Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1: Nam nhân vô sỉ (1)

Tiêu Thất Gia

13/08/2017

Edit: kaylee

Đông Nhạc đại lục.

Trên núi cao, gió lớn điên cuồng tập kích.

Hạ Nhược Vân đứng yên trên đỉnh núi, tóc đen rối loạn quấn quanh trong gió, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của nàng lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt. Mà ở bên trong nhóm người kia, là một gã trung niên nam nhân (*) mặc quần áo đẹp đẽ quý giá.

(*) trung niên nam nhân: đàn ông tuổi từ 40 đến 50.

Trong mắt của nam nhân hàm chứa lạnh lùng và hàn ý dày đặc, làm cho Hạ Nhược Vân từ chân lạnh đến đầu, lạnh như băng bao vây lấy toàn bộ trái tim.

"Hạ Nhược Vân, ngươi chạy lâu như vậy, lúc này đây ta xem ngươi có thể trốn ở chỗ nào!"

Trung niên nam nhân cười lạnh một tiếng, bên môi mang theo độ cong lạnh lẽo, ánh mắt của lão giống như là đang nhìn một kẻ thù không đội chung trời, dường như thiếu nữ trước mặt không phải là người nữ nhi thừa kế huyết mạch của lão (con gái ruột đó)!

"Thượng Cổ Thần Tháp là đồ lúc gia gia còn sống giao cho ta, cho dù như thế nào ta cũng sẽ không cho những người khác!"

Trong giọng nói của Hạ Nhược Vân làm thế nào cũng không thể áp chế hận ý.

Năm đó, bởi vì một câu nói của gia gia, nếu ai thú (cưới) nữ nhi của Mạc gia, liền có thể trở thành thiếu chủ của Hạ gia, vì thế, kẻ gọi là phụ thân của mình lập tức vứt bỏ người yêu thanh mai trúc mã (*) của lão, muốn đạt được niềm vui của mẫu thân.

(*) thanh mai trúc mã: đôi trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ (nam nữ thời còn nhỏ vui chơi với nhau một cách ngây thơ)

Nhưng ngay trong tháng mẫu thân gả cho lão đó, lão liền đón người thương vào Hạ gia, cho ả vị trí tiểu thiếp.

Thân là thiếu chủ của Hạ gia, dù có tam thê tứ thiếp (ba vợ bốn nàng hầu), mẫu thân cũng không có cách nào ngăn trở, chỉ có thể mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.



Nếu không có gia gia đau lòng nàng, chỉ sợ mẫu thân ở Hạ gia sẽ biến thành không hề có địa vị.... ...

Sắc mặt của Hạ Minh trầm xuống, oán hận nói: "Ngươi nữ nhân ngoan độc này, Thượng Cổ Thần Tháp vốn chính là thuộc về Sơ Tuyết, ngươi đoạt đi đồ của nàng vậy mà còn dám cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải)! Đừng quên, lúc Sơ Tuyết sinh ra trời giáng dị tượng (hiện tượng khác thường), Quốc Sư đã từng khẳng định nàng chính là chuyển thế (kiếp sau) của Thượng cổ Phượng Hoàng Tử Tà! Cha ta ông là lão hồ đồ, mới đưa Thượng Cổ Thần Tháp cho ngươi, hiện tại ông đã qua đời, ta sẽ đến sửa chữa sai lầm này!"

Ha ha ha!

Hạ Nhược Vân điên cuồng cười ra tiếng, ở bên trong sơn cốc, âm thanh kia thật lâu không tán đi, từng hồi từng hồi.

"Ngươi có phải hay không quên lúc Hạ Sơ Tuyết sinh ra, cũng là ngày ta sinh ra! Gia gia giao Thượng Cổ Thần Tháp cho ta, khẳng định có lý do của ông, nhưng mà ngươi thì sao?"

Nàng trào phúng nở nụ cười: "Để lấy được Thượng Cổ Thần Tháp, ngươi thi hành nghiêm hình (hình phạt nghiêm khắc) với ta, mẫu thân vì cứu ta, bị súc sinh ngươi ngược đãi mà chết! Một nhà ngoại công (ông ngoại), cũng bị ngươi tự tay giết hết, đến cùng ngươi còn có phải là người hay không? Vì một nữ nhi, không tiếc giết kết tóc thê tử của mình!"

"Hừ!" Hạ Minh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt lãnh khốc nói, "Nàng không xứng làm thê của ta, cho dù có phải hay không vì ngươi, ta đều sẽ không để cho nàng tiếp tục sống, chỉ có nàng đã chết, nữ nhân ta yêu mới có thể thượng vị!"

Hạ Nhược Vân bi thống nhắm lại đôi mắt, bộ dáng thê thảm của mẫu thân đã khắc sâu vào trong lòng của nàng lại hiện lên ở trước mặt nàng.

Nàng buông tha!

Buông tha ủy thác của gia gia đối với nàng, muốn lấy Thượng Cổ Thần Tháp ra đổi về mạng của mẫu thân, nhưng mẫu thân lại giống như biết việc nàng muốn làm, lấy cái chết đến bảo vệ Thượng Cổ Thần Tháp......

Bây giờ nhớ tới, vẫn có một loại đau đớn tê tâm liệt phế!

"Hạ Minh, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ hối hận! Loại nam nhân bội bạc vô tình vô nghĩa như ngươi đây, sẽ gặp vạn dân phỉ nhổ, trọn đời không thể siêu sinh!"

"Hối hận?" Hạ Minh khinh bỉ cười một tiếng, "Ngươi có biết hiện giờ ở bên ngoài ở truyền nói cái gì sao? Hạ Nhược Vân ngươi, cuồng vọng đến cực điểm, trêu chọc một địch nhân ngươi trêu chọc không nổi, là sau khi địch nhân kia tìm không thấy ngươi mới giết hại cả nhà Mạc gia! Mà Hạ Minh ta, đốt giấy để tang, túc trực bên linh cữu trăm ngày, còn vì nương ngươi chết mà vô cùng bi thương, ngay cả Sơ Tuyết cũng thương tâm ngất đi vài lần, chỉ có nữ nhi ngươi đây sau khi mang đến tai họa như thế cho bọn họ liền trốn đi, làm rùa đen rút đầu, nhưng mà..... Ha ha ha! Nương ngươi không được nhập vào phần mộ tổ tiên của Hạ gia ta! Nàng sớm đã bị ta quăng vào bãi tha ma làm thức ăn cho sói rồi! Phần mộ tổ tiên của Hạ gia chúng ta tuyệt đối không phải loại nữ nhân nào đều có thể tiến vào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook