Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 1 - Chương 13

Phong Lộng

20/04/2013



Ngày hai mươi tháng mười hai năm đó, khí trời rất lạnh, cũng chính là ngày sinh thần của vương hậu Tây Lôi.

Không cần Dung Vương bận tâm, chiếu theo thông lệ hằng năm, tổng quản cung điện đã an bài mọi việc thỏa đáng. Vương cung khắp nơi giăng đèn kết hoa, toàn bộ rèm che đều được thay mới, ánh nến liên tục thắp sáng nhằm chúc vương hậu thanh xuân vĩnh viễn.

Triều đình bá quan tới tấp dâng nạp các vật phẩm hiếm lạ, thú vị, đưa thẳng đến tẩm cung vương hậu. Vương hậu quanh năm suốt tháng đều không lộ diện, chỉ có ngày này thay đổi phục sức long trọng, đầu đội mũ miện hoàng hậu, ngồi trên ngôi cao giữa điện, tiếp nhận sự triều bái của trăm quan.

Đại thọ của vương hậu, trước đây đều do thái tử điện hạ lãnh đạo mọi người triều bái. Hôm nay, trong khi mọi người chờ đợi thái tử, thì thái tử điện hạ của bọn họ lại đang ở thái tử điện nổi trận lôi đình.

“Cái gì? Ngươi nói là mẫu hậu của ta?” Sau khi được tắm rửa và thay y phục long trọng, Phượng Minh nghe được tin tức chẳng khác gì sấm nổ bên tai: “Ta còn có mẫu hậu nữa sao?”

“Chuyện này có gì kỳ lạ? Mỗi người đều có phụ mẫu, Tây Lôi Vương mặc dù đã hôn mê nhiều năm, nhưng vương hậu vẫn là người chưởng quản hậu cung. Chỉ vì vương hậu tính thích thanh tịnh, nên hiếm khi xuất hiện thôi.”

Phượng Minh liếc mắt hung hăng nhìn Dung vương, xỏ thái tử triều phục vào người rồi đi tới đi lui trong điện.

“Tại sao bây giờ mới nói cho ta biết chuyện trọng đại như vậy? Đột nhiên muốn ta mang theo bá quan đến bái kiến mẫu hậu của mình. Trời ạ! Bà ấy nhất định sẽ nhận ra ta là đồ giả!” Phượng Minh căng thẳng xoay người, túm chặt lấy Dung vương không buông tay: “Mẫu tử liên tâm, bà ấy nhất định sẽ phát hiện ra.”

“Bây giờ ta mới nói cho ngươi biết, chính là muốn khảo nghiệm xem hai tháng nay ngươi đã học được những gì rồi? Lễ nghi vương cung ngươi cũng đã thông hiểu, muốn ngươi ra dáng thái tử không phải chuyện quá khó khăn. Để qua mặt được người trong thiên hạ, trước tiên phải qua mặt được vương hậu. Ngươi nếu cả một người luôn ở trong thâm cung cũng không qua mặt được, tương lai làm sao đi sứ ngoại quốc, nhất định sẽ bị người khác liếc mắt là nhận ra ngay.”

Phượng Minh lập tức la lên lia lịa: “Tương lai còn bắt ta đi sứ nữa à?”

“Ngươi thân là thái tử, tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm.” Dung vương kéo Phượng Minh đến trước mặt mình, giúp cậu sửa sang lại y phục ngay ngắn do cậu sợ hãi nên vò lại nhăn nhúm, an ủi nói: “Không phải sợ, vương hậu là một người ưa an tĩnh, hơn nữa, nương nương và An Hà cũng không thường xuyên gặp mặt, ngươi chỉ cần thả lỏng người một chút, sẽ không bị nương nương khám phá ra. Hơn nữa, bên cạnh ngươi còn có ta kia mà.”

Phượng Minh trong lòng an tâm một chút, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Tại sao thái tử và vương hậu lại hiếm khi gặp mặt nhau? Bọn họ chẳng phải là mẫu tử sao?”

Dung vương trầm ngâm trong chốc lát, chính trực đáp: “Vương cung thể chế chính là như thế, ngươi từ từ rồi cũng sẽ quen. Hơn nữa, thái tử lại nhu nhược, vương hậu vốn không thích đứa con trai này.”

Mặc dù biết Dung vương nói đến tiền thái tử, Phượng Minh vẫn dùng đôi mắt kháng nghị trừng Dung vương.

Dung vương cảm thấy rất buồn cười, đành sửa lại lời nói của mình: “Là tiền thái tử nhu nhược, ngươi sao lại tức giận đến như vậy?” lấy tay rờ rẫm eo của Phượng Minh vuốt giận.

Phượng Minh lúc này mới mỉm cười.

Hai người ở trong thái tử điện lèo nhèo một hồi, khiến người hầu đứng đợi bên ngoài rất lo lắng, ngay khi thấy bọn họ đi ra, tất cả lập tức chỉnh đốn tinh thần, hộ tống theo sau cùng đến tẩm cung vương hậu.

Vừa đến bên ngoài tẩm cung đã nghe thấy tiếng nhã nhạc chúc mừng vang lừng. Phượng Minh biết đây chính là thời khắc thử thách của mình, tâm trạng không khỏi bối rối, dừng lại cước bộ, nắm lấy tay áo Dung vương không chịu buông ra.

Dung vương thấy Phượng Minh sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, thầm hối hận vì đã không báo trước cho Phượng Minh từ hai ngày trước, tất cả cũng chỉ vì nghĩ đến việc rèn luyện cậu sao cho tốt, buộc lòng phải nhẫn tâm cứng rắn gỡ tay Phượng Minh ra, khom người cất cao giọng nói: “Thái tử điện hạ giá đáo!” lui về phía sau từng bước một, để Phượng Minh đứng cô độc một mình ngay phía trước.

Lập tức, cửa cung rộng mở, tất cả quan viên vốn đã ở bên trong đợi từ sớm giờ đồng loạt bước ra nghênh đón, nhất tề hành lễ: “Thái tử điện hạ!”

Phượng Minh phẫn hận nghiến chặt răng mình, thầm nghĩ muốn quay lại đấm cho Dung vương một cái thật mạnh, tuy nhiên bây giờ không thể làm như vậy, đành ưỡn ngực, uy phong phất đôi tay, dùng âm thanh trầm ấm được rèn luyện suốt hai tháng cất lên tiếng nói: “Bá quan đứng dậy, theo ta đến bái kiến mẫu hậu.”

Không uổng phí công lao Dung vương đã dạy dỗ suốt hai tháng qua, Phượng Minh nói ra quả thật rất có bản lãnh.

Mọi người nhất tề đồng thanh: “Tâu vâng!”

Phượng Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, dẫn đầu đoàn người tiến vào cửa cung. Chớp mắt đã thấy tẩm cung vương hậu thiết kế huy hoàng, bên trong đường lớn rộng mở, dẫn thẳng đến đại điện.

Vương hậu đương nhiên đang ở nơi này tiếp nhận triều bái.

Nhìn những người phía sau nghiêm túc cung kính tỏa ra hào khí trang nghiêm, Phượng Minh trong lòng nổi lên cảm giác vô cùng hoang đường.

Trời ạ! Cậu chẳng những đã thật sự trở thành thái tử một nước, hơn nữa lại sắp nhận một vương hậu cổ đại làm mẫu thân, còn chuẩn bị chúc thọ bà ta nữa chứ!

Dung vương thấy cậu ngây người, biết không xong, lập tức bước tới trước một bước, nhỏ giọng nói: “Thỉnh thái tử bước đến chính điện, hướng vương hậu chúc thọ.”

Phượng Minh bị hắn kinh động, nhớ tới Dung vương vô lương tâm bắt mình như bắt vịt quay trên lò lửa, không khỏi liếc hắn một cái, phất tay vuốt kim quan trên đầu, chính thức cất bước tiến về phía trước.

Cậu hiên ngang đi đến cuối con đường lớn, bước vào chính điện. Một thiếu phụ trang phục lộng lẫy ngồi nghiêm trang giữa trung tâm những cung nữ như chim nhạn xoay vòng, bộ dáng tuy không xinh đẹp như trong tưởng tượng của Phượng Minh, nhưng khí chất quả thật lại rất cao quý.



“An Hà cung chúc mẫu hậu sinh thần!” Dựa theo lễ tiết Dung vương đã dạy, Phượng Minh cao giọng xướng lên, quỳ xuống hành lễ.

Đây chính là Tây Lôi vương hậu, ai ya, nếu để bà ta biết ta mạo nhận làm nhi tử của mình, đó chắn chắn không phải chuyện vui để xem à nha. Phượng Minh nghĩ thế, không nhịn được đưa mắt ra sau liếc Dung vương một chút, không ngờ vừa cúi đầu nhìn trộm ra sau, hoàn toàn không thấy bóng dáng mọi người đâu.

Thì ra ngoại trừ bản thân thái tử, tất cả những người khác đều phải quỳ bên ngoài chính điện tham bái chờ đợi. Phượng Minh vừa rồi đã quá chuyên tâm vào biểu hiện của mình, Dung vương và những người khác dừng lại cước bộ khi nào, cậu hoàn toàn không biết được.

Nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Tên Dung vương hỗn đản này dám lập bẫy với ta à! Phượng Minh cắn răng nghiến chặt.

Từ trên đầu truyền đến một thanh âm mềm nhẹ.

“Vương nhi miễn lễ, đứng lên đi.”

“Tạ ơn mẫu hậu.” Phượng Minh đứng lên, ngẩng đầu nhìn vương hậu liếc mắt, phát hiện vương hậu cũng đang đánh giá chính mình. Cậu có chút chột dạ, lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng, trong lòng thắc thỏm bất an, sợ vương hậu nhìn ra sơ hở.

Nếu có thể nói loạn xạ dăm ba thứ thì cũng tốt rồi.

Nhưng sự thật Phượng Minh e sợ mình lỡ miệng, đành xấu hổ đứng yên cho vương hậu đánh giá.

May mắn, vương hậu dường như cũng xa lạ con của chính mình, mở miệng hỏi: “Vương nhi gần đây thân thể có tốt không?”

Phượng Minh âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nếu theo chế độ vương cung, mẫu tử một năm khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, tại sao một chút kích động cũng không có?

Cậu gật đầu nói: “An Hà rất khỏe.” Nhớ đến lời Dung vương chỉ dạy, vội vàng thêm vào một câu: “Tạ ơn mẫu hậu quan tâm.”

“Có chăm chỉ đọc sách không?” cũng chỉ là những câu hỏi cho có lệ, nhạt nhẽo, lạnh lùng.

“Thưa, thần nhi vẫn chăm chỉ đọc sách.”

Vương hậu hỏi thêm vài câu nữa, lại nói: “Phụ vương ngươi đến nay thân vẫn còn mang bệnh, không thể quản lý chính sự, mọi việc lớn nhỏ, tốt nhất phải thỉnh giáo Dung vương mới là thượng sách.”

Thỉnh giáo Dung vương? Đó là thượng sách khiến cho vong quốc thì có.

May mắn hôm nay ta và Dung vương cùng một trận tuyến, trong tâm dự định sẽ phụ trợ hắn trở thành nhân vật phong lưu thiên cổ, nếu không lúc này đây, hẳn là ngay lập tức nhào đến quỳ dưới chân vương hậu, nước mắt ròng ròng kể lể tất cả tội lỗi của Dung vương ra.

Phượng Minh chăm chú nhìn vương hậu, rốt cục lại âm thầm lắc đầu: nhìn bộ dáng lạnh băng của vị vương hậu này, xem ra cho dù có khóc lóc thế nào cũng không hề có tác dụng.

Xem ra, nếu tại Tây Lôi không có tiền đồ, muốn thăng quan tiến chức, đến tìm Dung vương là tốt nhất rồi.

Cậu khom người, nói: “Vâng, An Hà đã hiểu, nhất định mọi chuyện sẽ thỉnh giáo Dung vương, tuyệt nhiên không tự tiện quyết định.”

Khuôn mặt lạnh băng của vương hậu lúc này mới lộ ra nét tươi cười, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi. Dung vương ở đâu? Tiến lên cho ai gia nhìn mặt.”

Có gì đẹp đâu mà nhìn chứ? Phượng Minh nói thầm trong đầu mình.

Dung vương lập tức được truyền vào điện, cúi đầu hành lễ, cất cao giọng nói: “Thần Dung Điềm bái kiến vương hậu, chúc vương hậu nương nương sống thọ tựa thần tiên.” Hắn quả nhiên rất có phong độ, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất phi phàm.

“Tốt lắm, tốt lắm, một năm không gặp, nghe nói ngươi xử lý quốc sự mọi việc đều thỏa đáng, vậy phải thưởng hậu cho ngươi mới được.” Vương hậu cười thật rực rỡ, khiến Phương Minh nhìn đến người ngây ra.

Hay thật, ai mới là con của bà ta chứ?

Vương hậu lại nói: “Dung vương, nơi đây bá quan tống lên rất nhiều lễ vật, ngươi tuy tuổi tác không lớn mà đã dạn dày kinh nghiệm, ai gia thưởng tất cả cho ngươi, từ từ mà thưởng thức.”

Dung vương mỉm cười nói: “Tạ ơn vương hậu đã ban thưởng, Dung Điềm chỉ cần vài vật để khắc ghi ân điển của vương hậu là đủ rồi.”

Mọi người đã sớm đưa lễ vật vào trong điện, Dung vương đi qua xem, dừng lại, chọn lấy hai cái, bước đến dâng lên cho vương hậu xem qua.

Vương hậu gật đầu, thở dài nói: “Cũng đã trễ rồi, các ngươi lui xuống đi, ta cũng nên nghỉ ngơi.”

“Xin vâng.”



Phượng Minh thả lỏng người, cùng Dung vương đồng thời hành lễ, vừa định lui ra, đột nhiên nghe thấy vương hậu nói: “Chờ một chút.”

Hai người vội vàng quay lại, vòng tay chờ đợi.

Lâu thật lâu sau, vương hậu mới nói: “Mang áo choàng làm bằng da chồn nước đến đây, thưởng cho Dung vương.”

Cung nữ dâng áo choàng lên, Dung vương vội vàng đưa hai tay đỡ lấy.

Vương hậu nhìn chăm chú Dung vương chốc lát, buồn rầu nói: “Nghe nói Dung vương thường xử lý quốc sự thâu đêm.Trời đông giá rét, khoác thêm áo choàng vào sẽ ấm áp hơn.”

“Tạ vương hậu ân tứ.”

Cả hai lúc này mới bước ra khỏi chính điện, cùng bá quan rời khỏi tẩm cung vương hậu.

“Thật kỳ quái, vương hậu đối với ngươi tốt vô cùng, giống như ngươi mới là con của bà ta vậy.” Một lúc sau quay về thái tử điện, Phượng Minh cởi áo choàng trên người xuống, nói với Dung vương.

“Đừng nói bậy, thân phận ngươi không như kẻ khác, lời như vậy vạn vạn không được nói ra khỏi miệng.”

“Lại muốn làm ta sợ à? Chuyện hôm nay ép buộc ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi.” Phượng Minh hừ mũi nói: “Ta là con bà ta, tại sao bà ta cái gì cũng không cho ta, ngược lại còn thưởng cho ngươi hết thứ này đến thứ khác?”

“Bởi vì ta là quốc gia trọng thần.” Dung vương lại ha ha cười, mang áo choàng bằng lông chồn nước do thái hậu tặng mở ra, choàng lên người Phượng Minh, ôn nhu nói: “Thưởng cho ta thứ gì, chẳng phải cũng là đồng thời thưởng cho ngươi sao?” hắn mang hai lễ vật đã chọn trong mớ lễ vật sinh thần bày ra trước mặt Phượng Minh.

Đó là một chiếc gương nhỏ được điêu khắc tinh xảo hình phong cảnh, và một tiểu đao có cả vỏ đao.

Phượng Minh rất có hứng thú với thanh tiểu đao, ồ lên một tiếng, giật lấy tiểu đao, rút ra xem, hàn khí bức người, sắc bén phi thường. Phượng Minh bị đao khí bức, rùng mình, nói: “Đao này thật lợi hại.”

“Đao này rất có lai lịch, chính là bảo vật nổi tiếng của Tây Lôi, ngươi tốt nhất hãy mang nó bên người để phòng ngừa vạn nhất. Hắc hắc, ta rất là có mắt, nếu đã tuyển chọn từ lễ thọ vương hậu đi ra, nhất định sẽ rất độc đáo.”

Phượng Minh khịt mũi khinh thường, không khách khí nhét tiểu đao vào bên hông mình, liếc mắt nói: “Ta không nghĩ ngươi lại chọn cái gương này, nó có tác dụng gì? Biết rồi, ngươi tự hào về diện mạo mình như vậy, nhất định thường xuyên soi gương có phải không?”

“Ngươi lại sai nữa rồi. Gương này dành cho ngươi.”

“Cho ta?”

Dung vương giơ gương lên, dương dương đắc ý: “Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra cán gương được tạo bằng vàng ròng, tinh tế mảnh mai, bóng loáng vô cùng, rất thích hợp để dùng lên nơi nào đó trên người ngươi, chậm rãi khám phá mà không cần lo lắng làm ngươi bị thương?”

Phượng Minh chớp chớp mắt, nhìn thấy nụ cười xấu xa hiện lên trên mặt Dung vương, rốt cục cũng hiểu được.

Cậu lập tức nhảy lui về phía sau, rút tiểu đao từ bên hông ra, trừng to mắt, quát: “Dung Điềm, ngươi dám?”

“Ta thế nào lại không dám?” Dung vương không hề sợ hãi thanh đao sắc bén trong tay cậu, ung dung bước về phía trước.

“Đừng lại đây!”

“Thái tử điện hạ, đao không được cầm như thế. Khách khách, xem ra võ thuật ta dạy, ngươi không ngoan ngoãn tiếp thu cho tốt rồi.”

“Hỗn đản! Ngươi cút ngay! ….. A…. Buông ta ra! Trả đao lại cho ta, ngươi đã nói tặng ta rồi mà.”

“Chỉ cần cho ta chạm vào chỗ ấy một chút, không cần sợ hãi như vậy, ta sẽ không làm ngươi đau đâu mà…”

“Cứu mạng! Người đâu! Mau đến đây! Cứu giá! Cứu giá!...”

Nghe thấy tiếng Phượng Minh kêu gào thảm thiết, bọn thị vệ và cung nữ vốn đã sớm có kinh nghiệm, lập tức rút lui sạch sẽ, đóng chặt cửa điện lại….

Xem ra vương cung Tây Lôi, quả thật đã hoàn toàn bị Dung vương khống chế rồi.

…………………………………..

Chú giải:

Sinh thần: ngày sinh nhật

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Vu Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook