[ Short Fic ] Từ Bỏ ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?

Chương 5: Tình Khó Phai

Khải Huyền

11/05/2021

Nắng sớm cuối thu yếu ớt chiếu xuống khuôn mặt thanh tú của Kaito. Mùi thức ăn từ dưới nhà bay lên quyện trước mũi vô tình khiến hắn thức dậy. Hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi lao xuống nhà dưới. Bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn chuyện bếp núc khiến hắn vô thức mỉm cười. Hắn không hề ưa nó, nhưng không hiểu sao hình bóng bận bịu nấu cơm ấy lại khiến hắn ngắm mãi không chán.

Aoko cẩn thận đổ mì ra bát, trong khi Kaito liên tục hít hà cái mùi hương kia, lố bịch đến bó tay. Chết thật, nó đã bao giờ để hắn chết đói chưa?

- Ăn nhanh đi kẻo nguội!

Nó lạnh lùng nói, quay ngoắt đi về phía bồn rửa tranh thủ vệ sinh. Kaito ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa thổi phù phù vì nóng.

- Cậu không ăn à? Aaa, lâu lắm rồi mới được ăn Ramen.

- Tôi ăn rồi. Cậu ăn xong nhớ khóa cửa. Tôi đi trước.

Aoko lau đi bàn tay ướt, nhanh chóng xỏ giầy, khoác cặp mở cửa, mặc cho Kaito với với tay về phía nó không kịp gọi vì nóng.

oOo

Nó thong thả đi về phía lớp mình, lơ đãng ngắm nhìn cây phong cuối sân trường bấy giờ đã bắt đầu khẳng khiu, trơ trụi. Và giọng nói đáng ghét từ trong lớp lọt vào tai khiến bước chân của nó chợt sững lại.

- Để xem con nhỏ lớp trưởng đó tính hoàn thành tốt nhiệm vụ như thế nào!

Khóe môi khẽ nhếch lên, Aoko rảo bước vào lớp. Chưa vội về chỗ, nó tiến lên bục giảng, lấy chiếc thước gỗ đặc trưng xuống, tiến về cuối lớp. Đặt ba lô của mình xuống nó nói:

- Koizumi, lấy bài tập của cậu ra đây tớ kiểm tra. Yên tâm, nếu khó quá không làm được, tớ có thể giúp mà. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm.

Nó nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười thích thú nhìn người trước mặt. Koizumi bối rối lấy tập vở ra đặt trên bàn, trong khi cô bạn của nhỏ nhanh chóng chuồn mất.

- T...Thực ra ở trên lớp tớ nghe cô giảng không có hiểu lắm, cậu giảng lại giúp tớ nha!

Aoko đảo mắt lên trời, rồi lại nhíu mày vẻ khó hiểu. Nó đủng đỉnh lấy từ trong túi quần ra cái điện thoại, tay thao tác chụp trang giấy chỉ toàn lí thuyết kia, miệng " thắc mắc ":

- Ồ, lạ nhỉ? Trước giờ sau buổi học tớ có thấy cậu hỏi bài ai đâu? Ôn bài không, hỏi bài không, bài tập về nhà cũng không. Vậy sao kiểm tra điểm cao chót vót thế?

Chụp xong thứ cần chụp, nó tốt bụng giải giải từng li từng tí cho người kia nghe. Xong xuôi, nó cúi sát vào khuôn mặt trắng trẻo kia, nhìn thẳng vào đôi mắt trốn tránh ấy mà cảnh cáo:

- Lần đầu tiên, tớ sẽ bỏ qua. Từ lần sau chỗ nào không hiểu, sang nhà ai đó mà hỏi, tớ cũng được, không phiền đâu. Đừng để lên lớp rồi giở chứng không hiểu nên không làm được bài, coi chừng...hình ảnh này lên mạng đó!

Nó giơ chiếc điện thoại lên trước mặt nhỏ, khẽ phe phẩy rồi nhún vai đứng thẳng dậy, quay đi. Và đâm sầm vào tên đáng ghét đang đứng ngay đằng sau.

- Kiêu căng gớm!

Kaito bĩu môi nói rồi nhanh chóng bỏ đi. Để lại nó nhếch môi cười.

Giờ lịch sử. Cô đọc nhanh ghi đến mỏi tay, vậy mà ở góc nhỏ nơi cuối lớp vẫn có tiếng rúc rích nói chuyện. Nói là "góc nhỏ" nhưng đó cũng chiếm đến một phần tư lớp. Chết tiệt, cuối lớp lúc nào cũng ồn ào nhất chả khác gì cái chợ.

- Em thưa cô! Chỗ bạn Kaito rất ồn, có lẽ ảnh hưởng nặng đến việc học của những bạn gần đó. Em nghĩ cô cần có biện pháp để khiến các bạn ấy dừng việc nói chuyện lại.

Nó bật dậy thưa, cắt ngang giọng nói đang say sưa giảng bài của cô giáo. Giờ ghi sổ có ích gì, tội lớn tội bé thưa cô chủ nhiệm cô đều cho đi trực nhật, trực nhiều tới mức quen như cơm bữa, khéo bỏ còn thấy thiếu. Trực thì trực mỗi giặt rẻ, lau bảng với quét lớp, thành ra chính nó phải nghĩ tới biện pháp xử lí nặng hơn.

Cô giáo dạy sử hài lòng ra hiệu cho nó ngồi xuống, khó chịu răn đe những người kia:

- Kaito! Từ đầu năm học tới giờ tôi nhắc anh bao nhiêu lần rồi hả? Tôi tha cho anh lần này là lần cuối cùng, từ lần sau là ngồi sổ đầu bài cho mát nhá!

Lại "từ lần sau" - Suy nghĩ chung của cả lớp.

- Vâng, em biết rồi mà cô. Chỉ là em thắc mắc có đoạn thời gian này không hợp lí thôi mà.

Hắn chống chế, gãi đầu cười hì hì dù thừa biết cô giáo đang lườm cháy mặt. Hắn phẩy phẩy tay mấy cái rồi ngồi xuống, hậm hực lườm người kia.

Nakamori Aoko, cậu được lắm!

Tiếng tít tít nho nhỏ vang lên, tạm dừng một thứ gì đó. Một dòng chữ nắn nót được ghi vào sổ: Kaito nói chuyện trong giờ nhưng không nhận lỗi, nói chuyện chớp nhả với cô Sử.

oOo

Hắn nổi xung, tức giận quát mắng:

- Cái gì mà nói chuyện chớp nhả với cô, cái gì mà nói chuyện riêng nhưng không nhận, cậu vừa vừa phải phải thôi.

Người con gái kia vẫn bình tĩnh, ung dung lật từng trang sách, mặc cho kẻ kia nổi trận lôi đình. Hắn là đòi xem sổ xem mình bị ghi chưa, nhìn dòng chữ kia mà tức đến tím mặt. Mặc cho hắn lải nhải bên tai, cả lớp khó chịu, nó vẫn ung dung đọc sách.

- Nakamori! Biết là cậu đang muốn để Kuroba tức chết, nhưng ... náo loạn vậy là quá đủ rồi còn gì?



Hakuba khẽ huých lấy tay nó. Aoko vẫn thư thái lật từng trang sách, một tiếng của người kia cũng không thèm đem bỏ vào tai. Tất nhiên, những lời chửi mắng của kẻ nào đó thì càng không.

Chỉ đến lúc nào đó, nó không thể tập trung đọc được, bấy giờ liền đứng phắt dậy, giáng xuống khuôn mặt kẻ kia một cái tát trời đánh.

- Lải nhải đủ chưa? Tôi sẽ không bao giờ đổ lỗi cho người khác hay ghi sai sự thật. Tất cả mọi thứ đều có bằng chứng. Cãi gì nữa không?

Nó giơ chiếc điện thoại màu hồng quen thuộc ra trước mặt hắn, trên đó là đang phát một đoạn video. Phải, là video hắn nói chuyện rồi cãi lại cô. Kaito tức tím mặt, cố nuốt trôi cái tức ở cổ họng xuống, hậm hực ôm cái má đỏ rát đi ra ngoài. Cả lớp nhìn nó với ánh mắt vừa nể phục vừa sợ sệt, không ai dám hé răng lấy nửa lời. Uy quyền của lớp trưởng được đẩy lên cao vút. Ngay cả Hakuba cũng không ngờ được, sợ hãi nhìn nó tới lác cả mắt.

Có lẽ nó đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ ra những biện pháp tốt nhất để trừng trị. Tốn bao nước bọt nó mới có thể mượn được bố máy quay trộm tí hon đặt ngay phía trên của bảng đen, được kết nối trực tiếp với điện thoại của nó. Với nhiều biện pháp quản lí thông minh, lớp học ngoan lên đến ngạc nhiên, việc học cứ thế mà tiến bộ. Bao nhiêu bằng chứng phạm lỗi của nhiều người được lưu trong máy nó, từ ảnh ngủ trong giờ, không làm bài tập, nói chuyện, đánh nhau,... Nhưng vốn là con người thánh thiện, nó cân nhắc các tội có thể tha những vẫn lưu lại bằng chứng, để người phạm lỗi không dám tái phạm lần thứ hai. Nó còn tốt bụng trực nhật cùng mọi người, giúp bạn bè học tập tiến bộ, tổ chức nhiều hoạt động giúp học thành viên trong lớp được gắn bó với nhau hơn. Bởi lẽ đó, mọi người trong lớp đặc biệt yêu quý nó rất nhiều.

Dứt tình, kết quả cuối học kì hai của lớp trưởng tăng một cách đáng ngờ.

Trời lạnh dần, cuối cùng thì kì nghỉ đông cũng tới. Cả kì nghỉ, nó chẳng giao du với ai, vì đơn giản với nó, việc đó quá vô vị.

oOo

Ngày cuối cùng của kì nghỉ. Tuyết rơi phủ đầy trên con đường vắng vẻ. Trên phố lác đác một vài cặp tình nhân tay trong tay tung tăng đạp trên tuyết. Và họ ngước nhìn cô gái ngồi ghế đá đầy vẻ kì lạ.

Mùa đông, con người ta nhạy cảm lắm.

Nó ngồi đó, mông lung, hoài niệm. Hoài niệm cái gì? Nó chịu. Người ta thường buồn đau khi nhớ về kỉ niệm đẹp với người mình yêu thương. Tại sao vậy? Vì kỉ niệm đẹp chỉ ở trong trí nhớ, đâu phải bây giờ đang tiếp diễn đâu. Vì vậy, nhớ về nó, đặt nó ở trong tim, nó càng cứa đau hơn. Như nắm một con dao, càng nắm chặt càng cứa mạnh. Vậy nên cũng tốt, nó và hắn chẳng có tí kỉ niệm đẹp nào để mà nhớ cả. Chí ít cũng đỡ đau hơn.

Hình ảnh Kaito chăm chú nghe nó giảng bài lướt qua tâm trí, rồi nhanh chóng rời đi.

Hoài niệm...in sâu nơi con tim phản chủ.

Thử nói xem, được người mình yêu chiều chuộng, nâng niu như một đứa em gái nhỏ, liệu có đau bằng người mình yêu đối xử tệ bạc?

Ngốc thật, nó lại nghĩ linh tinh rồi.

Nó đứng dậy, rảo bước về quán trà gần đó. Chiếc áo phao cồng kềnh khiến nó di chuyển khó khăn hơn. Gọi cho mình một ly cà phê đen, nó lơ đãng ngắm nhìn bên ngoài qua ô cửa kính. Tuyết vẫn rơi, đọng lại trên thành cửa, gặp hơi nóng mà tan chảy thành nước, luyến tiếc rời bỏ mà rơi xuống đất.

Cà phê đến. Nó lịch sự cám ơn người phục vụ, rồi kề bờ môi mỏng lên hớp một ngụm.

Đắng!

Nó khẽ nhăn mặt. Lần đầu tiên uống cà phê đen, đúng là khó chịu thật. Nhưng dư vị ngọt thấm dần nơi đầu lưỡi, râm ran trong khoang miệng khiến nó thích thú. Một dư vị khó quên.

Đắng...rồi lại ngọt.

Có thể so sánh với tình yêu được không?

Khẽ lắc ly cà phê trên tay, nó chợt mỉm cười. Kaito chia tay với nhỏ hoa khôi khối 10 kia rồi. Suy cho cùng, hẹn hò chỉ là cái thú. Cũng được 2 tuần.

Hắn làm quen với nhỏ khác trên mạng. Khá nổi tiếng. Có vẻ là hot girl trường Teitan. Vừa mới làm quen mà nhỏ đã tỏ tình luôn, thế là hẹn hò. Nó chợt thấy tức cười. Cái loại phong lưu, thay bạn gái như thay áo ấy, chia tay sớm thôi. Hẹn hò vì sĩ diện là chính.

Cà phê đen, đúng là không giống cà phê sữa. Vị ngọt của nó...đáng ghét làm sao! Dư vị ngọt sau đó lan tỏa khắp khoang mũi, nhưng khi uống đắng tới mức nó không dám hớp lấy một ngụm. Vậy mà vì cái dư vị khó quên kia, nó vẫn muốn nếm trải thêm lần nữa. Cứ thế nhăn mặt hớp thêm một ngụm, lại thử ngụm nữa, dần dà hết nửa ly cà phê.

Nó nóng. Cởi áo khoác ngoài đặt xuống ghế, nó tiến bên cửa sổ, đặt một bông tuyết lấp lánh vào lòng bàn tay. Bông tuyết đẹp đáng yêu, vậy mà ngự trong lòng bàn tay nó, lại nhanh chóng tan ra, thấm vào bàn tay nó lạnh ngắt.

Có thể so sánh như tình yêu được không?

Thoạt nhìn, tình yêu đẹp lắm! Ai cũng mong ước nó, được chạm vào nó. Vậy mà khi với tới rồi, nó lại tan mất, vẻ đẹp ban đầu cũng biến đi đâu, để lại một thứ cảm xúc lạnh cả cõi lòng.

Khẽ xoa bàn tay lạnh buốt, nó cầm áo đứng dậy ra về. Tranh thủ hớp một ngụm cà phê, nó rùng mình. Vậy là đắng lắm rồi! Nó thề, nó sẽ không bao giờ động tới cà phê đen nữa, cũng như không bao giờ tơ tưởng tới người đó, chỉ vì dư vị ngọt ngào đáng ghét kia.

Đều đặn hằng ngày, nó sang gọi hắn dậy, làm bữa sáng, đến trường, buổi chiều lại đi chợ, nấu cơm cho hắn ăn. Vẫn công việc như vậy, nhưng người thực hiện nó trông lạnh lẽo hơn trước nhiều.

Có thể coi là tạm quên được hắn chăng?

Tuyết vẫn rơi, trời về đông càng thêm lạnh. Hai tuần nghỉ đông đã trôi qua, sáng mai lại phải dậy sớm đến trường. Những ngày cuộn chăn bông ngủ nướng trên giường sắp hết. Những ngày tháng bình yên nhâm nhi tách cà phê mỗi sáng, xuống phố ngắm nhìn khung cảnh bình yên đã tạm dừng. Sáng ngày mai, học sinh lại bắt đầu vào guồng quay mệt mỏi của học kì ba.

oOo

Sáng sớm ở trường, học sinh tụ họp đông vui, đầy đủ. Từng nhóm từng nhóm trò chuyện vui vẻ, rôm rả. Aoko cảm thấy hơi lạnh, rảo bước nhanh về lớp. Vừa bước chân vào lớp, chưa kịp chào hỏi ai, vậy mà cái cô bạn thân kia lao đến ôm chầm lấy nó:

- Đồ ngốc này! Suốt kì nghỉ chẳng thấy cậu đâu cả. Quên bọn tớ hết rồi à?

- Xin lỗi, cái tính ngủ nướng của tớ khó chữa quá!

Nó gãi đầu hì hì, lo sợ nhìn vẻ mặt giận dỗi của người kia. Nhanh chóng, vẻ mặt giận dỗi ấy chuyển sang vẻ nghi ngờ:



- Chứ không phải là cậu ăn vạ ở nhà của kẻ - nào - đó à?

- Ran, chuyện này không hay ho tí nào đâu!

Nó nghiêm túc nói, vừa răn đe, vừa khó chịu. Thấy vậy, Ran chỉ biết xua tay:

- Trời ạ! Tớ có nói kẻ đó là kẻ nào hả?

Aoko lườm nhẹ cô bạn thân đáng yêu kia, rồi nhanh chóng về chỗ.

Tiết thể dục vào trời mùa đông, thật tuyệt. Nó ôm quả bóng chuyền tung tăng chạy xuống. Aoko là vì thấy tập bóng rổ cô đơn, nên đã chuyển sang bóng chuyền. Nó tiến bộ rất nhanh, thậm chí đến cả Ran cũng không ngờ. Trước đây nó đã từng nghĩ, bóng rổ là sở thích mà không thể thay thế bởi một môn thể thao nào khác. Vậy mà giờ bóng chuyền đã thay thế vị trí đó rồi.

Nó đập liên hồi quả bóng xuống đất, rồi tung lên trời, phát mạnh. Quả bóng xoáy trên không trung lao thẳng sang sân bên kia. Cứ thế, bay lên rồi lại rơi xuống, cho tới khi Aoko hạ màn tỉ số bằng một quả đập xoáy thẳng xuống giữa sân của đối thủ.

- Oa, đập được rồi, đập được rồi. Hura!

Nó vui mừng, dang tay chạy tung tăng khắp sân reo hò. Ran nhìn biểu cảm đáng yêu ấy, chợt mỉm cười. Vậy mà cái tên đáng ghét đứng gần đó khó chịu ra mặt, khẽ lẩm bẩm:

- Đồ thần kinh!

Ran trộm liếc khuôn mặt kia. Gương mặt cau có nhìn Aoko như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô thở dài. Aoko bỏ hắn, cũng đúng thôi. Vì dù gì, cô ấy cũng chưa bao giờ nhận được sự tôn trọng của hắn.

oOo

Gió lạnh thổi buốt tâm can. Nó choàng chiếc chăn ấm qua người, bàn tay viết bài, bấm máy nhanh thoăn thoắt. Tiếng chuông reo lên khiến nó nhíu mày khó chịu. Đã tối rồi, tuyết cũng rơi rất dày, vậy mà vẫn có người tới nhà nó sao?

Nó bực bội bỏ chiếc chăn ấm ra khỏi người. Khẽ rùng mình vì lạnh, nó chạy xuống nhà dưới, mở cánh cửa màu gỗ thân thương. Đập vào mắt nó là hình ảnh Kaito đang co rúm lại. Nhìn thấy nó ăn mặc phong phanh, hắn chạy nhanh vào nhà, đóng sập cửa lại. Chiếc áo phao phùng phình khiến hắn trông như một con gấu bông to lớn. Có gì nghẹn lại nơi cổ họng nó.

- Hừ, chết cóng rồi. Ủa, mà bố cậu không có nhà hả?

- Đi trực rồi. Đêm nào cũng vậy.

Aoko lạnh lùng nói, đáy mắt thoáng qua tia thương xót. Nó bước lên trên tầng. Kaito cũng đi theo.

Vào phòng của nó, hắn vô tư nhảy lên giường, trùm chăn qua mặt nằm một cách không thể nào chướng mắt hơn. Aoko không rảnh quan tâm, nó lấy tập vở ra tiếp tục ghi ghi, bấm bấm. Kaito ló mắt ra khỏi cái chăn, chợt nhíu mày. Hắn đứng dậy, xoa xoa hai cánh tay mà tiến lại cửa sổ, cẩn thận đóng lại.

- Đồ ngốc! Lớp trưởng mà cứ mở toang cửa sổ vào ban đêm thế này, lỡ ốm thì ai thay đây?

Hắn ân cần trách móc, thành ra vô tình làm nó ấm lên mà không biết. Nó vốn dĩ nhận ra sự thay đổi này, chỉ là không muốn thừa nhận.

- Ban đêm mở cửa sổ dù lạnh nhưng rất thoải mái, cảm nhận cái lạnh cứa da cứa thịt, dường như đôi phần tỉnh táo hơn...

Nó định nói gì đó, nhưng dường như nhận ra mình nói hơi nhiều, nó chợt dừng lại, buông lời xin lỗi. Dù trên lớp thân thiện thế nào đi chăng nữa, nó vẫn giữ khoảng cách với hắn, có thì cũng chỉ là xã giao, không thể thoải mái. Nó sợ, gần gũi hơn, sẽ càng không thể từ bỏ. Vẫn là nó yếu đuối, không thể dứt khoát với người ta.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nó, tựa cằm vào chiếc bàn học nhỏ nhắn đặt trên giường, ngước nhìn gương mặt xinh xắn đang căng thẳng vì tính toán kia, chợt hỏi:

- Không hỏi làm sao tớ sang nhà cậu à?

Nó dừng bút, khẽ gật đầu. Tim loạn nhịp, tâm trí rối bời.

- Đúng là tớ sang nhà cậu trao đổi học tập vài lần trước đó rồi, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt đấy. Nhỏ Koizumi tự dưng muốn sang nhà tớ hỏi bài, vậy nên tớ mới phải trốn sang nhà cậu. Với lại, cũng có đoạn thơ tớ không hiểu lắm, nên mới sang đây thỉnh cầu sư phụ giúp đỡ.

Aoko khó hiểu nhìn hắn. Nó khẽ nghiêng khuôn mặt thanh tú, rồi mông lung hỏi:

- Không phải...trước đây hai cậu gọi tên thân mật lắm sao? Sao bây giờ nghe có vẻ ghét người ta quá vậy.

Tính hỏi nó ghen sao, nhưng hắn lại dừng lại. Cơ bản là không muốn nó khó xử, vậy nên mới mỉm cười giải thích:

- Cậu nghĩ tớ còn có thể thích một kẻ nhân cách rẻ tiền như thế sao?

Nó tỏ vẻ hiểu ra, miệng vô thức vẽ thành một nụ cười hài lòng, hạnh phúc. Nó nhìn máy tính, vui vẻ ghi đáp án vào vở. Và số 15 ghi thành 13.

- Sai rồi kìa! Ngốc này, chẳng tập trung gì cả.

Hắn khẽ cốc đầu nó, miệng bắt đầu giảng giải bài toán nó đang "mắc" mà không biết người kia cứ vô thức mỉm cười.

Là nó vẫn còn vấn vương. Là nó vẫn không thể bỏ được người ta. Trước đây nó đã mong muốn điều gì? Chính là những khoảnh khắc như vậy đây. Hạnh phúc len lỏi trong tim vô tình làm lớp băng rạn nứt.

Đêm nay...ấm quá!

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [ Short Fic ] Từ Bỏ ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook