Quân Tử Chi Giao

Chương 29: Chương 29

Lam Lâm

30/11/2016

29.

Mơ hồ, Khúc Đồng Thu cảm thấy tựa như trở lại lúc tân hôn, người vợ lớn tuổi, chín chắn hơn thường chủ động nâng gương mặt anh lên, anh vẫn hay thẹn thùng, lúc môi chạm vào nhau, tâm tình hạnh phúc và e lệ. Hương thơm dễ chịu trên người vợ làm anh cảm thấy mình là gã đàn ông may mắn nhất.

Nhưng không biết từ khi nào vợ anh trở nên to gan lại khỏe như vậy, lấy tay chạm vào trong quần áo anh.

Bị ôm chặt lấy, bị hôn môi đến cuồng nhiệt. Rõ ràng là bằng phẳng, vậy mà vùng ngực anh đang được vuốt ve lần nữa. Theo bản năng, Khúc Đồng Thu đáp lại, nhưng trong hoảng hốt bắt đầu hoài nghi. Tiếp theo ngay cả bên trong đùi cũng bị sờ soạng, bàn tay chạm vào nơi riêng tư kia khiến Khúc Đồng Thu tâm hoảng ý loạn, muốn gập chân lại, vẻ mặt mỉm cười của vợ lại bất chợt biến thành gương mặt của Nhậm Ninh Viễn.

Biến cố ấy dọa anh một cú sốc, vừa nâng đùi lên đột nhiên ngay lập tức mở to mắt.

Con tim hẵng còn thình thịch đập loạn, cố gắng nhìn chăm chú người vừa rời môi mình khỏi môi anh, là người đang thở hổn hển cúi đầu xuống nhìn anh, cũng chính là Trang Duy.

Khúc Đồng Thu hoảng sợ, nhanh chóng bị cảnh trong mơ và thật làm cho hồ đồ, lặng ngốc đến vài giây. Nhân mấy giây ấy, Trang Duy lại chồm tới hôn anh. Rụt lùi về phía sau, Khúc Đồng Thu cảm giác đầu lưỡi cương quyết tiến vào, mở ra khớp hàm anh, bắt chước một thứ tập kích bình thường nào đó, ướt át đi vào, khuấy đảo, nhất thời trên lưng tê rần. Cảm giác sợ hãi, nhưng vùng vẫy rồi mới biết động tác của mình yết ớt đến nhường nào.

“Ô… Ô…”

Tiếng lo sợ, cự tuyệt vào tai đối phương lại chính là tiếng rên rỉ đáp lại. Trang Duy hôn cuồng dại hơn, động tác cũng mạnh hơn, nâng mông anh lên, áp gần ma xát.

Tiếng thở dốc hỗn loạn, sung sướng, rên rỉ của đối phương vang bên tai, cảm giác phóng túng khiến Khúc Đồng Thu run rẩy. Anh tưởng tượng được Trang Duy dự đinh làm gì. Nhưng nói như thế nào đối tượng của hành vi như thế không nên là anh. Quan hệ cả hai không khắng khít, Trang Duy cũng chẳng yêu thích anh, anh không phải kẻ mến người đồng giới, lại là một kẻ làm cha ở tuổi trung niên. Chỉ cần có phần băn khoăn, Trang Duy sẽ không nên lấy anh ra làm đối tượng tiết dục sau khi uống say mới phải.

Hôn môi trong thoáng chốc, Trang Duy rời khỏi cổ anh, thở hổn hển lấy tay cởi áo sơ mi anh, khóe mắt ướt át, đôi môi đỏ bừng, vẻ mặt, hơi thở đậm sắc tình khác hẳn ngày thường. Nhìn thấy, Khúc Đồng Thu có phần sợ hãi.

Anh nằm dưới thân Trang Duy, nơi bồn tắm lớn cũng không dư dả không gian cho anh giãy dụa tìm con đường sống, trên người càng chẳng có sức lực nào. Tuy chậm chạp kháng cự, vẫn chỉ trơ mắt nhìn Trang Duy cởi quần dài anh ra.

Khúc Đồng Thu trong lòng sốt ruột, thở hồng hộc, mở miệng, đầu lưỡi cứng ngắc, miễn cưỡng ra tiếng: “Này, chuyện, chuyện này là… sao…”

Ý thức bản thân của anh kích động đến mức nói không nên lời, Trang Duy liền cắn đầu lưỡi anh. Khúc Đồng Thu bị cắn mạnh đến mức vô cùng hoảng sợ, sợ bị cắn thêm một lần nữa, nhất thời không dám cử động. Lời lẽ giao triền một phen, Khúc Đồng Thu như được đại xá hồng hộc thở, chỉ thấy Trang Duy bắt đầu cởi quần áo của bản thân, tiến đến mở nước ấm vào bồn tắm.

Một dòng nước chảy ra, Khúc Đồng Thu cảm thấy càng thêm nguy hiểm, hốt hoảng, nhưng chỉ cần dùng ít lực thôi sẽ trượt chân. Ngã vài cái trong nước, vẫn bị Trang Duy đè xuống.

Lời cự tuyệt “Không được” lắp bắp phát ra hoàn toàn bị xem nhẹ, như một sự tồn tại nhỏ bé, và là một trong những thú vui của đối phương khi hoan ái mà thôi. Ý thức gần như đã tỉnh, thẩn thể không nghe theo sai khiến. Đang cảm giác sợ như bị đi săn thì Trang Duy đã túm được anh, lột sạch anh, ôm lưng anh dựa vào ngực mình, trong tiếng chảy của nước làm ra tư thái phải hưởng thụ.

Tới thời điểm này rồi, Khúc Đồng Thu chỉ có thể giống con ếch bị rắn độc chộp lấy, bất động để ngón tay kẻ kia tùy ý vuốt ve. Chưa từng bị người nào như vậy sờ qua, anh thậm chí cũng chưa từng sờ qua người khác như vậy. Thế là run rẩy không thôi, toàn thân co lại.

Trong ngây ngốc, tay của đối phương đã tiến vào nơi anh khó có thể mở miệng. Rồi một ngón tay đi vào, cảm giác lạnh lẽo, trơn nhẵn làm anh sợ run cả người, choàng tỉnh, lùi về phía sau. Trong khủng hoảng, một ngón tay khác lại đi vô.

Khúc Đồng Thu bị gây sức ép đến mức phải rên rỉ cầu xin tha thứ, trong mơ hồ chẳng biết đã vào bao nhiêu ngón tay, nước cao đã quá thắt lưng, trong lòng sợ hãi, càng không ngừng lùi về sau như giúp đỡ Trang Duy. Chống cự yếu ớt đó dường như ngược lại càng làm cho Trang Duy hưng trí ngẩng cao, dụ dỗ, ép buộc anh hơn.

Ngón tay vừa bỏ ra, Khúc Đồng Thu ngay tức khắc hoàn toàn bị vật chạm vào phía trước đụng phải, sợ hãi bao phủ anh. Quả nhiên mới qua vài giây, cũng cảm giác được ý đồ xâm nhập của dị vật kia. Muốn hét to ra, nhưng trong cổ họng Khúc Đồng Thu nhất thời chỉ có thể phát ra thanh âm mỏng nhẹ, run rẩy bị một chút tiến vào.

Chờ anh nhịn không được lung tung kêu to, cảm thấy sắp chịu không nổi, sự đè ép bên trong cuối cùng không tăng thêm lực nữa. Trang Duy ghì lấy thắt lưng anh, thở hổn hển, cắn cổ anh, rồi bắt đầu chuyển động.



Ngực bị vuốt ve, cảm giác có thứ chuyển động trong cơ thể thật quá mức đáng sợ, va chạm đến bên trong nóng lên. Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới hỗn loạn cả rồi, hốt hoảng nắm lấy thành bồn tắm lớn, cầu xin nói: “Trang Duy, Trang…”

Trang Duy đang lúc thở hổn hển nghe thấy tiếng anh thì lỗ tai ngứa lên: “Chuyện gì?”

“Đừng, đừng như vậy…”

Nhưng đối phương không có dấu hiệu ngừng lại, dường như còn trầm mê hơn, trong cơ thể anh hung hãn chuyển động. Cầu xin tha thứ không được, Khúc Đồng Thu lắp ba lắp bắp, thanh âm vỡ thành mảnh nhỏ, nhưng đùi vẫn bị tách ra đâm vào.

Động tác của Trang Duy kịch liệt hơn, có lẽ ngại anh cãi lại, tức thì đưa ngón tay vào miệng anh, chơi đùa với đầu lưỡi anh. Rốt cuộc Khúc Đồng Thu phát không ra tiếng nữa, cảm giác bất lực không thể khép miệng, lập tức cảm thấy toàn thân đều đổ sụp.

Khó khăn đợi đến khi Trang Duy lấy ra, dường như giúp anh rửa sạch, ở trong nước xoa xoa nắn nắn hạ thân đã uể oải của anh, vì anh mà lau rửa. Bị giằng co một phen, Khúc Đồng Thu choáng váng, tâm trí căng thẳng, chỉ có thể mặc cho sự đùa nghịch ấy. Nghỉ tạm không bao lâu, liền kinh hoàng thất thố bị bắt làm lại, mặt đối mặt đặt ở trong bồn tắm lớn cứng rắn tiến vào.

Hai chân đặt bên cạnh bồn, lưng cũng bị nâng lên, cảm giác như sắp đứt lìa. Tiếp nhận động tác tiến vào có phần thô bạo của Trang Duy, Khúc Đồng Thu kêu la rên rỉ, nhưng vẫn chẳng dám mở mắt nhìn gương mặt kẻ ở trên.

Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tưởng được việc này rất giống ái tình. Bị người bản thân quen lâu như vậy đặt dưới thân, đối đãi nào có khác con búp bê bị phồng lên do thổi khí vào.

Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, bụng cũng dần nóng, phần phía trước bị bàn tay Trang Duy phủ lấy, xoa nắn, khoái cảm trên mặt sinh lý là có thật.

Nhưng anh không ngừng giãy dụa dưới thân Trang Duy. Anh đã từng gặp sự tình này, nhưng quá trình thế nào anh đều không nhớ rõ. Ý thức tỉnh táo bị người đồng tính xâm phạm vẫn là lần đầu tiên, đối phương còn là người quen biết, loại cảm giác này sao mà tàn khốc quá.

Giao tình dù mỏng manh đến thế nào đi chăng nữa, Trang Duy có bắt nạt anh đến mức nào, thì lẽ ra phải nể mặt anh là bạn học cũ ngày xưa mà nên do dự mới phải chứ.

Ngay cả đầu óc cũng không còn rõ ràng, vậy nhưng cảm giác trong lòng thật khó chịu.

Khi tỉnh lại, phát giác trước mắt vẫn là bóng tối dày đặc, một lát sau Khúc Đồng Thu mới ý thức được mình đang co rúm trong chăn.

Đầu mông lung, nhưng nghe thấy tiếng động bên ngoài, Trang Duy đã rời giường, Khúc Đồng Thu mơ hồ nghe thấy tiếng đi lại rất nhỏ trong phòng ngủ.

“Cậu tỉnh rồi sao?”

“. . . . . .”

“Có khỏe không? Thức dậy được không? Muốn ăn điểm tâm gì?”

Giọng nói dường như rất thản nhiên, ngay cả lời xin lỗi thoáng qua cũng chẳng cảm giác được.

Khúc Đồng Thu nhắm mắt. Anh thật đúng là một kẻ bé nhỏ không quan trọng. Đối với những người như họ mà nói, làm gì anh cũng chẳng phải chuyện lớn, không cần sợ phải chịu trách nhiệm và trả thù.

Nhưng bị một người đàn ông đồng tính xâm phạm, tối thiểu anh cũng nên nhận được một lời giải thích, ít nhất nên nói một câu “Tôi xin lỗi” với anh chứ.

Trên đầu có tiếng động rất nhỏ, là Trang Duy xốc chăn lên.

“Sao vậy?”



Khúc Đồng Thu run rẩy trong chốc lát, thanh âm khàn khàn: “Sao cậu có thể làm việc này với tôi?”

Như thể đối với phản ứng của anh Trang Duy rất bất ngờ, sững sờ trong chốc lát, cau mày nói: “Cái gì? Chuyện tối hôm qua? Hiện tại cậu đừng nói với tôi tối qua cậu không muốn làm.”

Khúc Đồng Thu vội mở to mắt, khóe mắt đỏ lên, lắp bắp: “Tôi, tôi sao lại muốn làm?”

Sắc mặt Trang Duy trở nên khó coi, một lát sau mới hất hàm, từ trên cao nhìn xuống anh: “Hả? Cậu không muốn làm? Nếu không phải ý đó, vậy cậu tới làm gì? Nếu không phải cậu có ý đó, vậy tôi mang cậu về nhà làm gì?”

“Tôi, tôi, tôi làm sao có thể…”

Trang Duy “Hừ” một tiếng: “Cậu dám nói cậu không hề ngầm ám chỉ việc đó với tôi?”

Khúc Đồng Thu gấp đến độ môi run lên, lắp bắp: “Cậu… tôi…”

“Nếu không phải cậu dụ dỗ tôi, cậu cho là dựa vào cái gì mà tôi muốn ra tay với cậu?”

“Tôi…”

“Đều đã là người trưởng thành, ước hẹn lên giường, có gì mà kinh hãi đến vậy. Đến tuổi này rồi, cậu vẫn không hiểu sao?”

“Tôi, tôi không phải đồng tính luyến ái…”

“Tối hôm qua cậu có cao trào không?”

Khúc Đồng Thu cứng họng, ngực bị nén lại đến sắp vỡ ra, nhưng không biết phải tranh luận như thế nào, chỉ cảm thấy huyệt thái dương thình thịch đập, trên mặt đỏ và nóng hổi, ánh mắt chua xót, chỉ có thể hít vào từng hơi, từng hơi một.

Trang Duy cũng hốt hoảng cuống lên, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, cậu đừng vậy nữa. Hãy thẳng thắn đi, hiện tại trở mặt không chịu nhận, ý cậu là nói tôi cưỡng ép cậu?”

“. . . . . .”

“Vậy cậu muốn tôi bồi thường cái gì?”

“. . . . . .” Khúc Đồng Thu há miệng thở dốc, nói không ra tiếng.

“Nghĩ không ra thì về nhà suy nghĩ cho kỹ đi. Nghĩ rõ ràng càng sớm càng tốt. Đừng lấy cái bộ dáng đối phó với Nhậm Ninh Viễn ấy dùng với tôi.”

Rời khỏi nhà trọ của Trang Duy, Khúc Đồng Thu ngồi lên tàu nơi đường sắt ngầm đi về. Toàn thân đau nhức đến tưởng như phải nát ra, hạ thân lại đau không chịu nổi.

Một đường chồng chềnh xóc nảy. Trong ngực nghen lại quá nhiều, khóe mắt cũng cay cay quá, nhưng chẳng thể nói được bất cứ gì.

Có phải nghĩ chuyện gì đều có thể nói ra đâu cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Tử Chi Giao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook