Phạt Anh Phải Lòng Em

Chương 11

Phong Quá Vô Ngân

26/10/2020

Mấy ngày kế tiếp, Y Đằng quả thực giống như sống trong địa ngục. Mỗi ngày y đều giống như tự ngược, dường như lại không tự chủ được mà khiêu khích Ưng Thủ, sau đó lại hối hận tưởng chết. Sau đó lại một mình trốn trong phòng mà theo dõi  nhất cử nhất động của tên kia, rồi lại muốn bật khóc.

Đặc biệt nếu thấy  tiểu Lan cùng Ưng Thủ mỗi ngày cùng nhau chuyện trò vui vẻ vào lúc nghỉ trưa. Y Đằng thật muốn chính mình đơn giản mà mù luôn đi, đỡ phải xem bộ dạng vui vẻ của hai người đó. Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, chỉ là mỗi lần thấy đều nén lại cơn đau âm ỷ của dạ dày mà lén lút nhìn xem.

Mãi cho đến tiểu Lan cùng Ưng Thủ chào nhau mà quay về viện thú y. Y Đằng sẽ xấu tính đập phá, vô cớ mắng tiểu Lan một chút. Kỳ thật Y Đằng cũng biết như vậy thật không tốt, quả thực tựa như chuyện đồng thoại xưa hoàng hậu ác độc ngược đãi công chúa. Chính là lòng ghen tị cắn nuốt hết lương tâm Y Đằng, biết rõ làm như vậy không tốt, chính là một hồi về đến nhà chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng bọn họ tình cảnh với nhau sẽ tự mình bật khóc, chẳng lẽ y so với tiểu Lan còn không bi thảm hơn vạn lần sao?

Cũng thật tò mò, nhìn qua ô cửa, vừa rồi cũng không biết hai người nói gì đó, mà cùng phá ra cười thật vui.

“Có cái gì mà nói đến vui vẻ như vậy? Thực làm cho người ta khó chịu.” Buông ô cửa ra, Y Đằng nhăn mặt hừ lạnh một tiếng.

Nhưng mà miệng nói xong mắt lại không kìm được mà đảo quanh hai con người đang vui vẻ trò chuyện kia.

Đang nói chuyện thật vui vẻ,  tiểu Lan đột từ lấy một hộp bento thật lớn từ sau lưng đưa ra cho Ưng Thủ, nói là quà trả ơn cho hắn.

Nhìn đến lúc đó, Y Đằng đã hoàn toàn chịu không nổi. Y tức giận đến hận không thể chạy tới cái hộp cơm trong tay Ưng Thủ mà ném xuống đất. Hoặc cầu lên một trận động đất giết chết hai cái con người đáng ghét kia đi. Suy đi nghĩ lại, vẫn là quên đi, nếu bọn họ chết cùng một chỗ như vậy, y sẽ lại càng buồn bực hơn.

Đương nhiên thiên tai như vậy căn bản không có khả năng bởi vì Y Đằng muốn mà thật sự phát sinh, Ưng Thủ vẫn là thực vui vẻ  mở ra bento của tiểu Lan. Bên trong toàn là những thứ mà Y Đằng thấy quả thực rất bình thường. Món ăn bình thường, bày trí bình thường, nguyên liệu bình thường nên chắc chắn hương vị cũng sẽ không có gì đặc biệt. Nhưng Ưng Thủ cũng cao hứng  ăn, còn liên tục khen ngợi tiểu Lan  tay nghề xuất sắc.

“Tiêu chảy, ăn nhất định bị đau bụng.” Biết rõ không có khả năng nhưng Y Đằng vẫn là oán hận nguyền rủa.

Về đến nhà sau đó càng nghĩ càng hận, Y Đằng đem tất cả đồ trong tủ lạnh ra nấu nướng thành những món ăn cực ngon, sau đó chính mình một bên liều mạng ăn liều mạng nốc rượu một bên khóc thầm, miệng còn không ngừng mắng, “Khốn kiếp mà, đồ ta làm ăn ngon hơn đồ tiểu Lan làm. Ngươi là cái tên khốn nạn căn bản không có tư cách ăn đồ ăn ta làm. Ngươi này vô sỉ không xứng ăn đồ ăn ngon. Không xứng, không xứng, không xứng. Ta cho chó ăn cũng không cho ngươi ăn.”

Càng là càng nghĩ càng bực bội, ngày hôm sau Y Đằng thật sự nói được làm được, dẫn theo Tam Viên Hoa tới viện thú y. Còn cố ý bắt nó chờ ở cửa, đem đồ ăn chính mình làm thật cẩn thận tỉ mỉ trút hết vào bát ăn cho chó. Sau đó lại một mình trốn trong phòng mà hờn dỗi.

Bất quá vừa qua năm phút đồng hồ, Y Đằng liền hối hận. Y làm cái chuyện này quả thật giống tình nhân cãi nhau, y như con nít không hề nói đạo lý. Như thế nào có thể bởi vì trả thù tên Ưng Thủ vô ơn kia mà đem Tam Viên Hoa  khỏe mạnh ra hành hạ chứ? Y vậy mà còn thường xuyên luôn mồm mắng người khác không xứng đáng làm chủ nhân. Nghĩ đến đây, Y Đằng lập tức vọt ra định giật lại cái chén đồ ăn. Ai biết hắn vừa ra khỏi cửa lại thấy được một màn làm hắn chấn động.

Cái tên không thèm cạo râu kia đang cầm một bọc thức ăn cho chó mà dụ dỗ Tam Viên Hoa trao đổi thức ăn với hắn.



“Uầy, ta nói ngươi nghe cái này nè! Cún nên ăn đồ ăn cho cún đó. Trong chén của ngươi lại là thức ăn của người, ngươi có biết hay không? Ta có đem theo thức ăn cho cún loại cao cấp nha, chỉ cho riêng cho ngươi ăn, ta đổi cho ngươi nha. Ngươi đừng ăn nữa!”

Tam Viên Hoa cũng không để ý đến hắn, quay mông lại cắm đầu ăn đồ ăn trong chén.

“Uầy, ta nói này cún, ăn cái loại đồ ăn này không tốt cho cơ thể ngươi đâu nha, ngươi có biết không? Ngươi vì cái gì mà đến viện thú y vậy? Nhất định là bởi vì thân thể không thoải mái đúng không? Vì cái gì mà thân thể ngươi không thoải mái hả? Chính là bởi vì ngươi ăn đồ ăn của người đó! Uầy, ngươi đừng ăn nữa! Ngươi ăn cái này nè!” Ưng Thủ không hề để ý đến hình tượng mà chăm chăm chén ăn của Tam Viên Hoa, tính mạnh tay nhanh mắt mà giành lấy. Nhưng Tam Viên Hoa cũng không phải ngồi không, nó cũng vất vả tranh đấu giành lại cho được chén đồ ăn do Y Đằng tay nghề rất tốt nấu ra, thử hỏi nó như thế nào có thể bỏ cuộc?

“Oa, áu áu!” Tam Viên Hoa mắt lộ ra sát khí, gắt gao  nhìn Ưng Thủ cướp đi chén đồ ăn. Ý tứ rất rõ ràng, đem cái kia trả lại cho ta, ta mới không cần ăn đồ ăn cho chó của ngươi! Ta thật vất vả có cơ hội có thể ăn đồ tốt, ngươi lại đây cướp, nằm mơ.

“Dữ như vậy làm gì? Cún thì nên ăn đồ của cún!” Ưng Thủ không yếu thế chút nào mà hất tay, “Kêu nữa ta đánh ngươi đó.”

“Anh xong chưa?” Rốt cuộc nhẫn nại không được, Y Đằng đành phải vọt ra, nếu không cái tên lôi thôi kia thật sự sẽ ăn đồ ăn còn sót lại trong chén của chó.

“Anh làm gì mà khi dễ chó của tôi?” Y Đằng hung hăng trừng mắt nhìn cái tên trước mắt làm cho y vừa vui lại vừa chán ghét.

“Cậu, chó của cậu?” Ưng Thủ suy nghĩ một chút, gật đầu, “Trách không được cố chấp như vậy, quả nhiên là chủ nào tớ nấy.”

“Tranh đồ ăn với chó của tôi, anh thật đúng là có tiền đồ nha! Ưng Thủ sư phụ! Vì ăn, anh ngay cả lòng tự trọng cũng không giữ sao?” Y Đằng trong lòng đối Ưng Thủ là nhịn không được tức giận, tưởng tượng đến hắn cùng tiểu Lan kia vừa nói vừa cười, y liền nhịn không được buông lời xúc xiểm.

“Lấy đồ ăn ngon như vậy cho chó ăn, uổng cho cậu là bác sĩ thú y, cậu thật là thiếu thường thức?” Ưng Thủ cảm thấy hắn có quyền lớn giọng.

“Chuyện của anh sao? Chó của tôi, đồ ăn tôi làm, tôi muốn như thế nào thì làm như thế ấy!” Chính ngươi còn không phải ăn đồ ăn tiểu Lan làm với vẻ mặt vui vẻ hay sao, ta làm đồ ăn so với tiểu Lan làm ngon hơn một ngàn lần, chính là ta thà đổ bỏ cũng không cho ngươi ăn, ai kêu ngươi chọc ta. Nửa câu sau không nói ra đó, kỳ thật mới là suy nghĩ thật của Y Đằng. Nhưng bởi y là cái tên sĩ diện hão, muốn y nói ra chỉ có mà mơ.

“Cậu, cậu này thật sự là......” Ưng Thủ bị tức đến không  nói nên lời, nhưng là nhớ đến mấu chốt của câu nói, hắn lập tức đổi thái độ, “Chờ một chút, cậu nói đồ ăn này là cậu làm?”

“Là tôi làm, chẳng lẽ không thể? Anh cho là mỗi người đều giống anh đần như vậy sao? Tôi là người thông minh, nấu ăn ngon như vậy có gì kì quái chứ?” Y Đằng có chút tức giận mà thở gấp, bởi vì nói chuyện quá nhanh, mặt nhịn không được có chút đỏ, hung hăng trừng Ưng Thủ với ánh mắt ngập nước. Cho dù có chán ghét y, Ưng Thủ không thừa nhận cũng không được, người nầy bộ dạng thật sự là rất đẹp.



“Nguyên lai là cậu biết nấu ăn?” Bị tin này dọa sợ,  Ưng Thủ sửng sốt mở miệng hỏi, “Như vậy mì sợi cậu làm nhất định là ngon ha?”

“Đương nhiên.” Y Đằng lỗ mũi hướng lên trời ngạo mạn  nói, “Vô luận là Ramen, Udon, Soba, Yaki tôi đều có thể làm rất ngon.” Sau đó lại hướng hắn cười rồi bỏ nhỏ một câu, “Cả ngày đều được ăn ngon đó.”

“Có thể nấu được tô mì ngon thì người nấu cho dù có hư hỏng cũng không phải xấu hoàn toàn. Đây là ba tôi nói.” Ưng Thủ vừa nghe có đồ ăn ngon, lập tức cảm thấy được Y Đằng độc mồm độc miệng kì thật cũng không phải là khó chịu lắm, “Uầy, tôi nói, chúng ta hòa nhau đi! Tuy rằng con người của tôi vốn không vệ sinh lắm, bất quá, nếu cậu chịu nấu ăn cho tôi, tôi nhất định kêu đệ tử sang đây phụ giúp cậu. Các bệnh viện của cậu về sau có hàng hóa phải chuyển chỉ cần nói một tiếng là đến nơi, thế nào? Còn nữa, về sau tôi cam đoan cậu mắng không trả lời, đánh cũng không đỡ, thấy sao?”

Không nghĩ tới sự tình cư nhiên còn có thể phát triển như vậy, Y Đằng đột nhiên sinh ra loại cảm giác thiệt thòi. Bất quá y sĩ diện chết được, vẫn lại mạnh miệng  như trước, “Ai cần?”

__________________

Các loại mỳ Y Đằng khoe khoang là đây ^^~

Ramen

phat-anh-phai-long-em-11-0

Udon

phat-anh-phai-long-em-11-1

Soba

phat-anh-phai-long-em-11-2

Sobayaki

phat-anh-phai-long-em-11-3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phạt Anh Phải Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook