Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Chương 10: HƯƠNG DỪA NGỌT NGÀO

Trà Meo

10/03/2014

Đi chơi về, Mạnh Bảo phải khốn đốn giải thích với Thanh Chi, nịnh nọt đủ thứ thì Thanh Chi mới hết giận. Cũng may là Thanh Chi rất mê Mạnh Bảo, chỉ cần thấy nụ cười rạng rỡ kia là đủ cho cô quên sạch giận dỗi rồi. Sau đó Thanh Chi ở lại viện, bà cụ trông còn Thanh Linh đành về nhà. Mạnh Bảo vẫn cứ đi sau cô như cái đuôi.

“Khuya rồi, bố mẹ anh không đợi anh à?” – Cô cất tiếng “cắt đuôi”.

“Đã đi chơi rồi thì tôi muốn về lúc nào cũng được, tôi có phải trẻ con nữa đâu.”

“Chẳng phải anh phải ôn thi cùng Vân Trang sao?”

“Con bé học giỏi đâu kém tôi, lo gì!” (tự sướng)

Thanh Linh bó tay, Mạnh Bảo thật là một kẻ dai dẳng. Cô đi nhanh về phía nhà mình, nói thẳng “toạc móng heo” luôn:

“Tôi về nhà rồi, mời anh đi cho!”

“Chiều mai nhớ đến chỗ hẹn nhá.”

“Tôi nói không rồi.”

“Tôi đợi em đó!” – Mạnh Bảo mỉm cười rồi quay đi về hướng biển đêm yên lặng dưới vầng trăng.

Thanh Linh đứng sững lại, nhìn theo bóng anh xa dần. “Em” ư? Mạnh Bảo vừa gọi cô rất trìu mến, âu yếm như vậy. Trái tim đã lạnh của cô nghe như có ngọn lửa ở đâu sưởi ấm.

“Linh ngoan, để bố nhìn con nào…”

Lời nói ấy lại vang lên trong tai cô. Thật ấm áp khi có người gọi mình một cách tràn đầy yêu thương…

Chiều hôm sau. Trời có vẻ âm u, xầm xì, biển động tung những con sóng bạc đầu trắng xoá lên những tảng đá. Cô gái một mình đi dạo trên biển vắng, cô không hay đi ở bãi biển đông người mà toàn chọn chỗ nào vắng vẻ. Chiều nào cũng vậy rồi, nhưng có lẽ hôm nay là còn vì cô đợi người khác nữa…

Cô không mặc chiếc váy xanh quen thuộc mà mặc một bộ quần áo cũ mà mẹ cô để lại. Bộ quần áo có vẻ không mới, không đẹp nhưng nó không làm giảm đi vẻ xinh đẹp của cô. Mái tóc dài thướt tha có chiếc nơ màu xanh tung bay trong gió kia cũng đủ khiến cho ai vô tình đi qua cũng phải xao xuyến.

“Xinh đẹp quá! Không thể ngờ có nữ vận động viên xinh đẹp như thế này!” – Một giọng nói bỗng vang lên phía sau.

Thanh Linh giật mình quay lại. Đó là một chàng trai có vóc dáng to cao, cường tráng, mặc chiếc áo đỏ “ba lỗ” và quần jean. Gương mặt anh ta chẳng đẹp trai gì cho lắm mà chỉ nhìn thấy sự dữ dằn, kiêu ngạo.

Thanh Linh chẳng buồn để ý, lạnh lùng đi tiếp. Nhưng anh chàng tiếp tục:

“Cô đang đợi bạn trai cô hả?”

Cô vẫn không đáp. Cái tên lắm mồm này thì cần gì cô phải trả lời hắn nhỉ?

“Đồ con gái kiêu căng, không thèm trả lời người ta cơ đấy! Thế cái đai này, coi như là của tôi luôn!”

Nghe đến cái đai, Thanh Linh quay ngay lại. Trên tay gã trai là một cái đai võ màu đen rất đẹp. Đó là chiếc đai mà cô đang tìm, đúng là nó, chỉ có cô mới nhận ra nó. Ánh mắt lạnh lùng kia có sự thay đổi, lông mày cô nhíu lại:

“Anh là ai?”

“Giới thiệu với quý cô, tôi là Khánh Vinh. Cái này tôi nhặt được, không ngờ là của cô.”

“Vậy giờ trả lại tôi đi!”

“Sao trả dễ dàng thế được? Đai đen Karate thật không tầm thường chút nào! Tôi phải xem chủ nhân của nó có thực sự xứng đáng với nó không đã.”

“Muốn xem sao?”

“Tất nhiên! Nếu thắng được tôi thì tôi trả cô, còn nếu thua…” – Khánh Vinh cười nham hiểm – “Nếu thua, tôi vẫn sẽ trả cô, nhưng cô phải tặng tôi một nụ hôn nhé? Cô xinh đẹp lắm ấy!”

Vụt! Khánh Vinh chưa kịp ba hoa hết thì Thanh Linh đã lao đến nhanh như một tia chớp, giật lấy cái đai. Nếu là người khác thì xong luôn nhưng Thanh Linh không thể giật cái đai vì dù đã làm Khánh Vinh phân tâm thì tay hắn vẫn giữ chặt cái đai của cô. Mà tay hắn thì cực kỳ khoẻ, sức khoẻ này có thể ngang tầm Mạnh Bảo, hoặc biết đâu là hơn…

“Nguy hiểm thật! Chút nữa là toi.”– Khánh Vinh nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng tay kéo mạnh cái đai lại.

Sức khoẻ của hắn kéo cái đai kéo luôn theo Thanh Linh về phía mình. Hắn mỉm cười, cô mà ngã vào người hắn thì không biết thế nào nhỉ? Nhưng hắn nhầm, Thanh Linh chỉ cười khinh thường hắn rồi buông tay ra. Cái đai đang được giằng co bị một phía buông ra bất ngờ khiến phía bên kia mất đà, Khánh Vinh lùi lại suýt ngã. Lợi dụng lúc đó, Thanh Linh nhảy lên tung một quả đấm về phía hắn.

Vụt! Khánh Vinh lại tránh được, quả đấm chỉ quẹt qua mặt hắn nhưng móng tay cái của Thanh Linh vẫn đủ hằn lại một vết xước chảy máu. Khánh Vinh lau máu, tức giận:

“Tôi sẽ không nhường cô em nữa đâu nhé!”

Nói rồi hắn chùng người xuống lấy đà rồi bật lên về phía cô. Cú bật rất dẻo dai khiến tưởng rằng hắn bay lên trời chứ không phải bật nữa. Cả thân hình cao to mà nhanh nhẹn ấy lao về phía cô cùng những cú đấm liên tiếp. Thanh Linh rất bình tĩnh né tránh nhưng cô không tài nào có thể ra đòn đáp trả bởi vì hắn quá nhanh và những cú đấm ấy rất khoẻ, khéo cô chưa kịp ra đòn là dính chưởng rồi. Hắn đang dùng võ Karate, vẫn những chiêu võ ấy mà sức của hắn khác hẳn cô. Đấm liên hoàn, đấm móc,…cú nào hắn cũng dùng để đối phó với cô một cách điêu luyện, dồn cô vào thế phòng thủ và cuối cùng, hắn đã hạ màn bằng một đòn đá chân lên thẳng tay cô khiến cô mất bình tĩnh. Tranh thủ lúc đó, Khánh Vinh đưa tay tóm cổ cô, bóp chặt khiến cô không thở nổi. Gương mặt đắc thắng của hắn kề sát cô:

“Lẽ ra nên cho một quả đấm, nhưng thôi, xinh đẹp thế này thì tha cho. Nhưng cô giữ lời hứa chứ, cô gái?”

Thanh Linh nhìn hắn đầy giận dữ, nhưng hắn vẫn giữ chặt cô và cúi xuống định hôn cô…



BỐP! Một bóng người lao đến với tốc độ sao xẹt tung thẳng cú phi cước về phía Khánh Vinh khiến hắn vội vàng buông Thanh Linh ra để né tránh. Người đó đáp thẳng xuống đất, quay lại cười:

“Thanh Linh, thằng này không thắng nổi sao mà phải hạ mình với nó vậy?”

“Mạnh Bảo…” – Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên.

“À há cái gã bạn trai cô đến rồi hả?” – Khánh Vinh cười nhạt – “Xin lỗi xin lỗi, tại cô ấy xinh xắn yếu ớt nên tôi phải che chở tí ý mà.”

“Ngứa lỗ tai quá đi!” – Mạnh Bảo đưa tay lên ngoáy ngoáy tai – “Tốt hơn hết mau xin lỗi cô ấy đi trước khi ăn một quả đấy.”

“Xin lỗi ấy à? Nè cậu em, phải xin lỗi tao vì cái tội đánh lén tao đấy.”

“Vậy để tôi xin lỗi ông anh nhé!” – Mạnh Bảo cười rồi bật về phía Khánh Vinh.

Mạnh Bảo trả lại đúng hắn bằng một loạt các cú “liên hoàn” nhưng anh không dùng tay mà dùng chân – liên hoàn cước. Khánh Vinh vẫn né nhưng có phần vất vả hơn, Mạnh Bảo hoàn toàn mạnh và nhanh hơn Thanh Linh nên đối phó với Mạnh Bảo đâu phải chuyện đùa. Nhưng chỉ sau mấy phút bị dồn vào thế phòng thủ, Khánh Vinh cười:

“Với con gái tao còn lai rai chứ con trai thì chấm dứt nhanh đi!”

Nói rồi hắn dùng cánh tay lực lưỡng tóm lấy một chân của Mạnh Bảo nhanh hơn cả tốc độ của anh, quật ngã anh xuống. Mạnh Bảo vẫn giữ được đà, anh vòng ra sau lưng Khánh Vinh định thụi hắn một quả gãy lưng nhưng hắn đã nhanh chóng né được. Tức mình, Mạnh Bảo kết hợp tay cùng đòn song phi cước (đá hai chân) bay thẳng về phía Khánh Vinh, từng động tác từ cách ra cú đá cho đến cú đấm có thể sẽ chọi thẳng Khánh Vinh chết tươi nhưng Khánh Vinh chỉ cười nhạt, hắn lao đến tóm cổ tay của anh – phần có thể giữ được cả tay đối thủ - và kéo anh ngã xuống. Phản xạ trấn áp lý trí, Mạnh Bảo vội dùng tay chống đỡ. Cánh tay lao thẳng xuống cát, dù là cát mềm vẫn tạo ra một lực lớn khiến cả người tê dại vì cánh tay đau. Khánh Vinh lập tức lao đến “trả đũa” lại bằng đòn song phi cước. Đôi chân to khoẻ của hắn từ đằng sau lao xuống lưng Mạnh Bảo như có tấn sắt đổ xuống người khiến anh ngã gục.

“Dừng lại đi, đủ rồi đấy!” – Thanh Linh hét lên, gương mặt đầy sự giận dữ đến tột độ.

Khánh Vinh ngờ ngợ khi nhìn thấy ngọn lửa cháy bùng xung quanh cô, dù gương mặt cô vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt như muốn giết chết kẻ kiêu ngạo đứng đằng kia. Cô tức giận không phải vì hắn khoẻ hơn cô. Cô giận vì hắn dám lấy cái đai đó ra làm trò đùa – cái đai mà cha cô đã để lại cho cô. Cô giận vì hắn coi võ thuật là để đánh nhau, bạo lực. Cô giận vì hắn đánh Mạnh Bảo…

Khánh Vinh bắt đầu thấy sợ, hắn chẳng sợ sức khoẻ của cô mà sợ khí thế của cô. Hắn quay đi:

“Cứ đợi đấy, hôm nay đang không có tâm trạng đánh!”

Nói rồi hắn đi thẳng, biến mất ngay như chưa từng xuất hiện. Thanh Linh cố kìm nén uất ức, đi ra chỗ Mạnh Bảo đang nằm sấp vùi mặt trong cát. Cô lật ngửa anh lên thì thấy anh đã ngất xỉu, gương mặt anh vẫn thể hiện rõ sự đau đớn.

“Mạnh Bảo, tỉnh lại đi.” – Cô gọi.

Anh vẫn không mở mắt, mà có thể đã tỉnh nhưng vẫn thấy đau, răng anh nghiến lại. Thanh Linh bắt đầu thấy sợ, lay mạnh anh:

“Này, tỉnh lại đi chứ! Mạnh Bảo!”

Anh vẫn nằm đó. Thanh Linh sợ thực sự, cú tấn công của Khánh Vinh khoẻ vô cùng có thể làm gãy xương chứ không đùa gì. Hắn không chỉ đánh vào lưng Mạnh Bảo mà còn làm anh suýt gãy tay vì chống đỡ cơ thể nếu anh không chống tay xuống cát mềm. Gương mặt anh cũng bị xây xát, hẳn là anh rất đau. Anh đã cứu cô, vì cô mà chịu đòn của Khánh Vinh. Nếu không phải anh, thì cô không biết Khánh Vinh sẽ giở trò gì nữa…

Cô chưa bao giờ có cảm xúc gì khi thấy ai bị đánh, bị hành hạ nhưng sao nhìn Mạnh Bảo đau đớn vì Khánh Vinh đánh, cô lại thấy lo sợ thế này?

“Đồ đần độn, tôi đâu cần anh cứu tôi chứ! Tỉnh lại đi! Mau mở mắt ra đi!” – Cô lay mạnh anh, gọi to hơn – “Mạnh Bảo, tôi xin anh đấy, tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ…”

Cô im bặt lại ngay. Mạnh Bảo từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn cô trìu mến.

“Tôi có làm sao đâu mà sợ? Chỉ hơi ê ẩm thôi mà.” – Anh cười.

“Anh…” – Thanh Linh không nói nổi nên lời.

“Em khóc đấy à?” – Mạnh Bảo nhìn đôi mắt Thanh Linh ầng ậc nước sắp tuôn trào ra.

“Làm gì có…” – Cô vội đưa tay quệt đi.

“Em khóc vì tôi sao? Em lo cho tôi vậy à?” – Mạnh Bảo vẫn cười, có vẻ anh rất vui.

Thanh Linh thoáng xấu hổ, đứng lên:

“Đáng ghét! Mặc xác anh đó!” - Nói rồi cô chạy đi, để Mạnh Bảo ở lại với nụ cười vẫn ở trên môi.

Tối đó, Thanh Chi đã ra viện, nhưng tất nhiên là cô chỉ chui vào phòng mình chẳng cho ai vào hết. Thanh Linh đành về phòng, nhưng không thể nào quên được chuyện xảy ra lúc chiều. Không biết cô để Mạnh Bảo lại đó có sao không? Đáng ghét, cái tên cáo già đó là gì mà khiến cô phải nghĩ nhiều thế!? Cô nào biết được! Chỉ biết, dù rất đáng ghét nhưng Mạnh Bảo có cái gì đó chân thành, ấm áp, khiến người ta thấy nhẹ lòng. Mỗi khi anh cười, không gian dường như sáng hơn, nụ cười đó xua đi hết nỗi buồn không còn cảm thấy điều gì vấn vương nữa. Và quan trọng hơn, anh hiểu lòng người khác. Cái ôm ấm áp của anh đã nói lên tất cả, anh mang lại cho người khác sự bình yên, tin cậy…

Bao nhiêu suy nghĩ của cô bị tắt ngay bởi một cú điện thoại. Số nào vậy?

“Alo?”

“Ngay cả khi nghe điện sao em cũng lạnh lùng thế nhỉ?”

“Anh gọi làm gì?”

“Ra ngoài đi!”

“Hả?”

“Và nhớ đừng có mặc bộ quần áo xấu xí chiều nay nữa đấy!” – Nói xong anh tắt máy liền.



Thanh Linh khó chịu ra mặt nhưng nghĩ lại ngồi một mình cũng chán nên cô liền ra ngoài với chiếc váy xanh quen thuộc, chiếc váy được cô giặt khá thường xuyên nên rất sạch sẽ tươm tất khác hẳn bộ quần áo cũ kia. Cô mở cửa thì Mạnh Bảo đã đứng ngoài, gương mặt anh tươi tỉnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh nắm lấy tay cô:

“Đi thôi!”

Đi? Đi đâu? Chẳng biết đi đâu mà cô cũng đi…

Mạnh Bảo nắm tay cô đi trên bãi biển. Ít khi cô ra chỗ đông người nên cũng hơi ngại, chẳng dám buông tay anh ra. Khách du lịch đi chơi rất nhiều, ai cũng ngoái lại nhìn Mạnh Bảo, Thanh Linh mà trầm trồ ghen tỵ vì trông rất đẹp đôi. Thanh Linh ngại chết đi được nhưng Mạnh Bảo vẫn “hồn nhiên vô tư” dẫn cô đi xem rất nhiều thứ trên biển, đẹp nhất vẫn là mấy cái nhà bằng cát được các nghệ nhân làm rất công phu. Mấy người chụp ảnh cứ mời anh và cô chụp một kiểu cạnh mấy cái nhà cát, Mạnh Bảo thì đồng ý liền nhưng Thanh Linh không chịu:

“Tôi không thích, đi chỗ khác đi!”

“Ừm đi đâu giờ?” – Mạnh Bảo ngó đi ngó lại, nhìn thấy quán nước giải khát – “Em uống gì không? Nước dừa nhé?”

“Tuỳ anh!”

Sau đó, Mạnh Bảo mua đúng một quả dừa và cắm hai cái ống mút vào, mỗi người một ống. Thật là, sao tên này lúc nào cũng kẹt xỉ vậy? Nhưng Mạnh Bảo cũng “biết điều” mua một quả dừa to bự đầy nước ngọt rất mát. Ấy thế mà uống được một tí, anh đứng lên:

“Ở cái quán này chật chội, ra biển uống đi.” – Và anh đặt quả dừa vào tay cô.

“Ơ sao lại là tôi cầm?”

“Không cầm thì ai cầm? Tôi đau tay! Em bỏ tôi ở biển khiến tôi phải gọi Vân Trang đến đưa tôi đi bệnh viện cả chiều mới ngồi dậy đến chỗ em được đấy.”

Giọng Mạnh Bảo hờn trách khiến Thanh Linh đành ôm quả dừa đi theo anh, dẫu sao cũng có cái hay là một mình cô “sở hữu” quả dừa này, uống cũng đã hơn. Cô nhận ra nước dừa cũng ngon phết, bao năm tập võ xong là chỉ cốc nước lọc chứ có uống cái này nhiều đâu chứ. Mải uống nên cô không để ý mình đã ra đến bãi biển – bãi biển ít người mà cô thường đi dạo mỗi chiều. Dù bãi biển vắng nhưng lại là nơi đẹp nhất, vào đêm vẫn thấy đẹp. Những con sóng tối về mạnh hơn, bọt sóng như tung cao lên tận bầu trời đầy vì sao kia.

“Nhiều sao nhỉ?” – Mạnh Bảo ngước lên nhìn.

“Ừ! Tưởng mưa hoá ra trời đẹp.” – Thanh Linh cũng ngước lên. Những vì sao thi nhau toả sáng lấp lánh đẹp vô cùng.

“Tôi chỉ thích nhất một ngôi sao thôi.”

“Ngôi sao nào?”

“Mặt trời.”

“Sao lại thích mặt trời?”

“Mặt trời là ngôi sao ánh sáng xua đi màn đêm, là khởi đầu của ngày mới, của niềm vui, của ước mơ. Ngày xưa cha mẹ tôi bảo tôi vậy đấy. Tôi luôn muốn làm mặt trời, không phải là để toả sáng với ai, mà là để mình luôn vui vẻ, cảm thấy mình chưa bao giờ biết bóng tối là gì vậy.”

Thanh Linh lặng đi khi nghe anh nói, mãi sau cô mới nói được:

“Giá như tôi cũng có thể như vậy…”

“Làm bạn gái tôi đi!”

“Hả? Anh nói gì thế?” – Sao anh ta chuyển chủ đề nhanh thế? Mà anh vào chủ đề gì vậy…?

“Để tôi làm mặt trời của em, tôi muốn mình sẽ làm em vui vẻ, không phải thiếu thốn, buồn khổ vì cái gì cả.”

“Anh…” – Cô vẫn chưa hết kinh ngạc.

Mạnh Bảo nhìn cô:

“Tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên đó, em không nhận ra sao? Tôi ghét cay đắng tên Khánh Vinh đó lôi em ra làm trò đùa. Vì tôi muốn em là của tôi!”

Thanh Linh không tin mình vừa nghe cái gì, tâm trí của cô trở nên hỗn loạn. Mạnh Bảo nói rất nhanh như vậy mà sao cô thì làm sao thế này? Cô rơi cả quả dừa xuống đất, quay đi:

“Tôi xin lỗi, tôi không hiểu…”

Nhưng cô chưa kịp bước đi thì Mạnh Bảo đã kéo cô lại, cúi xuống hôn cô.

Môi chạm môi, rất nhanh rồi lại buông ra, một nụ hôn rất nhẹ nhàng, nhưng lại đong đầy bao nhiêu xúc cảm. Mạnh Bảo âu yếm nhìn cô, mỉm cười:

“Đừng quyến rũ anh bằng mùi hương dừa đó.”

Thanh Linh đỏ mặt, vội cúi xuống nhưng Mạnh Bảo đã nhanh hơn, nâng mặt cô lên. Môi anh tìm đến môi cô, lần này là một nụ hôn khác hẳn trước. Một nụ hôn cháy bỏng, nồng nàn như sóng biển cao đang tung vào những tảng đá tạo thành lớp bọt trắng xoá. Hoà vào nụ hôn là mùi mặn của gió biển, và hương thơm ngọt ngào của nước dừa. Mạnh Bảo không thể kìm được trước mùi hương đó, quàng tay ra sau cô ôm chặt cô, hôn cô mãnh liệt như thay lời muốn nói rằng anh cũng yêu cô nhiều như thế. Cô gái này lúc nào cũng quyến rũ anh được, không chỉ bởi vẻ xinh đẹp, mà trái tim nhân hậu, ý chí mạnh mẽ kiên cường của cô cũng quyến rũ anh, khiến anh yêu cô, yêu say đắm đến mức mới mấy ngày mà ngày nào cũng nghĩ đến cô. Dù quen rất nhiều cô gái, nhưng chẳng ai khiến cho anh “ngơ ngẩn” như Thanh Linh cả.

Còn cô, vào lúc này cô có thể đẩy anh ra, tát anh một cú trời giáng, nhưng không…Cô không đẩy anh ra, một phần vì anh khoẻ hơn cô nhiều, và một phần là vì nụ hôn ngọt ngào đầy yêu thương này khiến cô không muốn rời. Cuộc sống này, có gì là cô không có, nhưng cái gọi là tình yêu thương thì cô mất lâu rồi. Trái tim cô hoá đá và đóng băng vì chưa có ngọn lửa nào sưởi ấm, rồi Mạnh Bảo đến như một ánh sáng mặt trời nóng rực tan chảy cả những tảng băng để trái tim tuổi mười tám trẻ trung thời thiếu nữ biết thế nào là rung động trước người khác.

Có sớm quá không khi nhận ra thứ gọi là “yêu”?

Có lẽ là không. Vì khi hai người đã gặp nhau giữa dòng người đông đúc, giữa dòng đời đang trôi, thì thời gian sẽ ngừng lại mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook