Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Chương 9

Thụy Bất Tỉnh

18/11/2016

CHƯƠNG 7

Hai hôm nay, Mạc Bắc bận may quần áo. Y bảo trời sắp chuyển mùa, tiệm quần áo tây cần phải thêm mấy mẫu mới.

Y ở lỳ trong phòng may vá, rẹt rẹt, xoẹt xoẹt chiến đấu với mớ vải vóc, còn Thẩm Nam thì giúp y thu dọn phòng khách. Cái nào là đồ đang làm dở, cái nào là rác rưởi; phần thừa nào lớn thì có thể giữ lại dùng tiếp, còn lại thì quẳng vào sọt rác hết; cái tờ giấy nhàu nát bẩn bẩn nào là bản thiết kế cuối cùng, còn cái tờ phẳng phiu sạch sẽ nào chỉ là giấy lót bỏ đi. Nhìn hơn một tháng, Thẩm Nam giờ cũng có thể phân biệt được kha khá.

Cái nào giữ lại thì phân loại cất đi, cái nào bỏ đi thì quẳng vô túi rác vứt đi.

Lại còn phải lần mò trong đống lộn xộn đó tìm cái điện thoại của Mạc Bắc.

Mặc dù lần đầu tiên gặp nhau, Thẩm Nam đã được chứng kiến bản lĩnh dọn dẹp thần sầu của Mạc Bắc, nhưng chỉ vài ngày sau, cậu đã nhận ra, y chẳng thích dọn dẹp chút nào cả. Bất quản có dùng hay không, các loại đồ dùng công cụ hỗ trợ luôn bày la liệt khắp mọi nơi, cần thì nhặt lên dùng, dùng xong thì tiện tay quăng xuống sàn, mặc cho nó bị một đống rác rưởi linh tinh gì đó phủ lên. Mà y cũng tài, lúc cần còn có thể tìm thấy nó trong cái đống kia.

Ví dụ như phòng may lúc này, các mảnh vải thừa vải vụn và phần mép vải bỏ đi sau khi vắt sổ rơi đầy trên sàn, dầy có lẽ phải đến hai cm là ít, y nhìn mà… như không thấy, thỉnh thoảng vứt một cục nam châm có gắn dây xuống dưới chân cho lăn một vòng, từ trong đống vải vụn đó lôi ra nào là đê khâu, kim đính, kéo cắt chỉ. Cần thì lấy, không cần thì… TT_TT

Mạc Bắc đính nốt một tấm nhung cuối cùng rồi đi ra ngoài. Nhìn phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau một thoáng kinh ngạc, y liền lôi cái bộ salon hơi đã được gấp gọn ghẽ nằm bẹp dí trong tủ ra cho Thẩm Nam nằm đọc sách để tỏ ý cảm ơn.

Vì vậy, Thẩm Nam có thể ngồi, dựa hay nằm ườn ra nhìn cảnh Mạc Bắc mỗi lần đi ra khỏi phòng may, người bám đầy vụn vải, vụn nhung. Theo mỗi bước của y, đám vải vụn kia lại bay bay, lướt qua lướt lại như… đuôi sao chổi.

Và tất nhiên, mỗi lần như thế, sau khi Mạc Bắc trở về phòng may, Thẩm Nam đều phải quét nhà lại.

Thẩm Nam nằm trên salon đọc quyển truyện tranh cậu tìm được trong tủ sách của Mạc Bắc, Monster (1).

Cửa bỗng kêu cạch một tiếng, có ai đó đẩy cửa bước vào. Đó là một thanh niên cao ráo, điển trai.

Nhìn thấy Thẩm Nam, người đó khẽ nhíu mày, khẽ đến mức khó có thể nhận ra, nhưng chỉ một thoáng sau, một nụ cười thân thiết đã nở ra trên khuôn mặt hắn: “Ai đây ta~ ?”

“Chào, tôi là Thẩm Nam.” Thẩm Nam bỏ hai chân đang gác trên salon xuống. Cậu có cảm giác người này không ưa cậu mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, theo lý mà nói thì không thể có chuyện vừa gặp đã ghét như vậy được.

Gã thanh niên đẹp trai nọ cũng chẳng thèm để ý đến cậu, hắn cắm đầu chạy thẳng đến phòng may, cất giọng ‘ngọt ngào’ – nghe mà rùng hết cả mình: “Mạc Mạc à~~~~~”

Từ trong phòng may, một chiếc dép mang theo nào là vải vụn, nào là chỉ khâu bay vèo vèo ra như một ngôi sao chổi đập bốp vào mặt hắn.



Mạc Bắc: “M* kiếp, anh lại phá khóa nhà em!”

Thẩm Nam: “……”

Người đó tên là Tần Du. Hắn tự giới thiệu mình là anh ruột của Mạc Bắc, còn Mạc Bắc chỉ bảo đây là ông chủ của cửa hàng quần áo.

Theo sự quan sát của Thẩm Nam thì, hai người quả thật cũng có vài nét giống nhau, đường nét khuôn mặt thì vừa giống lại vừa không giống. Khuôn mặt Mạc Bắc khá bình thường, miễn cưỡng có thể coi như thuận mắt, còn Tần Du thì… phải nói là diễm lệ, ánh sáng tỏa ra tứ phương mới có thể miêu tả hết vẻ đẹp của hắn. Thế nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, nhìn Mạc Bắc cũng chẳng kém cạnh phân nào. ~.~

Hai anh em nhà này vừa gặp nhau chưa nói được mấy câu đã bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đầu tiên là cầm dép đập nhau bôm bốp, thoắt một cái đã biến thành tôi một quyền anh một cước, sau đó mỗi người cầm một cái cưa đâm chém tóe loe, chơi quên trời đất, đã thế còn tạo tư thế như là đang đánh kiếm Tây phương.

Hai thằng nhí nhố.

Thẩm Nam lại nằm ườn lên ghế salon tiếp tục đọc truyện tranh.

Tần Du đến lấy mẫu quần áo, số lượng không nhiều nhưng đồ mùa đông vốn dầy, nặng, đã thế lại thêm một đống phụ kiện trang sức nữa, để cho một người cầm trông cứ như một con gấu bắc cực lặc lè, Mạc Bắc ngần ngừ một lúc lâu, mãi cho đến khi Tần Du phát cáu lên thì mới đồng ý giúp hắn đưa đồ đến cửa hàng, thuận tiện lôi cả Thẩm Nam theo cùng.

Mạc Bắc bảo Thẩm Nam là nhân viên kỹ thuật có hạng. Hic, làm có mỗi cái hình vẽ số liệu thôi mà đã được mô tả như nhân viên nghiên cứu tàu vũ trụ Thần Châu thế này… Tần Du liếc nhìn y đầy oán hận: “Chỉ là một chương trình cỏn con thôi, mày không tự học được hả?” Mạc Bắc ngẩng đầu ưỡn ngực hùng hồn tuyên bố: “Em mù công nghệ!”

Thẩm Nam cảm thấy Tần Du cố ý lờ cậu đi, nên cũng rất biết điều, không mở mồm nói câu nào. Dù sao thì anh em nhà này, một ăn nói bỗ bã, một độc mồm độc miệng, trên đường lặng im nghe hai người đấu võ mồm, chửi xéo nói đểu nhau cũng thấy hay hay.

Cửa hàng quần áo không to lắm nhưng được trang trí khá công phu và cầu kỳ, lấy màu cam và hồng nhạt làm chủ, chỉ nhìn thôi cũng thấy lâng lâng muốn bay. Giờ này, một cô bé đang ngồi trông cửa hàng, tóc màu nhạt, được làm xoăn thành từng lọn riêng biệt, buộc hai bên, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, đeo kính sát tròng màu xanh xám, làm con mắt có vẻ to hơn. Cô bé mặc một cái váy bồng màu hồng lợt được trang trí bằng một đống nhún bèo và ren, nếu mà ngồi im thì chẳng khác gì một con búp bê cả.

Đồ mẫu còn có hai cái chưa làm xong. Tần Du muốn Mạc Bắc làm xong thì tự đem tới. Mạc Bắc gật đầu bảo OK, gọi chuyển phát nhanh đến giao tiền giao hàng là được. Tần Du giơ cả hai tay véo má y, dùng sức banh sang hai bên, gào bảo: sao mày không chết rục trong nhà cho rồi!

Đằng nào cũng một công đi ra, hai người tiện đường ghé vào siêu thị. Lúc đang mua rau, Thẩm Nam đột nhiên bảo anh em cậu tình cảm tốt thật, tính cách cũng giống hệt nhau. Mạc Bắc đang đắn đo giữa cải thìa và cải xoong đáp: em là con một. Thẩm Nam ngạc nhiên, Mạc Bắc bỏ bó cải thìa vào xe chở hàng, nhìn cậu cười: “Nhưng có anh trai tốt thật, anh ấy là thần tượng của em đó!”

Hôm nay, Thẩm Nam biết ba chuyện:

Mạc Bắc có một ông anh cực tốt tên là Tần Du

Tần Du không thích cậu



Tần Du là cháu của anh Trần

Hình như… lệch bối phận rồi… ?

Bar HEY mở cửa lại, thay mới toàn bộ, vừa vào đã lóa cả mắt.

Thẩm Nam cũng thấy có lỗi với anh Trần nên định bồi thường phần nào. Anh Trần cũng chẳng khách sáo, cầm tiền, mỗi tháng cho cậu 5% tiền lời. Thẩm Nam nhẩm tính, số tiền lời này sau hai năm cũng thành một khoản thu nhập cố định kha khá.

Kệ rượu bị đập vỡ, Ly Ly thừa dịp yêu cầu mua một đống rượu ngon (và đắt). Anh Trần gật đầu cái rụp, giờ cậu vẫn còn đang lâng lâng.

Thẩm Nam đến vốn là để hỏi về chuyện của Tần Du, nhưng ngồi còn chưa ấm chỗ, miệng chưa hỏi câu nào, Ly Ly đã liếc mắt nhìn cậu ra hiệu, quay đầu lại nhìn, Thẩm Nam suýt khóc.

Giang An ơi Giang An, anh đừng có cố chấp nữa được hay không…

Cũng may, nhìn hắn hôm nay cũng khá trầm tĩnh, xem chừng một phần cũng là do cơ thể đang có vấn đề – Thẩm Nam để ý thấy hắn kéo ghế hay cầm cốc rượu đều dùng tay trái.

Thẩm Nam nháy nháy Ly Ly rồi bình thản đến gần hắn, tặc lưỡi nghĩ: được rồi, đằng nào cũng phải bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện cho xong.

Bỏ qua một đống trường giang đại hải gì mà anh vẫn thật lòng yêu em, hi vọng em có thể tha thứ cho anh, rồi lại đừng hận anh em nhé, anh vẫn mãi chờ em, nghe não nề thôi rồi, những gì Giang An muốn nói chung quy cũng chỉ có hai ý:

Thẩm Nam, em cũng không còn bé nữa, em cũng nên hiểu rằng, chẳng trông mong gì được bọn trẻ đâu.

Thằng ranh Mạc Bắc kia lòng dạ độc ác, chẳng tốt đẹp gì đâu. Anh Trần cũng không phải loại người lương thiện gì. Em phải tự bảo trọng.

Gã ‘thất tình’ buồn bã rời đi, Ly Ly lại gần Thẩm Nam nói nhỏ bên tai:

Đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn mới là loại chẳng tốt đẹp gì, theo Bắc gia đời lên hương!

Thẩm Nam mồ hôi ròng ròng ngồi tự hỏi, sao ai cũng đều cho rằng mình đang cặp kè với Mạc Bắc thế nhỉ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook