Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 3

Thiên Sắc Sắc

14/02/2016

“Phụ thân, hai vị sư phó này đi cùng chúng ta về phủ sao?” Phó Vân Ngọc một bên tâm tình để ý vừa rồi có vài phần hỗn độn, một bên vờ làm tiểu nữ nhi nhu thuận.

Phó Chính sủng nịch nhìn khuê nữ nhà mình có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói: “Đúng vậy, nhị vị sư phó đang muốn đi đến nhà chúng ta để niệm kinh cho mẫu thân ngươi vì mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của nàng”. Vừa nói chuyện, lại vừa thở dài nhè nhẹ một hơi, trên mặt lộ vẻ ưu thương sâu sắc.

A… Ngày giỗ a, tuy nói vị phó phu nhân kia không phải mẹ ruột của mình nhưng cũng là mẫu thân của phó thân thể hiện tại này, Phó Vân Ngọc đang ở nơi nào, cúi đầu nhìn làn váy của chính mình, bởi vì giầy bị làn váy che khuất nên không biết nói cái gì.

Dọc theo đường đi, Phó Vân Ngọc phát huy sở trường của nàng ở thế kỷ 21 là —— da mặt dày. Nhìn chằm chằm vào tiểu hòa thượng người ta xem, cho nên lúc tiểu hòa thượng này đi tới, trên mặt đều đã hồng như quả táo nha, làm nàng rất xúc động muốn đi lên cắn một cái.

“Vị sư phó này, ta, ta gọi ngươi là A Căn ca được không?” Một đôi tay mềm mại của Phó Vân Ngọc gắt gao cầm khăn kêu lên, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng.

A, A Căn ca! Tiểu hòa thượng khóe miệng run rẩy một chút, ánh mắt hoảng sợ, trên mặt đỏ ửng nhan sắc lại càng thâm sâu thêm một tầng: “Cô nương, bần tăng không gọi là A Căn ca, bần tăng pháp danh là A Căn.”

“Nhưng là người ta cảm thấy A Căn ca nghe hay hơn rất nhiều. Người ta mặc kệ, người ta đã muốn gọi ngươi A Căn ca ~” Phó Vân Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc thân mình, bắt đầu làm nũng.

Phó Chính râu ngoài miệng rung rung một chút, vuốt râu một cái, trong lòng nghĩ đến, khuê nữ nhà mình sau khi một thời gian bị bệnh nặng tính tình sao lại có điểm trở nên là lạ ? Trước kia là chưa bao giờ cùng nam tử nói một câu .

“A Căn ca, được không, được không vậy?” Nàng chạy đến trước mặt tiểu hòa thượng, đôi mắt to chớp chớp, vô tội nhìn hắn.

Hòa thượng có pháp danh kêu A Canh đi bên cạnh, rốt cục chịu không nổi, cô nương này bộ dạng thật sự rất đẹp, nếu còn làm như vậy, hai mươi năm năm tu hành của hắn sẽ thất bại trong gang tấc, đối với tiểu hòa thượng nói: “Sư đệ, ngươi đáp ứng người ta đi, một cô nương nhà người ta cầu người như vậy, cũng là đáng thương .”

Khuôn mặt xinh đẹp bạch tuấn của A Căn ca này rốt cục lại biến thành ánh tà dương màu hồng, khe khẽ thở dài, liền đi tới phía trước. Hòa thượng vừa rồi thay nàng nói chuyện liền chạy đuổi theo, rồi xoay người lại đối với nàng cười, thè lưỡi. Phó Vân Ngọc nhìn thấy tiểu hòa thượng kia không nói lời nào, chính là cam chịu, vì thế tâm tình càng thêm tốt lắm, cũng chạy theo đi lên.

“A Căn ca, ta gọi là Vân Ngọc, không biết là hòa thượng của chùa nào nha?”

“Chùa Thanh huyền.” Ánh mắt hắn nhìn về phia trước, thản nhiên trả lời.

“Chùa Thanh huyền cách nơi này bao xa?”

“Đi một đoạn đường.” A Canh hòa thượng cướp trả lời.



Phó Vân Ngọc bắt đầu lợi dụng ưu thế của bản thân mình, bày ra cả người lẫn vật vô hại tươi cười, đối với tiểu hòa thượng từng bước ép sát, uh hừ, bổn tiểu thư sẽ làm cho ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

“A Căn ca ~ ngươi thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ nha, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ngạch, tuy rằng không rõ lắm muốn biết bao nhiêu tuổi có thể dùng để hỏi nam nhân hay không, nhưng hỏi thăm tuổi mới có thể làm việc được, nàng cũng không nghĩ đến trâu già gặm cỏ non.

“…” tiểu hòa thượng A Căn khóe miệng lại run rẩy một chút, bao nhiêu tuổi không phải chỉ dung để hỏi nữ nhân sao?

Không nói lời nào? Hừ, giả vờ thanh cao, tỷ mới không sợ ngươi không nói lời nào, tỷ đây sống trên đời so với mẹ ngươi còn dài hơn, tỷ sẽ có biện pháp làm cho ngươi mở miệng.

Kỳ thật, tiểu hòa thượng A Căn chính xác là bị cô nương này dọa đến rồi, hắn đời này thật sự chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, huống chi là, cô nương này đối với nam nhân lại chủ động. Bình thường các tiểu thư khuê các không phải nói chuyện đều nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ , che mặt không nhìn người sao? Cô nương nhà này như thế nào khi nói chuyện cùng đàn ông dường như không hề thẹn thùng, lại còn gắt gao nhìn chằm chằm vào mình. Hắn là tiểu hòa thượng mới xuống núi học tập không lâu, đối với thế giới bên ngoài còn không quen thuộc, đối mặt với cô nương chủ động như vậy, tự nhiên là sẽ bị dọa đến phát khiếp .

“A Căn ca, bộ dạng của ngươi thật là đẹp mắt.” Phó Vân Ngọc tuyệt đối không xấu hổ, ngược lại càng thêm phóng mở, ở thế kỷ 21 cũng không phải như vậy sao, cảm thấy người nào tốt liền trực tiếp đến nói chuyện.

Phó Chính ở phía trước vẫn tùy ý để khuê nữ nhà mình hồ nháo, dù sao, nàng cũng rất ít khi có bộ dạng hoạt bát như vậy, việc này đối với phụ thân là hắn mà nói, trong lòng là thực vui mừng, nhưng hắn sao lại cảm thấy càng nghe càng không thích hợp, trong lời nói của khuê nữ nhà mình càng ngày càng không thích hợp, lại nhìn thấy mặt hai hòa ngay lúc đầu thì bình tĩnh nay hiện tại đã biến thành mặt than, hắn rốt cục không thể nhịn được nữa , “Khụ khụ, Ngọc nhi, con chớ cùng hai vị sư phó hồ nháo.”

Nghe giọng điệu trách cứ cùng biểu tình nghiêm túc của lão cha, làm cho Phó Vân Ngọc trong lòng tạm thời buông tha cho tiểu hòa thượng trước, dù sao, một lúc nữa cũng tới nhà mình, niệm kinh thì cũng phải ở vài ngày, bọn họ còn nhiều thời gian. Cũng có một câu nói rằng, gần quan thì được ban lộc, uh hừ!

Đi được một hồi, rốt cục cũng đến phó phủ. Tiểu Liên nhìn Phó Vân Ngọc ngã vào trên giường nằm ngay đơ ra, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nếu để cho nàng cụ thể nói ra, nàng cũng không giải thích được, Tiểu thư vẫn là bộ dạng làm mê đảo các nam nhân một chút đều không có thay đổi, ngược lại sau một hồi bệnh nặng, hình như lại năng động hơn.

Phó Vân Ngọc ở trên giường mệt nằm thẳng hừ hừ, tuy rằng nàng đã không còn là tiểu mỹ nhân kia ban ngày thì bệnh nhẹ, năm ngày thì bệnh nặng, nhưng thân thể này rốt cuộc vẫn còn có chút không tốt. Thân thể nàng rất mềm mại, không phải để ý đến hình tượng nằm ở trên giường giả chết, thật là thoải mái a ~ bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt khác thường vẫn đi theo mình. Ảo giác, cái này tuyệt đối là ảo giác, hiện tại mình chính là đại tiểu thư, ai lại dám dùng loại ánh mắt xem “Gấu chó” này nhìn nàng!

“Tiểu, tiểu thư, A Căn sư phó đến đây.” Tiểu liên nhịn không được đánh gãy vẻ mặt mất hồn của Phó Vân Ngọc.

A Căn ca! Phó Vân Ngọc vội vàng rất nhanh từ trên giường ngồi xuống, chỉ thấy tiểu hòa thượng tuấn mỹ kia đang đứng ở cửa, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu, nhìn xuống đôi hài đã cũ nhưng cũng rất sạch sẽ của chính mình. Nguy rồi, bộ dáng vừa rồi của chính mình chắc chắn đã bị hắn nhìn thấy, ở thế kỷ 21 biểu tình như thế là bình thường, nhưng hình như tại thời đại này xem ra điều đó là rất kinh khủng khó trách hắn vẫn không dám ngẩng đầu nhìn chính mình.

Nàng đứng dậy, mái tóc dài đen như mực có chút hỗn độn, thoạt nhìn lại làm cho nàng có một khí chất xuất thần mà tự nhiên. Nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi đi đến trước mặt tiểu hòa thượng, nhíu mày cười, khóe miệng hiện lên một đôi lệ xoáy thật sâu, nói: “A Căn ca, ngươi tìm ta có chuyện gì không? Sao?” Một âm chữ cuối cùng tràn ngập dụ hoặc cùng nhộn nhạo trong lòng.

Nhưng tiểu hòa thượng giờ phút này cũng chỉ là vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không có chú ý tới trong mắt của Phó Vân Ngọc lóe ra mị hoặc sáng rọi vô cùng, bộ mặt biểu tình trả lời: “Ngươi cùng mẫu thân ngươi là cốt nhục chí thân, cho nên mấy ngày nay trong phủ niệm kinh Phật, cần ngươi tự mình sao chép tại trên giấy thiếc này.” Ngữ khí bình tĩnh như nước, không dậy nổi một tia gợn sóng.

Sao kinh Phật? Bản thân mình trước kia cũng thường xuyên chép bài tập a, chép kiểm điểm, chép nhật ký thực tập của người khác, việc này hẳn không khó đi! Huống chi, đây là Phó phu nhân, dù sao cũng mẫu thân của thân thể hiện tại này, chính mình vì nàng sao chép kinh văn coi như là đối người ta cho mình bộ dạng xinh đẹp này báo đáp đi, Phó Vân Ngọc đối với tiểu hòa thượng nháy mắt một cái mắt hoa đào nhiệt tình, ứng xuống dưới.

Nhưng mà thời điểm tiểu hòa thượng đem kinh thư đặt trước mặt nàng, nàng liền u buồn ! Trời ạ, kinh văn này phỏng chừng so với sao chép của nàng từ nhỏ đến lớn còn nhiều gấp mấy lần đi? Nàng cẩn thận lại mở ra một tờ, tâm liền hoàn toàn hỗn độn, dày đặc, đây là chữ phồn thể mà! ! Bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng học qua chữ phồn thể , miễn cưỡng chỉ nhận được vài chữ mà thôi! ! Trời ạ, tiểu hòa thượng này không phải muốn làm cho mình chết sao? Nàng nhìn trời, khóc không ra nước mắt.



“A Căn ca ca, kinh văn này thật nhiều nha, ngươi cũng nên chia sẻ với ta một chút đi, một mình ta viết không xong đâu.” Nàng xấu hổ làm vẻ ta đây, thế nhưng lại hồn nhiên ở trước mặt tiểu hòa thượng làm nũng!

Khuôn mặt tuấn tú của tiểu hòa thượng cứng đờ, tiếp tục tình trạng mặt than, thản nhiên nói: “Phó tiểu thư, kinh văn này phải thành tâm, ngươi dù sao cũng là cốt nhục của Phó phu nhân, thứ lỗi bần tăng không thể viện trợ.”

Oa… A Căn ca này cũng rất quá đáng, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, rất vô tình, rất tàn khốc, rất lãnh huyết, đối mặt một tuyệt thế đại mỹ nhân như ta mà quyết tâm cự tuyệt, đạo hạnh của hắn thật thâm sâu nha! Chẳng lẽ ta cứ như vậy bị hắn đánh bại ? chuyện này làm sao có thể! Ta là sống đã hơn bốn mươi năm a! cũng không thể bại bởi này tiểu hòa thượng này như vậy! Phó Vân Ngọc một bên oán thầm, một bên tính toán, như thế nào mới có thể làm cho tiểu hòa thượng này quỳ gối dưới váy của chính mình.

” A Căn ca ca, ta hiện tại có chuyện cần người thương cảm, ai… Ta thực xin lỗi cha ta cùng mẫu thân của ta, ô ô ô…” Phó Vân Ngọc che mặt, một bộ dáng khóc đáng thương, làm cho Tiểu liên đứng bên người nhìn xem hết hồn.

Tiểu thư là làm sao vậy? Thật sự bệnh đến choáng váng sao? Không xong rồi!

Trên mặt bạch tuấn của tiểu hòa thượng A Căn hiện lên một tia biểu tình không dễ phát hiện, nói: “Phó tiểu thư, mời nói.” Thanh âm rõ ràng lưu loát, nhẹ nhàng như một giọt nước.

“Nói như vậy chắc ngươi cũng nghe thấy ta trước đây bị bệnh nặng môt thời gian đi?”

” Không…”

Oa, người này từ nông thôn tới đây ah, ngay cả tình huống của ta mỹ nữ nổi danh như vậy cũng không biết! Nàng ở trong lòng âm thầm khinh bỉ, lại ôn nhu giọng điệu mang theo một chút đau thương nói: “Sau khi bệnh tình tốt hơn, rất nhiều chuyện, ta đều không nhớ rõ, không tin, ngươi có thể hỏi Tiểu liên .”

Đứng ở một bên tiểu nha đầu vội vàng gật đầu.

“Thì tính sao?” Tiểu hòa thượng giọng điệu có chút lạnh lùng.

” Ý của ta muốn nói là, trước kia rất nhiều thứ, ta cũng không nhớ rõ, ví dụ như thêu, đánh đàn, còn có sách này tương tự cũng nhận thức không nhiều lắm, ngươi bảo ta lập tức chép nhiều như vậy, ta cũng không biết được nhiều nội dung bên trong. Ngươi, ngươi không phải mới vừa nói phải thành tâm sao, nếu sao chép linh tinh như vậy, chỉ sợ thật sự là đối với mẫu thân bất hiếu , ô ô ô.” Phó Vân Ngọc trên mặt thì cực kỳ ủy khuất, nhưng trong lòng cũng đã sớm có tính toán.

Tiểu hòa thượng đơn thuần nào biết đâu rằng trong bụng nàng đang nở hoa, nghe thấy nàng nói như vậy, cũng hiểu được có chút đạo lý, liền hỏi: “Vậy, thế giờ ngươi muốn như thế nào? Kinh văn này tất nhiên là phải do ngươi sao chép .”

Phó Vân Ngọc vừa nghe thấy thế, liền biết chính mình bước đầu đã nắm giữ được sự tình phát triển theo đúng phương hướng, nhíu lại đôi mi thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn mím lại hồng nhuận, nước mắt che phủ nhìn tiểu hòa thượng, nói: “A Căn ca ca, để ta sao chép kinh văn cho mẫu thân, ta tất nhiên là vô cùng nguyện ý, chính là, ta không hiểu nội dung kinh văn này, tùy tiện sao chép như vậy, sợ mẫu thân ở dưới trách cứ. Cho nên, nếu như không phiền, mời ngươi có thể giúp giải thích một chút mỗi một ý của thiên kinh văn được không? Ô ô ô, cho dù mẫu thân cho ta là tẫn hiếu , ô ô ô, A Căn ca? Được không?” Nói xong, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Tiểu hòa thượng A Căn này là lần đầu xuống núi, lần đầu thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại là lần đầu tiên thấy nữ tử xinh đẹp ở trước mặt hắn khóc, hắn thật sự không biết phải làm sao bây giờ , đành phải miễn cưỡng nhìn xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook