Quan Thanh

Quyển 7 - Chương 494: Trở về Quy Ninh (Phần 2)

Cách Ngư

22/04/2013



Xe tải của An Tại Đào chạy rất nhanh về tòa nhà Thành uỷ.

Phía trước, cách cửa ngõ trung tâm thành phố Quy Ninh một km, đã có một chiếc xe của văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố Quy Ninh và một chiếc xe mở đường của Phòng công an thành phố Quy Ninh đang đậu sẵn, thấy xe tải chạy tới liền tiến lên nghênh đón.

- Tránh ra, tránh ra, tránh sang bên!

Xe cảnh sát liên tục phát ra tiếng mở đường. Xe cảnh sát gầm rú mà đi, phía sau là chiếc xe tải, bất chấp đèn đỏ chạy đi như bay.

Rất nhiều người đi đường nhìn theo xe cảnh sát rời đi, trong lòng không khỏi oán thầm: dựa vào cái gì mà xe cảnh sát và xe lãnh đạo có thể nghênh ngang vượt qua đèn đỏ?

Xe mở đường của cảnh sát chạy một vòng quanh tòa nhà cơ quan Uỷ ban nhân dân thành phố rồi chạy luôn ra cổng, xe tải từ từ dừng lại. Bí thư Thành uỷ Quy Ninh Lý Nam đi đầu cùng với lãnh đạo Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Quy Ninh mỉm cười ra đón.

Nhóm Dương Hoa ở trên xe thấy một đám đông cán bộ Quy Ninh, không khỏi giật mình, thầm nghĩ đón tiếp long trọng quá! Có lẽ các ban ngành, bộ máy lãnh đạo Quy Ninh đều có mặt? Xem ra ở đây, danh tiếng của Chánh văn phòng An rất cao.

Cửa xe tải mở ra, nhóm người Dương Hoa xuống xe trước, cuối cùng mới đến An Tại Đào.

Hắn mỉm cười, cùng Lý Nam bắt tay. Rồi nhiệt tình ôm nhau, tiếng cười cởi mở của hai người vang vọng trong tòa nhà cơ quan Thành uỷ. Xa xa, một số cán bộ trông thấy cảnh tượng này, thầm giật mình: quả nhiên quan hệ giữa Bí thư Lý và Chánh văn phòng An rất thân mật, lời đồn không ngoa chút nào

Mặc dù các cán bộ và quan chức thành phố Quy Ninh đều biết rằng Lý Nam và An Tại Đào là bạn tốt, nhưng không ngờ hai người lại thân mật đến như vậy!

An Tại Đào nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt hiểu ý. Vừa rồi, hai người một phen “phô bày”, thật ra là do yêu cầu chính trị, đã cố ý “biểu diễn” để người khác xem. Nhưng biểu diễn thì biểu diễn, thực tế là An Tại Đào và Lý gia quan hệ rất thân mật, không có gì phá vở nổi.

Chỉ cần Mạnh Cúc còn tồn tại, quan hệ này sẽ không có khả năng tan vỡ, chỉ có thể càng ngày càng gần gũi hơn.

Trong lòng An Tại Đào và Lý Nam đều hiểu, cảnh tượng ngày hôm nay chắc chắn sẽ lọt vào mắt những người “có ý” và sẽ được loan truyền đi, đây là điều An Tại Đào mong muốn.

An Tại Đào buông tay Lý Nam ra, bắt tay Chủ tịch thành phố Quy Ninh Cổ Trường Lăng, cười nói:

- Đồng chí Cổ, dạo này thế nào? Ha ha, xem anh kìa, hai bên tóc mai đều bạc! Anh đấy, làm việc hay là liều mạng vậy? Sau này phải chú ý sức khỏe một chút, sức khỏe là vốn liếng cách mạng, không có sức khỏe tốt, làm sao phục vụ Đảng và nhân dân?



Cổ Trường Lăng cười, nắm chặt tay An Tại Đào, giọng hơi có một chút phấn khởi

- Chào lãnh đạo, hoan nghênh lãnh đạo trở về kiểm tra chỉ đạo công tác!

Phó bí thư Huyện uỷ Khổng Lâm, Chủ nhiệm Chính trị Pháp luật Khâu Côn, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Hồ Linh Linh…, An Tại Đào lần lượt nhiệt tình bắt tay thăm hỏi nhóm cấp dưới ngày xưa, bất kể là cấp dưới thân cận hay từng bất hòa như Khổng Lâm, giờ phút này đều coi hắn là lãnh đạo cũ của họ, cư xử với hắn vô cùng thân thiết.

Điều này là cũng rất bình thường, dù sao giờ đây An Tại Đào quyền cao chức trọng, tiền đồ rực rỡ vô cùng, có thể có quan hệ gần gũi với hắn là hết sức có lợi.

Uỷ viên thường vụ Huyện uỷ, Phó chủ tịch thành phố Tôn Hiểu Linh mặc một bộ quần áo màu trắng, búi tóc, yên lặng đứng sau lưng Hồ Linh Linh, thấy An Tại Đào đi tới, vẻ u oán trong ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất, trên môi hiện lên một nụ cười.

Khuôn mặt Tôn Hiểu Linh ửng đỏ, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy một bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy tay mình, giọng nói quen thuộc êm dịu của hắn vang lên:

- Chào đồng chí Hiểu Linh.

Tuy rằng thoạt nhìn An Tại Đào đối với cô tương đối lãnh đạm, nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Tôn Hiểu Linh đọc được điều mình mong đợi, cô yên lặng mỉm cười đứng một bên, tiếp tục nhìn An Tại Đào chào hỏi các lãnh đạo khác của thành phố.

Chỉ như vậy thôi, mà dẫ hơn nửa giờ trôi qua. Trong phòng hội nghị của Uỷ ban nhân dân thành phố Quy Ninh, An Tại Đào dẫn theo người của Ban giám sát tọa đàm với nhóm gnf của Lý Nam trong hơn nửa giờ, và nghe Cổ Trường Lăng đại diện cho tổ lãnh đạo phòng chống SARS báo cáo, sau đó An Tại Đào dẫn đầu, cùng tất cả mọi người đến Khu kinh tế mới Tư Hà kiểm tra giám sát công tác phòng chống SARS.

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Hai giờ chiều, Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà Mã Hiểu Yến cùng với các thành viên trong bộ máy đứng chờ trước cửa cơ quan, thấy xa xa trên đường, một chiếc xe lớn và mấy chiếc xe màu đen xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, trong lòng hơi kích động.

Hiện giờ Khu kinh tế mới Tư Hà đã khác xưa, đường cái mở rộng, môi trường được xanh hóa rất đẹp, quy hoạch bố trí các công trình nông nghiệp sinh thái rất tốt, nhất là tòa nhà cơ quan của Ban quản lý Khu kinh tế mới, đã hình thành nên vóc dáng của một đô thị nhỏ mà hiện đại.

Quang cảnh hiện nay của Khu kinh tế mới làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, bước vào Khu kinh tế mới, rõ ràng cảm thấy trời càng xanh hơn, không khí càng tươi mát. Trời xanh mây trắng, nước biếc hữu tình.

Đám người Dương Hoa ngồi trên xe, ánh mắt tò mò chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, kinh ngạc nói:

- Chánh văn phòng An, đây là cái thị trấn nhỏ hẻo lánh, lạc hậu mà anh tới công tác đầu tiên đây sao? Trời ơi, đây quả thật là một thành phố nhỏ hiện đại mà duyên dáng, rất giống một thành phố sông nước miền nam. Chà, chà, thật sự là không ngờ, Phòng Sơn lại có một nơi tươi đẹp đến như thế này!

An Tại Đào cười cười, không nói gì. Tôn Hiểu Linh nghe vậy dịu dàng liếc An Tại Đào một cái, mỉm cười:

- Phó chánh văn phòng Dương, đây là vài năm ngắn ngủi mà xảy ra thay đổi hết sức to lớn. Cô xem bên kia, đó là sông Tư Hà. Vài năm trước đây, hai bên bờ sông đều là đất hoang. Từ phía kia nhìn lại, đó là đường cái do Chánh văn phòng An xây dựng và cải tạo, trước khi cải tạo con đường này, người dân Tư Hà chỉ có thể đi bộ và đi xe đạp. Nơi đây đã xảy ra sự thay đổi vô cùng to lớn. Từ một thị trấn thâm sơn cùng cốc cho tới hôm nay trở thành khu kinh tế mới nông nghiệp sinh thái, thu nhập của người dân đã vượt qua mức thường thường bậc trung. Hì hì, không phải tôi khoe khoang, mức sống của nhân dân địa phương chúng tôi có khi còn cao hơn ở thành phố lớn! Toàn bộ công lao đều nhờ ở Chánh văn phòng An. Nếu không có Chánh văn phòng An, bây giờ nơi này vẫn là một vùng hoang vu!



Người khác nghe Tôn Hiểu Linh nói vậy, sẽ cho là cô nịnh bợ An Tại Đào, nhưng chỉ có An Tại Đào mới nhận ra được cảm xúc sâu lắng trong câu nói của cô.

Trước kia, Tôn Hiểu Linh là Phó chủ tịch thị trấn Tư Hà, còn An Tại Đào tới Tư Hà làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, tổ chức làm đường, thu hút đầu tư, chuẩn bị xây dựng dự án nông nghiệp sinh thái Khu kinh tế mới Tư Hà…chuyện xưa như một cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu Tôn Hiểu Linh. Một cảm xúc dịu dàng dâng lên trong lòng cô, cô không kìm nổi nhìn sang An Tại Đào, thấy trong mắt hắn cũng thoáng hiện lên một tia dịu dàng và ấm áp, trong lòng cô cảm thấy rất an ủi.

An Tại Đào thầm thở dài, giọng cũng đầy cảm thán nói:

- Đúng vậy, lúc trước tôi làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, đồng chí Tôn Hiểu Linh lúc ấy là Phó chủ tịch thị trấn. Ài, nhớ tới những ngày phấn đấu gian khổ trước kia, thật sự là kỷ niệm quý giá một đời khó có thể quên được!

Dương Hoa nhìn Tôn Hiểu Linh cười nói:

- Không ngờ Chủ tịch thành phố Tôn đã từng là Chủ tịch thị trấn, cô có thể kể cho chúng tôi nghe những chuyện về công tác của Chánh văn phòng An trước kia không? Chúng tôi rất tò mò muốn biết.

Dương Hoa thấy tâm tình An Tại Đào có vẻ rất tốt, liền nói vui một câu.

Lúc nhìn thấy bóng dáng An Tại Đào, Mã Hiểu Yến rất kích động, ánh mắt như mờ đi. Cô đứng đó nhìn như ngây như dại hình bóng quen thuộc mà xa lạ của hắn các đó không xa, nếu không nhờ thư ký bên cạnh nhắc nhở, cô sẽ càng thất thố.

Sau một lát thăm hỏi, An Tại Đào cùng với Cổ Trường Lăng, Tôn Hiểu Linh, Mã Hiểu Yến và các lãnh đạo khác của huyện, thành phố đi vào tòa nhà cơ quan Ban quản lý khu kinh tế mới, phía trước, phía sau, là khuôn mặt quen thuộc của các cán bộ Khu kinh tế mới.

- Chánh văn phòng An!

- Bí thư An!

- Bí thư An!

Trong đám người vang lên giọng nói kính cẩn và vui mừng, mỗi lần như vậy An Tại Đào đều quay lại mỉm cười gật đầu đáp lễ. Nơi đây là “căn cứ địa” một thời của hắn, nơi hắn công tác lâu năm nhất. Cũng là nơi hắn có nhiều cảm tình nhất với các cán bộ cùng công tác, gần như tên mỗi người và chức vụ trong thời gian trước kia, hắn đều nhớ rõ.

Rát nhiều ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào chăm chăm, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Các cán bộ khu kinh tế mới gặp lại An Tại Đào, cảm thấy gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của hắn vẫn như trước, nhưng khí chất trên người hắn đã thay đổi rất nhiều, toàn thân hắn toát ra một thứ uy thế như có như không của quyền lực uy hiếp mọi người. Mấy năm trôi qua, hắn đã lên tận chức vụ này. Nếu lại cho hắn mười năm nữa, hắn sẽ còn lên tới tận đâu? Không ai dám nghĩ.

Đi vào cơ quan của khu kinh tế mới, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, An Tại Đào không kìm nổi dừng bước, cười nói:

- Đồng chí Hiểu Yến, với tôi thì khu kinh tế mới không có gì thay đổi, bồn hoa nhỏ bên kia vẫn còn chưa tu sửa ư? Ừ, tôi nói đồng chí Hiểu Yến đừng có tiếc tiền, chỗ nào cần dùng thì phải dùng thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook