Quế Cung

Chương 4: Chương 1.3

Trì Linh Quân

14/08/2016

Type-er: Windy0503

Chẳng một ai trong Mộng Liễu Uyển bận tâm tới việc Nam Cung Cửu đang co giật đùng đùng trên mặt đất, bởi tất cả đều đang bàn luận nhiệt tình xem rốt cuộc Yến Nam Phi hay Tây Môn Phiêu Tuyết mới là người giành chiến thắng. Nếu không có Nam Cung Cửu đưa lời mách nước, bọn họ nhất định sẽ dồn hết tiền đặc cược cho Tây Môn Phiêu Tuyết. Có điều, lúc này chắc phải tính toán cặn kẽ lại mới được.

Dưới sân khấu không khí càng lúc càng thêm náo nhiệt, người đặt cược đã lần lượt ngồi vào vị trí, hứng thú quan sát chiến tình.

Nam Cung Cửu mới chịu đả kích lớn đã từ từ bò dậy, lặng lẽ ngước nhìn Yến Nam Phi và Tây Môn Tam thiếu gia vẫn đang đứng oai dũng trên đài. Nàng thực sự không cố ý, nhưng nhìn tình hình hiện nay giống như đôi tình nhân đang cãi lộn…thậm chí đã dụi mắt mấy lần, vẫn chỉ có cảm giác đó. Than dài một tiếng, nàng thực sự đã biến thành hủ nữ rồi.

Nhà cái thét lớn “Mua rồi rút tay.”

Mọi người ai nấy đều hưng phấn chờ đợi thời khắc quyết chiến, không ngờ tú bà lại chạy lên sân khấu, lớn tiếng nói “Cầm Sinh hôm nay không được khỏe, không gặp ai hết, xin hai vị đình chiến, ngày khác lại tới.”

Khuôn mặt băng giá của Yến Nam Phi đã có dấu hiệu tan chảy, Tây Môn Phiêu Tuyết cũng đã thu lại đôi mắt lẳng lơ quá độ của mình. Dưới sân khấu ồ lên những tiếng chán nản, Nam Cung Cửu vội vã quay về bàn đặt cược, cất đi trong lòng đồng thời bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nàng mới rồi đã tiết lộ thân phận đại thần, nhớ đến cảnh chàng từng gác đao lên cổ nàng đưa lời cảnh cáo, Nam Cung Cửu ớn lạnh toàn thân, có thể thấy trước hậu quả chọc giận đại thần rất nghiêm trọng, chi bằng, ôm tiền chạy trốn…Nghĩ vậy, nàng thu cổ, nhón chân lẻn ra ngoài qua của bên.

Bao quanh Phù Phong Đài là một hồ lớn, trên mặt nước có rất nhiều bóng thuyền, có vài cái đỗ vào bến, có cái lại dạo mát quanh hồ. Khắp hồ có bố trí những cây cầu  cao cao, mỗi cây cầu nối với một khu vườn hoặc lầu gác. Lúc này Nam Cung Cửu hoàn toàn không nhớ khi nãy đi vào từ hướng nào, chỉ biết bản thân rơi vào tình trạng lạc đường toàn tập. Mộng Liễu Uyển thực giống mê cung bát quái, cộng thêm tiếng cười nói của đám oanh oanh yến yến, Nam Cung Cửu loay hoay không biết phải làm gì. Bỗng một thân hình cao lớn từ từ hạ xuống trước mặt nàng, sầm mặt hỏi “Ngươi định đi đâu thế?”

Nam Cung Cửu biết rằng việc ôm tiền chạy trốn đã thất bại, bi ai ôm đầu đáp “Ta ra ngoài tìm chỗ đi vệ sinh, không ngờ lại bị lạc đường.”

Yến Nam Phi khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị nói “Ta đã tìm ra được chỗ ở của Cầm Sinh, tối nay ngươi phải giám sát chặt chẽ nơi đó cho ta.”

Hả? Xem ra chàng hoàn toàn không biết thân phận của mình đã bị bại lộ, Nam Cung Cửu thở phào nhẹ nhõm, vội vã gật đầu đáp “Được, được.”

Yến Nam Phi dẫn theo Nam Cung Cửu  tránh xa chốn náo nhiệt ầm ĩ, đi sang một con đường nhỏ hẻo lánh, rồi tiến vào trong một biệt viện vắng lặng. Dưới hiên có treo hai ngọn đèn lồng, một chiếc đề ‘Cầm’, một chiếc đề ‘Sinh’. Nam Cung Cửu lập tức hiểu ra, nàng vốn tưởng đại thần lợi hại thế nào, mới nhanh vậy đã tìm ra nơi ở của Cầm Sinh, hóa ra là dựa vào dấu tích này… Còn đang suy nghĩ lung tung, Yến Nam Phi đã xách bỗng nàng kéo lên mái nhà. Khoảnh khắc Nam Cung Cửu run rẩy nói “Ta sợ độ cao.”

Yến Nam Phi chẳng thèm bận tâm, cúi xuống gỡ mấy miếng ngói ra rồi gọi Nam Cung Cửu lại, nói bằng giọng cực nhỏ “Ngươi ngồi đây giám sát, nếu có động tĩnh gì thì ném miếng ngói vào biệt viện kế bên, ta ngồi thiền tại đó.”

“Ngồi thiền?” Nam Cung Cửu thầm nghĩ “Nói hay thì là ngồi thiền, chắn chắc là tìm chỗ để ngủ?”

“Khi nãy trúng phải nhuyễn cốt tán, giờ ta phải vận công tán độc.”

Dứt lời Yến Nam Phi đã bay đi mất. Nam Cung Cửu nhìn theo bóng Yến Nam Phi rời đi, sau đó nhìn mãi trong biệt viện kế bên nhưng không cách nào nhìn thấy rốt cuộc đại thần ngồi thiền ở đâu. Trong lòng nàng không khỏi trào dâng cảm giác phẫn uất, thế nhưng đã nhận tiền của người ta, nàng đành phải cống hiến chút công sức. Nghĩ vậy Nam Cung Cửu bắt đầu nghiêm túc nhìn xuống lỗ nhỏ kia, căn phòng phía dưới tối đen như mực, chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, nàng lại không phải cú đêm, chẳng thể nhìn xuyên qua bóng tối. Được rồi nếu đại thần đã bảo giám sát, vậy thì cứ giám sát là được.

Sáng sớm hôm sau, gió thổi hiu hiu, từng ánh nắng ban mai phản chiếu xuống mặt hồ, tỏa ánh sáng lấp lánh. Nam Cung Cửu nằm trên mái nhà ngủ không biết trời trăng gì cả, bỗng cảm thấy cực kỳ chói mắt. Theo bản năng nàng đưa tay dụi mắt, lật người, cùng lúc mất đi thăng bằng, ngã lăn xuống dưới, Nam Cung Cửu sợ hãi thét lên.

Thế nhưng, sao nàng lại chẳng hề cảm thấy đau đớn, mà ngược lại còn cảm thấy phía dưới thân mình đặc biệt mềm mại.

Chỉ là sau tiếng thét của mình, nàng dường như nghe thấy một tiếng kêu thê thảm khác. Nam Cung Cửu hết ngó trái lại ngó phải, cuối cùng phát hiện ra mình đang nằm đè lên một người khác. Không phải chứ, nàng đè chết người rồi sao? Nam Cung Cửu nhanh nhẹn nhảy bật dậy. Đúng là tạo nghiệt mà!... Quay đầu nhìn lại, người đang nằm trên bãi cỏ, trường bào đỏ thắm, mái tóc đen huyền thả dài xuống tận lưng, trong tay vẫn đang cầm chiếc quạt cốt ngọc. Chuyện…chuyện... chuyện này thực sự quá kỳ quáib! Tỷ lệ rơi từ trên mái nhà xuống mà trúng phải vị hôn phu là bao nhiêu chứ?

Tây Môn Phiêu Tuyết từ từ ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng chiếc mũi bắt dầu chảy ra thứ dịch thể mà đỏ.

Nam Cung Cửu đưa tay che miệng, ánh mắt hoảng loạn, lần này thì thực sự Phun Huyết rồi…

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn Nam Cung Cửu đứng lặng bên cạnh mình, nghiến rắng nghiến lợi nói “Ngươi... muốn cướp của giết người sao?”

Nam Cung Cửu cảm thấy cực kỳ áy náy, nhìn chàng bằng đôi mắt gấu mèo thâm tím “Ta thực sự không cố tình, ai mà biết được ngài đang ở dưới này chứ…” Sau đó, nàng tìm trong người một hồi lâu, lấy lượng bạc mà hôm qua Tây Môn Phun Huyết bồi thường cho nàng đưa ra trước mặt “Này, coi như là tiền thuốc thang. Ngài xem, hôm qua ngài đánh ta, hôm nay ta khiến ngài bị thương, coi như hai bên huề nhé!”

Tây Môn Phiêu Tuyết nghiến răng ngồi dậy, lấy khăn tay bịt mũi, đôi mắt hoa đào hiện rõ vẻ căm hận, nhìn Nam Cung Cửu từ trên xuống dưới mấy lần đầy khinh bỉ.

Nam Cung Cửu không chịu nổi ánh mắt này, liền chống nạnh đứng dậy nói “Này, ngài nhìn đủ chưa vậy?”

Tây Môn Phiêu Tuyết nắm lại mũi, bất cần lên tiếng “Hầu hạ chủ nhân của ngươi cho tốt và bỏ ngay ý định nhòm ngó bản thiếu gia đi.”

Nam Cung Cửu cau mày hỏi lại “Ngài nói vậy là có ý gì?”

Tây Môn Phiêu Tuyết một tay vẫn giữ mũi, một tay xòe quạt vừa phe phẩy vừa nói “Tuy rằng trước nay chưa từng có ai nhảy từ trên mái nhà xuống đè lên người ta, nhưng bản thiếu gia đã từng thấy những chiêu thức tương tự cả trăm lượt rồi. Ví dụ như trèo lên cây với diều giấy lỡ chân trượt ngã, hay giả như ngồi trên thuyền lỡ chân ngã xuống nước, hoặc giả nhờ người đóng giả cường đạo hòng muốn ta anh hùng cứu mỹ nhân…Hưm, đám phụ nữ đó, có ai không dung mạo đến mức hoa nhường nguyệt then, đáng tiếc, còn chưa được lọt vào mắt xanh của bản công tử, chứ đừng nói bộ dạng như ngươi…”

Nam Cung Cửu lạnh lùng liếc nhìn chàng, thực đúng là có trình độ tự sướng cao, thậm chí hiểu lầm nàng cố tình ngã đè lên người chàng đã đành, lại còn vừa lau máu mũi, vừa phẩy quạt tỏ vẻ đẹp trai. Nghĩ vậy nàng hỏi lại đầy chế giễu “Ta thì sao chứ?”

Tây Môn Phiêu Tuyết liếc nhìn qua nàng, nhún vai nói “Là vì ngươi muốn nghe đấy, không phải bản thiếu gia cố tình gây tổn thương cho ngươi. Đoạn tụ vốn dĩ đã hiếm thấy, lại thêm tướng mạo của ngươi, và cả giọng nói ẽo ợt đàn bà kia nữa. Thực đúng là cực phẩm nhân gian.”

Nam Cung Cửu tức đến méo miệng, có điều cố gắng nén giận, cười nói “Tại hạ chỉ là phường vô dnah tiểu tốt, nói đến cực phẩm, làm sao có thể bì được với Tây môn Tam thiếu gia. Ngay đến Nam Cung Yến tiếng xấu nổi cồn thiên hạ, thà đào hôn cũng quyết không gả cho ngài, từ đó là biết…”

“Ngươi nói cái gì?” Tây Môn Phiêu Tuyết tức giận đứng dậy, trợn mắt nhìn Nam Cung Cửu “Đó là vì nàng ta có mắt không tròng. Rồi có một ngày, ta sẽ khiến nàng ấy cam tâm tình nguyện gả cho ta, hết lòng hết dạ với ta.”

“Thật sao?” Nam Cung Cửu vỗ tay, dáng điệu vui vẻ, cười trên nỗi đau của người khác “Vậy ngài có biết hiện nàng ấy đang ở đâu không? Hoặc giả đang ở cùng ai? Nói không chừng đợi đến khi ngài tìm được, người ta đã sinh vài đứa bé bụ bẫm cho người khác rồi ấy chứ. Ha ha, thậm chí còn chẳng thèm thông báo với ngài một tiếng, đã cắm sừng ngài rồi! Thực đúng là đáng hận…”

“Im miệng!” Tây Môn Phiêu Tuyết nổi giận đùng đùng, vứt chiếc khăn dính đầy máy đỏ xuống mặt cỏ, vừa nghĩ tới chuyện Nam Cung Yến đào hôn khiến chàng mất hết thể diện, chàng liền chẳng thể nào kiềm chế nổi cơn giận trong lòng.

Nam Cung Cửu làm bộ sợ hãi, cắn móng tay nói “Nghe mọi người nói Tây Môn Tam thiếu gia vốn ngọc thụ lâm phong, thanh tao nhã nhặn, tuyệt sắc tuyệt tài thì ra lại có tính cánh tồi tệ như vậy. Tại hạ rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân thực sự khiến Nam Cung Yến phải đào hôn rồi…”

Tây Môn Phiêu Tuyết máu mũi vẫn chưa ngừng chảy, khóe mắt không ngừng co giật, chẳng nghĩ ra bất cứ từ nào để đối phó với tên xấu xí mồm miệng sắc bén trước mặt, lúc này chỉ muốn một chưởng đập chết tươi hắn.

Vừa hay lúc này, Yến Nam Phi từ từ bước tới, hoàn toàn chẳng bận tâm giữa họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ buông một câu với Nam Cung Cửu “Ngươi đã tỉnh rồi à?”

Nam Cung Cửu khôi phục lại bộ dạng thật thà, ngoan ngoãn đáp “Tối qua không có bất cứ động tĩnh gì, có điều sáng nay thì có động tĩnh, lúc ta nhảy xuống thì đè trúng phải ngài ấy.”

Tây Môn Phiêu Tuyết lập tức thay đổi nét mặt, ngẫm nghĩ một hồi nói “Thì ra các ngươi đang giám sát Cầm Sinh.”

Yến Nam Phi chẳng hề để tâm, quay người nói “Đi ăn thôi.”

Nam Cung Cửu chập choạng bước theo, trước khi đi còn không quên làm mặt xấu trêu ngươi Tây Môn Phiêu Tuyết.

‘Bộp’ một tiếng, Tây Môn Phiêu Tuyết thu quạt, phủi y phục, lặng lẽ đi theo hai người phía trước.

Nam Cung Cửu vốn đang đói bụng, lẽo đẽo theo sát phía sau đại thần, chẳng hề phát giác có người đang theo dõi phía sau. Mãi cho tới khi đến Mộng Liễu Uyển, Yến Nam Phi mới dừng bước, quay đầu hỏi “Có việc gì sao?” Nam Cung Cửu chẳng hiểu mô tê gì cả, quay đầu lại mới phát hiện Tây Môn Phiêu Tuyết, cũng hỏi theo một câu “Có chuyện gì sao?”

Tây Môn Phiêu Tuyết đã lau sạch mặt, y phục đỏ thắm lại càng khiến khuôn mặt đẹp như ngọc càng thêm rạng ngời, chiếc quạt đặt ở thắt lưng, mày liễu khẽ nhướng lên, đáp “Các ngươi chẳng phải tới đây vì Cầm Sinh mà là muốn tìm Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh.”

Nam Cung Cửu bĩu môi, chỉ nghe Yến Nam Phi nói “Tây Môn Tam thiếu gia chẳng phải cũng tới đây vì chuyện đó sao?”

Tây Môn Phiêu Tuyết nheo mắt, phất quạt nói “Có đến mấy đội binh mã đang tìm kiếm Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh, lai lịch bất minh, phải chăng là muốn thuận nước xuôi dòng, lật tẩy bí mật của môn phái thần bí, rồi thừa cơ cướp đoạt bản đồ kho báu. Thế nhưng Yến đại hiệp, huynh đã quy ẩn lâu rồi, bỗng nhiên tái xuất giang hồ, phải chăng cũng là vì bản đồ kho báu?”

Yến Nam Phi cầm đao đứng đó, giọng nói lạnh băng truyền qua lớp vải che mặt “Yến mỗ không cần giải thích với bất cứ ai cả.”

Tây Môn Phiêu Tuyết cong miệng mỉm cười, lễ độ đáp “Chuyện này vốn cực kỳ quan trọng, Đông Phương trang chủ thậm chí vì chuyện này đã bôn ba điều tra nhiều năm, khó khăn lắm mới lần ra được chút manh mối, thế nên không thể để bất cứ ai nhúng tay vào làm hỏng chuyện. Mong Yến đại hiệp nể mặt.”

Yến Nam Phi nói “Yến mỗ tuyệt đối không hề có ý phá hoại, chỉ muốn giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?” Tây Môn Phiêu Tuyết không hiểu, cau chặt đôi mày.

Lại nghe Yến Nam Phi đáp “Đông Phương Huyền Dạ một mặt triện hồi đại hội võ lâm, mặc khác lại mời Tây Môn Tam thiếu gia tới đây bí mật điều tra, dương đông kích tây, âm thầm tìm kiếm tung tích của Đông Phương Mị Nhi. Thế nhưng môn phái thần bí kia không dễ lộ diện, chỉ dựa vào thuộc hạ dưới tay Tây Môn Tam thiếu gia, e rằng khó mà khắc chế. Yến mỗ không mời tự tới, là muốn giúp đỡ mọi người tìm Đông Phương Mị Nhi thôi.”

“Hả?” Tây Môn Phiêu Tuyết ngẫm nghĩ một hồi lại nói “Năm đó, khi Đông Phương Mị Nhi mất tích mới là đứa trẻ bảy tuổi, Yến đại hiệp tại sao phải cứu muội ấy?”

“Ta chẳng có chút hứng thú nào với đứa trẻ đó, mà chỉ muốn một người ở sơn trang Phù Vân thôi.” Ngữ khí Yến Nam Phi đã dịu dàng đi nhiều, lại nói “Yến mỗ chẳng ngại tranh giành, thế nhưng một người đổi một người, tuyệt đối công bằng.”

Tây Môn Phiêu Tuyết nghe vậy hỏi “Không biết sơn trang Phù Vân có người nào lại khiến  Yến đại hiệp ngày nhớ đêm mong đến vậy?”

Phía sai tấm vải che mặt truyền ra ba chữ “Bắc Đường Kính.”

Nam Cung Cửu kích động, nắm chặt đôi tay, hai mắt lóe sáng, đại thần không hổ danh là đại thần, tốn bao công sức như vậy hóa ra chỉ vì một người phụ nữ, quan trọng hơn cả là người phụ nữ này lại là phu nhân của Đông Phương Huyền Dạ. Nàng bất giác thầm cổ vũ cho đại thần “Rất ngầu! Đại thần cướp Bắc Đường Kính đi, Huyền Dạ ngựa đến đơn côi chiếc bóng. Vậy thì Hồ Tiểu Nam ta sẽ có cơ hội, ha ha ha…”

“Ha ha ha …” Nam Cung Cửu chống nạnh bật cười điên cuồng.

Tây Môn Phiêu Tuyết kinh ngạc nhìn Nam Cung Cửu, nghi hoặc lên tiếng hỏi “Hắn ta đang phát bệnh sao?”

Yến Nam Phi tuy rằng đang đội mũ che mặt, thế nhưng khí thế phát ra từ thân người khiến đối phương dễ dàng nhận ra hắn đang cực kỳ không vui. Bản thân đau khổ vì tình, lại bị người ta coi như trò đùa, đổi lại là ai, chắc cũng chẳng thể bình tĩnh cho được. Nghĩ vậy chàng liền gầm lên “Buồn cười lắm sao?”



Nam Cung Cửu cuối cùng cũng cảm nhận được không khí bất thường thông qua giọng điệu của đại thần, vội vã thôi cười, sợ hãi đáp “Không buồn cười…”

“Vậy ngươi cười cái gì?”

Nam Cung Cửu càng lúc càng cúi đầu thấp hơn, vắt óc suy nghĩ mới nặn ra được một câu “Bắc Đường Kính là một cô gái tốt.”

Tây Môn Phiêu Tuyết lại càng thêm kinh hãi, tay cầm quạt bất giác run rẩy “Các ngươi không phải đoạn tụ sao? Bắc Đường Kính là chị dâu ta, các ngươi đừng có vọng tưởng.”

Yến Nam Phi tự động lược bỏ câu hỏi trước, chỉ chú ý vào nửa câu phía sau  “Vậy thì phải xem trong lòng Đông Phương Huyền Dạ, rốt cuộc tiểu muội quan trọng hay phu nhân quan trọng?”

Tây Môn Phiêu Tuyết nhất thời không đối đáp lại được. Bản thân từ lâu đã nghe nói năm đó Yến Nam Phi, Tái bắc đệ nhất đao đau khổ vì tình mới trộm mật tịch thầm luyện võ công. Thật không ngờ mục đích lại chính là Bắc Đường Kính. Nếu để Yến Nam Phi tìm được Đông Phương Mị Nhi, Đông Phương Huyền Dạ liệu có đem Bắc Đường Kính ra để trao đổi? Điểm này Tây Môn Phiêu Tuyết không dám khẳng định. Có điều, tình cảm phu thê giữa Đông Phương Huyền Dạ và Bắc Đường Kính mỏng manh, nhạt nhẽo là sự thật, nói không chừng trong lòng Bắc Đường Kính xưa nay vẫn luôn thương nhớ về vị đại su huynh Yến Nam Phi cũng nên. Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy chuyện này thực quá sến súa, ngửa mặt than dài “ Huyền Dạ huynh, đúng là tạo hóa trêu ngươi…”

Nam Cung Cửu đứng một bên thừa cơ chen lời “Nếu đều muốn tìm người, vậy hai người đừng đấu nữa, liên thủ đi! Cẩn thận bị người khác giành mất đấy.”

Tây Môn Phiêu Tuyết cau mày liếc tới, chăm chú nhìn vào khuôn mặt thảm không muốn ngắm của Nam Cung Cửu nói “Ngươi là ai chứ?”

“Ta …là người đi theo thôi.” Nam Cung Cửu lùi lại, trốn ra sau lưng đại thần.

Yến Nam Phi lảng tờ tất cả những tạp âm xung quanh, nói “Được, liên thủ, ít nhất cũng không để cho đám người khác nắm được thời cơ.”

Tây Môn Phiêu Tuyết gật đầu tán đồng “Vậy thì, chi bằng chúng ta cùng nhau liên thủ, chờ đợi người thần bí tới đây.”

“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Cách tốt nhất chính là phái người tiềm phục trong Mộng Liễu Uyển, treo biển bán thân.” Yến Nam Phi lại nói, sau đó quay người đẩy Nam Cung Cửu ra.

Nam Cung Cửu lúng túng giơ ngón tay cái chỉ về phái mình “Là ta sao?”

“Không phải ngươi thì chắc là ta hả?” Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ mình, rồi lại chỉ Yến Nam Phi “Hay là huynh ấy?”

Yến Nam Phi lạnh lùng lên tiếng “Tiền không phải dễ kiếm, ngươi đã tiết lộ thân phận của ta, món nợ đó ta còn chưa tính.”

Nam Cung Cửu nuốt nước miếng, chẳng còn gì để nói.

Tây Môn Phiêu Tuyết một tay sờ cằm, một tay cầm quạt nâng mặt Nam Cung Cửu lên “Ha ha.. Tuyết Nương còn lâu mới chịu nhận thứ hàng này.”

Nam Cung Cửu tức giận nhìn chàng, nếu không phải chàng, khuôn mặt nàng sao có thể thê thảm như ngày hôm nay được?

Yến Nam Phi nghe vậy liền nói “Vạn Hoa Cốc chẳng phải có vô số kì trân dược liệu sao? Đoan chắc Tây Môn Tam thiếu gia có cách để tẩy sạch vết thâm tím trên khuôn mặt hắn.”

“Được.” Tây Môn Phiêu Tuyết thu quạt lại, bóng áo đỏ phong độ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, chỉ lưu lại một câu “Ta quay về khách điếm tìm Tiểu Tứ chế thuốc đã.”

Nam Cung Cửu nhìn theo điểm đỏ dần biến mất, há miệng kinh ngạc.

Yến Nam Phi tiến lên phía trước một bước, không khỏi buông lời khen ngợi “Khinh công của Vạn Hoa Cốc quả nhiên là tuyệt hảo.”

Đâu chỉ là tuyệt hảo, chính xác phải nói là không còn là người nữa. Thứ khinh công này thậm chí còn mạnh hơn cả Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự nữa. Nam Cung Cửu đột nhiên cảm thấy tự ti, cái tên Tây Môn Phun Huyết tuy rằng khó nghe đôi chút, tướng mạo cũng  có chút điệu đà, tính cách có phần tự kiêu, thế nhưng công phu quả nhiên không tệ, nàng vốn cho rằng bản thân ưu việt, nhưng đứng trước mặt các đại thần như vậy, thực chẳng có chút tự tin nào cả.

Trong phòng, mùi thuốc tỏa nồng nặc. Tây Môn Phiêu Tuyết ngồi tựa giường, tay không ngừng phe phẩy quạt, Tiểu Tứ lúc này đang ngồi trước bàn bày đầy các bình thuốc to nhỏ, chăm chú nghiên cứu phương thuốc. Nam Cung Cửu vừa bước vào phòng lập tức ngây lặng trước cảnh tượng trước mặt, hai mắt sáng lóa nhìn chăm chăm lọ thuốc nhỏ đưa lời tán thưởng “Ôi chiếc lọ đẹp quá di mất.”

Tây Môn Phiêu Tuyết lười nhác liếc về phía nàng “Tiểu Tứ, đã xong chưa vậy?”

Tiểu Tứ đưa một chiếc đĩa tới trước mặt Nam Cung Cửu nói “Bây giờ bôi lên, sáng sớm ngày mai nhất định vết thâm tím sẽ tan hết.”

“Quá muộn.” Vừa bước vào cửa, Yến Nam Phi đã bỏ mũ, mái tóc trắng tinh xổ tung, dung nhan trắng nhợt đến quỷ dị hoàn toàn lộ diện. Ba người trong phòng lặng nhìn Yến Nam Phi chăm chú thì thấy chàng ngồi xuống bình thản như không, nói “Tối nay sẽ phải hành động.”

Tiểu Tứ định thần, cúi đầu tiếp tục trộn thuốc. Tây Môn Phiêu Tuyết tiếp tục phẩy quạt, cho dù thời tiết hôm nay chẳng nóng chút nào. Yến Nam Phi thì đang không ngừng đắn đo, còn nói là đi ngồi thiền. Ngồi thiền mà cũng có thể khiến cho mái tóc trắng trở lại sao? Rõ ràng là đại thần quay về tắm rửa, ngủ một giấc rồi! Hưm, đại thần chẳng thật thà chút nào.

Mãi lúc lâu sau, Tiểu Tứ đưa một chiếc đĩa nhỏ tới, nói “Lần này chắc không còn vấn đề, vừa uống vừa bôi, chỉ sau ba canh giờ sẽ có hiệu quả.”

“Hả, lại còn phải uống sao?” Nam Cung Cửu chu miệng, nàng sợ nhất phải uống thuốc!

Tây Môn Phiêu Tuyết cau chặt đôi mày liễu, tỏ vẻ khinh ghét “Uống thuốc mà cũng sợ, lại còn chu miệng, thật đúng là một tên công công…”

Nam Cung Cửu giận tím mặt, trước mắt không thèm tính toán với chàng, uống hai viên thuốc Tiểu Tứ đưa cho, sau đó bắt đầu bôi thuốc lên mặt.

Yến Nam Phi đột nhiên nói “Tối nay, Tây Môn Tam thiếu gia hãy dẫn hắn đến cho Tuyết Nương. Là người của huynh, Tuyết Nương chắc sẽ không dám bảo hắn đi tiếp khách.”

“Cái gì?” Tây Môn Phiêu Tuyết nhảy từ trên giường xuống, gận đỏ mặt “Bản thiếu gia không háo nam sắc.”

“Vậy cứ coi hắn là phụ nữ đi.”

“Bản thiếu gia cũng không gần nữ sắc.”

“Hả?” Yến Nam Phi suy ngẫm một hồi, nói “Phải chăng Tây Môn Tam thiếu gia hiện đang luyện Đồng Tử Công?”

Nam Cung Cửu hoàn toàn sốc trước câu nói của đại thần, phụt cười lớn tiếng, khiến cả đĩa thuộc bột bắn vào mặt Tiểu Tứ. Tiểu Tứ khuôn mặt trắng nhợt, cầm chiếc đĩa từ tay Nam Cung Cửu về, lặng lẽ điều chế lại thuốc.

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn Nam Cung Cửu, hai má ửng đỏ, đưa lời giải thích “Không phải vấn đề nam sắc hay nữ sắc, mà chuyện này tổn hại tới danh tiếng của ta.”

“Yên tâm, Mộng Liễu Uyển vốn là nơi cất giữ bạn tình của các anh hào trong võ lâm. Thế nên Tuyết Nương rất kín miệng.”

Nam Cung Cửu được thể đưa lời phụ họa “Nếu có truyền ra ngoài cũng chẳng có gì xấu hết. Bởi vì Tây Môn Tam thiếu gia đoạn tụ, càng dễ dàng giải thích ẩn tình Nam Cung Yến đào hôn.”

Tây Môn Phiêu Tuyết khẽ nheo mắt, quyết định nhẫn nhịn, đợi khi tên xấu xí này rơi vào tay chàng, ha ha…

Dùng xong bữa trưa, ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy mặt trời đã ngả về tây. Nam Cung Cửu đưa tay dụi mắt theo thói quen, bất cẩn khiến phấn bột trên mặt rơi vào mắt, trong đau đớn, nàng lần xuống giường, đi tìm chậu rửa mặt.

Cùng lúc này, Tây Môn Phiêu Tuyết đang nghỉ bên cửa sổ nghe động tỉnh giấc, lại nhìn khuôn mặt lem nha lem nhem thấy rất buồn cười. Thấy Nam Cung Cửu đưa tay quờ quạng, hỏi “Này này, ngươi làm gì thế?”

Nam Cung Cửu nhăn nhó mặt mày đáp “Thuốc bột rơi vào mắt, đau quá, ta muốn tìm chậu nước.”

“Ngươi cứ ngồi đó.” Tây Môn Phiêu Tuyết lại gần đỡ Nam Cung Cửu ngồi xuống, bê chậu nước tới, lại vắt khăn đưa tới cho nàng. Sau đó Tây Môn Phiêu Tuyết đỡ gáy Nam Cung Cửu, một tay dùng khăn thận trọng lau hết số thuốc bột còn vương trên mặt nàng. Đến khi lau sạch, Tây Môn Phiêu Tuyết không khỏi ngây người. Dung mạo trước mặt không thể dùng cụm từ trắng trẻo thanh tú để miên tả, không ngờ trông cũng khá xinh đẹp. Tây Môn Phiêu Tuyết nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách Yến Nam Phi bảo người này tiềm phục. Thì ra người này không chỉ có giọng nói ẽo ợt mà đến tướng mạo cũng có phần…

Lúc Nam Cung Cửu mở mắt, số thuốc bột còn sót lại vẫn gây đau đớn, hai mắt long lanh đẫm lệ, nàng ngước nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết ngây người nói “Làm phiền ngài rồi, để ta tự làm.” Dứt lời, nàng rút chiếc khăn trong tay Tây Môn Phiêu Tuyết ra, nhưng rút mãi chẳng được. Nam Cung Cửu lại ngưới mắt nhìn chàng, bất ngờ phát hiện, trong đôi mắt đào hoa hiện lên dáng vẻ mềm yếu đáng thương của mình. Lại thấy chủ nhân của đôi mắt đào hoa đó đang hoàn toàn ngây lặng. Nam Cung Cửu chợt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra, Tây Môn Phun Huyết cũng rất háo sắc… Rất nhanh, Nam Cung Cửu nghĩ ra một độc kế, dù gì cuộc sống này rất vô vị, chi bằng chọc ghẹo chàng một chút cho vui.

Đúng lúc này Yến Nam Phi đẩy cửa bước vào, thấy hai người một  đứng một ngồi, người này ôm đầu người kia, hai mắt nhìn nhau đắm đuối, bàn tay cầm đao khẽ run, bật ho vài tiếng.

Tây Môn Phiêu Tuyết lúc này bỗng choàng tỉnh, nhảy ra, kinh ngạc hỏi “Ngươi là ai?”

Nam Cung Cửu nhìn chàng bằng đôi mắt long lanh dẫm lệ “Ta chỉ là người theo đuôi đại thần, tên Yến Tiểu Nam. Ngài gọi ta là Tiểu Nam hay Nam nam đều được.”

Khi thấy đôi mắt của nàng, Tây Môn Phiêu Tuyết không khỏi rợn tóc gáy, lập tức quay đầu nới với Yến Nam Phi “Gương mặt của hắn đã khỏi hoàn toàn, quần áo đâu?”

Yến Nam Phi nghe hỏi liền vứt tay nải lên bàn, không nói lời nào đã vội vã bỏ đi.

Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn qua, thì thấy trong tay nải đó có một bộ trường bào màu tím, trông vô cùng lộng lẫy. Trong lòng nàng tự hỏi phải chăng làm nam kỹ thì phải mặc thế này? Nhưng thôi dù sao lúc này nàng cũng đang vui, liền quay đầu chớp mắt hỏi Tây Môn Phiêu Tuyết “Tây Môn Tam thiếu gia không ra ngoài, không phải là định thay y phục cho ta đấy chứ?”

Đôi mắt hoa đào của Tây Môn Phiêu Tuyết nghe những lời đó tức thì phát ra tia sét nhưng chẳng dám nghêng chiến, rất nhanh chuyển sang né tránh ánh mắt nàng, hắng giọng một cái rồi hào sảng bước ra, trước khi đi còn ném lại một câu “Thay xong rồi xuống dưới lầu đấy.” Sau đó, chàng phất áo bỏ đi, đợi khi cửa đóng lại, Nam Cung Cửu lập tức nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn truyền vào.

Khoảnh khắc đó nàng nhận ra cuộc đời nàng đã có thêm một lạc thú mới,  đó chính là giả dạng đàn ông chọc ghẹo Tây Môn Phun Huyết.

Mặt trời dần ngả về tây, trong ánh nắng cuối chiều Nam Cung Cửu ngồi soi gương chải đầu, cánh tay đã tê dại đến mức không nhấc lên, ấy vậy mà vẫn chưa chải xong kiểu tóc đơn giản nhất. Cuối cùng đã khiến một người nào đó chẳng thể nhẫn nại phải lên gọi cửa “Này, ngươi có xuống dùng cơm không thế?”

“Mau vào đi.” Nam Cung Cửu chẳng buồn quay đầu, nói vọng ra “Ta còn đang chải đầu.”

Tây Môn Phiêu Tuyết đẩy cửa bước vào, bên cửa sổ, bóng dáng Nam Cung Cửu mặc y phục màu tím như phù một lớp vàng, mái tóc đen bóng dài tới tận thắt lưng nhẹ bay theo làn gió, trông đẹp như mộng như ảo. Thế như Nam Cung Cửu vừa đưa tay ra, búi rối cả mái tóc, phá hỏng mọi ấn tượng tốt đẹp trước đó. Tây Môn Phiêu Tuyết lắc đầu, chán nản nói “Vậy hàng ngày ngươi chải đầu thế nào?”

Nam Cung Cửu quay mặt lại, đáp “Chuyện đó…hàng ngày ta chỉ chải qua loa một chút là được, dù gì cũng chỉ là người theo đuôi, cần gì phải nghiêm túc. Thế nên ta thực không biết chải mấy kiểu tóc tươm tất, gọn gàng như các ngài đâu.”

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn chăm chú vào khuôn mặt  Nam Cung Cửu hồi lâu, không biết đang nghĩ điều gì, cuối cùng bước lại gần nói “Để ta dạy ngươi.”



Nam Cung Cửu ngô nghê buông tay, để mặc  đôi bàn tay trắng trẻo của chàng bận rộn. Rất nhanh, mái tóc đã được chải xong, nàng lặng ngắm mình trong gương, trường bào tím nhạt, tóc chải mũ ngọc, làn da trắng hồng, mắt tựa thu thủy, môi đỏ hồng đào, đúng là…một mỹ nam cực phẩm. Phụt…nàng thực sự muốn ói máu. Lại nhìn vào Tây Môn Phiêu Tuyết trong gương, hoàn toàn không còn dáng vẻ điệu đàng mà đã ra dáng nam nhi rất nhiều. Đúng là có vật so sánh, trông chàng cũng khác hẳn.

Sau đó Tây Môn Phiêu Tuyết bình thản vỗ vai nàng nói “Được rồi, mau xuống dùng cơm, chúng ta phải đi gấp.” Đợi đến khi bước ra khỏi cửa, đi xuống cầu thang, chàng mới đưa tay sờ ngực, lòng không khỏi hãi hùng “Thật là tà ác! Ánh mắt đó quá tà ác…tên nhóc này nhất định có lai lịch rất lớn.”

Màn đêm buống xuống, lại đến lúc náo nhiệt và đông vui nhất trong ngày.

Mộng Liễu Uyển đèn đuốc sáng choang, tiếng nhạc, tiếng hát vang lên không ngừng. Trên lầu cao nhất của Phù Phong Đài, cũng chính là nơi Tuyết Nương ở. Tây Môn Phiêu Tuyết và Nam Cung Cửu ngồi trong phòng khách đợi một tuần hương rồi, Tuyết Nương mới từ từ bước ra khỏi rèm hoa.

Thấy Tuyết Nương luyện Liên Hoa Bảo Điển đến độ biến thái, Nam Cung Cửu thở hắt một hơi, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: Yêu nghiệt!

Mái tóc chải kiểu đầu phức tạp, phấn son trát dày, trên y phục màu đỏ son là những bông hoa sen thêu bằng chỉ vàng, sau lưng kéo theo một dải váy dài, khoác ra ngoài một lớp lựa màu bạc. Chỉ là vừa mới mở miệng đã để lộ ra giọng đàn ông không lẫn vào đâu được “Tây Môn Tam thiếu gia, thực đúng là khách quý.”

Cùng lúc, giọng Tuyết Nương vang lên, Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vội cuối đầu nói “Tại hạ đường đột rồi, có điều chuyện này gấp gáp, bất đắc dĩ mới phải nhờ Tuyết Nương giúp đỡ.”

Nam Cung Cửu cũng không biết nên gọi Tuyết Nương là ‘anh’ hay ‘cô’ nữa, thôi thì gọi là hắn cho rồi. Ánh mắt của hắn lúc này tràn đầy sức hút, nhẹ đưa mắt nhìn kĩ toàn thân hai người, cảm giác như đang soi xét con mồi vậy Nam Cung Cửu thầm niệm Nam mô a di đà phật trong lòng, có Tây Môn Phiêu Tuyết ở đây, hắn nhất định sẽ không để ý dến nàng đâu, Nam mô a di đà phật…

Tuyết Nương nhấp một ngụm trà, lười nhác nói “Thực đúng là có vài phần nhan sác, mắt nhìn của Tây Môn Tam thiếu gia quả không tệ chút nào.”

Tây Môn Phiêu Tuyết tức thì thấy buồn nôn, nhưng vẫn phải liều mình nói tiếp “Tình cảm giữa chúng ta thực là luân lý bất dung, thế nên tuyệt đối không thể để người ngoài biết được, cũng mong Tuyết Nương thông cảm, tìm cho một chỗ an toàn, tại hạ nhất định sẽ đáp công hậu hĩnh.”

“Được thôi.” Tuyết Nương đặt ly trà xuống, đưa đôi tay thon thả lên sờ cằm, ngẫm nghĩ điều gì đó, lại nhìn Nam Cung Cửu rồi nói “Vị tiểu đệ này xưng hô thế nào?”

Nam Cung Cửu thấy ánh mắt Tuyết Nương thực khiến người ta rợn tóc gáy, liền hướng mắt nhìn trời đáp “Yến Tiểu Nam. Có thể gọi ta là Tiểu Nam hoặc Nam Nam.”

“Nam nam? Cái tên cũng thực là đáng yêu.”  Tuyết Nương ngậm miệng mỉm cười.

Tây Môn Phiêu Tuyết và Nam Cung Cửu không khỏi rùng mình, trong lòng cùng lúc xuất hiện một câu hỏi, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể quyến rũ được cao thủ các đại môn phái chứ?

“Ta sẽ dặn người chuẩn bị, chắc khoảng nửa canh giờ là xong. Hai vị có thể tìm một căn phòng, nghỉ ngơi một lúc.”

Hai chữ ‘nghỉ ngơi’ được kéo dài đầy ý tứ. Đầu Tây Môn Phiêu Tuyết bốc đầy khói đen, kéo theo Nam Cung Cửu đang nhăn nhó mặt mày vội vã cáo từ.

Căn phòng hai người tới nghỉ đặc biệt nhã nhặn, lại rất thơm tho, nhưng cứ cảm giác có chút ám muội. Trong khi Tây Môn Phiêu Tuyết chẳng thấy thoải mái chút nào thì Nam Cung Cửu ngược lại cảm thấy đặc biệt hân hoan, không ngừng đi đi lại lại quanh phòng, tìm kếm đồ vật mới lạ.

‘Lạch cạnh’, nàng lấy một chiếc roi từ ngăn kéo thứ nhất ra, ném lên bàn.

‘Loạt soạt’, một sợi dây từ dưới gầm dưới giường được nàng tìm ra.

‘Lang tang’, một sợi dây xích từ trong ngăn tủ được nàng tìm thấy…

Tây Môn Phiêu Tuyết vừa phẩy quạt vừa kinh hãi nhìn đám đồ nàng vứt ra kia, phút chốc toàn thân đột nhiên nóng rực, mồ hôi túa đầy đầu.

Nam Cung Cửu tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được một thứ mà nàng hứng thú nhất được đặt dưới gối, đó là một chiếc lọ tuyệt đẹp. Vừa mở ra xem, bên trong là một loại thuốc cao trắng trẻo, thơm mát, giống như Tuyết Hoa Cao vậy. Nàng đưa mũi lên ngửi, hân hoan tán thưởng “Ôi thơm quá!” Sau đó, lấy một ít cao ra, đang định bôi lên mu bàn tay, liền nghe Tây Môn Phiêu Tuyết thét rống lên “Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền, chúng ta không thể nào kịch giả tình thật được.”

Nam Cung Cửu giật nảy mình, nhìn chàng bằng ánh mắt hoang mang.

Tây Môn Phiêu Tuyết nhanh chóng xông lại đoạt chiếc lọ trong tay nàng, vứt xuống, mặt đỏ tía tai rống lên “Vô sỉ!”

Nam Cung Cửu lúc này mới phát hiện trên chiếc lọ vừa bị ném vỡ kia có tờ giấy đỏ, trên ghi hai chứ: Ngọc Nhuận. Nàng mơ màng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đào hoa đầy phẫn nộ của Tây Môn Phiêu Tuyết, từ từ hiểu ra thứ Tuyết Hoa Cao thơm phức này có tác dụng gì, liền kê thảm một tiếng, bôi hết số cao trên ngón tay mình lên trước ngực Tây Môn Phiêu Tuyết. Vừa bôi vừa thét không ngừng “Bẩn chết đi được, bẩn chết đi được, bẩn chết đi được…”

Sắc mặt Tây Môn Phiêu Tuyết đã trở nên xanh lét, thực chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, đưa tay điểm huyệt Nam Cung Cửu, lại nhìn thứ trắng trắng, trơn trơn trên phần áo trước ngực mình, không khỏi thấy buồn nôn, lập tức cởi bỏ y phục ngoài, lại lột áo ngoài của Nam Cung Cửu, phẫn nộ nói “Tự ngươi làm bẩn thì ngươi mặc đi, bản thiếu gia không thể nào dính vào thứ đồ ô uế đó được.”

Đợi sau khi mặ bộ y phục của  Nam Cung Cửu lên người, chàng mới giải huyệt đạo cho Nam Cung Cửu. Tuy y phục Nam Cung Cửu hơi nhỏ, có điều sạch sẽ, thế nên Tây Môn Tam thiếu gia lại bắt đầu phe phẩy chiếc quạt trong tay, dáng điệu tiêu sái.

Nam Cung Cửu lặng lẽ nhặt bộ y phục màu đỏ của Tuyết Nương lên, tuy rằng khi nãy bản thân phản ứng hơi quá, có điều vị Tây Môn Tam thiếu gia này cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Lại đưa bộ y phục mặc đã mấy ngày cho nàng. Nam Cung Cửu còn đang do dự, bỗng nghe thấy có người gõ cửa, Tây Môn Phiêu Tuyết lập tức lên tiếng “Vào đi.”

Một người hầu tiến vào, thấy Nam Cung Cửu ngồi trên giường y phục xộc xệch, sắc mặt rầu rĩ, lại nhìn cả căn phòng đầy rẫy đạo cụ, hoảng hốt lên tiếng “Tiểu nhân đã làm phiền hai vị rồi.” Dứt lời, hắn vội vã lui ra, Tây Môn Phiêu Tuyết thấy vậy lập tức gọi hắn “Quay lại, có chuyện gì thì nói mau.”

“Tuyết Nương hạ lệnh tiểu nhân đưa hai vị đến phòng mới.” Tên người hầu liếc nhìn áo ngoài của Tây Môn Phiêu Tuyết, trong lòng tự coi có lẽ khi nãy tình thế gấp gáp, chàng đã mặc nhầm, nên nhẹ nhàng cất tiếng “Hai vị xin cứ tiếp tục, tận hứng càng tốt, tiểu nhân sẽ đứng bên ngoài chờ. Xong việc, chúng ta qua đó cũng được.”

Tây Môn Phiêu Tuyết còn chưa kịp lĩnh hội hết ẩn ý sâu xa, quay đầu liếc Nam Cung Cửu rồi nói “Chúng ta có chuyện gì đâu, đi thôi.”

Tên người hầu lúng túng lẩm bẩm một câu “Á…nhanh vậy sao…”

Nam Cung Cửu ảo não mặc bộ y phục đỏ rực của Tây Môn Phiêu Tuyết vào. Bộ trang phục này to đùng đoàng, ống tay lại vừa rộng vừa dài, mặt lên cả người trông gầy yếu, điều quan trọng chính là trước ngực áo dính một đám ‘Ngọc Nhuận’. Nam Cung Cửu sầm mặt bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua người tên hầu, đột nhiên khẽ tiếng thì thầm “Chàng ấy xưa nay đều hành động nhanh như vậy thân thể yếu mà.”

Tên hầu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Tuyết Nương sắp xếp cho  họ chỗ ở gần hồ, phong cảnh tuyệt đẹp, ánh đêm mơ màng, chỉ có điều cách chỗ ở của Cầm Sinh hơi xa. Trước cửa lớn treo hai chiếc đèn lồng lớn, một chiếc viết chữ ‘Nam’, chiếc còn lại cũng một chữ “Nam’. Nam Cung Cửu thấy vậy bĩu môi, Tuyết Nương này đúng thật chẳng có chút sáng tạo gì cả.

trong phòng đèn đã được thắp lên, hình dạng của hơn mười chiếc đèn khác nhau  không rối mắt mà vô cùng nhã nhặn, tràn đầy cảm hứng. Phòng khách và nơi ngủ chỉ được ngăn bằng một tấm rèm màu vàng, nửa kín nửa hở, nếu lúc này từ bên trong bước ra là một thiếu nữ với thân hình nóng bỏng, đích thực sẽ vô cùng hấp dẫn… Không! Nam Cung Cửu lập tức lắc đầu, vẫn nên để một mỹ nam ở trần thân trên đi ra thì hay hơn, như vậy sẽ thích hợp với khí thế của Mộng Liễu Uyển này hơn.

Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn Nam Cung Cửu vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, thực không hiểu nổi rốt cuộc nàng đang nghĩ những gì, đành kéo nàng ngồi xuống, nghiêm túc nói “Chúng ta hãy luân phiên giám sát Cầm Sinh, Yến đại hiệp sẽ âm thầm giúp đỡ, nhưng tuyệt dối không được để lộ.”

Nam Cung Cửu buột miệng thốt ra “Ta sẽ không để lộ đâu, muốn lộ thì ngài tự lộ.”

Tây Môn Phiêu Tuyết thoáng đứng hình… Nam Cung Cửu trái lại chẳng thèm bận tâm đến phản ứng của chàng, nói thêm “Nếu đã giả vờ thì phải cho giống một chút, giữa chúng ta vẫn còn quá ư xa lạ. Vậy đi, ngài có thể gọi ta là Nam nam giống như chữ đề trên hai chiếc đèn lồng ngoài kia. Cơ mà ta nên gọi ngài là gì nhỉ? Tam Thiếu? Phun Huyết? Hay là Tây Môn?”

Tây Môn Phiêu Tuyết do dự một hồi, mấy cách xưng hô này nghe rất xa lạ, chẳng thân thiết chút nào “Thực ra người thân bạn bè vẫn thường gọi ta là A Tam.”

A Tam…? Tại sao trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh kẻ thứ ba bị ngàn đao băm vằm thế chứ? Nam Cung Cửu bị sặc tức thì bật ho liên tục. Tây Môn Phiêu Tuyết đưa tay nhẹ vuốt lưng cho nàng nói “Ngươi không uống nước, sao lại bị sặc?”

Nam Cung Cửu khó khăn lắm mới đỡ ho, hít sâu một hơi, đáp “Thì bị sặc nước bọt chứ sao!”

Nhìn nét mặt đầy khinh bỉ của Tây Môn Phiêu Tuyết, Nam Cung Cửu chỉ thẳng về phía chàng, nghiêm túc nói “Ngài xem, nét mặt đó là sao? Ta bị sặc ngài đáng lẽ phải đau lòng, ra sức quan tâm, chăm sóc mới đúng chứ.”

Tây Môn Phiêu Tuyết lại không cho là vậy “Nơi này cũng chẳng có ai mà.”

“Cho dù là vậy ngài cũng phải tỏ ra là quan tâm. Mau diễn lại đoạn khi nãy đi.” Nam Cung Cửu tóm lấy vạt áo Tây Môn Phun Huyết nói.

“Diễn lại? Có nghĩa là gì chứ?”

Nam Cung Cửu ngồi thẳng người, giải thích qua loa “Chúng ta bắt đầu lại từ khúc ta bật ho, ngài cần phải tỏ rõ được lòng quan tâm và tình yêu dành cho ta mới được. Đại cục làm trọng, ta cũng đành phải liều mình chứ biết làm sao.”

Tây Môn Phiêu Tuyết cực kỳ không tán đồng, nghí ngoáy chiếc quạt cốt ngọc trong tay, góc mắt thi thoảng lại liếc về phía Nam Cung Cửu, còn nàng trái lại vẫn giữ nguyên bộ dạng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

“Bắt đầu nào!” Nam Cung Cửu hít một hơi, sau đó bắt đầu ho hắng, tuy rằng tiếng ho rất giả, thế nhưng xem ra rất nổ lực. Tây Môn Phiêu Tuyết vô cùng ngại ngần, có đều nể mặt nàng nghiêm túc diễn, nên đành lại gần phối hợp, vuốt lưng cho nàng nói, thanh âm đặc biệt dịu dàng “Làm sao bất cẩn như vậy? Để ta đi rót trà cho ngươi nhé.”

Ngữ khí này, ánh mắt đó, câu nói kia…Đây có còn là Tây Môn Phun Huyết không? Nam Cung Cửu chịu đả kích lớn, bất cẩn ho giả thành thật, ho đến mức xé họng. Tây Môn Phiêu Tuyết thấy bộ dạng nàng đáng thương, đại phát từ bi rót cho nàng ly trà, rồi một tay ôm lấy vai nàng, một tay đưa ly trà đến. Vừa hay lúc này, tên người hầu bước vào, nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết mỉm cười quái dị, nhanh chóng đặt một bát canh trên khay xuống bàn, lại liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu nói “Đây là đồ  chuẩn bị đặc biệt cho Tây Môn Tam thiếu gia.”

“Đồ bổ?” Tây Môn Phiêu Tuyết cực kỳ ngạc nhiên, hỏi lại.

“Chúng tiểu nhân luôn phải phục vụ thật tốt cho từng vị khách. Đặc biệt là những khách quý giống như Tam thiếu gia ngài ạ.” Tên người hầu mỉm cười thần bí  rồi bước ra ngoài, lúc rời khỏi còn không quên đánh mắt ra hiệu với Nam Cung Cửu.

Tây Môn Phiêu Tuyết và Nam Cung Cửu ngây người, đều không hiểu nụ cười ánh mắt quái lạ của tên người hầu có nghĩa là gì, thế nhưng cả hai đều khá hứng thú với món đồ bổ vừa được đưa lên. Lúc mở nắp ra nhìn, chỉ thấy bát canh khá đặc với những hạt gạo màu vàng, ngoài ra chẳng còn bất cứ gì khác.

“Hưm, còn tưởng thứ gì tốt lắm!” Nam Cung Cửu hoàn toàn mất hứng, hắng giọng rồi tiếp tục uống trà.

Tây Môn Phiêu Tuyết hít ngửi kĩ càng, chàng biết trong bát canh này có không ít dược liệu quý giá, là bát canh bổ, vừa hay chàng đang mệt, chi bằng uống bát canh này xong thì ngủ một giấc ngon lành. Nghĩ vậy chàng quay sang Nam Cung Cửu hỏi “Ngươi thực sự không uống?”

Nam Cung Cửu lắc đầu, miệng không rời ly trà, cánh môi trông vô cùng quyến rũ, nhuận đẹp. Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn đến độ mê mẩm, thế nhưng rất nhanh định thần, âm thầm niệm trong lòng mấy câu “Ta thích phụ nữ, ta thích phụ nữ, ta thích phụ nữ.” Sau đó, khi thấy thoải mái hơn, chàng lại ngông cuồng lên tiếng “Ngươi không uống thì ta uống, chốc nữa hết rồi thì đừng có tiếc đấy.”

Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn chàng, chẳng hề đáp lại. Chẳng qua chỉ là một bát canh, có gì hứng khỏi? Có điều, khi nhìn thấy tư thế nheo mắt uống canh của Tây Môn Phiêu Tuyết, nàng lại bắt đầu chảy nước miếng. Chỉ là uống canh, hắn có cần phải đẹp đến thế không? Có điều với tư thế này, cho dù thứ chàng uống là nước lã, thì đoan chắc cũng khiến Nam Cung Cửu chảy nước miếng, thèm rỏ dãi.

Qua làn hơi bốc lên nghi ngút, đôi mắt đào hoa của Tây Môn Phiêu Tuyết lại thêm mấy phần mê hoặc, khuôn mặt tuyệt mỹ vô song thoắt ẩn thoắt hiện. Nam Cung Cửu không thể nhìn thêm nữa, lập tức cúi đầu nhìn mặt bàn. Bảo nàng đây cả ngày đối diện với một người đàn ông đẹp như vậy, thật đúng là khó kìm lòng mà…

Đèn lồng quang mặt hồ dần được tắt đi, tiếng nhạc tiếng hát tiếng ca đừa cũng dần nhạt hẳn, đây cũng là lúc say men say mộng say người tình. Cùng lúc ấy một đám hắc y nhân lặng lẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quế Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook