Phục Ưng

Chương 18

Xuân Phong Lựu Hỏa

31/01/2023

Trong tiết sinh hoạt chiều thứ sáu, lớp Minh Đức phát động bầu ban lãnh đạo lớp.

Vị trí đầu tiên, chính là vị trí quan trọng nhất, vị trí lớp trưởng.

Bởi vì Tần Tư Dương tái đắc cử đã lâu, dường như không có ai tranh với cậu ấy, tranh cũng không tranh được...

Ngoại trừ Trì Ưng, người trong lớp có thể đánh bại Tần Tư Dương về độ nổi tiếng.

Tần Tư Dương đương nhiên cũng biết điều này, nhưng cậu ta không cần phải lo lắng, Trì Ưng không thể cạnh tranh với cậu ta.

Tính cách anh thích tự do và không bị gò bó, không thích quản chuyện, làm lớp phó học tập nhàn rỗi xem như cũng miễn cưỡng lắm rồi.

Về phần Tô Miểu, cậu ta không xem cô ra gì.

Không có kỹ năng quản lý, nhân khí cũng không, uy tín cũng không... Là một học sinh mới chuyển đến, nếu cô có thể được bầu làm lớp trưởng, đó sẽ là một trò cười.

Theo thông lệ trước đây, nếu chỉ có một người ra ứng cử thì chỉ cần 50% số học sinh trong lớp giơ tay đồng ý.

Tuy nhiên, nếu có nhiều người ứng cử, mỗi người trong số họ cần có một bài phát biểu ngắn và các bạn học sẽ bỏ phiếu ẩn danh.

Tần Tư Dương không chuẩn bị bài phát biểu, vì vậy cậu ấy đứng trên bục, tự ứng biến——

“Lớp Minh Đức của chúng ta là lớp giỏi nhất ở Gia Kỳ, mỗi giáo viên đều khen ngợi học sinh của chúng ta. Điều này là nhờ vào sự chăm chỉ của mỗi học sinh, đồng thời cũng nhờ vào sự nỗ lực của mỗi một thành viên trong hệ thống quản lý lớp hiện có của chúng ta.”

“Lớp phó, ủy viên kỷ luật, thể thao, học tập của chúng ta... đều là những người phục vụ do mỗi bạn học bầu ra bằng lá phiếu quý giá của mình, nếu có gì sai sót mong các bạn học phê bình và sửa chữa.”

“Ban lãnh đạo lớp là hạt nhân gắn kết của một lớp, tôi không muốn thay đổi quá nhiều, vì một khi thể chế thay đổi, lòng người sẽ phân tán. Trong những ngày tới, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng mình có thể dẫn dắt các thành viên trong lớp phục vụ các bạn học tốt hơn, để mọi người có thể chạy nước rút đến tương lai mà không phải lo lắng...”

Cậu ấy phong độ ngời ngời, khí chất ngất trời, biểu cảm kiên định trong mắt cậu ấy đáng tin cậy một cách khó hiểu.

Sau bài phát biểu, cả lớp vỗ tay như sấm, các học sinh vỗ tay chân thành từ tận đáy lòng.

Có thể thấy, nhân khí của Tần Tư Dương thật sự rất cao.

Tô Miểu không khỏi thót tim... cô không có tự tin để thắng cậu ta.

Mọi thứ đã đến mức này, phải liều một lần.

Tô Miểu bước lên bục giảng, không có sự kiên định và điềm tĩnh của Tần Tư Dương, cô có chút lo lắng, và nhìn những bạn học phía dưới bằng đôi mắt hạnh nhân sẫm màu vô hại.

So với Tần Tư Dương, các học sinh tò mò hơn về học sinh chuyển trường này, dù biết tất sẽ thua, nhưng vẫn dám bước lên.

Họ muốn xem cô có thể nói gì một, hai, ba...

Tô Miểu chưa bao giờ nói chuyện trước mặt nhiều bạn học như vậy, cô căng thẳng đến mức khó thở.

Bên bệ cửa sổ, Trì Ưng vẫn đang dựa vào tường, dùng đầu ngón tay xương xẩu xoay xoay chiếc bút gel, thản nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Anh chỉ ném cho cô một khái niệm về chính trị, và cô phải tự mình tìm ra cách vận hành nó.

Vỏn vẹn một phút trôi qua, Tô Miểu không nói được lời nào, các học sinh có chút mất kiên nhẫn——

“Cậu đừng có phí thời gian nữa được không.”

“Muốn nhận thua thì cứ xuống đi.”

“Cậu có thôi đi chưa...”

Hứa Mịch nhìn cô đầy lo lắng, tim đập thình thịch giống hệt cô.

Tô Miểu hít một hơi thật sâu, cuối cùng bắt đầu nói: “Tôi đồng ý với lời Tần Tư Dương nói — ban chủ nhiệm lớp là hạt nhân gắn kết của một lớp, nhưng tôi không đồng ý với cậu ta rằng ban chủ nhiệm nhóm không nên thay đổi quá nhiều. Mọi học sinh nên có cơ hội trở thành thành viên của ban lãnh đạo lớp, được rèn luyện.”

Lý Triều, ủy viên ban kỷ luật, cười: “Này, ứng cử viên, bây giờ cậu sẽ cho các thành viên ban lãnh đạo cũ của chúng tôi một sự thay đổi lớn khi bạn đến đây sao?”

“Mỗi học sinh đều có thể tự do tham gia bầu cử, quy tắc này không phải do tôi đặt ra.”



Lý Triều trợn tròn mắt.

Mặc dù các học sinh không coi trọng điều đó, nhưng họ không thể phủ nhận rằng những gì Tô Miểu nói là sự thật.

Dưới sự lãnh đạo của Tần Tư Dương, các thành viên trong ban lớp quả thực không có nhiều thay đổi, họ là những người năm nhất cấp ba, và bây giờ khi lên cấp ba năm thứ hai… cũng là những người đó.

Thậm chí, một số học sinh muốn tranh cử cũng từ bỏ vì sợ mất mặt.

Đó là lý do tại sao họ cảm thấy rằng, việc Tô Miểu tranh cử thực sự là lấy trứng chọi đá...

Tô Miểu căng thẳng dần lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Nếu như tôi trở thành lớp trưởng, thì bạn học Giang Hồng thường xuyên trốn ra ngoài vào tiết học đọc buổi sáng, cậu nhất định sẽ bị ban kỷ luật trừ điểm.”

Giang Hồng, người đột nhiên bị gọi ở hàng sau, tỏ vẻ hoang mang, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Tôi... tôi thường xuyên bị trừ điểm, còn cần cậu nhắc nhở tôi.”

Mọi người phá lên cười.

Mà ánh mắt của Tô Miểu lập tức chuyển sang một nam sinh khác: “Còn Chu Tử Nhiên, người cũng thường xuyên lẻn ra ngoài, cũng sẽ bị trừ điểm giống như cậu, tuyệt đối sẽ không vì có quan hệ tốt với ủy viên ban kỷ luật mà được may mắn tránh khỏi.”

Lời này vừa nói ra, Chu Tử Nhiên đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tô Miểu: “Cậu nói hàm hồ gì chứ!”

Tô Miểu bị cơn thịnh nộ của cậu làm cho giật mình, nhưng cô không lùi bước, cô vẫn kiên trì: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”

Tất nhiên Giang Hồng biết những chuyện này, chỉ là cậu ta quá nhẹ dạ, cũng không thèm tính toán mấy cái này.”

Bây giờ Tô Miểu chỉ ra, cậu ta lập tức hứng khởi: “Việc bản thân làm ra, còn sợ người khác nói sao? Mọi người đều là bạn hút thuốc với nhau, cậu nói xem có phải điểm thành tích của cậu cao hơn tôi, có phải đã nhiều lần Lý Triều không hề trừ điểm cậu!”

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của các học sinh xung quanh, Chu Tử Nhiên lập tức đỏ mặt, xấu hổ ngồi xuống.

Ngay sau đó, Tô Miểu lại nhìn ủy viên ban thể thao: “Nếu tôi được bầu làm lớp trưởng, tôi sẽ nghiêm khắc ghi lại những học sinh không tập thể dục trong giờ học. Bọn họ không nên vì có quan hệ tốt với ủy viên ban thể dục, mà mỗi lần đều lấy được điểm bằng với những bạn học tập đầy đủ, ví dụ như cậu, bạn học Hồ Khả Hân.”

Hồ Khả Hân hai má lập tức đỏ bừng: “Làm gì có! Cậu nói bậy.”

Mấy nam sinh xung quanh cười một cách xấu xa: “Ai không biết cậu và ban thể thao, hai người các cậu là bạn chơi với nhau, giả vờ cái gì...”

“Lần trước cậu ta không có đi tập luyện, còn nhìn thấy hai người hôn nhau ở ngoài vườn hoa.”

“Cậu ta sao nỡ trừ điểm cậu chứ.”

Hồ Khả Hân tức muốn khóc rồi.

Ánh mắt Tô Miểu, quét qua một lượt trên mỗi bạn học, không ít bạn học theo bản năng né tránh ánh mắt, không dám nhìn cô.

Ban đầu, mọi người đều không quan tâm cô, nhưng bây giờ, mọi người đều có phần sợ hãi trước ánh mắt của cô, vì sợ bị cô ám chỉ trở thành “người may mắn”.

Tần Tư Nguyên khoanh tay, cười lạnh nói: “Tô Miểu, cậu nghĩ rằng cậu có thể được bầu làm lớp trưởng sau khi xúc phạm tất cả các bạn học không?”

Nhưng Tần Tư Dương bên cạnh cô ta, vẻ mặt trầm xuống.

Bởi vì cậu ấy đã nhận ra rằng Tô Miểu đã thực hiện một hành động liều lĩnh, chọn xúc phạm một số người, nhưng lại chiếm được cảm tình của hầu hết các bạn học.

Những người được hưởng đặc quyền trong lớp nhờ tình bạn của họ với ban lãnh đạo lớp... Suy cho cùng cũng chỉ có một số ít người.

Phần lớn im lặng thực sự là những người bình thường tuân theo các quy tắc.

Họ không xuất đầu lộ diện, cũng không lên tiếng chống đối trong lớp, ai là ủy viên lớp cũng không quan trọng, cho dù một số quyền lợi vô hình bị xâm phạm, họ cũng sẽ tuân theo nguyên tắc, không tính toán.

Những gì Tô Miểu muốn đấu tranh cho... là đại đa số những bạn im lặng.

Lòng bàn tay của Tần Tư Dương đã đầy mồ hôi, cậu ta đã bị Tô Miểu công kích một đòn.

Thật vậy, khi cậu ta là lớp trưởng, những sự che đậy này sẽ xảy ra trong nhóm ủy ban lớp.

Cậu ta không cách nào quản được, bời vì chính bản thân cậu ta là tự che giấu khuyết điểm để nổi tiếng, sao có thể bắt buộc người khác...

Quả nhiên, Tô Miểu cũng không buông tha cậu ta ——

“Nếu tôi là lớp trưởng, tôi sẽ không bao giờ che giấu thậm chí là dung túng một cách mù quáng cho hành vi ăn cắp của bạn bè hay người thân.”



Đương nhiên, câu nói này có ý tứ, Tần Tư Nguyên là người đầu tiên nhịn không được nữa, tự động nhập cuộc, đập bàn, bật ra giọng địa phương: "CMN lại còn bốc phét!"

Tần Tư Dương lạnh lùng nói: “Tần Tư Nguyên, ngồi xuống.”

“Anh! Anh nghe xem cậu ta nói cái gì kìa, cậu ta đổ oan cho em...”

Tô Miểu căn bản còn chưa điểm tên, Tần Tư Nguyên gấp đến mặt đỏ tía tai, phản ứng như vậy trực tiếp khiến cô ta “giấu đầu lò đuôi”.

Tần Tư Dương kéo cô ngồi xuống, nhìn Tô Miểu: “Tôi khuyên cậu, nếu không có chứng cớ, cũng đừng nói nhảm.”

“Tôi thật sự không có chứng cứ, nhưng tôi tin tưởng các bạn học không mù, cậu có bao che cho Tần Tư Nguyên hay không, bao che bao nhiêu lần, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.”

Vừa nói xong, các bạn học lần lượt nhìn nhau.

Tần Tư Dương đương nhiên là bao che cho Tần Tư Nguyên.

Vị anh trai này, là người che chở cho em gái điên cuồng có tiếng.

Đó là lý do tại sao Tần Tư Nguyên rất hống hách, không sợ ai trong lớp, trước đó cô ta đã chỉ đạo cô lập Tô Miểu, đến tận bây giờ, hầu hết các nữ sinh trong lớp đều không dám chủ động nói chuyện với Tô Miểu.

Tần Tư Nguyên tức đến phát điên, lại mắng: “Tô Miểu, mẹ kiếp nhà mày, hãy đợi đó...”

Hứa Mịch trước giờ vẫn luôn cúi đầu không dám nói, lấy hết can đảm nói: “Trong nội quy của lớp, nếu chửi thề trước đám đông sẽ bị trừ điểm…”

“Đúng thế.” Một nam sinh mũm mĩm bên cạnh cô cũng hùa theo, “Câu vừa rồi, cộng thêm câu này, ủy viên kỷ luật, phải trừ điểm, mọi người nghe thấy chưa.”

Ủy viên kỷ luật Lý Triều ngước nhìn trời, biểu hiện như chẳng nghe gì, cũng chẳng nói gì.

Cậu ta vừa im lặng, càng có nhiều bạn học bắt đầu cảm thấy bất mãn hơn——

“Có ý gì chứ, chỉ trừ điểm của bọn tôi, ai kia có quyền hạn đặc biệt lại có thể không bị trừ điểm đúng không.”

“Vậy điểm số này còn có ý nghĩa gì chứ!”

“Một số người vi phạm quy tắc có là có thể không bị trừ điểm không, nói câu công bằng đi, lớp trưởng đại nhân.”



Tần Tư Nguyên trực tiếp bị réo tên, lần này muốn bao che cũng không thể nữa, cậu ta quay đầu nói với Lý Triều: “Ghi chép lại, điểm kỷ luật hằng ngày của em ấy, nên trừ bao nhiêu thì trừ bấy nhiêu.”

“Anh! Sao anh lại có thể trừ điểm của em chứ!” Đôi mắt Tần Tư Nguyên đỏ cả lên.

Lý Triều cũng do dự hỏi lại: “Phải trừ thật... thật sao?”

“Trừ.”

Tần Tư Dương chậm rãi đi đến mép bục, đứng bên cạnh Tô Miểu, cúi đầu thật thấp với các bạn học.

Các bạn học nhìn cậu ta một cách khó hiểu.

“Tôi thừa nhận, trong công tác của ban lãnh đạo lớp trước đây còn có nhiều điểm chưa được như ý, tôi thành thật xin lỗi mọi người, xin cam đoan rằng, trong công tác ban lãnh đạo lớp sau này sẽ tuyệt đối không có những trường hợp bao che cho người thân bạn tốt như vậy nữa, để thể hiện thành ý, tôi sẽ đề xuất với cô Chu rằng sẽ trừ điểm theo hình phạt lơ là nhiệm vụ. Nhưng tôi hy vọng các bạn sẽ cho tôi một cơ hội nữa.”

Các học sinh thấp giọng thảo luận, hiển nhiên bị Tần Tư Dương lời nói chân thành cảm động.

Tô Miểu biết... Tần Tư Dương sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy.

Mặc dù cô đã đánh trúng điểm yếu của cậu ta, nhưng cậu ta đã lựa chọn tráng sĩ chặt tay, tự xin trừ điểm, điều này thể hiện tính trách nhiệm của cậu ta.

Khả năng quản lý của cậu ta thực sự rất mạnh, điều này ai cũng thấy rõ.

Rốt cuộc Tô Miểu có khả năng quản lý lớp hay không, còn chưa biết được.

Bước tiếp theo là bỏ phiếu kín, Tô Miểu nhìn các học sinh lần lượt viết những mẩu giấy nhỏ, đưa cho học sinh được chọn ngẫu nhiên đọc phiếu.

Tim cô đập thình thịch, cô hồi hộp nhìn vào số lượng phiếu bầu của hai cái tên trên bảng đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phục Ưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook