Phạt Anh Phải Lòng Em

Chương 12

Phong Quá Vô Ngân

26/10/2020

Có thể sử dụng món ngon mà thu phục nam nhân thực sự rất đơn giản. Ưng Thủ chính là người như vậy. Chỉ sau khi nếm qua một lần món ăn mà Y Đằng phụng phịu mang tới, hắn liền hoàn toàn đem Y Đằng trở thành người tốt nhất trên thế giới.

Y Đằng sĩ diện chết vì che dấu chuyện chính mình thật thích Ưng Thủ, ngược lại càng thường xuyên sỉ nhục Ưng Thủ dữ dội hơn. Ngược lại Ưng Thủ bởi vì ôm suy nghĩ người có thể làm ra món ăn ngon tuyệt vời như thế nhất định không phải người xấu, cho nên dù Y Đằng có nói lời khó nghe, hắn cũng không vì thế mà nổi nóng. Chỉ có lúc Y Đằng nói lời quá đáng, hắn sẽ buông một câu, “Uầy, đừng quá quá mức, nếu không ngay cả bằng hữu cũng làm không được a.”

Đối với thái độ Ưng Thủ như vậy, Y Đằng vừa cao hứng lại khổ sở. Cao hứng chính là quan hệ bọn họ đã chuyển từ thù ghét trở thành bằng hữu thông qua thức ăn, khổ sở chính là quan hệ của bọn họ chỉ gần giống bằng hữu. Hơn nữa Y Đằng thường thường càng nghĩ càng bực mà, y ở trong lòng Ưng Thủ cư nhiên còn kém hơn một bữa ăn ngon.

Lúc Y Đằng còn đang suy tính mâu thuẫn thì Ưng Thủ lại thật trực tiếp đem Y Đằng trở thành bằng hữu phi thường tốt  … mà bỏ qua việc Y Đằng nói chuyện không hề dễ nghe, kỳ thật Ưng Thủ đối Y Đằng cũng dần dần có cái nhìn khác. Tuy rằng Y Đằng này chính là một tên không hề nghĩ đến tâm trạng của người khác, nhưng đôi khi lại vô tình nói ra những lời nói trẻ con. Làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười, đôi khi vô tình nghĩ rằng y thật là đáng yêu.

Đặc biệt chỉ cần nói muốn ăn, vô luận món ăn phức tạp cỡ nào, ngày hôm sau y chắc chắn sẽ mang một hộp bento cực lớn đến cho hắn. Ưng Thủ cảm thấy được người có thể đối với bằng hữu không hề tính toán như vậy thì cho dù nói chuyện có độc địa, cũng hoàn toàn có thể chịu được.

“Uầy, nhanh đến mùa đông, khi nào có dịp thì ăn lẩu đi!” Ưng Thủ nheo mắt nhìn Y Đằng đang trầm mặc kia mà mời, “Tưởng tượng đến lúc này có một nồi lẩu bò thật ngon thật nóng, nước miếng của tôi đều chảy xuống rồi. Ăn lẩu xong còn có thể đi ca hát rồi chơi này nọ nữa.”

“Tôi không thích ăn đồ ăn bên ngoài. Ca hát này nọ tôi cũng không có hứng thú.” Y Đằng nhìn vẻ mặt mang biểu tình  hưng phấn Ưng Thủ, “Anh cho là anh vẫn là con nít sao? Tuổi cũng đã lớn rồi mà còn thích những hoạt động đó.” Karaoke luôn có tiếp viên nữ trẻ trung phục vụ, không nghĩ tới Ưng Thủ thoạt nhìn thành thật, lại cũng sẽ có cái sở thích này. Y Đằng tức giận đến mức ngay cả cơm cũng ăn không vô.

“Như thế nào thì là con nít chớ? Tôi lần trước đi cảm thấy chơi vui lắm! Tôi một mình cầm microphone liên tục hát liền mấy giờ! Bất quá bọn họ sau khi nghe được thì tất cả đều chạy hết. Thật sự tôi hát nghe cũng không hay cho lắm.” Ưng Thủ cười vang, vẻ mặt dương quang xán lạn, “Cậu hát chắc cũng khó nghe cho nên mới không thích đến những chỗ đó nha?”

“Tôi hát nghe cũng không đến mức nào. Nghe cái giọng anh chắc người nhát gan buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng mất, mà còn hát liền mấy giờ, khách nhân nơi đó  không bị anh dọa chạy mới là kỳ quái.” Y Đằng buông chiếc đũa, lời nói trong lòng rốt cuộc nhịn không được  bật ra, “Tôi không thích đi vào trong đó là bởi vì nơi đó có những cô gái loạn thất bát tao.”

“Cái gì chứ, đều là những cô gái thật đáng yêu đó!” Ưng Thủ không cho là đúng  lắc đầu, thấy Y Đằng đang chuẩn bị đậy hộp bento liền hỏi, “Cậu không ăn  sao?”

“No rồi.” Không no cũng không muốn ăn.

“Không ăn để tôi ăn, đừng lãng phí!” Ưng Thủ to mồm cầm lấy bento, “tay nghề Y Đằng  thật sự là điêu luyện bậc nhất nha! Cậu nếu là con gái, cho dù cho dù mồm miệng đanh đá cỡ nào, cũng sẽ có người nguyện ý cưới cậu thôi. Người vừa đẹp vừa nấu ăn ngon.”

“Anh câm miệng! Anh nếu là nữ nhân khẳng định không ai nguyện ý muốn cưới, lớn lên giống con gấu lại lười cạo râu, sức ăn lại khủng khiếp.”

“Tôi mà là nữ nhân thì làm sao mà nhìn? Tôi cũng không giống như Y Đằng, là mỹ nhân nha.” Ưng Thủ đậy hộp cơm trống không lại đưa cho Y Đằng, vừa phản bác vừa nhích lại gần, “Ăn no, muốn đi hoạt động một chút.”



“Ngu ngốc, tùy anh.” Y Đằng cúi đầu, mặt ngoài tỏ vẻ không cần, trong lòng lại vì câu nói của Ưng Thủ mà cảm thấy phấn khởi. Vài lần bị nói là mỹ nhân, có thể thấy được tên kia rõ ràng ngu nhưng cũng không có mù.

“Uầy, cậu có muốn đi chung không?” Ưng Thủ xoay người hướng Y Đằng mời, “Ăn của cậu nhiều thứ tốt như vậy, hay là tôi dạy cho cậu Không Thủ Đạo đi? Lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, cậu không phải là đá tôi một cước sao? Kỳ thật, tôi phát hiện cậu vẫn là rất có thiên phú, nếu tôi dạy cậu rồi chú ý luyện tập một chút, có lẽ cậu cũng có thể trở thành một cao thủ Không Thủ đạo thì sao.”

Đối với Ưng Thủ  nhiệt tình, Y Đằng  trả lời có vẻ rất vô tình, “Không có hứng thú.”

“Uầy, tôi là thành tâm mời cậu nha! Cậu không suy nghĩ một chút a?”

Y Đằng quản không được miệng mình thốt ra, “Cái loại ngu ngốc như anh có cái gì có thể dạy tôi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Y Đằng liền hối hận. Không Thủ đạo là thứ quan trọng nhất với Ưng Thủ, trên thực tế Ưng Thủ cũng là lão sư không tồi. Chính là bởi vì biết điểm này, cho nên Y Đằng lại càng nghĩ không muốn bị Ưng Thủ phát hiện, chính mình kỳ thật là xem trọng hắn. Một chút cũng không muốn thừa nhận với hắn.

“Thật sự là cái tên tùy hứng đến mức không thèm để ý cảm xúc của người ta.” Ưng Thủ làm ra một cái động tác bóp nát, hung tợn  nói, “Nếu cậu là đệ tử của tôi, dám nói với tôi như vậy. Tôi nhất định sẽ phạt nặng cậu tay không hít đất 100 cái rồi sau đó giẫm đạp cậu một một chút.”

“Anh không ra tay không phải là sợ đánh chết tôi rồi không ai làm đồ ăn ngon cho anh sao?” Y Đằng oán hận  nói.

“Nói vậy cũng không sai!” Ưng Thủ cười sảng khoái, “Bất quá, gần gũi cậu lâu, thật cũng không phải là không thể chịu được thói xấu của cậu. Dù sao cậu so với mấy người khẩu thị tâm phi khác cũng là tốt hơn.”

Này xem như khen sao? Y Đằng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Ưng Thủ, trái tim giống như động cơ siêu xe cứ đập liên hồi cơ hồ như muốn phá tung lồng ngực y.

“Tôi đi luyện tập. Ngày mai thật là lại nhờ vào đồ ăn ngon của cậu!” Ưng Thủ hướng về phía Y Đằng nhếch miệng cười, thực vui vẻ  tạm biệt.

“Thật sự là càng nhìn càng chán ghét!” Nhìn thấy bóng dáng Ưng Thủ, Y Đằng cắn môi nở nụ cười.

Lại nói tiếp kỳ thật Y Đằng là tên đê tiện chính cống. Lợi dụng thức ăn mà y cư nhiên nhẹ nhàng thay thế được vị trí của tiểu Lan bên cạnh Ưng Thủ. Tên Ưng Thủ kia quả nhiên là không có hứng thú gì ngoài Không Thủ đạo và đồ ăn. Giống như hắn đối tiểu Lan không hề có suy nghĩ khác. Bất quá nếu tiếp tục để cho bọn họ gần gũi nhau, chắc chắn chuyện họ trở thành một đôi chỉ còn là chuyện sớm hay muộn. Chính là, y làm như vậy lại tuyệt không cảm thấy áy náy. Ngược lại nhìn thấy tiểu Lan vì thế mà có chút buồn bã, trong lòng y cư nhiên lại cảm thấy tuyệt đối cao hứng cùng thống khoái.

Rõ ràng là thích cùng một người, nhưng cũng chỉ có Y Đằng ác độc nghĩ, cho dù chính mình không thể cùng cái tên ngu ngốc kia thành đôi, cũng tuyệt đối không cho phép người khác tiến vào lòng tên kia. Vạn nhất tương lai có một ngày tên hỗn đản đó nói thích một người nào khác, chính mình nhất định sẽ vừa khóc vừa giết tên kia, sau đó đi tự sát. Trước đó, y có chết cũng sẽ không tự mình nói thích cái tên kia. Thâu nhân không thua trận, thích tên kia đã đủ mất mặt, đủ bi thảm. Nếu lại bị hắn nói lời cự tuyệt, chính mình nhất định sẽ chết rất khó xem.

“Lẩu sao?” Trở lại bệnh viện lại nghĩ đến vừa rồi Ưng Thủ nói đến lẩu thì  hai mắt tỏa ánh sáng, Y Đằng nhịn không được cẩn thận suy tính đề nghị của Ưng Thủ, “Chính mình làm thật cũng không có phiền gì, chỉ là không thể đưa đến nơi này ăn. Nghe khẩu khí hắn vừa rồi  tựa hồ thực thích ăn thịt bò, quả nhiên ngu ngốc chính là ngu ngốc.” Cho dù thích, Y Đằng chết cũng không đổi được tật xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phạt Anh Phải Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook