Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 89: Ngược chết người, không đền mạng

Chá Mễ Thố

02/11/2016

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong đại sảnh im lặng đến mức có thể nghe thấy một cây châm rơi trên mặt đất.

Trên mặt Lưu Pha vốn là mụn đỏ đỏ xinh đẹp, hiện tại lại tràn đầy chi chít hạt cơm, mảnh vụn thức ăn, hồng trắng xanh, nhìn thế nào cũng buồn cười.

“Ha ——”

Lâm Giang Vương chưa bao giờ nói năng bừa bãi, hé ra một khuôn mặt cười.

Có Hạ Hầu Kình Thiên dẫn đầu, trong điện bùng nổ, tất cả cười phá lên.

Nhìn thấy Hạ Hầu Quân Vũ mặt lạnh, Hạ Hầu Tuyết muốn khóc.

“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý!” Hạ Hầu Tuyết xuất ra khăn tay, muốn lau cho Ngũ hoàng tử, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt kia, tay vươn ra của nàng dừng lại ở trên không trung.

Vẫn là Lưu Pha phản ứng nhanh, cười trêu ghẹo chính mình.

“Là lỗi của ta, ăn không nói ngủ không nói, ta dọa đến công chúa rồi!”

Lưu Pha ở Tây Việt quốc dù gì cũng là bảo bối trong lòng bàn tay của Hoàng hậu, ngay lúc Hạ Hầu Tuyết phun bả lên mặt hắn, hắn xém chút quăng một cái tát qua.

Nhưng mà, đặc điểm lớn nhất của Lưu Pha chính là xem xét thời thế.

Nơi này Đại Chu quốc!

Đối diện là Đại Chu quốc đích công chúa!

Hạ Hầu Quân Vũ còn đang ngồi ở phía trước, hắn tự nhiên là không thể đối đãi Hạ Hầu Tuyết như vậy.

Hơn nữa, bộ dáng Hạ Hầu Tuyết thật giống như bị dọa, Lưu pha ít nhiều có chút thương hương tiếc ngọc.

Thấy tay ngọc của Hạ Hầu Tuyết dừng ở trên không, Lưu Pha trong lòng tán thưởng một tiếng: tay này thật xinh đẹp, nắm tay nhỏ bé mềm mại như thế, còn không biết có bao nhiêu tư vị tốt đẹp.

“Cám ơn công chúa! Nàng thực thiện lương!”

Lưu Pha không chút khách khí kéo khăn tay kẹp giữa ngón tay của Hạ Hầu Tuyết, lau ở trên mặt mình.

Một bên lau, Lưu pha một bên an ủi mỹ nữ đối diện, “Công chúa gắn bó hàm hương, dù cho phun ta, cũng là vinh hạnh của ta!”

Hắn hăng hái lau, không cẩn thận làm phá vài cục mụn, máu đỏ cùng mủ trắng chảy ra, khăn tay màu hồng nhạt của Hạ Hầu Tuyết thoáng chốc đã bị biến thành loang lổ dấu vết.

“Này ——”

Chờ Lưu Pha phát hiện vấn đề này, khăn tay hồ điệp xinh đẹp đã bẩn không thôi.

Đối với cái này, hắn đành phải áy náy cười.

“Thực xin lỗi, đem khăn tay của nàng làm dơ! Chờ trở về ta để người giặt sạch rồi trả cho nàng.

Lời của Lưu Pha hoàn toàn dọa đến Hạ Hầu Tuyết.

Khăn tay dơ như thế ghê tởm như thế, nàng mới không cần đấy!

“Không cần, ngươi quá khách khí, khăn tay tặng cho ngươi!” Hạ Hầu Tuyết vội vàng ngồi xuống, không dám nhìn khuôn mặt kia của Lưu Pha, giống như liếc mắt nhiều thêm một cái sẽ nằm ác mộng.

Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên khăn tay, Lưu Pha tâm tình sung sướng đem nó nhét vào trong túi áo, yến hội tiếp tục tiến hành.

Nhìn thấy một màn kia trên sân, Ngọc Phi Yên xém chút đem cơm đã ăn vào nhổ ra.

Không nghĩ tới Hoàng thượng ôn hòa kia còn rất tâm ngoan thủ lạt!

Đem Bạch Tuyết công chúa gả cho người như vậy, thật sự được sao?

Vạn nhất đêm tân hôn, Lưu Pha phát hiện Hạ Hầu Tuyết không phải thân hoàn bích, hắn sẽ nuốt xuống cơn tức này, đội nón xanh sao? Hay là khởi nghĩa vũ trang?

Ngọc Phi Yên bỗng nhiên cảm thấy, ý nghĩa liên hôn này, không phải là nhỏ.

Nếu Lưu Pha là một kẻ nhu nhược cũng thôi.

Phàm là hắn có điểm cốt khí nam nhân, liên hôn không thành, nói không chừng còn có thể dẫn đến phiền toái lớn……

Sự thật chứng minh, dự cảm của Ngọc Phi Yên là chính xác, chỉ là những điều này là nói sau.

Hôm nay, tân khách Hạ Hầu Quân Vũ mời bên trong chẳng những có Ngọc Kinh Lôi, Ngọc Thiên Huyết cùng Mộc Thiểm Hi, còn có Ngọc Phi Yên.

Hoàng thượng làm như vậy, là rất có thâm ý!

Thời gian trước vừa mới thấy một trong những con dâu Ngọc La Sát, lúc này đây, Hoàng thượng là tìm cơ hội thấy một trong những con dâu Ngọc Phi Yên.

Hoàn Sinh Lâu của Ngọc La Sát đã cắm rễ trong kinh thành, có được bách tính môn ủng hộ.

Ngọc Phi Yên cùng nhóm dược sư Dược Vương Các, chẳng những y thuật cao minh, đối với mọi người cũng đều là đối xử bình đẳng.

Hơn nữa, Hoàn Sinh Lâu chẩn phí hợp tình hợp lý, cũng không cố ý nâng giá lên, danh tiếng ở dân gian vô cùng tốt. Đối với người gia đình nghèo khó, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) Ngọc La Sát còn miễn phí đưa thuốc, nghĩa cử như thế khiến nàng dễ dàng đạt được dân tâm.

Đối với Ngọc La Sát, Hạ Hầu Quân Vũ đó là một trăm hai mươi cái vừa lòng.

Trên người Hạ Hầu Kình Thiên lệ khí quá nặng, bên người có người ôn hòa như Ngọc La Sát, cùng hắn trung hoà một chút vừa đúng bù lại.

Nhưng mà, hồng nhan tri kỷ bên người đứa con trai này không chỉ là một Ngọc La Sát.

Còn có Ngọc Phi Yên cùng mèo con nữa!

Tuy rằng mèo con là thần thánh ra sao đến bây giờ Hoàng thượng đều không hỏi ra một chữ từ miệng Hạ Hầu Kình Thiên, nhưng Ngọc Phi Yên, hắn là biết đến.

Hạ Hầu Quân Vũ vốn tưởng rằng với dung mạo, tính tình, nhân phẩm như vậy của Ngọc La Sát, Hạ Hầu Kình Thiên nhất định sẽ đối với nàng toàn tâm toàn ý.

Nào biết khi nhìn thấy hắn tự mình lột nhãn cho Ngọc Phi Yên, Hoàng thượng hoàn toàn mặt đầy nước mắt.

Nhi tử, cha ngươi ta cả đống tuổi rồi, ngươi đều không có tự mình lột nhãn cho ta a!

Thương thiên a, đại địa a, dưỡng nhi tử thật sự là làm ăn lỗ vốn!

Cảm giác được một ánh mắt bi phẫn u oán, Hạ Hầu Kình Thiên nhìn thoáng qua Hạ Hầu Quân Vũ ngồi ở trên ngai vàng. “Hoàng huynh, ngươi không thoải mái?”

Được quan tâm, tuy rằng sự quan tâm này có chút hiếm thấy, Hoàng thượng lập tức lôi ra gương mặt cười.

“Trẫm rất tốt!”

Trẫm mới không nói cho ngươi biết, trẫm ghen tị!

Hoàng thượng không nói, Hạ Hầu Kình Thiên tự nhiên là không rõ, sau khi lột nhãn xong, lại vùi đầu chiến đấu hăng hái với tôm lớn.

Ngọc Phi Yên siêu cấp thích ăn tôm lớn, điểm này Hạ Hầu Kình Thiên đã nhìn ra.

Tuy rằng bên cạnh có cung nữ hầu hạ, chuyên môn phụ trách lột vỏ tôm, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên cảm thấy chính mình động thủ lột, khẳng định càng ngon hơn.

Vì thế, Hoàng thượng cả đêm đều hâm mộ ghen tị hận nhìn Ngọc Phi Yên, trong lòng cũng bất ổn.

Thú một Ngọc La Sát về, Đại Chu quốc sẽ táng gia bại sản, lại thêm một Ngọc Phi Yên…… Hạ Hầu Quân Vũ lần đầu tiên oán hận, lãnh thổ chính mình quá ít quá ít!

Không đủ!

Xa xa không đủ!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Hầu Quân Vũ lại di động đến trên người Lưu Pha.

Tây Việt quốc Ngũ hoàng tử, con trai trưởng của Hoàng hậu.

Tây Việt quốc Hoàng hậu lúc trước chỉ là một tiểu cung nữ không biết tên bên người Quý phi, nhưng nàng rất tâm kế, chẳng những dẫm lên chủ nhân cũ của mình, còn đem Tây Việt quốc hoàng đế mê đến thần hồn điên đảo, phế đi Hoàng hậu, lập một tiểu cung nữ làm hậu.

Một cử động kia, có thể nói là trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người tới.

Nếu không Tây Việt quốc hoàng đế ngu ngốc như vậy, muốn phân một chén canh trong lúc Thất vương làm loạn ở Đại Chu quốc, cũng sẽ không bị Hạ Hầu Kình Thiên ngược đến chết đi sống lại.

Hiện tại Hoàng hậu chỉ có một con trai bảo bối như Lưu Pha, nàng muốn cho Hoàng thượng lập Lưu Pha làm Thái tử.

Nhưng mà Hoàng hậu trước chẳng những có nhi tử, hơn nữa Đại hoàng tử tài đức vẹn toàn, hoàn toàn đượoc ủng hộ.

Tây Việt quốc……

Ha ha……

Hạ Hầu Quân Vũ ánh mắt thâm thúy, cúi đầu bưng lên chén rượu.

Từ từ sẽ đến, không vội!

Thái độ Hạ Hầu Kình Thiên đối với Ngọc Phi Yên, ngay cả Ngọc Kinh Lôi đều đã nhìn ra.

Tiểu tử này, chắc chắc muốn quấn quít lấy Ngọc Phi Yên?

Ngọc Kinh Lôi nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, môi nhếch.

Bỏ qua một bên những tin đồn không tốt của hắn, kỳ thật mấy ngày này, Ngọc Kinh Lôi cũng đã phát hiện Hạ Hầu Kình Thiên vô cùng nhiều ưu điểm.

Đương nhiên, lão gia tử là kiên quyết sẽ không thừa nhận hắn bị “Ngũ Tử Hành Quân Sách” của Hạ Hầu Kình Thiên mua chuộc.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Hầu Kình Thiên không có chuyện gì liền chạy đến Trung Nghĩa Công phủ.

Hắn không phải vì gặp Ngọc Phi Yên, bởi vì nàng vẫn đều ở Hoàn Sinh Lâu chữa bệnh cho người, Hạ Hầu Kình Thiên liền đặc biệt nhìn chằm lão gia tử, tính nước chảy đá mòn, nạy khối đá to nhất này.

Hạ Hầu Kình Thiên lại đây, cũng không làm gì khác, liền cùng lão gia tử đàm hành quân bày trận.

Ngọc lão gia tử chinh chiến cả đời, hắn đóng giữ phòng thủ trên biển, địch nhân là giặc Oa cùng hải tặc hành tung bất định, cho nên am hiểu phòng thủ.

Mà Hạ Hầu Kình Thiên, tuy rằng lãnh binh không lâu, nhưng tính cách, quyết định cùng cách thức xuất binh của hắn, ngoại trừ tiến công, vẫn là tiến công, nhất định phải đánh đến địch nhân hoa rơi nước chảy, cuối cùng toàn bộ tiêu diệt mới thôi.

Hai người một công một thủ, nếu phối hợp, xác thực rất tốt.

Nhưng một già một trẻ này cố tình không phục đối phương, luôn cho rằng cách của mình là tốt nhất. Đặc biệt là Hạ Hầu Kình Thiên, một bộ dáng vùng vẫy ta rất *, mỗi lần đều đem Ngọc lão gia tử tức giận đến chết khiếp.

Hai người không phục lẫn nhau, tiến tới biến thành mô phỏng quân sự, thao tác ở trên sa bàn, đấu trường lẫn nhau.

Đương nhiên, Hạ Hầu Kình Thiên người này vừa lên chiến trường, đó là thiết diện vô tình.

Tuy rằng mỗi lần trước khi lên sa bàn, Hạ Hầu Kình Thiên đều tự mình ám chỉ “Vì mèo con, hôm nay phải nhường! Khiến cho lão gia tử thắng.”

Chờ đứng ở vị trí quan chỉ huy, hắn liền quên hết mọi thứ.

Kết quả có thể nghĩ……

Bất quá, cũng chính bởi vì Hạ Hầu Kình Thiên như thế, ấn tượng Ngọc Kinh Lôi đối với hắn mới đổi mới.

Biết rõ hắn là đánh chú ý lên Ngọc Phi Yên, nhưng ở thời khắc mấu chốt, kiên trì nguyên tắc, cố định, đây mới là nam tử hán!

“Cha, ngươi liền nhìn hắn đem Tiểu Yên Yên bắt cóc?”

Ngọc Thiên Huyết nhìn thấu do dự của Ngọc Kinh Lôi, ở bên cạnh hỏi.

“Không được!”

Ngọc Kinh Lôi lắc lắc đầu.

“Yên Nhi có chủ ý nhất, chuyện này vẫn là chính nàng quyết định! Lại nói, cho dù Yên Nhi bằng lòng, nàng tuổi vẫn còn nhỏ, ở lại thêm hai năm!”

“Đúng! Ở lại thêm hai năm! Để hắn trâu già gặm cỏ non, hắc hắc……”

Ngọc Thiên Huyết “Không có hảo ý” cười hai tiếng, trên cánh tay đột nhiên bị đau, thì ra là Mộc Thiểm Hi đang nhéo hắn.

Lần này, Ngọc Thiên Huyết mới hiểu được.

Hắn cùng Hạ Hầu Kình Thiên vừa so sánh, mới chân chính là trâu già! Chỗ nào không biết xấu hổ lại dìm hàng Hạ Hầu Kình Thiên đây!

Ngọc Phi Yên vui vẻ ăn tôm to, tâm tình phi thường tốt.

Ở chỗ này, mới có thể ăn được thứ mùi vị nguyên chất, thiên nhiên không ô nhiễm, thật sự là mỹ vị!

Cùng nhau được mời đến, còn có Hoắc thần y.

Cái lão ăn hàng kia, cũng vội vàng cố gắng nhét thức ăn vào trong bụng. Ngọc Phi Yên đều có chút lo lắng, Hoắc thần y ăn nhiều như vậy, có thể hay không ăn đến dạ dày chướng hư!

Không thể không nói, vì nhìn thấy Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Quân Vũ nhọc lòng.

Ngọc La Sát xem như danh nhân trên đại lục, cung yến như thế không mời nàng lại đây, có chút không thể nào nói nổi.

Nhưng mà mời nàng lại đây, Ngọc La Sát chống lại Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên rốt cuộc an ủi ai?

Nếu hai nữ nhân ở chỗ này đánh nhau, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, sẽ hủy toàn bộ hoàng cung!

Làm phụ thân, Hạ Hầu Quân Vũ hết sức khéo hiểu lòng người lo lắng đến những thứ này.

Cho nên lúc Hoàng thượng cho đưa thiếp mời cho Hoàn Sinh Lâu, liền phái người nói riêng cho Ngọc La Sát, nàng gần đây vì Đại Chu quốc làm nhiều chuyện tốt như vậy, thật sự là vất vả, có thời gian phải nghỉ ngơi nhiều!

Có lời này của Hoàng thượng, Ngọc Phi Yên biết thời biết thế liền cự tuyệt cung yến lần này.

Nàng còn muốn đi theo Ngọc Kinh Lôi tiến cung, nếu Ngọc La Sát thân phận này cũng tiến cung, đến lúc đó phải làm sao?

Đem người chém thành hai nửa?

Cuối cùng, chủ ý này của Hoàng thượng, hai bên đều là giai đại vui mừng.

Thái độ Hạ Hầu Kình Thiên đối với Ngọc Phi Yên, những hoàng thân qúy tộc, trọng thần trong triều tham gia cung yến cũng nhìn thấy.

Mọi người từng bí mật nghị luận thật lâu, đóa kiều hoa của Ngọc gia này, cuối cùng hoa rơi xuống nhà ai?

Dù sao có gan thú Vũ Thần, chẳng những phải thân phận cùng Trung Nghĩa Công phủ xứng, hơn nữa năng lực cũng phải cùng Ngọc Phi Yên tương đương mới được.

Nào biết, cung yến lần này liền hoàn toàn giải khai vấn đề trong lòng mọi người này.

Lâm Giang Vương đây là coi trọng Ngọc đại nhân?

Tin tức này, thật đúng là đủ kinh khủng!

Một màn Ngọc Phi Yên trên không trung chém Chu Liệt, xâm nhập lòng người.

Đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, nhưng mà lúc giết người không chút nào nương tay……

Hạ Hầu Kình Thiên đã đủ bưu hãn, nếu Ngọc Phi Yên cùng Hạ Hầu Kình Thiên kết hợp, sẽ sinh ra vợ chồng hung tàn nhất trong lịch sử!

Một đôi này liên thủ, hoàn toàn chính là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ a!

Đáng sợ!

Rất nhiều người đã có thể đoán được, cửa hôn nhân này nếu thành công, sẽ sáng tạo bao nhiêu cái thứ nhất trong lịch sử!

Đối với người bên ngoài ném qua các loại ánh mắt, Ngọc Phi Yên có chút nghi hoặc.

Thời gian nàng lộ diện không nhiều lắm, người nhận thức cũng không nhiều, vì sao những người này sẽ dùng ánh mắt quái dị như thế nhìn nàng? Kỳ quái!

Không đợi Ngọc Phi Yên làm rõ nguyên nhân phương diện này, Hạ Hầu Kình Thiên một ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ đại điện.

Lập tức, mọi ánh mắt dừng ở trên người Ngọc Phi Yên đều biến mất không còn một mảnh, mọi người hoặc là cúi đầu uống rượu, dùng cơm, hoặc là xem ca múa giả ngu, căn bản là không dám cùng cái người hung tàn này đối diện.

Điều này cũng khiến cho Ngọc Phi Yên lại kiến thức được, lực uy hiếp của Hạ Hầu Kình Thiên tên gia hỏa này có bao lớn.

Có thể làm cho mọi người sợ thành mức này, cũng là bản lãnh!

Lưu Pha vừa ăn uống, một bên mắt xem lục lộ, tai nghe bát phương.

Lú nhìn đến Ngọc Phi Yên, hắn cũng là kinh ngạc nhỏ một thời gian.

Thiên tài thiếu nữ mười lăm tuổi, thời gian trở thành Vũ Thần so với Ngọc La Sát sớm hơn, được khen là thiên tài trong thiên tài……



Các loại quang hoàn, đều quay chung quanh Ngọc Phi Yên.

Chờ sau khi nhìn thấy Ngọc Phi Yên, Lưu Pha bĩu môi.

Bộ dạng cũng bình thường thôi!

Nhiều lắm là thanh tú……

Cho nên nói, dung mạo nữ nhân cùng tài năng không thể cùng có!

Trừ phi, nàng là con cưng của thần!

Lưu Pha lần này tự mình lại đây, một nguyên nhân, là muốn biểu hiện thành ý của mình, thuận tiện ở trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ tìm cảm giác tồn tại, khiến cho vị nhạc phụ đại nhân tương lai này ủng hộ chính mình làm Hoàng thái tử;

Một nguyên nhân khác, cũng là muốn gặp thử Ngọc Phi Yên cùng Ngọc La Sát, hai nữ nhân cùng một thần thoại này.

Tuy rằng Lưu Pha bộ dạng không động, nhưng rất có ý chí mạnh mẽ.

Tỷ như, hắn biết ảo tưởng chính mình làm sao hấp dẫn chú ý của nữ Vũ Thần, sau đó đối phương lấy thân báo đáp, đối với hắn yêu đến chết đi sống lại, không phải quân không lấy chồng.

Muốn thật sự có chuyên bầu trời rụng bánh có nhân như thế, đừng nói Hạ Hầu Tuyết, cho dù là Đại Chu quốc, hắn đều một cước đá sang một bên.

Vũ Thần!

Giá trị nhưng mà so với Hạ Hầu Tuyết lớn hơn!

Nếu là hắn có thể làm cho một vị nữ Vũ Thần đối với hắn yêu đến chết đi sống lại, hắn chẳng những có thể làm Tây Việt quốc hoàng đế, cho dù quét ngang đại lục, cũng là có khả năng.

Chỉ là, những thứ này chỉ giới hạn trong dâm ý bản thân của Lưu Pha.

Ngay lúc hắn quan sát Ngọc Phi Yên, một cái ánh mắt rợn người dừng ở trên người hắn, lạnh đến mức Lưu Pha run run một cái.

Lại nhìn, người nọ không phải chính là Hạ Hầu Kình Thiên sao!

Má ơi!

Tay Lưu Pha run lên, chiếc đũa rơi trên mặt đất.

Lưu Pha không rõ này sát tinh này tại sao phải nhìn mình chằm chằm?

Muốn nói Đại Chu quốc hắn sợ nhất ai, chính là sợ Lâm Giang Vương Hạ Hầu Kình Thiên.

Năm kia cuối năm, Hạ Hầu Kình Thiên không biết vì sao động kinh, ở trên sinh thần của Tây Việt quốc Hoàng thượng, tặng một đống đầu người đi qua, dọa đến mức phụ hoàng Lưu Pha không khống chế tại chỗ, mất hết thể diện.

Nghe nói, thích khách này là Tây Việt quốc phái đi.

Hạ Hầu Kình Thiên chẳng những đem (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) thích khách phái đi người trảm thành bảy tám đồng, còn buộc Tây Việt quốc Hoàng thượng viết hiệp nghị mới, xém chút đem người tức đến hộc máu.

Nhưng mà, có thể có biện pháp gì chứ!

Lâm Giang Vương này mười lăm tuổi bộc lộ tài năng, thật sự là quá kinh khủng!

Cũng trách Tây Việt quốc lòng tham, muốn ở thời điểm Hạ Hầu Quân Vũ đăng cơ, thừa dịp Đại Chu quốc nội loạn, vớt một vố.

Kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Đưa tới Hạ Hầu Kình Thiên sát tinh này!

Nghĩ đến sở tác sở vi của Lâm Giang Vương ở Tây Việt quốc, trên người Lưu Pha ứa ra mồ hôi lạnh.

Cẩn thận xem tình cảnh phía trước, hắn mới hiểu được, Hạ Hầu Kình Thiên đây là coi trọng Ngọc Phi Yên, nghĩ rằng Lưu Pha muốn đánh chủ ý nữ nhân của mình……

Trời!

Vô duyên vô cớ bị người ghi hận, đối phương còn là người không thể trêu vào, Lưu Pha cảm thấy chính mình thật sự là gặp xui xẻo lớn.

Thực xin lỗi, thực xin lỗi!

Ta đối với Ngọc Phi Yên thật sự không có ý tưởng, không có khả năng có, cũng không dám có!

Lưu Pha ở trong lòng nhỏ giọng niệm Phật tổ phù hộ, Ngọc Hoàng đại đế phù hộ, Tây Vương Mẫu phù hộ, Quan Âm đại sĩ phù hộ…… Các loại thần linh hắn nhớ rõ, đều bị hắn cầu một lần.

Cuối cùng, ngay cả thổ địa công công, Lưu Pha đều cầu.

Ở trong lòng hắn niệm xong một chuỗi phù hộ thật dài xong, áp lực trên người biến mất, Lưu Pha như trút được gánh nặng, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.

Ngọc Phi Yên danh hoa có chủ, đối phương là Hạ Hầu Kình Thiên, vậy ta sẽ không tranh!

Lưu Pha tự mình an ủi.

Tuy rằng ta phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, nhưng thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm ——

Đại trượng phu co được dãn được mới có thể thành đại sự!

Đó cũng là Ngọc Phi Yên không có phúc khí này!

Lưu Pha bản lãnh tự mình thôi miên rất lợi hại, chưa bao lâu, hắn đã quên chuyện mới vừa rồi, một lòng nghĩ một người khác Vũ Thần —— Ngọc La Sát.

Ở trong lòng Lưu Pha, Ngọc La Sát nhưng mà so với Ngọc Phi Yên mạnh hơn nhiều!

Nàng là Dược Hoàng!

Hơn nữa, địa phương không rõ!

Nếu có thể khiến cho Ngọc La Sát đi theo hắn quay lại Tây Việt quốc, trở thành một thành viên của Tây Việt quốc, vậy hắn chính là đại công thần, sẽ được nhập vào sử sách a!

Lão bà là Dược Hoàng + Vũ Thần, Lưu Pha hoàn toàn có thể dự đoán được, khắp nam nhân thiên hạ đều sẽ ghen tị hắn!

Nhất định phải tìm cơ hội đi Hoàn Sinh Lâu Ngọc La Sát mở, cùng nàng gặp mặt một lần!

Trước khi đến, Lưu Pha liền làm tốt chuẩn bị.

Hắn sợ Ngọc La Sát không chịu thấy mình, liền cố ý ăn một ít đồ ăn đẩy, cho nên mặt vốn dĩ trưởng thành không tệ mới biến thành dạng này.

Về phần chân ngắn, đó là trước khi tiến vào Đại Chu quốc, hắn đánh gãy chân, cho nên đến bây giờ còn khập khiễng. Kéo một cái chân hư không chịu trị liệu, Lưu Pha cũng là vì nhìn thấy Ngọc La Sát.

Lưu Pha đã sớm nghĩ kỹ, lúc này đây, lấy thân phận bệnh nhân tiếp cận dược sư, sau đó……

Bệnh hoạn cùng dược sư trong lúc đó triển khai một đoạn tình cảm lưu luyến nhân thần cùng phẫn, đây là chuyện tốt cỡ nào a!

Lưu Pha sung sướng đắm chìm ở trong thế giới của mình, Hạ Hầu Tuyết đang vắt hết óc nghĩ thế nào thay đổi vận mệnh của mình.

Nàng đã hoàn toàn bị Lưu Pha ghê tởm, đánh chết cũng sẽ không gả cho hắn.

Rốt cuộc phải làm gì đây?

Thế nào họa thủy đông dẫn, đem Lưu Pha dẫn tới nơi của Ngọc La Sát?

Một đôi phu thê này ngược lại tâm hữu linh tê, nếu bọn họ biết được ý tưởng lẫn nhau, khẳng định sẽ ôm nhau hét một tiếng “tri kỷ!”.

Sau khi cung yến kết thúc, Lưu Pha mặt dày ở lại, cùng Hạ Quân Vũ làm một màn tán gẫu giữa cha và con rể.

Đối với cái này, Hạ Hầu Quân Vũ cũng hết sức hài lòng.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng!

Một người nói càng nhiều, bại lộ càng nhiều.

Hạ Hầu Quân Vũ tự nhận mình cũng coi như một lão hồ ly, tuy rằng xảo quyệt không thể nói rõ, nhưng đối phó với một Ngũ hoàng tử vẫn dư dả!

Lưu Pha đối với Đại Chu quốc ca công tụng đức một phen, lại biểu đạt thành ý chính mình.

Đối với cái này, Hạ Hầu Quân Vũ cũng hết sức phối hợp mà tỏ vẻ, người một nhà, không nói lời hai nhà.

Vừa nghe đến đây, Lưu Pha xém chút mừng đến khóc.

Người một nhà!

Từ này thật là dễ nghe!

Hắn chỗ nào biết được, cái gọi là người một nhà, cũng chỉ có thể có một nhà, bị một tộc trưởng thống trị.

Hạ Hầu Quân Vũ đây là đang mai phục trước!

Cuối cùng, Lưu Pha nhắc tới Ngọc La Sát, muốn mời Ngọc La Sát chữa bệnh cho mình.

Tuy rằng thái độ biểu hiện của hắn cực kỳ thành khẩn lại hèn mọn, nhưng Hoàng thượng vẫn từ trong ngửi được mùi vị âm mưu.

Con bà nó!

Muốn đánh chủ ý lên con dâu của trẫm?

Thật gan chó!

Thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Bởi vì Lưu Pha cúi đầu, một bộ dáng vãn bối khiêm tốn, cho nên cũng không nhìn thấy trên mặt Hạ Hầu Quân Vũ hiện lên hung ác.

Nếu không phải lo lắng đến kế hoạch của chính mình, cần Lưu Pha quân cờ này để đẩy mạnh, Hoàng thượng hận không thể lập tức để cho Hướng Tiến đem cái tên mặt đầy màu đỏ này lôi ra ngoài đánh chết.

Bất quá, trên mặt Hạ Hầu Quân Vũ vẫn bất động thanh sắc, chuyện này hắn nhớ kỹ.

“Trẫm đã sớm nghe nói hiền tế dáng vẻ đường đường, tuấn tú lịch sự, lần này gặp mặt, thật đúng là đem trẫm dọa một phen.”

“Nghe ngươi giải thích như vậy, trẫm hiểu rõ! Thì ra hiền tế là sinh bệnh! Đây có bệnh phải chữa, đây là chuyện tình cấp bách ——”

“Ngọc La Sát không phải người Đại Chu quốc, trẫm không làm được chủ đuợc. Như vậy đi, ngươi đối với kinh thành chưa quen thuộc, trẫm để cho Tuyết Nhi cùng ngươi, các ngươi cùng đi! Đúng dịp, vợ chồng son các ngươi cũng bồi dưỡng một chút cảm tình!”

Hạ Hầu Quân Vũ thông tình đạt lý như vậy, Lưu Pha hoàn toàn khâm phục.

Nhạc phụ có quyền thế, có địa vị, lại khéo hiểu lòng người như thế, rốt cuộc chạy đi đâu tìm!

Hắn thật sự là chuyển vận, vận may đến, đây là tiết tấu sắp phạt đạt a!

Ở Tây Việt quốc, Lưu Pha bị đại hoàng tử gắt gao áp chế, nhất thời có loại cảm giác về nhà, còn kém ôm chân Hoàng thượng gào khóc.

Hạ Hầu Tuyết nhận được ý chỉ Hoàng thượng, bồi Lưu Pha đi Hoàn Sinh Lâu, nàng cũng ngây ngẩn cả người.

Thật sự là muốn cái gì đến cái đó!

Nàng còn đang nghĩ thế nào tác hợp Lưu Pha cùng Ngọc La Sát mà đau đầu, chuyện tốt như vậy liền rơi xuống!

Thật sự là trời cũng giúp ta!

Ngọc La Sát, ta nhất định sẽ không để cho ngươi sống tốt!

Có thánh chỉ của Hoàng thượng, Hạ Hầu Tuyết cũng không ghét bỏ Lưu Pha là một nam nhân xấu xí, trang điểm thật xinh đẹp, bồi hắn đi Hoàn Sinh Lâu.

Nào biết, đoàn người còn chưa tới nơi, phía trước cũng đã là chật như nêm cối.

Người hâm mộ chạy đến cầu y, thật sự là rất nhiều.

“Không nghĩ tới Ngọc La Sát có nhân khí cao như vậy!”

Khi nhìn đến những người đó trên mặt sùng kính đối với Ngọc La Sát, Lưu Pha không ngừng hâm mộ.

Khi nào thì, hắn cũng có thể thu hoạch kính ý như vậy được người cúng bái chứ?

Hạ Hầu Tuyết gấp đến độ không thôi, nàng ước gì nhanh chút nhìn thấy Ngọc La Sát, nhưng mà bị những người này ngăn cản đường đi, nàng tức giận đến đối với đại nội thị vệ hạ lệnh, “Nhanh đi! Đem những người này đuổi đi cho bản công chúa!”

Đại nội thị vệ được Hoàng thượng ra lệnh, phải nghe Tuyết công chúa, cho dù bọn họ không vừa ý đối với dân chúng như thế, cũng chỉ có thể làm dáng.

Bởi vì Hạ Hầu Tuyết lần này ra ngoài rất rêu rao, khí phái công chúa hoàng gia mười phần, xe ngựa tráng lệ, người sáng suốt vừa thấy chỉ biết đây là xe ngựa trong cung.

Cộng thêm Hạ Hầu Tuyết một tiếng “Bản công chúa” kia, lập tức, một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều biết thân phận quý nhân trong xe ngựa.

Lập tức, có người kêu la lên, “Công chúa lấy quyền khinh người!”

Như thế rất tốt, nếu chỉ là một người, Hạ Hầu Tuyết còn có thể khiến cho đại nội thị vệ đem người giết chết, nhưng hơn một ngàn số người đều dùng ánh mắt đối địch nhìn nàng, nàng thật sự chịu không được!

“Nhìn cái gì vậy! Lại nhìn bản công chúa để cho phụ hoàng giết cửu tộc các ngươi!”

Dùng lời của Ngọc Phi Yên nói, Hạ Hầu Tuyết là người một xuất môn không mang theo chỉ số thông minh.

Lời này không sai!

Nàng lần này ra cung, khởi chỉ là chưa mang chỉ số thông minh, ngay cả đầu óc cũng chưa mang.

Lời như vậy, sao có thể tùy tiện nói!

Lập tức, người trên cả con đường phẫn nộ rồi.

“Các ngươi…… Các ngươi làm gì! Ta là công chúa!”

Bị người căm tức, còn là nhiều người như vậy, Hạ Hầu Tuyết dẫn đầu một hồi cứ thế cho đến khi nói chuyện trở nên cà lăm.

Vừa thấy chuyện bị Hạ Hầu Tuyết biến thành tệ hại như thế, Lưu Pha vội vàng ra mặt điều hòa.

“Ngại quá! Công chúa đều là vì ta, cho nên mới có chút nóng vội, ta cũng là đến cầu y, ta nhất định xếp hàng, cùng mọi người giống nhau, đối xử bình đẳng!”

Những lời này của Lưu Pha, cũng giúp Hạ Hầu Tuyết giải vây.

Chờ trở lại xe ngựa, Hạ Hầu Tuyết vẻ mặt tức giận mà ngồi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoàn Sinh Lâu gần ngay trước mắt, lại giống như xa cuối chân trời.

“Công chúa đối với Ngọc La Sát có ý kiến?”

Lưu Pha thấy trong mắt Hạ Hầu Tuyết đã tràn ngập oán giận, có chút khó hiểu.

“Không phải!”

Sợ bị Lưu Pha nhìn ra manh mối gì, Hạ Hầu Tuyết vội vàng lắc đầu.

“Ta chỉ là có chút ủy khuất! Ngươi là hoàng tử, ta là công chúa, chúng ta lại cùng với những thứ dân đen cùng một chỗ! Thật sự là đáng giận!”

Hạ Hầu Tuyết vừa nói, khắc sâu tâm ý của Lưu Pha.

Nếu không phải nhiều người tức giận như thế, hắn mới không muốn xếp hàng làm gì!

Một hoàng tử quốc gia, làm việc còn phải xếp hàng, đây là quy củ ở chỗ nào!

Lại nói, đội ngũ dài như vậy, chỉ sợ chờ mặt trời xuống nuối, đều không tới phiên hắn!

Hắn đến tột cùng phải chờ tới khi nào!

Nội tâm Lưu Pha cũng rất gấp gáp,

“Công chúa, ngươi nói quá đúng! Nhưng mà không có biện pháp……” Lưu Pha nói xong, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, “Công chúa, ta có biện pháp!”

“Biện pháp gì?” Hạ Hầu Tuyết kinh ngạc nhìn Lưu Pha.

“Ngươi liền chờ xem!”

Biện pháp của Lưu Pha là thực tế nhất, cũng hữu hiệu nhất.

Hắn lần này đến đây, Tây Việt quốc Hoàng hậu lại sợ khổ con trai bảo bối của mình, nhét rất nhiều ngân phiếu cho Lưu Pha.

Lưu Pha cho người đem ngân phiếu đổi thành bạc, chỉ cần chủ động lui về phía sau một người, hắn sẽ cho người ấy mười lượng bạc.

Thoáng chốc, tất cả mọi người tránh đường, xe ngựa Hạ Hầu Tuyết liền xếp đến phía trước.

Nhìn những dân chúng cầm tiền, vui vẻ ra mặt, Hạ Hầu Tuyết trong lòng rất là coi thường.



Hừ! Dân đen chưa thấy qua tiền!

Không phải mới vừa rồi rất lợi hại trừng mắt nhìn bản công chúa sao?

Bây giờ còn không phải cầm tiền, ngoan ngoãn nhường đường!

Hạ Hầu Tuyết như thế nào biết được, đại bộ phận người là tới xem Ngọc La Sát một cái. Hơn nữa, mười lượng bạc, cũng đủ một nhà ba người thoải mái sống hơn nửa năm!

Có đồ ngốc như thế tới đưa tiền, có thể dễ dàng kiếm tiền như thế, bách tính môn ai không làm chứ!

Đợi cho buổi chiều, rốt cục đến phiên Hạ Hầu Tuyết cùng Lưu Pha bọn họ.

Chuyện đã xảy ra bên ngoài, Ngọc Phi Yên đã sớm biết.

Đều nói vô sự không đăng điện tam bảo!

Ngọc Phi Yên cũng không cảm thấy bọn họ là đến cùng nàng tiến hành hữu hảo mà thân thiết nói chuyện với nhau.

Quả nhiên, Hạ Hầu Tuyết vừa tiến đến liền muốn Ngọc Phi Yên chữa bệnh cho Lưu Pha.

Điều kiện quá đáng như thế, bị dược sư đương trường cự tuyệt, quy củ Hoàn Sinh Lâu không thể phá hư, làm sao có thể bởi vì thân phận đối phương, liền thay đổi chứ!

Ngay lúc Hạ Hầu Tuyết không có cách nào, Lưu Pha bỗng nhiên ôm bụng “Ôi”, té trên mặt đất.

Cái này, lại làm Hạ Hầu Tuyết rất lo lắng!

Ngay lúc Hạ Hầu Tuyết lo lắng không thôi, Lưu Pha bỗng nhiên hướng nàng chớp chớp mắt.

Bạch Tuyết công chúa chưa mang chỉ số thông minh xuất môn, rốt cục hiểu được Lưu Pha đây là giả bộ bệnh!

Thì ra, tâm tư của hắn cũng đánh tới trên người Ngọc La Sát a!

Cùng ý tưởng của mình không mưu mà hợp!

Hạ Hầu Tuyết hiện tại sắp cảm thấy Lưu Pha chính là người trên trời đưa tới giúp nàng!

Lưu Pha đều nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, không hề cố kỵ hình tượng chính mình, Hạ Hầu Tuyết cũng nhanh chóng châm ngòi thổi gió, ở bên cạnh phối hợp Lưu Pha.

“Hắn là Ngũ hoàng tử Tây Việt quốc, là khách quý Đại Chu quốc, nếu ở Hoàn Sinh Lâu có cái gì ngoài ý muốn, chẳng những Tây Việt quốc sẽ không bỏ qua cho các ngươi, Đại Chu quốc cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của các ngươi!”

Nhóm dược sư Dược Vương Các đến đây đại đa số là đệ tử có vẻ tuổi trẻ, hàng năm sinh hoạt tại Dược Vương Các, chưa từng thấy qua những thứ âm mưu này ở bên ngoài, càng khỏi phải nói có thủ đoạn đối phó hai người này.

Bất quá, cốt khí bọn họ vẫn phải có.

Mặc kệ như thế nào, cũng không chịu nhượng bộ.

Mà lúc này, Lưu Pha kêu càng thêm lợi hại, chờ dược sư kiểm tra cho hắn, sờ chỗ nào hắn đều kêu lên đau đớn, hơn nữa giọng thật lớn, truyền thật xa đi ra ngoài.

“Bọn họ là đến phá đám sao?”

Một người dược sư tuổi còn trẻ hỏi sư huynh bên cạnh.

Hoàng tử cùng công chúa đến phá đám, bọn họ bị bệnh điên sao?

Có Lưu Pha khuyếch đại, Hạ Hầu Tuyết lúc này cũng giở trò vô lại.

“Hoàn Sinh Lâu các ngươi sao có thể thấy chết mà không cứu được! Ngọc La Sát, Ngũ hoàng tử đều đau thành như thế, ngươi còn không ra, ngươi thật sự là nhẫn tâm!”

Hạ Hầu Tuyết lại không buông tha cơ hội gì chửi bới Ngọc Phi Yên.

Lầu hai, Ngọc Phi Yên uống trà, tự nhiên nhìn trò khôi hài trước mắt.

Hoắc thần y cùng Liên Cẩn ở bên cạnh ăn điểm tâm, ngoại trừ Hoắc thần y có chút lo lắng, Liên Cẩn biểu tình hết sức lạnh nhạt.

“Ngọc nha đầu, ngươi thật sự không đi?”

Hoắc thần y thế nào không biết bọn họ gây ra lớn động tĩnh như vậy, chính là bức Ngọc Phi Yên hiện thân.

“Không vội!”

Ngọc Phi Yên lười biếng nhìn xem phương xa, “Nếu ta thật sự đi ra ngoài, ngày sau mỗi người đều như thế, sẽ rối loạn quy củ! Một lần ngoại lệ, nhiều lần ngoại lệ, cuối cùng sẽ hoàn toàn mất đi điểm mấu chốt!”

Đối với lời của Ngọc Phi Yên, Liên Cẩn tỏ vẻ đồng ý.

Điểm mấu chốt cùng nguyên tắc, là thứ người vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ.

Dù cho mất đi sinh mệnh, nên kiên trì, liền phải vĩnh viễn tiếp tục kiên trì.

Thấy Liên Cẩn gật đầu, Hoắc thần y có chút không nói gì. “Tiểu Liên Cẩn, ngươi liền xem cuộc vui đi! Cũng không hỗ trợ nghĩ biện pháp!”

“Biện pháp đã suy nghĩ ——” Liên Cẩn uống một ngụm trà, cười đến ôn nhã, “Trong chốc lát ngươi liền chờ xem kịch vui đi!”

Nói đến đây, Liên Cẩn liền ngậm miệng lại.

Nói một nửa giấu một nửa như vậy, lại làm Hoắc thần y gấp muốn chết!

“Tiểu Liên Cẩn, trong hồ lô của ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nói mau a! Gấp chết ta!”

“Nói ra liền không hay rồi!”

Thấy Liên Cẩn thủy chung là vẻ mặt bí hiểm, Hoắc thần y hết sức không nói gì, đành phải buồn bực ăn điểm tâm, một bên duỗi thẳng đầu, xem tiến triển dưới lầu.

Lưu Pha cùng Hạ Hầu Tuyết kẻ xướng người hoạ như vậy, Hoàn Sinh Lâu lập tức trở nên náo nhiệt lên, trong ngoài bị vây chật như nêm cối.

Bởi vì Lưu Pha giả vờ rất giống như có chuyện, cho nên bên ngoài có người đưa ra dị nghị.

“La Sát đại nhân có phải hay không hôm nay nghỉ ngơi a?”

“Người kia thật sự là bệnh cũng không nhẹ a!”

Những lời nghị luận truyền vào, dược sư Dược Vương Các sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi, Hạ Hầu Tuyết lại là hết sức đắc ý.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy Ngọc Phi Yên chính là ở trong lâu, chỉ là đến lúc này, nàng còn không chịu đi ra, thật sự là đáng giận!

Chẳng lẽ, phải thêm một mồi lửa?

Không đợi Hạ Hầu Tuyết châm ngòi, ngoài cửa bỗng nhiên an tĩnh lại.

Đám người vốn chen chúc như thú liền tản ra, cửa vô cùng náo nhiệt kín không kẽ hở lập tức trở nên sáng trưng, gió lại lùa vào.

Người đâu?

Chẳng những Hạ Hầu Tuyết ngây ngẩn cả người, Lưu Pha cũng choáng váng.

Đây là tình huống gì?

Hạ Hầu Tuyết muốn ra cửa xem, nào biết một đạo bóng đen bổ nhào lại đây, đem nàng đập vào trên mặt đất.

“Ngao —— ô ——”

Hàm Tử một tiếng hống dài, xém chút đem màng tai Hạ Hầu Tuyết làm cho thủng lỗ.

Mà sau một khắc, một người khiến cho Hạ Hầu Tuyết cùng Lưu Pha đều sợ hãi xuất hiện ở trước mặt bọn hắn. Nam tử một thân tử y phiêu phiêu, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) giống như thiên thần kia, không phải chính là Hạ Hầu Kình Thiên sao!

“Thập Tứ thúc……”

Tim Hạ Hầu Tuyết, nháy mắt rơi vào trong thùng băng.

Lúc này gặp phải Thập Tứ thúc, thật sự là khổ bức!

Lưu Pha nằm giả bộ bệnh trên mặt đất, tiếp theo giả vờ cũng không được, đứng lên cũng không xong, đành phải nằm, làm bộ chính mình ngất đi.

Hạ Hầu Kình Thiên sau khi nhận được Hàm Tử báo tin, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường.

Đương nhiên, xuất trướng xác thực bưu hãn một ít, không đợi hắn làm rõ, dân chúng vây xem đều núp ở xa xa.

Nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên không né, chẳng lẽ chờ chết sao?

Hàm Tử sau khi bổ nhào vào Hạ Hầu Tuyết, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát.

Được thôi, tìm tiểu cô nương gây phiền toái, ngươi xuất môn mang theo mấy lá gan?

Nếu Hạ Hầu Tuyết có thể nghe hiểu lời Hàm Tử, nhất định sẽ dọa đến mức tè ra quần.

Không mang theo lá gan, lá gan duy nhất, cũng bị phá đi.

Hàm Tử hung tàn, Hạ Hầu Tuyết là thấy qua, nàng lần này vừa ngã, tuy rằng không có gảy xương đầu, nhưng cả người cũng đau đớn không thôi, nàng thậm chí cảm thấy chính mình sắp chết.

“Hàm Tử!”

Hạ Hầu Kình Thiên vỗ tay phát ra tiếng, Hàm Tử thế này mới ý vẫn còn chưa hết từ trên người Hạ Hầu Tuyết rời đi.

Bất quá trước khi đi, Hàm Tử đưa cho Hạ Hầu Tuyết một phần lễ vật.

Nó nâng lên hạ bộ béo tốt của mình, trực tiếp thở dài làm một đống nước tiểu hôi tanh ở trên người Hạ Hầu Tuyết.

Ước chừng là không có nắm giữ được góc độ, nước tiểu vàng khè từ trên đầu Hạ Hầu Tuyết chảy xuống, ướt một thân.

“A!”

Hạ Hầu Tuyết thét chói tai, ôm đầu liền xông ra ngoài.

Rất ghê tởm!

Nàng không muốn sống nữa ——

Thu phục Hạ Hầu Tuyết, Hàm Tử lắc lắc thân hình cường tráng, đi đến trước mặt Lưu Pha.

“Xem hắn đã chết hay chưa!”

Lời Hạ Hầu Kình Thiên vừa ra, Hàm Tử vươn đại móng vuốt, đem Lưu Pha làm như trục lăn, trên mặt đất lăn qua lăn lại.

Không thể ra tiếng, phải giả chết đến cùng!

Lưu Pha bỗng nhiên cảm thấy bi phẫn, xuất môn nên xem lịch, thế nào thì bắt gặp Hạ Hầu Kình Thiên!

Hắn nào biết, từ lúc bọn họ đi ra náo loạn, Liên Cẩn liền sai Hàm Tử trở về báo tin.

Đương nhiên, Lưu Pha không có khả năng biết được những điều này.

Thấy Lưu Pha giả chết, Hàm Tử cũng không lập tức vạch trần hắn, mà là đem miệng rộng tiến đến trước mặt Lưu Pha, “Ha ——” một ngụm khí đục ngầu đưa qua.

Trong khí tức này, tràn ngập mùi vị huyết tin, lại làm Lưu Pha cho ghê tởm chết đi được.

Nhưng hắn không thể hé răng!

Nếu không chuyện hắn đến Hoàn Sinh Lâu phá đám, sẽ bị truyền ra, hắn không có mắt tìm Ngọc La Sát gây phiền toái, ngu ngốc như thế, ai còn nguyện ý cùng hắn làm bằng hữu chứ!

Kiên trì, kiên trì!

Lưu Pha bơm hơi cho mình.

Người này, thật sự là đáng ghét!

Thấy Lưu Pha không biết điều như vậy, Hàm Tử nháy mắt nổi giận rồi!

“Nôn ——” một tiếng, nó đem thứ trước đó ăn phun ở trên mặt Lưu Pha.

Cháo nhớp nhớp, ướt sũng, còn có một ít mụn cơm gì đó, Lưu Pha nhắm mắt lại, đều có thể cảm nhận được trong mấy thứ này phát ra mùi.

Có một hạt cơm, đúng dịp dừng ở phía dưới mũi Lưu Pha, làm cho mũi hắn rất ngứa.

Thừa dịp người không chú ý, Lưu Pha vươn tay, muốn đem hạt cơm gạt đi.

Nào biết hạt cơm này mềm mềm, trắng rắng, chính giữa còn có một khúc xương, Lưu Pha tập trung nhìn vào, đây làm sao là hạt cơm gì, mà là ngón tay của người nha!

Ni mã!

Ngón tay a!

Đại cẩu này ăn thịt người a!

“A a a a a! Không cần ăn ta!”

Lưu Pha dọa đến mức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chạy vội đi ra ngoài.

Hắn không bao giờ nữa muốn sống ở chỗ này, Hạ Hầu Kình Thiên thật sự là quá kinh khủng!

Người mới vừa rồi còn bệnh sắp chết, lúc này sau khi nhìn thấy Lâm Giang Vương, lập tức sống lại, còn sinh long hoạt hổ, tốc độ kia quả thực liền giống như hỏa tiễn, thật sự là khiến người đại khai nhãn giới.

Chưa bao lâu, có người liền hiểu được nguyên nhân ở bên trong.

“Ngũ hoàng tử kia căn bản là không có sinh bệnh! Hắn là đang giả bộ bệnh! Bọn họ cố ý đến khó xử La Sát đại nhân!”

Thanh âm một người vang lên, những người khác cũng hiểu rõ, đều phẫn nộ nhìn xe ngựa đi xa.

Thật sự là đáng giận!

La Sát đại nhân tốt như vậy, hai cái nam nữ ghê tởm này còn không từ thủ đoạn tìm đến gây phiền toái, thật sự là hơi quá đáng!

“La Sát đại nhân, không cần chữa bệnh cho người xấu như thế!”

“Đúng vậy, bọn họ bụng dạ khó lường! Đáng trách phạt!”

“Lần sau ta nếu nhìn thấy hai cái tiện nhân này, liền đánh chết bọn họ!”

“Đúng, đánh chết bọn họ!”

Ấn tượng của Hạ Hầu Tuyết cùng Lưu Pha ở trong lòng dân chúng đổ vỡ, cuối cùng hoàn toàn biến thành bị mang nợ. Mà những gì Hạ Hầu Kình Thiên làm vừa rồi, ở mọi người trong mắt cũng thay đổi hương vị.

“Lâm Giang Vương đây là đến giúp La Sát đại nhân! Lâm Giang Vương thật sự là một người tốt ——”

“Đúng vậy a! Nếu không Lâm Giang Vương, chúng ta đều chẳng hay biết gì!”

Người có gan lớn, thậm chí hướng về phía Hạ Hầu Kình Thiên kêu la một câu, “Đa tạ Vương gia vạch trần bộ mặt đích thực của bọn họ! Vương gia, ngươi trở về nhất định phải hung hăng giáo huấn công chúa!”

Hiếm khi gặp được người dám cùng chính mình nói, Hạ Hầu Kình Thiên cư nhiên nghiêm túc gật gật đầu.

“Yên tâm! Gia nhất định sẽ cùng hoàng huynh nói rõ sự tình hôm nay! Đối với việc ác của Hạ Hầu Tuyết cùng Lưu Pha, tuyệt đối phải nghiêm trị!”

Hạ Hầu Kình Thiên hứa hẹn, hoàn toàn ra ngoài ý liệu của bách tính môn.

Mọi người vẫn nghe sự tích Hạ Hầu Kình Thiên hung tàn, lần đầu tiên thấy được một mặt không giống của hắn, lần này, Hạ Hầu Kình Thiên ở trong lòng mọi người lại thay đổi rất lớn.

“Thì ra Lâm Giang Vương không có hung dữ như thế!”

“Đúng vậy a, xem ra lời đồn không thể xem như thật!”

“Nếu không phải Vương gia, chúng ta xém chút bị hai cái người xấu kia lừa gạt!”

Chỉ là trả lời một câu nói, hiệu quả mang đến, lại là Hạ Hầu Kình Thiên không dự liệu được.

Bên tai truyền đến những lời bình luận tốt, là Hạ Hầu Kình Thiên lần đầu tiên nghe nói. Hắn lần đầu tiên được ánh mắt nhiệt tình của bách tính môn vây quanh, chưa bao lâu, thì hai má hơi hơi nóng lên.

Cảm giác như thế, thật sự là rất kỳ quái!

Nhìn ra Hạ Hầu Kình Thiên không được tự nhiên, Hàm Tử vui vẻ.

Chủ nhân, ngươi vẫn là tiếp tục hung tàn đi!

Bộ dáng thẹn thùng này, thật sự là cùng hình tượng của ngươi không hợp a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook