Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 7: Liên hoan

Trọng Khâu

13/10/2016

"Nói đồ quỷ đầu to nhà anh, bổn cô nương là người kiên quyết phản đối tỷ đệ luyến, dám bịa đặt Bổn cung, tru di cửu tộc!"

Ngô Hạo bám lên bả vai tôi, đối diện Phù Hiểu Vũ nói: "Nữ đại tam ôm kim chuyên, hai người cũng chỉ hơn kém chưa đến hai tuổi, huống chi cô như vậy phỏng chừng cũng đã có thể quán xuyến việc nhà rồi, Thạch Sam nếu là không chê, các người liền định ngày cưới đi, không cần che giấu nữa."

(nữ đại tam ôm kim chuyên: theo quan niệm Trung Quốc lấy được vợ hơn tuổi rất tốt, giống như ôm được vàng)

Công ty có một quy định bất thành văn, giữa nhân viên không được nảy sinh tình yêu, công bố tình cảm liền phải kết hôn, thật ra cũng không phải quy định cứng nhắc gì, chỉ là sợ chia tay ảnh hưởng công tác. May mà chỗ này tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, hiếm khi phát sinh loại tình huống này, Phù Hiểu Vũ ở công ty cũng như được coi là mỹ nữ số một số hai.

Tôi vội xua tay: "Không chê, tỷ đệ luyến thì làm sao, đẹp trai lại sâu sắc như em, toàn thế giới tìm không ra người thứ hai

Em là người ủng hộ chế độ chồng chung. Có cái gọi là đến trước đến sau, Tiểu Phù tỷ làm vợ cả, người sau vào cửa em bắt bưng trà rót nước cho tỷ, mà em mưa móc đều dính, thưởng phạt phân minh, cam đoan mỗi vợ một nhà, bảo đảm đều là khu trường học, ở đâu tìm được người chồng tốt như em."

(Mưa móc đều dính: đối xử bình đẳng, không quá lạnh nhạt cũng không quá sủng ái ai)

(khu phòng học: ở Trung Quốc bởi vì phụ huynh thường muốn con cái mình có một môi trường tốt nhất để phát triển nên khu đất gần trường học là bất động sản được coi trọng nhất)

Có lẽ là chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như thế, vài vị trợn mắt há mồm nhìn tôi.

Lê Hàng dở khóc dở cười: "Cậu còn có hậu cung?"

Phù Hiểu Vũ giận đến mặt mũi trắng bệch, rút ra quyển sách đập thẳng một cái lên mặt tôi: "Mưa móc đều dính cái đầu ngươi a, tới địa ngục tìm vợ đi, lão nương lấy heo cũng không gả cho cái loại đại củ cải hoa tâm nhà ngươi."

(đại củ cải hoa tâm: chỉ người đào hoa, lăng nhăng)

Tôi vừa chạy trốn, vừa không quên phản bác: "Heo có thể đẹp trai như em sao? Heo nếu còn hơn em, vậy bọn họ tính là gì?" Nói xong chỉ một ngón tay sang hai vị nam đồng bào kia.

Quá đê tiện rồi, quần chúng đứng vây xem náo nhiệt cũng không thể nhịn nữa, cùng tiến lên đến xử lý một trận. Nháo mãi đến giờ nghỉ trưa, vô cùng vui vẻ, tiện chiêu của Quách Vũ vẫn rất hữu hiệu, kỹ năng chọc cười là điều kiện tiên quyết.

"Bây giờ liền đi?"

Tôi đang chỉnh lại đầu tóc mới vừa bị vò loạn, quay đầu phát hiện là Trần Bằng, nghi hoặc: "Trần ca, sao còn chưa đi ăn? Em lát nữa đem giấy xin nghỉ đến phòng nhân sự rồi mới đi."

Chuẩn bị tốt nghiệp rồi, tôi xin nghỉ nửa tháng, trở về cần phải chỉnh sửa luận văn theo ý kiến của cố vấn, thêm một vài công việc cần xử lý ở trường, tiệc liên hoan chia tay đều tránh không được. Đơn xin nghỉ nửa tháng, tổng giám đã ký, buổi chiều về thu dọn một chút rồi quay lại trường học, việc này đó Trần Bằng đều rõ.

Trần Bằng "Ân" một tiếng nói: "Vê sớm một chút!"

Tôi cong miệng cười: "Em đi rồi, Trần ca anh chính là soái ca cuối cùng của công ty chúng ta, cũng đừng nên quá nhớ em."

Trần Bằng tức giận nói: "Mau cút, thật không nhìn ra cậu soái chỗ nào, bộ dạng mười phần điểu ti."

(điểu ti: chỉ những người thua kém mọi mặt, thất bại đủ đường)

Chợt phát hiện làm người cứ nên tiện một chút, thật ra vui vẻ hơn.

...

Tôi trước sau đã đi gặp bác sĩ tâm lý hai lần, kết quả là có biểu hiện trầm cảm mức độ thấp, bác sĩ nói chú ý ăn ngủ, bảo trì tâm tình thoải mái, cũng không tính là vấn đề lớn gì.

Nhưng tôi biết là không thể nào, mang theo hồi ức kiếp trước, tư duy thỉnh thoảng có lúc hỗn loạn, tôi không cách nào kể ra thực tình cho bác sĩ, nếu bảo là mình đã trọng sinh, nói không chừng thật sẽ bị người ta đưa đến bệnh viện tâm thần đi.

Kết quả hiện tại không cách nào đạt được hiệu quả trị liệu chân chính, cho dù tôi tự thừa nhận mình là một bệnh nhân tâm thần cũng không được trị.

Chỉ có thể nghĩ cách tự chữa bệnh cho mình, vì thế tôi tra rất nhiều tư liệu, còn mua sách, tự mình điều tiết cảm xúc.

Không còn nông cạn không hiểu thế sự giống như trước kia, một mực vùi đầu vào khổ sở, con người tôi bây giờ kết giao chủ động nhiệt tình hơn, xây dựng đội nhóm cũng không thể thiếu.

Tôi chưa bao giờ cố gắng thay đổi như vậy, kiếp này nói thế nào cũng phải sống khác đi một chút.

Còn có chuyện đáng cao hứng hơn nữa, trong lúc này tôi đã sang tay cổ phiếu ba lượt, giá trị tăng gấp 4 lần, rút nguồn, tiền này tới quá dễ dàng rồi.

================

Đem luận văn tốt nghiệp vừa in xong giao cho cố vấn, từ văn phòng giảng viên đi ra, điện thoại liền vang lên.

"Buổi tối có việc không, mấy anh em tụ tập chút." Là điện thoại của Dư Minh Kiệt, một thành viên khác trong phòng chúng tôi.



"Cậu đã trở lại, sao vừa nãy không gặp?" Sáng nay lúc tôi trở về, phòng chỉ có mình Quách Vũ.

"Chưa về trường, vẫn đang chạy bên ngoài, buổi tối muốn tụ tập một trận."

"Có những ai rồi?"

"Phòng chúng ta, 408, 409 cộng thêm mấy nữ sinh, tụ tập nhỏ một chút, người quá nhiều làm ầm ĩ."

Sắp chính thức bảo vệ tốt nghiệp rồi, những người quan hệ tốt đều sẽ cùng nhau tổ chức liên hoan.

"Được rồi, phỏng chừng người cũng chưa được đầy đủ lắm, tốt nhất thống kê một lượt." Ít nhất Ôn Dương còn chưa trở lại.

"Cậu cứ yên tâm, ca làm việc có khi nào là không đáng tin, buổi tối năm giờ khách sạn Ốc Hâm, không được tới muộn."

Kết quả trên bàn cơm, tôi vẫn gặp phải Ôn Dương, có một khoảnh khắc lướt qua nhau, đối phương phảng phất coi như không thấy, thực tự nhiên dời tầm mắt đi, triệt để không nhìn tôi.

Đáng ra những lúc này anh sẽ chạy qua dẫn tôi đến chỗ của mình, lần này thì chỉ có thể tùy tiện chọn một vị trí ngồi xuống. Quách Vũ nhìn ra không ổn, lén lút hỏi thăm mấy câu, khiến tôi bị chọc cười theo.

Bởi vì đã lâu không gặp mặt, thời gian ăn cơm tối, mọi người đều rất hưng trí, cũng uống không ít.

Chờ đến khi đi KTV, có vài vị đã High quá mức, trực tiếp nằm trên ghế sa lông ngủ như chết.

Đám còn lại cũng không hát hò nữa, bắt đầu chơi trò chơi.

"Chúng ta mười người vừa hay đủ chơi giết ma sói rồi." Dư Minh Kiệt nhìn sang Ôn Dương.

"Có thể." Ôn Dương cười thật tươi, gật đầu.

"Tôi không biết a." Có người nói.

"Không có việc gì, chỉ lừa người là được, xem mọi người chơi một lần là hiểu." Dư Minh Kiệt nói.

Tất cả mọi người không ý kiến gì, vừa vặn là tôi biết chơi giết ma sói, không tham gia thì thực có lỗi với bản thân.

Trò giết ma sói cũng là Ôn Dương dạy tôi, chủ yếu rèn luyện năng lực phản ứng, năng lực phân tích của con người, có thể xem xét thời thế, phát hiện những lỗ hổng trong lời nói của người khác, đến phiên chính mình trần thuật phải trật tự rõ ràng, cũng chính là phải có năng lực nói dối không chớp mắt.

Tôi tựa hồ có thiên phú ở phương diện này, lúc trước chơi mấy lần đều đại sát tứ phương.

Lần này cũng không khác lắm, 7 lượt chơi, tôi chỉ thua một, còn có hai lần hòa. Ôn Dương phối hợp đùa giỡn quay những người khác vòng vòng, hợp tác ăn ý, cảm giác lại giống như trở về thời gian vô ưu trước kia.

Đội thua rút thăm trừng phạt theo từng đôi, thời điểm nhìn thấy tráng hán Dư Minh Kiệt này bị Quách Vũ bế công chúa, người trong bàn đều cười đến đau hông.

"Không được, mấy người các ngươi rõ ràng đều là lão bánh quẩy, bị thua luôn là bọn tôi, đổi trò khác."

"Chỉ số thông minh không đủ còn kiếm cớ cái gì, Vu Dương người ta lần đầu tiên chơi không phải vẫn luôn lợi hại sao? Ngược lại là Dư Minh Kiệt, lần nào trừng phạt cũng thuộc về cậu, vừa rồi như thế nào còn nói mình biết."

"Đi đi đi, ông đây đây là đơn thuần, ai giống các ngươi cả ngày chém gió lưu loát, hơn nữa Thạch Sam cậu lúc nói dối, mặt không đỏ không trắng, tiểu nhân âm hiểm."

Tôi trừng mắt lườm, nhún vai: "Tôi cũng bị phe dân thường giết chết mấy lần."

Chơi đến cuối rốt cục cũng có chỗ hỏng, hai lượt cuối cùng, tôi nói gì cũng không ai tin nữa, không có lý do gì cũng bị treo cổ, thật oan.

"Kia liền đổi trò dựa vào vận khí đi, chúng ta so nhân phẩm." Vu Dương đề nghị.

Trò Quốc Vương, bài poker từ 1 đến 10 tăng thêm Đại Vương là 11, 10 người mỗi người lật một lá, một lá còn lại thả vào giữa, ai lật Đại vương được quyết định hình phạt.

"Ha ha ha..." Dư Minh Kiệt xem bài xong, trực tiếp mở lên bàn, hai tay chống nạnh: "Đại Vương, rốt cục đến lúc lão tử thi triển tài năng rồi, đến đến đến, số 5 số 6 đến nhận một tát."

"Quá nặng, không được, sao có thể tát con gái, nữ sinh sao được?" Ngụy Đồng kháng nghị.

Dư Minh Kiệt khoát tay nói: "Nữ sinh có đặc quyền đổi sang rút thăm trừng phạt, nam không có ngoại lệ, lần này không cho trốn nữa."

Vu Dương đẩy đẩy mắt kính, nói: "Vậy cậu đổi bài đi."

Dư Minh Kiệt đặt Đại vương trong tay sang một bên, cao hứng vươn tay lấy lá bài ở giữa, sau khi bài tới tay, sắc mặt lại biến đến thập phần đặc sắc.



Lá bài trong tay Vu Dương vừa lật, "Tôi là 5, ai là 6 mau hiện hình." Nói xong còn quơ quơ tay phải của mình, một bộ dạng sẵn sàng cướp bài bất cứ lúc nào.

"Tôi không phải."

"Tôi không phải."

"Tôi cũng không phải."

...

Ánh mắt của mọi người cuối cùng nhìn đến trên người Dư Minh Kiệt.

Dư Minh Kiệt nghẹn đỏ mặt, bài vừa lật, liền thấp giọng mắng: "Con bà nó ..."

Lá 6 cơ đỏ rực...

Ha ha ha... Toàn bộ người trong phòng đều cười điên.

Phải nói Dư Minh Kiệt hôm nay thật xui xẻo, mấy lượt kế tiếp đều là tự đào hầm chôn mình. Có câu nói trời làm bậy vẫn có thể tồn tại, tự làm bậy tuyệt không thể sống, cuối cùng tất cả mọi người nhìn cậu, ngay cả Quách Vũ bình thường thích khoa môi múa mép hiện cũng không chói mắt bằng.

"Số 7 hôn số 3." Đường Lâm nói.

Lời nói vừa dứt, trong phòng liền bùng nổ.

"Cái này hay, ha ha ha... mình như thế nào không nghĩ tới? Ha ha..."

"Nói cái gì đó?" Ngụy Đồng trực tiếp đạp lên người Dư Minh Kiệt một cước.

Quách Vũ nói: " Đại nam nhân chúng tôi đương nhiên không có việc gì, nữ hài tử các người được không?"

"Tôi dù sao không thành vấn đề, không đồng ý thì rút thăm trừng phạt, chỉ xem có dám chơi hay không." Đường Lâm không hề gì.

Nàng không hề gì, không có nghĩa là mấy nữ sinh khác cũng như vậy, có người xấu hổ mặt đỏ rần, giống như Giang Ninh, nói chuyện bình thường đã đặc biệt ít, trả lời vấn đề gì cũng đều đỏ mặt.

"Được được, không đồng ý thì rút thăm trừng phạt, đến đến đến... lật bài!" Dư Minh Kiệt nhiệt tình tăng vọt.

Bài lật, tôi từ đầu vẫn luôn ngồi vững như thái sơn làm quần chúng, sắc mặt biến hóa đến thập phần không tốt, nhìn chằm chằm lá 7 cơ trước mắt, hận không thể chọc ra một cái lỗ, chờ nhìn thấy Dư Minh Kiệt cầm số 3, sắc mặt lại càng thêm 'đẹp'.

Sát... Cái tên ngốc này bị thần xui nhập thể, đem cả tôi cũng kéo vào theo.

Ha ha... Lại là một trận cười vang, chỉ bất quá lần này trong số những người đang cười không có tôi.

Dư Minh Kiệt xoa xoa cái đầu lớn, ngượng ngùng nói: "Cái kia, chúng ta rút thăm đi, hoặc là đổi sang truth or dare cũng được."

Đường Lâm lập tức phản đối: "Vậy không được, chính cậu mới vừa rồi còn đồng ý đó? Làm sao đến mình lại chối rồi?"

Tôi đau đầu nhu nhu mi tâm: "Lúc đưa ra quy chế cũng không nói là hôn chỗ nào? Hôn tay cũng là hôn."

"Đúng đúng, chúng ta liền hôn tay." Dư Minh Kiệt vỗ đùi cao hứng nói.

Đường Lâm vô cùng bất mãn, nhưng cũng không nói gì nữa.

Tôi xám mặt nhìn bàn tay tên Dư Minh Kiệt to đùng đen tuyền, làm sao cũng không thể hạ miệng.

Dư Minh Kiệt lại cho là chứng khiết nghiện của tôi phát tác, chần chờ hỏi: "Nếu không tôi đi rửa tay?"

Mặt tôi lại càng đen...

Những người khác nhìn chúng tôi như vậy, có người trực tiếp cười ngã xuống ghế, một đám khom lưng tay ôm bụng, cười đến không thể ngồi thẳng nữa.

Cuối cùng, tôi gần như là khuất nhục, hôn lên mu bàn tay Dư Minh Kiệt một cái. Thật là, sau khi trọng sinh các loại trôi chảy đắc ý, đều bị cái hôn này phá hỏng hết rồi.

Đang ảo não, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chai nước. Tôi tiếp nhận, đang muốn nói lời cảm ơn, kết quả ngẩng đầu đối diện Ôn Dương, nhất thời sửng sốt.

Ai muốn biết rõ trò giết ma sói có thể vào link dưới cmt để tìm hiểu. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook