Quý Phi Giá Lâm

Chương 6

Nhạc Tiểu Thất

03/04/2014

Khi mắt lạnh Thiệu Mẫn mang theo mũi kiếm lợi hại nhìn dọc theo sân bóng rổ, Vạn Quý Phi lấy tốc độ cực nhanh dốc lòng bay ra cửa chạy đi, e sợ chỉ cần chậm vài giây, tên kia thật sự trực tiếp đi vào tìm người. Thẳng đến khi thở hổn hển vù vù tìm được xe của hắn, cô mới thở phì phò buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

“Tìm… Tìm tôi có chuyện gì?” Cô khom thắt lưng dùng sức để thở, nhìn qua cửa kính xe đang nửa mở hỏi người đang ngồi ở bên trong. Chủ nhật tuần trước vừa chụp ảnh, cô đều up ảnh chụp lên website rồi mà, chẳng lẽ còn sót lại cái gì?

“Trước lên xe.”

“Đi đâu?”

“Mời cô ăn đại tiệc.”

Chỉ vì việc này?

Cô lắc đầu: “Không cần.” Đại ân không cần lời cảm tạ, chỉ cần hắn đừng phiền cô nữa là được.

“Cô muốn cho tôi phải nợ cô sao?”

A, đau đầu! Nam nhân này như thế nào khó chơi như vậy? Muốn hỗ trợ lại không muốn thiếu nợ lẫn nhau, tốt! Cô sảng khoái ngồi lên xe, thắt dây an toàn.

“Nhất định là anh mời nha!” Cô xác định rõ ràng lại mới được.

Vừa rồi đi ra từ sân bóng rổ, ngay cả ký túc xá cũng không trở về, trên người ví tiền cũng không mang theo, cũng chỉ có điện thoại. Lần này vô luận như thế nào cũng không thể lại cậy mạnh, cho nên vẫn là trước tiên là nói rõ về chuyện này.

“Đương nhiên! Cho dù cô lại dành thanh toán, tôi cũng không cho.” Hoắc Duẫn Đình trêu ghẹo cười cười, hai tròng mắt bị kính mắt che khuất vẻ mặt tính kế.

Vạn Quý Phi phút chốc quay đầu, thật sâu trừng hắn liếc mắt một cái, Hoắc Duẫn Đình cười càng thoải mái.

Cũng không hỏi hắn như thế nào lại từ thành M đến thành phố G đây, dù sao người này luôn xuất quỷ nhập thần, cô nửa điểm cũng không quan tâm.

Trong não hiện ra tình cảnh vừa rồi ở sân bóng rổ, tinh thần có chút hoảng hốt. Không biết Tiếu sư huynh có cảm thấy cô thực động kinh hay không? Không biết bây giờ Thiệu Mẫn có điên cuồng muốn bắt người hay không. Ai, đau buồn a.

Volvo màu đen lăn bánh rời đi trường đại học, rất nhanh liền ra đường cao tốc. Cô từ trong trầm tư dần phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tốc độ xe cực nhanh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa liền hôn mê.

“Anh… Anh muốn mang tôi đi nơi nào thế?”

“Ăn cơm.”

“Ăn cơm làm sao ra ngoài đường cao tốc?” Hơn nữa cô nhận ra được, đây là phương hướng trở về thành phố M.

“Bởi vì cảm giác tốc độ khá.” Hắn đầu thoáng nhìn qua cô, bình tĩnh trả lời, giống như vấn đề cô hỏi cực ngu ngốc.

Vạn Quý Phi cầm chặt lấy dây an toàn, thiếu chút nữa là thét chói tai: “Tôi đương nhiên biết đi dường cao tốc có tốc độ khá cao, vấn đề là, anh muốn đưa tôi trở về thành phố M?” Thành G có nhiều quán rượu lớn nhỏ như vậy, vì sao phải ngàn dặm xa xôi chạy về thành phố M? Chỉ vì một bữa cơm?

“Thông minh!” Hắn gật gật đầu, trên mặt lộ ra chút tán thưởng.

“Tôi mang cô đi một nơi thực sự rất đáng xem, đảm bảo cô đi qua nhất định khen không dứt miệng. Chờ cơm nước xong, tôi đưa cô về nhà là được, dù sao hôm nay là thứ sáu.”

“Nhưng là… Nhưng là tôi cái gì cũng không mang theo.” Với lại tuần này cô cũng không tính về nhà.

“Về nhà còn cần mang theo cái gì?”

Bị hắn hỏi như vậy, Vạn Quý Phi khinh ngạc một chút. Cũng đúng, có người về nhà căn bản cái gì cũng không mang. Không có biện pháp, xe đã đi qua ranh giới hướng về thành phố M rồi, cô muốn phản đối cũng không kịp.

Rời đi thành G, xuyên qua thành phố L, là vào trung tâm thành phố M, thời gian đã nhanh đến chạng vạng 6h tối.

Dọc theo quốc lộ đi không bao lâu, xe chuyển vào vùng ngoại thành, chung quanh hoàn cảnh càng chạy càng tối.

“Còn rất xa? Anh xác định nơi đó thực sự có thứ ăn tốt lắm sao?” Mắt thấy ông mặt trời mau xuống núi, Vạn Quý Phi không khỏi oán giận.

Đi vào chỗ đó nếu là vùng núi hoang vu hẻo lánh, hắn có thể đối với cô có ý đồ gây rối hay không? Nghĩ vậy trong lòng cô sợ hãi.

“Sắp đến rồi, mùa này thực thích hợp đi chỗ đó.”

Vạn Quý Phi nửa tin nửa ngờ, cũng không nói nữa.

Ngoài cửa sổ hiện lên con đường nhỏ quen thuộc nơi thôn quê, đi xuyên qua chợ, lại chậm rãi lên một cái đê.

Con đường xi-măng trải dài uốn lượn khúc quanh, phía bên trái nhìn lại là một đồng cỏ xanh mởn mởn, mà bên phải còn lại chính là mặt biển rộng lớn. Tịch dương (nắng ráng chiều), thuyền đánh cá chầm chậm lướt mặt biển, cảnh trí thật là say lòng người!

“Oa!” Trước mắt cảnh sắc đột nhiên rộng mở sáng sủa, Vạn Quý Phi nhịn không được kêu to lên. Cô mở cửa kính xe ra, ghé mắt vào ven đường, một trận gió biển mát rượi đánh úp lại, mang theo hương vị muối mặn thản nhiên, tâm tình nhất thời sảng khoái rất nhiều.

“Rất đẹp đi!”

“Ừ!” Cô quay đầu hưng phấn nhìn hắn lia lịa gật đầu, lập tức lại đem tầm mắt rơi xuống mặt biển.

“Không hối hận đến đây đi.”

“Đúng!” Sống ở thành thị, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp tự nhiên như vậy, đương nhiên cao hứng.

“Muốn đi xuống đi một chút không?”

“Có thể chứ?” Đề nghị của hắn khiến cô tâm động, mắt to quay đầu lại nhìn hắn tràn ngập kinh hỉ.

Hoắc Duẫn Đình gật đầu, cũng đánh xe tấp vào một bên đường. Khi xe ngừng lại, Vạn Quý Phi đã khẩn cấp mở cửa đi xuống.

Nơi này cách thôn làng hơi xa, hơn nữa sắc trời đã tối, trên đê trừ bọn họ, ngay cả xe cộ qua lại cũng thật ít.

Xa xa bờ bên kia trên đỉnh nhà xưởng tỏa ra làn khói trắng mông lung, mà trước mắt một đàn vịt nhộn nhịp đang tắm ở trên mặt biển, mặt nước biển tựa như một vỏ quýt không lồ.

“Hô!” Cô thật sâu hít một hơi, hít vào trong lỗ mũi, hơi thở nồng đậm mùa xuân. Thật tiếc a, máy chụp ảnh không mang theo, không thể đem một khắc này lưu lại.

“Cô có thể đi xuống một chút.” Hắn chỉ chỉ bãi biển đối diện bờ đê, Vạn Quý Phi nhìn lại chính mình một thân cao thấp, tuy rằng mặc váy, nhưng may mắn hôm nay mang hài vải, như vậy hẳn là không thành vấn đề, vì thế gật gật đầu.

Bọn họ tìm được một con đường nhỏ quanh co, từ từ đi xuống dưới. Vạn Quý Phi vài lần thiếu chút nữa té ngã, hắn không thể không vươn bàn tay to đỡ cô bình ổn.



Bờ biển trải dài, xung quanh là thuyền bè cập bến. Sóng biển dồn dập va vào bờ, vẽ nên những cành hoa nhợt nhạt.

Vạn Quý Phi kêu to vọt tới nơi sóng vừa vỗ về, nhìn mặt biển rộng lớn vươn tay duỗi người.

Gió lạnh phất phơ, thế nhưng thật sự cảm thấy không lạnh lẽo chút nào, thật thoải mái, cô thật sự rất yêu chỗ này nga.

“Nhìn xem bên kia, một chút chúng ta ở chỗ này ăn cơm.” Hoắc Duẫn Đình chỉ chỉ cái bè cách nơi này không xa, Vạn Quý Phi theo phương hướng nhìn qua, cái bè kia ở ven biển, tựa như hòn đảo nhỏ. Thật sự thú vị thú vị nha!

“Nơi này còn có rất nhiều vỏ sò, cô có thể thu thập.”

“Thật sao?” Cô ánh mắt chợt lóe, khom thắt lưng tìm kiếm chung quanh. Quả nhiên, trên bãi cát phủ kín đủ loại vỏ sò, có nhiều con hình dạng kỳ lạ nhưng lại thập phần đáng yêu.

Dù sao trái tim cũng là tiểu hài tử, Vạn Quý Phi sung sướng đi tìm tìm kiếm kiếm. Không bao lâu sau, trên tay cô đã ôm một đống lớn, còn vừa đi vừa từ một khe hở rớt ra một vài vỏ.

Hoắc Duẫn Đình lắc đầu, từ túi áo lấy ra một cái khăn tay, mở ra đặt ở lòng bàn tay, Vạn Quý Phi vội vàng thả xuống, phát hiện còn chưa có lấp đầy, vì thế lại vui vẻ rạo rực chạy đi.

“Tôi lại đi nhặt thêm một chút.”

Hoắc Duẫn Đình im lặng, sớm biết thế này hắn sẽ không hỗ trợ.

Một lát sau, ráng chiều hoàn toàn nhập vào mặt nước, ánh chiều tà ở mặt biển nhẹ nhàng phiêu bồng.

Thân ảnh kiều nhỏ kia đang ngồi trên mặt đất, còn đang cố gắng nhặt lấy nhặt để. Hoắc Duẫn Đình rốt cục nhịn không được hô qua: “Tốt lắm, phải đi!”

“Nga!” Cô lên tiếng đáp lại, động tác dưới tay lại nhanh hơn. Một, hai, ba, ồ, thành công! Cô đem vỏ sò bị dính một mảng bùn thật to nhặt lên, cao hứng chạy đến mặt biển tẩy sạch.

Khi chạy về, trong tay giơ đồ vật kia lên sướng miệng nói, như đứa trẻ thơ vui vẻ hô to: “Xem này! Cái này thật lớn thật đẹp!”

Bầu trời lấm tấm bụi màu tím, nương theo tia sáng nhợt nhạt dừng trên ngón tay trắng nõn thon dài của cô chính là một vỏ sò lấp lánh sáng bóng.

Hoắc Duẫn Đình bất đắc dĩ: “Cô vì nó mà lâu như vậy?”

“Ân! Anh không thấy là nó rất được sao? Còn có màu tím.”

“Là là, đi thôi.”

Trở lại trên xe, Hoắc Duẫn Đình tay ném lại cho cô cái khăn tay chứa bao đồ tốt, đánh xe chạy đi.

Vạn Quý Phi đem khăn tay bảo bối cởi bỏ, liền dĩ nhiên thưởng thức những sắc màu tinh tế. Sau một lúc lâu, cô cuối cùng cũng đem cái vỏ sò lớn kia vào trong bao.

“Cái này cho anh.” Cô dương dương tự đắc từ trong tay đưa qua cái gì đó nói.

Hoắc Duẫn Đình đưa mắt nhìn sang “Hào phóng như vậy?” Không phải nói thực thích sao?

“Đương nhiên! Coi như là quà đáp lễ anh dẫn tôi tới nơi này đi.”

Hoắc Duẫn Đình sờ sờ mũi, cười mà không nói. [ TNN: người ta hảo ngượng ngùng mà. O^__^O *** Đình: mắt lạnh*** ]

Vạn Quý Phi hồ nghi nhìn hắn một hồi, tổng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ. Không biết có phải mình quá ngây thơ hay không? Kỳ thật hắn căn bản sẽ không để ý chút vật nhỏ ấy đâu, cho nên là cô rất nhất sương tình nguyện*?

*Nhất sương tình nguyện: chỉ theo ý mình/ chỉ biết ý muốn của mình (chỉ theo nguyện vọng chủ quan, không tính đến điều kiện khách quan)

Đến giờ ăn cơm tối xong xuôi thì sắc trời đã muốn tối tăm mù mịt. Khách sạn này cũng chỉ là dùng từ trúc để đáp lều, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, mà Hoắc Duẫn Đình lại mang theo cô dọc theo dãy bàn bằng gỗ đi ra ngoài. Từng bậc thang kéo dài cho đến cái lan can nhỏ đều là từ trúc làm ra, đèn huỳnh quang giản dị đặt ở hai bên, cách ba thước thì đặt một cái, tựa như một gian phòng nho nhỏ độc lập.

Bọn họ tới phía cuối thì dừng lại, phục vụ viên rất nhanh theo tới liền dựng bàn ra cũng đã dâng trà sẵn sàng, Hoắc Duẫn Đình cùng hắn thì thầm sau đó đem hắn đuổi đi.

Vạn Quý Phi đi đến lan can tựa vào, bờ biển kia lờ mờ trong mắt, mặt biển trở nên tối đen mà mơ hồ.

Bỗng nhiên một đạo ánh sáng phía chân trời lướt qua, cô kinh hỉ chỉ vào không trung, quay đầu kêu to: “Oa! Có sao băng!” Lập tức cô chắp hai taylại, từ từ nhắm hai mắt thì thào nói chuyện.

Hoắc Duẫn Đình cười cười, chỉ có tiểu hài tử mới tin tưởng ánh sáng kia có khả năng mang đến vận may. ”Ước nguyện vọng gì?”

Vạn Quý Phi mở mắt ra, dời bước đến bên người hắn ngồi xuống rồi mới trả lời: “Đương nhiên là người nhà thân thể khỏe mạnh.”

“Hài tử ngoan.”

“Đây là yêu cầu cơ bản nhất!”

“Ân, nếu nguyện vọng kia của cô có thể thực hiện, bữa cơm này liền được miễn phí.”

Đang lau chiếc đũa thì cô dừng lại, dịch thân đến trước mặt hắn, dùng ngữ khí thực nghiêm túc thực ngưng trọng nói: “Khẳng định sẽ thực hiện được! Hơn nữa, nguyện vọng này là không thể lấy tiền tài để cân nhắc!” Quả nhiên là người làm ăn, gian thương!

“Ân…” Hắn lại từ từ gật đầu, giống như thực đồng ý, nhưng như vậy —- lại phi thường đáng đánh đòn, giống như cười nhạo cô ngây thơ.

Vạn Quý Phi xí một tiếng, ngồi thẳng thân mình, mặc kệ hắn.

Rời xa đô thị phồn hoa, bên tai là tiếng sóng biển nhấp nhô dạt vào bờ, ngẩng đầu có thể nhìn lên vô số ánh sao lấp lánh, trong không khí bí mật mang theo mùi cá tự nhiên, khiến người nội tâm một mảnh trong suốt.

Đêm xuân, từng trận gió lạnh thổi phù, Vạn Quý Phi rụt vai lại, chà chà xát xát hai cánh tay, cảm thấy có vài phần ấm áp hơn. Sột soạt sột soạt vài tiếng, thình lình một chiếc áo khoác đưa qua.

“Mặc vào.”

“A?”

“Không phải lạnh sao?”

Vạn Quý Phi cảnh giác nhìn hắn, làm sao đột nhiên lại săn sóc như vậy?

Hắn nhìn cô lộ ra biểu tình này, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không muốn chỉ mời cô ăn bữa cơm, lại hại cô cảm mạo.”

“Anh không lạnh sao?”

“Tôi so với cô mặc nhiều hơn.”

Đúng là vậy, hắn trên thân còn có áo len màu đen. Nếu như vậy, kia cô đành phải miễn cưỡng nhận hảo ý này của hắn. Nghĩ như vậy, Vạn Quý Phi liền cảm thấy yên tâm thoải mái mặc vào.



Áo khoác ngoài là màu đen mỏng, trước ngực ấn kí hiệu của hàng hiệu nào đó. Phát hiện người này thực thích mặc màu đen, áo đen quần đen, nếu không có đèn, bóng đêm chắc chắn sẽ đem hắn nuốt hết.

Bởi vậy có thể thấy được, người này kỳ thật rất bề bộn, đại diện cho Phú Nhị Đại* ít có nha. Quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, còn có một cỗ mùi hương có chút lạ lẫm, thực nhạt, rất dễ chịu.

*Phú nhị đại (Thế hệ con nhà giàu thứ hai) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

Nếu… Nếu cô không phải trong lòng có Tiếu sư huynh, khả năng sẽ đối với nam nhân này có tư tưởng không an phận.

Được rồi, cô thừa nhận, trải qua đêm nay, cô bắt đầu đối với hắn có chút thay đổi. Kỳ thật nam nhân này trừ lúc trước thích khi dễ cô, cũng không tính là quá xấu.

Sau đó, rốt cục đồ ăn cũng đến. Đến bờ biển, ăn đương nhiên là hải sản. Vạn Quý Phi nhiệt tình yêu thương hết thảy mỹ thực, một mâm lại một mâm bê lên bàn, miệng của cô chỉ lo ăn, không có thời gian nói nữa.

Sau khi một vòng yên lặng qua đi , Hoắc Duẫn Đình lấy khăn lau lau tay vừa lột qua con tôm, tìm đề tài: “Học y vất vả không?”

“Ân?” Vạn Quý Phi từ trong mỹ thực ngẩng đầu lên, miệng mấy ngụm đem đồ ăn nuốt vào, chậm rãi trả lời: “Khá tốt.”

“Cả nhà đều là bác sĩ, không có áp lực sao?”

“Có.” Nhất là anh trai thành tích tốt như vậy, còn hàng năm lấy học bổng.

“Nhưng là so với những đồng học khác, tôi quá may mắn. Bởi vì từ nhỏ tiếp xúc với Trung y, cho nên còn có vẻ thoải mái.”

“Cô từ nhỏ đã muốn làm bác sĩ?”

“Không không.” Vạn Quý Phi mãnh liệt lắc đầu.

“Tôi trước kia thích ngoạn chụp ảnh, cũng từng nghĩ tới muốn làm thiết kế sư.”

“Vậy vì sao lại chạy tới học y?”

“Bởi vì người nhà muốn nha, bà nội tôi hy vọng tôi có thể kế thừa phòng khám trong nhà.”

Nhìn cô hồn nhiên lại thẳng thắn thành khẩn, Hoắc Duẫn Đình dưới đáy mắt hiện lên vẻ buồn bã.

“Con đường đi mà người nhà trải lót sẵn, cô không biết là không tự do, thực vất vả sao?”

Vạn Quý Phi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tròng mắt đen như mực linh hoạt đảo đảo. Một lát, cô nói liên miên: “Khả năng ngay từ đầu sẽ cảm thấy không vui đi, bất quá thời kỳ phản nghịch của tôi thực ngắn, hơn nữa cũng thông suốt.

Tuy rằng tôi muốn làm thiết kế sư, nhưng công việc thiết kế sư này cũng không nhất định thích hợp với tôi. Nếu tương lai tôi làm không tốt, khả năng sẽ hối hận. Nhưng là làm bác sĩ, bởi vì có trụ cột vững chắc, tôi sẽ rút ngắn đi rất nhiều đường vòng.”

“Cho nên cô là bỏ khó chọn dễ, mới không kiên trì nguyên tắc chính mình đi?”

“Cũng không phải! Ai nói học y là chuyện dễ? Tôi cũng phải thực cố gắng thực cố gắng mới có thể lấy được thành tích tốt.

Về phần kiên trì nguyên tắc vân vân, tôi thích chụp ảnh, học y cũng không ảnh hưởng tới niềm yêu thích này của tôi. Tôi có thể làm cả hai, chính là không đem hứng thú trở thành chuyên ngành mà thôi.”

Nghe xong cô nói chuyện, Hoắc Duẫn Đình trở nên có chút suy nghĩ. Có lẽ là cô đúng, đối mặt với tương lai, cô ôm chặt thái độ thực tích cực.

Hắn không tự giác cười cười, nâng chén trà hướng cô giơ lên. ”Kính một ly cho bác sĩ Vạn tương lai.”

Vạn Quý Phi chăm chú nhìn kỹ hắn, như thế nào đều nhìn không ra những lời này của hắn là thật sự. Hừ, anh là trêu chọc tôi đi?

“Mới không cần cùng với anh cụng ly!” Cô bưng cái chén lên, ‘ừng ực ừng ực’ đem nước uống một hơi sạch sẽ, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục tiến công mỹ thực.

Thế nhưng coi thường sự chúc phúc của hắn, Hoắc Duẫn Đình cười khanh khách. Cô nhóc này nói cô hồn nhiên, nhưng là lúc còn nhỏ đối với vấn đề tiền đồ chính mình có thể rộng rãi như vậy; nói cô thành thục, hành vi lại giống như đứa nhỏ. Một người sao có thể mâu thuẫn như thế? Nhưng mâu thuẫn như vậy lại thực đáng yêu? Ha.

Cơm ăn no đồ uống xong xuôi, Hoắc Duẫn Đình gọi người đến tính tiền. Sau khi phục vụ đem hóa đơn tới, Vạn Quý Phi líu lưỡi tại chỗ. Bữa cơm này còn hơn cả sinh hoạt phí hai tháng của cô.

Sau khi phục vụ lấy tiền rời đi, Hoắc Duẫn Đình đem bóp da thả lại trong túi áo, hỏi: “Tối hôm nay vừa lòng sao?”

Vạn Quý Phi tay xoa xoa lưng không chút để ý trả lời: “Hoàn hảo.” Không thể nói với hắn chính mình đêm nay phi thường thỏa mãn, miễn cho hắn đắc ý.

“Ân, cô đêm nay đi bãi biển, thu thập vỏ sò, vô cùng khoái hoạt; thấy sao băng lại ước nguyện, mong muốn người nhà khỏe mạnh; ăn bữa hải sản thịnh soạn phong phú, đến chắc bụng. Một đêm ý nghĩa như vậy, cô mới nói hoàn hảo, ai.”

“Kia…” Vừa nghe hắn nói như thế, chính mình giống như có điểm không biết chừng. ”Kia tốt lắm đi.”

“Tốt lắm là được! Nói như vậy, đêm nay hẳn là có thể xem như thù lao cô giúp tôi làm việc?”

Này đều có thể so sánh sao? Như vậy sợ là đủ với công sức của cô đi? Vạn Quý Phi nhíu mày, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, nói tương đối là tôi làm một chút việc nhỏ, tối hôm nay đến đây một chuyến quả thực là chỉ có hơn chứ không kém, được rồi đi?”

“Ân, đúng vậy.”

Quỷ hẹp hòi! Vạn Quý Phi lén lút đảo mắt xem thường.

“Cho nên… Hiện tại lại biến thành là cô nợ tôi?” Lời nói lộ ra vài phần dò xét.

“A?” Vạn Quý Phi đột nhiên cảm thấy có mùi của điềm báo không tốt. ”Cái gì?”

“Tốt lắm, tôi cũng không quanh co lòng vòng. Hôm nay tôi đến thành G thì công ty website nói qua, đối phương sẽ ở trên trang web của tôi thêm cái công năng 3D mới, chính là có chức năng khi khách hàng muốn mua sắm cũng có thể đánh giá trực tiếp chất lượng thương phẩm trên trang web. Bất quá muốn đạt tới như vậy hiệu quả, phải đem từng sản phẩm chụp trên đầy đủ phương diện vị trí. Cho nên…”

Vạn Quý Phi càng nghe miệng há hốc ra càng lớn. ”Cho nên… Anh đã nghĩ trước muốn tôi tiếp tục giúp anh chụp ảnh, đúng không?”

Hắn nhẹ vuốt cằm: “Cô thật sự thực thông minh!”

“Cho nên, anh đêm nay mới an bài tôi đến nơi này ăn bữa cơm, đúng không?” Vạn Quý Phi xem xét hắn, trong giọng nói ẩn chứa lên án.

Hoắc Duẫn Đình vừa cười vừa gật gật đầu. ”Cũng cho là đối với cô báo đáp.”

“Kia nếu… Tôi không đáp ứng?”

“Nhưng là, hiện tại cô đang thiếu tôi.” Trong lời nói lộ ra bất đắc dĩ.

“Hoắc Duẫn Đình!” Vạn Quý Phi rốt cục rít gào, quả muốn lấy chén thủy tinh trước mặt đập thẳng vào đầu của hắn: “Tôi chán ghét anh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Giá Lâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook