Prince Joe

Chương 14

Suzanne Brockmann

14/02/2017

Salustiano Vargas, cánh tay phải của gã đàn ông được cả thế giới biết đến dưới cái tên Diosdado, đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong một phòng trọ giá rẻ khi nó đổ chuông. Trong đây còn nóng hơn cả địa ngục và chiếc quạt thông gió chẳng được tích sự gì.

Hắn không nói với ai, không một ai, nơi hắn ở. Tuy vậy, hắn biết quá rõ ai đang ở đầu dây. Chẳng nơi nào hắn chạy mà Diosdado lại không thể tìm ra. Hắn cầm nó lên khi chuông reo lần thứ mười bảy, không thể chịu đựng thêm "Vâng?"

Diosdado nói chỉ 1 từ "Khi nào?" (when)

"Sớm thôi" Vargas trả lời, nhắm mắt lại "Tôi hứa"

"Tốt". Ngắt máy mà không một lời tạm biệt.

Vargas ngồi trong sự nóng nực một lúc lâu, không di chuyển. Nó thật là còn nóng hơn cả địa ngủ ở cái phòng trọ giá rẻ này.

Khi đứng dậy, hắn chỉ mất vài phút để thu dọn đồ. Hắn mang vali đến cheiéc xe thuê và lái qua thị trấn tới một khu nghỉ mát đắt tiền ưa thích. Hắn không đủ khả năng để trả nhưng hắn sẽ dùng thẻ tín dụng. Hắn muốn sự sang trọng. Hắn muốn sự sạch sẽ, một chiếc giường vững chắc. Hắn muốn dịch vụ phòng và chiếc hồ bơi lấp lánh cùng các cô gái trẻ thơ thẩn xung quanh. Hắn muốn sự mát mẻ, sự ngọt ngào, không khí thoáng đạt của phòng khách sạn. Hắn không muốn địa ngục. Hắn sẽ ở đó sớm thôi.

***

Khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Joe mỉm cười với những chiếc máy ảnh đang nhấp nháy "Chào buổi tối" anh nói "Rất vinh dự được có mặt ở đây hôm nay"

Veronica không thể tập trung vào những điều anh nói. Tất cả sự chú ý của cô là ở giọng nói của Blue, Cowboy và Harvard khi họ đang tập trung tìm ra những mối nguy hiểm.

Sự kiện này hoàn hảo cho môt vụ ám sát.

Máy ảnh và truyền thông ở khắp nơi, gồm cả truyền hình cáp. Sự kiện chính trị lần này - trị giá 100 ngàn đô mỗi tấm ảnh - cũng là chiến dịch tái tranh cử của Thượng nghị sĩ.

Nhưng nếu những kẻ khủng bố đang cố gắng ám sát hoàng tử - Joe - chúng cũng sẽ không thể có được tầm bắn rõ ràng. Nếu chúng ở đây, chúng sẽ hòa vào đám đông, ngồi trong dãy bàn tiệc.

Đặc vụ FlnCOM ở khắp nơi. Veronica có thể thấy họ trên màn hình video, đôi mắt họ quét qua đám đông, cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm hoặc rắc rối nào.

Làm ơn, Chúa ơi, hãy bảo vệ Joe và giữ anh an toàn. Có một vụ xô xát bất ngờ trong dãy bàn phía sau, và tim Veronica gần như kẹt trong họng.

Cô có thể nghe thấy lính SEAL đang hét và trông thấy các đặc vụ FlnCOM đang chạy, tất cả đều đang hướng về phía chiếc bàn, và một người đàn ông.

"Tôi có quyền" người đàn ông la hét khi đang vật lộn trên sàn nhà "Tôi không làm gì sai. Tôi là một cựu chiến binh Việt Nam và tôi muốn biết - "

Tiếng ồn nổ ra khi mọi người cố gắng xô đẩy, và các đặc vụ FlnCOM đang cố lôi người đàn ông ra khỏi phòng. Và Joe... Joe vẫn đứng trên bục, quan sát. Tại sao anh không cúi xuống, giảm thiểu rủi ro?

"Joe" Veronica nói và micro "Nấp đi"

Nhưng anh không di chuyển

"Joe!" cô nói lại "Chết tiệt, cúi xuống"

Anh không nghe. Anh đang quan sát người đàn ông đang bị kéo về phía cửa.

"Chờ đã" anh nói gay gắt, giọng chỉ huy của anh vang vọng khắp hệ thống PA, cắt qua đám đông huyên náo, qua âm thanh của 800 giọng nói đang cất lên cùng lúc "Tôi nói, chờ đã!"

Blue đứng đóng băng. Tất cả đều đóng băng - các đặc vụ FlnCOM và người đàn ông đang bị giữ, nhìn về phía Joe. Sự im lặng bao trùm đám đông.

"Ông ấy có vũ khí không?" Joe hỏi, giọng anh dịu xuống. Blue lắc đầu "Không, thưa ngài"

"Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, thưa điện hạ" người đàn ông kêu lên, giọng ông ta vang rõ trong phòng.

Veronica ngồi yên trong chỗ của mình, quan sát. Cô có thể thấy ống kính máy quay đang bắt được tất cả các góc độ.

"Ông ấy chỉ muốn hỏi một câu thôi" Joe nhắc lại nhẹ nhàng. Anh quay sang Kevin Laughton hiện đang đứng trên bục bên cạnh anh "Nó là phi pháp ở đất nước này khi đặt câu hỏi sao?"

"Không, thưa ngài" Laughton nói "Nhưng - "

Joe quay khỏi Laughton "Ông ấy muốn hỏi một câu" anh nói với đám đông đang quan sát "và tôi muốn nghe câu hỏi đó, nếu mọi người không phiền...?"

Ai đó bắt đầu vỗ tay, và sau đó là cả một loạt tiếng vỗ tay, Joe nghiêng đầu về phía người đàn ông.

"Tôi muốn hỏi ngài, Hoàng tử Tedric" người đàn ông nói rõ ràng "và tôi cũng muốn hỏi tất cả mọi người" ông ta nói thêm, hướng về phía đám đông. "là làm thế nào các vị có thể ngồi đây với một lương tâm thanh thản, chi quá nhiều tiền cho một bữa ăn, trong khi ngay bên cạnh là nhữngngười vô gia cư và căn bếp dành cho những cựu chiến binh Việt Nam sắp phải đóng cửa vì thiếu kinh phí?"

Cả khán phòng yên lặng, có thể nghe thấy một chiếc gim cài áo rơi xuống sàn.

Joe không trả lời ngay. Anh để câu hỏi lắng xuống, lấp đầy căn phòng, bao phủ tất cả quan khách. "Tên ông là gì?" Joe hỏi người đàn ông.

"Tony Pope, thưa ngài" người đàn ông nói "Trung sĩ Tony Pope, Thuộc thủy quân lục chiến Hoa Kỳ, đã nghỉ hưu"

"Ông từng tham chiến ở Việt Nam, Trung sĩ?" Joe hỏi.

Joe nhìn sang phía Blue và đặc vụ FlnCOM vẫn đang giữ tay Pope "Tôi nghĩ các cậu có thể thả ông ấy ra" anh nói "Tôi nghĩ rằng chúng ta đã xác minh được rằng ông ấy vô hại".

"Cảm ơn,thưa ngài" Pope vuốt thẳng lại áo khoác và cà vạt. Ông ta trông ưa nhìn, Veronica nhận ra, với một chòm râu dê cắt tỉa gọn gàng và hàng ria mép. Phù hợp với bản thân ông ta, ông ta cao, vai thẳng và đầu ngẩng cao.

"Ông là người vô gia cư sao, Trung sĩ Pope?" Joe hỏi

"Vâng, thưa ngài" Pope trả lời "Trong ngôi nhà chung trên phố Boylston. Trong mười năm qua, thưa ngài". Miệng ông ta nghiến chặt "Chúng tôi đã từng có những thời điểm khó khăn, nhưng chưa bao giờ như hiện nay. Những khoảng trợ cấp, đều không còn, đã sáu tháng rôi chúng tôi không nhận được bất kỳ nguồn kinh phí bổ sung nào. Và bây giờ thành phố nói rằng chúng tôi phải sửa chữa lại cơ sở vật chất và cuối tháng - Thứ sáu - hoặc họ sẽ giải tán chỗ đó. Chúng tôi gần như còn không có đủ tiền để trang trải, nói gì đến việc sửa chữa mà họ đã yêu cầu. Một cách trung thực thì, thưa ngài, các cựu chiến binh Việt Nam sống ở nhà trung trên phố Boylson đều lại sắp cùng đường - một lần nữa"

"Có bao nhiêu người đang ở đó?" Joe hỏi lặng lẽ.

"Hàng ngày chúng tôi có trung bình khoảng 250 người" người đàn ông trả lời "Đây là những người không còn nơi nào để đi - không thức ăn, không có gì ngoài việc ngủ ngoài phố"

Joe im lặng.



"Kinh phí hàng năm của chúng tôi là hai mươi ngàn đô la" Tony Pope nói. Ông nhìn xung quanh căn phòng "Đó là những gì hai trăm người ở đây đang trả, cho mỗi suất ăn"

"Có phải ở nhà trung trên phố Boylston hôm nay có bữa trưa không?" Joe hỏi.

"Hôm nay và mọi ngày" Pope nói "Cho đến khi họ đá chúng tôi ra khỏi cửa"

"Ông có phiền không nếu tôi đến xem?" Joe hỏi. "Nếu Pope cảm thấy ngạc nhiên thì ông ta cũng không biểu lộ gì. "Tôi sẽ rất vinh dự."

"Không được" Veronica nghe Kevin Laughton nói gay gắt "Hoàn toàn không được"

"Joe, anh đang làm gì vậy?" cô hỏi "Anh không thể rời khỏi tòa nhà này, nó không an toàn"

Nhưng Joe đã bước xuống, rời khỏi bục và đang sải bước giữa lối đi về phía Tony Pope, thuôc Thủy quân lục chiến Hoa kỳ, đã nghỉ hưu.

Như Veronica đang quan sát, Pope dẫn Joe - được bao quanh bởi các đặc vụ FlnCOM và ba lính SEAL - rời khỏi phòng. Các máy ảnh tin tức và truyền hình cùng các phóng viên đang tranh nhau đi theo họ.

Nhà chung, theo đúng nghĩa đen, ở ngay bên cạnh khách sạn. Khi vào trong, Pope đã chỉ cho Joe - cùng đội ngũ máy ảnh cơ sở vật chất khiêm tốn của họ, từ bếp cho đến phòng ăn. Ông chỉ ra những lỗ hổng trên mái nhà và các phần khác của tòa nhà cần được sửa chữa. Ông ta giới thiệu cho Joe những người sống lâu năm ở đây và những người dân lao động.

Joe nhớ từng cấp bậc, kể cả những người rất thấp, và nói chuyện với họ hết sức tôn trọng và lịch sự.

Và khi Joe rời đi, anh tháo chiếc nhẫn nạm ngọc từ ngón tay và đưa cho Tony "Dùng để sửa chữa mái nhà" anh nói.

Nước mắt đầy lên trong mắt người đàn ông lớn tuổi "Điện hạ" ông nói "Ngài đã cho chúng tôi rất nhiều" Ông hướng về phía những chiếc máy quay "Điều này thật sự vô giá"

"Mọi người cần gấp tiền mặt, và tôi có một chiếc nhẫn giá trị" Joe nói "Giải pháp rất rõ ràng. Rất đơn giản". Anh mỉm cười với ống kính máy quay "Như người bạn Cindy của tôi đã nói"

"Ôi, Joe, chiếc nhẫn đó đâu phải của anh để cho đi" Veronica thở ra, biết rằng cô sẽ cho đi cái của mình, nếu cô có.

***

Cảnh cuối cùng trong bản tin buổi tối là cảnh người đàn ông trong nhà chung ở phố Boylston đang cúi chào khi Hoàng tử Tedric rời khỏi tòa nhà.

"Trung sĩ Tony Pope đã hỏi xin sự giúp đỡ tới nhà chung tại phố Boylsotn" người phát thanh viên nói " tại số 994 - "

Điện thoại reo, và Veronica nhấn nút mute khi cô nhấc máy.

"Cô có thấy không?" Đó là Henry Freder, đại sứ Ustanzia. "Cô có xem bản tin không? Đó không chỉ là một tin tức địa phương, nó đã ở khắp toàn quốc, nhờ vào mạng truyền hình cáp"

"Tôi có xem" Veronica nói

“Gold," Freder nói. "Pure, solid gold."

"Tôi biết chiếc nhẫn đó rất giá trị, thưa ngài" Veronica bắt đầu nói.

"Không phải chiếc nhẫn" Freder nhiệt tình "hình ảnh hoàng tử Tedric cực kỳ quý giá. Anh ta đã trở thành người anh hùng mới của nước Mỹ. Mọi người đều yêu quý anh ta. Chúng ta không thể làm tốt hơn nữa dù có cố gắng. Tôi phải đi đây, điện thoại đang đổ chuông - "

Veronica nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vừa bị ngắt và từ từ gác máy. Tất cả mọi người đều yêu quý Hoàng tử Tedric - người thật sự là một người lính tên Joe - và không thật sự là hoàng tử.

Hay anh đúng là hoàng tử?

Anh còn hơn Hoàng tử Tedric thất sự rất nhiều. Giờ đây, nhờ Joe, tất cả mọi người đều yêu mến Hoàng tử Tedric. Ngoại trừ Veronica. Cô đã yêu vị Hoàng tử tên Joe.

Veronica có hai giờ để nghỉ ngơi trước bữa tiệc. Cô nằm xuống giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng không để những lời Joe nói trên máy bay vang vọng trong tâm trí.

Nụ hôn họ đã chia sẻ. Nó không là gì cả.

Cô đã yêu người đàn ông đã nói với cô, hơn một lần, rằng điều tốt nhất cô có thể trông đợi ở anh chỉ là tình dục. Anh đã nói với cô rằng những nụ hôn họ đã chia sẻ chẳng là gì đối với anh.

Anh đã ham muốn cô, dù vậy.

Veronica biết được từ cái nhìn trong mắt anh. Cô cũng biết trong cách anh hôn cô ở nhà nguyện Saint Mary's. Nếu họ đang ở một mình, nó sẽ còn hơn vậy, một nụ hôn đơn giả có thể leo thang thành một cuộc ân ái.

Nhưng anh không yêu cô.

Giờ thì sao? Cô sẽ chỉ quanh quẩn trong tình yêu với Joe quan sát anh từ khoảng cách xa cho đến khi những kẻ khủng bố bị bắt, cho đến khi anh quay về trụ sở của đội SEAL 10 đóng quân ở California? Hoặc cô sẽ làm gì đó ngu ngốc, như việc làm tình với anh, ngơ ngẩn hy vọng rằng sự thu hút thể xác kỳ diệu giữa họ sẽ khiến anh cũng yêu cô?

Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Anh sẽ có tất cả những gì anh muốn từ cô - tình dục. Và cô sẽ có một trái tim tan vỡ. Một giọt nước mắt trượt xuống gương mặt cô và rơi xuống tai. Hoàn hảo. Cô giờ đây trăm phần trăm là kẻ đáng thương và thảm hại.

Chuông điện thoại reo, và Veronica lăn người nhìn nó. Cô dự tính để lễ tân nhận lời nhắn, nhưng sau ba hồi chuông, cuối cùng cô cũng nhấc máy. Cô sẽ chẳng thể nào ngủ được nữa.

"Veronica St. John," cô thở dài nói.

"Này"

Đó là Joe.

Veronica ngồi dậy, vội vã lau mặt, như thể anh sẽ bằng cách nào đó biết được cô dang khóc. Cô không ngờ người gọi là Joe. Không trong một triệu năm nữa. Không sau cuộc trò chuyện khủng khiếp của họ trên máy bay.

"Cô còn thức không?" anh hỏi.

"Giờ thì có" cô nói.

"Ôi, chết tiệt" anh nói, sự quan tâm hiển hiện trong giọng anh. "Tôi thật sự đã đánh thức cô sao?"



"Không không" cô nói "Tôi chỉ là ... Không"

"Well, tôi sẽ không làm mất thời gian của côi" Joe nói. Giọng anh khàn khàn nghe có vẻ gượng gạo và không tự nhiên "Tôi chỉ muốn nói với cô rằng nếu co nhận được bất kỳ phản hồi nào về việc tôi cho đi chiếc nhẫn của Tedric - "

"Không sao đâu" Veronica ngắt lời "Đại sứ đã gọi và - "

"Tôi chỉ muốn cho co biết rằng tôi sẽ trả tiền cái đó" Joe nói "Tôi không biết mình đã nghĩ gì nữa, cho đi một thứkhôngphải của mình. Nhưng - "

"Chuyện đó ổn cả rồi" Veronica nói.

"Thật sao?"

"Sự hào phóng đó của anh là dành cho việc sửa chữa" cô nói với anh "Tôi nghĩ rằng đại sứ Ustanzia đang xem xét việc phong tước hiệp sĩ hay phong anh là một vị thánh"

Joe cười"Tôi có thể thấy nó rồi, Joe, vị thánh bảo trợ của cải cho người nổi tiếng"

"Anh không nghĩ là, vị thánh bảo trợ cho những trẻ em sắp chết và đấu tranh vì quyền lợi được không?" Veronica nhẹ nhàng nói "Anh biết đấy, Joe, anh chưa bao giờ thôi khiến tôi ngạc nhiên"

"Đó là vấn đề hai chiều" Joe lẩm bẩm. "Gì cơ?"

"Không có gì. Tôi nên đi - "

"Anh thật sự rất đa cảm, phải không?" Veronica hỏi.

"Cưng ơi, tôi không đa cảm chút nào cả". Cô gần như có thể thấy anh đang nhảy dựng lên "Tôi không có ý xúc phạm" cô nói.

"Nghe này, tôi chỉ có chút vấn đề với cách đất nước này đối xử với các cựu chiến binh chiến tranh, được chưa?" anh nói "Tôi mệt mỏi khi thấy những người đàn ông tốt, những người lính và thủy thủ đã liều mạng chiến đấu cho đất nước này, bị buộc phải sống trong cái máng xối tệ hại đó"

Veronica đẩy tóc xõa trên mặt, đột nhiên hiểu ra. Đây là vấn đề cá nhân. Đã có chuyện gì đó từng xảy ra đối với người lính già Joe đã từng quen khi anh còn là một đứa trẻ. Tên ông ấy là gì...? "Frank O'Riley," cô nói, hầu như không nhận ra cô đã nói lớn tiếng.

Joe trở nên yên lặng "Phải" cuối cùng anh nói "Ông O'Riley đã từng say khướt và mất việc. Ông ấy bị đuổi khỏi nhà. Nó gần như giết chết ông ấy bởi ý nghĩ sẽ mất đi khu vườn. Và ông ấy tỉnh táo lên. Nhưng đã quá muộn. Không một ai giúp ông ấy. Ông ấy là một anh hùng trong chiến tranh, và ông ấy bị đẩy ra đường giữa mùa đông lạnh lẽo chết tiệt"

"Và vì thế ông ấy đã qua đời" Veronica đoán đúng.

"Ông ấy bị viêm phổi" Giọng Joe trở nên đều đều, và cô biết cái chết của Frank O'Riley vẫn làm tổn thương anh sâu sắc.

"Tôi rất tiếc" Veronica thì thầm.

Joe yên lặng một lúc. Sau đó anh thở dài "Những gì tôi thấy, là làm thế quái nào quân đội có thể gửi những người lính của họ đến một cuộc chiến mà họ gần như không được chuẩn bị. Và nếu chúng ta gửi những... đứa trẻ, vậy thì chúng ta không nên ngạc nhiên khi họ trở về nhà và sụp đổ. Và sau đó, thật đẹp đẽ, chúng ta thực sự đã cố gắng quét họ đi như những hạt bụi vô hình trên tấm thảm. Quá tuyệt, huh?"

"Đó là những lời khá gay gắt đối với một người chuyên tham chiến" Veronica nói.

"Tôi không nói chúng ta nên giải tán quân đội" Joe nói. "Tôi nghĩ đó sẽ cực kỳ sai lầm. Không, tôi chỉ nghĩ rằng chính phủ nên chịu trách nhiệm đối với các cựu chiến binh."

"Nhưng nếu không có chuyến tranh, thì sẽ không có các cựu chiến binh. Nếu chúng ta tăng cường quan hệ ngoại giao hơn là súng đạn và - "

"Phải" Joe nói "Nhưng có đủ những kẻ xấu xa trên thế giới sẽ không gần ngại bước lên và đá vào vài cái mông nếu đát nước chúng ta không thể tự bảo vệ. Ý tôi là, chắc chắn chúng ta có thể trao những đóa hoa và những hạt mầm tình yêu, nhưng chúng ta rất có thể nhận lại những loạt súng máy thẳng vào ruột. Có một vài tên con hoang ngoài đó, Ronnie, và chúng không thích chơi đẹp. Chúng ta cần phải mạnh mẽ hơn chúng"

"Và đó là nơi anh đến" Veronica nói "Quý ngài Mạnh mẽ và Giỏi giang.Sẵn sàng chống lại bất cứ cuộc chiến nào"

"Tôi là một cỗ máy chiến đấu" Joe nói lặng lẽ "Tôi đã chuẩn bị cho những cuộc chiến gần như trong suốt cuộc đời mình". Anh cười nhẹ, giọng anh đột nhiên trở nên thân mật và ấm áp trong tai cô "Đó là những điều ngạc nhiên khác trong cuộc đời có thể đánh bại tôi"

"Anh chưa bao giờ bị đánh bại" Veronica ước gì điều tương tự cũng là sự thật với mình.

"Cô nhầm rồi" Joe phản đối "những ngày vừa qua, tôi chỉ có thể vừa đủ nhớ được mặt đất có thể chắc chắn đến thế nào"

Veronica lặng đi. Cô có thể nghe thấy tiếng Joe thở ở đầu dây bên kia, cách cô ba phòng xuôi theo hành lang. "Cindy?" cô hỏi nhẹ nhàng. Anh không nói gì "Tôi xin lỗi" cô nói thêm "Tôi lẽ ra nên chuẩn bị cho anh nhiều hơn để - "

"Không phải Cindy" anh nói "Ý tôi là, việc nhìn cô bé như vậy thạt khó khăn, nhưng... Tôi đang nói về cô"

Veronica cảm thấy như không khí vừa rút khỏi phổi "Tôi sao?" Cô không thể nói gì hơn một tiếng thì thầm.

"Chúa ơi, cô có nhìn thời giankhông vậy? Tôi phải đi đây"

"Joe, chuyện gì - "

"Không, Ronni, tôi không biết tại sao tôi lại nói vậy, Tôi chỉ đang nói về các rắc rối và - " Anh dừng lại, chửi thể nhỏ.

"Nhưng - "

"Hãy có một buổi tối tuyệt vời nhé, bé yêu" Joe cộc cằn nói "Và tránh xa khỏi tôi, rõ chưa?". Đường dây điện thoại bị ngắt với một tiếng cạch.

Veronica ngồi trên giường một lúc lâu, giữ chặt ống nghe vào ngực. Liệu nó có thể...? Có lẽ nào...? Liệu có phải Joe đã nghĩ rằng cô là kiểu người không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào?

Đó là những gì anh đã nói trên máy bay...? Về nụ hôn họ đã chia sẻ - nó không có nghĩa gì cả, và tôi biết cô không định để nó xảy ra lần nữa.

Cô không định để nó xảy ra lần nữa.

Không phải chúng ta. Cô. Ý nói Veronica. Nghĩa là... gì nhỉ? Rằng cô là người đã ngăn giữa mối quan hệ của họ ngay từ đầu sao?

Điện thoại bắt đầu một loat chuông, và Veronica nhanh chóng chuyển sang chế độ hộp thư thoại.

Nếu Joe thực sự nghĩ rằng cô là người không muốn có quan hệ nào với anh, vậy thì cô sẽ khiến anh phải nghĩ lại.

Veronica đứng lên và bước về phía tủ quần áo, quên việc ngủ đi. Cô nhìn nhanh qua đống quần áo của mình, chỉ liếc qua bộ đồ lịch sự cô đã định mặc nó đêm nay. Bộ váy đó không được. Nó sẽ không thể - Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Prince Joe

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook