Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 2: Lượng ăn của anh thật lớn

Khấu Tử Y Y

14/10/2016

Hai người ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất trong quán lẩu.

Đông Lang đưa thực đơn cho Tiền Hựu, "Cô muốn ăn cái gì, cứ tùy ý gọi."

Nói thật, ở siêu thị đợi anh lâu như vậy, Tiền Hựu đã rất đói bụng, nhưng trong lòng cô còn ghi nhớ con gái là phải dè dặt, vì vậy chỉ cố nén nước miếng chỉ vào mấy thứ, sau đó liền trả thực đơn lại cho Đông Lang, "Tôi được rồi, anh chọn đi."

"Ừm." Đông Lang gật đầu một cái, chợt nói, "Đúng rồi, Tiền tiểu thư, trước khi ăn tôi có chuyện quan trọng cần nói cho cô biết."

Tiền Hựu hồi tưởng lại những kinh nghiệm xem mặt thê thảm trước, nhất thời trong lòng khẩn trương, anh anh anh. . . . . . Anh muốn nói gì? Chẳng lẽ là nói"Thật ra thì tôi không có ý với cô nhưng theo lễ phép nên bữa cơm này tôi mời"? Hay là nói "Tôi không có ý với cô cho nên bữa cơm này chúng ta chia AA" ?

Hu hu hu, cái nào cũng không muốn!

Biểu cảm Đông Lang hình như có chút thẹn thùng, yên lặng chốc lát mới nói: "Khụ, lương cơm tôi ăn khá lớn, hi vọng lát cô không bị tôi hù dọa."

Tiền Hựu nhất thời thở dài một hơi, "Không có. . . . . . Không sao cả, ăn nhiều là phúc, tôi sẽ không bị dọa sợ, tôi cũng ăn rất nhiều, thật đó! Mỗi ngày đều có thể tiêu diệt hết vài gói đồ ăn vặt!"

Đông Lang cười, tất cả khóe mắt đuôi mày đều là ấm áp, anh gật đầu một cái, "Vậy thì tốt. Tôi bắt đầu gọi thức ăn."

Tiền Hựu bị nụ cười này nhanh chóng làm cho tâm can loạn chiến, gật đầu lung tung nói: "Được được, anh cứ gọi tùy ý."

Vì vậy cô liền trơ mắt nhìn một mình Đông Lang 20 phần thịt bò 10 phần chân giò hun khói 10 phần cá viên.

Sau khi giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, Đông Lang vừa quay đầu nhìn thấy biểu cảm Tiền Hựu kinh ngạc, không khỏi nhếch môi cười, "Cô xem, tôi đã nói cô sẽ bị tôi dọa sợ."

. . . . . . Không chỉ là tôi bị giật mình có được hay không, đến người người phục vụ bên cạnh kia cũng bị dọa vô cùng! Anh không nhìn thấy khi cô ấy bỏ đi thiếu chút nữa là vấp ngã!

Trong lòng Tiền Hựu điên cuồng hô hào, nhưng mà trên mặt cố gắng giữ vững dáng vẻ bình tĩnh, "Không có. . . . . . Không có mà, tôi. . . . . . Tôi chỉ là có chút lo lắng, gọi nhiều như vậy, anh thật sự có thể ăn hết sao?"

"Có thể, tin tôi đi." Đông Lang dùng giọng nói từ tính trả lời.

Cuối cùng ba cái chữ kia giống như biến thành một loại ma chú, đem sự kinh ngạc và lo lắng của Tiền Hựu được trấn an. Trong phút giây này, trước mắt cô không khỏi hiện qua rất nhiều hình ảnh: cô và Đông Lang ở cùng một chỗ, cô lo lắng anh đẹp trai như vậy sẽ bị người khác cướp đi, anh xoa đầu của cô dịu dàng nói "Tin anh đi"; bọn họ sắp kết hôn rồi, cô hết sức sợ hãi đối với hôn nhân, anh đeo nhẫn cho cô nói "Tin anh đi"; bọn họ sinh con --

Oa gào khóc, làm sao đã nghĩ đến sinh con rồi, Tiền Hựu mày mau trở lại mau trở lại!

Mặt mũi Tiền Hựu nhất thời thẹn thùng đỏ bừng, vội vàng dùng cái cốc nước che mặt lại.

"Cô làm sao vậy?" Đông Lang hỏi, giọng nói quan tâm nhưng rất khách khí.

"Không có. . . . . . Không có việc gì." Tiền Hựu dùng cái cốc làm nguội mặt, rồi mới ngồi thẳng người một lần nữa, cô cắn môi, cẩn thận nói: "Cái đó, Đông tiên sinh, trước khi chúng ta bắt đầu ăn cơm, tôi. . . . . . Có thể hỏi anh mấy vấn đề không?"

"Dĩ nhiên." Đông Lang gật đầu, "Muốn hỏi cái gì?"

"Ừm. . . . . . Đầu tiên. . . . . . Vấn đề thứ nhất, anh. . . . . . Từ lúc nào mà anh đã bắt đầu xem mắt vậy?"

Đông Lang hồi đáp: "Tối hôm nay."



Nói cách khác đối tượng lần đầu tiên hẹn hò là tôi rồi...! Trong lòng Tiền Hựu nhảy loạn, lại hỏi tiếp: "Vậy. . . . . . Tại sao muốn tới đây xem mắt?"

"Trong nhà ép."

Tiền Hựu nhất thời như rơi xuống vực sâu.

Hu hu hu, tại sao anh lại có thể thẳng trả lời mình như vậy! Hơi khéo léo một chút cũng tốt mà! Anh nói như vậy, không phải chứng minh Tiền Hựu không có một chút lực hút với anh, hôm nay anh chỉ tới ứng phó thôi sao?

Nếu mà đổi lại trước đây, chỉ sợ Tiền Hựu đã sớm nói ra bốn chữ trong lòng nhất định người đàn ông xem mắt này là cực phẩm kỳ hoa, nhưng. . . . . . Nhưng khi nhìn vẻ mặt anh hùng hào khí của người này, căn bản là Tiền Hựu không hạ quyết tâm được!

Hu hu hu, đây quả nhiên là thời buổi xem mặt!

Đông Lang yên lặng quan sát thái độ cô gái trước mặt. Mặc dù cô cố gắng đè nén tâm tình, nhưng anh có sự sáng suốt vượt qua người thường nên rõ ràng quan sát được từng biểu cảm biến hóa của cô. Khi thị giác của anh vượt qua người thường, thì trong mắt Tiền Hựu giống như một con sóc con nhích tới nhích lui đáng yêu.

Anh không khỏi nhếch miệng, bổ sung: "Chỉ là, tự tôi cũng muốn tìm đối tượng rồi. Một người đã phí thời gian mấy chục năm, luôn có chút cô đơn."

Quả nhiên Tiền Hựu xốc lại tinh thần một lần nữa, cô trợn to hai mắt, "Nói như vậy, Anh. . . . . . Trước kia anh không có yêu ai sao? Anh đẹp trai như vậy, chẳng lẽ không có cô gái nào theo đuổi anh sao?"

"Đã từng có một chút. Nhưng mà đối với họ mà nói, tôi không thích hợp, cho nên vẫn không có tìm."

Tiền Hựu cảm thấy những lời này có chút là lạ, nhưng còn chưa kịp nghĩ sâu, lại nghe thấy Đông Lang nói tiếp: "Cám ơn cô khen tôi đẹp trai."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiền Hựu nhất thời còn hồng hơn so với nồi canh ớt, "Anh anh anh. . . . . . Anh thật sự rất tuấn tú, tôi chỉ nói thật mà thôi."

Đông Lang nhếch môi cười, gương mặt đẹp trai mơ hồ có chút kỳ lạ, "Cô cũng rất xinh đẹp."

Tiền Hựu che mặt, "Không có, anh đừng nói như vậy, tôi sẽ xấu hổ." Cô cúi đầu xuyên qua cái cốc nhìn thấy bóng dáng của mình, chợt phát hiện cô có hai con mắt thâm quầng, nhất thời liền muốn kêu trời kêu đất, ông trời ơi, tại sao hôm nay cô không nghe lời của mẹ, hóa trang tốt rồi mới ra cửa!

Tiền Hựu lại muốn giấu mặt phía sau cái cốc.

"Đừng trốn." Hình như là nhìn thấu Tiền Hựu xấu hổ, Đông Lang trầm giọng nói, "Trong mắt của tôi cô rất đẹp, cô không cần cảm thấy xấu hổ hay là không dám thừa nhận."

Tiền Hựu cảm thấy trong lòng ấm áp, không khỏi dùng sức gật đầu, "Ừm. . . . . . Cám ơn anh."

"Khách sao rồi." Đông Lang cười nói, "Đồ ăn tới rồi, chúng ta ăn đi."

Theo lời của anh, hai nhân viên phục vụ nâng khay, mang món bọn họ gọi bày ở trên mặt bàn, nhưng thật sự bởi vì Đông Lang gọi quá nhiều, căn bản không để hết được, cuối cùng nhân viên phục vụ đặc biệt tìm đến một xe đẩy nhỏ, đặt thịt còn dư lại ở bên cạnh, để cho bọn họ ăn xong tự mình lấy.

"Được rồi, không sao đâu." Sau khi Đông Lang lịch sự nói với nhân viên phục vụ, quay đầu lại nói với Tiền Hựu: "Canh sôi rồi, cho đồ ăn thôi."

Tiền Hựu cầm đũa lên, bỏ rau dưa mình thích vào nồi lẩu, ngẩng đầu nhìn thấy Đông Lang trực tiếp cho toàn bộ phần thịt bò vào trong nồi. Cô đang muốn nhắc nhở anh thịt dễ dàng chín quá, liền thấy anh lấy muôi lên vớt, rất nhanh đã vớt thịt được nấu chín vào trong bát.

"Cô ăn một chút chứ?" Anh vớt muôi lên trước mặt cô.

"Cám ơn." Tiền Hựu gắp một chút, vừa ăn, vừa lặng lẽ quan sát dáng vẻ ăn của anh, nói thật, mặc dù lượng cơm đàn ông ăn nhiều, nhưng cô thật sự không có cảm thấy Đông Lang ăn được nhiều thịt như vậy.



Vậy mà ngay sau đó, cô đã nhìn thấy kỳ tích.

Chỉ thấy Đông Lang ngồi thẳng, động tác tuyệt đẹp mà "Vèo vèo vèo" cho từng miếng thịt vào trong miệng, động tác cực nhanh ngay ngắn trật tự, sau khi môi mỏng đẹp mắt nhẹ nhàng đóng mở mấy lần, rất nhanh tất cả thịt đều vào bụng anh.

Bông cải xanh (xúp lơ) trong tay Tiền Hựu rơi trở về trong bát, mới vừa rồi cô thấy động tác ăn của anh mà hoa mắt! Khẳng định anh tăng thêm hiệu ứng đặc hiệu! Tại sao cô cảm thấy như đang xem phim khoa học viễn tưởng vậy!

Đông Lang để đũa xuống, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía cô, "Vẫn dọa cô rồi. Xin lỗi, bình thường tôi ăn cái gì cũng đều như vậy ."

"Không không không, không có bị dọa!" Tiền Hựu lập tức nói, hai mắt sáng như sao ngoài cửa sổ, "Anh. . . . . . Anh thật lợi hại! Làm sao ăn nhanh được như vậy, hơn nữa động tác vẫn rất ưu nhã, tôi bội phục anh! Thật ra thì tôi cũng rất thích ăn như vậy, nhưng mà cho tới nay không có ăn được thoải mái như vậy!"

Đông Lang khẽ sửng sốt nửa giây, mới lộ ra nụ cười lần nữa, ". . . . . . Cám ơn cô đã nói như vậy."

"Ha ha." Tiền Hựu gãi đầu cười một cái, đẩy một đĩa rau xanh tới trước mặt anh, "Ăn chút cái này đi, ăn một lúc nhiều thịt như vậy, nhất định là có chút ngán."

Ai ngờ anh lắc đầu một cái, "Xin lỗi, tôi không ăn rau."

"À? Không thích ăn rau xanh sao?"

"Không. Món gì cũng không thích ăn." Đông Lang lạnh nhạt nói, "Mặc dù thật ra thì cũng có thể ăn, nhưng bản nhân tôi lại nuối không trôi, vẫn tương đối thích ăn thịt."

"Ồ ồ ồ." Tiền Hựu vội vàng chuyển đồ ăn trở về, "Vậy thì ăn thịt đi, thật ra thì tôi và anh khá giống nau, tôi cũng rất thích ăn thịt, khi còn bé mẹ tôi thường đuổi theo tôi bắt tôi dùng bữa, mỗi lần tôi đều chạy trốn, ha ha ha."

Trong mắt Đông Lang lóe lên mấy phần ánh sáng, chợt nói: "Có thể nói cho tôi biết một chút về cuộc sống của cô không? Cô là người thế nào, Bây giờ cuộc sống trôi qua thế nào? Tôi đối với cuộc sống của cô, cảm thấy rất hứng thú."

Tiền Hựu nhất thời mở máy hát ra, nói chuyện thú vị của cô từ nhỏ đến lớn, nói tới các đồng nghiệp kỳ hoa ở công ty cô, nói cô thích ăn đồ vặt thích xem phim truyền hình, nói xong không dứt. Đợi cô vẫn chưa thỏa mãn dừng lại thì Đông Lang đã sớm tiêu diệt sạch sẽ một bàn thịt rồi.

Tiền Hựu có chút ngượng ngùng, "Có phải tôi nói quá nhiều hay không? Thật xin lỗi, thật ra thì bình thường tôi không có nhiều lời như vậy. . . . . . Nhưng mà vừa gặp anh liền. . . . . ."

"Không sao, tôi rất thích nghe." Đông Lang mỉm cười nói, "Nếu như có thể, lần sau chúng ta gặp mặt cô lại nói tiếp cho tôi nghe nhé?"

Anh mắt Tiền Hựu nhất thời sáng lên, Oa, anh nói rằng lần sao! Oa, nói cách khác bọn họ còn có cơ hội! Cô vội vã gật đầu, "Được được! Không thành vấn đề!"

"Nói lâu như vậy, cô đã ăn no hay chứ?"

Tiền Hựu gật đầu, "Ừm, tôi no bụng rồi. mà anh thật sự là lợi hại nha, quả nhiên ăn hết thịt rồi, anh no chưa? Không đủ gọi thêm nhé."

"Không cần."

Tiền Hựu uống một hớp nước, có chút hối hận, cô cảm thấy hình như hôm nay mình nói quá nhiều, mà Đông Lang lại hoàn toàn khác biệt, từ đầu tới cuối không nói qua mấy câu, kết quả anh thấy mình thế nào, hay là. . . . . . Không có hứng thú đối với mình?

Nhưng thật vất vả mới đụng phải đối tượng vừa ý như vậy, Tiền Hựu cũng không muốn từ bỏ, vì vậy cô lấy dũng khí hỏi tiếp : "Vậy. . . . . . Tôi có thể hỏi anh một vấn đề nữa không, anh thích những cô gái như thế nào?"

Đông Lang gõ ngón tay lên thành cốc, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, một lát sau mới ngước mắt nhìn về phía cô, thản nhiên nói: "Giống như cô vậy, cũng không tệ."

Tiền Hựu rất muốn biến thành một con bươm bướm bay lên trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook