Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Chương 13: Chụp lén

Trang Trang

29/07/2013

Câu chuyện “Sói đến rồi” đã xảy ra trong cuộc sống đời thường, anh rất hụt hẫng khi phát hiện ra rằng anh đã coi ly hôn là phương thức giao lưu với cô. Và lúc này đây Phùng Hy không còn hứng thú gì với phương thức giao lưu này nữa.

Kế hoạch nghỉ ngơi hai ngày đề ra lúc đầu đã bị một cú điện thoại vào buổi trưa ngày thứ bảy phá vỡ. Phùng Hy ngủ một giấc thật ngon tỉnh dậy, đang định đi câu cá với Mạnh Thời, mới mở máy ra một lát, đã nghe thấy tiếng Điền Đại Vĩ lầu bầu nói: “Cô đang ở đâu? Mau về nhà đi, cha mẹ cô đến rồi, không tìm thấy cô, đang ngồi đợi ở nhà.”

Một hồi lâu Phùng Hy không nói ra được lời nào, một cảm giác sợ hãi ập tới. Cô lén nhìn Mạnh Thời, anh vẫn đang thu dọn đồ đạc. Phùng Hy lê bước ra sông, cố gắng tránh Mạnh Thời.

“Cô sao vậy?! Đã mấy tháng rồi mà chưa nói cho cha mẹ cô biết? Tôi đã nói với cô ngay từ đầu phải giải quyết cho êm đẹp, sáng sớm mẹ cô đã mò đến làm ầm ĩ ở nhà tôi, khiến Linh Tử sợ phát khóc lên rồi đây này.”

“Anh có thể đưa điện thoại cho cha mẹ tôi được không?” Phùng Hy ngắc ngứ nói.

Điền Đại Vĩ nổi cáu, “Bà ấy không chịu nghe, bảo cô về nói chuyện trực tiếp! Phùng Hy, rốt cục cô làm sao vậy? Cô cố tình đúng không?”

“Xin lỗi, tôi sẽ quay về ngay. Xin anh hãy gắng nhịn một lát nữa.” Phùng Hy cúp điện thoại, thẫn thờ nhìn khe suối. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó. Cha mẹ cô cấp tập đến thăm cô, cửa mở ra thì thấy một người phụ nữ lạ mặt khác đang ở cùng với con rể. Sau đó lại nói cô ly hôn rồi, kẻ thứ ba ở ngay trước mặt, mẹ cô đương nhiên là phát điên. Gọi di động cho cô lại tắt máy, hiện giờ chắc chắn họ đang ngồi ở nhà mà lòng nóng như lửa đốt.

“Hy Hy!”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thời mặc áo phông màu đỏ và quần soóc màu cà phê, tay cầm đồ nghề câu cá. Gương mặt anh rạng rỡ, nhìn tràn đầy sức sống. Một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Phùng Hy. Liệu chuyện của mình có làm cho Mạnh Thời bực bội không? Cô rất muốn được tự do thư thả nghỉ hai ngày cuối tuần ở đây với anh, nhưng hiện giờ, cô buộc phải quay về.

Phùng Hy cân nhắc một hồi, vẫn quyết định sẽ nói thật với Mạnh Thời. Cô nhún nhún vai, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Mạnh thiếu gia, em không thể đi câu cá với thiếu gia được nữa.”

Mạnh Thời bước đến gần cô, tinh ý phát hiện ra vẻ u ám trên mặt cô. Anh cau mày, hỏi: “Sao vậy?”

“Hê, anh đừng ghen nhé, ba mẹ em đến rồi. Không còn cách nào khác, em đành phải về làm cô con gái hiếu thảo thôi.”

Mạnh Thời cười ha hả, “Ngốc ạ! Có gì mà rầu rĩ thế? Từ nay trở đi cuối tuần nào ta cũng có thể đến đây. Cha mẹ em từ xa tới, đương nhiên là em phải về với các cụ rồi. Đẹp quá, cho anh đi cùng .”

Phùng Hy nói quanh co như vậy là vì không muốn cho anh về cùng. Cha mẹ bất ngờ nghe thấy chuyện cô ly hôn, trước mặt lại lù lù xuất hiện một anh bạn mới, chắc chắn là họ sẽ không thể chịu nổi.

Cô ấp úng nói: “Hay là, đợi em nói cho họ biết đã rồi gặp sau?”

Mạnh Thời nghĩ một lát, cũng thấy trước đó Phùng Hy chưa hề để lộ thông tin gì, bây giờ xuất hiện trước hai cụ cũng hơi đột ngột quá. Anh cười nói: “Nếu chiếc xe này của mình chưa sơn lại thì tốt biết bao, còn có thể lừa cha mẹ em nói là xe taxi, để anh làm công tác tiền trạm, sau này để còn lấy lòng các cụ chứ.”

Phùng Hy nguýt anh một cái nói: “Anh cứ suy nghĩ đi. Sau này mà phát hiện ra bị lừa, không ai chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Hai người thu dọn xong đồ đạc liền đi về thành phố, lúc vào đến thành phố Điền Đại Vĩ lại gọi điện thoại đến. Phùng Hy không muốn nghe máy nhưng không thể không nghe, đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cướp lời trước: “Sắp đến rồi, đã đến đường vành đai rồi. Nếu không tắc đường thì bốn mươi phút là đến, đợi con nhé.” Nói xong cô cúp điện thoại, nhìn Mạnh Thời giải thích: “Ai bảo không báo trước một câu. Thật đúng là!”

Mạnh Thời nói: “Ai bảo em hôm qua đến đó là tắt điện thoại, lại còn bảo để yên tĩnh hai ngày.”

Phùng Hy rầu rĩ đáp: “Đúng thật, sao mà lại trùng hợp thế.”

“Em cũng thật là, làm gì đến bốn mươi phút, có phải sang khu đông đâu.”

Phùng Hy sững người, trong lúc vội vàng cô quên mất mình và Mạnh Thời ở cùng khu bên khu tây, trong khi cha mẹ cô lại đang ở nhà Điền Đại Vĩ bên khu đông. Hiên giờ cho dù là cô về nhà cô hay về nhà Điền Đại Vĩ, Mạnh Thời đều sẽ phát hiện ra cô nói dối. Cô suy nghĩ nhanh trong đầu, nên nói cha mẹ đang ở đâu thì hơn nhỉ.

Thấy Mạnh Thời đang chuẩn bị rẽ sang con đường đi về phía nhà mình, Phùng Hy đành phải khai thật: “Mạnh Thời, cha mẹ em đang ở nhà Điền Đại Vĩ ở khu đông. Họ vẫn chưa biết chuyện em đã ly hôn.”

Lúc nói ra câu đó cô không dám nhìn Mạnh Thời, đầu cúi xuống: “Họ tức sôi máu, ngay cả điện thoại của em cũng không thèm nghe, bắt em phải về nói rõ ràng.”

Mạnh Thời vừa tức vừa buồn cười, liếc Phùng Hy nói: “Giỏi nhỉ, lại còn nói dối nữa đấy, rõ ràng là không tin anh!”

“Không phải!” Phùng Hy bất lực cãi lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt Mạnh Thời đã tối sầm. Cô kéo áo anh lắc đầu, ánh mắt trông rất tội. Thấy anh vẫn không động lòng, Phùng Hy bèn nổi cáu: “Trong tình huống này mà đưa anh đến, anh bảo liệu sẽ ra sao?! Em không muốn kéo anh vào chuyện này, anh bảo làm sao cha mẹ chấp nhận được?”

Mạnh Thời bất ngờ vỗ mạnh một cái vào vô lăng. Tại sao cô lại không thể tin tưởng anh, để anh nghĩ cách đối phó? “Trong tình huống này em nên đưa anh đến, làm sao em đủ sức đối phó với gã họ Điền kia? Hắn ta có bồ lại còn oán trách em, chiếm lấy căn hộ chỉ chia cho em năm mươi nghìn tệ, ai mà biết gã ta sẽ nói những gì với cha mẹ em?”

“Anh vừa nói gì vậy?”

“Anh không nói gì cả!”

“Rõ ràng là anh có nói!”

“Anh không nói gì cả!”

Phùng Hy đưa tay ra mở cửa xe: “Anh điều tra em hả? Giỏi nhỉ, Mạnh Thời, em không ngờ rằng anh lại giấu em để đi điều tra em!”

Xe vẫn đang lao như bay, Mạnh Thời giật mình quay vô lăng, dựa vào vệ đường phanh gấp xe. Anh không thể nghĩ rằng lúc bực lên Phùng Hy lại bất chấp mọi nguy hiểm. “Em làm gì vậy?!” Anh gầm lên, tay nắm chặt tay cô.

Đúng là anh đã đi điều tra. Tất cả mọi thông tin về Phùng Hy, cha mẹ cô, gia đình cô, Điền Đại Vĩ, anh đã nhờ bạn điều tra rõ ràng. Không phải là anh không tin cô, mà anh buộc phải tìm hiểu.

“Bởi vì em từng ly hôn, hơn nữa em lại không muốn kể về quá khứ đúng không? Anh không điều tra thì không thấy yên tâm đúng không? Nếu như không phải vì em đã từng kết hôn, thì chắc chắn anh sẽ không điều tra. Em làm sao xứng với anh? Anh là thư hương môn đệ, con nhà giao giáo, em là người đã từng ly hôn, không điều tra thì anh yên tâm sao được?”

“Em nói linh tinh gì vậy?” Mạnh Thời chỉ muốn bóp chết cô.

Phùng Hy vốn đã sốt ruột như ngồi trên lửa, còn chưa biết ăn nói thế nào với cha mẹ. Lúc này đây sực nhớ đến gia cảnh nhà Mạnh Thời, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, bèn òa lên khóc nức nở.

Cô vừa khóc, Mạnh Thời liền luống cuống. Mắng không được chửi cũng không xong, đi dỗ cô nhưng mình vẫn đang bực, bèn để mặc cô dựa vào trước ngực khóc ngon lành.

Đây không phải là chỗ đỗ xe, qua gương hậu anh nhìn thấy bóng cảnh sát, miệng chửi thầm, nhưng vẫn thủng thẳng nói: “Cảnh sát giao thông đến kìa, làm thế nào bây giờ? Hỏi tội và kê hóa đơn phạt ít nhất sẽ mất hai mươi phút, bọn mình đã để lỡ mất mười phút ở đây rồi, cha mẹ em còn đang đợi em đấy.”

Phùng Hy đành phải ngước đôi mắt vẫn còn đang ngân ngấn nước mắt lên nhìn, cắn môi tỏ vẻ như tự nhận mình xui xẻo.

“Thơm anh một cái thì anh sẽ có cách.” Mạnh Thời liếc vào gương hậu, thầm khấn trời phật phù hộ, khiến Phùng Hy không còn tâm trạng nào để tính sổ với anh.

Cô chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng gì.

Mạnh Thời đành hôn vụt một cái lên má cô, nổ máy phóng vút đi. Qua gương hậu nhìn thấy hình như viên cảnh sát không hề ngờ rằng anh lại bỏ chạy, chạy đuổi theo mấy bước rồi dừng lại. Mạnh Thời thở dài nói: “Thấy chưa, kết quả là như vậy đấy, vừa làm mình mất vui lại còn để lỡ việc. Chắc là đã nhớ biển số rồi, kiểu gì cũng phải nộp phạt thôi. Em thử xem em xem, chỉ vì anh sợ Điền Đại Vĩ lại giở quỷ kế, lần trước đánh nhau hắn ta còn dọa sẽ trả thù đó thôi! Cẩn thận vẫn hơn mà. Anh có gì là không tin em đâu? Nếu anh không tin em thì anh còn tìm em làm gì! Với điều kiện như anh, thiếu gì các cô gái ngây thơ chưa chồng. Em thử nghĩ em có đúng không?”

Phùng Hy bị Mạnh Thời nói cho một thôi một hồi cũng thấy mình phản ứng hơi thái quá, nhưng lại cũng thấy mình không sai gì nhiều. Mạnh Thời nói rất có lý, nhưng cô cảm thấy có điều gì bất ổn.

Thấy cô vẫn chưa chịu, vẫn còn định nói thêm vài câu, Mạnh Thời liền cướp lời: “Em còn lừa anh nữa à! Mặc dù có anh đi thì không tiện, nhưng em cũng không nên lừa anh! Về sau không được như vậy nữa nghe chưa. Có chuyện gì khó khăn thì nói ra cùng bàn bạc. Anh là người không biết lẽ phải như thế hay sao? Hơn nữa, bạn Phùng Hy à, hiện giờ bạn vừa xinh đẹp vừa tinh thần, vừa hiền lành vừa thục nữ, là Bạch Cốt Tinh trong số những Bạch Cốt Tinh rồi, thì cũng chỉ là ly hôn thôi chứ có sao đâu, hay là anh chớp nhoáng kết hôn với cô nào đó sau đó lại ly hôn để cho xứng với em?”

“Anh dám!”

Nghe thấy cô đã chịu mở miệng nói, Mạnh Thời liền cười: “Dĩ nhiên là anh không dám rồi. Tối qua đã thuộc về em rồi. Em phải có trách nhiệm với anh! Nếu không anh sẽ vừa bứt cánh hồng vừa đứng khóc cho em xem.”

Phùng Hy phì cười, rút giấy ăn ra soi gương lau mắt, vừa lau vừa nói: “Em nói dối, nhưng anh còn giấu em!”

“Thế là hòa rồi dó thôi? À, không được, vừa nãy anh thơm em một cái, còn em thì sao?” Mạnh Thời nghếch mặt sang.

“Lát nữa anh đừng xuất hiện nhé. Em sợ cha mẹ em không chịu nổi.”

“Anh biết, anh chỉ lo một mình em không đối phó nổi thôi. Thế này nhé, anh đứng ở dưới sân đợi em, nếu không có việc gì thì em dẫn cha mẹ em xuống bắt taxi về nhà trước. Có việc gì thì đã có anh.”

Phùng Hy thơm lên má Mạnh Thời với vẻ biết ơn. Mạnh Thời hứ một tiếng: “Chỉ biết lợi về mình thôi, em thực dụng quá! Bình thường chẳng biết thấy em ân cần chủ động thế này cả!”

Cô cười khúc khích giả vờ không để ý, nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.

Hai tiếng rưỡi sau, đã đến dưới sân nhà Điền Đại Vĩ. Phùng Hy nhìn tòa nhà quen thuộc trước mắt hít thở thật sâu.

Mạnh Thời nhìn cô, giọng dịu dàng: “Hy Hy, không phải chỉ có mình em, đúng không?”

Phùng Hy cười tươi: “Em biết rồi. Về nhà em sẽ báo cáo chi tiết tình hình với anh!”

Mạnh Thời đứng ở sau ôm chặt lấy cô, kề sát vào má cô nói: “Đừng lo. Bọn mình quang minh chính đại mà. Hơn nữa, em dễ thương thế này, chắc chắn cha mẹ em sẽ không trách em đâu.”

Phùng Hy cười: “Ý anh muốn nói là, anh hơn Điền Đại Vĩ nhiều điểm, họ không thương em thì cũng sẽ quý anh đúng không?”

“Chứ sao! Thôi em đi đi! Anh đỗ xe ở chỗ cua xe. Có gì thì gọi điện cho anh.”

Sự quan tâm của Mạnh Thời khiến Phùng Hy có thêm can đảm. Cô nhìn Mạnh Thời hạ quyết tâm: “Anh có muốn đi cùng em không?”

“Em không sợ mọi thứ rối lên sao?”



Phùng Hy kiêu ngạo đáp: “Điền Đại Vĩ và cô nàng Linh Tử đó còn đang ở cùng nhau nữa mà! Em không sợ. Cho biết luôn cả thể, em đỡ phải giải thích thêm lần nữa. Để cha mẹ em nhìn thấy, ly hôn xong em còn tìm được một người hơn cả Điền Đại Vĩ!”

Lúc này mặt cô rất hào hứng, rất ra vẻ ta đây. Mạnh Thời hôn chụt cô một cái, nói: “Tốt, cứ phải giữ vững tinh thần như thế. Trước mặt cha mẹ anh em cũng phải thế này! Yêu em chết đi được!”

Lúc cầm tay cô đi vào, lần đầu tiên Mạnh Thời và Phùng Hy cảm thấy được phối hợp ăn ý với nhau. Nhưng nếu biết cùng đi lên sẽ phải đối mặt với điều gì, chắc chắn Phùng Hy sẽ thấy hối hận, và Mạnh Thời cũng sẽ thấy sợ, may mà anh đã lên cùng với cô.

Chữ “Phúc” treo ngược trên cửa chống trộm vẫn chưa xé, thảm chùi chân trước cửa cũng không thay. Khi chuyển đi, cô đã coi chốn này là nơi xa lạ. Không phải nhà cô, cô chưa bao giờ có ngôi nhà như vậy. Tuy nhiên, khi lại một lần nữa đứng trước cửa nhà, nhìn những đồ vật quen thuộc trước mắt, tâm trạng Phùng Hy vô cùng khó tả. Cô quay đầu nhìn Mạnh Thời, khẽ thở dài.

“Sợ gì, có phải chỉ có một mình em đâu.” Mạnh Thời buông tay ra, đưa tay lên khoác vai cô như muốn bảo vệ cô bằng động tác thân mật hơn.

“Nếu như cha mẹ em nổi cáu với anh, anh đừng bực nhé.”

“Yên tâm đi. Chửi anh anh coi như lời nói gió bay, đánh anh hả, anh cường tráng lắm.” Mạnh Thời cười bấm chuông thay cô.

Người ra mở cửa là Điền Đại Vĩ, anh ta mặc một chiếc áo phông rộng, quần sooc hoa, chân lê dép. Chiếc đầu thò ra lại thụt vào, tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn hai người từ đầu đến chân, cười nhạo tỏ vẻ như đã hiểu ra vấn đề.

Anh ta đang cười nhạo vì cô đã giảm béo ư? Phùng Hy ưỡn thẳng người lên nghĩ, ta đã gầy đi rồi đấy! Cô lạnh lùng hỏi: “Cha mẹ tôi đâu?”

Điền Đại Vĩ cũng đã nhìn thấy Mạnh Thời, nụ cười mỉa mai trên môi càng lộ rõ. Anh ta khẽ cười khẩy một tiếng: “Thế này cũng tốt, để cha mẹ cô đỡ phải tìm Linh Tử tính số!”

Điền Đại Vĩ né người, tựa lưng vào tường tay khoanh trước ngực hất hất cằm, nói: “Trong phòng khách!”

Phùng Hy không còn thời gian nào mà để ý đến vẻ mặt mỉa mai của anh ta, vội đi vào bên trong.

Cha mẹ cô đang lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu ra, nhìn thấy Phùng Hy đang bước vào. Mặt cha cô sầm xuống, quát lớn: “Hy Hy, rốt cục chuyện này là thế nào?”

Phùng Hy bước về phía trước mấy bước hạ giọng: “Cha, về nhà chúng ta rồi nói chuyện sau.”

“Nhà? Nhà nào?”. Ánh mắt cha Phùng Hy lướt qua Phùng Hy rồi dừng lại chỗ Mạnh Thời. Chiếc áo hai người mặc trên người rõ ràng là áo đôi. Cha Phùng Hy trợn trừng mắt, người run lên vì tức giận, “Anh ta là ai?”

Linh Tử nghe thấy Phùng Hy đã đến, bèn từ phòng ngủ bước ra, đúng lúc nghe được câu này, bèn cười khẩy nói: “Gã họ Mạnh kia, hắn là dân xã hội đen! Là tên lưu manh! Lần trước hắn ta còn đánh Đại Vĩ ở trên đường!”. Linh Tử nhìn thấy vẻ phẫn nộ thoáng qua trong mắt Mạnh Thời, bèn lùi ra phía sau Điền Đại Vĩ, gào lớn: “Anh mà còn dám đánh người nữa tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”

Miệng mẹ Phùng Hy run run, nước mắt trào ra, đấm tay xuống ghế sofa nói: “Phùng Hy, mẹ nuôi con coi như công cốc rồi! Tại sao con lại vô liêm sỉ đến thế hả? Mẹ đã nói từ lâu không cho con làm nghiệp vụ, suốt ngày đi uống rượu chơi bời với đàn ông đến đêm không về nhà. Không ngờ con lại còn đú đởn với hạng đàn ông không ra gì!”

Phùng Hy bị mẹ chửi đứng sững sờ. Cô chỉ im lặng vài giây, quay đầu lại gào lớn: “Điền Đại Vĩ, tại sao anh lại khốn nạn như vậy? Anh và Linh Tử cặp kè với nhau, anh đòi ly hôn, anh đã nói linh tinh gì với cha mẹ tôi vậy hả?”

“Mày cho nó cắm sừng, lại còn không biết ngượng đổ tội cho nó à? Dù gì thì Đại Vĩ cũng là cán bộ nhà nước, phải nhịn mày từ lâu rồi!”. Linh Tử và Điền Đại Vĩ cuối tuần ngủ dậy muộn, cô ta mặc váy ngủ ra mở cửa, bị cha mẹ Phùng Hy nhìn thấy mắng như tát nước vào mặt, lúc này thấy cha mẹ Phùng Hy chửi như vậy, thấy rất hả hê.

Điền Đại Vĩ kéo Linh Tử, trấn tĩnh nói: “Tôi và Phùng Hy đã ly hôn mấy tháng rồi. Tôi không muốn nói gì với cô ta nữa. Cô ta đến rồi, đề nghị mọi người ra khỏi nhà tôi.”

Anh ta là con rể của họ mà! Anh ta đuổi họ về! Vẻ lạnh lùng của Điền Đại Vĩ khiến cha Phùng Hy tức sôi máu. Ông giậm chân, kéo mẹ Phùng Hy nói: “Ta về thôi! Tại sao tôi lại đẻ ra đứa con gái mất nết như thế hả!”. Rồi ông xông tới chỗ Phùng Hy, giơ tay lên tát cô.

Mạnh Thời nhanh tay ngăn lại, cố nén giận nói: “Bác ạ, Hy Hy là con gái của bác, tại sao bác không chịu nghe cô ấy nói chứ?”

Cha Phùng Hy hất tay Mạnh Thời ra, tiện tay vơ lấy mấy tấm ảnh trên tràng kỷ ném toẹt xuống trước mặt hai người, mặt hầm hầm đỡ mẹ Phùng Hy đi ra.

“Cha!” Phùng Hy đuổi theo.

Đèn trong thang máy vẫn sáng, bóng cha mẹ Phùng Hy ủ dột chán chường. Cô nghe thấy cha chậm rãi nói: “Hy Hy, con khiến cha mẹ thất vọng quá chừng. Gia đình họ Phùng chúng ta chưa bao giờ xảy ra chuyện xấu hổ như thế này! Cha mẹ về đây, cha không thể ngờ rằng con lại ra nông nỗi này.”

“Cha mẹ nghe con giải thích đã được không? Con có còn là con gái của cha mẹ nữa không?” Cô cố gắng kiềm chế nỗi phẫn uất trong lòng, nén tiếng gào.

“Hy Hy, chính vì con là con gái của cha mẹ nên cha mẹ mới hiểu con. Bao nhiêu năm trước cha đã bảo với con rồi, nhớ phải giải quyết cho êm thấm chuyện với Phụ Minh Ý rồi hãy lấy chồng. Tại sao con lại có thể đối xử như thế với Điền Đại Vĩ? Hôm nay cha mẹ đến đây, thực sự thấy xấu hổ với Đại Vĩ. Hiện giờ cha mẹ mới biết rằng, con và Phụ Minh Ý…” Cha Phùng Hy không nói thêm được gì nữa, đỡ mẹ Phùng Hy đi vào thang máy mà không thèm nhìn cô.

Phùng Hy đứng như trời trồng, đầu óc dần dần tê dại. Mồm miệng khô chát, môi như hai lớp túi bóng dính vào nhau bị xé ra, không thốt ra được lời nào.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, cha cô khẽ khuyên nhủ mẹ cô mà không nói thêm lời nào. Màn kịch đầu tiên đã diễn xong, màn che dầy bịch trên sân khấu từ từ khép lại. Người phía bên trong vẫn đang diễn kịch, khán giả dưới sân khấu đang vỗ tay, vở kịch này hấp dẫn biết bao.

Phùng Hy, cô có nên vỗ tay hay không?

Cô đã sai ở đâu? Mỗi người đều có mối tình đầu. Những tình cảm đẹp, trong sáng đó là những ký ức suốt đời khó có thể quên. Hồi đó cô muốn kết hôn, không có tình yêu có thể vun đắp tình thân. Cô không thể ngồi ôm những kỷ niệm về Phụ Minh Ý và sống một mình hết đời. Trong lúc cô muốn gạt Phụ Minh Ý ra ngoài cuộc sống và ký ức của mình, cô đã gặp được Điền Đại Vĩ – một người có điều kiện phù hợp để cô lấy làm chồng. Anh ta cao to đẹp trai, tính tình tuy hơi bủn xỉn nhưng thực tế. Anh ta là công chức nhà nước, ngoài việc một gia đình ở thành phố lớn, một gia đình ở huyện nhỏ, hai gia đình về cơ bản cũng là môn đăng hộ đối. Anh ta cũng hài lòng về cô.

Khóe miệng Phùng Hy dần dần để lộ ra nụ cười chua chát. Người đàn ông mà cô đã từng lấy làm chồng đó, người đàn ông mà cô đã từng hứa sẽ đối xử tốt đến hết cuộc đời đó, không những bắt cô phải làm thân trâu thân ngựa không được kêu ca phàn nàn, mà cò muốn lấy dao khoét chút ký ức mà cô đã chôn chặt dưới đáy lòng. Ly hôn rồi, chia tay rồi, thành người dưng rồi anh ta vẫn không chịu buông tha cho cô.

Rốt cục Điền Đại Vĩ đã nói những gì với cha mẹ! Mặt cô trắng bệch, máu trong đầu sôi lên. Phùng Hy loạng choạng chạy vào, nhặt đám ảnh đang vứt dưới đất lên xem. Đây là ảnh chụp cô và Phụ Minh ý nói chuyện với nhau trong ô tô, ảnh anh ôm cô. Phùng Hy nắm chặt tấm ảnh tay như muốn phát điên.

Hồi còn nhỏ học thư pháp, nhà nghèo, cô bèn mang lọ mực không đến phòng làm việc của cha đổ mực công vào. Trước mặt bao nhiêu cô chú, cha cô đã đánh vào lòng bàn tay cô, sau đó dắt cô ra phố mua lọ mực mới, về nhà bắt cô viết một trăm lần hai chữ “trong sạch”. Cha cô nói làm người phải trong sạch. Cha mẹ đều là người hiền lành an phận thủ thường, nhưng lòng tự trọng rất cao, không thể chịu nổi những lời sỉ nhục. Để họ nhìn thấy những tấm ảnh này, làm sao họ không tin cơ chứ? Con gái mình cặp bồ, vì bị cắm sừng nên Điền Đại Vĩ mới ly hôn. Đây chẳng khác nào là vỗ vào mặt họ.

Cô xông vào phòng, Mạnh Thời đang xem từng tấm một, cười khẩy. Anh ta làm cha mẹ cô tức quá phải bỏ đi, lại còn gây mâu thuẫn giữa cô và Mạnh Thời! Chắc chắn Phùng Hy muốn giết chết anh ta.

Cô giơ ảnh lên đi về phía Điền Đại Vĩ, hỏi gằn từng tiếng: “Tại sao? Anh ly hôn với tôi vì những tấm ảnh này ư? Lúc anh và tôi ly hôn Phụ Minh Ý còn chưa đến cơ mà! Anh dùng những tấm ảnh này để chọc tức cha mẹ tôi ư? Họ đối xử không tốt với anh? Họ không coi anh như con trai ư? Vì lòng sĩ diện vì muốn che giấu sự vô liêm sỉ của mình mà anh dùng những tấm ảnh này để làm chứng cứ? Anh có còn là con người nữa không? Có còn là con người nữa không?”

Tấm ảnh bị cô bóp nát, nước mắt rơi lã chã. Phùng Hy phẫn uất đến phát cuồng, vừa giơ ảnh vừa xông vào Điền Đại Vĩ.

Lưng cô ngã ngay vào lòng Mạnh Thời, cánh tay siết chặt eo cô, ôm lấy cô lùi ra sau. Phùng Hy hai chân lơ lửng trên mặt đất, tay khua loạn xạ hét lớn: “Mạnh Thời, anh buông em ra, em phải liều chết với hắn ta!”

Mạnh Thời không nói câu nào, tay vẫn ghì chặt cô. Tiếng hét và sự giãy giụa của cô khiến Mạnh Thời cảm thấy vô cùng ân hận. Anh giữ chặt tay cô, ghì mặt cô vào ngực anh. Mỗi tiếng hét của cô tựa như mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim anh. Mạnh Thời nghiến răng, lấy tay chặt một nhát sau gáy cô khiến cô xỉu luôn.

Anh bế Phùng Hy đặt lên ghế sofa, lấy tay lau nước mắt trên gò má cô, quay lại nhìn chằm chằm vào Điền Đại Vĩ nói: “Bảo cô ta đi ra!”

“Đại Vĩ, anh không phải sợ anh ta, em sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ!”

“Tôi cảnh cáo anh, đây là nhà tôi!” Điền Đại Vĩ cảnh giác lấy người che Linh Tử.

Mạnh Thời ngồi trên ghế sofa nhìn hai người cười khẩy: “Nếu tôi ra tay, các người sẽ không có thời gian báo cảnh sát đâu. Anh Điền, ngồi đi, tôi nghĩ giữa chúng ta có một vụ làm ăn cần bàn bạc!”

“Chúng tôi và anh không có gì để nói cả! Các người đi đi!” Linh Tử vẫn còn nhớ ra cú ra tay lần trước của Mạnh Thời, trong lòng đã thấy hơi sợ nhưng vẫn cứng giọng muốn đuổi vị khách không mời mà đến này ra khỏi nhà.

Mạnh Thời không nói gì, tay chỉ vào ảnh nói: “Anh Điền nếu anh thực sự không muốn nói chuyện thì tôi cũng không bắt ép. Không phải hai người nói tôi là dân xã hội đen đó sao? Tìm thêm vài anh em không có việc gì đến nhà anh ngồi chơi cũng được đó nhỉ.”

Điền Đại Vĩ vẫn muốn được sống một cuộc sống yên ổn, cảnh sát không thể bảo vệ anh ta hai mươi tư tiếng đồng hồ. Thái độ ngang ngược của Mạnh Thời khiến Điền Đại Vĩ nín thở nhưng không dám nói ra. Mạnh Thời gõ gõ ngón tay lên đám ảnh trên tràng kỷ. Điền Đại Vĩ đã nhận ra điều này, ánh mắt hơi cười cười. Anh ta quay đầu nhẹ nhàng nói với Linh Tử: “Em đi ra ngoài một lát đi, anh có việc cần nói với anh Mạnh. Bọn anh sẽ không đánh nhau đâu.”

“Em đứng ở ngoài cửa, anh ta mà dám giở trò em sẽ báo cảnh sát ngay!”.Linh Tử trợn mắt nhìn Mạnh Thời, xách chiếc ghế con đi ra cửa, tỏ rõ tư thế ngồi đợi ngoài cửa.

Phòng đã yên tĩnh trở lại, hai người đàn ông lặng lẽ nhìn Phùng Hy như đang ngủ thiếp trên ghế sofa.

Bàn tay Mạnh Thời đặt lên gáy cô xoa nhẹ. Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, phải đánh cô xỉu, trong lòng anh rất xót xa. Anh rất muốn tẩn Điền Đại Vĩ một trận, nhưng biết đánh người không giải quyết được vấn đề gì. Điều gì đang chờ đợi anh? Những tấm ảnh này đã để lộ ra một số chi tiết nhỏ. Nếu cha mẹ Phùng Hy không đến, nếu anh và Phùng Hy không đến, họ sẽ bị người khác âm thầm xỏ mũi mà không hề biết.

Được tận mắt chứng kiến người đàn ông khác thân mật với cô như vậy, Điền Đại Vĩ cũng cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Phùng Hy gầy đi rồi. Mở cửa nhìn thấy cô, mắt Điền Đại Vĩ cũng sáng lên.

Cô đã thay đổi hoàn toàn, giống như cây cỏ khô không còn sức sống, trải qua mùa đông dài dằng dặc, lộc mới non bỡn đã đâm chồi.

Lúc này đây, cô nằm yên tĩnh trên ghế sofa, mái tóc ngắn rối bời, mí mắt hơi đỏ và cặp môi đỏ xinh xắn khiến Điền Đại Vĩ cũng cảm thấy thương thương. Anh liền nhớ tới vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của Phùng Hy trong lần gặp gỡ đầu tiên do người khác làm mối. Hồi đó, cô chuyên tâm làm mọi việc vì anh, như con chó cảnh quấn quýt bên anh.

Thời gian đầu anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng rồi, anh đã biết được quá khứ của cô, biết được rằng hóa ra trong lòng cô còn có hình ảnh của một người đàn ông khác mà cô yêu. Sau khi biết được chuyện này, tâm tính của Điền Đại Vĩ đã thay đổi, ánh mắt nhìn Phùng Hy cũng đã thay đổi.

Hồi còn ở với cha mẹ cô không bao giờ làm việc nhà, nhưng sau khi về sống với anh, cô giành làm mọi việc trong gia đình. Cô là con gái duy nhất trong gia đình, được cha mẹ chiều chuộng, có thể chịu đựng tất cả những cái xấu của anh. Trong mắt Điền Đại Vĩ, tất cả những điều này đều không thấm tháp gì, anh luôn luôn nghĩ, bởi vì cô muốn lấy chồng nên cô mới tìm đến anh, cô làm tất cả những điều này vì đã lấy anh nên muốn sống một cuộc sống êm ấm. Tất cả những điều này đều không phải là bản tính của cô.

Sự cố gắng nỗ lực và tình yêu xuất phát tự đáy lòng, cái mà ĐIền Đại Vĩ cần là một tình yêu xuất phát tự đáy lòng. Thế nhưng anh đã bỏ quên một thực tế rằng, chuyện giữa Phùng Hy và Phụ Minh Ý đã trở thành quá khứ, cô thật lòng muốn sống tốt với anh.

Anh không dành đủ sự quan tâm, săn sóc cho cô, không phải anh không biết, mà anh muốn nhìn thấy vẻ thất vọng, oán trách trong ánh mắt cô. Những khát vọng dễ dàng nhìn thấy trong mắt cô đều đem lại cho anh niềm vui nho nhỏ.

Lần nào anh cũng tự nói với mình rằng, Phùng Hy là người phụ nữ rất tốt, rất tốt. Tuy nhiên sự năng động giỏi giang, sự cam chịu gánh vác mọi phần việc trong gia đình của cô đã thực sự khiến anh cảm thấy thất bại. Đến một ngày kia cô yêu cầu anh cùng chia sẻ việc nhà, nỗi phẫn nộ trong lòng bèn bùng lên. Anh khinh thường nghĩ, cô đã biến thành thùng phuy di động, ngoài anh ra, sẽ không còn người đàn ông nào cần cô. Anh không hề do dự đề xuất ý kiến ly hôn, đây là sự trừng phạt của anh đối với cô. Quả nhiên, Phùng Hy đã khóc, đã hạ mình để cầu xin anh, nước mắt và những lời năn nỉ của cô khiến anh cảm thấy hả hê. Những điều này đã khiến anh cảm nhận được vị trí của anh trong trái tim cô.

Đàn ông cũng có lòng sĩ diện của mình. Điền Đại Vĩ không chịu nhượng bộ, lạnh lùng nhìn vẻ sợ hãi của cô.

Khi Phùng Hy được điều lên tổng công ty anh đã bực vô cùng, không ngờ cô lại viện vào công việc để đi mất. Nửa năm sau Phùng Hy quay về, anh lại một lần nữa đề nghị ly hôn. Cô lại khóc lóc cầu xin anh, anh lạnh lùng đòi giữ ý kiến đó. Nhìn thấy cô như kẻ chạy trốn lại xách va ly đi công tác, không chịu đối mặt với ly hôn, thực ra trong lòng anh cũng thấy mừng thầm.



Đợt đó anh đã mềm lòng, nghĩ rằng nếu Phùng Hy xin anh một lần nữa, anh sẽ tha cho cô, để cô không bao giờ dám đưa ra yêu cầu gì đối với anh nữa. Đợi đến nửa năm sau cô quay về, cô vẫn sống một cuộc sống bình thường như chưa hề nói ra chuyện ly hôn vậy. Không nhịn được nữa anh lại đòi ly hôn, ngay ngày hôm sau, Phùng Hy lại xách va ly đi.

Câu chuyện “Sói đến rồi” đã xảy ra trong cuộc sống đời thường, anh rất hụt hẫng khi phát hiện ra rằng anh đã coi ly hôn là phương thức giao lưu với cô. Và lúc này đây, Phùng Hy không còn hứng thú với phương thức giao lưu này nữa.

Trong hai năm, hai người chỉ gặp nhau vài lần. Trong một lần nọ khi Điền Đại Vĩ hồi tâm chuyển ý định quay trở lại tốt với Phùng Hy thì mới phát hiện ra rằng, hai đoạn dây thắt vào nhau đã rời ra, chắc chắn không thể gắn vào với nhau nữa. Vì xa nhau quá lâu, những vết tích đó đã trở nên mờ nhạt. Phùng Hy đã trở nên lạnh lùng. Cô không còn cầu xin, không còn khóc trước mặt anh nữa.

Sau đó, anh đã gặp Linh Tử. Người phụ nữ trước đây anh từng theo đuổi đã nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cô không giỏi giang như Phùng Hy, không cứng rắn như Phùng Hy, nhưng lại giúp Điền Đại Vĩ tìm lại được lòng tự trọng của đàn ông đã mất từ lâu.

Điền Đại Vĩ nghĩ, anh là người đàn ông chín chắn. Chắc chắn anh sẽ không bao giờ để những năm tháng còn lại của cuộc đời lún sâu vào một cuộc hôn nhân thất bại không biết được ai đúng ai sai, đến cuối anh cũng không biết rốt cục là anh làm tổn thương cô hay làm tổn thương chính mình. Việc ly hôn đã giải quyết rồi, anh chỉ có thể tiến về phía trước, cắt đứt tất cả với quá khứ. Chỉ có điều khi nhìn thấy cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, trái tim anh như bị ai đâm đau nhói. Khi nhìn thấy Mạnh Thời nhẹ nhàng xoa cổ cô, anh chỉ muốn hất bàn tay đó ra. Điền Đại Vĩ không thể không thừa nhận một cách bi ai rằng, anh hận cô vì cô đã nhanh chóng tìm được người đàn ông có điều kiện tốt hơn anh, chính cảm giác phải gánh chịu sự thất bại này đã khiến anh để mặc cha mẹ Phùng Hy nhìn thấy những tấm ảnh đó.

Mạnh Thời ném xấp ảnh xuống tràng kỷ, cười nói: “Những tấm ảnh này, nếu không có trình độ nhiếp ảnh chuyên nghiệp sẽ không thể chụp được, anh không hiểu về nhiếp ảnh. Hơn nữa, anh chụp những cái này để làm gì? Hy Hy đã ly hôn với anh, ngay cả nhà cũng đã nhường cho anh, anh còn định đòi hỏi gì ở cô ấy nữa? Phụ Minh Ý giờ chỉ còn lại một mình, anh cũng không đe dọa được anh ta. Chắc chắn những tấm ảnh này là để nhằm vào tôi. Người ta trả anh bao nhiêu, tôi sẽ trả anh gấp đôi.”

Bị Mạnh Thời nói trúng tim đen, Điền Đại Vĩ liền nổi cáu: “Có tiền thì có gì là ghê gớm? Tôi không có tiền nhưng vẫn sống được đàng hoàng.”

“Thật ư?” Mạnh Thời nhếch mày lên, nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ châm biếm. Anh thấy may vì mình đã đi điều tra Điền Đại Vĩ. Tuy chưa hiểu được hết người đàn ông hám tiền ích kỷ này, nhưng ít nhất cũng đã hiểu được phần nào.

“Mùa đông năm ngoái có người mời Cục trưởng Quý ăn cơm ở nhà hàng Xuân Ấm, có một công văn được phê chuẩn. Nghe nói người xúc tiến thúc đẩy chuyện này là anh. Làm công văn hợp tình hợp lý, phong bì nhận cũng rất yên tâm. Năm nay, có người mời riêng tổ trưởng Điền Đại Vĩ ăn cơm, tặng một thẻ chơi golf trị giá mười nghìn tệ. Xem ra tổ trưởng Điền không làm việc gì cả, chỉ đi ăn tiệc, kết giao mà thôi, nói thật nhé, những hành động này đều là sự biến tướng của nhận hối lộ.” Mạnh Thời mỉm cười: “Tôi nói rồi, tôi trả giá gấp đôi! Việc tốt thế này chắc anh Điền sẽ không từ chối chứ?”

Sắc mặt Điền Đại Vĩ thay đổi rõ rệt khi Mạnh Thời nói ra những chuyện đó. Anh cắn môi nghĩ, không ngờ sau khi ly hôn cô ta lại tìm được một người đàn ông kinh khủng như vậy! Nhưng anh biết làm thế nào? Trái tim kiêu ngạo của Điền Đại Vĩ trào lên một nỗi chua xót. Anh cố gắng kìm nén sự bất an và nỗi bực bội trong lòng, cũng cười và nói: “Anh Mạnh có thành ý như vậy, từ chối tôi cũng thấy ngại! Đúng là có người đưa ảnh cho tôi, làm theo ý của anh ta, anh ta cho tôi hai mươi nghìn tệ. Nếu tôi không nghe lời anh ta, thì đừng mong có cơ lên chức phó phòng trong đợt đề bạt này ở cơ quan. Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi, nếu không lên được nữa thì cả đời chỉ loanh quanh với cái chức quèn ở cơ quan thôi. Anh bảo tôi phải làm thế nào? Tôi và cô ấy đã ly hôn, mà còn bị liên lụy, thế có oan không? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.”

“Những tấm ảnh này không phải dùng để chọc tức cha mẹ cô ấy đó chứ?”. Mạnh Thời nhìn kỹ đám ảnh trong tay. Chỉ có mấy tấm, tấm nào cũng chụp rất đẹp, Phụ Minh Ý ôm Phùng Hy rất tình cảm. Phùng Hy mắt ngân ngấn nước, nhìn Phụ Minh Ý đắm đuối như các tấm áp phích trong những bộ phim tâm lý xã hội. Quan trọng nhất là vẻ mặt của hai người, vừa nhìn là biết họ là đôi tình nhân.

“Dĩ nhiên là không phải rồi. Tôi chỉ bày lên tràng kỷ để thưởng thức thôi, không may bị cha mẹ cô ấy nhìn thấy. Chỉ tại tôi không thu gọn vào.” Điền Đại Vĩ nhìn Mạnh Thời với vẻ độc ác, trong lòng cảm thấy rất hả hê. Anh ta cũng có con bài để chơi. Điền Đại Vĩ nghiêng người về phía trước, mỉm cười nói: “Chắc là anh vẫn chưa biết đúng không? Ngày mai tôi cũng sẽ đến nhà anh. Những tấm ảnh này là để cho cha mẹ anh xem.”

Mạnh Thời khẽ hít thở thật sâu, chỉ muốn đấm vào nụ cười nham hiểm trên mặt Điền Đại Vĩ. Người đàn ông này làm thế là vì ghen tuông ư? Tại sao anh ta lại muốn chọc anh? Mạnh Thời cố giữ bình tĩnh nói: “Anh nói thật đi, tôi sẽ trả anh gấp đôi. Nếu anh không nói thật, tôi nghĩ với những gì mà tôi đã tìm hiểu về anh cũng đủ để ảnh hưởng con đường thăng quan tiến chức của anh rồi! Anh Điền, không phải tôi dọa anh đâu. Tôi vì nể mặt Phùng Hy mà cầu xin anh.”

Anh ta nói không đe dọa mình, nhưng trong từng câu nói lại tỏ rõ sức ép.Anh ta ngồi ở nhà mình, nhưng lại tỏ thái độ như ông chủ. Bất giác Điền Đại Vĩ cảm thấy có phần ngưỡng mộ Mạnh Thời.

Kể từ khi biết được gia thế của nhà họ Mạnh, Điền Đại Vĩ đã có phần tỏ ra chán nản. Dù hận Mạnh Thời đến đâu, anh cũng không thể động vào một cái lông chân của anh. Vị cục trưởng – sếp của Điền Đại Vĩ muốn làm quen với cha Mạnh Thời, trong khi Điền Đại Vĩ lại muốn lấy lòng cục trưởng. Gộp mấy mối quan hệ này lại, rõ ràng Điền Đại Vĩ rơi vào thế yếu nhất.

Điền Đại Vĩ trừng mắt nhìn Mạnh Thời, lúc thì máu sôi lên chỉ muốn đuổi Mạnh Thời ra khỏi nhà, lúc thì chán chường giải thích anh ta cũng rất khó xử.

Mạnh Thời dựa đầu vào ghế sofa, nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ cười cười. Điền Đại Vĩ chỉ kiên trì được hai phút là nản lòng.

Điền Đại Vĩ đã được chứng kiến vẻ đau lòng giận dữ của cha mẹ Phùng Hy, và rồi cũng sẽ được nhìn thấy sự rối ren trong gia đình nhà họ Mạnh. Thư hương môn đệ, danh giá tiếng tăm? Tất cả đều không thể sánh nổi với cuộc sống yên ổn của anh ta – một người dân bình thường. Hiện giờ cô không thể nối lại tình cảm với Phụ Minh Ý như trước nữa, cô muốn ở bên Mạnh Thời sẽ càng mệt, càng khổ, Điền Đại Vĩ đã thấy hả hê rồi.

Điền Đại Vĩ cười, nói với Mạnh Thời: “Cha anh – nhà thư pháp nổi tiếng Mạnh Thụy Thành đích thân gọi điện thoại cho tôi, mời tôi đến nhà ăn cơm vào ngày mai.”

Cha anh đã điều tra được những thông tin về Phùng Hy. Ông mời Điền Đại Vĩ đến là để tìm hiểu về Phùng Hy. Mạnh Thời nghĩ đến những tấm ảnh mà Điền Đại Vĩ chuẩn bị mang đi, “Tôi không thể hiểu. Cục trưởng của các anh cũng có mặt, khoe ra những tấm ảnh này anh không sợ mất mặt hay sao? Một người đàn ông bị cắm sừng, tuy oan ức nhưng cũng chẳng hay ho gì.”

“Anh tưởng rằng tôi lại ngốc đến thế sao? Chắc chắn chúng sẽ xuất hiện bất ngờ, ví dụ vô tình rơi từ trong túi tôi ra.” Nói xong Điền Đại Vĩ nhìn thấy một tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Mạnh Thời, như lưỡi dao lướt qua mặt anh, vẻ như chỉ muốn đánh anh.

Điền Đại Vĩ phấp phỏng giải thích một câu: “Anh tưởng tôi thích thế à?Anh cũng đừng nói tôi vô liêm sỉ. Tôi chỉ là một công chức nhà nước bình thường, chỉ muốn leo cao một chút để có được cuộc sống khá hơn. Tôi cũng bị các người lôi kéo và mà thôi.”

“Rốt cục là ai?” Mạnh Thời ép thêm.

“Tôi cũng chưa được gặp. Tôi chỉ nhận được ảnh và bưu kiện, điều kiện đưa ra là tôi đưa ảnh cho cha mẹ anh xem. Anh giỏi thì đi mà điều tra, tôi chỉ biết địa chỉ IP là ở trong thành phố. Nói thực nhé, tôi cũng không nhận hai mươi nghìn tệ đó làm gì. Tôi đã nghĩ rồi, cha mẹ Phùng Hy sau khi hết giận cũng sẽ tha thứ cho con gái thôi. Còn về cha mẹ anh, tôi chỉ có trách nhiệm là để họ nhìn thấy ảnh mà thôi, tôi cam đoan là sẽ không nói thêm câu nào.”

Người này không gửi ảnh, mà bắt Điền Đại Vĩ phải mang đi, thực sự là quá thâm độc. Điền Đại Vĩ cũng không phải nói gì, chỉ cần anh ta đưa ra những tấm ảnh đó, cha mẹ sẽ kết luận rằng anh ta và Phùng Hy ly hôn là vì cô ấy có bồ. Bản thân cha mẹ anh đã khó chấp nhận một người phụ nữ đã từng ly hôn, và một người đàn bà ly hôn vì cặp bồ lại càng khiến họ khinh bỉ.

“Anh chưa được gặp người ta mà cũng tin họ như vậy sao?” Mạnh Thời nghĩ hay là Điền Đại Vĩ có điểm yếu gì bị người khác nắm được, mới dễ bị điều khiển như vậy.

Điền Đại Vĩ nghiến răng nói: “Không phải anh cũng đã từng điều tra tôi rồi đó sao? Ngay cả việc tôi nhận một tấm thẻ chơi golf mười nghìn tệ anh cũng biết rõ ràng. Chuyện này giấu đi thì không sao, nhưng nếu điều tra nghiêm túc, lời ong tiếng ve bay ra chắc chắn tôi sẽ không lên được chức phó phòng. Ngoài ra, ngay sau hôm cha anh gọi điện thoại, người này đã tìm đến tôi, anh ta biết rất nhiều thứ. Cục trưởng của chúng tôi rất thích thư pháp, đã từ lâu ông ấy muốn kết giao với cha anh nhưng chưa tìm được cửa. Đúng lúc lời mời của cha anh có thể giúp tôi lấy lòng sếp. Cha anh đề nghị, ông ấy muốn mời thêm cả cục trưởng của chúng tôi, chắc là sợ tôi không đi. Cục trưởng của chúng tôi rất mừng. Ông ấy thấy tôi rất làm được việc, lúc đó còn vỗ vai tôi nói rằng, lần này việc đề bạt tôi lên phó chắc chắn không có vấn đề gì. Thà tin là sẽ có còn hơn là không tin, tôi không muốn việc thăng quan tiến chức của tôi bị ảnh hưởng, lần đề bạt chức phó phòng này hết sức quan trọng đối với tôi. Nể tình vợ chồng với Phùng Hy trước đây, tôi đã nói hết rồi. Anh đừng nhìn tôi với con mắt như vậy, nếu không vì anh thì sự việc đâu đến nông nỗi này. Tôi đã nói rõ hết. Anh tự suy nghĩ xem nên làm thế nào đi.”

Vẻ hùng hồn của Điền Đại Vĩ khiến Mạnh Thời vô cùng bi ai. Vì con đường thăng tiến của mình, vì muốn bảo toàn lợi ích cho mình mà anh ta hãm hại Phùng Hy một cách vô liêm sỉ. Anh ta rất thông minh chọn cách không nói gì cả, giống như những gì Mạnh Thời nhìn thấy hôm nay, để Linh Tử nói thay anh ta. Nhìn thấy đám ảnh trên tràng kỷ, không đợi anh ta mở miệng, cha mẹ Phùng Hy đã tức đến tím người. Họ còn là cha mẹ đẻ của Phùng Hy, nếu đổi thành cha mẹ anh thì sẽ thế nào?

Mạnh Thời không biết nên đánh anh ta một trận hay chửi anh ta một trận.Đột nhiên anh cảm thấy Điền Đại Vĩ rất đáng thương. Những gì anh ta đã làm thực sự không xứng với dáng vẻ khôi ngô tuấn tú mà ông trời ban tặng cho anh ta. Ích kỷ, hèn nhát, tham lam, làm sai mà còn nghĩ mình bị oan. Anh có thể đe dọa Điền Đại Vĩ. Tuy nhiên dọa anh ta ngày mai không được mang những tấm ảnh đó đi thì để làm gì? Một âm mưu bất thành, chắc chắn sẽ có thêm âm mưu khác. Địch ở chỗ tối đề phòng vẫn hơn. Mạnh Thời thầm nghĩ, làm thế này là để cha mẹ anh phản đối mà thôi, còn có gì khác đâu? Tưởng rằng hiện nay vẫn là chế độ cha mẹ toàn quyền quyết định tất cả trong xã hội cũ ư?

Phùng Hy sắp tỉnh rồi, anh không muốn để cô nhìn thấy gã đàn ông bẩn thỉu này nữa. Mạnh Thời cười, nói: “Tôi sẽ mang tiền đến, chuyển vào tài khoản không tiện bằng đưa tiền mặt. Tôi hiểu nỗi khó xử của anh, con người ta sống ai chả có những khó khăn. Tôi chỉ mong sau khi chuyện này trôi qua, anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô ấy.”

Điền Đại Vĩ cười khẩy: “Nói cho anh biết là tôi sẽ không nhận một xu nào đâu. Chẳng qua là tôi thấy thương cô ấy thôi. Người đàn ông mà cô ấy yêu chỉ gây phiền hà cho cô ấy mà thôi!”

“Tôi hiểu, cô ấy chỉ muốn tìm một người có điều kiện phù hợp để lấy mà thôi. Cho dù cô ấy tốt với anh đến đâu, nhịn nhục anh đến đâu, cô ấy đều không yêu anh. Đây là nguyên nhân khiến anh hận cô ấy đúng không?” Mạnh Thời hỏi vặn lại.

Điền Đại Vĩ nghe thấy thế liền nổi cơn thịnh nộ.

Mạnh Thời khẽ cười: “Nhưng anh nhầm rồi. Cô ấy cũng đã từng yêu anh. Kể cả cô ấy lấy chồng là để có tấm chồng, cô ấy cũng vẫn sẽ dành toàn tâm toàn ý để yêu. Có những tình yêu mãnh liệt, có tình yêu âm ỉ, tình yêu của cô ấy đối với anh là tình yêu âm ỉ. Chỉ có điều anh không biết trân trọng mà thôi, anh dội cho cô ấy quá nhiều gáo nước lạnh, ngọn lửa âm ỉ đã biến thành tro tàn. Linh Tử cũng không đến nỗi, chỉ có điều hơi lắm điều một chút mà thôi, nhưng cũng còn được coi là dám đứng ra bảo vệ anh. Liệu mà đối xử.”

Mạnh Thời nhìn thấy Điền Đại Vĩ nghiến răng ken két, bị anh sỉ nhục đến mức ê chề. Mạnh Thời cúi người bế Phùng Hy lên, quay lưng về phía Điền Đại Vĩ. Anh dám cược là Điền Đại Vĩ không dám động tay trả đũa. Anh đã coi Điền Đại Vĩ như con rối rồi. Có thật là anh ta thương Phùng Hy không? Anh ta chỉ sợ Mạnh Thời mà thôi.

Lúc ra khỏi phòng, anh liếc về phía Linh Tử đang ngồi ở cửa nói: “Đừng trừng mắt với tôi như vậy. Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ. Anh Điền, chúc anh ngày mai mọi việc thuận lợi. Cảm ơn anh hôm nay đã nói với tôi rất nhiều điều có giá trị. Còn tiền anh không nhận cũng không sao, coi như tôi mắc nợ với anh. Anh có thể bảo tôi trả anh bất kỳ lúc nào.”

Phùng Hy vẫn như đang ngủ say, ngoan ngoãn dựa vào trước ngực Mạnh Thời. Anh lại một lần nữa cảm thấy xót xa trong lòng, người phụ nữ của anh, vì anh mà phải chịu đựng nhiều nỗi oan ức đến vậy. Anh thầm nghĩ, kẻ chụp ảnh kia thật sự không hiểu anh. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi Phùng Hy vì điều này.

Thang máy đi xuống, tâm trạng của Mạnh Thời cũng đang đi xuống. Anh thấy may mắn vì mình đã đi lên cùng Phùng Hy. Nếu không có mặt anh ở đây, chắc chắn Phùng Hy sẽ không nói với anh đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ nói với anh một câu “Cha mẹ em tức phát điên” cho qua chuyện.

Rốt cục kẻ nào đã chụp ảnh để đe dọa Điền Đại Vĩ? Mạnh Thời liền nhớ ngay đến Giang Du San. Mạnh Thời cười đau khổ, nếu thực là cô ta thì con người này thật quá là thâm hiểm. Mình không giành được cũng không muốn người khác giành được, hoàn toàn là cách làm không ăn được thì đạp đổ.

Hồ nước trong xanh lấp lánh ánh mặt trời, nhìn từ xa như những chùm sao lung linh dưới mặt hồ. Mặt trời đã lùi dàn xuống phía tây, các chủ cửa hàng nhỏ dưới chân núi Nam Sơn liền bày bàn ghế, bận rộn chuẩn bị cho buổi chợ đêm tối nay.

Mạnh Thời đỗ xe dưới một hàng cây. Phùng Hy đã tỉnh, cô ngồi lặng lẽ. Cô nói muốn được yên tĩnh một lát, bảo Mạnh Thời xuống xe.

Mạnh Thời không dám đi đâu xa, đành phải đứng ở ngoài xe hút thuốc.Phùng Hy nấu món lê tuyết với đường phèn cho anh, khuyên anh hút ít thuốc, Mạnh Thời định sẽ cai từ từ, vì thế trong túi không có thuốc. Nhưng lúc này đây anh lại nhớ đến mùi thuốc, bèn vào một cửa hàng mua một bao, ngậm điếu thuốc trong miệng hồi lâu mà chưa châm lửa.

Một phụ nữ trung niên đeo băng đỏ nhìn Mạnh Thời bằng ánh mắt cảnh giác, đợi anh hút xong vứt mẩu điếu thuốc xuống sẽ chạy đến phạt vi cảnh.Được ngậm điếu thuốc Mạnh Thời đã cảm thấy vui hơn, anh chậm rãi châm thuốc trước ánh mắt chơ đợi của người phụ nữ đó, lại còn cười cười với chị ta.

Chị ta cũng cười, nhưng dĩ nhiên là nụ cười khinh miệt. Người phụ nữ không bỏ đi ngay, đứng ở cách đó hơn chục bước canh phòng.

Mạnh Thời gõ cửa xe, “Hy Hy, chị kia đang đợi anh ném mẩu thuốc xuống rồi phạt anh kìa, em tìm cho anh xem có gạt tàn không? Nếu không anh sẽ lên xe hút?”

Mục đích của anh là đòi lên xe. Nhưng Phùng Hy không cho anh lên. Sau khi tỉnh lại, Phùng Hy định quay về quyết một phen sống mái với Điền Đại Vĩ, nhưng lại bị Mạnh Thời khuyên nhủ bằng những lời như “vàng thật không sợ thử lửa”, “chó cắn người, người không thể đi cắn chó, cùng lắm là luộc chó để ăn”, lại còn bị anh kéo đến núi Nam Sơn để ăn món thịt thỏ rút xương. Cô không thấy thoải mái, lần trước Điền Đại Vĩ chỉ nói mấy câu khó nghe, đã bị Mạnh Thời tẩn cho một trận. Lần này cô định đánh Điền Đại Vĩ, thì Mạnh Thời lại tỏ ra lịch sự nhã nhặn. Phùng Hy giận dỗi để mặc anh đứng ngoài, trước khi chưa hiểu ra vấn đề, quyết không cho anh lên xe.

Phùng Hy nhìn quanh trong xe, đưa tay với chiếc gạt tàn. Ai ngờ chiếc xe của Mạnh Thời tồi tàn quá, chiếc gạt tàn bị kẹp chặt. Đột nhiên cô nhìn thấy Mạnh Thời nhếch mày lên tỏ ra rất đắc ý. Phùng Hy hứ một tiếng, đưa tay ra ngoài cửa, “Bỏ vào đây, em đỡ.”

Mạnh Thời hậm hực, bắc thang cho cô, bày trò để cô bớt bực, thế mà vẫn không chịu xuống nước, định không cho anh lên xe thật à? Phùng Hy dường như cũng thấy mình có lý, giận Mạnh Thời lúc cần ra tay lai không ra tay. Hiện giờ cô hận Điền Đại Vĩ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Mạnh Thời ân cần nắm tay cô, cung kính đặt vào trong xe, “Nô tài không dám dùng bàn tay ngọc ngà của lão Phật gia đâu ạ, lão Phật gia bỏ vào trong đi ạ. Nô tài sẽ tự lực cánh sinh ạ.”

Còn cách nào nữa? Mạnh Thời rút hết thuốc lá trong bao ra cho vào trong túi, mỗi lần rít xong một hơi, lại gạt tàn thuốc vào trong hộp. Nhìn thấy người phụ nữ kia trừng mắt nhìn Mạnh Thời với vẻ tuyệt vọng rồi bỏ đi, Phùng Hy cũng không nhịn nổi.

Thấy cuối cùng cô cũng đã chịu cười, Mạnh Thời như trút được gánh nặng, thò tay qua cửa sổ xoa gáy cho cô, Phùng Hy gạt ngay tay ra, bực dọc nói: “Anh đánh em xỉu làm gì. Giờ lại đòi quay ra làm người tốt, còn lâu!”.

“Hê, không phải trong y học có nói người nào hay kích động thì dễ tẩu hỏa nhập ma đó sao? Đó là nhà của anh ta, kể cả chúng ta có đập phá đồ đạc nhà anh ta, anh ta mà gọi cảnh sát đến thì chúng ta vẫn phải ngoan ngoãn mó tiền ra mà đền, như thế là bất lợi! Hơn nữa, đánh anh ta một trận cũng chẳng để làm gì, lúc đó hả giận nhưng cũng không có tác dụng gì, để anh ta tức đến nổ đom đóm mắt mới gọi là cao tay.” Mạnh Thời nói như vậy, Phùng Hy lại gật đầu liên hồi.

Cô thực sự quá bực, tưởng rằng có thể hùng dũng kéo cha mẹ rời khỏi nhà anh ta, kết quả lại để cha mẹ ôm cục tức về nhà. Cô nghĩ hay là bắt xe về nhà, nhưng rồi lại nghĩ để cha mẹ bớt giận rồi tính sau. Cô nghiêm túc tự phân tích một hồi, thấy chẳng qua là cha mẹ quá mất bình tĩnh về chuyện cô ly hon, chắc là cuối cùng sẽ hiểu cô thôi. Thứ hai vẫn còn hợp đồng phải ký, ký xong hợp đồng còn phải xuất hàng nghiệm thu hàng, cô thực sự không thể bỏ đấy mà đi được.

Phùng Hy cũng rất buồn, cha mẹ nghe xong lời của Điền Đại Vĩ là kết tội cô, không chịu nghe lời giải thích nào. Trước khi xa gia đình đi học đại học, năm nào cô chẳng là học sinh giỏi đó sao? Cha mẹ cô bắt đầu không tin tưởng cô từ bao giờ? Hai năm sau khi điều lên tổng công ty, chỉ tết mới về nhà một lần, thế nên ít có thời gian chuyện trò tâm sự với họ ư? Các gia đình khác cha mẹ bênh con, không hỏi đúng sai phải trái chỉ khen con mình ngoan. Kể cả là bênh sai, nhưng cũng vẫn cảm nhận được tình thân ấm áp.

Cô nhìn Mạnh Thời, bất ngờ hỏi: “Mạnh Thời, cha mẹ anh có bênh anh không? Ý em muốn hỏi là cho dù anh phạm một sai lầm cực lớn nhưng các cụ vẫn thương anh ấy?”

Mạnh Thời giật mình, không lẽ là Phùng Hy đang nghĩ đến sự tuyệt tình của cha mẹ cô, và mong cha mẹ anh là người hiền hậu ư? Anh xắn tay áo lên, chỉ vết sẹo trắng trên cánh tay, nói: “Em nhìn đây này, hồi nhỏ bị cha anh đánh trầy, rách da rách thịt đây này!”

Anh nhìn thấy Phùng Hy khẽ cau mày, bèn quay lưng về phía cô, nhìn Nam Hồ khẽ nói: “Cha anh rất gia trưởng, mẹ anh không có tiếng nói gì trong gia đình, thấy cha anh đánh anh cũng chỉ biết khóc. Nhà thì rộng, cứ như cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Hy Hy, anh nhìn thấy nhà em được trang trí rất ấm áp, anh nghĩ, giá như anh cũng có một ngôi nhà như thế thì tốt biết bao. Tuy nhỏ một chút, nhưng thế mới giống là nhà”.

Phùng Hy nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Mạnh Thời to như chiếc đũa, chợt thấy động lòng thương Mạnh Thời thẫn thờ nhìn ra mặt hồ với vẻ buồn buồn, cô đẩy cửa xuống xe, đứng ở phía sau ôm chặt anh. Mặt tựa vào bờ vai cứng rắn của anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh. Cô khẽ nói: “Anh thích thì anh chuyển đến ở cùng, diện tích hơi nhỏ một chút nhưng vẫn có thể sống thoải mái, không hề thua kém nhà rộng!”

Mạnh Thời lại một lần nữa bị Phùng Hy làm cho cảm động. Anh không hẳn là nói dối. Mẹ anh nghe lời cha anh, những lúc cha đánh anh, mẹ cũng không thể can ngăn. Chỉ có điều, vết sẹo trắng trên cánh tay anh là do anh không cẩn thận để mình ngã trong quá trình luyện võ với chú Tần. Hơn nữa mẹ anh rất thương anh, cha anh cũng rất thương anh.

Anh quay người lại, xoay mặt cô, mỉm cười nói: “Đi ăn thịt thỏ rút xương nhé, em đói chưa?”

Phùng Hy vỗ vỗ bụng, “Đói rồi, ăn thịt thỏ không béo đâu! Lần trước chỉ ăn được một miếng, ngon thật.”

Mạnh Thời khóa xe, lúc nắm tay Phùng Hy đến nhà ông Đặng ăn thịt thỏ đã ngộ ra một điều rằng: Trong tình yêu không thể thiếu lời nói dối chân thành thiện ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook