Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 22: Bắt cóc

Ruby Joy

04/01/2021

Hôm nay là cuối tuần, Đỗ Huệ Di không làm việc nên cô cũng không thể hỏi Tần Đình Danh, chỉ đành đợi đến ngày thứ hai đi làm rồi hỏi anh về chuyện của tập đoàn Mạc thị vậy, cô ngồi dậy lấy dây buộc tóc buộc tóc mình cao lên, tiến đến tủ quần áo lấy quần áo vào trong phòng tắm.



Tại một căn nhà hoang, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, gương mặt gầy gò, xanh xao đầy vẻ dữ tợn, đập vỡ ly nước trong tay, quát lớn: “Mẹ kiếp! Không thù không oán, tự nhiên lại thành ra thế này.” Người đàn ông quăng một đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén nhìn Mạc Kiều Nhiên đang sợ hãi, co ro đứng trong góc: “Mày có đắc tội gì với Tần Đình Danh không đấy? Nếu không sao đột nhiên Tần Đình Danh lại khiến cho Mạc gia chúng ta thành ra thế này.”



Mạc Kiều Nhiên lắc đầu, nếu cô biết thì nói làm gì chứ, đùng một cái cô mất hết tất cả mọi thứ, bây giờ phải sống ở một căn nhà hoang dơ bẩn, ăn uống không đầy đủ, thật sự là không thể chịu đựng được: “Con không biết, tuy Tần Đình Danh không ưa con có thể nói là ghét nhưng con nghĩ không đến mức hại Mạc gia chúng ta thành ra như thế.”



Mạc Dương Lâm hừ lạnh một tiếng, vốn dĩ ông muốn con gái của mình tiếp cận rồi ở bên cạnh của Tần Đình Danh với tham vọng là Tần thị và tất cả mọi thứ ở Tần gia nhưng bây giờ không những không có gì lại đột ngột mất tất cả, đúng là có đứa con gái vô dụng: “Không được, không thể chịu đựng cái cảnh nghèo khổ này phải nhanh chóng hành động thôi.” Mạc Dương Lâm nhìn sang mấy người thuộc hạ của mình đang đứng ở đấy, lãnh đạm cất tiếng:

“Chúng mày hãy đi theo dõi Đỗ Huệ Di tìm cơ hội bắt nó, càng nhanh càng tốt.”



“Vâng ạ.” Những người thuộc hạ của ông ta khom người gật đầu đầy vẻ cung kính rồi nhanh chóng đi theo dõi Đỗ Huệ Di.



Mạc Kiều Nhiên hiếu kì, tò mò không biết lý do tại sao ba của mình lại muốn bắt cóc cái người tên Đỗ Huệ Di gì đó, cô ta thì có gì mà phải bắt chứ? Con nhà giàu sao? Ba của cô muốn bắt cóc tống tiền? Muốn làm sao cũng được chỉ cần có tiền để cô tiêu xài là được.



Tần gia



Sau khi biết chuyện con trai của mình khiến toàn bộ Mạc gia biến mất, Tần Hải đã ngay lập tức gọi điện cho Tần Đình Danh hỏi rõ chuyện này: “Đình Danh! Tại sao con đột nhiên lại hành xử như thế? Mạc gia đã đắc tội gì với con sao?”



“Vâng, Mạc gia đã đắc tội với con còn về chuyện gì thì ba không cần biết đâu ạ, ba chỉ cần biết Mạc gia đã chạm đến giới hạn của con.” Tần Đình Danh chậm rãi đáp lại, tuy Mạc gia không động đến anh nhưng đã động đến Đỗ Huệ Di mà một khi động đến cô thì xem như chính là trực tiếp động đến anh, cho nên suy ra cũng không thể là xem anh đang nói dối.



Tần Hải thở dài một hơi, trong lòng khá hiếu kì, tò mò không biết giới hạn của Tần Đình Danh là gì? Từ trước đến giờ ông hề biết cũng chưa từng có ai động đến cả, xem như Mạc gia xui xẻo vô tình động đến anh. Tần Đình Danh nheo mắt nhìn ba của mình, không quên nhắc Tần Hải:



“Ba! Ba đừng có tìm bất kì người phụ nữ nào đến tiếp cận con nữa nếu không kết cục của bọn họ cũng sẽ không nhẹ hơn Mạc gia đâu, con đã có người trong lòng rồi đợi thời cơ thích hợp con sẽ nói cho ba biết.”



“Thật sao? Được, ba hứa với con ba sẽ không tìm đối tượng xem mắt cho con nữa, con hãy mau dẫn cô gái đó về ra mắt ba đi.” Tần Hải vui mừng, cuối cùng con trai ông cũng biết động lòng trước phụ nữ rồi, chỉ cần là người mà anh yêu thì ông đều chấp nhận.



“Vâng, vậy thôi con cúp máy đi, còn rất nhiều công việc con cần phải xử lý.” Mặt của Tần Đình Danh không hề biểu lộ một chút cảm xúc gì, anh gật đầu hứa với Tần Hải rồi cúp máy.



\--------------------------------------------------------------------------



Ánh nắng gay gắt của buổi trưa đã dịu đi, bây giờ chỉ còn lại những ánh nắng nhàn nhạt, ấm áp của một buổi chiều êm ả, Đỗ Huệ Di lái xe đến trung tâm mua sắm vừa đến cô đã nhìn thấy Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử đứng trước cổng đợi mình, cô đỗ xe rồi tiến đến hai người bạn thân của mình, nhìn bọn họ nở nụ cười: “Hai cậu đến lâu chưa?”



“Bọn tớ cũng mới đến, chúng ta hãy mau vào trong đi.” Lạc Thu Tử mỉm cười dịu dàng đáp lại rồi kéo tay Đỗ Huệ Di và Lạc Thu Thủy đi vào bên trong.



Đi vào bên trong, Lạc Thu Thủy cùng Lạc Thu Tử kéo Đỗ Huệ Di vào khu quần áo nữ, Đỗ Huệ Di chau mày, lắc đầu không muốn mua thêm quần áo: “Thôi, hai cậu mua đi tớ không mua đâu, tớ còn rất nhiều quần áo mua thêm chi cho phí.”



“Phí cái gì chứ, ngày mai là sinh nhật của bác gái đấy, trong tủ quần áo của cậu chỉ có đồ công sở với mặc ở nhà thôi, đồ dự tiệc vô cùng ít, hôm nay cậu buộc phải mua một cái váy dự tiệc.” Lạc Thu Thủy đưa cho Đỗ Huệ Di hai cái váy, môi cau lên, mày khẽ nhíu lại nói.



Đỗ Huệ Di khẽ cười một tiếng, chịu thua hai chị em các cô, nhận lấy hai chiếc váy rồi đi vào phòng thử đồ, chỉ hơn nửa tiếng ba người các cô rời khỏi khu quần áo với đầy túi đồ trên tay, Đỗ Huệ Di cảm thấy tiếc tiền quá đi. Ba người cùng nhau đi mua thêm một số đồ khác rồi quay về, Đỗ Huệ Di lên tiếng nói với Lạc Thu Tử và Lạc Thu Thủy: “Hai cậu đứng ở đây đợi tớ, tớ đi lấy xe rồi đưa hai cậu về.”



Dứt câu, Đỗ Huệ Di đi đến bãi đỗ xe, bỗng từ phía sau xuất hiện một đám người chạy nhanh đến một trong số họ dùng khăn bịt mũi cô khiến cô nhanh chóng rơi vào hôn mê, bọn họ vội vàng đưa cô lên xe rời đi. Đứng đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy Đỗ Huệ Di chạy xe đến, Lạc Thu Thủy cau mày lên tiếng: “Sao Huệ Di vẫn chưa ra vậy chứ? Chúng ta đến bãi đỗ xe xem thử đi.”





Lạc Thu Tử gật đầu đồng ý, hai người các cô vừa tới đã thấy những túi đồ của Đỗ Huệ Di nằm dưới đất, hốt hoảng không nhìn thấy Đỗ Huệ Di đâu hai người các cô đã biết bạn mình xảy ra chuyện, Lạc Thu Thủy nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện cho Hà Lâm: “Alo, Hà Lâm! Huệ Di bị người ta bắt đi rồi.”



Đang lái xe trên đường, Hà Lâm nghe thế liền thắng gấp, trợn mắt sững sốt: “Cái gì chứ? Em có biết là ai đã bắt Huệ Di không?”



“Không, anh hãy mau cho người điều tra xem ai đã bắt Huệ Di đi còn nữa tra xem cậu ấy đang ở đâu?” Lạc Thu Thủy ngay lập tức đáp lại trong sự lo lắng, hoang mang, lòng nóng như lửa đốt, không biết bọn bắt cóc có mưu đồ gì.



“Anh biết rồi, anh sẽ cho người điều tra ngay.” Hà Lâm cúp máy, vội vã cho người điều tra tung tích của Đỗ Huệ Di.



Tần gia



Tin tức này nhanh chóng đến tai của Tôn Nam, anh gấp gáp, khẩn trương đi nhanh vào bên trong phòng gõ cửa phòng của Tần Đình Danh, bên trong vọng ra tiếng nói, Tôn Nam đẩy cửa bước vào vội vàng báo tin: “Thiếu gia! Có chuyện không hay rồi, Huệ Di tiểu thư đã bị người ta bắt đi rồi.”



“Cậu nói sao? Tiểu Di bị người ta bắt đi? Là ai đã bắt cô ấy?” Tần Đình Danh đứng bật dậy, trợn trừng mắt hỏi Tôn Nam, là kẻ nào đã to gan dám bắt cóc cô chứ?



“Là Mạc Dương Lâm thưa thiếu gia, hiện tại tôi đã cho người điều tra xem ông ta đang ở đâu rồi ạ, sẽ nhanh chóng tra ra được thôi.”



Hai bàn tay của Tần Đình Danh nắm chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ, không ngờ Mạc Dương Lâm lại to gan đến như thế dám bắt cóc Đỗ Huệ Di, đúng là chán sống rồi, anh lớn tiếng bảo Tôn Nam: “Cậu hãy liên lạc với Black bảo cậu ấy giúp điều tra chuyện này, còn nữa cậu hãy tập hợp tất cả mọi người lại toàn lực đi tìm Tiểu Di, khi tìm thấy phải báo cho tôi ngay, tuyệt đối không được để cô ấy bị thương gì cả.”



“Vâng.” Tôn Nam cúi đầu tuân lệnh rồi mau chóng đi làm theo những gì mà anh nói, xem lần này mạng của Mạc Dương Lâm cũng khó giữ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook