mắt Nguyễn

Phong nhìn cửa đã mở ra, không xác định hỏi. "Ừ" Khóe môi Hoàng Trường Minhkhẽ động, nhàn nhạt nói: "Đột nhiên muốn đổi môi trường sống khác." Nguyễn Phong cùng với Lam Ngọc Anh đi vào nhà anh vẫn cau mày.



Lam Ngọc Anh chủ động đánh vỡ trầm mặc: "Anh Nguyễn Phong, trong tay anh cầm cái gì vậy?" “Người ta cho anh mấy trái xoài vận chNgọc Anh từ Sanya bằng đường hàng không tới đây, anh đem đến cho em ăn thử. Hai ngày gần đây anh bận rộn nhiều việc, không có thời gian đến đây, vừa khéo hôm nay có việc đi hội tNgọc Anh binh mới của trung đoàn, cũng vừa lúc đi ngang qua chỗ em, nên anh mang tới cho em luôn!” Nguyễn Phong đặt túi lên trên bàn trà, dừng một chút, khẽ trầm giọng xuống hỏi: "Ngọc Anh, Tổng giám đốc Hoàng đến ở đối diện nhà em?" "Ừ." Lam Ngọc Anhgật đầu, nói đại khái chuyện chủ cũ bán phòng cho Hoàng Trường Minh.

Nguyễn Phong nghe xong, trong giọng nói kèm theo chút đùa cợt, thích thú: "Xem ra anh ta thật đúng là phí không ít tâm tư nhỉ!" 11 Lam Ngọc Anhkhông biết tiếp lời như thế nào.

Có tiếng điện thoại vang lên, là của Nguyễn Phong, hình như là trung đoàn gọi tới, thúc giục anh đi họp.

Sau khi Nguyễn Phong cúp máy, anh đành phải đứng dậy, chỉ là lúc đi tới cửa còn dừng bước, hơi ngập ngừng một chút: "Ngọc Anh, nhớ kỹ chuyện lần trước em đã nói với anh, hai người đã không còn liên quan.

Lam Ngọc Anhhá mồm, vừa định nói, thì cửa đối diện bỗng nhiên mở ra.

Hoàng Trường Minhđã thay đổi quần áo, không phải âu phục mà là quần áo ở nhà tràn ngập hơi thở thoải mái, quần dài màu than xám, áo sợi len màu trắng, khiến đường cong ngũ quan cương nghị của anh cũng nhu hòa đi không ít.

Ánh mắt nhìn thẳng về phía cô hỏi: "Em có nhìn thấy áo sơ mi của tôi không?" “Sao tôi biết được.” Trên mặt Lam Ngọc Anhnóng lên, bối rối nói.

Đuôi lông mày Hoàng Trường Minhnhếch lên, sau đó chậm rãi nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Đêm qua, không phải khi tôi tắm đã cởi để trong phòng tắm sao?" “Ngọc Anh?” Nguyễn Phong lập tức nhìn về phía cô, ánh mắt như muốn chứng thực. “À, tối hô qua anh ấy tắm rửa ở nhà em, vì vì..

Trên mặt Lam Ngọc Anhđã đỏ bừng, kiên trì giải thích “Vì ống nước nhà của anh ấy hỏng, nên dùng phòng tắm của em, rồi sau đó quên mang chìa khóa nên ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách một đêm! Vừa nãy anh cũng thấy đó, có người của công ty mở khóa...

Ánh mắt Nguyễn Phong đã thay đổi mấy lần.

Tuy rằng nói thì nói như thế, nhưng sao anh cứ cảm thấy sai sai l Tựa như là bên cạnh ổ của một con thỏ có thêm một con sói nguy hiểm.

Tiếng điện thoại thúc giục vang lên lần nữa, lúc này Nguyễn Phong không bắt máy mà nhíu mày vội vàng nói với cô rằng: “Ngọc Anh, hôm khác chúng ta nói tiếp!

Có chuyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh!”

Một câu cuối cùng, rõ ràng là nói cho Hoàng Trường Minhnghe.

Ngay lúc bóng dáng Nguyễn Phong nhanh chóng biến mất, đầu Lam Ngọc Anhto ra thành hai cái.

Một tay Hoàng Trường Minhchọc vào túi, giữa mặt mày hiện lên vẻ rất lười biếng, khỏe môi vẽ lên một đường cong nhạt, ánh sáng lóe lên trong mắt giống như một đứa bé trai thực hiện được chuyện xấu: “Bây giờ có thể để cho tôi tìm áo sơ- mi rồi chứ?" “...Tìm!” Khóe miệng Lam Ngọc Anhco rút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook