Qủy Y Vương Phi

Chương 10: chương 10

Minh Thiên Hiểu

21/12/2013

Than nhẹ một hơi, Thiên Tầm ở trước đài trang điểm ngồi xuống, liếc mắt nhìn Phượng Quyết Dạ một cái, chỉ thấy hắn lẳng lặng đứng ở trước bình phong đưa lưng về phía nàng, trên mặt cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cho nên cũng không thấy rõ biểu tình gì.

Bất dắc dĩ thu hồi tầm mắt nhìn về phía hắn, đối với chính mình trong kính tươi cười.

Vừa mới chuẩn bị cầm lấy lược chải vuốt sợi tóc dài, lại có người thay nàng làm lấy.

Một tiểu cô nương thoạt nhìn rất nhu thuận, cầm lấy lược tinh tế thay Thiên Tầm chải những sợi tóc đen dài.

Tóc đen, tuy rằng nghe qua rất nhiều lần, nhưng là nhìn thấy, vẫn là lần đầu tiên, nhìn sợi tóc trong tay, tiểu nữ này trong lòng cảm thán, vạn dặm mới tìm được một mái tóc a, mềm nhẹ như tơ, chính là nhẹ nhàng chải như vậy, nháy mắt liền xuyên qua khe hở, ôn nhu.

Nâng đôi mắt đen tràn ngập hâm mộ lên.

Chớp mắt cái ánh mắt hai người ở trong kính chạm vào nhau, Thiên Tầm vô định cấp cho nàng một cái tươi cười hòa ái, nào biết tiểu cô nương này kinh ngạc một chút, vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn nàng, kinh sợ nàng.

Đây là vì sao? Thiên Tầm trong lòng nghi hoặc vạn phần, Thanh Sơ kia đến tột cùng là ai? Vì sao khi tỳ nữ gọi nàng là Thanh Sơ, Phượng Quyết Dạ lại giận tím mặt như vậy, Thanh Sơ cùng hắn đến tột cùng là có quan hệ gì?

Trong lòng bàng hoàng, rất là khó hiểu, đôi mi thanh tú hơi hơi nhăn mặt, tinh tế tự hỏi.

Giống như, chỉ có đêm qua, Phượng Quyết Dạ đối với chính mình che chở, nhưng là hiện nay, lại giống như người xa lạ, nàng, thật sự không hiểu, không rõ đến tột cùng là vì cái gì?

“Vương phi, búi tóc ô tỳ đã làm xong, thỉnh Vương phi đứng dậy thay quần áo.” Nói xong, bộ dáng nữ tỳ nhu thuận muốn nâng Thiên Tầm dậy.

Đã qua nửa nén hương, một búi tóc mẫu đơn cũng đã được chải vuốt xong, búi tóc nhìn thực rườm rà, nhưng là tại đây dưới bàn tay khéo léo của tỳ nữ có bao nhiêu công phu sinh ra, tay nghề như vậy, cũng không phải là một hai ngày có thể luyện thành.

Nhưng là, búi tóc tuy đẹp, cũng không thích hợp với nàng.

Nhìn mái tóc vừa được chải vuốt xong, Thiên Tầm hai lời chưa nói đã đem phát sách hạ, chớp mắt một cái, đem mái tóc đen trút xuống chiếu vào đầu vai, thanh thuần ôn nhu.

“Vương phi!!!” Tiểu cô nương kinh ngac sửng sốt một chút lập tức quỳ xuống “Nô tỳ, nô tỳ tay nghề không tinh, làm cho Vương phi phiền lòng, thỉnh Vương phi tha thứ.” Đây là lần đầu nàng hầu hạ Vương phi, nhưng là, lại không chiếm được lòng của nàng, nhìn thấy tân vương phi thanh sắc bất động, trong lòng bất an không yên.

“Uy!!! Ngươi sao lại quỳ xuống? Cái gì tha thứ không tha thứ, đứng lên, đứng lên a, ta không trách ngươi, chính là ta không thích búi tóc phức tạp như vậy, đơn giản vẫn là tốt, rất phức tạp, ngươi xem, có điểm rất người lớn,” Ngượng ngùng cười cười, thật là đáng yêu.

Nàng mới mười mấy tuổi mà thôi, không cẩn kiểu tóc nghiêm túc như vậy, gặp Phượng Quyết Dạ nhìn chính mình chằm chằm, xinh đẹp le lưỡi, vẻ mặt xấu hổ “Hắc hắc, ngượng ngùng a, nhưng là, nhưng là ta thật sự không thích búi tóc này a.”

Hơn nữa trên đầu còn gắn nhiều ngọc trâm như vậy, thực rườm rà, đơn giản vẫn là tốt, nhẹ nhàng khoan khoái lại trong sáng, hơn nữa củng không đủng đỉnh mười cân đồ trang sức giống như mũ phượng đêm qua làm cho cổ nàng còn rất đau.

Này, căn bản không phải mĩ, mà là tự chuốc khổ vào thân.

“Không cần quỳ, đứng lên đi, thay ta làm đơn giản một chút.” Yêu cầu của nàng rất đơn giản, đôi khi quý trọng không có nghĩa là cao quý, phức tạp không có nghĩa là xinh đẹp.

Đem nữ tỳ kia nâng dậy, Thiên Tầm thật có lỗi cười cười. “Thực xin lỗi, dọa đến ngươi a.” Nữ tử cổ đại lá gan cũng thực nhỏ.

Nhưng là, liền như vậy một câu thực xin lỗi, nữ tỳ vừa mới bị nâng dậy liềm bùm một tiếng quỳ xuống “Vương phi, Vương phi, ngài đừng nói như vậy, sẽ chết nô tỳ.” Nào có chủ tử đi xin lỗi nô tỳ, tiểu cô nướng sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Quyết khởi miệng, hơi giẫn dỗi, luôn quỳ đầu gối không đau sao. “Tốt lắm, đứng lên đi, ta không trách ngươi.” Nếu thực quái như trong lời nói, tám phần nha đầu kia sẽ bị Phượng Quyết Dạ cấp tha đi xuống.

O0O O0O O0O O0O

Ở ghế tĩnh tọa trong chốc lát, cảm giác tiểu nha đầu kia trên tóc chính mình mang xuống, ngón tay xuyên qua, trong chốc lát, có rất rất quen.

Nhìn chính mình trong kính từng chút từng chút biến hóa, cũng không biết có thể hay không dùng thoát tục hình dung đến.

Phát, giữa gian bị tách ra, trên trán, còn bị quải một cái đạm phấn ngạch liên cực kì tinh tế, phía trên là ba đóa hoa ngọc lan nở rộ, làm cho mặt của nàng lại tăng thêm một chút thẹn thùng.

Tóc đen hai bên đã đơn giản đi, dùng cây trâm thanh lịch cố định.



Nhẹ nhàng chớp lên một chút, ngạch liên cũng lắc lư đi theo, ba đóa hoa rất thật giống như có thể ngửi được mùi thơm.

Đứng dậy, đem Vương phi chính phục thay.

Cẩm bào màu đỏ làm cho nàng trong xinh đẹp tuyệt trần lộ ra một cỗ anh khí, quang thải chiếu nhân, quả nhiên là lệ nếu xuân mai trán tuyết, thần như thu huệ phi xương. Trên cổ tay quần áo có thêu phượng mặc sắc thanh trúc.

Tao nhã như lan, cao quý như trúc.

Đem quần áo này mặc trên người quả nhiên là ung dung cao quý đẹp đẽ nhưng là cũng lộ ra một chút thuộc loại làm nàng cười khẽ.

Trên thắt lưng có thêu cổn tơ vàng biên đai lưng thêu thủy trúc, dây kết thật dài mang theo sắc đỏ thẫm, theo làn váy cùng nhau bay bay.

Thiên Tầm kiều diễm như họa như thế, như nước xinh đẹp tuyệt trần.

“Ngươi xem, đẹp không?” Hướng tới Phượng Quyết Dạ xoay vài vòng, nhẹ nhàng giống như Phượng Điệp bay lên. Mĩ, quả thực là mĩ siêu phàm thoát tục.

Thiên Tầm đẹp không chỉ từ bên ngoài mà là từ bên trong, đồng dạng cũng là từ trong mà ngoài.

Thân thể của nàng luôn có một loại lực hấp dẫn không biết tên, chính là lẳng lặng đứng ở kia cũng là phong hoa tuyệt đại dụ hoặc.

Nàng, là mẫu đơn, hồng mai, tuyết liên kết hợp.

Không chỉ cao quý, ngão khí cũng đồng dạng thoát tục.

Loại khí chất này không phải mỗi người đều có, mà nàng, quả thực chính là hồn nhiên thiên thành, không có một tia mềm mại làm ra vẻ hương vị.

Cẩm y màu đỏ mạ vàng mặc ở trên người nàng quả thực chính là hoàn mỹ nhất trong thiên hạ hoàn thành.

Bên trong thanh thuần lộ ra ngạo khí thản nhiên, bên trong ngạo khí lại lộ ra một chút quyến rũ, tóm lại, thực độc đáo.

Nàng như vậy, Phượng Quyết Dạ xem ngây ngốc —-

Nhìn Phượng Quyết Dạ bộ dáng ngốc lăng, Thiên Tầm đi đến trước mặt hắn cười khẽ dùng tay nhỏ bé huy huy “Ngươi làm sao vậy, đang ngủ sao?”

Tinh thần đột nhiên hồi tỉnh lại, nhìn ánh mắt tuần tra của Thiên Tầm.

Mặt, không tự nhiên đỏ.

“Một cái quần áo mặc lâu như vậy, bổn Vương cũng không nhiều thời gian rỗi chờ ngươi” Ho khan vài tiếng, che dấu xấu hổ chính mình, Phượng Quyết Dạ nhấc chân bước đi.

O0O O0O O0O

Sàn đá cẩm thạch màu lam hoa văn bảo thạch rõ ràng, chân dung mỹ nhân thần thái khác nhau, giàn trồng hoa điêu khắc chạm rỗng, u lục quân tử lan trưởng thật là khỏe mạnh.

Trên lá cây không thế một tia dấu vết màu vàng, lục tỏa sáng, trên bàn trong chén là bích loa xuân tốt nhất.

Mỗi một cái tiêm tế Tiểu Diệp Tử bị nóng hầm hập nước sôi lập tức khai ra một đóa hoa nhỏ, nước trà xanh nguyên bản trong suốt cũng thành sắc lục nhạt, như là lá sen thanh u trong hồ.

Trong chén nhiệt khí xoay tròn bay lên, lá trà tiêm tế ở trong nước trà bay lên.

Một nhu di đem thanh hoa từ trong chén cầm lấy tiến đến bên môi nhẹ nhàng thổi đi nhiệt khí, trên môi đồng dạng là phấn nộn nhan sắc, toàn bộ môi xem kiều diễm ướt át.

Tiếp theo cái miệng nhỏ thanh tú, nuốt nhập hầu trung, nhẹ nhàng đem chén hướng một bên, hai tay gấp lại đặt trên đùi tao nhã ngồi.



Không biết, có như vậy một đôi ngón tay tinh tế nữ tử sinh cái bộ dáng gì.

Nàng hai hàng lông mày loan loan, cái mũi nho nhỏ hơi hơi thượng kiều, sắc mặt như bạch ngọc, nhan nếu hướng hoa, phục sức cũng không thể nào quý giá bằng chuỗi minh châu treo trên cổ nàng, phát ra vầng sáng thản nhiên, ánh sáng phấn trang ngọc mài làm cho người trước mắt sáng ngời, bộ dáng của nàng cũng không xuất sắc, nhưng là cũng thực dễ xem.

Nàng, đó là thị thiếp Phượng Quyết Dạ vừa nạp vào phủ — Mạc Ngôn.

Bên trái Mạc Ngôn, nữ tử cầm quạt lụa trên mặt không kiên nhẫn đó là đệ nhất tài nữ nửa năm trước được nạp vào vương phủ — Trọng Hoàn Nhĩ.

Trọng Hoàn Nhĩ năm đó là nữ tử tài tình, quỳ ở dưới gối nàng nam tử không có một trăm cũng có tám mươi.

Bất quá, đệ nhất tài nữ tự cho mình cao rất cao, những người đó ở trong mắt nàng tất cả đều là bọn nhuột nhắt vô năng, nhìn trúng của nàng là mạo mà phi mới.

Nàng muốn một lang quân có thể cùng nàng đối nguyệt làm ca, đề thi vẻ tranh như ý.

Lúc trước, nàng ra một đôi vế trên, hứa hẹn, chỉ cần có người có thể đối ra vế dưới, như vật liền gả cho hắn làm vợ.

Ước chừng mười này, không có một nam từ nào có thể đối lại, thẳng đến khi Phượng Qyết Dạ, chính là thoáng tự hỏi một chút, một cái thiên cổ tuyệt đối ngay tại miệng hắn sinh ra.

Một khắc kia, phương tâm di thất, chẳng sợ làm thị thiếp, nàng cũng cam nguyện.

Cầm quạt lụa không ngừng quạt gió, lúc này Trọng Hoàn Nhĩ đã không còn khí định thần nhàn như ngày xưa mà là vẻ mặt nôn nóng, không ngừng nhìn xung quanh

“Đã đến giờ ngọ thiện, Vương gia như thế nào còn chưa lại đây, có tân hoan liền đã quên chúng ta không khỏi quá tuyệt tình.” Nàng than thở, ánh mắt thần sắc có chút thất thố.

“Nếu lời này để cho Vương gia nghe được, cẩn thận kết cục sẽ giống như Thần Hi các nàng.” Nữ tử mặc váy dài thuần trắng ngồi một bên hơi hẻo lánh.

Nàng chính là cúi đầu bắt tay vào thêu hoa đào, di động tốc độ cực nhanh làm cho người ta nhìn không ra nàng nàng khi nào chân khi nào thi châm.

Chỉ biết là, không lâu sau, một đóa hoa đòa kiều mỵ trên nền vải thuần trắng nở rộ, trộng rất sống động.

Người nữ tử này không đếm xỉa đến mọi chuyện chính là vùi đầu vào thêu hoa đào, nếu không phải vừa rồi thanh âm oán giận của Trọng Hoàn Nhĩ nàng sẽ không ra tiếng nhắc nhở.

Nữ tử toàn thân đều là thuần trắng, trên người chỉ có cây trâm sắc tố nho nhỏ, cả người ngồi ở góc sáng sủa, nếu không ra tiếng, người bên ngoài căn bản là không chú ý tới.

Bất quá nữ tử này, tuy rằng tĩnh như u lan, nhưng là, nàng đã có một cái vang đương đương danh hào, thứ nhất thần thêu, xem nàng hạ châm ra châm thủ pháp cũng biết không phải người thường có thể làm được,

Bức thêu của nàng, bình thường đều là thiêm kim khó được, ngay cả phượng phục của đương triều Hoàng thái hậu cũng do chính tay nàng thêu.

Về phần trở thành thị thiếp Phượng Quyết Dạ, hoàn toàn là vì duyên trùng hợp.

Một năm trước, sau khi Thanh Sơ ra đi, Phượng Quyết Dạ ở Huyên Ngự vương triều kìm kiếm tay thêu tốt, hy vọng có thể thuê ra một bức ngọc lan hoa đồ, trả thù lao còn là hoàng kim vạn lượng.

Điều kiện dụ hoặc như vậy ai lại không thích.

Cho nên, nàng trở thành phần đông thê thủ cho nhất, cuối cùng, bởi vì ánh mắt rất giống Thanh Sơ liền bị nạp vào vương phủ, có gần tám tháng, thời gian này, thật đúng là nhanh như ngựa phi.

“huyền tỷ tỷ, ngươi cho là mỉm cười thật sự không biết cái gì gọi là khẩu vô cảm sao? Tuy biết rằng lời này nếu để Vương gia nghe được chắc chắn sẽ bị trừng phạt, nhưng là, vẫn chưa ở trước mặt Vương gia nói qua a, nếu Vương gia biết, như vậy cũng nhất định là người tiểu nhân nào huyên thuyên nói sau lưng nhất định sẽ chết.”

Hừ nhẹ một tiếng, Huyền Mễ nhắc nhở nàng nghe vào tai cũng mặc kệ, nàng Trọng Hoàn Nhĩ cũng là người Vương gia sủng ái nhất, Vương gia làm sao có thể trừng phạt nàng! Đều là không ăn được bồ nào thì nói bồ đào còn xanh người ở phía sau đỏ mắt.

Trong lời nói của Trọng Hoàn Nhĩ làm cho Huyền Mễ thở dài một tiếng, có chung một ngày, nàng sẽ bởi vì tự cho chính mình rất cao mà bị trục xuất khỏi Vương phủ.

Trong vương phủ, mọi người đếu biết, ở trong đáy lòng Vương gia, các nàng, chỉ là vật thay thế, một cái có cũng được mà không có cũng chẳng sao, các nàng, làm sao có thể đợi cho Vương gia thiệt tình.

Điểm ấy, nàng đã biết trong một khắc gật đầu đáp ứng Phượng Quyết Dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Qủy Y Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook