Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 22: Dối Lòng

Trứng xào cà chua

11/05/2021

Hắn chưa bao giờ làm khó đàn bà con gái, nhất là nếu như người đó có tình cảm với hẳn. Nên hắn cho cô cơ hội thổ lộ, cũng là cho chính mình một bậc thang, một lý do hoàn hảo để không tiếp tục làm khó cô thêm nữa. Không ngờ cô lại nói rằng không yêu hắn dù là một chút, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn. Uống công hắn còn quan tâm lo lắng cho tình trạng của cô.

"Nói như người đêm qua nằm dưới thân tôi rên rỉ cầu xin không phải là cô vậy. Để tôi xem cô còn giả vờ được bao lâu."

Cô thực sự yêu hắn, tình yêu khảm sâu vào xương cốt, mỗi lần nghĩ đến lại nhói đau. Nhưng với mói quan hệ của hai người hiện tại, làm sao cô có thể thừa nhận được. Chỉ cần thừa nhận yêu hắn, hẳn sẽ mang tình yêu mà cô vẫn nâng niu bao bọc ra chế giễu, giẫm đạp, giày xéo. Cô sẽ không ngu ngốc thêm nữa, nhằm mắt đưa chân, làm ra một chuyện ngu ngốc và sai lầm.

"Không liên quan đến anh, đó là chuyện của tôi, không mượn anh lo."

Hån nhìn thẳng vào người con gái đối diện, cô vừa khoác vội áo choàng tắm trên người, miễn cưỡng che đi thân thể đầy dấu vết tình ái, đó đều là dấu vết do hẳn gây ra. Đôi môi mềm mại của cô, đêm qua, và đêm trước nữa, không biết hắn đã hôn bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ, đôi môi mềm ấy lại đang nói ra những lời vạch rõ giới hạn hai bên.

"Rồi cô sẽ phải hối hận, đến lúc đó, đừng có quay lại cầu xin tôi đấy."

Tất nhiên cô không nghĩ đến chuyện sẽ phải cầu xin hắn ta lần nữa. Hắn chưa từng có ý định vươn tay giúp đỡ cô thoát khỏi khó khăn, chỉ muốn nhân lúc cô cần tiền để ép buộc, sỉ nhục cô mà thôi. Tin vào ý tốt của hẳn, thà cô tin vào chuyện người ngoài hành tinh sắp đến thăm Trái Đất.

Cuộc sống này thật sự quá mệt mỏi. Nếu có thể, cô ước được sống một ngày không còn phiền não, không còn khó khăn, không có những kẻ chực chờ cô vấp ngã để sỉ nhục, chế giễu, cũng không có những thân nhân chỉ biết đòi hỏi cô hi sinh vì họ.

Lát sau, Hoàng đã ăn mặc chỉnh tề, rời khỏi nhà. Cô đứng trên ban công, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn dứt khoát rời đi, thầm mong rằng ít nhất trong hôm nay hắn đừng trở lại. Không phải cô không muốn nhìn thấy hắn, chỉ là cô không muốn đối diện với hẳn trong khi câu chuyện giữa hai người chỉ có tiền bạc và dối trá.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là dãy số quen thuộc của mẹ cô. Mấy ngày vừa qua bà gọi cho cô cực kì nhiều, khiến cô cứ nhìn thấy tên của bà hiện lên và mệt mỏi và phiền chán, nhưng vẫn không thể không tiếp điện thoại. Cô hiểu tính bà, nếu gọi đến mà không nghe, mà sẽ gọi đến khi máy hết pin thì thôi, lát sau lại gọi tiếp. Tóm lại là, dây dưa không buông.

"Alo, mẹ gọi con có chuyện gì không ạ?"

Ngay câu đầu tiên khi nghe máy đã hỏi như vậy, cô biết mẹ cô sẽ không vui, nhưng để tránh mất quá nhiều thời gian để dây dưa với bà, cô trực tiếp hỏi luôn mục đích thì hơn.

"Có chuyện gì? Không có chuyện gì thì không thể gọi à? Mẹ là mẹ con chứ không phải con gái con hay người dưng nước lã.

Đừng có dùng giọng điệu kiểu đó nói chuyện với mę."

Cô thở dài, biết ngay là bà sẽ như vậy. Thân là con gái của mẹ, cô chưa từng biết đâu mới là cách chính xác để nói chuyện với bà.

"Mẹ biết là ý con không phải như vậy... Chỉ là con hơi mệt, nếu mẹ có việc gì thì có thể nói ngay để còn bàn bạc tìm cách giải quyt."

Chẳng biết tại sao, mối quan hệ mẹ con của hai người giống như một đôi oan gia vậy. Cứ nói chuyện với cô là bà sẽ nổi nóng, và khi nói chuyện với bà, cô sẽ chẳng biết phải nói thế nào, làm thế nào cho bà vừa lòng. So sánh ra, thì Dương còn giống con gái của bà hơn cô, chị ta luôn luôn biết cách để dỗ cho cha mẹ vui vẻ.



"Mẹ chỉ muốn biết chuyện miếng đất thế nào rồi? Con đã nói chuyện với con rể chưa?"

Cô thở dài, nhớ đến mọi chuyện xảy ra từ tối qua đến giờ.

Nếu khiến hắn ta buông mảnh đất ấy ra là chuyện dễ dàng, thì cô đã làm được từ lâu rồi. Trên thực tế, cho dù cô có làm gì cũng không hề khiến tư tưởng của hẳn mảy may thay đổi. Bây giờ là lại còn hỏi vậy, chẳng khác nào xát muối lên vết thương vừa bị hẳn rạch ra.

"Chuyện nà... con đã nói với mẹ rồi, chuyện này không đơn giản. Anh ấy không đồng ý."

Mẹ cô bất mãn "hừ" một tiếng:

"Con đã cầu xin con rể chưa mà dám nói là con rể không đồng ý? Nhà họ từng bỏ một số tiền lớn giúp chúng ta thoát khỏi khó khăn, sẽ không keo kiệt đến mức giữ khư khư một mảnh đất như vậy."

Đúng, nhà họ Lục không thiếu tiền, nhưng họ không chấp nhận đưa tiền trong tay cho người khác mà chắng đem về được ích lợi gì cả. Huống hồ, nhà cô lại chẳng khác gì một cái động không đáy, liên tục hút vào. Và cô hiện tại, đã chẳng còn thứ gì có thể dùng làm điều kiện trao dổi.

"Con đã cầu xin anh ta rồi, đã làm mọi thứ anh là muốn rồi, con đã mang tôn nghiêm của mình đặt dưới chân cho anh ta giẫm đạp rồi...Mẹ còn muốn thế nào nữa? Mẹ, mẹ có phải là mẹ con không? Mẹ có từng nghĩ cho con không?"

Cô ức đến phát khóc. Trong lúc này bà vẫn còn hỏi cô đã cầu xin hắn chưa. Đó là mẹ cô, là mẹ cô, nhưng lại chỉ quan tâm đến lợi ích mà cô có thể đem về cho bà, không quản là dùng cách nào.

"Tôn nghiêm của con thì đáng mấy đồng tiền? Nếu đổi lại được sức khỏe của bố con, việc học của em trai con, đừng nói là tôn nghiêm của con, nếu người ta cần, đến tôn nghiêm của mẹ cũng có thể mang ra để dùng... Nhưng mẹ là ai mà người ta phải quan tâm chứ? Con thì khác, con là con dâu nhà họ Lục, chỉ có con mới có thể cứu gia đình này... Coi như bố mẹ cầu xin co. Vì gia đình một lần này thôi được không?"

Bà đã nói đến thế, cô còn có thể làm gì được nữa. Cũng chỉ có thể thử bằng mọi giá, nếu không, sẽ thật sự phải giương mắt lên nhìn gia đình này tan tác.

"Được, con sẽ cố gắng, bằng mọi giá mang miếng đất đó, và tiền viện phí của bố con mấy ngày qua, về cho mẹ. Chỉ mong sau này, mẹ có thể tha cho con, để con sống yên ổn."

Bà nghe thấy con gái cắn răng đồng ý thì lập tức nói:

"Là con nói đấy nhé, cả đất và tiền, một thứ cũng không thể thiếu. Con liệu liệu mà làm, đang gấp lắm rồi."

Tâm ngắt máy, không muốn tiếp tục nói chuyện với bà. Hiện tại, cô cũng không biết phải làm thế nào để có được những thứ mà bà muốn. Nhờ Hoàng giúp đỡ thì không được, hắn đã từ chối thẳng thừng như vậy. Cô cần sự trợ giúp từ một người khác. Có thể là ai được đây?

Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ to gan.

Nhưng... có thể thử một lần, dù sao cũng không còn cách nào khác.



Miếng đất đó có rất nhiều nhà cùng cạnh tranh, nhưng thực lực lớn nhất phải kể đến nhà họ Lục, do Lục Huy Hoàng đại diện, và một bên khác, cũng là đối thủ lớn nhất của Hoàng trên thương trường – Phan Văn Lâm, trùm bất động sản có tiếng trong nước.

Nếu như có một người có thể giật miếng đất đó từ tay Hoàng, vậy chắc chắn là lão ta. Xét về thực lực, lão ta kém nhà họ Lục một chút, nhưng người thừa kế nhà họ Lục dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của ông nội, sẽ không bao giờ bất chấp tất cả để lấy được một miếng đất. Phan Văn Lâm thì khác, lão ta rất xảo trá, cũng rất nhiều thủ đoạn.

Tâm lục tìm số điện thoại của lão trong danh bạ, gọi đi.

"Alo, ai vậy?"

Cô từng nghe qua giọng lão vài lần, trong một số buổi tụ hội trước kia, khi nhà họ Tô còn chưa gặp khó khăn, nên đã nhận ra giọng nói này chính là của lão.

"Xin hỏi có phải ông Phan Văn Lâm không ạ? Tôi là con gái của nhà họ Tô, muốn xin chút thời gian của ông để nhờ ông giúp đỡ một số chuyện."

Lão nghe thấy cô tự giới thiệu là con gái nhà họ Tô thì ngay lập tức mỉm cười.

"Chào cô, tôi rất vui vì có thể giúp đỡ cô... Nhưng dạo này tôi hơi bận, không biết có thể sắp xếp thời gian cho cuộc hẹn được không.."

Cô nghe ra lão đang có ý từ chối. Cũng dễ hiểu, mấy ai muốn giúp đỡ một dòng họ đang sa cơ lỡ vận.

"Tôi chỉ có một chuyện nhỏ thôi, sẽ nói rất nhanh, không làm mất thời gian của ông đâu. Thật sự không còn cách nào khác mới phải nhờ đến ông thế này, mong ông cho tôi một cơ hội."

Lão tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi mới nói:

"Để tôi sắp xếp lại lịch trình với thư kí xem có bỏ trống được khoảng thời gian nào dành cho cô không. Cô tắt máy đi, đợi thông báo nhé."

Cô không có cách nào khác đành phải ậm ừ rồi làm theo lời lão ta, tắt máy. Sau đó thay đồ, đi tới đài phát thanh. Cho dù cuộc sống khó khăn thế nào, mọi chuyện có ra sao, cho dù lão có đồng ý gặp mặt hay không, cô cũng không thể không làm việc được.

Vừa dừng xe tại vị trí quen thuộc trong bãi đỗ xe, cô đẩy cửa, định bước xuống thì có điện thoại gọi tới, là số lạ. Trực giác cho cô biết có thể liên quan tới Phan Văn Lâm. Và đúng như vậy, là một giọng nữ tự xưng là thư kí của lão.

"Chào cô Tô, tôi là thư kí của ngày Phan Văn Lâm, cô có thể gọi tôi là Alice. Tôi là người sắp xếp lịch trình cho ngài Lâm.

Hôm nay ngài ấy rất bận rộn nhưng nghe nói cô muốn gặp mặt liền cố ý yêu cầu tôi sắp xếp lại lịch trình. Hiện tại ngài ấy xác định có thể gặp cô lúc hai mươi giờ tại khách sạn Melian, nếu cô có thể đến thì bây giờ tôi sẽ báo lại cho ngày ấy."

Chuyên mục của cô bắt đầu lúc hai mốt giờ bốn lăm phút, nếu đến khách sạn Melian từ hai mươi giờ, sau đó trao đổi mọi chuyện, trở lại đài, cô vẫn có thể tiếp tục làm việc. Thấy giờ giấc có vẻ phù hợp với công việc, cô liền xác nhận lại với thư kí của Phan Văn Lâm, hẹn buổi tối gặp mặt lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook