Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách

Chương 6: Chương 6

Lâm Bội

14/04/2017

Cư Vũ Thác vẫn có cảm giác đối với mọi thứ đang xảy ra xung quanh mình, y nghe bảo tiêu dùng bộ đàm liên lạc với các xe ô tô đang đi theo xung quanh, nói mục tiêu tạm thời thay đổi, ba chiếc xe lập tức đi đến ngã tư gần đây rồi đổi hướng đi xuống trung tâm thành phố.

Sau đó chọn một cái khách sạn cao cấp mà vào, bảo tiêu đem chủ tử ôm vào trong một cái phòng của khách sạn rồi đặt y nằm lên trên một chiếc giường lớn mềm mại, kéo chiếc rèm cửa nặng nề lại, đem sáng ngăn cách ở bên ngoài, lại tắt hết tất cả các bóng điện bên trong phòng đi, giống hệt như những nghi thức cố định của các ban đêm trước kia vậy.

Cư Vũ Thác chính là vị quốc vương bị say tại yến hội, đang khâm điểm(thố thố: là em ý đang chờ đợi người đã được chọn để tối nay vào giao hoan với em ý a) các phi tần mỹ nữ hầu hạ mình, giờ đây y đang chậm rãi chờ đợi người được chọn bước những bước vô thanh vô thức(=bước chậm rãi không gây ra tiếng động để người ta không biết mình đã tới) mà đến, giúp quốc vương từ từ vượt qua đêm dài.

Thị giác trở nên vô dụng không thể phán đoán được thời gian, thính giác tương đối nhạy cảm, nó nhạy cảm hơn trước đến vài lần, y nghe được tiếng cửa đang mở ra rồi lại được đóng vào một cách cẩn thận để không gây ra tiếng động, ngay sau đó là tiếng cộp cộp của giày da giẫm lên mặt thảm, cùng với âm thanh sột xoạt của quần áo đang được cởi ra khi vải vóc bị ma sát vào nhau.

Sự linh mẫn còn bao gồm cả xúc giác nữa, hiện giờ mặt của y đang bị một bàn tay nóng như lửa vuốt ve, dương khí đang cuồn cuộn chảy vào trong thân thể y, nó tựa như là ruộng đồng đang bị khô hạn thì có một cơn mưa rơi xuống vậy, toàn thân y các lỗ chân lông vì thế mà vui mừng, nó thoái mái nên nở ra hết cỡ, y cũng vừa ý nên miệng cũng vì thế mà cũng từ từ thở ra một hơi.

Hắn đến rồi.

Trong bóng đêm nam nhân kia giúp y cởi quần áo ra, đồng thời hắn cũng hôn lên người y vô số cái hôn nồng nhiệt, cái trán, mắt, chóp mũi, hai má, không một chỗ nào mà không bị hắn hôn cả, trong đó không nghi ngờ môi là được sủng ái nhiều nhất, nam nhân tiêu tốn một lượng tâm huyết tương đối lớn khi liếm, cắn, hút, hắn vươn đầu lưỡi tiến vào, không hề ngại phiền toái, một lần nữa cùng với Cư Vũ Thác làm động tác ve vãn tán tỉnh.

Cư Vũ Thác dần dần hồi phục khí lực, y cũng ôm nam nhân rồi chủ động hôn, khát vọng cầu sinh (=cầu sự sống) khơi dậy sự nhiệt tình trong y, y cần người nam nhân này, bao gồm cả nướt bọt của hắn, mồ hôi của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, cùng với thứ có thể làm cho mạng sống của y được tái sinh…Nguyên dương.., Mà sự quen thuộc của nam nhân này khiến mọi ý nghĩ kháng cự vốn có của y đều biến mất, hết thảy mọi thứ y đều làm theo bản năng của thân thể.

Nam nhân cảm giác được y đang vô cùng nóng vội, nhưng trái lại hắn vẫn cứ kiên trì làm các động tác dạo đầu, ôm chặt lấy y, bàn tay cứng cỏi của hắn đang chuyển động trên thân thể y, làm cháy lên ngọn lửa ấm áp nơi hắn đã sờ qua, đầu ngón tay đi đến đâu, thì âm khí ở chỗ đó bị bốc hơi lên từng chút từng chút một, làn da bắt đầu lấm tấm mồ hôi, đem hai người gắn vào cùng một chỗ.

Nhưng Cư Vũ Thác còn cần nhiều hơn thế, y không tự giác liền lắc lư cái eo ma sát với vật nóng thô to của nam nhân, nam nhân tiếp thu sự ám chỉ rõ ràng này, ngón tay từ từ trượt đi tiến vào huyệt động bí mật, cơ vòng co rụt lại một cái xoa bóp đầu ngón tay mẫn cảm nhất của nhân loại, nam nhân hít thở thật sâu, cẩn thận hưởng thụ cảm giác bị dằn vặt ngọt ngào này.

Nếu lúc này đi vào đó không phải là ngón tay, mà là cái phân thân đã dựng thẳng đứng lên này, nói vậy thì thiên đường đã ở ngay trước mắt rồi. Trong thâm tâm nam nhân đang nghĩ như vậy, động tác ở tay vẫn ôn nhu, thuận tiện cho một chút trơn dịch đi vào, trợ giúp cho người dưới thân thả lỏng ra, tránh cho xong chuyện lại gây đau đớn.

Nam nhân muốn, không chỉ mình hắn có cảm giác vui sướng mà thôi.

Cư Vũ Thác vẫn cơ khát như cũ, đối với việc chậm chạp không vào trong của nam nhân có chút oán thán, cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ khó chịu.

“Nhanh…”

Nam nhân phát ra tiếng cười nhẹ nhàng nhưng rất ngắn ngủi, lần đầu tiên Cư Vũ Thác nghe được âm thanh của đối phương, y rất ngạc nhiên, y cảm thấy tiếng cười này không hiểu sao lại khiến y dâng lên cảm xúc gì đó.

Nam nhân bởi vì nhất thời vô tình, không cẩn thận đánh vỡ cấm kỵ việc hắn không thể nói, chiếc mặt nạ lạnh lùng cũng vì thế mà bị vỡ ra, vì không cho người trong lòng suy nghĩ ra điều gì tiếp theo, hắn đi về phía trước, một phát liền đâm vào, tiểu huyệt trống rỗng rốt cục cũng đợi được vị khách vãng lai (=khách quen) đến thăm, Cư Vũ Thác thả lỏng, khu vực đầu não để suy nghĩ giờ đây hoàn toàn bãi công (=không làm việc), các giác quan nguyên thủy tiếp nhận hết thảy.

Y muốn vật thô to nóng như lửa này không ngừng tiến lên mà đâm chọc vào trong tiểu huyệt động đó, muốn nam nhân này vì bị hưng phấn mà tiết ra càng nhiều bí dịch, đút cho huyệt khẩu đói khát ở dưới chân ăn, y muốn huyệt khẩu phía dưới được phun ra nuốt vào vật tượng trưng cho sức sống của nam nhân một cách thoả thích nhất, về sau, y thậm chí dùng tới mười hai vạn phần khí lực đi ôm chặt lấy đối phương, không cho thân thể kia cách mình quá xa.(thố thố:thở hổn hển….cư….u….cứu ta..mất máu quá nhiều a

~~)

Cứ như vậy y lợi dụng tất cả các vị trí trên toàn thân mình đi hấp thu tất cả tinh lực của nam nhân, tinh thần cùng thể lực của hai người đều tiêu hao ở trong cuộc giao hoan lúc này, nguyên bản Cư Vũ Thác ở thế yếu tựa như hồ ly tinh trong truyền thuyết đang cần lấy dương bổ âm để tu luyện, nên y dùng hết tất cả thần thái yêu mị đi làm nam nhân này phải điên đảo vì y, bây giờ không có bất luận kẻ nào có thể làm mất đi sự dây dưa lúc này.

Nam nhân cũng không muốn tránh, phóng túng để Cư Vũ Thác thoả thích hấp thu, dưới chân hắn động tác đang được diễn ra liên tục, hắn biết rõ bây giờ chính là thời khắc nguy hiểm nhất, hắn thậm chí còn hoài nghi Cư Vũ Thác trong thời gian hắn bắn tinh y sẽ thừa dịp đó, liền ép hắn đến ngay cả linh hồn cũng hầu như không còn.

Cả hai người đều đang đấu sức, hắn đấu tranh chính là tình, đối phương là dục, hai người đều không nguyện ý buông tay.

Cho y đi, hắn có thể đem tất cả mọi thứ đều cho y, bao gồm hiện tại —— Dã tâm trong cơ thể Cư Vũ Thác tăng vọt, y hưng phấn quấn chặt lấy eo đối phương, thoả thích chè chén (=ăn uống phè phỡn) trước, y không cho thân thể này rời khỏi, y sớm đã không còn lý trí, bản năng tiếp quản tất cả hành vi.

Y rất cơ khát, Y muốn nam nhân này đưa cho y hết thảy.

Phun trào, hơn nữa phải là tràn trề, dương khí tràn ra quá độ trong lúc hai người ôm chặt lẫn nhau, phảng phất hợp thành một thể, làm thế nào đều không tách ra được, thẳng đến khi nam nhân tê liệt ngã xuống trên người y mà thở dốc không ngừng.

Cư Vũ Thác cũng thất thần, y như đang bay trên bầu trời, mây mù lượn lờ y thấy rất thoải mái, kinh nghiệm khi y phun trào trong vô số nữ nhân cùng với hiện tại hoàn toàn không thể so được. Nếu nói làm tình là để các giác quan được kích thích tột đột, như thế thì giờ đây không lời nào có thể miêu tả hết được cảm giác vui sướng đến tội đỉnh của y lúc này, thân thể cùng tâm hồn đều được thoái mái đến mức mà não người không thể tưởng tượng được, y vui đến quên cả trời đất, căn bản không muốn từ thiên đường đi trở về.

Đã là giấc mộng thì không có cách nào bắt lại được ——

Thiên đường rốt cục cũng không thể ở lâu được, y cảm thấy thân thể càng lúc càng nặng, y bắt đầu rơi xuống xuyên qua các tầng mây, làm thân thể khắp nơi đều bị ẩm ướt, tiếp đó là cảm giác ***g ngực như có vật nặng đang đè xuống, là nam nhân này.

Rốt cục về tới trần thế, nhưng trần thế cũng không có gì là không tốt, trọng lượng của nam nhân khiến y cảm thấy yên tâm, bị người khác ôm không ngờ là nó có cảm giác tuyệt vời như vậy.

Nếu là, nếu là, nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì không phải là tốt lắm sao?

Y ngẩn người ra suy nghĩ ngốc nghếch một lúc, cuối cùng cười khổ. Nam nhân này là đệ đệ dùng tiền mà mua đến trong thời gian ngắn ngủi này, bản thân chính hắn là một người khách qua đường, hắn không là vật sở hữu của bất kỳ ai.

Đẩy ra người ở trên thân, trái lại đối phương cứ theo thói quen cũ di chuyển về phía sau lưng y để ôm ấp, diện mạo của hắn chôn sâu vào trong gáy phía sau lưng y, tựa như nơi đó là nơi lý tưởng nhất để hắn rơi vào trong mộng, trong bóng tối hơi thở trầm trầm vang lên theo quy luật.

Nam nhân nghe tới so với trước kia còn muốn mệt mỏi hơn, vì thế mà ngủ đi nhanh, không giống như trước kia đều đợi cho Cư Vũ Thác ngủ sau đó mới rời đi.

Cư Vũ Thác cũng muốn ngủ, lại đột nhiên nhớ tới tiếng cười nhẹ trong hồi ức trước đó về nam nhân này, tiếng cười này làm y rất chú ý.

Âm điệu này có chút quen tai, rất giống là…

Lần tìm công tắc đèn ở đầu giường mà bật lên, hít thở sâu vào một hơi thở, ngoảnh đầu nhìn về trước, hắn phải tận lực đè nén xuống tiếng tim đang vỡ ra từng mảnh của mình.

Hắn sẽ có tướng mạo như thế nào, đôi môi hôn y lại có hình dạng ra sao? Cái mũi thích cọ cọ hai má và cái mũi mình có lẽ nó tương đối cao và thẳng đi, làn da thô ráp thuộc về người rất thích vận động… Hắn ——

Mở to hai mắt, con ngươi mở rộng.

Hắn là ——

Nam nhân vì đau nhức mà ngã nhào xuống giường, chóp mũi bị tay ai đó nắm lại khiến đầu hắn choáng váng và hoa cả mắt, cái bụng bị đạp một cước, bộ ruột cơ hồ đều bị quấn lại cùng một chỗ, khi cơn choáng váng hết, mới chú ý tới trong gian phòng có một tia sáng.

Nguy rồi.



Cư Vũ Thác ngồi ở trên giường, tròng mắt như sắp phun hỏa.

“Vì cái gì là ngươi?” Y ghiến răng nghiến lợi nói, “Cư, Vũ, Lâu!” Nam nhân chính là Cư Vũ Lâu, sắc mặt hắn có thể khó coi ngang bằng Cư Vũ Thác, ngoại trừ cảm xúc, còn bao gồm cả sinh lý, hiện tại hai gò hắn hóp lại, con ngươi(=mắt) ảm đạm, sắc mặt trắng bệch giống hệt tờ giấy, người như vậy nếu như xuất hiện trên đường cái gặp cảnh sát giao thông, tuyệt đối sẽ bị người ta coi là kẻ nghiện thuốc phiện và bị bắt ngay lập tức.

“Vì cái gì không phải là ta?” Bị bắt tại trận, nhưng Cư Vũ Lâu lại hoàn toàn không có một chút chột dạ nào, thậm chí còn hỏi lại một cách mỉa mai.

Cư Vũ Thác tay nắm lại hết sức, sức lực to lớn tựa như y hận không thể đem tay của mình bóp nát ra.

“Mấy lần trước đó đều là ngươi! Rõ ràng có thể tìm người khác, vì cái gì lại là ngươi…” Gầm lên: “Chúng ta là anh em, anh em làm thế nào lại có thể!”

Cư Vũ Lâu cười nhạt, “Anh em vì cái gì không thể?”

“Đây là loạn luân, ngươi hiểu không?!” Nổi giận bác bỏ, “Giữa anh em nên là huynh hữu đệ cung(=huynh cần thì đệ cho), mà không phải là như thế này!”

Cư Vũ Lâu kỳ thực mệt đến độ muốn ngất đi, nhưng vẫn vực dậy tinh thần một cách miễn cưỡng, giả vờ tiêu sái nói: “Ca ca chưa từng thích ta, ta cần gì phải cung kính ca ca? Mà 『 phục phách 』 chuyện này càng ít người biết rõ càng tốt, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mạo hiểm đi tìm những người khác đến sao?” Cư Vũ Thác nhảy xuống giường, hung hăng thưởng cho hắn một cái tát, đánh ra một tiếng vang to, Cư Vũ Lâu bị tát quay đầu đi chỗ khác, hai má tái nhợt cũng vì thế mà phiếm hồng.

“Ngươi rõ ràng là cố ý, cố ý không tìm người khác tới, vì cái gì?”

“Vì cái gì?” Cúi đầu nở nụ cười, “Đáp án rất đơn giản, ca ca có thể đoán mà.”

“Đừng thừa nước đục thả câu!” Cư Vũ Thác bị tức đến mặt đều đỏ lên, đệ đệ như thế nào còn giống như lão nhân thích hỏi khó người khác vậy?

Cư Vũ Lâu ngẩng đầu, tà tà cười. sờ sờ mặt, hắn lại không trả lời vấn đề một cách thẳng thắn.

“… Ca ca hôm nay biểu hiện rất tuyệt a, cũng giống hệt như là cái tát này vậy, ta nếu như gặp được hồ ly tinh trong truyền thuyết, đại khái cũng bị hút dương khí đến khô cạn như thế này đi.” Cư Vũ Thác trở tay lại cho một cái tát, phẫn hận đến mức tột đỉnh.

“Ta đã hiểu, ngươi ngoài mặt giả dạng bình thường, kỳ thực vẫn là không cam lòng vị trí hiện nay đúng không, cho nên dùng phương thức này đến để lăng nhục ta, cái gọi là 『 phục phách 』, căn bản là quỷ kế của ngươi, ngươi đi tìm lang trung giang hồ (bác sỹ giang hồ) đến để hãm hại ta!” Cư Vũ Lâu giãy dụa đứng dậy, tay chân như nhũn ra khiến động tác mặc quần áo của hắn so với bình thường chậm hơn rất nhiều, hắn chậm rãi nói: “『 phục phách 』 là chuyện lạ có thật… Thân thể của ngươi, thiếu mất cái gì, chính ngươi rõ ràng nhất.” giờ đây Cư Vũ Thác bắt đầu hoài nghi Cư Vũ Lâu căn bản là ở trên người y hạ độc, lại không biết độc này là cái gì, làm thế nào lại vào trong cơ thể y được, khiến y trở thành người *** đãng, bị khuất phục dưới ***.

“… Đem ta đặt ở dưới thân, đem ta trở thành nữ nhân mà đùa bỡn, để cân bằng tư tưởng việc ngươi vĩnh viễn là người đứng vị trí thứ hai, đây mới là mục đích của ngươi có phải không?” Cuối cùng, y hỏi.(thố thố: tội nghiệp tiểu lâu quá huhu..)

Cư Vũ Lâu không trả lời, chân bước lảo đảo đi về phía cánh cửa, hắn căn bản chính là lười cãi.

Trước khi mở cửa, Cư Vũ Lâu ngoảnh đầu nhìn ca ca một cái, con ngươi màu đen của hắn tựa như một cái ao không thể nhìn thấu được, giống hệt như con ngươi của y, thích cố ý làm cho mình sâu xa khó hiểu.

Cư Vũ Thác trừng mắt lại.

Vài giây sau, Cư Vũ Lâu nói: “Không sai, ta muốn ca ca trở thành nữ nhân của ta, mà ngươi đã thành nữ nhân của ta.” Phanh.. Trước khi cửa đóng lại vang lên một tiếng lớn, đèn đầu giường bị quẳng vỡ ném về phía vách tường cách Cư Vũ Lâu có mười xen ti mét, bóng đèn vỡ tan thành mảnh nhỏ, có vài miếng cơ hồ sợt qua khuôn mặt thê thảm của hắn.

“Đi chết đi!” Cư Vũ Thác rống to.

Cửa bị đóng lại, Cư Vũ Thác giống như nghe thấy tiếng cười khẽ ở bên ngoài truyền vào.

Nhất định là ảo giác, có người hiện tại bị mắng, bị đánh, suýt chút lại bị ngất, nếu còn cười được, người này tuyệt đối không phải là người.

Cư Vũ Thác không có nhiều thời gian để đi suy nghĩ xem tại sao đệ đệ lại lừa dối mình như vậy, y nhìn thấy thời gian mà bang chủ của Hắc Tràng hội hẹn đã qua, đang muốn gọi điện thoại để xin lỗi, Cư Vũ Lâu lại gửi cho y một tin nhắn.

Vừa nhìn đến tên, Cư Vũ Thác chính là nổi nóng lên hướng, người này cư nhiên còn có mặt mũi gửi tin ngắn đến?

Không muốn nhận. Nhưng, có thể là đệ đệ muốn nói lời xin lỗi thì sao? Không, không có khả năng, thằng cha kia làm như vậy, có thể là muốn nói mấy lời sụt sùi méo mó khó nghe, để nhấn mạnh y là nữ nhân của hắn.

Mục vô tôn trưởng (=không biết tôn trọng huynh trưởng)!

Cuối cùng y vẫn quyết định xem tin nhắn, nội dung của tin nhắn không ngờ ngoài sự dự liệu của y, Cư Vũ Lâu nói hắn đã giúp bang chủ hẹn thời gian khác sẽ đến gặp bang Hắc Tràng hội, nhưng hắn sẽ thay thế y đi tới bái phỏng(=gặp mặt); các bảo tiêu đều đứng đợi ở gần đó, y gọi điện thoại bọn họ sẽ đến ngay lập tức; mặt khác Thương Kiều báo tin, đã tìm được nơi ở của Vương Viên, nhưng mà người đi nhà trống, hiện nay hắn đang phái người mở rộng quy mô tiến hành một cuộc đại tìm kiếm.

Cư Vũ Thác khó có thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, điều này là sao? Đệ đệ đem tất cả mọi chuyện đều coi như quá khứ, lại còn ám chỉ mình là người vô năng sao? Đúng, tất cả mọi người đều biết rõ phó bang chủ của Thiên Hà bang nếu so với bang chủ thì hắn còn quyết đoán hơn, có năng lực làm việc hơn, mọi người cũng nói Cư Vũ Thác y sở dĩ có thể ngồi lên vị trí bang chủ, toàn bộ là nhờ bên phía ông ngoại cùng Cực Hoa Tổ chống lưng cho, nếu không phải đệ đệ vào lúc quan trọng lại phải đi lánh nạn ở bên nước ngoài, thì làm sao có khả năng cha sẽ cho y tiếp nhận vị trí bang chủ này?

Từ nhỏ mẹ đã rất tha thiết trông mong y sẽ là người tiếp nhận vị trí bang chủ, ở trong sự chờ mong cao độ, nên y rất cố gắng không dám để cho người ta nói mình là đồ bất tài, đồ bỏ đi, y tiếp nhận tất cả các khóa học mà mẹ đã sắp xếp cho y, học quản lý, đến trường Đế Vương để đi học, luyện nhu đạo, kiếm đạo, cạnh tranh với đệ đệ —— không ai biết rõ áp lực mà y đã phải thừa nhận từ nhỏ lớn đến như thế nào, y thường len lén ước ao sự tự do được làm những gì mình muốn của đệ đệ trong khi mẹ hắn không gây khó dễ và ép buộc hắn làm những gì mà mình không thích, sau khi tan học có thể đi tới chỗ nào chơi đều được, nhiều lần y cũng có ý định trốn nhà đi, để đệ đệ nếm thử cảm giác bị người nhà chờ mong cao độ là như thế nào.

Y thực sự cảm thấy mệt muốn chết đi được.

Lại có tin nhắn đến, người gửi thư vẫn là Cư Vũ Lâu.

Nghỉ ngơi tốt đi.

Lần này y đem điện thoại ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành thành các mảnh nhỏ, có bốn chữ đơn giản bao hàm tất cả cảm xúc của y lúc này, đây chẳng qua là một sự quan tâm trào phúng giản đơn bốn chữ bao hàm, chẳng qua là một loại phản phúng quan tâm (=không có ý tốt), đệ đệ thật sự coi mình là nữ nhân.

Muốn giẫm đạp sự tôn nghiêm của ca ca tới cùng sao? Quá coi thường người khác!

Y lập tức quyết định, cho dù chuyện “Phục phách” là thật, thì y cũng không để cho đệ đệ tới gần mình, giống như việc chạm vào bảo tiêu buổi chiều vậy, nếu y có nhu cầu cần dương khí, thì nhặt tùy tiện ở chỗ nào cũng có.

Đêm đó việc ngoài ý muốn nhất chính là Trịnh Tử Cần, Cư Vũ Thác mang theo bảo tiêu của y đến Thủy Võng đường, còn nói muốn ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, đem sự vụ trong Thiên Hà ném cho đệ đệ, hắn muốn làm thế nào thì tùy hắn.

“Đó là sự an bài của phó bang chủ sao? Lẽ nào hắn muốn làm nhiễu loạn tai mắt của địch nhân…” Không phải tự dưng mà trịnh Tử Cần nghĩ như vậy, mà do từ khi Cư Vũ Thác lên làm bang chủ, y không qua đêm ở chỗ này, làm tròn bổn phận của một người bang chủ, ngày đêm đều ở trong tổng bộ Thiên Hà bang.

“Miễn bàn đến hắn.” Cư Vũ Thác không kiên nhẫn nói.

Trịnh Tử Cần hoài nghi, nhưng hắn biết rõ Cư Vũ Thác là một chuyên gia trong việc ngụy trang, mặc dù ở bên ngoài có biểu hiện rất tự nhiên, nhưng lại có khúc mắc to lớn với đệ đệ, nhìn thế này, sợ là Cư Vũ Lâu lại làm ra chuyện gì mà bang chủ muốn ngăn cản a.

Cũng tốt, như thế này thì Cư Vũ Thác sẽ càng ngày càng ỷ lại vào hắn.

“Nếu đã đến rồi, cũng đừng nghĩ đến những chuyện phiền não kia. Vũ thác, đêm nay cùng ta uống một chén.” Trịnh Tử Cần khuyên.



Hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, ngay cả trường đều cùng đi học chung, cho dù hiện tại Trịnh Tử Cần đang ôm lấy bờ vai của y một cách thân thiết mà nói chuyện, Cư Vũ Thác cũng sẽ không cảm thấy khó xử, có thể nói, trên thế giới này Trịnh Tử Cần là người duy nhất mà y có thể dỡ bỏ mọi sự phòng bị xuống.

Trịnh Tử Cần thích uống rượu mạnh, hai người ngồi bên quầy bar giản dị trong phòng khách uống rượu nói chuyện phiếm, sau khi uống vào mấy chén, hai người đều nói nhiều hơn, Trịnh Tử Cần trêu ghẹo hỏi y, chuyện của Ông Hàm Lăng là như thế nào.

Cư Vũ Thác cười khổ, “Mẹ rất thích nàng, việc nàng tới đây làm dâu là chuyện sớm hay muộn, ta cũng không có ý định cự tuyệt.”

“Ngươi thích nàng?”

“Không chán ghét, nhưng muốn nói thích thì…” Cư Vũ Thác lắc lắc đầu, rốt cục cười, “Còn không bằng ta cưới ngươi, có ngươi duy trì, Vũ Lâu người này cũng tuyệt đối không dám…” Nói muốn cưới Trịnh Tử Cần đương nhiên là nói đùa, trái lại Trịnh Tử Cần không cười, hắn nghe thấy lời Cư Vũ Thác nói có chút không thích hợp.

“Phó bang chủ đã làm gì ngươi?”

Cư Vũ Thác nghiêm mặt, không trả lời, rượu trong ly lại hơi hơi lắc lư, ám chỉ trong lòng y cũng có đồng dạng dao động.

“Ngươi không nói ta cũng sẽ không hỏi. Nhưng ta muốn ngươi biết rõ, ta vĩnh viễn đứngvề phía ngươi, bất ly bất khí, sinh tử tương tùy (=dù thế nào cũng không rời khỏi ngươi cho dù đó là cái chết).” Trịnh Tử Cần nói những lời nói phía sau giống như là lời thề vậy, điều này khiến Cư Vũ Thác rất cảm động.

Cuộc đời có người bạn như vậy, phu phục hà cầu (=còn mong muốn gì hơn nữa)? So với người có huyết thống là đệ đệ, Trịnh Tử Cần càng giống như là trụ cột của y hơn, hắn đã làm bạn với y mấy năm nay, ở trong quá khứ hai người đã cùng nhau chống lại các thế lực phản đối y làm bang chủ.

“… Cảm ơn ngươi, Tử Cần… Cảm ơn…” Tiếng nói càng lúc càng thấp, nghe giống như là nghẹn ngào.

Trịnh Tử Cần ở vị trí mà Cư Vũ Thác không nhìn thấy đối với chính mình cười khổ, sau đó mới quay lại vỗ vỗ vai y: “Dù cho ngươi không nói, ta cũng biết ngươi rất khó chịu. Uống rượu đi, say lại nói, ngày mai ta giúp ngươi nghĩ ra một kế sách, xem nó có thể đem hắn đuổi đi tới Đông Nam Á không, tạm thời nhắm mắt làm ngơ đi.” “Ân… Ít nhất qua 49 ngày nữa”

“Cái gì là 49 ngày?” Trịnh Tử Cần hoài nghi hỏi.

Cư Vũ Thác im miệng, có thể là do uống rượu, khiến y thiếu chút nữa thì làm chuyện khó có thể nói được này lộ ra. Mọi người đều có một số bí mật mà ngay đến bạn tốt của mình cũng không thể nào nói cho hắn được, “Phục phách” thuật này gần như là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Trịnh Tử Cần cũng không nên biết rõ về nó.

Hoặc là Trịnh Tử Cần cũng có tâm sự riêng của mình, hắn lại mời Cư Vũ Thác uống thêm một cốc lại một cốc nữa, tửu lượng của Cư Vũ Thác không tốt như hắn, rất nhanh liền say, Trịnh Tử Cần đỡ y đến khách phòng nằm, cởi quần áo cùng giày cho y, khiến y có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Ban ngày áp lực giống như một chiếc mặt nạ, khiến khuôn mặt tuấn mỹ vì thế mà ảm đạm, nhưng khi giấc ngủ đột kích, mặt nạ biến mất, gương mặt Cư Vũ Thác trở nên nhẹ nhàng thuần khiết, khiến người ta không thể dời mắt khỏi nó được, Trịnh Tử Cần cúi đầu, tiếp cận từng chút từng chút một… Thủ hạ lại xuất hiện cạnh cửa, gõ gõ cửa làm hắn chú ý. “Đường chủ.” Trịnh Tử Cần lui về, ngoảnh đầu lại hỏi làm sao, tại sao lại tới làm phiền hắn lúc này, khẳng định là có chuyện quan trọng.

“Có mấy người đang đợi ở ngoài…”

“Lai lịch của bọn họ là như thế nào?”

“Trong đó một người…” Sắc mặt của thủ hạ có chút khó xử: “Là phó bang chủ.” Trịnh Tử Cần bước nhanh đi tới phòng giám thị nhìn màn hình, ngay tại trạm gác ẩn mật của Thủy Võng đường, ở ngoài có một chiếc xe đen đang đứng ở dưới bóng cây xum xuê bên đường, có vài tên mặc quần áo màu đen đang bước thong thả xung quanh đấy, trong đó có một người đang dựa vào xe,nét mặt ngưng trọng nhìn Thủy Võng đường.

Quả nhiên là Cư Vũ Lâu, trong mắt hắn có hai ngọn lửa yếu ớt bùng lên, như là ánh đèn đường phản xạ lên mắt mèo vậy, rồi lại càng giống như là một con quỷ không có biểu hiện gì, con quỷ lớn này rất lớn mật, nó nghiêng đầu lên nhìn, như là cùng camera giám thị mặt đối mặt khiêu khích Trịnh Tử Cần.

Hai huynh đệ này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, Trịnh Tử Cần nghĩ vậy, hắn đi một mình ra Thủy Võng đường, ngay cả thủ hạ muốn đi theo bảo hộ đều bị cự tuyệt.

Cư Vũ Lâu đối với sự hiện diện của Trịnh Tử Cần không hề cảm thấy ngoài ý muốn, hoặc là, đây chính là mục đích của hắn.

“Ta biết rõ ca ca ở trong chỗ của ngươi, y vẫn khỏe chứ?”

“Y đã ngủ say. Ngươi yên tâm, ở bên trong Thủy Võng đường của ta, không nhìn thấy y, ngươi rất vui phải không?.” Cư Vũ Lâu đương nhiên biết Trịnh Tử Cần đang cố ý ám chỉ mình không tôn trọng Cư Vũ Thác, Thiên Hà bang trên dưới cũng đều có chung nhận thức này, nhưng tâm ý của Cư Vũ Lâu đối với Cư Vũ Thác là như thế nào, chỉ có bản thân hắn tự biết.

“Ngươi tới làm cái gì?” Trịnh Tử Cần tiếp tục truy vấn.

Cư Vũ Lâu lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

“Ngươi từ trước giờ… Đều đặc biệt quan tâm tới ca ca của ta?”

Một tay Trịnh Tử Cần đút vào túi, “Ta cùng y là hai người bạn tốt, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng.”

“Thanh mai trúc mã?” Cư Vũ Lâu nói chuyện lạnh xuống tám độ, “Ngươi quả nhiên đối với ca ca…”

“Đúng, ta quan tâm hắn, bảo vệ hắn, vượt qua tình nghĩa bằng hữu bình thường, nhưng ta rất tuân thủ đúng mực.” Trịnh Tử Cần thừa nhận.

Biểu tình của Cư Vũ Lâu không thay đổi, nhưng nếu có người chú ý tới, sẽ nhìn thấy trên trán hắn gân xanh ở nơi da mỏng đang mấp máy di động, trong lòng chính là vô cùng kích động.

Trịnh Tử Cần tự nhiên cũng chú ý tới, nhưng hắn nghĩ không ra bất kì lời giải thích nào, cuối cùng hắn chỉ vào hốc mắt sâu hoắm của Cư Vũ Lâu, cùng với làn da tái nhợt kinh khủng.

“Gần đây tình trạng thân thể phó bang chủ không tốt lắm… Đừng quên, Thiên Hà bang bang chủ hoặc cán bộ nếu có lời đồn đãi là bị nghiện thuốc phiện,thì sẽ bị các bang phái khác chế nhạo đấy.” Cư Vũ Lâu đương nhiên hiểu gần đây có người đang bàn tán việc hắn hít thuốc phiện, nhưng hắn lười tranh luận, chỉ nói: “Ta không hít thuốc phiện, chỉ là mệt mỏi một chút thôi.”

“Nếu đã mệt, cần gì phải đến? Thân là cán bộ, ta thành khẩn kiến nghị phó bang chủ lập tức trở lại uống chút canh gà bổ sung nguyên khí đi.” Cư Vũ Lâu quay đầu nhìn kiến trúc bề thế của Thủy Võng đường, nhưng mà lại nhìn đi về phía xa, thật giống như là xuyên thấu qua bức tường, thấy được người nào đó đang ngủ say.

“Ta đến, là…”

Dừng lại, rất khó gặp biểu tình muốn nói lại thôi của Cư Vũ Lâu, câu này nói ra khiến Trịnh Tử Cần chú ý mười hai vạn phần, muốn biết Cư Vũ Lâu tới cùng sẽ nói cái gì.

Cư Vũ Lâu lựa chọn tiếp tục trầm mặc (=không nói).

Thu hồi ánh nhìn, Cư Vũ Lâu chỉnh chỉnh quần áo của mình, làm ra động tác chuẩn bị rời đi, các thủ hạ ở gần đó cũng lập tức quay lại đây đi theo, trong đó một người giúp chủ tử mở cửa xe.

Lên xe, Cư Vũ Lâu nói với Trịnh Tử Cần, “… Y nếu muốn cái gì, ngươi liền cho y cái đó.” Hai câu vô cùng đơn giản, nhưng lại có nghìn ngôn vạn ngữ quan tâm ẩn giấu trong đó.

“Có ý gì?” Lông mày Trịnh Tử Cần nhíu hết lại, hai câu nói không đầu không đuôi là bảo hắn giải đố sao?

Chiếc xe màu đen chạy đi, đáp án rõ ràng đơn giản như vậy, Cư Vũ Lâu cũng không dự định để cho bất luận kẻ nào biết rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook