Phản Diện

Chương 25: Ván Bài Lật Ngửa

Faithfair

08/05/2013

Ngay từ lời lẽ đầu tiên, Nguyễn Ái nhà ta đã định tâm chơi một “ván bài lật ngửa”:

“Chào ông, Hoàng Công.”

Nhưng có kẻ thì lại thích món bài “truyền thống” hơn. Vì thế cứ ra vẻ đại gia, chẳng chịu vào vấn đề cho nhờ…

Sau một lúc tưởng chừng vô tận, kẻ này bấy giờ đây mới chịu quay người lại, tư thế nhàn nhã, phong độ thư thái không kém gì một ông hoàng.

Gõ gõ cây viết mạ vàng vào khớp ngón trỏ, gã đàn ông hơi chồm người về phía trước, chân mày nhướn lên ra chiều thất vọng khi trông thấy sự thiếu-ngạc-nhiên trên gương mặt non nớt, thái độ hệt như vừa bị tước mất một trò vui vốn đã được hứa hẹn trước.

“Nguyễn Ái. Xem ra tôi cũng không cần tự giới thiệu mình với cô rồi.”

“Không cần,” cô gật đầu đồng tình, có hơi bất nhẫn.

“Cô xem ra không ngạc nhiên chút nào khi người đối diện không phải là ngài chủ tịch Võ Gia,” Hoàng Công điềm đạm nói, đoạn ngước lên nhìn cô một cách đầy hứng thú. “Không lẽ đã biết trước người ngồi đây sẽ là tôi?”

Nhìn vẻ mặt giả vờ hứng thú của con người này, độ bất nhẫn trong cô lại càng dâng cao. Chúa à, cô ước gì mình có thể phang mạnh túi xách vào mặt gã một phát, sau đó bay ngay đến nhà Chính Luận.

Cơ mà… đó chỉ là ước thôi. Haizz…

“Võ Gia Hùng thì cần gặp tôi làm gì? Có gặp thì sẽ mời ngay Vương Đăng Khoa. Nói chuyện với một con bé mười-tám phỏng có chút logic gì với mấy bậc đại gia?”

“À,” đôi mắt Hoàng Công lóe lên tia nguy hiểm — tuy không lộ liễu, miệng nở một nụ cười nhỏ phảng phất sự kinh ngạc. “Một cô bé thông minh.”

“Cảm ơn.” Cô đáp gọn lỏn, thân người tựa ra ghế, mắt nhìn thẳng vào đối phương không hề né tránh — rồi lạnh lùng thêm vào. “Nhưng tôi sẽ cảm kích ông hơn nếu chịu vào thẳng vấn đề chính. Ông thấy đó, tôi không thích mấy trò xã giao nhạt nhẽo này.”

“Cô có vẻ không thích tôi lắm nhỉ?” Hoàng Công ngã người ra, khoanh tay lại và nhíu mày, ra chiều sửng sốt lắm — mặc dù trên miệng vẫn nở một nụ cười hòa hảo.

“Ừ.”

“Trả lời nhanh như thế, cô không cảm thấy quá thất lễ sao?”

“Người thất lễ là ông,” cô thở dài chán chường. “Tôi nghĩ bản thân đã không thể rõ ràng hơn nữa cảm giác của mình về những lời xã giao dư thừa này. Vào vấn đề đi.”

“Thẳng thắn lắm,” Hoàng Công lại mỉm cười. “Tôi thích những con người như vậy.”

“Và đừng nói láo,” cô lườm hắn. “Làm ơn.”

Giám đốc Hoàng có vẻ khựng lại đôi chút, mắt hơi nheo như để đo lường đối phương. Hắn vốn không quen với những dạng người sắc bén như vậy. Đừng nói là cô gái này không hề bị đe dọa bởi phong thái kẻ cả, ngay đến chút dè dặt trước người lạ cũng không buồn thể hiện. Sự bất nhẫn và tính tình thẳng thắn rất hợp với cái tuổi nông nỗi, nhưng tự tin rực cháy trong đôi mắt to tròn lại nói lên một câu chuyện hoàn toàn khác. Xưa nay, Hoàng Công lúc nào cũng là kẻ khiến người đối diện bối rối, tuyệt nhiên chưa bao giờ bị đối phương phớt lờ sự mỉa mai tinh tế của mình như vậy.

Nửa phút trôi qua trong căng thẳng. Cuối cùng, hắn nhấc tách cà phê lên, chậm rãi từ tốn mở lời.

“Xem ra, tôi có thể thấy được vì sao Chính Luận thích cô đến thế. Nội tâm trầm cảm như cậu ấy, dĩ nhiên sẽ bị thu hút bởi một người năng nổ bộc trực như cô.”

“Nội tâm trầm cảm”? (*o*)

Cái tên này… có phải đang nói về Võ Chính Luận của cô không nhỉ? Nguyễn Ái suýt nữa đã đánh rơi cả túi xách trên sàn.

Chưa kịp mở miệng phản bác thì kẻ kia đã thủng thỉnh tiếp lời. “Bởi thế, cô còn đáng lo ngại gấp mười lần đứa con gái họ Dương nghèo mạc kia.”

Đặt tách cà phê xuống, Hoàng Công thu vai, đan tay lại, chân gác qua gối, khí thế hệt người sắp tuyên phán tử hình.



“Tôi nghĩ cô hiểu rõ Võ Gia Chính Luận là người kế thừa duy nhất của dòng họ Võ Gia. Về gia thế, cô khá hơn Dương Hoàng Yến Nhi rất nhiều, song xét cho cùng, cũng không thể đồng đường cùng chúng tôi.” Mắt phất lên, hắn hướng về cô gái đối diện với sự quyết đoán lộ liễu. “Thay mặt Võ Gia, tôi yêu cầu cô từ bỏ Võ Gia Chính Luận.”

Đứa con gái mang tên Nguyễn Ái không ngạc nhiên, không than khóc, cũng chẳng nổi giận như dự đoán. Ngược lại, trước sự khó chịu thầm kín của Hoàng Công, cô nàng chỉ lặng lẽ quan sát hắn một cách chăm chú, chốc chốc lại còn nghiêng đầu ra chiều châm biếm.

Cuối cùng, đến lúc hắn chắc rằng con bé đã sợ quá hóa câm lặng, đương sự lại khoan thai đứng lên, chậm rãi mở túi xách của mình, rút ra một phong bì đặt lên bàn. Đôi tay mỏng manh nhanh chóng mở nó ra, xếp lên bàn những bản hồ sơ khác nhau. Đoạn cô chồm đến, giọng nói bình hòa như thể đang báo cáo dự án với Giám đốc Hoàng Công.

“Hà Nguyễn Đan Tân,” ngón tay chỉ lên bảng hồ sơ đầu, móng tay gõ nhẹ xuống, cô đều đều lên giọng. “16 tuổi, mất tích không rõ nguyên do. Cho đến hiện giờ, dựa vào nhật ký cá nhân, cha mẹ nạn nhân vẫn còn nghi ngờ con trai do bị quấy rối tình dục mà trốn chạy, hoặc đã bị kẻ quấy rối bắt cóc.”

Chỉ lên bản thứ nhì, cô tiếp lời. “Thái Hoàng Sơn, 18 tuổi, tâm lý trở thất thường, hiện đang bị giam cố trong bệnh viện tâm thần. Các bác sĩ nghi ngờ là do những ám ảnh về tai nạn bị cưỡng bức diễn ra cách đây không lâu.”

Cứ thế, cô lần lượt liệt kê nội dung ba bản hồ sơ tiếp theo. Đều là những nạn nhân thanh thiếu niên bị mất tích, bị giết hay gặp tai nạn không may nào đó. Tất cả đều có can hệ đến tội danh quấy rối tình dục.

Và tất cả đều là nam.

Mắt lóe lên tia nhận thức, nhịp thở ngày càng nhanh, Hoàng Công lắng nghe những lời cáo buộc ngầm của Nguyễn Ái mà trong lòng kinh ngạc nhiều hơn lo sợ. Hắn thật không thể ngờ Võ Gia Chính Luận lại có đủ cam đảm thổ lộ hết quá khứ dơ bẩn của mình với con người này. Xem ra, tình cảm giữa họ đã quá sâu nặng…

Bí mật của hắn, bây giờ đã có người thứ năm rõ ràng.

Và Hoàng Công thì, không thích điều này chút nào.

“Cô gái trẻ,” Hoàng Công chậm rãi lên tiếng sau nhiều giây suy tính, miệng chợt nở một nụ cười mỉa mai. “Cho dù là cô có muốn đào sâu, bới móc quá khứ tội lỗi của tôi, thì cũng nên tìm những thám tử tiếng tăm hơn. Những thông tin này tuy rất đáng nể, nhưng rất tiếc,” hắn nhún vai, tay ngửa ra vô cùng tự tin. “Hoàn toàn không liên quan đến tôi.”

Nguyễn Ái ngước đầu lên, đôi mắt mở to ra chiều sửng sốt. Đoạn, cô đứng thẳng dậy, tay đưa lên che miệng như thể vỡ lẽ ra một việc vô cùng khôi hài.

“Hoàng Công à Hoàng Công, cho là tôi có khả năng đào bới điểm yếu của ông đi nữa, thì cũng không thể nào thực hiện chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.” Miệng càng cười tươi, cô khoanh tay lại và nghiêng đầu một cách tinh nghịch.

Song, chất giọng âm u kia lại không hề tinh nghịch chút nào.

“Tại sao phải mất tiền tốn sức moi móc một tội chứng cũ kỹ, trong khi tạo ra một cái mới lại dễ dàng hơn gấp vạn lần?”

Nụ cười sáng ngời ấy của vị tiểu thư nhà họ Nguyễn, suýt đã khiến Hoàng Công mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Cơ mặt hắn khẽ giật, răng bắt đầu nghiến lại. Nguyễn Ái tuy mang bộ dạng thiên sứ, nhưng dưới lớp vỏ ngụy trang hoàn hảo – chắc chắn là một ác ma. Hắn thật sự đã quá xem nhẹ con người này, chưa hề nghĩ qua ả có thể điềm nhiên nói đến chuyện ngụy tạo tội chứng vu khống cho một người như vậy – nhất là với thái độ bình thản đó.

Đàn bà, dù nhỏ tuổi đến đâu, đều mang nọc độc.

“Yên tâm,” trông thấy vẻ mặt đanh lạnh của ngài giám đốc, Nguyễn Ái lắc nhẹ đầu, nói khẽ. “Tôi không ma quỷ đến độ chỉ vì muốn đổ tội cho ông mà tự mình đi “tác nghiệt”. Tất cả những vụ án này đều đã có sẵn, dĩ nhiên mỗi vụ đều có danh sách người tình nghi nhất định. Việc thêm ông vào danh sách đó hoàn toàn không khó khăn chút nào.”

Hoàng Công bật cười khanh khách.

“Cô gái trẻ, đó thật sự là một kế hoạch tuyệt vời, nhưng cô đã bỏ sót một điểm quan trọng.” Khoanh tay lại, hắn nhếch miệng, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm. Rõ ràng đến giờ phút này, giữ vẹn nguyên cái vỏ hòa nhã chẳng còn là điều cần thiết nữa.

Cô nàng đã muốn chơi ván bài lật ngửa, vậy thì ván bài lật ngửa cô sẽ có.

“Đừng nói là tôi không hề can dự vào những chuyện đó. Cho dù là thật đi nữa, cô nghĩ sẽ uy hiếp được tôi nhờ vào những cáo buộc yếu ớt kia sao? Cô đã quên mất sau lưng tôi là ai rồi đấy, cô gái trẻ.”

Cô chỉ lắc nhẹ đầu. “Tôi chưa hề quên.”

“Vậy cô tính làm gì? Gửi những thông tin này cho báo chí với những lời ám thị vô căn cứ?” dừng lại, hắn chợt cười rộ hơn. “Cô nghĩ xem có tờ báo nào dám xúc phạm đến Võ Gia không?”

“Báo chí? Không, không,” Nguyễn Ái lắc đầu, bình thản giải thích tiếp. “Tôi tự biết bản thân không có đủ điều kiện để chọi lại ông. Tại sao phải làm một điều vô ích như thế chứ? Sẽ có người thay tôi làm tốt mọi việc.”

Mắt Hoàng Công nheo lại.



Thả người xuống ghế, Nguyễn Ái lại một lần nữa nở nụ cười hòa nhã, song đáy mắt — lần đầu tiên trong ngày — lóe lên sự thâm hiểm hiếm hoi khi thốt ra ba chữ quyết định:

“Hoàng-Thạc-Dã.”

Đôi mắt Hoàng Công trong phúc chốc mở to, cả thân người hắn đông cứng.

“Hoàng Thạc Dã, à… phải gọi là gì nhỉ? À, đúng! Là ‘công lão nguyên thần’ của tổ chức Võ Gia; dẫn đầu các hoạt động ngầm tại Nhật; vị trí trong tập đoàn chỉ đứng sau chủ tịch Võ Gia Hùng. Và còn gì nhỉ…?” cô nhăn nhăn mũi, tay sờ cằm ra vẻ băn khoăn, rồi đột nhiên quay sang Hoàng Công với đôi mắt đầy ám thị. “À đúng! Hoàng Thạc Dã lại rất ghét một ai đó – một kẻ ngẫu nhiên mang cùng họ, vẫn luôn tranh chấp với mình bấy lâu nay!”

Cô nhìn một Hoàng Công mặt mày ngày càng khó coi, nghiêng đầu đỏm dáng. “Ông nghĩ ông ta sẽ phản ứng như thế nào, trước bí mật về giới tính của Tổng giám đốc Vonga? Thêm vào, có đứa con gái rỗi hơi nào đó lại đã vẽ sẵn ra đường, ông nghĩ Hoàng Thạc Dã có hai tay đón nhận món quà hậu hĩnh này không? Võ Gia là một tổ chức mang tính truyền thống cao. Thử tưởng tượng nếu cái tin Hoàng Công là một người đồng tính được tuyên truyền, kết hợp với những tội lỗi dơ dáy ông đã gây ra, Võ Gia rồi sẽ đối đãi với người này như thế nào? Tuy tôi không có khả năng khiến những tội danh kia trở nên xác thực, tin rằng với khả năng của Hoàng Thạc Dã, việc đó không khó khăn bao nhiêu…”

Đôi bàn tay đặt trên mặt bàn đen tuyền nắm chặt lại. Tâm trí Hoàng Công giờ đây đang dao động giữa hốt hoảng và căm phẫn. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ kẻ dồn mình đến trạng thái này lại là một đứa con gái mới bước qua ngưỡng cửa mười tám.

“Cô có biết mình đang đùa với lửa không?” Hoàng Công gằn giọng.

“Biết chứ. Bởi thế mới phải nhọc công cả đêm nghĩ ra phương pháp chữa cháy,” cô tỉnh bơ đáp.

Bàn tay lại càng siết chặt, có phần run rẩy.

Nguyễn Ái lặng lẽ đứng lên, thu dọn lại những thứ trên bàn, mặc kệ ánh mắt như dao cắt theo dõi theo từng hành động của mình đầy đe dọa. Cô gài lại phong bì, tươm tất đâu đó rồi đẩy chúng đến trước mặt Hoàng Công.

“Cái này tặng ông. Một bản nữa đã được gửi vào một hộp trữ thư nào đó, nếu vào một ngày nhất định tôi không có mặt để nhận lãnh, thì nó sẽ được tự động gửi đến địa chỉ của Hoàng Thạc Dã.”

“Chừng nào mà Hoàng Công ông còn đủ tinh khôn để giữ tay sạch sẽ trong việc giữa tôi và Võ Chính Luận, bí mật này sẽ mãi là bí mật.”

Lời nói thoát ra tuy rất vô tư, nhưng cả hai đều hiểu ý nghĩa đe dọa nằm phía sau. Nguyễn Ái quả thật đã chuẩn bị chu toàn trước khi đến đây. Và dĩ nhiên, sự an toàn của bản thân cũng nằm trong những toan tính tinh tế kia.

Đến cuối cùng, Hoàng Công quá bế tắc, đành ngồi nhìn cô gái trẻ khoác giỏ toan ra về mà không dám động đậy. Vì nếu hắn cử động dù chỉ một chút, tin rằng sẽ không kiềm nỗi mà dùng tay trần siết cổ con người này đến nghẹt thở. Hắn cần cô ả cút xéo lập tức, để bản thân có thể bình tâm và suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề khó khăn trước mắt…

Thế nhưng, Nguyễn Ái dù đã tư trang đâu vào đó, vẫn chưa chịu rời đi. Cô hít một hơi dài, sự âm hiểm ẩn chứa trong những nụ cười rạng ngời vài phút trước đây chớp mắt đã tan biến.

Thay vào đó là… dáng vẻ đỏng đảnh được bộc lộ trần trụi. (=o=)

Vỗ tay, cô thở mạnh và nói lớn. “Thế là xong phần phim hình sự!” Trừng mắt ngó Hoàng Công, cô hạ giọng. “Giờ là đến kịch Hàn Quốc đây!”

“Ông!”— Nguyễn Ái chống nạnh, mày nhíu lại dữ dội, một tay chỉ thẳng vào Hoàng Công — “Bản thân được trời ban phước mà không biết hưởng! Đẹp trai lồng lộng thế này, sao không chọn người yêu mình mà đi yêu lại hả? Sao cứ phải bám lấy quấy rối Chính Luận của tôi hả? Người ta đến cả bi còn không phải, ông có biết không hả? Không những thế, lại còn biến thái hết cỡ, đi thích con của bạn trai mình — cơ mà, dùng hai từ ‘biến thái’ trên ông thì sỉ nhục cho tình yêu của tôi quá! (^^”) Đúng rồi, phải gọi là bệnh hoạn mới đúng! Mốt có ra đường đừng tự nhận là gay, biết chưa hả?! Xấu mặt cho cộng đồng đồng tính quá đi mất! Đã nghe rõ chưa hả? Hoàng Công-Công?”

=o=

Thở dốc, cô hất tóc một cách kiểu cọ rồi quay người đi một nước ra khỏi gian phòng, mắt chẳng thèm lướt qua phản ứng của kẻ vừa hứng trọn “đòn oanh tạc” từ mình.

Vì… trong lòng người nào đó đang bâng khuâng, không biết mình có quá lậm từ “hả” hay không…

Vốn là… chỉ tại mấy bộ phim Hàn Quốc vú hay rủ rê cô xem mà ra cả…

Nên, đầu óc chẳng còn chỗ chú ý đến nhân vật giờ đây đã chuyển màu xanh tím phía sau cánh cửa bề thế.

Đứng trong thang máy, sau “trận cuồng phong bão táp” trong văn phòng Tổng Giám Đốc, kẻ-khiến-người-tím-mặt kia lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong cái đầu xinh xắn của mình lúc bấy giờ:

“Nếu sau này không làm thợ làm bánh, thì sang Hàn đóng phim vậy.”

(*o* toàn tập…………….!)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook