Sa Rang Hê Yô! Tớ Yêu Cậu Thật Mà!

Chương 8: Chúng Ta Đi Cắm Trại Nào!

Chi Crab

17/01/2017

Chắc chắn ngày cá tháng tư được lập ra để mọi người được hưởng thụ cái cảm giác này đây mà.

Tớ ngoác mồm ra cười như con chốn trại. Tên kia thì mặt nhăn mày nhó như là bị tụt lực chiến. Ấy chết tớ lại ảo game rồi.

(Là game Tứ Đại Danh Bổ, ai chưa chơi thì chơi thử đi cũng hay lắm đó. Tớ cũng chơi nữa nè, nick chính của tớ là ở sever19 (s19 nam trại) bạn nào chơi rồi mà muốn kết bạn với tớ thì cmt nhé)

-Hân... cậu... cậu... đang troll tớ à?

-Đâu có đâu. Tôi có troll cậu đâu tôi chỉ lừa cậu thôi. Á há há há...

-Con Hân mày quên thuốc à? - Con Thư quay xuống với vẻ mặt nguy hiểm.

-Ừ tao quên, à mày cũng có mà, tao xin 2 viên.

-Mày...

-Tao làm thao? - Nói móc chị hả cưng không có cửa đâu.

Mịa, giáo viên kiểu gì mà để người ta viết sang chương khác rồi mà chưa vào lớp thế nhở. Loạn, loạn hết rồi.

-Nào. Các em trật tự.

Im Phăng Phắc.

-Các em sẽ đi cắm trại 3ngày 2đêm vào cuối tuần này.

-Yeah! À Hú ú ú ú!

Như Cái Chợ.

-Các em trật tự. Vì lớp ngồi theo nữ nam riêng nên mỗi lều hai người và hai người một bàn.

-VÂNG!

Cả lớp có mỗi bàn tớ là một nam một nữ.

Như... Như vậy là... là... tớ sẽ chung lều với với hắn ta. Ôi sao mà xàm quá đi. Ai cứu tôi với. Chu mi nga!!!!!

-Ơ cô ơi em ngồi một mình. - Nhỏ kia đứng lên.

-À cô quên. Được rồi em và bàn bạn Khánh sẽ chung lều. Lều này sẽ to hơn.

-Vâng ạ - Nhỏ ngồi xuống mặt hiện rõ chữ: cơ hội đây rồi.

Ồ dê. Ố ố la la ta đã có cứu binh. Dia dia. Không ngờ có ngày mình phải coi cô ta là cứu binh.

-Hân Hân hay tụi mình đổi lều đi. Để tớ có thời gian tâm sự với vợ tương lai.

A à á. Ta biết phỏm của nhà ngươi rồi nhá. Nếu giữa chốn đông người ở canteen kia ngươi nói là ngươi thích nhỏ thì fan của ngươi sẽ đánh nhỏ.

Nhìn mặt đần đần thế mà bảo vệ người thương ra phết.

Ok chị đây anh hùng nhường lại lều cho hai em tâm sự. Nhưng... nhưng... mà nhỡ đâu đêm hôm có ma thì sao? Nó bóp cổ chết mất.

Gu gồ có câu: Không có ai yêu thì phải tự yêu lấy bản thân mình.

Chính xác vấn đề chính là ở đây. Thứ lỗi cho lòng yêu thương bản thân của chị nhé hai em. Ai em so ry ve ry mắc.

-Không thích. Càng đông càng vui.

-Ờ vậy theo ý Hân.

Không theo ý tôi thì theo ý ai. Vớ vẩn.

Đang ăn cơm. Lâu lắm mới được ăn thịt kho tàu với trứng dán mì tôm. Ngon dã man con ngan.

-Sướng nhá được ngủ chung với hai hotface. Đừng phá đám hai bạn ý ná.

Ặc. Mắc mắc rồi. Miếng thịt mắc ở cổ rồi. Mịa nó chứ tớ có làm gì nên tội đâu chỉ là hôm qua cười chê con mèo nhà hàng xóm bị mắc xương cá với cả không chịu chuyển lều thôi mà. Nước nước, nước ơi hép mi.



Ực. Ôi thoát rồi. May không tắc thở.

-Nói chúng tim đen hay sao mà mắc thịt thế hở bạn?

-Tim đen cái cục cơm. Tao đây một đời quang minh mà thèm làm cái trò hèn đấy á. Xin lỗi đời đi nhá không có đâu.

-Không có mà mắc thịt.

-Tại đang im re tự nhiên mày nói làm tao giật mình nên mắc chứ sao. Chung quy là tại mày. Con tó.

-Đếu chấp mày nữa. Ăn ăn.

Thứ 5.

À hú ú ú ú ú.

Bọn tớ đi cắm trại. Bọn tớ còn được đốt lửa trại nữa cơ.

-Các em xếp hàng chuẩn bị xuất phát nào.

Cả lũ lao vào xếp hàng.

Xau một hồi xếp chỗ ngồi. Thì chúng tớ xuất phát.

GO.

Đứa nào ngồi cạnh tớ ý. Thấy lấy mũ che mặt. Bên kia là nhỏ họ Lê. Sao nhỏ không ngồi cùng hắn nhở.

15p sau.

Xoạt. Một bàn tay đặt lên vai tớ. Giật bắn người. Quay sang thì ra là hắn. Thằng cha khốn nạn này dám làm bà dật mình à? Láo.

-Cậu làm cái gì thế hả? giật cả mình.

-Tại tớ muốn làm Hân bất ngờ mà.

-Mà cái bà ý. Hại người ta thì có.

-Xin lỗi.

Chả thèm nói đấy.

-Khánh ơi tao buồn ngủ quá.

-Kệ mày.

Nhỏ lại dở chiêu gì đây?

Nhỏ nhắm mắt và... dựa vào vai Khánh.

Hắn nhìn nhìn rồi chả nhìn nữa. 5p sau bạn Khánh nhà ta đã đẩy đầu của bạn Nhi dựa xang cửa kính. Hình như nhỏ đó ngủ rồi hay sao á. Nói mới nhớ tớ cũng buồn ngủ nữa. Dựa vào ghế và nhắm mắt.

-Các em chuẩn bị xuống xe nào.

Giật mình tỉnh dậy. Ôi vãi tớ mới ngủ thôi mà đã sắp đến rồi á.

Xe dừng bọn tớ lần lượt đi xuống. Oa cảnh đẹp lắm á. Thật tiếc cho bạn nào không nhìn thấy. Có suối này có hoa này có đồng cỏ này có cây này... túm lại là cảnh rất đẹp.

Cảnh đẹp phải đi với tình huống đẹp thì nó mới nổi bật hết cái đẹp. Nhưng đời không phải là mơ, giả thiết để chứng minh định lí trên là:

1 Con Thư ngồi vắt chân chữ ngũ trên tảng đá nhắn tin với trai, mắt hiện rõ ý cười và cái mặt phởn giai đoạn cuối.

2 Nhỏ họ Lê bám lấy hắn như gắn keo con voi năm linh hai. Với một lí do chỉ có một trên đời: Sợ con sâu đo hút máu.

Hít thở 17 năm rồi mà tớ chưa bao giờ nghe thấy sâu đo hút máu bao giờ cả huống chi là hút máu người. Cũng đến lạy cách bịa lí do để gần chàng của nhỏ đó thôi.

-Nào các em chúng ta dựng trại.

-Vâng.

Cả lũ lôi vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu.



Đếu hiểu sao mà tớ đóng mãi cái cọc nó không ghim được vào đất á. Bực hết cả người luôn. Kiểu này phải nhờ sự trợ giúp thôi.

-Khánh Khánh ra đóng cọc hộ cái.

-Hân cứ để đấy cho tớ.

Eo, khéo gọi hắn bằng sự phụ cũng nên. Đập đập vài cái là đâu ra đấy. Phục nhưng không sát đất.

-Khánh ơi ra đây tao bảo cái này. - Nhỏ ta í a í ới.

-Hân cứ lắp khung đi nhá. Tớ ra xem nó bảo cái gì.

-Ờ nhanh nhanh rồi về lắp cái này tôi không rành lắm đâu.

5p sau.

-Nhi nó bị làm sao thế?

-À nó bị muỗi đốt ấy mà. Ở đây nhiều muỗi lắm Hân nên cẩn thận.

-Biết rồi. Lắp cái kia đi.

5p sau.

Nhỏ đó lại í ới gọi người.

Thôi xong không có người chỉ dẫn là y như rằng. Lắp nhầm rồi. Lại phải đợi hắn quay về.

-Khánh lắp lại cái này đi tôi lắp nhầm rồi.

-Thôi Hân nghỉ đi để tớ làm tất cho.

Vãi. Dở chứng hay sao mà ga lăng thế hở bạn?

5p sau.

Nhỏ đó lại gọi người.

-Khánh, cậu cứ lắp đi. Để tôi đi cho.

-Ừ Hân đi đi.

Tớ ra tìm lăn chống muỗi rồi ra xem nhỏ đó bị làm sao mà hơi tí là gọi người.

-Cậu bị làm sao thế?

-Sao lại là cậu?

"Sao lại là cậu?" À hoá ra là làm trò để gọi trai à? cũng hơi cao tay đấy.

-Sao?

-Tôi không sao cậu về làm đi gọi Khánh ra đây hộ tôi.

-Cậu ta bận rồi muỗi đốt chứ gì. Dùng cái này đi. - Nhìn tay nhỏ mẩn đỏ thấy tội tội chắc là ở nhà được bọc kĩ lắm. Thôi thì cho nhỏ cái lăn vậy.

-Cậu... cảm ơn.

-Ờ ra kia ngồi đi để tôi dọn đồ ra cho.

Hôm nay ăn phải cái gì mà nhỏ nghe lời vậy ta? Ối dồi ôi không phải nhỏ nghe lời đâu các bạn ợ. Nhỏ là đang tìm cách để tiếp cận người thương đấy. Kìa kìa tí ta tí tởn. Sao nhỏ không nghĩ đến người phải làm thay là tôi? Chỉ giỏi bày trò.

Sau một hồi đấu vật với cái lều bọn tớ cũng thắng. Suối ở đây sạch lắm dân họ bảo nước này làm nước ăn cũng được nên bà giáo bảo bọn tớ tắm suối. Công nhận nước vừa mát vừa sạch. Đã lắm.

Nào mình cùng nấu ăn. Lều nào lều ấy nấu. Mấy lều khác thì chả biết nhưng lều của tớ là thực thi theo kiểu muốn ăn thì lăn vào bếp á. Hắn mang cả làn đồ mang cả cái nồi nhỏ mang luôn bếp ga mini. Thế này có mà nấu ba bốn ngày. Tớ là tớ chỉ làm phần tớ ăn thôi còn hai người kia thì mặc con nhà bà kệ.

Ăn xong quay ra cũng thấy hai người kia ăn xong. Vì bọn tớ phải dựng lều nên hôm nay ngủ luôn không có hoạt động gì hết.

Và cái lều ba người. Hai nữ một nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sa Rang Hê Yô! Tớ Yêu Cậu Thật Mà!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook