Phía Đông Mặt Trời

Chương 26

Julia Gregson

12/07/2020

Poona, tháng một năm 1929

Vào cái ngày Viva bắt đầu công việc đầu tiên của cô ở Bombay ấy, Rose đang ngồi trầm tư trên chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên chuyến tàu tốc hành Deccan Express. Cô và Jack đã là vợ chồng được ba tuần nay, hai người đang trên đường đến Poona, khu doanh trại đầu tiên cả hai sẽ chuyển đến sau ngày cưới. Ba tuần là quãng thời gian đủ dài để Rose biết anh thuộc tuýp đàn ông không thích bị quấy rầy trong lúc đọc sách và đấy chính là kế hoạch của Jack, kể từ bây giờ, sẽ có nhiều điều quan trọng hơn cô.

Quan điểm ấy được hình thành, nhẫn nại mà cương quyết, trong phòng ngủ của một nhà nghỉ cũ kĩ ở Mahabaleshwar, nơi Jack và Rose dành bốn ngày cho tuần trăng mật muộn màng của hai người.

"Tuyệt", cô vỗ tay đầy phấn khích khi nghe anh giải thích hai người sẽ dành một hoặc hai ngày ghé lại Bombay trên đường trở về Poona. "Em sẽ gặp lại Tor, và có thể là cả chị Viva nữa". 

Đã mấy tuần nay cô không nhận được bất kỳ chút thông tin nào về họ. Anh khẽ cau mày, cô nhìn thấy rất rõ những thớ thịt trên má anh đang co giật liên tục, Rose bắt đầu cảm thấy bất an, dè chừng.

Anh bảo với cô sẽ đi kiểm tra một con ngựa ở ngoài chuồng, sau đấy cả hai có thể ra ngoài mua sắm một số vật dụng cần thiết cho nhà mới. Rose cảm thấy đôi chút thất vọng, nhưng cô vẫn cố để không bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi với anh. 

"Còn vô khối thời gian ngay sau khi chúng ta ổn định cuộc sống", đột nhiên anh trở nên dịu dàng, vòng tay ôm lấy cô, "nhưng chúng ta cần phải dịch chuyển". 

Dịch chuyển là hai tiếng vẫn thường được Jack sử dụng, trong những lúc chuyện phiếm, hoặc những khi tâm trạng anh thoải mái, muốn đùa cợt vui vẻ với Rose, anh lại thốt lên mấy từ như "avante", hoặc "jaldi", tiếng Hindi có nghĩa để chỉ hành động thúc giục.

Nhiều lần cô bắt gặp anh đang đứng nhìn những người dân bản địa với ánh mắt ngạc nhiên đầy sửng sốt. Rất nhiều người trong số họ có thể dành hàng tiếng đồng hồ chỉ để ngồi mơ mộng ngắm nhìn vạn vật quanh mình. Anh không thể là người như thế được.

Yên lặng, Rose nhẹ nhàng gỡ cánh tay của Jack đang ôm hờ quanh người, cô mở cuốn sổ tay bìa bọc da màu hạt dẻ cùng chiếc bút màu vàng, quà tặng của người cha trước khi cô con gái rượu ra đi.

"Bố mẹ kính yêu của con", cô nắn nót viết. "Quý cô đã có chồng này đang ngồi trên xe lửa. Bọn con vừa rời khỏi Bombay một giờ trước, phải trải qua hành trình dài chừng một trăm năm mươi dặm, hiện tại con đang rất nóng lòng chờ đến chiều để được nhìn thấy khu phố mới dành cho những cặp vợ chồng sĩ quan mới cưới. Địa chỉ mới của con là số 2 Larches, Khu doanh trại quân sự Poona. Từ cửa sổ, con có thể nhìn thấy rất rõ những sườn núi hoang dã ken dày cây cối chạy dài đến bất tận, phong cảnh ở đây rất hoang dã, một Ấn Độ cực kỳ lãng mạn".

Thực ra, lại bẩn thỉu với vẻ bề ngoài lúc nào cũng nhờ nhờ một màu nâu sẫm - mặc dù Jack đã quả quyết với cô, trong lúc anh đang chúi mũi vào tờ Tiền phong nghiền ngẫm từ những bản tin thể thao đến các mẩu quảng cáo đăng đủ loại trên đấy, rằng khi gió mùa đến, những cánh rừng sẽ lại xanh ngăn ngắt đến ngút ngàn màu lá ngay lập tức.

Tâm trí Rose chuyển sang những hình ảnh kém lãng mạn mà cả hai đều nhìn thấy - cứ mỗi lần nghĩ đến chúng là khuôn mặt cô lại ửng hồng - vào sáng sớm. Giữa cánh đồng rộng lớn nằm ở khu vực ngoại ô Bombay, cô và Jack đã nhìn thấy mấy chục người dân bản địa cùng lúc kéo nhau đi đại tiện dưới ánh nắng ban mai ngập tràn mặt đất. Điều thứ hai.

"Đừng nhìn", Jack gần như ra lệnh cho cô, nhưng những chiếc mông trần đã đập vào mắt, gớm ghiếc và sửng sốt, thoạt nhìn trông như những cây nấm xỉn màu khổng lồ.

"Bọn con đã có một tuần tuyệt vời bên nhau", cô viết tiếp. 

Tuần trăng mật diễn ra không mấy suôn sẻ. Đêm đầu tiên sau đám cưới ở Mahabaleshwar, cô và Jack lặng lẽ ăn tối bên nhau ở nhà nghỉ, trong một căn phòng ẩm ướt, ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, cùng một vài cặp đôi khác ở các bàn kế bên. Tất cả đều lặng lẽ, không ai nói với ai một lời. Đã mấy lần Rose cố gắng khơi gợi nhưng câu chuyện vẫn diễn ra khá e dè và giả tạo. Cô kể đôi chút về miền trung Wallop và những chú ngựa giống Pony xinh xắn. Cô hỏi anh về lịch sử của trung đoàn kỵ binh số 3, nơi anh từng có một thời gian dài gắn bó. Khuôn mặt Jack đột nhiên ửng hồng, cô chưa bao giờ thấy anh sôi nổi đến thế khi kể về cái trung đoàn lâu đời và vĩ đại nhất của mình, nhưng hiện tại anh cảm thấy hạnh phúc với trung đoàn kỵ binh Ấn Độ ở đây, hơn là với bất kỳ một trung đoàn Anh quốc với những con người lúc nào cũng có thái độ kiêu kỳ đến khinh khỉnh nào khác, bởi anh từng sát cánh bên các đồng đội người Ấn, đã được chứng kiến những hành động dũng cảm của những con người nơi đây.

Sau khi uống cạn ly vang - mùi vị khá khó chịu và hơi đắng, khiến cô có cảm giác chuếnh choáng, bởi cô hiếm khi uống rượu vang - Jack nhìn cô bằng ánh mắt biết cười, rồi đột nhiên anh rướn người về phía trước, thì thầm với cô: "Em rất xinh đẹp, em có biết điều đấy không Rose?".

Cô khẽ lắc đầu rồi cúi xuống nhìn vào đĩa của mình. Jack vẫn thì thầm bên tai: "Em có muốn quay trở lại phòng nghỉ với anh không?".

Những cặp đôi trong phòng ăn quay đầu nhìn theo cô khi cả hai dắt nhau bước lên lầu. Rose nhìn thấy nụ cười bí mật trao nhanh giữa một người đàn ông và một người phụ nữ khi cô ngang qua chỗ họ ngồi, bởi cả hai đã nhìn thấy một bông hoa giấy được dùng để ném trong ngày lễ kết hôn còn đậu lại trên áo khoác Rose. Có lẽ họ đã nghe thấy tiếng cô khi ngang qua phòng ngủ của hai người để xuống phòng ăn. Những ngón tay Rose run rẩy khi cố nhét khúc bọt biển vào đúng chỗ cần nhét. Hai lần tuột khỏi tay Rose, một lần văng ra khỏi bồn tắm. Cô phải lồm cồm bò sát sàn nhà tìm kiếm, kinh hoàng khi nhìn thấy một con rắn và một con bọ cạp ẩn mình dưới gầm bồn tắm ẩm ướt. Trong khi cô đang rửa khúc bọt biển, cô nghe thấy tiếng mở cửa rồi tiếp theo là tiếng đóng cửa phòng ngủ từ ngoài vọng vào.

"Em không sao chứ?", Jack gọi.

"Em ổn... cảm ơn anh", Rose bối rối trả lời.

"Ra đây nào, em yêu", năm phút sau anh lại gọi cô.

Cô dạng hai chân trên chiếc ghế đẩu đặt trong phòng tắm, nghiến răng cố nhét miếng bọt biển vào mình. Mồ hôi đầm đìa, Rose mím môi cố không bật ra tiếng khóc, rồi cô cũng nhét được nó vào chỗ cần nhét. Chiếc váy mặc ở nhà màu lụa đào có vẻ hơi lố bịch trong căn phòng đơn sơ này, Rose làm rách một đường khi cô lóng ngóng xỏ chân vào đường viền trên thân váy.

Khi cô bước vào phòng ngủ, anh không nói một lời nào. Jack đang nằm dưới vuông màn được vén gọn phía trên giường, khoác trên mình chiếc áo choàng với những họa tiết hình cánh hoa, giả vờ chăm chú vào tờ báo trên tay. Chiếc quạt trần vo ve kêu trên đầu.

Khi anh giật tấm trải giường, cô nhìn thấy những chiếc khăn tắm trắng tinh được rải đều trên tấm chăn đắp. Anh nhìn cô, không một nụ cười. "Chúng ta không cần phải làm chuyện ấy nếu em không muốn", anh nói.

"Em thực sự muốn", cô nói, không dám nhìn thẳng vào anh.

Tor đã nói với cô sẽ không có cảm giác đau đớn nếu cô thực hiện tư thế giống như đang cưỡi ngựa, nhưng sao Rose vẫn cảm thấy đau đến xé mình. Khi kết thúc, cả hai mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đầy lúng túng, tự động tuột khỏi nhau, bối rối đến độ không một ai dám nhìn vào mắt người kia. Không, đấy không phải là một sự khởi đầu tốt đẹp, hai đêm sau đấy, mọi việc vẫn không hề tiến triển. Tối qua, anh đã nằm lỳ trong bồn tắm gần một tiếng đồng hồ, chìm ngập trong cảm giác lúng túng, dạ dày đau thắt. Anh mở vòi để mặc cho nước xối xả chảy hòng che đi những tiếng ho khan lọt vào tai cô, nhưng như thế cũng đã đủ khiến cả hai phải cảm thấy xấu hổ đến nghẹn lời.

Đến bốn giờ sáng, anh gắt gỏng nói với cô: "Chúc em ngủ ngon, Rose. Anh biết em vẫn còn thao thức". Rose bải hoải, đôi mắt vẫn mở to nhìn vào bóng tối dày đặc trước mặt, lắng tai nghe tiếng côn trùng đập cánh ngoài cửa sổ, tiếng ngáy đều đặn của anh bên cạnh, cô cứ nằm im như thế, rã rời cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay.

Con tàu rùng rùng băng qua những ngọn đồi rậm rịt cây cối nham nhở một màu khô cằn nứt nẻ vì thiếu nước. Người nhân viên phục vụ trên toa tàu dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của hai người, mời Rose và Jack thứ trà màu gạch, một ít bánh trái cây và vài viên kẹo ngọt. "Anh không ăn chúng đâu, em yêu". Jack gạt tờ báo sang một bên. "Anh cá Durgabai đã nấu đủ đồ ăn cho cả trung đoàn sáng hôm nay".

Durgabai là tên của một trong số bốn người làm mà cô vẫn chưa gặp mặt. Ôi lạy Chúa, cô đúng là có vấn đề về thần kinh, cả Jack nữa, lúc này trông yên lặng hơn thường lệ, có lẽ cũng giống như cô. Một người đàn ông có thể đọc một tờ báo trong bao lâu được nhỉ?

Sáu tiếng đồng hồ sau, họ đã đến nơi. Jack và Rose lên một chiếc taxi tại ga Poona rồi vùn vụt lao đi qua những con phố với những hàng cây được xén tỉa cẩn thận hai bên đường. Chiếc taxi chở họ qua những câu lạc bộ, đến sân bóng polo, rồi dừng lại trước một ngôi nhà gỗ cấp bốn nho nhỏ. Jack yêu cầu Rose nhắm mắt, anh bế cô bước qua ngưỡng cửa, bắp chân cô va vào ổ khóa, Rose cảm nhận được cơn đau ùa đến. Cô vẫn mỉm cười, im lặng tận hưởng những cử chỉ âu yếm lãng mạn mà Jack đang mang đến cho cô.

Cô mở mắt, nhìn thấy lớp mồ hôi đang rịn ra thấm ướt dưới cánh tay Jack khi anh đặt cô xuống.

"Đẹp quá", cô thì thầm, nghiêng đầu đón nụ hôn của anh.

Rose hy vọng Jack sẽ không nhận thấy những thất vọng trong cô. Cô đã nhìn thấy, cái gì nhỉ? Những căn nhà giống như nhiều ngôi nhà cấp bốn bằng gỗ xinh xắn và rộng rãi trên đường đến đây, mỗi ngôi nhà đều có một hàng hiên rộng rãi và một cây cổ thụ mọc phía trước. Không gian tĩnh lặng như một khu vườn chết hay như một hành lang tối tăm ẩm thấp thoảng mùi mốc. Nhưng anh đã cho cô biết trước, ngôi nhà của họ chỉ là một trong những ngôi nhà dành cho gia đình sĩ quan cấp thấp, rằng họ sẽ chuyển đến một ngôi nhà khác rộng rãi hơn sau khi anh được thăng chức.



"Vậy", khuôn mặt anh chợt rạng rỡ, "em ở đây không sao chứ?".

"Anh yêu, em thực sự thấy thích nơi này, thật đấy". Cô trả lời anh. "Sao anh lại nghĩ là em sẽ không thích nó?".

Cảm giác ngượng nghịu bắt đầu dâng lên trong cô, nó chỉ ùa về khi cô thốt ra những tiếng ấy. Em thích nó khi được ở đây, được nhìn thấy anh! Vâng, em đã sống những ngày dài hoang vắng, đến hôm nay mới thật sự chạm tay vào hạnh phúc! Hẳn sẽ phải có những từ ngữ khác nữa để diễn tả những gì mới lạ ở đây.

Anh dẫn cô vào phòng khách, nhỏ bé và gần như trống trơn, chỉ một chiếc tràng kỷ bằng tre nằm đối diện với một chiếc lò sưởi bằng điện cũ kỹ. Một bức tranh treo ngay ngắn trên tường, có lẽ là phong cảnh của một vùng đất hoang nào đấy ở Xcốt-len mọc đầy thạch nam, giữa bức tranh là một chú nai đực đang dỏng chiếc sừng chi chít những nhánh gạc nhướn mắt nhìn chằm chằm vào cô. Có tiếng chim từ ngoài cửa sổ vọng vào, không gian đột nhiên im ắng đến lạ thường, như thể cả ngôi nhà đang im lặng chờ đợi lời giới thiệu ra mắt của cô. Rose tò mò dán mắt vào bức tranh.

"Ôi, chú hươu tội nghiệp", cô buột miệng, "nó thật là dễ thương". Rồi cảm giác ngượng ngùng lại bùng lên, cô đỏ mặt, im lặng.

"Để xem nào, chúng ta sẽ cần khá nhiều đồ đạc đây", Jack nói, miệng anh trở nên nhỏ bé khi Jack nghiêng người bước chéo sang góc khác của căn phòng, "thêm một ít đồ ở cửa hàng tạp hóa nữa".

"Em rất thích công việc bày biện sắp xếp nhà cửa", cô nói. Thực tế, ngoài việc thay áo cho những con búp bê trên giường ngủ và đính lại những chiếc nơ hoa hồng trên ngực áo cho chắc chắn, Rose chưa bao giờ đụng tay vào một công việc nào khác khi còn ở nhà. 

"Chúng ta sẽ phải tính toán lại chuyện tiền nong một chút". Jack đứng quay lưng về phía cô. "Nhiều người vẫn thuê đồ đạc để sử dụng, đặc biệt khá phổ biến trong những năm gần đây". 

"Thuê? Chúa ơi, từ trước đến nay em chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này cả".

"Ừm, ở đây mọi thứ diễn ra rất nhanh. Mọi người vận động mọi lúc mọi nơi - mà thôi, anh sẽ kể với em chuyện này sau vậy". Anh lại đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Cô nhìn anh chằm chằm, im lặng; bóng anh cao lớn, cơ thể to lớn của anh không thích hợp khi ở trong ngôi nhà nhỏ bé này. Cả hai sánh bước bên nhau dọc hành lang, tại đây cô nhìn thấy một bộ sưu tập gồm những tấm bưu thiếp đặt ngay ngắn trên một chiếc bàn bằng đồng nho nhỏ.

"Chúng được gửi đến cho em đấy", anh nói, trao xấp bưu thiếp cho cô. "Các quý bà quý cô ở câu lạc bộ không thể chờ đến lúc được gặp em. Chỉ một vài trong số họ là những kẻ độc ác, còn lại đa số đều là những con người dễ mến". Anh cầm một chiếc phong bì lên đọc lớn,

"Gửi tới bà Jack Chandler".

"Có một cái của Tor". Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, một nụ cười đúng nghĩa nở trên môi cô. "Em không biết số còn lại là của những ai". Rose không nhận ra nét chữ và địa chỉ của một bệnh viện Ấn Độ in trên góc trái của chiếc phong bì.

Jack bảo cô để sau hẵng xem những tấm bưu thiếp. Anh chỉ còn nửa tiếng đồng hồ cho bữa trưa và muốn chỉ cho cô phòng bếp trước. "Tất nhiên, anh yêu", cô nói. "Em cũng không muốn đọc chúng ngay bây giờ". Cô nhét xấp bưu thiếp vào túi áo, nhưng trong đầu cô lại tự nhủ mình: đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô ngăn mình ra xa khỏi Tor.

"Người làm ở đâu nhỉ?", cô đột nhiên hỏi Jack.

"Em đã muốn gặp mặt bọn họ rồi kia à?", anh âu yếm hỏi cô. "Anh đã nói với em là bọn họ đang trở về nhà của mình cho đến khi em có cơ hội tìm hiểu và làm quen với mọi chuyện ở đây".

"Tất nhiên, tất nhiên là như vậy rồi!", Rose nói, mặc dù cô chỉ muốn tìm một chỗ để ẩn nấp. "Nhưng em có thể đi xem phòng ngủ trước được chứ?". Cô cố gắng giữ sao cho giọng nói của mình thật vui vẻ.

"Ừm, không nhiều nhặn gì". Anh mỉm cười với cô, một nụ cười bẽn lẽn đủ khiến trái tim cô chết nghẹn. Đây là cơ hội cho cả hai người.

Hai người bước ra khỏi phòng bếp, anh vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống một khoảng không gian nho nhỏ, giống như một hành lang hẹp và ngắn, thì thầm: "Phòng của chúng ta".

"Em chưa bao giờ ngủ trong một căn phòng ngay dưới chân cầu thang cả", cô vui vẻ nói với anh, cố gắng giữ giọng mình nghe sao thật thoải mái. Anh mở toang cửa sổ, một tia nắng từ ngoài rọi thẳng vào nhà rơi xuống mặt sàn thấp tối. Ở giữa căn phòng là một chiếc giường đôi với một chiếc khăn trải giường bằng vải bông êm ái trắng tinh giăng kín mặt giường, ai đấy đã xếp sẵn từ trước những que nhựa nho nhỏ tạo thành hai chữ CHÚC MỪNG chính giữa giường.

"Chắc hẳn đây là tác phẩm của Durga và Shukla", giọng anh êm ái. "Bọn họ thật dễ thương".

Cô khẽ lắc đầu, hai má lại ửng hồng. Nhìn chiếc giường rộng rãi, bất giác người cô cứng đờ, thẹn thùng.

"Quần áo của chúng ta đâu nhỉ?", cô hỏi nhanh, mặc dù đang là ban ngày, nhưng ánh mắt trìu mến của anh khiến trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ở đây". Anh tiến lên phía trước, mở cánh của thông sang một căn phòng khác. "Anh nghĩ hơi lộn xộn một chút, nhưng anh không chắc là em có muốn để những người làm chạm tay vào đồ đạc của mình hay không".

"Em sẽ tự sắp xếp tất cả", cô nói. Cô muốn chứng tỏ mình là một người phụ nữ đảm đang, hệt như một người mẹ, có thể thu vén sắp xếp mọi việc trong gia đình mà không cần phải lớn tiếng ồn ào. "Đấy là công việc của em".

"Em đừng quên mình đang có trong nhà bốn người giúp việc đấy", anh nói. "Em không cần phải đụng tay nếu thực sự không muốn".

"Em hiểu", Rose nói với Jack, "nhưng em thích tự tay mình làm việc nhà".

"Ừm, vậy thì em cứ việc", anh nói. Giọng anh có vẻ bực bội, pha lẫn đôi chút châm biếm chua cay, hay đơn giản chỉ bởi Rose bắt đầu đọc quá nhiều điều mà không hề chọn lọc?

"Nhưng em vẫn mong được diện kiến bọn họ", cô nói, như thể để xoa dịu cơn bực trong anh.

Hôm nay, từng người một lần lượt bước ra giới thiệu với cô.

Người đầu tiên, tên Durgabai, hầu gái kiêm nấu bếp, một người phụ nữ gốc Maharashtra, khá dễ nhìn, sở hữu đôi mắt to tròn nâu sáng và đôi gò má hơi cao; tiếp theo là Shukla, cô con gái lên bảy của Durgabai, bản sao thu nhỏ của bà, bẽn lẽn nấp sau váy mẹ.

Tiếp đến là Dinesh, mảnh khảnh, khẽ cúi mình chào Rose nhưng không hề có một nụ cười nào trên môi. Jack bảo Dinesh là người khuân vác cho anh từ ba năm trước. Cuối cùng là Ashish, đảm nhiệm công việc giặt giũ. Ashish là thợ giặt ở Ấn Độ, một chân bị tật teo tóp và đôi mắt mờ đục lúc nào cũng thẹn thùng như một cô gái. Durgabai tỏ ra thân thiện với Rose, bà mỉm cười cúi đầu chào cô: "Xin chào, thưa bà" như để xua đi cảm giác lúng túng ngượng nghịu trong những người còn lại.

Suốt bữa trưa - gồm có đậu Hà Lan, súp thịt và một khoanh thịt cừu sấy khô - Rose kể với Jack, chủ yếu là để tạo không khí vui vẻ trong bữa ăn, rằng cô nhận thấy rất khó khăn để nhớ được hết những cái tên Ấn Độ, cho dù khuôn mặt của bọn họ đôi khi khiến cô lúng túng, bởi chúng trông không khác nhau là bao.



Jack đặt con dao mỏng dính xuống bàn và nói, gằn từng tiếng một, rằng tốt hơn hết là cô nên tập trung hơn nữa, bởi vì có thể những lời cô nói sẽ khiến bọn họ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Jack kể cho cô nghe câu chuyện về một viên thiếu tá người Ấn Độ ở trung đoàn của anh, ông ta có thể nhớ tên của tất cả mọi người chỉ trong vòng một tuần. 

Cô ỉu xìu, chán nản. Thật ngớ ngẩn khi thốt ra những lời vừa rồi. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn, Rose bắt gặp hai cặp mắt đen lay láy đang tò mò nhìn mình sau khe cửa.

Jack quát vài câu bằng tiếng Hindi, tiếng cười khúc khích sau cánh cửa đột nhiên im bặt.

"Anh nói gì vậy, Jack?", cô hỏi anh.

"Anh chỉ bảo nếu ông ấy không dừng cái việc nhìn ngắm quý bà đây, buộc anh sẽ phải đến tận nhà để nhìn ngắm vợ ông ấy".

"Jack!", cô thốt lên. "Anh thật là tinh nghịch".

"Thưa bà", Durgabai xuất hiện bên bàn ăn, trực tiếp nói với cô. "Xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn bữa ăn, nhưng người giặt giũ đã đến chờ ngoài cửa hậu".

Rose nhìn Jack với ánh mắt mong chờ đợi. "Em nên nói thế nào?".

Jack đặt dao và nĩa xuống bàn. "Bảo với ông ấy quay lại đây sau khi chúng ta kết thúc bữa trưa, rằng chúng ta không muốn bị quấy rầy khi đang dùng bữa. Một bài thực hành dành cho em đấy".

"Chúng tôi đang dùng bữa", giọng cô run run. "Chúng tôi không muốn bị quấy rầy. Xin lỗi". Cánh cửa lập tức được đóng lại.

Cô nuốt vội mẩu thức ăn trong miệng, rồi nhìn xuống bàn tay của mình. "Em không biết mình có thể thành thục trong chuyện này được không", giọng cô lý nhí. "Có quá nhiều điều để học". 

"Cứ từ từ", Jack nói. Anh khẽ gãi đầu và thở dài.

Sau bữa trưa, Jack dắt Rose ra ngoài để chỉ cho cô thấy cái mà anh vẫn gọi là "không gian sống" - một mảnh đất trống đổ bê tông với một bãi cỏ nhỏ xíu ở giữa cùng vài chậu đất sét chứa dăm cành hồng héo hon như thể chúng đang khao khát đến mòn mỏi những giọt nước tinh khiết tưới lên mình. Tất cả nằm gọn trong vườn rau của ngôi nhà.

Cuối mảnh vườn là một hàng lưới mắt cáo, xa xa phía sau hàng lưới, Rose nhìn thấy một phụ nữ đang cho con bú giữa bụi đỏ mịt mù bên ngoài một túp lều.

"Anh có thường dùng bữa trưa ở nhà không?". Cô ân cần hỏi anh khi cả hai thong thả tản bộ trên lối mòn nho nhỏ rải đầy đá cuội.

"Không, ít khi lắm, anh bận đủ thứ chuyện", Jack nói, rồi nhanh chóng an ủi cô. "Nhưng anh sẽ siêng về nhà để được nhìn thấy em". 

"Cảm ơn anh". Cô trao cho anh một cái liếc nhanh như điện xẹt. "Ôi trời", cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, "có phải đang là mùa đông không nhỉ? Nóng như mùa hè ấy".

"Đúng thế, hơi nóng". Anh nói. "Nhưng không giống với cái nóng của mùa hè".

"Em thích thời tiết nóng".

"Tốt".

Anh bảo cô chờ một chút, rồi quay vào trong nhà. Còn lại mình Rose đứng dưới nắng trời, cô đơn với chiếc mũ cát trên đầu, hơi chật chội. Rose nghe thấy tiếng lọc xọc của dòng nước bị giật chảy trong nhà vệ sinh, rồi có tiếng Jack khạc nhổ. Một lúc sau anh xuất hiện trở lại trước cô, khuôn mặt anh hào hứng như thể vừa chợt nhớ ra điều gì đấy mới mẻ định nói với cô.

"Rose", anh nói, "có thể ngày mai bà Clayton Booth sẽ gọi cho em. Bà ấy là một mỏ thông tin về chuyện mua sắm, người làm và những việc đại loại như thế. "Anh hy vọng em sẽ không phiền khi anh sắp xếp để bà ấy chỉ dẫn cho em".

"Tất nhiên là không rồi, Jack", cô nói. Có tiếng lá xạc xào từ phía mảnh lưới mắt cáo vọng lại, cô nhón chân, định hôn Jack.

"Em yêu", Anh nhẹ nhàng gạt cô sang một bên, "đừng làm thế ở nơi công cộng. Cả những lúc có mặt người làm nữa".

"Ôi".

"Bởi như thế sẽ xúc phạm đến bản tính nhút nhát của họ".

"Em xin lỗi, Jack".

"Ôi Rose, em đừng như thế, còn rất nhiều điều để học hỏi".

Cô đã làm gì thế này? Chết tiệt, cô chỉ muốn chạy ào vào nhà và khóc cho thỏa. "Xin lỗi", cô lí nhí, gần như nghẹn thở.

Khi anh quay vào trong nhà để lấy vài món đồ, Rose chơ vơ đứng giữa mảnh vườn, tự hỏi phải chăng cô vừa gây ra lỗi lầm tệ hại nhất trong đời mình. 

Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, Rose chợt nhớ cô vẫn chưa đọc bức thư của Tor - nó vẫn nằm im trong túi áo của cô cùng một lá thư khác nữa.

Rose lặng lẽ rời khỏi giường, lục túi áo lôi ra hai chiếc phong bì. Một bức thư của Viva, chị ấy đã thuê được một phòng nhỏ, sống một mình, thật kinh ngạc. Lá thư còn lại chứa tấm thiệp mời của Tor rủ cô đến ở cùng khiến hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi trên khuôn mặt xinh xắn của Rose. Cô thèm được đến bên Tor, nhưng chợt nhận ra giờ đây cô đã không còn như trước, chuyện đi hay ở phụ thuộc vào nhiều điều khác nữa. Rose bần thần ngồi xuống trước bàn trang điểm, chậm rãi chải những nhát lược nhịp nhàng lên mái tóc óng ả, tự hỏi không biết Jack có thích Tor không. Có lẽ không. Câu trả lời tự mình khiến Rose cảm thấy hoang mang, tại sao hầu hết đám đàn ông lại không nhìn thấy những nét đáng yêu nơi bạn mình - hài hước, tốt bụng và chân thành.

Cô nhẹ nhàng đặt chiếc lược xuống bàn, quay đầu lại nhìn Jack. Anh đang chìm sâu vào giấc ngủ, một cẳng chân sạm nâu thò ra dưới tấm chăn. 

Rose nhìn Jack khi anh ngủ, những tiếng ngáy sảng khoái phát ra giữa đôi môi của Jack, anh vòng hai tay lên đầu rồi nhét chúng xuống dưới gối. Cô thấy rất rõ chùm lông màu đồng hun tua tủa dưới hai nách Jack, những ngón tay mới đêm qua còn miệt mài lần tìm trên người cô. Ôi lạy Chúa, mình quả là một con ngốc, Rose chì chiết bản thân, cảm nhận được cơn nấc nghẹn đang chực chờ bùng nổ trong lòng. Điểu gì sẽ xảy ra ra với cô? Bất cứ là gì, cô không nên khóc, không được khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phía Đông Mặt Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook