Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 181: Gia, ngài rốt cục đã trở lại?

Liệt Khuyết

12/07/2019

“Vân đại nhân đến!”

Cung nhân báo lại, Vân tướng gia Vân Viễn Hằng cầu kiến.

Vân Viễn Hằng vào cung Phượng Minh, cách bức rèm che quỳ gặp Vân Thanh Nhiễm.

“Thần tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Vân Viễn Hằng quỳ trên mặt đất, chờ nữ nhân phía sau bức rèm che mặt cho hắn một cái đáp lại, nhưng mà, nữ nhân phía sau bức rèm che tựa hồ là cố ý tính khó xử hắn.

“Không biết hoàng hậu nương nương tuyên thần tiến cung là vì chuyện gì?”

Sắc mặt Vân Viễn Hằng khó coi, không cần nghĩ cũng biết, nữ nhân phía sau bức rèm che là có ý gây khó dễ cho mình.

Vân Viễn Hằng không thấy rõ tình huống phía sau bức rèm che, mơ hồ nghe được Vân Thanh Nhiễm nói muốn cung nữ bóc vỏ nho cho nàng, thật sự là rất nhàn nhã.

Nữ nhân này, tuyệt đối là cố ý!

“Thần khấu kiến hoàng hậu nương nương!”

Lần này Vân Viễn Hằng lặp lại cố ý nâng cao âm lượng.

“À Vân đại ngân à (là Vân đại nhân à)… Ngô ứng nên đi (đứng lên đi)” Trong miệng Vân Thanh Nhiễm còn đang nhai thứ gì đó, nói chuyện rất không rõ ràng.

“Tạ hoàng hậu nương nương.” Vân Viễn Hằng chịu đựng bất mãn đứng lên, “Không biết nương nương tuyên gặp thần là vì chuyện gì?”

“Gọi hoàng hậu nương nương làm gì, vẫn còn chưa chính thức sắc phong đâu, Vân đại nhân ngài thật sự là quá khách khí, tuy rằng hoàng hậu này chưa hỏi đã bị quyết định nội bộ nhét cho ta, nhưng cứ nói như vậy, người ta rất là ngượng ngùng!” Vân Thanh Nhiễm nuốt nho trong miệng xong, cuối cùng đã nói chuyện rõ ràng, “Chẳng qua tin tức của tướng gia ngài thật đúng là linh thông, nhanh như vậy đã biết, ta còn tưởng rằng chỉ có mấy người hoàng thượng, thái hậu cùng với Cảnh vương gia biết thôi, không nghĩ tới ngay cả Vân đại nhân cũng đã biết, nếu ta không nhớ lầm, lúc Dạ Hoằng Nghị còn sống, Vân đại nhân cũng đã từ quan rồi nhỉ, xem ra nhân mạch trong cung trong triều của Vân đại nhân không phải nhiều bình thường, cho dù từ quan vẫn có thể lấy được loại tin tức có độ bí mật cực cao này trước tiên!”

Vân Thanh Nhiễm minh bao ám biếm (ngoài tán dương trong châm biếm), lời này ai cũng có thể nghe được, Vân Viễn Hằng không có khả năng không rõ Vân Thanh Nhiễm đang châm chọc.

“Nương nương là nữ nhi của thần, hoàng thượng tất nhiên sẽ báo cho biết.”

“Phải không? Vân đại nhân không nói ta cũng đã quên.” Vân Thanh Nhiễm “Bừng tỉnh đại ngộ” nói, “Chẳng qua có một việc ta lại không quên, Vân đại nhân càng già càng dẻo dai, hậu viện trong phủ chỉ có thị thiếp không có Vân phu nhân thật sự là không ổn lắm, vì thế, ta đặc biệt thỉnh chỉ với hoàng thượng, chọn lựa vài người từ trong số tú nữ tiến cung, để cho Vân đại nhân ngài chọn lựa một người về tái giá. Vân đại nhân yên tâm, bởi vì thời gian tuyển tú nữ lần này rất là vội vàng, đều là tiểu thư hàng đầu trong kinh thành, những tiểu thư này hẳn là đều biết Vân đại nhân là cái dạng người gì.”

“Ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?” Vân Viễn Hằng không tin Vân Thanh Nhiễm có lòng tốt như vậy.

“Giúp ngươi tái giá nha, ta không phải đã nói rất rõ ràng sao?” Tiếng cười của Vân Thanh Nhiễm xuyên qua bức rèm che tiến vào lỗ tai Vân Viễn Hằng, nghe qua có chút chói tai, “Đến, mấy người các ngươi, giúp ta mời Vân đại nhân tiến vào!”

“Dạ, nương nương.”

Mấy nữ tử cùng lên tiếng đáp lại.

Sau đó Vân Viễn Hằng liền thấy bức rèm che được nhấc lên, vài nữ tử trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp cười khéo léo đi ra, những nữ tử này thay vì nói là tiểu thư khuê các hàng đầu trong kinh thành, chẳng bằng nói là nữ tử thanh lâu thì thích hợp hơn, yêu mị tươi cười thế kia, làm sao mà giống nữ tử nhà đứng đắn?

Mấy nữ tử không chút để ý đến lễ nghi, vừa tiến lên liền lôi kéo Vân Viễn Hằng đi vào bên trong, bộ dáng đông kéo tây xả không khác mấy câu khách ở cửa thanh lâu.

Vân Viễn Hằng bị mấy người phụ nữ kéo vào bên trong bức rèm che, lúc này mới thật sự nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, vừa bị lôi kéo một hồi, cơn tức của Vân Viễn Hằng cũng hoàn toàn bộc phát.

“Vân Thanh Nhiễm, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi làm hại Vân gia còn chưa đủ sao? Giờ hoàng thượng còn muốn ngươi, ngươi ngoan ngoãn làm hoàng hậu của ngươi đi, đừng tưởng rằng có hoàng thượng là ngươi có thể muốn làm gì thì làm, ta là phụ thân dưỡng dục hoàng thượng hơn hai mươi năm, ngươi cho là ngươi có thể làm gì được ta?”

Vân Viễn Hằng vô cùng đau đầu, cảm thấy là Vân Thanh Nhiễm tới tìm hắn đòi nợ!

“Phải không? Phụ thân đại nhân, người hại Vân gia là ta, người khổ tâm biến Vân gia thành đệ nhất thế gia kinh thành là phụ thân ngài, nhưng thủ đoạn phụ thân ngài đưa Vân gia lên vị trí tối cao chính là âm thầm làm việc cho Cảnh Vương, dựa vào lực lượng của Cảnh Vương mà từ Thị lang làm được lên tới Thừa tướng, đưa nữ nhi vào cung làm phi tử?”

Không chịu nổi sự thật bị Vân Thanh Nhiễm vạch trần, Vân Viễn Hằng thẹn quá thành giận, “Vân Thanh Nhiễm, ngươi câm miệng cho ta! Hoàng hậu này ngươi có thể chân chính ngồi vào hay không còn là một vấn đề, đừng lấy thân phận áp ta, ngươi là nữ nhi của ta! Ngươi muốn đấu với ta, còn kém một trăm năm!”

“Phải không?” Vân Thanh Nhiễm nhẹ nhàng cười, nụ cười rõ ràng là không có ý tốt.

Vân Viễn Hằng nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.

“Thúy Bình, lại đây, gặp cha ta, Vân đại nhân.” Vân Thanh Nhiễm vẫy vẫy tay về phía một nữ tử trong đó.

Nàng kia nhẹ cất bước đi đến trước mặt Vân Viễn Hằng, “Tiểu nữ bái kiến Vân đại nhân, từ lâu đã nghe thấy Vân đại nhân anh tuấn bất phàm, nay vừa thấy, quả thực lời đồn không giả.”

Nữ tử mặc váy màu hồng nhạt, trên quần áo tinh tế thêu hồng mai nở rộ, trùng điệp phức tạp, nổi bật lên dáng người linh lung của nàng, trên gương mặt lộ ra sắc hồng mê người, yên mi thu mục, môi son căng mọng, dáng đi linh động sinh tư, tựa như hoa đào lay động trong gió, xinh đẹp động lòng người.

Nữ tử quả thật có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng vì là người do Vân Thanh Nhiễm kêu đến, Vân Viễn Hằng tất nhiên liền không có hứng thú gì đáng nói.

“Ấy, Vân đại nhân, đừng làm bộ mặt này, những ngày về sau, còn dài mà.” Thúy Bình cười đến quyến rũ, “Không biết mất đi tự do đối với Vân đại nhân mà nói là có phải là một chuyện tình nghiêm trọng hay không?”

Một lát sau, chờ thời điểm “Vân Viễn Hằng” lại đi ra từ phía sau bức rèm che, đã là một loại vẻ mặt khác.

Lúc rời khỏi cung Phượng Minh, Vân Viễn Hằng chính là cười, lưu luyến chia tay với Vân Thanh Nhiễm, còn mang theo nữ tử Vân Thanh Nhiễm chọn lựa cho hắn, định trở về sẽ làm hỉ yến, tái giá.

Hình tượng hai người hữu thuyết hữu tiếu (vừa cười vừa nói) này, thật sự không giống như là giả.

Đêm khuya, phủ đệ vốn là của Thập hoàng tử, nay là nơi ở của Cảnh Vương.

Đằng Hổ vào mật các.



Mật các đã có từ khi Cảnh Vương còn là Thập hoàng tử.

Trong mật các, ngọn đèn mờ tối, có thể lờ mờ nhìn thấy một nam tử nho nhã đứng ở phía trước vách tường, đối mặt với bức hoạ cuộn tròn trên tường, khoanh tay mà đứng.

“Thuộc hạ tham kiến vương gia.”

“Vân Thanh Nhiễm hôm nay có động tác gì?” Cảnh Vương xoay người lại, trong bóng tối, đôi mắt hắn chiết xạ ra ánh sáng khác thường.

“Vân Thanh Nhiễm này không biết là bệnh điên chưa khỏi hoàn toàn hay là trúng tà, hôm nay tuyên Vân Viễn Hằng vào cung, lại chọn vài người tư sắc nổi bật từ trong các tú nữ, nói là cấp cho Vân Viễn Hằng tái giá, để cho Vân Viễn Hằng tự mình chọn.”

“Nàng tìm một người cho Vân Viễn Hằng tái giá?” Cảnh Vương nhíu nhíu đầu lông mày, hắn vốn không để ý tới Vân Thanh Nhiễm này, với hắn mà nói, Vân Thanh Nhiễm chỉ là quân cờ hắn dùng để châm ngòi Vân Tử Hy cùng Quân Mặc Thần mà thôi, nhưng vào ngày đó, nàng nói với hắn những lời làm cho hắn không thể không coi trọng quân cờ này một chút.

“Đúng vậy, tại thời điểm này, nàng không khóc không nháo, còn có tâm tình giúp Vân Viễn Hằng tái giá, cũng không biết nữ nhân này suy nghĩ cái gì, thuộc hạ nghĩ, đại khái nàng cũng hiểu được làm hoàng hậu tốt hơn so với làm thế tử phi, cho nên thẳng thắn nhận thức thân phận của chính mình “

“Kết quả thì sao?”

“Vân Viễn Hằng thật đúng là chọn một cái, sau đó đi về Vân phủ, lúc hai người tách ra còn nói cười vui vẻ, như là cha mẹ hòa thuận. Vương gia, ngài nói Vân Thanh Nhiễm này có phải là muốn lấy lòng Vân Viễn Hằng, nhờ Vân Viễn Hằng mang nàng rời khỏi hoàng cung hay không? Vân Viễn Hằng này và Vân Thanh Nhiễm, rốt cuộc vẫn là cha con, chỉ sợ cuối cùng Vân Viễn Hằng sẽ mềm lòng.”

“Vân Viễn Hằng sẽ không làm như vậy, hắn không có cái năng lực để lay chuyển bổn vương, hắn biết rõ kết cục làm trái bổn vương, hắn là người thông minh, chúng ta hợp tác hai mươi mấy năm rồi, hắn biết rõ thực lực của bổn vương, sẽ không làm loại hy sinh vô vị này, cho dù hắn thật sự nhớ đến tình cảm cha con, cũng sẽ không xúc động đến mức ngay bồi thêm cả chính hắn vào, hắn là người ích kỷ, người đầu tiên nghĩ đến vĩnh viễn là chính bản thân hắn.”

Năm đó hắn chính là nhìn trúng điểm này của Vân Viễn Hằng, mới tuyển hắn để hợp tác cùng với mình.

“Quân Mặc Thần đâu? Hiện tại ở nơi nào?”

“Này…” Bị Cảnh Vương hỏi tung tích của Quân Mặc Thần, Đằng Hổ cúi đầu, trên mặt tràn đầy thần sắc xấu hổ.

“Nói đi.”

“Bẩm vương gia, thuộc hạ không biết! Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh vương gia trách phạt.” Đằng Hổ vội vàng thỉnh tội, mấy ngày nay hắn vẫn luôn tra xét động thái của Quân Mặc Thần, thế nhưng hắn ngay cả bóng người cũng tra không được!

Người của bọn họ đã nhìn thấy Quân Mặc Thần ra khỏi phủ Trấn Nam vương, quỷ dị là, bọn họ căn bản không đuổi kịp, vừa ra khỏi kinh thành, liền mất dấu, sau đó cũng không biết đi đâu Quân Mặc Thần nữa.

“Võ công Quân Mặc Thần rất cao, các ngươi theo không kịp cũng là bình thường, không trách các ngươi làm việc bất lợi.”

Cảnh Vương đã từng được nhìn thấy võ công của Quân Mặc Thần, ma ốm này võ công xác thực cao tới đáng sợ, giờ hết bệnh rồi, muốn theo dõi hắn thật là một chuyện vô cùng không dễ dàng.

“Đa tạ vương gia thứ tội, đa tạ vương gia!”

“Không cần, tiếp tục nhìn chăm chú vào phủ Trấn Nam vương, chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của vương phủ, Quân Mặc Thần vừa trở lại kinh thành thì lập tức báo cho ta.” Cảnh Vương nói.

“Dạ, thuộc hạ đã biết!”

Cảnh Vương còn giao cho Đằng Hổ một sự tình khác, sau đó liền cho Đằng Hổ lui xuống, Đằng Hổ lui ra sau, hắn nhấc bức hoạ cuộn tròn trên vách tường lên, chuyển động cơ quan, trên vách tường mật các lập tức có thêm một cánh cửa.

Thì ra bên trong mật các này còn có mật thất.

Cảnh Vương Dạ Kiệt lấy hộp quẹt ra, đốt sáng đèn trong mật thất lên, mật thất u tối nháy mắt sáng lên.

Mật thất không lớn, bên trong chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn bát tiên mà thôi, trên mép giường có một nữ nhân đang ngồi, hai mắt đều bị mảnh vải màu trắng che lại, hai tay hai chân đều bị trói lại.

Cảnh Vương đi tới phía trước bàn bát tiên, cầm lấy bát đũa trên mặt bàn.

Sau đó đi đến bên giường, “Phượng Hoàng, ăn cơm.”

Nữ nhân mím chặt môi, cự tuyệt ăn đồ ăn Cảnh Vương đưa đến bên miệng nàng.

“Muội đã hai ngày không ăn gì, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể xảy ra chuyện.”

“Dạ Kiệt, không bằng ngươi giết ta đi!” Dạ Hồn thà chết, cũng không muốn bị người ta khuất nhục nuôi nhốt.

“Phượng Hoàng, muội vẫn quật cường như vậy, muội muốn chết, ta lại luyến tiếc muội chết, trói muội lại là ta không tốt, nhiều năm như vậy, chỉ có muội thật tình đối xử tốt với ta, muội là thân nhân duy nhất trên thế giới này của ta, ta sẽ không để cho muội cứ như vậy chết đi.”

Dạ Kiệt chưa từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục đưa đồ ăn đến bên miệng Dạ Hồn.

“Dạ Kiệt, nếu ngươi thực sự tốt với ta, để ta lại, thả Vô Ý!”

“Bây giờ vẫn chưa được, Phượng Hoàng, ta sẽ thả muội, muội yên tâm, sự tình vừa chấm dứt, ta sẽ trả lại tự do cho muội, muội vẫn là công chúa điện hạ cao cao tại thượng của hoàng triều Thịnh Vinh, về phần Quân Vô Ý, hắn phải trả giá thật đắt cho lỗi lầm hắn đã làm.”

“Ta đã nói rồi, Lục ca không phải chàng hại chết, Lục ca là tự mình nhảy xuống cổng thành!”

“Lục ca không phải hắn hại chết, nhưng hắn năm đó làm hại muội thảm như vậy, muội đã quên sao? Bởi vì hắn vô tình, muội đã suýt chết vài lần!”

“Đó là ta tự nguyện, hắn chỉ là không có yêu thương ta, việc này không phải lỗi của hắn!”

“Phượng Hoàng, muội có thể tha thứ hắn, nhưng ta không thể.”

“Dạ Kiệt, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì!”



“Ta không muốn cái gì cả, ta chỉ muốn dùng phương pháp của chính ta bảo vệ hạnh phúc của ta mà thôi.”

Dạ Kiệt nhớ rất rõ ràng mình đã từng trải qua như thế nào, mới trước đây, hắn còn không bằng cung nữ thái giám, công chúa Phượng Hoàng là người thứ nhất quan tâm hắn, gọi hắn ca ca, đối xử tốt với hắn, sau đó nhờ công chúa Phượng Hoàng, hắn nhận thức Lục hoàng tử.

Khi đó, hắn mới biết cái gì là huynh đệ tỷ muội, cái gì là ấm áp.

Nhưng sau đó, bọn họ đều rời khỏi hắn, sau khi Dạ Sầm đại hôn liền chuyển ra ngoài cung, Tiểu Phượng Hoàng của bọn họ thích một võ tướng rất lạnh rất khốc, cả ngày chạy đuổi theo người kia.

Hắn lại trở thành một mình, rất cô đơn, không ai để ý hắn.

Dạ Sầm có Lục hoàng tử phi, liền quên hắn, Tiểu Phượng Hoàng đối tốt với hắn nhất có Quân Vô Ý, cũng quên mất ca ca này.

Bọn họ không còn thời gian làm bạn với hắn, chỉ còn một mình hắn, chỉ có một mình hắn.

Tại thời điểm đó, hắn tự nói với mình, hắn không muốn tiếp tục cô đơn như vậy, thật là đáng sợ, hắn không muốn quay lại.

“Dạ Kiệt! Ngươi làm như vậy căn bản không phải đối tốt với ta, mà là làm cho ta hận ngươi!”

Nghe được từ “hận” thốt ra từ trong miệng Dạ Hồn, Dạ Kiệt ném toàn bộ bát đũa cầm trong tay xuống đất.

“Ngày mai ta lại đến thăm muội, muội nghĩ cho rõ ràng!” Nói xong, Dạ Kiệt phất tay áo rời đi.

Quân Mặc Thần hồi kinh, vì điều tra chuyện tình vợ chồng Trấn Nam vương mất tích, hắn rời kinh thành đã sắp mười ngày, hắn làm vậy để đi dọc theo con đường của phụ vương mẫu phi khi rời đi kinh thành, từ đó truy ra tung tích của hai người.

Vì mau chóng quay trở lại kinh thành bồi lão bà và đứa nhỏ, Quân Mặc Thần đi suốt đêm, khó có lúc, hắn vẫn luôn ngăn nắp sạch sẽ lại phong trần mệt mỏi một hồi.

Quân Mặc Thần vừa nhảy xuống, Quân Kiệt lập tức chạy lại dắt ngựa.

“Gia, ngài đã trở lại! Người cuối cùng đã trở lại!”

“Làm sao vậy?” Khuôn mặt Quân Kiệt khóc lóc vặn vẹo, một bộ dáng lửa cháy đến nơi.

“Nương nương, nương nương nàng…”

Quân Kiệt vừa định mở miệng, trong phủ liền truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ.

Quân Mặc Thần chẳng quan tâm Quân Kiệt muốn nói với hắn cái gì, bóng trắng chợt lóe, đã không có bóng người, đứa nhỏ đang khóc, Quân Mặc Thần nào có thời gian rỗi đi nghe Quân Kiệt nói cái gì.

Lục Trúc đang dỗ đứa nhỏ, nháy mắt, trước mặt đã lòi ra thêm một thế tử gia.

Quân Mặc Thần tiếp nhận đứa nhỏ từ trên tay Lục Trúc, tuy rằng vẫn chưa quen, nhưng cũng kiên nhẫn dỗ dành.

“Gia, người rốt cục đã trở lại!”

Lục Trúc thấy Quân Mặc Thần, hốc mắt đều đỏ.

“Sao Tiểu Phượng Di lại khóc? Là đói bụng sao?” Quân Mặc Thần nhìn nữ nhi của mình khóc lợi hại, đau lòng cực kỳ.

“Không có, vừa rồi bà vú mới cho bú sữa.” Lục Trúc vừa lau nước mắt, vừa trả lời.

“Bà vú?” Sau khi sinh đứa nhỏ, tuy rằng thân thể Thanh Nhiễm không tốt, nhưng vẫn kiên trì muốn tự mình nuôi nấng, trong phủ sẽ không mời bà vú, làm sao đột nhiên đổi sang bà vú, “Thanh Nhiễm đâu? Có phải nàng đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Đúng vậy thế tử gia, tiểu thư nàng đã xảy ra chuyện!”

Quân Mặc Thần lúc này mới thay đổi sắc mặt.”Chuyện gì?”

“Tiểu thư bị hoàng thượng mời vào cung, nhưng vẫn chưa đi ra, Kiệt thị vệ đứng ở ngoài hoàng cung đợi thật lâu cũng không thấy người đi ra phải đi hỏi, nhưng người trong cung nói tiểu thư đã ra khỏi cung!” Lục Trúc vừa khóc vừa nói, có phải là tiểu thư nàng đã gặp phải bất hạnh gì hay không?

Sau đó Quân Kiệt chạy đuổi theo Quân Mặc Thần từ cửa cũng thở hồng hộc chạy tới.

“Gia, gia, thuộc hạ, thuộc hạ…” Quân Kiệt vừa thở gấp, vừa nói.

“Nói chuyện đàng hoàng.”

“Vâng, vâng gia…” Quân Kiệt thẳng đứng dậy, hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp, “Gia, ngày ấy người trong cung tới nói là hoàng thượng mời nương nương vào, ngày xưa hoàng thượng và nương nương là huynh muội cảm tình rất tốt, mọi người liền không để tâm, chẳng qua ngày ấy sau khi thuộc hạ đưa nương nương vào cung thì vẫn không đợi được nương nương đi ra, hỏi người trong cung lại nói nương nương đã rời khỏi, thuộc hạ liền liên hệ Ám bộ, dò xét tình huống trong cung, quả nhiên nương nương chưa rời khỏi hoàng cung, mà vẫn luôn ở trong cung Phượng Minh không hề rời đi.”

“Thuộc hạ biết cung Phượng Minh là tẩm cung của hoàng hậu, hoàng thượng giữ nương nương ở đó còn muốn nói dối chúng ta, thuộc hạ nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này có vấn đề, vốn nghĩ chờ một ngày để xem tình huống, kết quả cho tới hôm nay đã là ngày thứ ba, vẫn không có một chút tin tức của nương nương!”

Quân Kiệt đã gấp thành kiến bò trên chảo nóng.

“Tiểu thư không trở về, chúng ta đành phải mời bà vú cho tiểu thư nhỏ, có thể do tiểu thư nhỏ sợ người lạ, lần nào cũng khóc, dỗ như thế nào cũng dỗ không được, khóc mệt mỏi rồi ngủ mới dừng lại.”

Mọi người trong phủ từ trên xuống dưới nghĩ nát đầu, cũng dỗ không xong, tiểu thư nhỏ khóc như vậy, mọi người đều đau lòng muốn chết.

Lục Trúc bất đắc dĩ, chỉ có thể khóc theo.

“Đi an bài một chút, hiện tại ta liền tiến cung.” Quân Mặc Thần nói, ngữ khí của hắn vẫn coi như bình tĩnh, nhưng thần kinh trên mặt hắn căng cùng một chỗ, đây là dự báo núi lửa sắp bùng nổ, là yên tĩnh trước cơn bão táp!

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay!” Quân Kiệt vội đi chuẩn bị, nếu thế tử phi nương nương thực sự xảy ra chuyện, gia bọn họ kiểu gì cũng sẽ dỡ cả hoàng cung lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook